171
Mạnh Thành Thiên làm sao có thể để mỹ nhân vừa mới lấy được còn chưa kịp ăn cho người khác, cho nên chỉ có thể căm hận cởi ngọc bội ngõ quan trên người, cũng như tất cả ngân phiếu trên người xuống đưa cho Tiêu Ngọc Minh, sau đó nghiến răng nói: "Cho ngươi hết, được rồi đi."
Tiêu Ngọc Minh tuỳ ý liếc nhìn những thứ đó, nói: "Đã như vậy, cho ngươi nửa ngày, trước tối nay, không đưa tiền cho ta, mấy thứ này liền là của ta."
"Sau khi về thành liền trả cho ngươi." Mạnh Thành Thiên lại nghiến răng nói.
"Được." Tiêu Ngọc Minh nói.
Một câu được này, khiến Mạnh Thành Thiên và Liễu Bích Cầm trong xe đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tiêu Ngọc Minh và những người khác tránh đường, để đám người Mạnh Thành Thiên đi qua. Nhìn đám đông đang dần dần đi xa.
Tề Nhị nói: "Nghe nói Mạnh Thành Thiên săn được một mỹ nhân, các ngươi nói xem mỹ nhân tốt như vậy sao?"
Nghiêm Ngũ cười lớn nói: "Mỹ nhân có tốt hay không, ngươi về nhà nếm thử liền biết."
Tề Nhị bĩu môi nói, "Ta cũng chỉ tò mò thôi, mà cha ta quản nghiêm, bây giờ còn không cho ta chạm vào."
Nghiêm Ngũ nhún nhún vai: "Phụ thân cũng không cho ta."
Thế gia vọng tộc, mặc dù sắp xếp không ít tỳ nữ thiếp thân bên người công tử thiếu gia, cơ bản đều là chuẩn bị làm thông phòng. Nhưng có nhà cũng có gia quy, không để công tử thiếu gia khai trai quá sớm. Một là sợ tổn thương cơ thể, hơn nữa là sợ trầm mê nữ sắc, bỏ bê học hành.
Những gia đình quản giáo nghiêm, bình thường đều để đến trước đại hôn mới cho công tử thiếu gia khai trai, chủ yếu là cho bọn họ chút kinh nghiệm, tránh mất mặt trong lúc viên phòng ngày đại hôn.
Nam tử Đại Càn Triều bình thường mười sáu tuổi trở lên liền thành thân, mà nam tử của thế gia đại tộc thường thành thân muộn hơn một chút, đều là mười tám đến hai mươi mới thành thân.
Lúc này, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, người sau hừ một tiếng: "Đừng làm như ta có thể, ta còn phải thủ hiếu."
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều thở dài, bọn họ thật sự rất tò mò.
Đột nhiên, Tề Nhị kéo Nghiêm Ngũ và Tiêu Ngọc Minh lại gần, ba cái đầu chụm lại với nhau, sau đó nhỏ giọng nói: "Hay là... Hay là đợi qua năm, đến màu xuân, Ngọc Minh thủ hiếu xong, chúng ta đi... đi Thanh Lâu thử xem? Tìm một nụ chưa làm bao giờ, chắc chắn không có bệnh."
Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ mặc dù ăn chơi, nhưng gia đình mệnh lệnh cấm đi sòng bạc và thanh lâu, nếu biết được, không đánh chốt cũng bước nửa chân vào cửa tử. Cho nên hai nơi này, ba người bọn họ thường không bao giờ nhắc tới.Tề Nhị bị hai người bọn họ nhìn đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp, "Ta.... Ta chỉ tò mò thôi, thực sự là tò mò. Lại nói, các ngươi không tò mò sao?"
Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ không lên tiếng, bọn họ cũng rất tò mò. Nhưng chuyện đến Thanh Lâu này, bọn họ vẫn có chút do dự, bởi vì một khi bị phát hiện, chắc chắn phải nhận hình phạt nặng nhất.
"Đến lúc đó lại nói đi." Nghiêm Ngũ ôm hồ ly đỏ trong tay nói: "Nữ tử làm sao đẹp bằng hồ ly đỏ này."
Lời nói của hắn đã thành công lôi kéo Tề Nhị và Tiêu Ngọc Minh, ba người bọn họ bắt đầu nghiên cứu hồ ly đỏ như máu này.
Thật ra, ba người bọn họ thật sự rất tò mò về loại chuyện này, giống như đang tò mò về con hồ ly đỏ này vậy.
Ba người họ chơi đùa với hồ ly đỏ một lúc, sau đó cưỡi ngựa về thành. Tiêu Ngọc Minh ôm hồ ly đỏ đến phủ Đường Quốc Công trước, Đường Quốc Công đang đãi khách, hắn liền ôm hồ ly đỏ đến thư phòng chơi.
