Không đi thì cảm thấy lãng phí cơ hội, nhưng mà đi, thì cậu một tên mộc linh căn thuần vú em lấy cái gì so với người ta?
Cứu người chết có tính không?
Cho dù có kỹ năng áo lót phụ trợ, vậy cậu là lên đài chuyên môn đi xé quần áo người ta, hay là trước mặt nhiều người như vậy đem đối phương biến thành một cái áo lót kiểu nam/kiểu nữ nhẹ tênh?
Ngoài hai cái kỹ năng này thì còn lại một cái khống chế, cơ mà kỹ năng này dù sao cũng là khống chế áo lót chứ không phải người, lỡ như không khống chế tốt lực đạo đem áo lót người ta phá nát thì sao giờ?
Nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng tin…
Hệ thống: “Kỳ thực thương thành cũng có một ít skill tấn công, sử dụng phối hợp với hệ áo lót hiệu quả cũng coi như không tệ.”
Lâm Sơ Dương im lặng, có thì có, cơ mà hơi một tí là lên tới hàng ngàn, hàng vạn điểm, bây giờ cậu dốc túi mua một cái kỹ năng, nhưng mà mua xong thì thật sự ngay cả một viên tụ nguyên đan cậu cũng không mua nổi.
Hệ thống: “Kỳ thực kí chủ có thể mang vật thể chứa linh khí bán cho thương thành, được bổn hệ thống đánh giá sau đó đổi ra điểm thương thành giá trị tương đương.”
Ánh mắt Lâm Sơ Dương sáng lên, “Đây ngược lại đúng là một biện pháp.”
Mạc Trạch ngồi bên cạnh nhìn áo lót nhà hắn một hồi ngẩn người một hồi biến sắc, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu, “Sư huynh, ngươi đang suy nghĩ gì?”
Lâm Sơ Dương nhanh chóng khắc xong ngọc bài đăng ký đưa cho Mạc Trạch, “Ta đang nghĩ dù sao cuộc thi trong thành còn có mấy ngày nữa, không bằng chúng ta đến Cửu Khê Lĩnh rèn luyện một phen, vừa vặn gia tăng thực lực.”
Cửu Khê Lĩnh là một chỗ rèn luyện ở phụ cận thành Bắc Ninh mà tông môn và thế gia đều thích đến, tu vi hạn chế khoảng từ Luyện khí hậu kỳ đến Linh tịch tiền kỳ, tu vi trước mắt của hai người vừa vặn phù hợp.
Có điều mấu chốt nhất là, nơi đó có một linh quặng.
Trong nguyên tác Mạc Trạch bị người nhà họ Lưu truy sát trọng thương, liều mạng một hơi trốn vào Cửu Khê Lĩnh, đánh bậy đánh bạ rơi vào linh quặng kia, sau đó dựa vào linh khí của linh quặng không chỉ dưỡng tốt một thân thương tổn, tu vi cũng đột phá đột phá lại đột phá, trực tiếp từ Trúc cơ tiền kỳ vọt tới Linh tịch hậu kỳ, tiếp đó sau khi ra ngoài quyết đoán bụp bụp bụp đánh mấy kẻ đuổi giết một trận, toàn bộ đánh trở lại.
Lúc trước trạm đầu tiên Lâm Sơ Dương lựa chọn rơi xuống thành Bắc Ninh, có một nửa nguyên nhân chính là vì linh quặng này.
Thương thành nếu thu đồ có linh khí, vậy thì cho nó đồ có linh khí, linh quặng kia là một trong những túi tiền để sau này Mạc Trạch tán gái, hàm lượng rất nhiều, cậu lấy ra một chút sử dụng, Mạc Trạch tốt như vậy hẳn là sẽ không ngại đi.
Vẫn có chút hơi chột dạ…
Cậu lo lắng ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Trạch, hơi áy náy nói: “Sư đệ, nếu như ta muốn dùng một vài thứ của ngươi… Dĩ nhiên cũng không phải thứ gì quan trọng, ngươi có cho không?”
