Hàn Triều phá lệ sáng sớm ra cửa là có nguyên nhân, thân là gia chủ Triều gia, Hàn Triều đã được căn cứ mời đi dự họp, thương nghị về việc thiếu nghiêm trọng các thiết bị điện ở thành phố B. Ngoài Hàn Triều, các thế lực lớn ở căn cứ đều được mời đến.
Phòng họp là ở lầu office building của căn cứ, cùng Hàn Triều tới có người, Kim Điêu, Hải Đông Thanh, Triều Hổ. Khi họ tới, phòng họp đã có không ít người, ngoại trừ một ít thế gia, thế lực nhỏ, toàn bộ các thế gia lớn Đường gia, Hàn gia, Tiền gia đều đã vào vị trí. Có thể ngồi trên bàn hội nghị đều là những người có quyền lên tiếng, Vũ Văn gia Vũ Văn Thác, Lôi gia Lôi Đình, Tần gia Tần Thượng, Trần gia Trần Khoan, còn chưa tới là Đường Nhân, Hàn Thụy, Tiền Phú, những người này đều là gia chủ hay đại biểu các gia tộc, hiện giờ trên bàn hội nghị lại thêm Hàn Triều gia chủ Triều gia mới tới.
Sau khi chào hỏi, Hàn Triều ngồi vào chỗ, đám người Kim Điêu ngồi phía sau anh, trên bàn hội nghị cho dù người đã tới hay chưa bối phận đều cao Hàn Triều, căn bản mặt mũi chào hỏi vẫn phải làm.
Vừa mới ngồi xuống đã có người tới làm quen, là gia chủ Hà gia Hà Đông Tới. Hà Đông Tới vừa tới phòng họp đã cố tình tìm vị trí gần Hàn Triều mà ngồi, ngoại trừ các đại thế gia có bảng tên định chỗ ngồi ở bàn, những người còn lại đều có thể tùy tiện ngồi, ông ta ngồi được chỗ này cũng là phải trải qua tầng tầng cạnh tranh, cuối cùng lấy lý do tuổi đã lớn và con cái trong nhà là bạn thân với phu nhân Triều gia mới có thể chiếm chỗ ngồi này. Triều gia hiện tại chính là bánh trái thơm ngọt, đối với những gia tộc nhỏ như họ, ai làm đương gia, ai làm chủ ở căn cứ không có quan hệ gì tới bọn họ, họ chỉ muốn người có nhiều vật tư có thể làm cho họ dựa dẫm vào.
"Triều gia chủ, tôi là Hà gia Hà Đông Tới, cháu gái trong nhà là bạn tốt của phu nhân, không biết phu nhân có nhắc qua với anh không?"
Hàn Triều nở nụ cười, bộ dáng như thật vui vẻ, bắt tay Hà Đông Tới: "Hà Nhu phải không, không chỉ phu nhân tôi có quen, tôi và Ngô Hoa bạn trai Hà Nhu cũng biết nhau, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ..." Ngô Hoa còn thiếu anh một mạng nha.
"Cũng thế, cũng thế... Chờ hội nghị kết thúc, tôi phải dắt cháu gái tới cửa chào hỏi." Cháu ngoại gái vô dụng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nói cái gì cửa lớn Triều gia vào không được, gia chủ Triều gia đây không phải thật dễ nói chuyện sao, còn có chuyện Vệ thiếu tá, không biết Hà Nhu đắc tội với bọn họ như thế nào, vài lần gặp được căn bản giống như không quen biết nhau, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hà Đông Tới ngồi xuống, lại có người nhà khác tiến lại lôi kéo làm quen với Hàn Triều, Hàn Triều cũng đều nhất nhất cười cười hàn huyên với họ. So với bên Hàn Triều nháo nhiệt, chỗ những thế gia khác quạnh quẽ không ít, một đám tâm tư không rõ nhìn đến phía Hàn Triều, nhưng thật mau, lực chú ý của mọi người dời đi, bởi vì người Đường gia, Hàn gia, Tiền gia cũng đã tới.
Người đến đông đủ, hội nghị được bắt đầu. Chủ trì hội nghị là bí thư của quản lý căn cứ, người Vũ Văn gia, anh thuyết minh sự tình rõ ràng rành mạch từ đầu tới cuối, việc còn lại là những người ở hội nghị này đưa ra quyết định.
