Khê Khê bất mãn, bắt lấy bàn tay Tu Đình Vân, không cho hắn đi: "Kia không giống nhau! Nhiều người đi nhà ma như vậy không phải cũng là sợ tới mức lăn lộn đầy đất, nhưng lần sau đi chơi lại trở nên hứng thú tràn đầy! Huống chi em còn muốn tiếp tục theo dõi Mạc Ân!"
Tu Đình Vân nghe cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà biện giải, giơ tay nắm gương mặt thịt của cậu: "Em đúng là ăn nghiện còn lên mặt, nói được chính là các người."
"Làm ơn đi! Chỉ một đêm thôi!" Khê Khê cầu xin.
Tu Đình Vân chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, anh đồng ý, em buông tay ra."
"Vậy anh mau vào đi!" Khê Khê vội vàng đẩy hắn hướng vào trong phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, đắc ý mà cười.
Tu Đình Vân thấy cậu không có chút bộ dáng bố trí phòng vệ nào, nhịn không được lên tiếng thuyết giáo: "Bạn học Quan Khê! Em là Omega, mời Alpha ngủ lại như vậy là hành vi rất nguy hiểm!"
Để hiểu biết về Quan Khê hơn, hắn đã cố ý nghiên cứu sách sinh lý của Omega tinh tế.
AO chi gian một khi không khống chế được tin tức tố, vậy cũng giống như dùng dược vật, đánh mất lý trí.
Bất quá Tu Đình Vân rất tin tưởng vào chính mình, bởi vì có quan hệ đến xuyên qua, hắn phát hiện tin tức tố đối với hắn, chỉ có công dụng là nước hoa, không có tác dụng nào khác.
Cho nên lúc trước khi hắn tiến vào phòng giải cứu Nhiễm Nhiễm, chỉ ngửi thấy mùi hương của quả đào mà thôi.
Khê Khê cười tủm tỉm nghe hắn thuyết giáo, sau đó ghé vào trước mặt hắn: "Cho nên anh sẽ đánh dấu em sao?"
Tu Đình Vân đối với khuôn mặt nhỏ treo lên vẻ kiêu ngạo này, không hề nề hà: "Lá gan thật lớn! Ngoại trừ anh ra, không được phép làm như vậy với Alpha nào khác!"
"Biết rồi! Em đi trải giường chiếu, anh ở đây cùng em!"
Không giống với phòng khách sạn bên này của Tu Đình Vân chỉ có một gian phòng khách, phòng của Khê Khê được chia thành một phòng khách và một phòng ngủ, trong phòng ngủ còn có một cửa sổ lồi vô cùng lớn.
Khê Khê nhất định phải để Tu Đình Vân đứng trong tầm mắt của mình, sau đó lấy ra khăn trải giường và chăn bông dự phòng từ tủ quần áo, nhanh nhẹn trải chúng lên sàn nhà cạnh cửa sổ.
"Được rồi! Hôm nay liền ủy khuất anh ngủ dưới sàn nhà một đêm!" Nhìn giường của bản thân cùng cửa sổ cách một cái Tu Đình Vân, Khê Khê an tâm hơn nhiều.
Người đeo mặt nạ nếu muốn bò vào nhà, trước tiên cũng phải bò qua xác của Tu Đình Vân!
Tẩy rửa sạch sẽ xong, Tu Đình Vân nằm xuống sàn nhà mềm mại, nhắm mắt lại sắp xếp các sự kiện của ngày hôm nay: Sau khi thất bại trong việc kích động khu khai thác, hành động tiếp theo của bọn họ sẽ rơi vào đâu? Hùng giáo rốt cuộc có thể bắt chẹt mà đưa ra bằng chứng nào về việc Thành gia và Phó gia cấu kết hay không?
"Tu Đình Vân, anh đang nghĩ gì vậy?" Omega vừa tắm rửa xong, dùng khuôn mặt đỏ bừng ép ở trên khăn trải giường, hướng đến hắn cười nói.