Mạc Trạch vừa nghe Lâm Sơ Dương muốn đến Cửu Khê Lĩnh liền đoán được là chạy gấp rút, có điều không đáng kể, nếu là áo lót nhà hắn muốn, dù trực tiếp chuyển gấp về cũng được.
Hắn thuần thục nắm chặt tay Lâm Sơ Dương tiếp cận ngực mình, “Ta chính là của sư huynh, kể cả tính mạng.”
Nhìn nhân vật chính người ta có bao nhiêu nghĩa khí, đối với huynh đệ ngay cả mạng cũng có thể không cần.
Lâm Sơ Dương thoáng chốc hào hùng vạn trượng, dùng cái tay bị nắm kia nhân thể gõ gõ đối phương, nói: “Sau này của ca cũng là của ngươi!”
Mạc Trạch nhu hòa nở nụ cười, “Được, ta nhớ kỹ lời của sư huynh .”
Hai người hàn huyên một hồi xong liền phân công nhau thu thập đồ đạc của mình, lúc ra khỏi khách điếm dĩ nhiên vẫn là ngồi chung một con linh thú.
Trải qua ngày hôm qua, Lâm Sơ Dương ít nhiều cũng bình tĩnh hơn chút, trực tiếp nhắm mắt thôi miên bản thân rằng ôm cậu là một em gái là một em gái là một em gái…
Biện pháp này ngược lại dùng rất tốt, đợi lúc đến cửa khách điếm, có một chút thời gian cậu còn thật sự cho rằng Mạc Trạch biến thành em gái, kết quả kinh hãi một hồi lâu.
Trong thành Bắc Ninh cấm ngự bảo phi hành, cho nên hai người đi bộ ra khỏi cửa thành, Mạc Trạch mới gọi ra linh kiếm.
Cửu Khê Lĩnh không tính quá xa, ngự bảo phi hành gần nửa canh giờ là đến.
Lâm Sơ Dương đối với bạch lăng trong túi do dự một chút, bước lên linh kiếm của Mạc Trạch, “Ta ngự bảo phi hành không quen, ngươi dẫn ta một lát, được không?”
Cậu mới không cần dùng pháp khí của con gái, cảm giác rất mất mặt có được không.
Mạc Trạch quả thực cầu còn không được, trong lòng một trận hưng phấn, trên mặt cũng không hiện ra mảy may, “Ta dĩ nhiên nguyện ý, sư huynh nắm chặt tay của ta.”
Lâm Sơ Dương đưa tay, nhưng còn chưa nắm chặt liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười cực kỳ khiêu khích, quay đầu nhìn lại, chính là tiểu phản diện pháo hôi não tàn chỉ số thông minh -5 Lưu Kim Minh.
Lưu Kim Minh một thân hoá trang so với hôm qua còn thổ hào hơn, cầm trong tay một cái quạt xếp cần thiết khi giả x một bên nhanh chóng quạt một bên chạy vội qua bên này, phía sau gã còn dẫn theo bảy tiểu đệ ngày hôm qua, chỉ có điều hôm nay bảy vị này toàn bộ mặc một thân áo giáp vừa nhìn liền thấy cực kỳ nặng nề.
Động tĩnh kia vừa nghe liền biết đều là sắt tinh khiết, nặng mấy trăm cân lận đó, bọn tiểu đệ cũng là tu vi Luyện khí tiền kỳ tầng một, tầng hai, chạy khiến mặt đất đều chấn động chấn động, theo sau chủ nhân phải nói là mồ hôi đầm đìa thở dốc mệt như chó.
Lâm Sơ Dương đồng tình nhìn nhìn bọn họ.
Thời buổi này làm một nhóm cũng không dễ dàng, làm tiểu đệ làm thành như vậy cũng là rất liều lĩnh.
