141
Đường Thư Nghi rời khỏi từ đường, nhìn không khí hít sâu một hơi, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy kinh hoàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng Tiêu Ngọc Minh chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng mà thôi, không ngờ hắn lại nguy hiểm như vậy. Mới mười bốn tuổi mà đã nghĩ tới chuyện giết người, lại nói rất đơn giản như chuyện uống một ngụm nước vậy. Đây là do gen của hắn tiềm ẩn yếu tố nguy hiểm sao?
Ngẫm lại Tiêu Hoài mười lăm tuổi đã chiến trường, có thể có khả năng đó lắm.
Nàng tiếp thu pháp luật nghiêm cẩn của xã hội hiện đại, một người đã sống ở đó hơn ba mươi năm, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được việc đòi đánh đòi giết như vậy.
Là nàng làm việc quá mềm yếu sao?
Cho dù thế nào thì Tiêu Ngọc Minh còn nhỏ tuổi như vậy, không có quá nhiều tâm cơ thủ đoạn, giá trị vũ lực cũng chẳng ra làm sao, không thể cứ hở chút là muốn giết người. Lúc đó có khi hắn còn chưa giết được người ta mà đã bị người ta bắt được nhược điểm, đẩy hắn và Hầu phủ vào chỗ chết.
Kiếp trước nàng tiếp xúc với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng thật đúng là chưa từng gặp người nguy hiểm như vậy, nói không được thì giết người. Hiện tại nhi tử của nàng chính là người như vậy, nàng nên giáo dục thế nào đây?
Cũng đâu thể phổ cập cho hắn một khóa đạo đức thật?
Mấu chốt hắn lại là một kẻ không có da mặt.
Lúc Tiêu Ngọc Thần bị phạt quỳ từ đường, không khí nghiêm túc lại ngưng trọng, nhưng đến lượt Tiêu Ngọc Minh quỳ từ đường thì hình như không được như vậy, không khí quá rời rạc.
“Phu nhân, khoát thêm áo choàng đi.” Thúy Trúc cầm một kiện áo choàng phủ lên người nàng.
Đường Thư Nghi đứng ở, thừa nhận động tác của nàng ấy, một lát sau hỏi: “Trước kia Ngọc Minh cũng bất hảo như vậy sao? Sao ta lại không thể nào nhớ rõ vậy.”
Thúy Trúc nghe xong lời nàng hỏi, ngâm nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc nô tỳ bắt đầu hầu hạ ngài thì nhị công tử đã bảy tám tuổi. Khi đó nhị công tử tuy rằng có chút cứng đầu, nhưng cũng không phải người hay gây hoạ.”
Đường Thư Nghi kéo áo choàng đi về Thế An Uyển, trong đầu suy nghĩ nên giáo dục nhị nhi tử này thế nào, nhưng đến lúc về tới Thế An Uyển rồi, nàng cũng chưa thể nghĩ ra. Cuối cùng nàng chỉ có thể tự nói với bản thân cứ từ từ suy nghĩ. Hài tử cũng không phải một ngày hai ngày là lớn lên, giáo dục cũng không phải chuyện cứ làm một lần là xong.
Nhưng lần này cứ để nó quỳ từ đường lâu một chút đi.Vừa về tới cửa Thế An Uyển, nàng đã thấy Triệu quản gia đứng chờ ở đó, nhìn thấy nàng, Triệu quản gia hành lễ nói: “Phu nhân, Ngô đại nhân đang chờ ngài ở sảnh ngoài.”
“Để ông ta chờ đi.” Đường Thư Nghi nói xong bèn bước vào Thế An Uyển, Triệu quản gia đi theo sau nàng, lại nói: “Thái độ của Ngô đại nhân vô cùng khúm núm.”
Đường Thư Nghi nặng nề hừ một tiếng: “Khúm núm? Diễn thì ai mà chẳng biết diễn. Ông ta có chút công phu diễn trò này, không bằng đi quản lý người trong nhà cho tốt đi.”
