Nghe hiểu được ý tứ của Thích Thất, Hàn Triều chựng lại, cô ấy cho rằng anh không cho cô ăn điểm tâm là bởi vì có người ở đó hay sao? Cô ấy tại sao lại có loại ý tưởng này? Vậy có phải cô ấy cũng sẽ cho rằng ở nơi này, anh sẽ bắt cô tuân theo quy củ? Không nhịn được bật cười, Hàn Triều nhìn Thích Thất một cái, trách không được cô ấy sẽ đối với nơi này cảm thấy tràn ngập sợ hãi, trách không được cô ấy đối với người ở đây thật rụt rè, chuyện cô ấy sợ không phải là đột nhiên đi vào một nơi xa lạ mà sợ chính là thân phận bất chợt thay đổi, cô sợ chính là sẽ làm cho anh mất mặt, cô ấy sợ chính là anh không có uy nghiêm trước mặt thuộc hạ của mình.
Chuyện Thích Thất sợ hãi làm Hàn Triều vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng không thể phủ nhận trong lòng anh lại trào lên một tầng ấm áp, cái người này, trước giờ mơ mơ màng màng, nguyện ý vì anh mà chú ý tới hành động của chính mình, xem sắc mặt người khác, cô thay đổi như vậy làm sao mà không cảm động cho được.
Kéo Thích Thất lại ngồi vào trên đùi mình, nhìn cô quay trái quay phải sợ bị người khác phát hiện, Hàn Triều cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô. Thích Thất không nghĩ tới Hàn Triều ở trong phòng khách, trước mặt bao nhiêu người đi qua đi lại mà hôn cô như vậy, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, sắc mặt không biết là nghẹn hay xấu hổ đỏ rực lên, giãy giụa vài cái, ngược lại bị hôn càng sâu, Thích Thất đành phải tránh trong lòng ngực Hàn Triều, thừa nhận cái hôn mưa rền gió dữ.
Nụ hôn chấm dứt, hai người ôm nhau thở hổn hển, Thích Thất nắm lấy vạt áo Hàn Triều, tránh mặt vào vai anh, bờ vai này cho cô thật yên ổn, để cô có thể làm càn, chơi đùa, không nơi đâu lại có thể cho cô một chỗ an tâm thư thả hơn.
"Thất Thất..." Thanh âm Hàn Triều khàn khàn gọi cô, vòng tay ôm cô thật chặt: "Nha đầu ngốc Thất Thất..." Hiện giờ anh mới hiểu được như thế nào là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Thích Thất ngẩng đầu, đôi mắt mê mang nhìn về phía anh, thanh âm rộn ràng trong phòng gọi hồi lý trí Thích Thất trở lại, cô vội đẩy đi Hàn Triều: "Hàn Triều, buông em ra, nơi này thật nhiều người..."
"Anh ở trong nhà mình ôm vợ của mình thì sao, ai dám nhiều chuyện dám quản..." Hàn Triều không bỏ, không những không bỏ còn ôm càng chặt hơn.
"......" Thích Thất vô ngữ, chỉ biết bĩu môi nhìn Hàn Triều, mới vừa rồi còn không cho cô ăn điểm tâm, lúc này lại không cần đến hình tượng của mình?
Hàn Triều làm sao không nhìn ra ý tứ của Thích Thất, anh lấy ngón tay quát quát mũi cô, cười mắng: "Thật không lương tâm, vừa mới ăn bữa sáng liền ăn điểm tâm, em đã quên lần trước ăn nhiều quá bị khó chịu? Điểm tâm ở đó không chạy đi đâu được, ăn nhiều khó chịu không phải là chính em phải chịu hay sao?"
Nghĩ nghĩ, Hàn Triều lại nói: "Nơi này là nhà của chúng ta, về sau này chúng ta sẽ mãi ở đây, em coi như nơi này là biệt thự lúc trước chúng ta ở là được, nơi này không nhiều quy củ như vậy, em không cần phải khẩn trương. Về sau có chỗ nào cần chú ý, anh sẽ nói cho em, còn thì có việc gì em muốn làm thì cứ làm, còn nữa, không cần băn khoăn cho anh, mặt mũi của anh, uy nghiêm của anh, tất cả đều không quan trọng bằng chuyện em cảm thấy vui vẻ."
......
Mục đích của Hàn Triều ở quân đội đã đạt được, tự nhiên không có nhu cầu quay lại đó, anh và Thích Thất ở trong trang viên, không có việc gì thì đọc sách, tản bộ, sinh hoạt thật nhàn hạ. Tuy nhiên loại sinh hoạt này hai người không hưởng thụ được bao lâu, chị họ Hàn Triều đã mang Bạch Thi Thi tới cửa, mang tiếng là liên lạc cảm tình vừa Thích Thất, rốt cuộc đều là phụ nữ của Hàn gia, thật không nên quá xa cách.
