189
Đường Thư Nghi tất nhiên không biết cuộc nói chuyện giữa Đường nhị phu nhân và Đường An Lạc, chuyện hôn sự của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, nàng tạm thời không để ý đến. Dù sao ở Đại Càn Triều, nam tử hai mươi mới thành hôn cũng không tính là quá muộn, nàng muốn đợi hai nhi tử trưởng thành một chút, rồi mới tính đến chuyện hôn sự của bọn họ.
Đến Hầu phủ, từ chỗ Triệu quản gia biết được, Tiêu Ngọc Thần nhờ người thu xác cho Liễu Bích Cầm và Hồng Nhi, nàng hiểu rõ gật đầu, nàng đã đoán được từ trước. Tiêu Ngọc Thần là một người cảm tính, cho dù Liễu Bích Cầm có làm ra chuyện có lỗi với hắn, hắn cũng không để nàng ta phơi thây ngoài nơi hoang dã.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần trong bữa tối. Nàng cho rằng hắn ít nhất cũng phải tự mình suy nghĩ nhân sinh vài ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ra ngoài. Chỉ là nàng cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà giống như lúc trước khi chưa phát sinh ra chuyện gì, hỏi tình hình thân thể của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói chuyện trong nhà với ba huynh muội.
"Quan Nghi Niên của Quan trang đầu, lần trước kỳ thi xuân đỗ tú tài, muốn trong phu giới thiệu cho hắn một phu tử nào đó không tồi. Ta suy nghĩ, con ở nhà một mình đọc sách, không khỏi có chút cô đơn, liền bảo hắn đến trong phủ, cùng đọc sách với con."
Đường Thư Nghi nói chuyện Quan Nghi Niên với Tiêu Ngọc Thần, hắn nghe xong gật đầu không chút do dự: "Được, nhi tử với hắn cùng khuyến khích nhau tiến bộ."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Vậy bảo hắn mấy ngày này đến trong ohur, viện cạnh ngươi vừa hay đang trống, cho hắn sống ở đó."
Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu.
Đường Thư Nghi nghĩ đến nam chính trong nguyên tác, không biết lúc này, đã đi theo bên người Phương đại nho học tập, hay là vẫn còn chưa tới Thượng Kinh. Nàng muốn sai người điều tra một chút, nhưng suy nghĩ một hồi lại bỏ đi. Tuỳ tiện điều tra một người, nói không chừng sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Thuận theo tự nhiên, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối ứng.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu, hôm nay Đường An Lạc sẽ đến chơi với con bé, bảo cô học xong liền trở về. Hôm qua, Đường nhị phu nhân đã đưa thiếp qua.
Tiêu Ngọc Châu nghe tin Đường An Lạc đến, vô cùng vui mừng. Mặc dù hai người cách nhau vài tuổi, nhưng Đường An Lạc tính tình hoạt bát, lại thích nói cười, hai người chơi với nhau rất ăn ý.
Đến gia thục, con bé lấy bài tập mà phu tử đã giao ngày hôm qua ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Thanh Gia nhỏ giọng nói chuyện. Dương Thanh Gia là điệt nữ nương gia của Nhị phòng phu nhân, Dương gia không có nữ tử gia thục, cho nên đưa nàng ấy đến gia thục của phủ Vĩnh Ninh hầu để đọc sách. Quan hệ giữa Tiêu Ngọc Châu và nàng ấy rất tốt.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Thanh Vũ mang theo vẻ mặt oan ức đi tới. Khi Tiêu Ngọc Chu nhìn thấy nàng ta như vậy, liền biết đây là lại muốn kiếm chuyện, muốn trợn mắt nhìn nàng ta, nhưng lại nhịn xuống. Nương nói với nàng, ở bên ngoài, đặc biệt là khi đối mặt với địch nhân, không được thể hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài, không thể để đối phương nhìn ra cảm xúc của mình.
"Ngọc Châu muội muội." Tiêu Thanh Vũ thấp giọng gọi một tiếng, sau đó nói: "Hôm đó là ta sai, nói cho phụ thân nghe những mâu thuẫn nhỏ giữa hai chúng ta, phụ thân ta… phụ thân ta cũng xuất phát từ đau lòng ta, mới đến tìm ngươi, mong ngươi lượng thứ."Nói đến cuối cùng, nước mắt của nàng ta như sắp rơi ra.