Lưu Kim Minh trước một bước chạy đến trước mặt hai người, vênh váo tự đắc dùng quạt chỉ vào bọn họ, nói rằng: “Nhìn cái gì, chính là hai người các ngươi, ngày hôm qua không phải tìm gia gây phiền phức sao, còn thật sự cho rằng chuyện cứ như vậy là xong? Nói cho ngươi biết, ngày gia đi nghênh ngang ở thành Bắc Ninh không biết ngươi còn ở cái xó xỉnh nào mà ăn muối đâu.”
Gã cực kỳ khoe khoang thu quạt về gõ gõ lên ngực tiểu đệ phía sau, “Nghe tiếng vang không, trọng giáp do Lưu Thiết Tượng thành Bắc Ninh tích trữ hai mươi năm, sắt tinh khiết, không phải hai người các ngươi có thể xé quần áo người khác sao, hôm nay có giỏi thì xé một cái cho gia xem!”
Lâm Sơ Dương yên lặng quay đầu.
Không hổ là bị tác giả đem chỉ số thông minh rơi xuống giá trị âm… Ngu xuẩn.
Quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Cậu thật tò mò Lưu Thiết Cương kia làm thế nào đem cái hàng tích trữ hai mươi năm ra lừa dối người chủ này, có lẽ buổi tối ngủ cũng có thể vui tỉnh đi?
Sau đó sẽ thuận tiện đánh giá một câu —— người ngốc nhiều tiền chính là tốt.
Có điều đúng thực là cậu xé không được áo giáp, nhưng vẫn có một tên không có mặc mà.
Lưu Kim Minh dương dương tự đắc nhìn nhìn hai người, lại quạt lên quạt xuống: “Như thế nào, có phải là phục rồi? Quỳ xuống dập đầu lạy gia, gia cũng không phải là không thể tha thứ cho các ngươi.”
“Sư huynh, chúng ta đi thôi.” Mạc Trạch hoàn toàn không muốn chỉnh người này, cùng là ngu ngốc, áo lót nhà hắn ngu ngốc được gọi là đáng yêu, khiến người ta hận không thể thương tiếc một phen, còn tên Lưu Kim Minh này dại dột chính là thiếu ngược, lại ngừng một hồi hắn sợ mình thật sự không nhịn được hiện tại liền đem người giết chết, sẽ tổn hao hình tượng trước mặt áo lót nhà hắn đó có được không.
Lâm Sơ Dương tán đồng gật đầu một cái, nhưng hai người còn chưa nhúc nhích, Lưu Kim Minh liền hành động.
Gã nói nhiều như vậy làm nhiều như vậy kết quả bị người bị gã khiêu khích hoàn toàn không nhìn, mẹ nó, cái này nhất định không thể nhẫn nhịn mà, “Lên cho ta, đánh bọn họ!”
Bảy tiểu đệ cùng nhau tiến lên, chỉ có điều bởi vì phụ trọng vượt chỉ tiêu nên tốc độ có chút chậm, mà loại chậm này ở trong mắt Lâm Sơ Dương và Mạc Trạch Trúc cơ kỳ, giống như một người đang làm động tác quay chậm vậy, còn là cái loại chậm lại không dưới mười lần.
Lâm Sơ Dương phát động kỹ năng khống chế áo lót, vì vậy người chạy trước nhất trong bảy tiểu đệ đột nhiên thần kì ngoặt một cái ngã xuống đất, giãy dụa lăn vài vòng, sau đó liền giống như đánh bowling đem từ số một tới số sáu phía sau đụng ngã hết.
Khôi giáp quá nặng, lại dồn cục với nhau, muốn bò lên không phải chỉ là một chữ khó, ngươi đụng ta ta chạm ngươi, cuối cùng toàn bộ mệt mỏi gục xuống.
Lúc này Lâm Sơ Dương đem mục tiêu hướng về Lưu Kim Minh, phát động skill bị động.
Sau tiếng vải vóc rách toạc, Lưu Kim Minh trần trụi.
Con cháu thế gia có trác táng thế nào đi nữa thì cũng có một hai dạng đồ vật đem ra được, mắt chuột của Lưu Kim Minh sắp nứt ra “Gia ta liều mạng với các ngươi!”