"Ta còn tưởng rằng ngươi mượn nó xong thì không trả lại nữa." Sau khi Đường Quốc Công trở lại thư phòng liền mỉm cười nói.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng đứng dậy, ôm lấy hồ ly vẻ mặt đau khổ nói: "Không thể để mẫu thân ta nhìn thấy con hồ ly này, nếu không nương nhất định bắt ta săn cho ngài ấy hồ ly trắng hay hồ ly bạc gì đó."
Đường Quốc Công nhìn thấy vẻ đau khổ của hắn, cười lớn, sau đó nói: "Có chuyện gì?"
Tiêu Ngọc Minh nặng nề thở dài một hơi nói: "Hôm qua, ta săn được vài con thỏ, nói làm bao tay cho nương và Ngọc Châu, nương ta liền bảo ta bắt báo săn hổ, nói làm ủng cho ngài."
Đường Quốc Công lại cười lớn: "Vẫn là khuê nữ nhà ta hiếu thuận."
Tiêu Ngọc Minh: "......."
Coi như hắn không nói.
172
"Ngươi mượn hồ ly này làm gì?" Đường Quốc Công sau khi cười xong liền hỏi Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh không giấu diếm, kể lại từ đầu chí cuối những gì mình đã làm trong hai ngày qua. Đường Thư Nghi nói với hắn, không cần phải giấu diếm chuyện này với Đường Quốc Công.
Đường Quốc Công nghe hắn nói xong, khuôn mặt đầy vẻ tự hào, tự hào về sự tài giỏi của nữ nhi nhà mình. Ông ấy nói: "Mẫu thân ngươi giấu nữ nhi của Liễu gia ở thôn trang Tây Sơn, ta luôn cho rằng nó nhân từ mềm lòng, nhưng không ngờ còn có chiêu sau này. Hay, kế hoạch lần này của mẫu thân ngươi rất hay."
Tiêu Ngọc Minh cũng tự hào, "Mẫu thân ta nói, cái này gọi là dùng kế của người trả lại cho người, còn gọi là một mũi tên trúng hai hai con chim, nếu làm tốt nói không chừng còn trúng ba con chim."
Đường Quốc Công vui vẻ cười nói: "Bảo mẫu thân ngươi tự tin ra tay mà làm, chắc chắn có thể trúng ba con chim."
"Chỉ là... Lần này Liễu Bích Cầm chết không thể nghi ngờ, ta sợ đại ca ta đến lúc đó...", Tiêu Ngọc Minh có chút lo lắng nói.
"Không sao," Đường Quốc Công xua tay nói, "Nếu như chút trở ngại như vậy còn không vượt qua được..." thế tử của phủ Vĩnh Nĩnh hầu liền phải thay người khác.
Lời nói phía sau, Đường Quốc Công tự nhiên sẽ không nói ra trước mặt Tiêu Ngọc Minh, ông ấy đổi chủ đề nói: "Ngươi sắp thành niên, sắp thành người lớn rồi, tính tình phải thu lại một chút. Đại ca ngươi là trưởng tử, có thể kế thừa tước vị, ngươi cũng cần nỗ lực một phen.”
“Nhưng ta và mẫu thân ngươi đều đã mưu hoa cho ngươi, mẫu thân ngươi muốn ngươi rèn luyện với Thiên Hà, đây chỉ là bước đầu tiên. Tổ phụ và phụ thân của ngươi hoạt động ở Tây Bắc nhiều năm, cho dù bây giờ bọn họ đều đã mất, những rất nhiều tướng lĩnh ở nơi đó, vẫn nhận các ngươi là người của Tiêu gia.”
“Ngươi từ nhỏ đã bướng bỉnh, danh tiếng bên ngoài cũng không tốt, nếu có thể đi theo đại tướng quân rèn luyện hai năm, có danh phận sư đồ, sau này ngươi đi Tây Bắc cũng dễ dàng triển khai tay chân. Chỉ có điều, tính khí của Hướng Thiên Hà không tốt, mềm cứng không ăn.”
“Nếu hắn xem thường ngươi, ngươi liền vào Cấm Vệ Quân hoặc Kinh Giao đại doanh rèn luyện hai năm, sau đó đi Tây Bắc. Ngươi đừng sợ, đến lúc đó, ta và mẫu thân ngươi sẽ lo mọi chuyện cho ngươi."
Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh có chút nóng lên, hắn chưa bao giờ biết rằng nương và ngoại công đã vì hắn mà tính toán nhiều thứ như vậy, từ khi phụ thân qua đời, hắn cũng chưa bao giờ lại nghĩ đến việc đi Tây Bắc quân. Nhưng đó đã từng là nơi mà hắn hướng tới.
"Ngoại công, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ nỗ lực." Tiêu Ngọc Minh vô cùng nghiêm túc nói.
Đường Quốc Công nhấc bàn tay già nua lên, vỗ vỗ vai hắn, "Ngoại công biết, ngươi là một hài tử ngoan."