Trước mắt căn cứ chọn dùng phát điện bằng sức gió, vừa bảo vệ môi trường tự nhiên cũng không cần thêm sức người sức của, tuy nhiên nhược điểm trí mạng chính là dung lượng sản xuất ra quá nhỏ, muốn phát triển thêm lại chưa có khả năng, còn nhà máy nhiệt điện và thủy điện hiện giờ chỉ là bài trí, nhiệt điện cần một lượng nhiên liệu khổng lồ, còn thủy điện do sinh vật biến dị trong nước làm con người khiếp hãi, hiện tại thích hợp nhất để phát triển thêm chỉ có điện năng lượng mặt trời.
Đáng tiếc căn cứ lại không có thiết bị, lúc trước người Hàn gia Trần gia biết được ở tỉnh G có một đám thiết bị phát điện kiểu mới, trong căn cứ có phái người đến xem mới biết thiết bị bên trong đã sớm bị người dọn đi, hiện giờ muốn tìm thiết bị khác, theo căn cứ phân tích chỉ có ở khu vực tây bắc tỉnh X, trước mạt thế dùng năng lượng mặt trời ở sa mạc mà có thể cung cấp cho hơn vạn gia đình ở quốc gia Z.
Nhưng vấn đề vận chuyển thiết bị này không phải đơn giản, đầu tiên trạm phát điện ở chỗ thật hoang vắng, tỉnh X chiếm gần hai trăm vạn km vuông, khoảng cách gần nhất là căn cứ Tây bắc phụ thuộc Lôi gia. Theo tin tức căn cứ Tây Bắc truyền tới, tỉnh X có hơn hai phần ba địa phương là không có người ở, mà vị trí trạm phát điện là ở giữa khu không người.
Càng thêm khó khăn chính là trạm phát điện lúc trước mạt thế đang ở trạng thái mở rộng, xây dựng thêm, chỉ nhân viên đã gần mười vạn người, các bảng năng lượng mặt trời che phủ diện tích hơn hecta, bọn họ không thể sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt mà tiêu diệt thây ma. Nói cách khác, muốn dị năng giả không gian thu vào thiết bị trạm phát điện phải tiến hành dưới mí mắt của gần mười vạn thây ma, mọi người đều biết thây ma tập trung càng đông, khả năng xuất hiện thây ma cấp cao càng lớn, do đó trong đám mười vạn thây ma này có bao nhiêu thây ma cấp cao, cao tới cấp mấy cũng không ai biết. Hiện tại bọn họ phải lựa chọn là có muốn mạo hiểm đi tỉnh X thu thập thiết bị điện này hay không.
Trong phòng họp bắt đầu điên cuồng thảo luận, toàn bộ phòng họp trở nên lộn xộn, chỉ có mấy người ở bàn hội nghị bình tĩnh chờ đợi. Hà Đông Tới tiến đến phía sau Hàn Triều, thấp thấp dò hỏi ý kiến của anh. Hàn Triều ý vị không rõ quét mắt nhìn mấy người ở bàn hội nghị, lễ phép quay đầu, mỉm cười với Hà Đông Tới đang duỗi cổ chờ đợi: "Như thế nào cũng tốt, tôi nghe theo lời mọi người." Tính tình thật dễ chịu đến làm người giận sôi, động tác biểu tình làm người cảm thấy anh chính là một người dễ chịu không có chủ kiến gì.
Gia chủ các thế gia: Hàn Triều cái tên hồ ly sắp thành tinh này...
Mấy người trên bàn hội nghị, ngoại trừ Hàn Triều đều biết rằng sự tình lần này nói là tìm người tới thương lượng, thực tế đáp án họ đã sớm có, kêu nhiều người tới như vậy bất quá là muốn mọi người cùng nhau hành động mà thôi. Dựa vào cái gì, nếu đem thiết bị về được thì tất cả đều dùng, xuất lực ra lại chỉ có mấy gia tộc, như vậy thật quá có hại. Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới tên hồ ly Hàn Triều này đã sớm nhìn ra chủ ý của họ, quả nhiên hồ ly ở đâu cũng không thể thay đổi bản tính hồ ly của mình.
"Triều gia ý là không cần dùng nguồn điện của căn cứ, trang viên Triều gia lại không nhỏ, ý là có dư điện nhường ra cho mọi người sử dụng?"
