153
“Ngoại bà.” Ngô Tĩnh Vân kinh hoảng kêu lên, nàng ta biết Đường Thư Nghi muốn làm cái gì, nàng muốn nói ra những chuyện nàng ta đã làm ở chùa Sùng Quang. Một khi chuyện đó lộ ra, nàng ta chắc chắn sẽ bị phụ thân bỏ rơi.
Nếu bị phụ thân bỏ rơi, cho dù có ngoại bà che chở, nàng ta cũng không có kết quả gì tốt.
Mà Trương lão phu nhân nhìn về phía nàng ta, không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy thất vọng, thương tiếc còn có chút hối hận.
Hạnh Nhi và Đào Nhi đang đứng ngoài cửa nhưng lại mất kha khá thời gian mới vén mành đi vào. Nhìn thấy tình huống trong phòng, đặc biệt là mảng máu lớn trên người Tiêu Ngọc Thần, hai người sợ tới mức hai chân đều phát run. Chuyện ở chùa Sùng Quang, Đường Thư Nghi từng thẩm tra bọn họ, hiện tại nhìn thấy tình huống thế này, không cần nghĩ cũng biết là có liên quan tới chuyện kia. Hai người không nói một lời đã lập tức quỳ xuống.
Trương lão phu nhân nhìn bọn họ đang run bần bật, quay sang nói với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân, người tới rồi, ngươi nói đi.”
“Lão phu nhân, chuyện ở chùa Sùng Quang khi trước thật ra cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, trong đó còn có ẩn tình, mà hai vị tỳ nữ này đều biết rành mạch.” Đường Thư Nghi nói.
“Cái gì?” Ngô Quốc Lương lập tức đứng lên: “Còn có ẩn tình? Ẩn tình gì?”
Ông ta gặp khó khăn trắc trở đều bắt đầu từ chuyện ở chùa Sùng Quang, bây giờ cứ nghe tới ba chữ chùa Sùng Quang là ông ta lại nổi nóng.
Nhưng Đường Thư Nghi lại không đáp lời ông ta mà chỉ nhìn Trương lão phu nhân nói: “Ta nói các ngươi có thể không tin, cứ để các nàng nói đi.”
“Nói, các ngươi mau nói.” Ngô Quốc Lương đã sớm không còn vẻ trấn định như xưa.
Trương lão phu nhân bất mãn nhìn ông ta, lại nói với Hạnh Nhi và Đào Nhi: “Hai người các ngươi nói chút đi.”
Hạnh Nhi và Đào Nhi run rẩy, nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân cầu cứu, nhưng Ngô Tĩnh Vân cúi đầu, không hề có ý bảo vệ bọn họ. Mà Ngô Quốc Lương thấy hai người không chịu nói, lập tức đi đến trước mặt bọn họ, lạnh giọng quát: “Mau nói, nếu không ta sẽ bán các ngươi ra ngoài, bao gồm cả cha nương các ngươi.”Hạnh Nhi và Đào Nhi đều là nô bộc của Ngô phủ, thân khế của cả nhà đều nằm trong tay Ngô phủ, Ngô Quốc Lương muốn bán bọn họ là việc rất dễ dàng. Hai người lại nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân, nàng ta vẫn quỳ ở đó cúi đầu không nói, bọn họ đành phải nói ra hết những gì mình biết.
Bao gồm cả chuyện Ngô Tĩnh Vân sai nhi tử Lưu Đại Dũng của bà vú tới chùa Sùng Quang trước một ngày, bỏ mị hương vào phòng Tiêu Ngọc Thần trong buổi trưa ngày hôm đó, cả chuyện Ngô Tĩnh Vân sai hai người bọn họ hạ dược Ngô Tĩnh Xu và Thường Tịnh hòa thượng, bọn họ đều nói từ đầu đến cuối.
Hai người nói xong, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Ngô Quốc Lương, Trương lão phu nhân và Trương ngũ công tử đều không thể tin mà nhìn Ngô Tĩnh Vân, bọn họ làm sao cũng không dám tin nàng ta lại có thể làm ra chuyện như thế.
Mà Ngô Tĩnh Vân đã tê liệt cả người ngã ngồi dưới đất.
Mấy năm nay Ngô Quốc Lương làm quan hay làm người đều cẩn thận chặt chẽ, theo đuổi danh lợi. Tuy Ngô gia là thư hương thế gia, mấy thế hệ đều có người làm quan nhưng lại không có đại quan, chức quan Tứ phẩm của ông ta đã là chức vị cao nhất của Ngô gia.
Ông ta có thể leo lên đến vị trí hiện tại phần lớn đều nhờ cưới được chính thê là nữ nhi Trương gia. Tuy người Trương gia không vào triều làm quan nhưng Trương gia lại có một đại nho là sơn trưởng của thư viện Thượng Lâm, có thể nói là môn sinh khắp thiên hạ. Cũng nhờ vào nhân mạch của Trương gia và bản thân ông ta biết luồn cúi mới có được ngày hôm nay.
