Edit: Lam
Beta: Dii
————–
Lạc Hải đứng đó, nhìn Lạc Hàn chằm chằm, môi mỏng mím lại thành một đường.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, Lộ Tinh Thần đang do dự về việc có nên thêm dầu vào lửa hay không.
"Còn ngẩn ngơ ở đó làm gì, lên lầu."
"Vâng."
Cậu đi theo sau Lạc Hàn vào thang máy, Lạc Hải vẫn còn ở đó, y hệt như cây cột điện.
Mặt dù trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng Lộ Tinh Thần vẫn nhìn ra được anh ta đang cố hết sức khống chế cảm xúc của bản thân, thân thể khẽ run.
Lộ Tinh Thần phát hiện, chỉ có chuyện về anh trai thì Lạc Hải mới dễ dàng mất khống chế như vậy.
Có vẻ như cậu nên xuống tay từ phía Lạc Hàn trước.
Cũng tốt, cậu vốn cũng muốn làm điều này lâu rồi.
"Anh đối xử với em trai mình nghiêm khắc thật đấy."
"Vậy sao?" Trông Lạc Hàn có hơi mất tập trung, chân hắn rất dài, bước chân cũng rất nhanh, lúc đến phòng ngủ quay đầu lại nhìn thì thấy Lộ Tinh Thần chỉ mới chậm chạp ra khỏi thang máy.
"Cậu đang lo lắng?"
Lộ Tinh Thần nhanh chóng lắc đầu: "Không có, em thì có thể lo lắng cái gì chứ?"
Cậu đi theo vào phòng ngủ chính.
"Nó là em trai tôi." Lạc Hàn đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Lộ Tinh Thần nghe không hiểu, muốn hỏi Lạc Hàn rõ hơn, lại thấy Lạc Hàn nhấc điện thoại nội tuyến, gọi đi.
"Lên đây, thạch cao ở chân cậu Lộ bị dơ."
Lộ Tinh Thần: "???"
Cậu kinh ngạc nói: "Anh không giúp em lau sao?"
Lạc Hàn treo điện thoại: "Ừ."
Lộ Tinh Thần chỉ vào ống tay áo được xắn lên của hắn: "Vậy tại sao anh lại làm như vậy?"
Lạc Hàn nhìn tay áo được xắn lên: "Tôi nóng, cho nên ——" vừa nói hắn vừa xắn tay áo lên tới tận khuỷu tay.
Lộ Tinh Thần hít sâu một hơi: "Anh ở dưới lầu làm như vậy, em còn tưởng anh muốn giúp em lau."
Lạc Hàn buông tay: "Xin lỗi đã khiến cậu ảo tưởng." Trong âm thanh còn mang theo chút tiếc nuối, "Tôi rất bận." Dứt lời hắn đã đi đến cạnh tủ, lấy bản sao của văn kiện lật ra xem.
Lộ Tinh Thần: "......"
Hắn nói vậy có phải đang trào phúng cậu tự mình đa tình không???
Đây là thái độ đối xử với người mình thích sao?
Lộ Tinh Thần tức giận quyết định, sau này nếu Lạc Hàn có tính nhận sai, thì cậu cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.
Hôm nay trời rất nóng, tất cả màn trong phòng ngủ chính đều được kéo ra.
Lạc Hàn tìm được thứ mình muốn, cầm lấy chuẩn bị rời đi, lại thấy Lộ Tinh Thần còn ngồi bất động ở đó, chỉ có cái má đang phồng lên biểu lộ một ít cảm xúc của cậu.
Ừm, trông có vẻ rất khó chịu.
Không biết thế nào, nhưng nhìn thật giống cách ăn lúc thường của cậu, lúc nào ăn cũng phồng má lên.
Còn......!Rất đáng yêu.
Ánh mắt Lạc Hàn dần ấm lên.
"Cậu cả."
Lạc Hàn thu ánh mắt về, gật đầu cười với quản gia Trương vừa bước vào sau đó xoay người đi về phía phòng sách.
Dù quản gia Trương đã cao tuổi nhưng nhìn vẫn tràn đầy sinh lực.
Sau khi Lộ Tinh Thần đến đây, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ở một mình với quản gia Trương.
Ông là kiểu người mà Lộ Tinh Thần không muốn tiếp xúc nhất.
Loại người này quá nhiều kinh nghiệm sống, rất sành đời và lão luyện, giống hệt mấy tên cáo già, đứng đối diện với đối phương khiến Lộ Tinh Thần cảm thấy đối phương hoàn toàn nhìn thấu hết mọi thứ của cậu.
Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt của nó.
Quản gia Trương đã sống ở đây lâu nhất, biết được nhiều chuyện nhất.
Lộ Tinh Thần chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Cậu cả luôn nghiêm khắc với cậu hai như vậy sao?"
Quản gia Trương vừa bôi thuốc tẩy vừa trả lời: "Cậu cả rất tốt với cậu hai."
Lộ Tinh Thần không hiểu.
Cậu tận mắt nhìn thấy, Lạc Hàn đối với những người khác thì rất tốt, nhưng đối với Lạc Hải thì——
Có thể gọi là hung dữ.
Ở đây có chuyện gì đó mà cậu không biết?
Lần đầu tiên Lộ Tinh Thần muốn khẩu nghiệp cái tốc độ rùa bò của tác giả, nếu lúc ấy tác giả viết xong quyển sách này, thì cậu có thể biết được nguyên nhân thực sự của thù hận anh em nhà này.
Thấy Lộ Tinh Thần nhíu mày, tỏ vẻ không hề tin tưởng, quản gia Trương nói: "Nếu cậu tò mò, có thể hỏi trực tiếp cậu cả là được rồi, có nhiều lúc mọi chuyện hông phải chỉ nhìn ở bên ngoài thôi đâu."
"Cậu cả như anh ta sẽ không nói cho con đâu, ông thấy dáng vẻ hồi nãy của anh ấy không, tức chết đi được." Lộ Tinh Thần oán giận nói.
Quản gia Trương nghe vậy cười: " Vừa rồi tâm trạng của cậu cả rất tốt, đã lâu rồi tôi chưa thấy cậu ấy cười chào hỏi với tôi."
Lộ Tinh Thần: "???"
Chỉ vì bị trêu đùa cho nên tâm trạng rất tốt?
Lạc Hàn là học sinh tiểu học à?
·
Lúc Lộ Tinh Thần xuống lầu, Lạc Hàn đã rời đi, Lạc Hải im lặng ngồi trên ghế đỏ ở đại sảnh.
Anh ta nghe được tiếng cửa thang máy mở ra, ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lộ Tinh Thần không thể vờ như không nhìn thấy được, đành phải điều khiển xe lăn đi qua.
"Em xem, không phải cuối cùng anh ấy cũng gọi người lên lau sao?"
Lộ Tinh Thần không biết nên trả lời thế nào.
Nói đến chuyện này, cậu vẫn còn rất tức giận, nhưng là cậu cũng không thể để tra nam được như ý.
"Chẳng lẽ anh hy vọng anh ấy lau cho tôi sao?"
"Tất nhiên là không rồi."
Lộ Tinh Thần ném cho anh ta một cái ánh mắt "Đủ chưa".
Lộ Tinh Thần vốn cũng chẳng vui vẻ gì, lúc này nhìn Lạc Hải, trong lòng càng khó chịu.
Đâu thể khó chịu một mình được.
"Đúng rồi, vừa nãy anh hỏi tôi có gì muốn hỏi anh sao?"
Lạc Hải tươi ngưng cười: "Em có......!Có gì muốn hỏi sao?"
"Không có."
"Anh muốn đến thư viện với ai, muốn đối xử tốt với ai đều là chuyện của anh, không lien quan đến tôu, tại sao tôi lại phải hỏi chứ?" Lộ Tinh Thần bình tĩnh nói.
Sắc mặt Lạc Hải hơi vui vẻ: "Em đang ghen sao?"
Lộ Tinh Thần khó hiểu: "Sao tôi lại phải ghen chứ?"
"Rốt cuộc là anh đang muốn nói cái gì?" Lộ Tinh Thần nhìn chằm chằm mặt Lạc Hàn, không buông tha bất kì biểu tình nào, dù là rất nhỏ đi nữa, "Chúng ta chỉ là bạn bè thôi."
Nụ cười trên khuôn mặt Lạc Hải đột nhiên dừng lại, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Lộ Tinh Thần, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Biến hóa của Lạc Hải, Lộ Tinh Thần đều thấy rất rõ.
Lạc Hải từng dùng câu "Chúng ta là bạn bè" này để chặn nguyên chủ rất nhiều lần rồi, khiến nguyên chủ không có khả năng và cơ hội để phản bác.
