Sau khi trò chơi ma sói kết thúc, một số cư dân mạng đã đăng tải đoạn ghi hình hai ván đấu lên mạng, khiến sự ghét bỏ dành cho Hàn Lệ càng thêm tồi tệ:
[Trời ơi, ngay cả trong ma sói cũng cố tình gây khó dễ cho Vinh Nhung, thật bỉ ổi!]
[Để loại khách mời này lại làm gì nữa? Càng nói càng thấy tức!]
[Nhìn Vinh Nhung thở dài, tôi thấy thương quá.]
[Huhuhu, Vinh Nhung đẹp trai quá đi thôi, cả bốn đỉnh lưu trang điểm cũng không bằng cậu ấy đâu. Hàn Lệ sao có thể đối xử tệ với cậu ấy như vậy chứ? Tức chết tôi mất!]
…
Thấy tình hình không ổn, khi các khách mời khác ra ngoài nướng BBQ, tổ chương trình đã gọi riêng Hàn Lệ đến khu vực không có camera đặc biệt dặn dò hắn phải đối xử tốt với Vinh Nhung trong các hoạt động tiếp theo.
Trong sân nhỏ, không biết từ lúc nào đã dựng lên một chiếc lều trại, trên đó treo đầy đèn dây, trông rất lãng mạn.
Bên dưới có đầy đủ bàn ghế, vỉ nướng, gia vị, xiên que và các vật dụng cần thiết cho buổi nướng BBQ. Trước lều còn có một sân khấu nhỏ, trên đó đặt nhiều đèn xoay chiếu ra những tia sáng vàng, trông rất hấp dẫn.
Vinh Nhung nhìn thấy cảnh này, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên và thích thú: “Tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở đây à?”
Đứng cạnh Sở Viễn Trạch, Lê Hoài An quay đầu nhìn Vinh Nhung, cảm thấy đường nét bên cạnh khuôn mặt của cậu dưới ánh đèn mờ ảo này thật đẹp.
"Hình như là vậy đấy, chúng ta bắt đầu nướng thịt thôi nào!" Du Dịch Nghiêm cười nói với Vinh Nhung.
Vậy là khi Hàn Lệ ra ngoài, mọi người đã bắt đầu nướng thịt. Những phần thưởng dành cho phe người tốt trong trò chơi ma sói cũng được chia ra để nướng luôn.
Hàn Lệ vốn định làm ngơ lời đạo diễn, dù sao thì những người đó có chửi bới trên mạng thế nào đi nữa, ngoài đời cũng chẳng làm gì được hắn. Tệ nhất cũng chỉ bị ba cắt thẻ vài tháng. Nhưng vừa nhìn thấy Vinh Nhung, hắn lại đổi ý. Hàn Lệ đi đến bên cạnh Vinh Nhung, muốn thể hiện khả năng nướng thịt để đối phương có cái nhìn khác về mình.
Ai ngờ trước đây Vinh Nhung từng đi làm thêm ở quán nướng nên tay nghề chuyên nghiệp hơn hắn nhiều, không những Hàn Lệ không giúp được gì mà còn bị chê bai.
Sau đó, Vinh Nhung nướng xong thì nhiệt tình đưa cho các khách mời khác, thấy vậy Hàn Lệ cũng giả vờ chờ Vinh Nhung đưa cho mình.
Kết quả là Vinh Nhung đưa cho tất cả mọi người, duy chỉ có mình hắn là không được.
Khán giả xem trực tiếp thích thú lắm, thi nhau bình luận: [Hahaha, hay quá đi!]
…
Khoảng một tiếng rưỡi sau, hầu hết các khách mời đều ăn no nê rồi, còn rất nhiều thịt nướng. Vinh Nhung uống nước trái cây, vẻ mặt rất vui, buổi chiều chơi những trò chơi mình thích, tối lại được tụ tập cùng bạn bè.
Còn Trần Lâm Tắc Hủ thì cầm cây đàn guitar lên sân khấu nhỏ, hát những bài hát của nhóm nhạc nam cậu ấy đang tham gia, liên tiếp ba bài, toàn là những bài hát mới. Đây cũng là một trong những mục đích của cậu ấy khi đến đây – quảng bá album mới.
Chỉ có điều sau khi biểu diễn xong, chỉ có Vinh Nhung vỗ tay thật lớn, còn những người khác chỉ vỗ tay một cách lịch sự. Thấy phản ứng lạnh nhạt của mọi người, Trần Lâm Tắc Hủ sợ bị antifan chửi là tranh giành spotlight nên cầm cây đàn hỏi mọi người: “Mọi người có muốn hát bài gì không, tôi đệm đàn cho.”Ôn Thức Kiều bỗng lên tiếng: "Nói đến đây, tôi vẫn chưa nghe Vinh Nhung hát bao giờ."