Chính thất kia của ông ta hiền lương thục đức, chuyện gì cũng nghĩ cho ông ta trước ta, trừ việc thân thể yếu ớt thì không có điểm nào không tốt. Ông ta luôn nghĩ nữ nhi bà ấy đã liều chết sinh ra chỗ nào cũng tốt, nhưng không ngờ nàng ta lại độc ác như vậy.
Lúc trước Phùng thị đã nói với hắn Ngô Tĩnh Xu bị Ngô Tĩnh Vân làm hại, Ngô Quốc Lương lúc ấy đang sứt đầu mẻ trán, nghĩ chỉ cần mọi chuyện an ổn lại là được, mặc kệ ân oán của tỷ muội bọn họ, dù sao thì ai cũng có chỗ sai. Ông ta căn bản không nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng bây giờ mới biết được Ngô Tĩnh Xu gặp chuyện đều là do một tay nữ nhi này tạo thành. Vì sao chứ? Nếu chuyện của Ngô Tĩnh Xu bị truyền ra ngoài thì nàng ta cũng đâu có được chỗ tốt nào! Chuyện hại người vô ích như thế, tại sao nàng ta lại làm?
“Ngươi... tại sao ngươi lại làm như vậy?” Ngô Quốc Lương run rẩy, ông ta đi đến trước mặt Ngô Tĩnh Vân, ngồi xổm xuống, khó hiểu nhìn nàng ta: “Tuy thân mẫu của ngươi mất sớm nhưng ta tự nhận từ nhỏ đến lớn ta không hề bạc đãi ngươi. Ngươi... tuy kế mẫu của ngươi muốn đoạt hôn sự của ngươi, ngươi về nói với ta, ta chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Đâu phải ngươi không biết một khi chuyện này lộ ra thì toàn bộ nữ quyến Ngô gia đều gặp tai họa ngập đầu. Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Ngô Tĩnh Vân vốn dĩ đang cúi đầu lại đột nhiên ngẩng mặt lên. Nàng ta trào phúng nhìn Ngô Quốc Lương nói: “Ngài nói không có bạc đãi ta? A, thật là chuyện buồn cười nhất trên đời. Năm ta tám tuổi, bị Ngô Tĩnh Xu đẩy vào trong hồ, thiếu chút đã chết đuối. Sau khi được cứu lên, ta nói với ngài ta bị Ngô Tĩnh Xu đẩy, Ngô Tĩnh Xu không thừa nhận, tuy Phùng thị có vẻ chỗ nào cũng giúp ta nói lời hay, nhưng lời nào cũng đều ám chỉ ta ganh ghét Ngô Tĩnh Xu, hãm hại Ngô Tĩnh Xu. Sau đó thì sao? Không phải mọi chuyện đều mơ màng hồ đồ qua đi à.”
“Năm ta mười tuổi bị nhiễm phong hàn, uống thuốc một tháng mà vẫn không khỏi, ngài biết tại sao không?” Ngô Tĩnh Vân nở một nụ cười chế nhạo, nói: “Là Phùng thị sai người bỏ thêm thứ có tính hàn vào thuốc của ta. Bởi vì ta cứ bệnh mãi không khỏi, Phùng thị bèn lấy lý do tìm một chỗ an tĩnh cho ta tiện dưỡng bệnh, để ta dọn tới sân viện lạnh lẽo cũ nát hiện tại. Sau đó, Ngô Tĩnh Xu đã vào ở sân viện vốn dĩ là của ta.”
“Này... cái này ngươi không hề nói với ta!” Ngô Quốc Lương xấu hổ, ông ta không ngờ Phùng thị lại ác độc như thế.
Ngô Tĩnh Vân lại cười nhạo: “Phụ thân, là không nói hay là ngày căn bản không để ý?”
“Này...” Ngô Quốc Lương á khẩu không trả lời được.
“Chuyện như thế nhiều như lông trâu vậy, y phục trang sức, vật trang trí trong phòng nhìn có vẻ như không thiếu nhưng tất cả đều là những thứ thừa thãi mà Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã không thèm, đa số đều không hợp với ta.” Ngô Tĩnh Vân lại nói.
Mà lúc này, Trương lão phu nhân đã khóc nấc lên, chỉ vào Ngô Quốc Lương nói: “Ngươi... ngươi căn bản không xứng làm cha, tại sao lúc trước ta lại gả nữ nhi cho ngươi chứ!”
Trương ngũ công tử hận đến mức nắm chặt nắm tay, giống như nắm tay đó sẽ rơi lên người Ngô Quốc Lương vậy.
Đường Thư Nghi nặng nề thở dài, nàng có thể đoán cuộc sống thường ngày của Ngô Tĩnh Vân chẳng vui vẻ gì, nhưng lúc tận tai nghe thấy mới biết nàng ta phải sống gian nan thế nào.