Lần này, Lộ Tinh Thần còn bỏ thêm chữ "chỉ" nho nhỏ nữa, trả những lời này về cho anh ta, hiệu quả......!Làm cậu rất vừa lòng.
Tuy nguyên chủ thích Lạc Hải, nhưng chưa bao giờ thể hiện rõ, hai người vẫn luôn trong bầu không khí mờ ám này.
Lúc trước Lạc Hải luôn hưởng thụ loại cảm giác đối phương thích chính mình lại không dám nói ra này, nguyện ý vì mình làm bất cứ chuyện gì một cách thoải mái.
Lúc này, cái loại thoải mái này lại thành châm tiêm đối mạch mang, đâm vào trong lòng anh ta, cảm giác này, tất nhiên không dễ chịu gì.
Châm tiêm đối mạch mang: Phép ẩn dụ cho một cuộc tranh chấp, hai bên không không nhân nhượng.
Thoải mái bỗng biến thành nghiệt ngã, thật thảm.
Một lúc lâu sau, Lạc Hải bình thường trở lại, nhỏ giọng nói: "Em nói rất đúng."
Anh ta đứng lên nói: "Anh có chút việc ra ngoài một chút, nói giùm với đầu bếp nữ, chiều nay anh không về ăn cơm."
Lộ Tinh Thần cười nói: "Được rồi."
Lạc Hải nhìn cậu một hồi lâu, xoay người đi khỏi đại sảnh.
Lời của quản gia Trương và Lạc Hải, thật sự không đáng tin chút nào.
Lạc Hải rất chán ghét người anh trai này của mình, tất nhiên sẽ không khen hắn tốt; quản gia Trương là người hầu của nhà họ Lạc, chắc chắc sẽ không nói bậy bạ về chủ của mình.
Lộ Tinh Thần cảm thấy cậu vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.
·
Lộ Tinh Thần lại ngồi ở vị trí "Phơi nắng" cố định của mình.
Khó có được ngày chủ nhật, cậu rất muốn ngủ nhiều hơn, nhưng lại không bằng lòng từ bỏ nỗ lực trước đó.
Bởi vì mỗi ngày đều có mặt, nên đối với sự hiện diện của cậu, Lạc Hàn cũng không trách.
Nhiều lúc, Lạc Hàn sẽ chủ động dừng lại cùng cậu nói vài câu sau đó lại tiếp tục chạy.
Mặc dù quan hệ ngoài mặt của hai người họ đang đi theo chiều hướng tốt, nhưng Lộ Tinh Thần cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấu người đàn ông này.
Lạc Hàn làm rất nhiều chuyện vừa mịt mờ vừa rõ ràng, rất dễ dàng làm người khác nhìn ra tâm tư của hắn.
Nhưng đôi khi lời nói của hắn, lại rất cay độc, hoàn toàn không sợ dọa cho người khác chạy đi mất.
Chẳng lẽ, đây là lợn chết không sợ nước sôi? Dù sao cũng đã kết hôn, Lộ Tinh Thần cũng không có cách nào ly dị, vì vậy chỉ có thể sống với hắn.
Người đàn ông từ xa chạy tới, Lộ Tinh Thần theo thói quen tính phất tay chào hỏi Lạc Hàn.
Lạc Hàn chậm rãi dừng lại, vẫn duy trì tiết tấu chạy chậm tại chỗ, mồ hôi trên trán lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, làn da lộ ra ánh sáng khỏe mạnh.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Không được, muốn phơi nắng bổ sung Canxi."
Lạc Hàn liếc nhìn chân cậu: "OK, vậy cậu cứ tiếp tục." Hắn quay lại và trở vào nhà.
"Không chạy thêm tí nữa à?" Lộ Tinh Thần gọi hắn lại.
Lạc Hàn nói: "Tôi chạy xong rồi."
Lộ Tinh Thần: "Hôm nay thời tiết rất tốt, lại là cuối tuần, rất thích hợp để chạy bộ!"
Trọng điểm là, nắng không quá nóng, khiến cậu phơi đến nghiện.
Lạc Hàn: "Nếu cậu muốn phơi nhiều chút thì cứ ngồi một lúc nữa đi?"
"Ha ha."
Ngay khi Lộ Tinh Thần cho rằng hắn sẽ nói "Cậu phơi nắng thì có liên quan gì tới tôi", người kia xoay người, chạy về hướng con đường mòn vẫn thường chạy bộ.
Lộ Tinh Thần nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, khóe miệng chợt cong lên, càng lúc càng nhiều.