"Chỉ có vài chuyện ở khu khai thác đó thôi! Nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai em còn phải bay một đoạn đường dài trở về Tinh Thành!"
Khê Khê trở mình, ngoan ngoãn đem đầu đặt ở trên gối đầu, nhỏ giọng phun tào: "Anh như thế nào lại có chung một cách nói chuyện với ca ca và ba ba em?" Chẳng lẽ là điểm chung từ Học viện quân sự?
Không đợi cậu nói xong, đầu não đã nhắc nhở ba cậu gọi cho cậu một cuộc gọi video trực tiếp! Khê Khê sợ tới mức ngồi dậy, nhắc nhở Tu Đình Vân: "Ba em! Anh nhớ rõ đừng lên tiếng!"
Tu Đình Vân ra hiệu ý bảo cậu cứ yên tâm, Khê Khê mới trả lời điện thoại.
"Khê Khê, làm sao lâu như vậy mới trả lời!"
Khê Khê đối mặt với Tu ĐìnhVân, ngồi xếp bằng trên giường, làm nũng với ba ba trong đầu não: "Ba, anh trai lại cáo trạng với ba có phải hay không!"
"Con còn dám nói, sự tình nguy hiểm như vậy, cũng không chủ động liên lạc với gia đình! Chính là ba nhỏ của con ngày nào cũng lảm nhảm, làm cho con không biết Alpha có bao nhiêu nguy hiểm!"
"Nga!" Khê Khê liếc mắt nhìn Alpha nguy hiểm bên ngoài màn hình, chôn ở trong đầu gối, cười trộm.
"Đừng nghe ba ba con nói bậy, chính ông ấy cũng là Alpha, theo ông nói như vậy, chẳng lẽ Khê Khê của chúng ta về sau phải độc thân cả đời sao!" Ba nhỏ trong đầu não điên cuồng xem thường.
Khê Khê dựa gần vào màn hình đầu não, thân mật: "Ba nhỏ! Con rất nhớ người a!"
Ba nhỏ vô tình mà vạch trần cậu: "Nhớ ta sao? Điều đó nhưng chưa thấy được, ta thấy con chính là sợ trở về bị anh trai giáo huấn, trước tiên tới lấy lòng ta!"
Tu Đình Vân chợp mắt rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được sức chiến đấu trong ngày đầu tiên nhìn thấy Khê Khê, là di truyền từ ai! Vốn tưởng rằng lấy lòng cha vợ Alpha là khó nhất, nhưng hiện tại xem ra cha vợ Omega cũng không nhường một tấc.
Khê Khê bị ba nhỏ làm cho nghẹn ngào, ủy ủy khuất khuất mà ôm đầu gối.
Quan tướng quân có điểm đau lòng, xen vào giữa hòa giải: "Khê Khê, chờ con trở về, ba ba sẽ mang con đi ăn ở Quốc Tân Quán mà con yêu thích nhất, nghe nói bọn họ vừa ra món ăn mới! Có vị hải sản yêu thích của con!!"
Khê Khê lập tức mở to mắt, cho hai người ba ba một nụ cười rạng rỡ: "Ân ân ân!"
Ba nhỏ đẩy nhẹ Alpha của mình: "Chờ xem, nói không chừng Khê Khê của chúng ta rất nhanh sẽ mang một tên Alpha trở về cho ông, xem ông đến lúc đó còn có thể dỗ dành nó như vậy!"
"Không thể nào, Khê Khê nhà ta còn nhỏ như vậy, sao có thể sớm tìm Alpha!" khẩu khí của Quan tướng quân rất có tin tưởng.
Ngày thường con trai ông đối với những người theo đuổi bên ngoài đều rất có lệ, thoạt nhìn không giống nhanh như vậy đã có thể thoát đơn!
Ngữ khí của ba ba chém đinh chặt sắt, dẫn đến Khê Khê có chút chột dạ, liếc mắt trộm ngắm một tên Alpha đang an tĩnh nhắm mắt ngủ trên mặt đất.