Tiền gia tài đại khí thô, ở thành phố B tiếng tăm không tốt cũng không xấu, người Tiền gia không thể nói là quá thông minh, nhưng không thể phủ nhận trước mạt thế là quản tiền, là thuộc hạ dưới trướng Vũ Văn gia, sau mạt thế bọn họ đã hung hăng cắn Vũ Văn gia một ngụm, mang đi cả một nửa vật tư của gia tộc Vũ Văn, sau đó cố thủ địa bàn của mình. Gia tộc Vũ Văn có dậm chân cũng vô dụng, thực lực bị hao tổn lại không làm gì được Tiền gia. Lần này cũng vì Hàn Triều làm ảnh hưởng tới thân thích Tiền gia, Tiền Phú mới dỗi Hàn Triều một câu, chính là bất bình dùm chị họ của mình khóc loạn náo loạn đã vài ngày.
Hàn Triều chớp chớp mắt, dường như không nghe thấy gì, vẫn cứ cười cười, có lẽ chờ đợi thời gian thảo luận quá dài, hoặc có thể chỉ vì khát nước, anh vẫy vẫy tay, trước mặt xuất hiện một bộ trà cụ, thuần thục châm rót, cầm một ly trà lên chậm rãi thưởng thức, trong lúc đó còn không quên đưa cho đám người Kim Điêu phía sau, mọi người nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng như muốn trổ bông.
"Triều gia chủ thật là biết hưởng thụ, hiện giờ người khác chỉ có thể uống nước sôi để nguội, Triều gia lại còn có thể uống cổ thụ đại hồng bào, thật là làm người ghen ghét hâm mộ không biết nói gì."
Người nói chuyện là Vũ Văn Thác, người ngồi ở đó yêu thích phẩm trà không phải không có, nhưng mà chỉ cần nhìn xa xa một cái là nhận ra loại trà, ở thành phố B ngoại trừ gia gia của Hàn Triều Hàn Nghiên Mặc, chỉ còn lại gia chủ tuổi Vũ Văn Thác của Vũ Văn gia.
Nghe Vũ Văn Thác đột nhiên lên tiếng, Hàn Triều như cũ chỉ cười cười không nói gì. Vũ Văn Thác thấy Hàn Triều không phản ứng mình, hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn về nơi khác, bất quá ngay sau đó ánh mắt kinh nghi lại lần nữa nhìn về phía Hàn Triều, thấy Hàn Triều vẫn như cũ ôn nhu tươi cười, ông hạ mắt xuống, lẳng lặng nghe trong óc mình lời Hàn Triều vừa nói: "Cổ thụ đại hồng bào chỗ tôi còn nửa kg, toàn bộ tặng cho Vũ Văn gia chủ, ông thấy thế nào?"
Vũ Văn Thác thích trà như mạng, truyền thuyết trước mạt thế dùng nước súc miệng đều là dùng lá trà pha ra, mạt thế đến nay thời gian dài như vậy, lá trà Vũ Văn Thác tồn trữ chỉ sợ đã sớm dùng hết, hiện tại Hàn Triều đưa ra mồi này cho Vũ Văn Thác có thể nói thật dụ dỗ, nhưng mà cố tình Vũ Văn Thác lại buộc lòng nhảy hố Hàn Triều giăng ra, đây là có mưu, ông biết, nhưng hiện tại nửa kg cổ thụ đại hồng bào này bắt ông từ bỏ thật sự quá khó khăn, hiện giờ ông đã , còn có thể sống được mấy năm, bây giờ còn không thể hưởng thụ chút yêu thích cuối cùng hay sao.
Không tò mò vì sao Hàn Triều có thể nói chuyện trong đầu mình, mạt thế dị năng hiếm lạ cổ quái gì không có, ông sống bao nhiêu như vậy thấy được cũng nhiều thứ, huống chi Triều gia thằng nhóc này không phải có dị năng hệ tinh thần hay sao, kẻ hèn chút tài mọn, ông lười đến tò mò, khẽ gật gật đầu, đáp ứng điều kiện của Hàn Triều, chỉ là khi thảo luận thì đồng ý với cậu ta mà thôi, điểm này ông vẫn có thể nhẹ nhàng làm được, làm Tiền gia ngột ngạt, chuyện này ông thật nguyện ý mà làm.
Mọi người cuối cùng thương nghị đạt được đa số người đồng ý, đó là lấy quân đội làm chủ lực, người các gia thế, tiểu đội lính đánh thuê, mười ngày sau sẽ xuất phát đi tỉnh X thu thập thiết bị điện.