“Vậy nô tài cứ mặc kệ ông ta sao?” Triệu quản gia nói.
“Không cần quan tâm tới ông ta, ông ta muốn chờ cứ chờ, muốn đi thì đi.” Đường Thư Nghi vào phòng, ngồi trên nhuyễn tháp trầm mặc suy nghĩ: “Ngô gia có nhược điểm gì mà có thể khiến một viên quan triều đình như Ngô Quốc Lương phải trịnh trọng như vậy.”
Nhược điểm lớn nhất của Ngô gia đang nằm trong tay nàng, nhưng nàng không thể nói ra, không phải là vì ước định với Ngô Quốc Lương mà là một khi chuyện ở chùa Sùng Quang lộ ra, toàn bộ nữ quyến Ngô gia, cho dù đã gả đi hay vẫn còn ở khuê phòng đều sẽ gặp tai ương.
Người chưa gả đi nhưng đã đính hôn có khả năng sẽ bị từ hôn, còn chưa đính hôn thì khó mà tìm được nhà trong sạch. Người đã gả đi nếu được nhà chồng coi trọng, đứng vững gót chân thì còn đỡ, chỉ là không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, mất chút thể diện mà thôi. Nhưng còn những người không được coi trọng, không đứng vững gót chân rất có thể sẽ bị hưu.
Đây là vận mệnh của nữ tử cổ đại.
Nàng không thể vì trả thù Ngô Quốc Lương và Ngô Tĩnh Vân mà liên lụy nhiều nữ tử vô tội như vậy. Có lẽ nàng làm như vậy, rất nhiều người sẽ nói nàng quá yếu đuối, nhưng nàng không có cách nào vì nhất cử nhất động của mình mà hủy hoại cuộc đời của người khác.
Bên này, Triệu quản gia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nô tài có một biểu huynh, từng vì có chuyện gấp cần dùng bạc mà vay nặng lãi ở chỗ Ngô phu nhân.”
Lúc hắn nghe được chuyện này cũng chẳng để trong lòng, dù sao mấy chuyện cho vay nặng lãi này tuy đã bị triều đình nghiêm cấm nhưng rất nhiều phu nhân đại gia vẫn cứ làm. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện trái pháp luật, nghĩ đến Ngô Quốc Lương nghiêm cẩn như thế là biết.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói xong thì mỉm cười, Ngô Quốc Lương đúng là cưới được một kế thất rất tốt!
“Kêu biểu huynh kia của ngươi viết lại đầu đuôi chuyện vay nặng lãi của Ngô phu nhân.” Sợ hắn cố kỵ chuyện Ngô gia trả thù biểu huynh hắn, Đường Thư Nghi lại trấn an nói: “Yên tâm, Ngô gia không dám tìm hắn gây phiền toái, sau này Hầu phủ sẽ che chở cho hắn.”
Triệu quản gia gật đầu đồng ý.
Xét đến cùng, vẫn là Ngô Tĩnh Vân chưa từ bỏ ý định!
Lúc trước nàng nương tay là do nàng cảm thấy kiếp trước Ngô Tĩnh Vân chịu nhiều đau khổ vì Tiêu Ngọc Thần như vậy, cuối cùng còn buồn bực mà chết, lòng mang thống hận là đương nhiên, muốn trả thù cũng dễ lý giải. Cho nên tuy nàng có ngăn trở hành động của Ngô Tĩnh Vân nhưng chưa từng phản kích.
Nhưng không thể năm lần bảy lượt như vậy, lần này tuyệt đối không thể hiền lành nương tay.
Con người đều ích kỷ, nàng cũng vậy. Nàng hiện tại là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, là mẫu thân của Tiêu Ngọc Thần, không thể cứ tiếp tục nhân nhượng Ngô Tĩnh Vân.