Lại đột nhiên bình thường trở lại, tên Alpha này cũng không phải rất thông suốt, xác thật ngắn hạn vô pháp thoát đơn!
Lại cọ tới cọ lui nói một hồi lâu, hai người ba ba mới chịu tắt liên lạc.
Khê Khê lại nằm xuống một lần nữa, nghiêng người nhìn Tu Đình Vân trên mặt đất.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Tu Đình Vân mở to mắt, "Làm sao vậy, không ngủ được?"
"Ân!" Omega vặn vẹo thân mình dịch đến sườn giường bên cạnh Tu Đình Vân, "Tu Đình Vân!"
"Ở!" Hắn mở to mắt, đồng dạng cũng hướng đến Omega.
Bởi vì liên quan đến phim kinh dị, trong phòng ngủ vẫn còn sáng đèn, hai người có thể nhìn rõ mặt nhau.
Tu Đình Vân thấy Khê Khê ghé vào trên mép giường, buồn cười nói: "Lại nghĩ tới cảnh tượng gì?"
"Vì sao anh lại không sợ hãi chứ? Anh trai em ngày thường giả làm Alpha như vậy, rồi đến khi em mời anh ấy đi xem phim kinh dị, chết sống cũng không chịu đi cùng em!"
Đột nhiên tìm được nhược điểm của anh rể!
"Nói đến trình độ này, anh trai em cùng em giống nhau! Em là xem xong mới sợ hãi, anh ấy là sợ hãi nên không xem!"
"Vẫn là anh mạnh mẽ hơn so với anh ấy!" Khê Khê lộ ra đầu nhỏ, nhìn xuống Tu Đình Vân, "Anh ấy dù sao cũng là một Alpha đấy.
Ngày thường khi ba em thuyết giáo những khuyết điểm của Alpha, luôn lấy anh trai ra làm tài liệu giảng dạy!"
Tu Đình Vân tò mò, cha vợ đại nhân rốt cuộc truyền thụ kỹ thuật phân biệt Alpha là gì: "Khuyết điểm của Alpha là gì?"
Khê Khê rụt trở về một chút, "Đầu tiên là thanh minh, em cũng không tham gia việc chống đối AO nga!"
"Hiểu rồi!"
Omega đè nặng gối đầu, giấu nửa khuôn mặt vào trong gối, nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh nói, không được mời những Alpha khác qua đêm, em lại không ngốc! Em đã tin tưởng anh, là bởi vì, anh không có cái loại tính công kích như những Alpha khác!"
Tu Đình Vân không phải hoàn toàn hiểu rõ, xuất thân của hắn là từ cơ quan chấp pháp bạo lực, hẳn là có tính công kích đi!
Khê Khê thấy bộ dáng suy tư của hắn, liền biết hắn không hiểu ý tứ của mình, hơi hơi đề cao thanh âm: "Chính là khi nhìn Omega, chưa bao giờ sẽ có ý muốn dục vọng chiếm hữu đánh dấu!"
Từ khi AO phân hoá tới nay, bởi vì Omega yếu thế về sinh lý và tâm lý, vẫn luôn phụ thuộc vào Alpha để sinh tồn.
Lâu dài hình thành Alpha có thế mạnh tuyệt đối trong mối quan hệ giữa hai người, đối đãi với Omega yếu thế, không giống người yêu, càng giống như tài sản mà sở hữu.
Cũng giống như những Alpha theo đuổi mình trước đây, có người che giấu khinh thường, có người cho dù che giấu, nhưng ánh mắt hành động cùng với tin tức tố, không che giấu được ý muốn dục vọng chiếm hữu.
Chiếm hữu Omega này, khắc lên đánh dấu của mình, khiến cậu ta khuất phục với chính mình.
Tu Đình Vân cái hiểu cái không, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Đánh dấu không phải là hành vi sau khi hai người xác định quan hệ sao?" Hắn nhớ rõ trên sách sinh lý về Omega tinh tế có nói như vậy, dùng logic của người địa cầu để phiên dịch, đại khái chính là trước yêu nhau sau lên giường đi!