Hai ngày qua tâm trạng của Tiêu Thanh Vũ có thể nói là nhấp nhô thăng trầm. Trong hai tháng này, Tiêu Ngọc Châu đã rất khác so với trước đây. Lúc trước, nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ, chọc giận Tiêu Ngọc Châu, sau đó làm ra một chút chuyện sai lầm để phu tử dạy dỗ.
Nhưng trong hai tháng qua, Tiêu Ngọc Châu không hiểu sao đột nhiên trở nên thông minh, những thủ đoạn nhỏ kia của nàng ta, đều bị con bé nhận ra, còn biết cách phản kích lại. Chuyện này khiến nàng ta vừa tức giận vừa bất lực.
Mấy ngày trước, Tiêu Kính đến phòng của di nương nàng ta, nàng ta nhân cơ hội khóc lóc cáo trạng trước mặt Tiêu Kính, di nương nàng ta cũng ở bên cạnh nói oan ức. Tiêu Kính là một người không có chính kiến, lại thấy Tiêu Ngọc Chu chỉ là một tiểu hài tử, hắn ta đi qua lấy thân phận trưởng bối, dạy dỗ hai ba câu cũng chẳng sao, liền đến gia thục tìm Tiêu Ngọc Châu, không nặng không nhẹ mà nói con bé vài câu.
Đương nhiên, những lời quá nặng, hắn ta cũng không dám nói ra.
Nhưng mà, Tiêu Thanh Vũ cảm thấy mình được phụ thân bênh vực, vô cùng tự đắc, khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Nhưng loại tự đắc này chỉ kéo dài được hai ngày, hôm qua nhị phòng phu nhân gọi di nương nàng ta đến trước mặt, sau đó khiển trách một trận nặng nề, còn phạt quỳ ở viện một buổi trưa. Nguyên nhân chính là do hai mẫu nữu nàng ta, xúi giục Tiêu kính đi tìm Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Thanh Vũ đến bây giờ vẫn còn nhớ, ánh mắt khinh miệt mà đích mẫu nhìn nàng ta, và những lời đích mẫu nói. Nàng ấy nói: "Cho rằng ngươi họ Tiêu, liền xuất thân từ Hầu phủ sao? Đừng quá coi trọng chính mình nữa, sinh ra đã mang mệnh đê tiện, dám vọng tưởng so vai với đích nữ của Hầu phủ, ai cho ngươi lá gan đó?"
Lúc đó nàng ta đang quỳ với di nương của mình, những lời đó giống như lưỡi dao đâm một nhát vào trái tim nàng ta. Từ trước đến giờ, bởi vì di nương được sủng ái, nhị phòng khong có đích nữ, trong số những nữ hài tử bên nhị phòng, nàng ta cái gì cũng là tốt nhất, dần dần nàng ta cảm thấy chính mình và Tiêu Ngọc Châu không có gì khác biệt.
Thậm chí, bởi vì Tiêu Ngọc Châu luôn bị nàng ta tính kế, nàng ta liền cảm thấy chính mình mạnh hơn Tiêu Ngọc Châu không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ, cuối cùng nàng ta cũng nhận ra một điểm quan trọng nhất, đó chính là thân phận, nàng ta thứ nữ nhị phòng do thứ tử bị phủ Vĩnh Ninh Hầu hầu phân ra ngoài sinh ra, còn Tiêu Ngọc Châu là đích nữ của Hầu phủ, đích nữ duy nhất của Hầu phủ, cũng là nữ hài duy nhất của Hầu phủ.
Thân phận này, cho dù nàng ta có bạt mạng cũng không sánh được, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cam lòng.
Đích mẫu nàng ta nói, hôm nay nàng ta phải xin lỗi Tiêu Ngọc Châu, nếu Tiêu Ngọc Châu tha thứ cho nàng ta thì không sao, nếu không tha thứ, hai mẫu nữ bọn họ bị cấm túc vĩnh viện, không được phép bước ra viện của bọn họ nửa bước.
Cấm túc, di nương của nàng ta còn dễ nói, dù sao bình thường cũng không ra ngoài nhiều. Nhưng nếu nàng ta không được ra khỏi cửa, làm sao có thể tìm được một gia đình tốt? Cho nên hôm nay, nàng ta nhất định phải khiến Tiêu Ngọc Châu hết tức giận.
