Vinh Nhung chẳng buồn để ý đến Hàn Lệ, cậu cầm điện thoại trên bàn trà rồi bắt đầu soạn tin nhắn.
Suy nghĩ hồi lâu, Vinh Nhung gửi tin nhắn cho Viễn Trạch.
Sau đó, Vinh Nhung tắt điện thoại, không còn xem tin nhắn nhận được nữa.
Về phía Sở Viễn Trạch, sau khi gửi tin nhắn cảm ơn bác sĩ Du về bữa sáng, cậu nhận được một tin nhắn. Mở ra xem, đó là một đoạn văn bản tiếng Anh dài, Sở Viễn Trạch không hiểu lắm, cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tự hỏi không biết ai trong số các khách mời công đã gửi tin nhắn này.
Khán giả xem trực tiếp hơi nghi hoặc hỏi: [Viễn Trạch đang làm gì vậy?]
[Haha không biết, nhưng tôi biết Kiều Kiều, tổng giám đốc Phó, An An đang nhìn Vinh Nhung, tôi nghĩ ba người họ sẽ gửi tin nhắn cho Vinh Nhung.]
[Haizz. :-( Từ khi Kiều Kiều tắt tiếng thông báo tin nhắn, phần gửi tin nhắn trở nên nhàm chán quá đi.]
[Tôi cũng nghĩ vậy, chương trình có thể thay đổi hình thức được không?]
Còn Du Dịch Nghiêm, khi đọc tin nhắn duy nhất nhận được, nội dung là cảm ơn anh đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, anh biết ngay đó không phải do Vinh Nhung gửi.
Sau khi nộp điện thoại, Du Dịch Nghiêm nhìn Vinh Nhung đang ngồi trên ghế sofa đối diện, đeo chiếc kính gọng vàng, anh đột ngột nói: "Vừa hay mọi người đều ở đây, tôi có một ý tưởng muốn chia sẻ với mọi người."Vinh Nhung chú ý đến lời nói của Du Dịch Nghiêm, cậu lấy ra vẻ tự tin như khi quản lý lớp học cho Trần Sâm, nói: "Mọi người yên lặng nào, bác sĩ Du có điều muốn nói."
Du Dịch Nghiêm nhìn thấy Vinh Nhung nhiệt tình giúp đỡ như vậy, tâm trạng anh bỗng trở nên khá hơn: "Cảm ơn Vinh Nhung."
"Muốn nói gì vậy?" Trần Lâm Tắc Hủ cũng đến giúp duy trì trật tự.
"Tôi muốn nói về việc đổi phòng, chúng ta đã sống chung trong ngôi nhà chung này hơn mười ngày rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể điều chỉnh chỗ ở."
[Đổi bạn cùng phòng à?]
Không ngờ ngay sau đó, Ôn Thức Kiều cũng hỏi một câu tương tự: “Đổi phòng như thế nào? Nếu chỉ đổi giữa các khách mời công với nhau, hoặc giữa các khách mời thụ với nhau thì cũng chẳng cần thiết lắm."
[Tôi thích Kiều Kiều dám nói thẳng như vậy.]
[Cái này hay đấy, tôi muốn xem họ sống chung!!!]
Trần Lâm Tắc Hủ rất biết cách tạo hiệu ứng cho chương trình: "Tốt nhất là cứ ba ngày đổi một lần."
Nhân viên theo chỉ đạo của đạo diễn nói: "Hiện tại chỉ giới hạn đổi phòng giữa các khách mời công và giữa các khách mời thụ. Ba ngày sau, nhà chung sẽ chuyển đến trung tâm thành phố, lúc đó sẽ mở khóa hình thức ở mới."
[Có mùa nào trước đó có phần này không?]
[Lần này chương trình đầu tư lớn đấy.]
[Haha, dù sao thì lần này cũng có hai nhà đầu tư lớn tham gia chương trình mà. Tất nhiên là có đủ vốn rồi.]
"Nếu ba ngày sau sẽ chuyển nhà thì bây giờ không cần đổi nữa đâu." Sở Viễn Trạch rất thích ở cùng Lệ Hoài An nên không muốn đổi phòng.
Nhân viên nói: "Vì mọi người mang theo nhiều đồ đạc nên lần phân phòng này sẽ tuân theo nguyên tắc tự nguyện, nếu tất cả các khách mời thụ đều không muốn đổi thì sẽ không đổi. Nhưng nếu có một người muốn đổi thì các khách mời thụ sẽ bốc thăm đổi phòng. Các khách mời công cũng vậy. Tuy nhiên, kết quả đổi phòng chỉ kéo dài hai ngày."
Trần Lâm Tắc Hủ hỏi: "Vậy việc muốn đổi hay không đổi sẽ công khai hay ẩn danh?"
Nhân viên: "Công khai."
[Woa, cái này còn có chút kịch tính.]
[Hihi, tiết lộ những bất hòa ra ngoài ánh sáng, thú vị đấy.]
Nhưng kết quả lại không như khán giả mong đợi.
Về phía các khách mời công, vì Du Dịch Nghiêm đã đề xuất đổi phòng nên chắc chắn các khách mời công sẽ đổi phòng, còn các khách mời thụ thì đều không muốn đổi.
Vì vậy, chỉ có các khách mời công đến giữa phòng khách để bốc thăm.
Nhân viên giới thiệu quy tắc khi các khách mời công đang bốc thăm: "Những khách mời bốc được cùng một chữ cái sẽ ở chung phòng. Khách mời bốc được chữ C sẽ ở phòng đơn."
Vinh Nhung mong muốn nhất là được chữ C, như vậy cậu có thể ở một mình và Đô Đô cũng sẽ thoải mái hơn. Nhưng khi mở tờ giấy ra, cậu lại thấy...
"B." Vinh Nhung nhìn về phía tổng giám đốc Phó và Du Dịch Nghiêm, đầy hy vọng hỏi: "Có ai giống tôi không?"
"Là tôi."
Vinh Nhung quay đầu lại theo tiếng nói – đó chính là Tiết Kỳ Ngạn mà cậu không muốn gặp nhất.