Khê Khê bị chọc cười, thật sự có một Alpha nghiêm túc đọc sách sinh lý của Omega.
Sau khi ngừng ý cười, Khê Khê nhìn về phía Tu Đình Vân, "Đúng! Nên nghĩ giống như anh vậy!"
Trong tiếng cười của Khê Khê, Tu Đình Vân chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, mới biết được bản thân đã chiếm tiện nghi của người địa cầu.
Bởi vì chính mình thuần túy không phải là Alpha bản thổ, không có thói quen dùng tin tức tố và tinh thần lực, cho nên khi đối mặt với Omega, chưa bao giờ dùng tin tức tố dụ dỗ khiêu khích, hoặc là lợi dụng tinh thần lực áp bách đối phương, mang lại cho Omega một loại cảm giác thoải mái ở chung.
Hơn nữa, hắn xác thật chưa bao giờ nghĩ tới loại ý muốn đánh dấu này.
Hắn chỉ nghiêm túc sử dụng phương thức của người địa cầu để theo đuổi một đối tượng ái mộ mà thôi.
Lại theo sức tưởng tượng thiên mã hành không của Khê Khê, một đường từ AO đến khoa học kỹ thuật và cuối cùng là vũ trụ, rốt cuộc đến rạng sáng cũng dỗ được Omega ngủ.
Tu Đình Vân mệt mỏi đánh một tiếng ngáp, hơi hơi điều chỉnh ánh sáng nhỏ xuống, bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Tu Đình Vân nghe được động tĩnh, mở mắt.
Khê Khê cuộn tròn trong chăn bông, hai mắt dại ra mà bò dậy ngồi ở đầu giường.
Hắn liếc mắt nhìn thời gian một cái, còn sớm: "Khê Khê, ngủ thêm một lát nữa đi!"
Khê Khê mơ hồ mà lên tiếng, ôm chăn bông một lần nữa bò trở về.
Qua một lát, đầu não truyền đến tin nhắn của Hùng giáo: giờ, đến phòng của tôi một chuyến!
Tu Đình Vân che mặt, bị buộc bất đắc dĩ phải rời giường.
Sau khi hắn rửa mặt xong, nhẹ giọng đi đến mép giường.
Khê Khê dựa đầu vào trên gối nhìn hắn: "Anh phải đi sao?"
"Ân, giáo viên gửi tin đến, anh lập tức phải chạy trở về!" Tu Đình Vân duỗi tay san bằng góc chăn, "Hôm nay anh trai em tới khách sạn đón các em trở về có phải hay không?"
"Ân, anh ấy sẽ qua tới."
"Vậy em ngủ thêm một lát nữa.
Chờ trở về Tinh Thành, gửi tin cho anh!"
"Tốt! Chờ anh diễn tập trở về, em mời anh ăn ngon, lần này không ăn bánh kem!" Khê Khê cười nói.
Tu Đình Vân nhớ tới một mâm bánh kem màu sắc rực rỡ kia, hương vị ngọt ngào của nó, cũng cười nói: "Nếu là lại ăn điểm tâm ngọt, thì anh đây từ chối.
Anh đi trước, em ngoan ngoãn ngủ thêm một lát!! Hẹn gặp lại ở Tinh Thành!"
Khê Khê từ trong chăn bông vươn tay, nhẹ nhàng vẫy: " Hẹn gặp lại ở Tinh Thành!" Tu Đình Vân.
Khi Tu Đình Vân chạy về khách sạn, mới giờ rưỡi, vì thế hắn trước tiên về phòng của mình, đổi mới quần áo.
Khi ra cửa, vừa đúng lúc gặp được mấy người Liên Oái Thành đang đi gặp giáo viên.
Liên học trưởng vẻ mặt ái muội cộng thêm bát quái, hạ giọng trêu chọc: "Có thể a, học đệ, nếu bạn của tôi biết Quan Khê có đối tượng, không phải sẽ tìm cậu đơn đấu?".