"Hả?" Bị gọi tên bất ngờ, Vinh Nhung hơi ngẩn ngơ.
Hàn Lệ, vẫn còn giận vì Vinh Nhung không nướng thịt cho hắn, lại quên mất lời nhắc nhở của đạo diễn, liền nói với giọng điệu mỉa mai: "Chẳng lẽ một bài cũng không biết hát à?"
Vinh Nhung không để ý đến lời khiêu khích của Hàn Lệ, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của các khách mời khác, cậu bất chợt đồng ý: "Bài 'Gửi bản thân trong tương lai', Tắc Hủ, cậu có thể đàn không?"
Bài hát này là bài mà Vinh Nhung nghe nhiều nhất trong một năm kể từ khi đến thế giới này. Cậu đặc biệt thích câu "Trong ánh sao quên đi những tổn thương của ngày hôm qua, thức giấc vẫn còn hy vọng". Mỗi lần nghe, nó đều giúp cậu, người đang cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống, tìm lại chút hy vọng và tiếp tục đối mặt với những vấn đề trước mắt.
Trần Lâm Tắc Hủ nghe tên bài hát, tự tin nói: "Tôi đàn được."
Vinh Nhung lên sân khấu, gật đầu với Trần Lâm Tắc Hủ, cậu ấy bắt đầu đệm đàn.
Lê Hoài An nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ, cảm thấy vô cùng khó chịu. Rõ ràng cậu mới chỉ quen biết Vinh Nhung có ba ngày, tại sao lại quan tâm đến một người xa lạ như vậy.
Lúc này, Vinh Nhung trên sân khấu cầm mic và bắt đầu hát:
"Đứng trên nóc nhà gió lớn bao la,Thành phố cô đơn này,
Ở nơi giao thoa giữa bầu trời và tòa nhà cao tầng,
Ai đang tìm kiếm tự do bao la,
Ánh nắng phủ đầy khoảnh khắc tĩnh lặng của tôi,
Cách ly khỏi sự ồn ào và giá lạnh..."
Giọng hát tuổi trẻ còn non nớt, tuy không có nhiều kỹ thuật hát cao siêu nhưng bù lại tràn đầy cảm xúc, bất ngờ lại rất cuốn hút.
Ngoại trừ Lê Hoài An, tất cả các khách mời đều chăm chú nhìn Vinh Nhung hát.
Khi Lê Hoài An nghe thấy Vinh Nhung hát: "Tìm một người tri kỷ, tìm một trái tim đồng điệu", cậu đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Vinh Nhung đang say sưa hát dưới ánh đèn vàng, bỗng nhiên hối hận vì mình không mang theo bút vẽ.
Còn Du Dịch Nghiêm ngồi cạnh cậu thì không gặp phải vấn đề đó, anh trực tiếp mượn điện thoại của tổ chương trình để quay lại.
Hàn Lệ ban đầu chỉ muốn xem trò cười của Vinh Nhung, nhưng nghe được một nửa thì mới sực tỉnh. Hắn quay đầu lại, thấy Ôn Thức Kiều đang nghe say sưa, bực mình cầm xiên nướng mình nướng lên ăn, nhưng mắt lại không tự chủ được mà chuyển về phía Vinh Nhung đang hát trên sân khấu.
Còn Phó Ưng Phủ từ khi Vinh Nhung lên sân khấu đã không rời mắt, nghe cậu hát: "Tôi muốn nắm lấy giấc mơ đẹp nhất, dành tặng cho chính mình trong tương lai." Nhớ lại quyển sách 'Năm năm luyện thi đại học, ba năm luyện thi thử' mà anh nhìn thấy trên bàn của Vinh Nhung vào buổi chiều, anh chìm vào suy tư.
"..."
"Dù thế nào đi nữa, dù thế nào cũng sẽ bị tổn thương
Bị tổn thương thì sao
Ít nhất tôi rất mạnh mẽ, tôi rất thẳng thắn
Bạn trong tương lai sẽ hiểu được sự điên cuồng của tôi"
Vinh Nhung hát đến cuối, nhớ đến chuyện của mình, đôi mắt không khỏi cay cay.
[Đừng ngần ngại mà debut đi, Vinh Nhung.]
[Ôi trời ơi, tôi xúc động quá đi mất.]
[Tại sao lại phải "đóng băng" cậu ấy chứ, một mầm non tài năng như vậy, dù kỹ thuật chưa đủ nhưng hát rất cảm xúc mà.]
[Bài hát này không phải rất cảm động sao? Sao trên mặt anh Tiết lại luôn nở nụ cười vậy???]
Một bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội.
Ôn Thức Kiều là người đầu tiên nói: "Hát rất hay."
Sở Viễn Trạch cũng nhiệt tình khen ngợi: "Hát hay lắm!"
"Cảm ơn." Vinh Nhung mỉm cười, lịch sự cúi đầu.
