ên cạnh nhà ở, dưới chân núi có cái sơn động là kho hàng, dung lượng vô hạn, bên trong thời gian không đổi, bỏ vào bộ dáng gì thì lấy ra vẫn là bộ dáng đó.
Mà trong không gian ngọc kỳ lân tốc độ thời gian tỉ lệ so với bên ngoài là :, trong không gian ba ngày, bên ngoài mới qua một ngày.
Trong phòng ở có bút ký của tổ tiên Triều gia để lại, ghi rõ ràng bí mật của ngọc kỳ lân. Có thể nói, tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả.
Thích Thất từ lúc bắt đầu đã quyết định sẽ đem toàn bộ vật tư gởi chỗ Hàn Triều, khi mạt thế tới, một gói mì ăn liền đều có thể làm người đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, cô mang theo nhiều lương thực như vậy sẽ không an toàn. Mà nam chủ có tài nguyên hùng hậu như vậy sẽ không để ý đến đám gia sản nhỏ xíu của cô, cho nên vật tư giao cho Hàn Triều vừa bảo đảm chất lượng lại an toàn, thật tốt.
Cô nghĩ tới, đến khi Hàn Triều và nữ chủ ở bên nhau, cô có thể lưu lại trong đội ngũ của nam chủ đương nhiên quá tốt, nêu không cô cũng có thể mang theo vật tư ở khu an toàn mà sinh sống.
Cho nên mua vật tư là cần thiết, bắt tay! Mục tiêu của chúng ta là, đem toàn bộ tiền tiêu hết, tiêu hết, tiêu hết...
Dưới ánh mắt khác thường của cô thu ngân, Thích Thất đem vật tư nhét lên xe, lái về nhà.
"Hàn tổng, Hàn tổng, Hàn tổng ~ anh xem, anh xem, anh xem......" Thích Thất tay xách nách mang, túi lớn túi nhỏ từ xe vào nhà, nhìn thấy Hàn Triều, trên mặt cô toét miệng ra cười.
Nhìn cô gái được ánh hoàng hôn bao phủ, quần yếm mặc lỏng lẻo, đội mũ lưỡi trai, giơ cao túi mua hàng ở siêu thị, nhìn thấy mình thì cười toe toét, cả người như phát quang, tim Hàn Triều đột nhiên đập gia tốc, thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng......
"Uy ~ anh đứng đó làm gì, em mua thật nhiều thật nhiều thật nhiều nha, đủ nuôi sống chúng ta một thời gian dài." Thích Thất đi đến trước mặt Hàn Triều khoe ra.
Hàn Triều hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Được nha, vậy về sau anh dựa vào em nuôi anh."
"......?" Đại nam chủ giống như vừa mới nói để cô dưỡng? Khẳng định nghe lầm đi, nam chủ như thế nào lại coi trọng điểm vật tư nhỏ này của cô. Ai nha, mặc kệ, cô đã mua thật nhiều thật nhiều thật nhiều, hì hì hì hì.
Đem đồ vật dọn đến tầng ngầm xong, Thích Thất chạy đến phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm, chạy cả ngày, bụng cô không biết đã kháng nghị mấy lần.
Hàn Triều đi theo phía sau cô, nhìn phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, hỏi: "Em xác định em sẽ nấu sao? Anh không biết em từng vào bếp."
Nguyên chủ xác thật chưa từng vào bếp, cô ấy ghét bỏ mùi khói dầu, nhưng thực tế dì Ngô làm thật tốt phận sự, bà quét tước phòng bếp rất sạch sẽ, không có chút mùi vị dầu khói nào.
"Có nhiều chuyện anh không biết nha, trù nghệ của em thật siêu đó!" Thích Thất kiêu ngạo nâng cằm.
Nhìn chung quanh phòng bếp, đây cũng thật xa hoa, đồ làm bếp cái gì cần có đều có, có thể nói là thiên đường của đầu bếp, cũng là thiên đường của cô, bởi vì cô chính là đầu bếp.
Thích Thất từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, mà cô nhi viện này duy trì thật gian nan, từ lúc cô thành niên đã bắt đầu đi làm ở tiệm cơm, dần dần thích nấu nướng, cô liền dành dụm toàn bộ tiền kiếm được đi học đầu bếp, tuy rằng không phải học viện lừng lẫy khắp cả nước, nhưng cũng tính là danh sư, đó là trường "Bác gái Tôn – loại ăn vặt"...
Cô dùng toàn bộ tài sản của mình vào học viện, lại tốn mấy năm thời gian học tập đủ loại món ăn bí phương, thật vất vả lắm xuất sư, kết quả... liền tới nơi này, thật sự nghe thương tâm muốn rơi lệ...
Vì chứng minh tay nghề siêu hạng của mình, Thích Thất quyết định bộc lộ tài năng cho Hàn Triều thấy, cô đầy cõi lòng chờ mong mà mở tủ lạnh ra.
"Á......!!"
Chỉ thấy ở trong tủ lạnh bị các loại đồ uống, nước chấm, gia vị nhét đầy, nhưng nguyên liệu nấu cơm, thịt, rau dưa các loại thì hoàn toàn không có.
Thích Thất nào biết rằng, mỗi ngày những đồ tươi này đều là dì Ngô buổi sáng mới đi mua để nấu ăn, ngày hôm qua còn một miếng thịt thì sáng nay đã bị dì Ngô biến thành bánh bao thịt mà cô đã ăn mất.
Vốn dĩ dì Ngô hôm nay định đi mua nguyên liệu nấu ăn, đáng tiếc chưa đi đã bị Hàn Triều sa thải.
Mà Thích Thất không chú ý đến, lúc cô đi siêu thị mua sắm chẳng mua tới đồ này.
Thích Thất: Khóc::>_