Thính đường tiền viện, Ngô Quốc Lương đã ngồi đó uống mấy ly trà, đi nhà xí hai lần mà còn chưa nhìn thấy bóng dáng Đường Thư Nghi đâu, đến cả Triệu quản gia cũng mất tung mất tính. Ông ta biết lần này Hầu phu nhân đã vô cùng tức giận, cố ý chỉnh ông ta đây mà.
Nhưng mà ông ta rất ủy khuất đó. Đến bây giờ ông ta vẫn mơ hồ không rõ vì sao Phương sơn trưởng lại ra mặt cho nữ nhi của ông ta?
Tuy rằng Phương sơn trưởng có quan hệ với nhạc phụ đã chết của ông ta, nhưng quan hệ giữa Phương sơn trưởng và Trương gia cũng chỉ ở mức không tồi, nữ nhi Ngô Tĩnh Vân của ông ta bình thường cũng không gặp lão nha!
Đây không phải là rước thêm phiền sao?
Bây giờ ông ta vô cùng sợ hãi, sợ Hầu phu nhân dưới cơn tức giận nói ra chuyện ở chùa Sùng Quang. Nếu chuyện đó truyền ra ngoài, không chỉ có nữ quyến Ngô gia tai họa ngập đầu mà cả ông ta cũng không còn mặt mũi gặp ai, sau này cũng đừng mong có thể lăn lộn trên quan trường.
Ông ta nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, đi tới đi lui trong thính đường. Ông ta bước ra cửa, vừa nhìn thấy gã sai vặt của Hầu phủ, ông ta đã móc một khối nguyên bảo năm lượng ra đưa cho gã sai vặt nọ: “Ngươi giúp ta thông báo cho Hầu phu nhân một tiếng.”
Gã sai vặt vội vàng lui về phía sau: “Ngô đại nhân ngài đừng hại ta.”
Ngô Quốc Lương còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể về thính đường tiếp tục chờ.
142
Ngô Quốc Lương nôn nóng chờ trong thính đường của Hầu phủ để được gặp Đường Thư Nghi, mà Đường Thư Nghi lại rời phủ đến phủ Đường quốc công. Nàng dự định đưa chứng cứ Ngô phu nhân cho vay nặng lãi cho Đường quốc công, để ông ấy tìm cách đào gốc rễ của Ngô Quốc Lương.
Gia quyến của quan viên triều đình cho vay nặng lãi dù không phải tội gì lớn nhưng cũng sẽ bị trách phạt, xem như cho Ngô Quốc Lương một lần giáo huấn, để ông ta nếm thử hậu quả của việc quản gia không nghiêm. Còn Ngô Tĩnh Vân, lần này nàng không định tha cho nàng ta dễ dàng như vậy.
Trước đây nàng ta tố giác Tiêu Ngọc Thần cũng được, ý đồ hạ dược Tiêu Ngọc Thần ở chùa Sùng Quang cũng không sao, nàng chưa từng truy cứu. Phần lớn nguyên nhân là do kiếp trước Ngô Tĩnh Vân thật sự đã bị Tiêu Ngọc Thần dày vò. Nàng ta muốn trả thù nàng cũng có thể hiểu. Nhưng năm lần bảy lượt như thế là không được.
Cho dù nàng vẫn có phần kiêng kị liệu trong tay nàng ta có thứ gì gây bất lợi cho phủ Vĩnh Ninh hầu không nhưng Đường Thư Nghi cũng không tính tiếp tục chịu đựng, nếu không Ngô Tĩnh Vân còn tưởng rằng nàng sợ nàng ta.
Tới phủ Đường quốc công, vừa thấy Đường quốc công nàng đã kể lại chuyện xảy ra ở thư viện Thượng Lâm cho ông ấy nghe. Đường quốc công nghe xong thì nhăn mặt, híp mắt nói: “Một khi đã như vậy thì nữ nhân Ngô gia kia chính là tai họa...”