190
Mà Tiêu Ngọc Châu sau nghi nghe nàng ta xin lỗi xong, bình tình liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Ngươi quả thật có lỗi, nhưng tử không dạy là lỗi của phụ thân, cuối cùng vẫn là nhị thúc sai. Đại ca ta sẽ tự tìm nhị thúc nói chuyện ngày hôm đó, còn chuyện giữa ngươi và ta, mong ngươi có thể coi đây là lời cảnh cáo."
Tiêu Thanh Vũ sững sờ, nàng ta không nghĩ tới Tiêu Ngọc Thần lại vì sự việc này mà đến gặp Tiêu Kính, nếu Tiêu Kính vì chuyện này mà chán ghét hai mẫu nữ bọn họ, nàng ta liền xong đời.
Nhìn trái nhìn phải một hồi, những nữ hài đến để học tập cũng tới không sai biệt lắm, phu tử cũng sắp đến rồi, nàng ta nhấc váy lên định quỳ xuống. Nếu như nàng ta đã quỳ xuống mà Tiêu Ngọc Châu vẫn không tha thứ, người khác nhất định sẽ nói Tiêu Ngọc Châu là người không hiểu đạo lý, nếu như phu tử lại nói đỡ vài câu cho nàng ta, Tiêu Ngọc Châu không thể không tha thứ cho nàng ta.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp quỳ xuống, đã nghe Tiêu Ngọc Châu nói: "Phụ tổ đã nói, thứ cứng nhất của tử đệ Tiêu gia chính là đầu gối, không thể cứ động một chút là quỳ xuống, như vậy không xứng làm tử đệ Tiêu gia."
Câu nói động một chút là quỳ xuống, như vậy không xứng làm tử đệ Tiêu gia, khiến Tiêu Thanh Vũ quỳ xuống cũng không được, mà không quỳ cũng không được, đứng ở đó lặng người ở đó không biết phải làm sao.
Tiêu Ngọc Châu không thèm nhìn nhìn nàng ta nữa, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Dương Thanh Gia. Tiêu Thanh Vũ đứng đó một lúc, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng trở về chỗ ngồi.
Sau khi nàng ta rời đi, Dương Thanh Gia đến gần Tiêu Ngọc Châu thì thầm: "Ngươi vừa rồi đặc biệt có khí thế, giống như nương ta lúc dạy dỗ di nương trong nhà."
Tiêu Ngọc Chu phì cười, sau đó nói: "Ta cũng học từ chỗ nương ta, người nương ta không thích, cũng làm như vậy."
Vừa nói, con bé vừa duỗi thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, bộ dáng như không để mọi chuyện vào trong mắt.
Dương Thanh Gia thấy vậy dùng khăn tay che miệng cười, Tiêu Ngọc Châu học theo tư thế của Đường Thư Nghi một lúc, sau đó cũng bật cười. Tiêu Thanh Vũ cách đó không xa đã nhìn thấy cảnh này, hận đến mức muốn xé nát khăn tay thành từng mảnh.
Bài học trong gia thất cũng không nhiều, giờ Tỵ (khoảng mười giờ sáng) liền kết thúc. Tiêu Ngọc Châu nghĩ đến chuyện hôm Đường An Lạc sẽ đến, liền thu thập khoá nghiệp đi về phía Thế An Uyển. Vừa đến cửa sảnh đường, liền nghe thấy tiếng cười lớn của Đường Thư Nghi, còn có tiếng nói chuyện ríu rít của Đường An Lạc.
Con bé vội vàng vén rèm lên đi vào, liền thấy Đường An Lạc cầm điểm tay trong tay, mặt mày hớn hở nói: ".... Nương ta thấy chiếc trâm đó ánh mắt liền sáng lên, nhưng vẫn làm bộ làm tịch hừ một tiếng không thèm quan tâm đ ến cha ta. Cha ta không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi khuyên tai, màu xanh lục bảo, đừng nói nhìn còn rất đẹp. Nương ta nhịn không được nữa, mặt mày mang ý cười, cha ta vội vàng nói, ta liền biết biểu muội thích mà, hình dáng này là do ta tự tay vẽ đấy, sau đó hai người đó lại làm hoà."