Tiêu Ngọc Minh có chút xấu hổ, nương và ngoại công đều thích dùng chiêu này.
"Được rồi, mang hồ ly này ra vườn đi." Đường Quốc Công nói.
Trong hoa viên của phủ Quốc Công, có một vườn thú nhỏ, bên trong có nhiều loài động vật quý hiếm, chẳng hạn như hồ ly, khổng tước, lạc đà các loại, Đường Quốc Công rất thích những thứ này.
Tiêu Ngọc Minh hành lễ với Đường Quốc Công, ôm hồ ly đỏ đi đến hoa viên trong phủ Quốc Công. Vừa bước vào, liền thấy Đường nhị phu nhân và nữ nhi của nàng ấy Đường ngũ tiểu thư đang từ đối diện đi tới. Tiêu Ngọc Minh vội vàng hành lễ với Đường nhị phu nhân, "Nhị cữu mẫu bình an."
Sau đó hắn chào hỏi Đường ngũ tiểu thư, "Biểu muội."
Đường ngũ tiểu thư nhìn thấy hồ ly đỏ trong tay hắn, mỉm cười nói: "Ta nói con hồ ly này đi đâu, hóa ra ở chỗ của ngươi."
Tiêu Ngọc Minh đi tới đưa hồ ly cho nàng ấy, "Ta mang ra chơi đùa một chút."
Đường ngũ tiểu thư ôm hồ ly cười khúc khích, thật sự rất thích. Đường nhị phu nhân bất lực liếc mắt nhìn nàng ấy, lại nhìn Tiêu Ngọc Minh hỏi: "Mấy ngày nay thấy ngươi thường xuyên đến phủ, sao mấy ngày nay không thấy đại ca ngươi?"
Tiêu Ngọc Minh không thể nói Tiêu Ngọc Thần bị thương, liền nói: "Đại ca còn ở nhà đọc sách."
"Ngọc Thần đứa nhỏ này đúng là, chúng ta là gia đình như thế nào, nào cần phải khổ như vậy, ngươi nhìn Đại cữu cữu và Nhị cữu cữu của ngươi, đều không phải là cử nhân, cũng là đại quan của triều đình." Đường nhị phu nhân nói.
Tiêu Ngọc Minh cười mà không nói, lời như này bảo hắn trả lời làm sao. Nương của hắn đang dùng hết lực để đại ca hắn tham gia thi cử đây.
Trong lòng Đường nhị phu nhân còn có chuyện, sau khi nói thêm vài câu với Tiêu Ngọc Minh liền rời đi, Tiêu Ngọc Minh cũng về nhà.
Bên này Đường nhị phu nhân ra khỏi hoa viên, bảo Đường ngũ tiểu thư tự mình về viện, nàng ấy đi đến viện của Đường đại phu nhân. Đường đại phu nhân đang xem sổ sách, hai người đều làm dâu nhiều năm, quan hệ cũng không tồi, cho nên không đứng dậy, trực tiếp bảo Đường nhị phu nhân ngồi xuống.
"Đại tẩu, ta có chuyện muốn thương lượng với tẩu." Đường nhị phu nhân nhỏ giọng nói.
Đường đại phu nhân thấy biểu tình nghiêm túc của nàng ấy, bộ dáng như có chuyện rất quan trọng, liền vẫy tay bào nha hoàn và bà tử ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng ấy nói: "Ngươi nói đi."
Đường nhị phu nhân phu nhân tiến lại gần Đường đại phu nhân hai phần, hạ thấp giọng nói: "Ngươi nói xem Tiểu Ngũ của chúng ta và Ngọc Thần thế nào?"
Đường đại phu nhân nghe thấy lời nàng ấy nói xong liền sửng sốt đến mức há miệng một lúc rồi mới phát ra âm thanh: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi là thân nương sao?"
"Tại sao ta không thân nương chứ?" Đường nhị phu nhân không hiểu, tại sao Đường đại phu nhân lại phản ứng lớn như vậy, nàng ấy nói: "Tiểu Ngũ và Ngọc Thần là thân biểu huynh muội, dung mạo của hài tử Ngọc Thần kia thì không cần nói đến, bản tính cũng coi như thật thà biết giữ bổn phận. Tính tình của Thư Nghi chúng ta cũng biết, nếu gả vào Tiểu Ngũ vào Hầu phủ, nhất định sẽ không bị bắt nạt."
Đường đại phu nhân hung dữ trừng mắt nhìn nàng ấy: "Người khác không biết giữa Ngọc Thần và nữ nhi Liễu gia kia xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể không biết sao? Ngọc Thần có tình cảm sâu đậm với nha đầu Liễu gia kia, cả đời này có thể thoát ra được hay không còn không chắc. Ngươi muốn khuê nữ ngươi gả cho một nam nhân như vậy sao?"