Khi Vinh Nhung trở về chỗ ngồi, bác sĩ Du nhìn cậu, bất ngờ đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cậu.
"Chỉ do ánh đèn thôi." Vinh Nhung giải thích, sau đó cậu lấy lý do đi thay nước cho Đô Đô để trở về phòng nhỏ một lúc.
Trong phòng, Đô Đô đang buồn chán vươn vai, khi nhìn thấy Vinh Nhung đột ngột xuất hiện trong phòng, nó liền "meo meo meo" chạy nhanh về phía cậu.
Vinh Nhung cúi người bế Đô Đô lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Vinh Nhung mở cửa bước ra ngoài, nhưng lại thấy bác sĩ Du đang đứng ở cửa.
Bác sĩ Du cười nhẹ: "Tôi quay lại lấy áo khoác."
Vinh Nhung biết đó chỉ là cái cớ, đối phương đang lo lắng cho tâm trạng của cậu, đột nhiên cậu cảm thấy ấm lòng.
Trở lại, Trần Lâm Tắc Hủ thấy họ quay lại nói: "Ban đầu tôi định đi gọi hai người, nhưng mà phần gửi nhắn tin đã bắt đầu rồi."
"Được rồi." Vinh Nhung hơi ngại vì đã làm lỡ thời gian của người khác, vội vàng cầm điện thoại ngồi xuống.
“Bây giờ đến phần nhắn tin. Mọi người hãy gửi tin nhắn cho người mà mình muốn nhé. Nhớ là phải gửi đấy!" Người chủ trì nhà chung, Trần Lâm Tắc Hủ, nhắc nhở theo đúng quy trình.
Chợt, Sở Viễn Trạch đặt câu hỏi: "Vậy là mỗi người chỉ được gửi tin nhắn cho một người thôi à?"
"Đúng rồi." Trần Lâm Tắc Hủ có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi này. "Dĩ nhiên rồi."
Nghe vậy, Vinh Nhung, người vốn đang phân vân không biết nên gửi tin nhắn cho ai tối nay, bỗng ngẩng đầu lên. Cậu nhìn sang Du Dịch Nghiêm và Lê Hoài An hai người mà cậu đã chuẩn bị tin nhắn từ trước. Sau một hồi đắn đo, Vinh Nhung quyết định gửi tin nhắn cho Hoài An. Lý do là từ chiều cậu đã cảm thấy Hoài An có vẻ luôn buồn bã và lo lắng. Dù muốn hỏi rõ nhưng Hoài An không muốn chia sẻ, nên cậu nghĩ rằng sẽ tận dụng cơ hội này để gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Lê Hoài An nhìn vào tin nhắn mình vừa nhận được, đắn đo một chút rồi mở ra: "Cảm ơn Hoài An đã nhờ tôi vẽ tranh =︿▽︿= Mặc dù mới quen nhau chưa đầy ba ngày, nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Nếu có chuyện gì không vui, cậu cứ chia sẻ với tôi nhé (︿_︿)/" Ánh mắt của Lê Hoài An dừng lại ở từ "bạn" một lúc, rồi lại tập trung vào câu cuối cùng, suy nghĩ rất lâu. Thông báo tin nhắn của Ôn Thức Kiều tối nay chỉ vang lên hai lần.
[Không thể nào??? Chỉ có hai khách mời gửi tin nhắn cho Kiều Kiều thôi sao?]
[Thôi nào, tổng giám đốc Phó chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn cho Kiều Kiều nữa đâu, đã bị từ chối thẳng mặt rồi.]
[Aaaaa gì cơ, cp của tôi BE rồi sao???]
[Vậy còn bác sĩ Du thì sao??]
Vinh Nhung cũng rất nghi ngờ, làm sao nhân vật chính chỉ nhận được hai tin nhắn, nhưng cậu suy nghĩ lại, thiết lập cốt truyện chắc chắn sẽ không thay đổi, có thể là do nhân vật chính đã bật chế độ im lặng, nên không nghe thấy tiếng tin nhắn sau đó. Tự thuyết phục bản thân như vậy, tầm mắt của Vinh Nhung lại đổ dồn vào điện thoại của mình.
Nhưng không xem thì không biết, vừa xem thì giật mình, cậu nhận được tới năm tin nhắn!!
[Làm việc đừng nửa vời.]
[“Tìm một người, tâm đầu ý hợp, tìm một một trái tim, tương thông đồng điệu.” Cậu nghĩ như vậy thật sao?]
[Phiên bản Cupid chơi thật là vui~]
[Hát hay lắm, tôi đã quay lại cho cậu, sẽ gửi cho cậu sau.]
[Một trái tim không thể chứa hai người.]
Vinh Nhung:????
Ps: Các bạn thử đoán xem năm tin nhắn này là ai gửi nào′▽`ノ?