Nàng ấy kể chuyện vô cùng hài hước, bắt chước dáng vẻ của Đường Thư Kiệt sinh động như thật, Đường Thư Nghi nhịn không được mà bật cười.
Đường An Lạc thấy Tiêu Ngọc Châu đến, hai mắt liền sáng lên, đứng dậy nắm lấy tay con bé nói: "Nếu không phải vừa nãy cô cô ngăn cản ta, ta đã đến gia thục tìm ngươi rồi. Chỉ là ta cũng không nhàn rỗi, ngươi xem, đều là ta bóc cho ngươi."
Tiêu Ngọc Châu lần theo ngón tay của nàng ấy, nhìn thấy tiểu cơ đặt trên tháp, sau đó liền nhìn thấy một đống hạch đào nhân. Điều thần kỳ chính là, mỗi một hạch đào nhân đều còn nguyên vẹn.
"Ngươi làm như thế nào vậy?" Tiêu Ngọc Châu cầm lấy một hạch đào nhân lên, ngạc nhiên hỏi.
Vẻ mặt Đường An Lạc mang đầy kiêu ngạo, "Đây là bản lĩnh giữ nhà của ta, nhưng ta cũng có thể dạy cho ngươi."
Nói rồi nàng ấy cầm quả hạch đào lên, lại cầm cái búa nhỏ lên, nói: "Đầu tiên ở nơi này, gõ nhẹ một chút, sau đó..."
Tiêu Ngọc Châu nghiêng người về phía nàng ấy nghiêm túc lắng nghe....
Đường Thư Nghi nhìn hai nữ hài, hai cái đầu chụm lại với nhau rì rà rì rầm, nàng ngồi ở bên cạnh khuôn mặt nhịn không được mà lộ ra ý cười. Bạn chơi bên người Ngọc Châu hơi ít, đợi qua năm giữ hiếu xong, liền dẫn con bé đi tham gia yến hội, nhận thức thêm tiểu bằng hữu.
Nữ hài tử cũng cần có vòng tròn, có nhân mạch của chính mình.
Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đập hạnh đào, từ kỹ năng đập hạnh đào, đến sở thú trong phủ Quốc Công, một con khỉ sinh ra hai con khỉ nhỏ, sau đó lại hẹn cùng nhau học cưỡi ngựa. Bất tri bất giác, liền đến giờ ăn trưa.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đến ăn cơm, thấy Đường An Lạc cũng ở đó, hai bên hành lễ chào hỏi, Đường An Lạc tiếp tục chơi với Tiêu Ngọc Châu, chỉ là thình thoảng nàng ấy lại nhìn Tiêu Ngọc Thần vài lần. Thấy trên mặt hắn ốm yếu, nàng cảm thấy nhất định là vì Lưu Nhị Tần, trong lòng nàng thở dài.
Bữa trưa, Đường Thư Nghi bảo người dọn cơm riêng, mặc dù là biểu huynh muội, nhưng cổ đại có quy tắc, nam nữ bảy tuổi không cùng bàn, thân huynh muội trong nhà thì không sao, còn biểu huynh muội không thể ăn cơm cùng nhau.
Buổi chiều, Tiêu Ngọc Châu không phải đến gia thục học, con bé liền dẫn Đường An Lạc về phòng chơi, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh người đọc sách thì về đọc sách, người luyện võ thì đi luyện võ, còn về chút tâm tư của Đường nhị phu nhân, Đường An Lạc hoàn toàn không biểu hiện ra, Đường Thư Nghi đương nhiên cũng không biết.
Đường Thư Nghi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi tỉnh dậy, Thuý Vân đến báo cáo, nói nhị phòng phu nhân đến, Đường Thư Nghi vội vàng mời người vào. Tiêu nhị phu nhân khoảng ba mươi tuổi, mặt hơi phát tướng, nhưng nhìn vào lại thấy rất đoan trang.
Đường Thư Nghi bảo người mang trà lên, hai người khách khí hàn huyên một hồi. Mặc dù đều được gả vào Tiêu gia, nhưng một người là đích, một người là thứ. Hơn nữa, địa vị nương gia của Tiêu nhị phu nhân khá thấp, không phải người cùng một vòng tròn với nguyên thân. Cho nên hai người mặc dù là đều gả vào Tiêu gia, nhưng bình thường cũng không qua lại nhiều.