Trên ban công lầu ba, đúng lúc Lạc Hải đi ra gọi điện thoại.
Cách một bức tường, hai cô hầu gái vừa lau kính ở bên trong vừa nói chuyện phiếm.
"Tiểu Phương nhìn kìa, cậu cả và cậu Lạc lại cùng nhau chạy bộ vào buổi sáng."
"Đúng vậy, tôi thật sự không dám tin, sau khi kết hôn cậu cả lại trở nên thế này."
"Đúng vậy, cậu cả ngày càng phù hợp với hình tượng người chồng hoàn mỹ trong mấy giấc mơ thiếu nữ của chúng ta, người vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại chiều vợ."
"Cô nói nhỏ thôi, không sợ bị người khác nghe được à?"
"Tôi sợ cái gì chứ, tôi đang khen cậu cả tốt đấy! Tiểu Phương, cô đừng có trừng tôi kiểu đó chứ, đừng cho rằng tôi không biết, cô còn thèm khát hơn tôi!"
"Phi phi phi!"
Sắc mặt Lạc Hải thay đổi một chút, hắn nhìn về phía dưới lầu, ánh mắt chăm chăm nhìn vào người bên dưới, vài giây sau, trực tiếp ấn tắt đập điện thoại.
Anh ta gõ vài cái lên vách tường, chỉ chốc lát, Tiểu Phương cầm chậu nước giẻ lau đi tới: "Chào buổi sáng cậu hai."
"Sao Lộ Tinh Thần cũng ở dưới lầu?"
"Cậu không biết sao, từ sau khi cậu Lộ bị thương trở về, ngày nào cậu ấy cũng dậy sớm phơi nắng, sau đó cùng cậu cả trở về phòng ăn điểm tâm."
"Chúng tôi chỉ ngầm hâm mộ thôi." Tiểu Phương hướng ngoại lại thích nói chuyện phiếm, ngày thường Lạc Hải vẫn luôn ôn hòa, cho nên cô nói chuyện cũng không quá cố kỵ, "Hai người họ thật xứng đôi."
Sắc mặt Lạc Hải lập tức trầm xuống.
Tiểu Phương chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ta, có hơi sợ hãi:
"Cậu chủ không có việc gì chứ?"
"Đi xuống."
Tiểu Phương không hiểu mình đã nói sai cái gì, lại không dám hỏi, nơm nớp lo sợ mà lui đi.
Tầm mắt Lạc Hải lại xoay trở về.
Lúc này chỉ còn một mình Lộ Tinh Thần ngồi ở kia, cậu ngửa đầu hai tròng mắt khép hờ, biểu cảm vừa thích ý vừa thoải mái.
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào trên người cậu, cả người giống như đang phát ra hào quang lóa mắt.
Lạc Hải chưa từng gặp qua một Lộ Tinh Thần như vậy.
·
Lại chạy xong một vòng nữa, thanh niên ngồi trên xe lăn không vẫy tay với hắn như thường lệ, Lạc Hàn trầm ngâm nhìn sang.
Lộ Tinh Thần lại ngủ thiếp đi.
Làn da vừa trắng lại vừa mỏng, hai người cách nhau chỉ vài bước, có thể nhìn thấy cả quầng thâm nhàn nhạt phía dưới đôi mắt cậu.
Vừa thấy là biết không nghỉ ngơi tốt.
Rõ ràng là người có đam mê thức đêm, còn mỗi ngày dậy sớm "Phơi nắng", bạn nhỏ này đúng là rất cố gắng.
Lạc Hàn nhìn mặt Lộ Tinh Thần bị mặt trời phơi đến phiếm hồng, ngăn cản người hầu muốn tiến lên đẩy Lộ Tinh Thần trở về: "Để cậu ấy ở lại phơi một lát nữa, đi vào ăn cơm đi."
Đợi rửa tay vào bàn xong, Lạc Hàn theo thói quen liếc sang vị trí bên cạnh.
"......"
Hắn đặt bánh mì nướng xuống.
Quản gia Trương tiến lên, khom lưng hỏi: "Cậu cả, vị có gì lạ à?"
Không phải do có vị lạ mà là thiếu thiếu cái gì đó.
Lạc Hàn đứng lên: "Tôi ra ngoài một chút, ông kêu phòng bếp đem bữa sáng của cậu Lộ lại đây đi."
————————–
Tác giả có lời muốn nói: Là thiếu bé dễ thương của cậu!.