154
Tiêu Ngọc Thần cũng thẫn thờ, hậu viện Hầu phủ vô cùng yên bình, hắn từng nghe người ta nói nữ tử ở hậu trạch đấu đá vô cùng lợi hại, nhưng hôm nay là lần đầu tiên biết được rõ ràng tỉ mỉ như vậy, nữ tử hậu trạch tranh đấu sao lại tàn nhẫn đến như vậy.
Trương lão phu nhân đã khóc đến mức không còn khóc được thành tiếng, lôi kéo Ngô Tĩnh Vân hỏi tại sao trước giờ nàng ta không nói với bà ấy, Ngô Tĩnh Vân chỉ lắc đầu. Đường Thư Nghi cảm thấy hẳn là Phùng thị kia làm việc quá kín kẽ, cho dù Ngô Tĩnh Vân có nói thì Phùng thị cũng có cách ứng đối.
Chỉ là, Phùng thị lợi hại như vậy, Ngô Tĩnh Vân cũng ăn không ít chiêu của bà ta, sao lại không học được chiêu nào vậy? Bằng không kiếp trước lúc đấu đá với Liễu Bích Cầm cũng không thua thảm như vậy. Nhưng nghĩ lại, tim của Tiêu Ngọc Thần đặt ở chỗ Liễu Bích Cầm, dù cho Ngô Tĩnh Vân có muôn vàn thủ đoạn thì cũng vô dụng.
Nhưng đồng tình chỉ là đồng tình thôi, chuyện Ngô Tĩnh Vân gặp phải không phải do nàng mà ra, còn bảo Tiêu Ngọc Thần để cho nàng ta xả giận, ân oán chấm dứt, có một số lời cần nói vẫn phải nói.
Trương lão phu nhân ôm Ngô Tĩnh Vân khóc một hồi, sau đó đứng dậy thi lễ với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân, lúc trước đều là do nha đầu Tĩnh Vân này sai, ta thay nó nhân lỗi. Nhưng chuyện lần này quả thật không liên quan tới Tĩnh Vân, đều là do tên nghiệp chướng nhà ta gây ra. Ta giao nó cho ngươi, tùy ngươi muốn đánh muốn giết thế nào cũng được.”
Trương lão phu nhân thật sự rất thương Ngô Tĩnh Vân a, nhưng Ngô Tĩnh Vân có nghĩ tới kỳ vọng của Trương lão phu nhân vàTrương gia không?
“Lão phu nhân, hôm nay ta tới cũng không phải để hưng sư vấn tội.” Đường Thư Nghi nói: “Chỉ là đã làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng xử phạt thế nào thì cứ để lão phu nhân quyết định đi.”
Lão phu nhân nàng nói xong, lại nhìn về Tiêu Ngọc Thần sắc mặt tái nhợt và y phục loang lổ vết máu, bà ấy nắm chặt tay thành quyền, nhắm mắt lại, nói vọng ra ngoài: “Trương ma ma.”
Một ma ma khoảng bốn năm chục tuổi vén mành đi vào, Trương lão phu nhân nói với bà ấy: “Đến tiền viện gọi Trương Đại và Trương Nhị tới đây.”
Bà ấy nói xong lại nhìn về phía Trương ngũ công tử, ngữ khí quyết tuyệt nói: “Ngươi vì tư lợi, hãm hại người khác, đọc sách mấy năm cũng như không. Phạt sáu mươi trượng cho ngươi nhớ thật kỹ.”
“Lão phu nhân.” Trương lão phu nhân vừa nói xong, Trương ma ma đã quỳ sụp xuống: “Lão phu nhân, Trương Đại Trương Nhị sức lực lớn, sáu mươi trượng đánh xuống, Ngũ công tử cũng mất nửa cái mạng.”
“Đánh nặng như vậy nó mới nhớ lâu, mau đi đi.” Trương lão phu nhân nói.
Trương ma ma chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài gọi người, lúc nhìn thấy mảng máu lớn trên người Tiêu Ngọc Thần trên, bà ấy cũng hiểu vì sao Trương lão phu nhân phải nặng tay như vậy. Tiêu thế tử là khổ chủ đã trọng thương như vậy, Ngũ công tử nhà họ ra tay hại ngươi, tất nhiên không thể phạt nhẹ.
Trương ma ma mềm nhũn bước ra ngoài, trong lòng còn đang oán trách Ngô Tĩnh Vân, nếu không phải vì nàng ta thì Ngũ công tử cũng không cần chịu tội lớn như vậy.
Chỉ một lúc sau, hai hộ vệ Trương Đại và Trương Nhị của Trương gia đã tới, Trương ngũ công tử bi ai bước ra ngoài, Ngô Tĩnh Vân nhìn theo bóng dáng hắn ta rồi khóc rống. Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng mộc bản đánh vào người và tiếng kêu r3n của Trương ngũ công tử.
Trương lão phu nhân vẫn luôn nắm chặt nắm tay, đó là tôn tử bà ấy yêu thương nhất, sao có thể không đau lòng. Nhưng nếu lần này không khiến nó nhớ kỹ, không chừng lần sau sẽ gây ra tai họa lớn hơn.