Lúc thím Nguyên đến thông báo, Thích Thất còn ngủ trưa chưa tỉnh, Hàn Triều còn một đầu tóc rối, buồn ngủ lê dép lê ra mở cửa, nghe được thím Nguyên nói, tinh thần lực thả ra một vòng, anh phun ra: "Không gặp." Hai chữ nói xong liền quay trở lại ngủ.
Bạch Thi Thi tới tìm Thích Thất chẳng có chuyện gì tốt, lần trước Hàn Tiến mang Bạch Thi Thi đi tiếp ứng thành phố D, anh liền biết Canh Thịnh tám chín phần là làm phản, có thể không nói cho người khác biết chuyện Hàn Triều có nhiều vật tư, cũng sẽ không bảo toàn nói ra chuyện anh và Lương Tử Hùng có hợp tác với nhau. Vì thủ tín với Vũ Văn gia, Canh Thịnh thế nào cũng sẽ nói ra, Hàn Triều biết sớm muộn gì cũng có một ngày người khác biết đến, anh cũng chuẩn bị nghênh đón chuyện bị các gia tộc liên hợp chèn ép, nhưng khi chuyện Lôi Đồng Đồng xảy ra, Hàn Triều vẫn bị dụ hoặc, có Lôi gia chống lưng phía sau, anh có thể giảm đi không ít tâm tư, ngay cả khi Lôi gia không chịu chống lưng, họ cũng sẽ ngượng ngùng liên hợp với người khác chèn ép anh, cho nên việc mua bán lần đó với Lôi Biểu tính ra sẽ không bị thiệt, chỉ là...
Chuyện Thích Thất làm anh kinh hãi, nếu để Hàn Triều có cơ hội lựa chọn làm lại, anh thà rằng hao tổn tâm cơ đối đầu với các đại gia tộc mà không muốn Thích Thất có một chút ý tưởng nào sẽ rời khỏi anh, mà người làm Thích Thất xuất hiện loại ý tưởng này chính là Bạch Thi Thi. Tình huống Bạch Thi Thi ở Hàn gia, khi Ưng Đầu Bạc đưa tin tức Lam Tiểu Điệp tới cũng có đề cập một chút, đừng tưởng chính cô ta bị Hàn gia "ngược đãi" thì tới giáo huấn lại cho Thích Thất, Thích Thất ngốc như vậy, vạn nhất bị cô ta hù dọa bỏ chạy thì sao. Hàn Triều chỉ cần một mình Thích Thất là đủ, không có tính toán tìm tam thê tứ thiếp gì, loại vấn đề này, Thích Thất không cần thiết tự tìm phiền não.
......
Dưới lầu, Hàn Oánh Oánh cùng Bạch Thi Thi chờ ở phòng khách, bác Cổ sau khi để thím Nguyên đi thông báo cho Hàn Triều và bưng lên trà nước điểm tâm cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Quản lý trang viên lớn như vậy bác Cổ luôn thật bận rộn, chủ trạch tòa nhà chính, các phó trạch tòa nhà phụ cùng các nơi đều yêu cầu được xử lý thỏa đáng.
So với các gia tộc khác, Triều gia ít chịu ảnh hưởng của mạt thế nhất, tuy rằng số người hầu giảm đi, nhưng đó là do Hàn Triều không muốn có quá nhiều người không đủ tín nhiệm đi tới lui trong trang viên, chứ không phải do không nuôi nổi nhiều người. Trong khi đó, các đại gia tộc khác từ sau mạt thế đã không đủ tiền tài, ngay cả vật tư tương đối phong phú như Tần gia cũng không có ngoại lệ, mà trong số đó Hàn gia là tệ nhất, ngoài trừ Trung bá các người hầu khác đều bị Hàn lão gia sa thải.
Bởi vậy, đối với trang viên Triều gia tráng lệ cùng đám người hầu đông đảo, Bạch Thi Thi và Hàn Oánh Oánh không phải không hâm mộ cùng ghen ghét, Hàn Oánh Oánh còn tốt hơn so với Bạch Thi Thi, từ nhỏ cuộc sống của cô đã được hậu đãi, lúc trước khi Triều lão gia còn sống, cô cũng thường xuyên được đưa đến Triều gia chơi, gia tăng cảm tình vừa Hàn Triều, bởi vậy đối với Triều gia giàu có sung túc cô cũng đã biết, mặc dù hiện giờ là mạt thế, sự giàu có trong tưởng tượng của Hàn Oánh Oánh cũng không mất đi. Hơn nữa từ nhỏ tới lớn Hàn Triều đối với chị họ là cô, có cầu là được, trong tiềm thức Hàn Oánh Oánh cảm thấy, chỉ cần cô nói ra, Hàn Triều sẽ không từ chối mà đáp ứng yêu cầu của cô, nhớ trước đây cô cùng các chị em tranh đoạn khoản châu báu giá trị ngàn vạn, Hàn Triều không phải không chớp mắt mà mua cho cô hay sao, cậu ấy đối với cô vẫn luôn không tồi chút nào.