Rống xong gã giống như đại bàng giương cánh bay lên cao cao, tiếp theo dừng lại giữa không trung, hai tay nhanh chóng kết ấn, mỗi một lần biến hóa đều có một ánh hào quang từ sau lưng gã sinh ra.
Hiệu quả của cái này tuyệt đối là chiêu thức cấp bậc đỉnh, làm không tốt thì hạ một chiêu xuống cửa thành cũng phải nổ thành bình địa.
Mạc Trạch hiếm thấy nhìn thẳng vào người này được một cái, Lâm Sơ Dương lại khinh thường nghiêng đầu qua chỗ khác.
Thân, có một loại thuộc tính gọi là gia tốc.
Đọc bài chậm như vậy còn bày nhiều động tác như vậy, thương tổn cao đến đâu hiệu quả có tốt nữa thì cũng có tác dụng quái gì.
Kỹ năng của ông, có thể, thuấn, phát! (thuấn phát: phát ra trong phút chốc, cực nhanh)
Vì vậy ngay lúc Mạc Trạch chuẩn bị đỡ lấy một chiêu này thuận tiện đem người giết chết, thủ ấn của Lưu Kim Minh đối diện đánh tới một nửa đột nhiên dừng lại, tiếp theo cả người vặn vẹo một trận sau đó trong nháy mắt thu nhỏ, biến thành một cái áo lót màu trắng nhẹ bẫng từ trên không trung bồng bềnh hạ xuống.
Mạc Trạch: “…”
Mọi người đều biết trước cửa thành là địa phương người đến người đi mà, cho nên người vây xem không ít, người sống một giây biến áo lót gì đó, quần chúng vây xem biểu thị trước tiên để chúng ta hoãn lại một chút, có chút chịu không nổi.
Ngay lúc này một cơn gió thổi qua, Lưu-áo lót vốn dĩ bay về chỗ cũ cứ như vậy bị mang trật phương hướng, vừa vặn phủ lên đầu một nam thanh niên cõng bọc đồ đi ngang qua.
Hắn ta lấy xuống sờ sờ mê man nhìn chung quanh, cuối cùng đối mặt với Mạc Trạch.
Mạc Trạch nắm tay Lâm Sơ Dương đi tới, mỉm cười đồng thời chân thành nói rằng: “Vị đạo hữu này, áo lót của ngươi bị rơi.”
Mặt Mạc Trạch vô cùng có tính lừa gạt, bởi vì quá đẹp quá thánh nhân như ánh mặt trời, cho nên nam nhân nhìn thẳng hắn một lát sau đó yên lặng đem áo lót nhét vào bao đồ, “Cảm ơn.”
Lâm Sơ Dương: “…” Nam nhân kia thành thật biết bao nhiêu.
Mạc Trạch vẫn như trước mỉm cười: “Đừng khách khí, sau này còn gặp lại.”
Nam thanh niên liếc mắt nhìn hắn, đi…
Quần chúng vây xem giáp ất bính đinh: “Vừa rồi nhất định là ta hoa mắt, người sống làm sao có khả năng biến thành áo lót chứ, ha ha.”
Đoàn người tản đi, Mạc Trạch lần thứ hai gọi ra linh kiếm, “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Lâm Sơ Dương gật gật đầu, nhảy lên linh kiếm.
Sau nửa canh giờ bọn họ hạ xuống bên ngoài Cửu Khê Lĩnh.
Thi đấu thành Bắc Ninh, mỗi thế gia cùng một ít môn phái nhỏ cả tán tu tham gia trò vui cũng không ít, mấy kẻ đến sớm, cơ bản đều sẽ tới nơi này hoạt động một chút, tiện đường xem có thể đụng tới vật gì tốt hay không.
Người nhiều tổ đội cũng nhiều, Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch mới vừa dừng lại ở bên ngoài liền gặp hai ba nhóm mời bọn họ nhập đội, có điều đều bị Mạc Trạch khách khí từ chối.
Buồn cười, bọn họ là tìm đến linh quặng, nếu mang thêm mấy người thì đến lúc đó làm sao chia hả.
Hết