Ngữ khí của ông ấy chứa đầy sự nguy hiểm, tim Đường Thư Nghi không nhịn được nhảy dựng lên. Nàng thừa nhận so với cổ nhân sinh sống ở nơi này, nàng quả thật là quá mềm lòng, bởi vì nàng chưa bao giờ chủ động nghĩ tới chuyện giết người. Mà Đường quốc công hiện tại rõ ràng đang có ý trừ khử Ngô Tĩnh Vân.
“Phụ thân, Ngô nhị tiểu thư kia con sẽ xử lý.” Đường Thư Nghi nói.
Đường quốc công thở dài một tiếng, cảm thấy nữ nhi vẫn quá mềm lòng. Ông ấy nói: “Có một số người nếu không trừ khử thì sau này sẽ thành họa lớn, còn có nữ nhân Liễu gia kia.”
Chuyện xảy ra lúc trước nếu để Đường quốc công xử lý, ông ấy sẽ không do dự gi ết chết Liễu Bích Cầm. Người chết rồi mới gọi là xử lý sạch sẽ.
“Nữ nhi biết.” Đường Thư Nghi cũng biết phải mau chóng giải quyết chuyện của Liễu Bích Cầm, để nàng ta ở thôn trang Tây Sơn quá lâu sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
“Ta thấy gần đây Ngọc Thần tiến bộ không ít.” Nói tới Ngô Tĩnh Vân và Liễu Bích Cầm, Đường quốc công tự nhiên cũng nhớ tới Tiêu Ngọc Thần. Hài tử nhà mình cho dù có nhiều vấn đề tới đâu thì cũng sẽ lựa chọn mang về dạy dỗ lại. Ông ấy lại nói: “Chuyện của Hầu phủ con cũng buông tay một ít cho nó giải quyết đi, còn chuyện khoa khảo của nó có không thành cũng chẳng sao, chỉ cần có năng lực làm việc thì cũng có thể có tiền đồ.”
Hài tử nhà hầu tước nếu tham gia khoa khảo làm ra tên tuổi là tốt nhất, nếu không được thì cũng có thể thông qua con đường tiến cử để vào triều làm quan.
Nhưng Đường Thư Nghi vẫn muốn để Tiêu Ngọc Thần tham gia khoa khảo, tốt nhất là làm nên tên tuổi. Vì phía sau vẫn còn nguy cơ trùng trùng a.
“Ngọc Thần đọc sách cũng xem như thông tuệ, cứ cho nó thử đi.” Đường Thư Nghi nói.
Đường quốc công thấy nàng kiên trì thì cũng ừ một tiếng, nghĩ đến nàng có thể tranh thủ cơ hội được Phương sơn trưởng dạy dỗ cho Tiêu Ngọc Thần, Đường quốc công lại treo ý cười trên mặt, ông ấy nói: “Hai ngày nữa ta sẽ đưa theo Ngọc Thần tới bái phỏng Phương sơn trưởng.”
Nói xong chuyện của Tiêu Ngọc Thần, Đường quốc công lại nói tới Tiêu Ngọc Minh: “Không đến thư viện đọc sách nữa thì thôi, cũng không phải người có thiên phú học tập. Nếu ở trong nhà luyện võ chăm chỉ thì cũng xem như có cơ hội khác, đưa nó đến chỗ cấm vệ quân hoặc là đại quân ở kinh giao rèn luyện vài năm là được.”
Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, nói ra ý định đưa Tiêu Ngọc Minh tới chỗ Hướng đại tướng quân, Đường quốc công nghe xong thì nhíu mày nói: “Tuy lúc Tử An còn sống từng có ơn với hắn, nhưng tính tình người nọ rất thích bắt bẻ, nếu Ngọc Minh không lọt vào mắt hắn thì dù ơn to bằng trời cũng không dùng được đâu.”