Nghĩ đến đây, chợt khẩn trương Hàn Oánh Oánh đã bình tĩnh trở lại, không còn co quắp như trước mà bình thản như trước đây mình vẫn còn chơi ở Triều gia, cô mời Bạch Thi Thi ăn điểm tâm: "Bạch tẩu tử ăn điểm tâm đi, nơi này của Hàn Triều làm món này ăn rất ngon, cậu ấy từ nhỏ miệng đã kén ăn, ăn dùng đều là thứ tốt nhất." Bạch tẩu tử từ này cũng không phải là Hàn Oánh Oánh kính trọng mà gọi Bạch Thi Thi, nếu thật xem Bạch Thi Thi như vợ Hàn Tiến, cô cũng sẽ không thêm phía trước một từ Bạch.
Không chờ được Hàn Triều, Hàn Oánh Oánh cũng không để ý, nửa giờ sau mang Bạch Thi Thi trở về Hàn gia. Nhưng là, thực tủy biết vị, Hàn Oánh Oánh đã quen ra ngoài xã giao, tự nhiên không muốn ở nhà cả ngày, từ sau mạt thế đi đến nhà các chị em khác, nhà họ cũng sẽ không cung cấp ăn uống, cho nên Hàn Oánh Oánh lại trở thành khách quen ở Triều gia, ở nơi này được người chiêu đãi ăn ngon uống tốt, nhưng cô không mang theo Bạch Thi Thi nữa, chỉ một mình lại đây, Hàn Triều sẽ ra gặp cô. Một thời gian, Hàn Oánh Oánh đã hiểu được, nhìn dáng vẻ Hàn Triều không phải là không thích cô, mà là không thích cô tới cùng với Bạch Thi Thi. Nghĩ đến lúc trước họ đi chung đường với nhau, Bạch Thi Thi khẳng định là có chỗ nào đắc tội Hàn Triều, cho nên Hàn Oánh Oánh càng nhìn không vừa mắt Bạch Thi Thi.
Mà đây cũng là mục đích Hàn Triều, Bạch Thi Thi đã nhiều lần trêu chọc tới anh, anh như thế nào lại buông bỏ dễ dàng như vậy. Hàn gia lợi dụng anh cũng không phải trả giá một phần ba đại giới hay sao, còn hai phần ba kia... anh cảm thấy Hàn lão gia nói rất đúng, anh cũng là người Hàn gia, thế lực Hàn gia thế nào cũng phải có một phần của anh mới đúng.
Hàn Oánh Oánh từ trang viên Triều gia trở lại Hàn gia, nhìn khắp nơi đơn sơ mà bĩu môi, Hàn gia đúng là không thể so với Triều gia tài đại khí thô, điềm này từ nhỏ cô đã biết, nhưng nhìn hai bên đối lập như vậy, Hàn Oánh Oánh vẫn nhịn không được thở dài, sao cô lại không được sinh ra ở Triều gia...
Từ mạt thế cung điện đế vương lâu đài các gia tộc đều biến thành văn phòng căn cứ quản lý, các thế gia đều dọn ra ngoài ở trong những biệt thự bình thường. Giống các thế gia khác, nhà cửa Hàn gia cũng không lớn, ngoại trừ một biệt thự ba tầng chiếm cỡ mét vuông, trước sau cũng chỉ thêm sân vườn nho nhỏ, so với trang viên Triều gia rộng lớn hoa lệ thật là kém hơn nhiều. Thật ra Hàn gia cũng không phải đơn sơ như lời Hàn Oánh Oánh, tuy rằng kinh tế Hàn gia không phải thật tốt nhưng được Triều gia nâng đỡ mấy chục năm cũng chưa bao giờ thiếu tiền, chỉ là Hàn gia đi theo quân đội, phòng ở trang hoàng cũng theo phương hướng trầm ổn, đáng tiếc loại phong cách này không phù hợp với Hàn Oánh Oánh loại tiểu thư trẻ tuổi lãng mạn này.
Đi qua mảnh sân nho nhỏ, tiến vào biệt thự, mày Hàn Oánh Oánh hung hăng cau lại, rửa sạch khuôn mặt trang điểm bằng những loại đồ trang điểm vừa thấp kém lại mắc mỏ, thời tiết oi bức làm tâm tình cô càng thêm bực bội, Hàn Oánh Oánh xoay quanh tìm kiếm một vòng, phát hiện người vốn ở đại sảnh lại không thấy đâu, mày Hàn Oánh Oánh càng nhíu lại, cao giọng hô: "Bạch tẩu tử, Bạch tẩu tử......" Gặp người chậm chạp không ra tới, Hàn Oánh Oánh hỏa khí càng, âm lượng phát lớn hơn nữa: "Bạch Thi Thi, Bạch Thi Thi, cô đi ra đây cho tôi......"