Quân Thanh Dư hỏi: "Vậy tôi bị thương rồi, phải tìm hải tặc không gian bồi thường chứ?".
Ôn Thừa Dao không tin nổi tên cướp này có thể nói ra những lời đó, "Cậu đánh tôi thành ra thế này rồi còn đòi tôi bồi thường?".
Phó Viễn Xuyên nói: "Phải".
Ôn Thừa Dao: "...". Mấy người cá mè một lứa hùa nhau hố ông! Ông còn khướt mới đưa tiền, bắt ông đây nhả tiền á, mơ đi!
Phó Viễn Xuyên đương nhiên là về phía Quân Thanh Dư, "Nhiều hải tặc không gian như thế, đòi hết đi, không đền, không cho đi".
"Nhiều hải tặc không gian lắm sao?", Quân Thanh Dư nhìn hai kẻ nằm đo sàn, đâu ra mà nhiều chứ?
Nghe được lời này, sắc mặt Ôn Thừa Dao đột nhiên sa sầm, rõ ràng chưa nói gì hết nhưng trông lại khó coi vô cùng.
Phó Viễn Xuyên chỉ về phía sau, đáp: "Tôi vừa nãy bắt được mấy tên trộm rau quả ở phía sau, đều trói lại hết rồi". Anh quay lại muộn như thế chính là vì phải giải quyết mấy tên trộm vặt bên ngoài.
Trộm rau quả? Quân Thanh Dư nhướn mày, được lắm Ôn Thừa Dao. Bảo sao lúc đầu khi thuốc mất tác dụng anh không chạy đi mà lải nhải vớ vẩn mãi, ra là bắt tay với đám bên ngoài để câu giờ? Biết rõ anh sẽ không nghiêm túc bàn chuyện hợp tác, nhưng dám cài người đi ăn trộm như này, cũng nhọc cho anh rồi. Cẩn thận ghê cơ.
Quân Thanh Dư nhớ lại lúc trước Ôn Thừa Dao diễn đạt như thế, thở dài một ngụm, nói: "Tôi còn tưởng anh định bắt tôi đi thật chứ".
Ôn Thừa Dao trừng mắt nhìn Phó Viễn Xuyên, ngọn nguồn cứ thế mà bị vạch trần, hắn chần chừ nói: "Trước khi xác định tác dụng của thuốc bắt nguồn từ rau quả hay là cậu thì đúng là tôi muốn dẫn cậu đi". Vốn dĩ là tấn công hai phía, hắn vừa có thể mang chủ cửa hàng đi, vừa có thể lấy được rau quả. Dù cho chủ cửa hàng tức giận, từ chối chữa trị cho em gái thì hắn vẫn có thể dùng hạt từ chỗ rau quả này hoặc là gốc rễ, rồi tự mình trồng lấy. Còn nếu chủ cửa hàng chịu hợp tác thì không còn gì bằng, hắn sẽ cho chủ cửa hàng môi trường sinh hoạt tốt nhất. Mặc dù là hải tặc không gian nhưng trong phi thuyền cái gì cũng có, nếu thật sự phải so sánh thì nó còn thoải mái hơn vài người sống ở Đế Quốc.
Chỉ là hiện giờ thành ra thế này, không mang chủ cửa hàng đi được, hạt và gốc rễ rau quả cũng không, đến cả người còn bị bắt lại không ít. Ôn Thừa Dao thở dài, chuyện lần này lộn tùng phèo hết cả, hoàn toàn trái ngược với dự tính của hắn, chuyện nào cũng tiến triển theo hướng vượt ngoài tầm kiểm soát, ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Chủ cửa hàng, nếu như tôi nói tôi thật sự không có ý làm hại cậu, chỉ muốn dẫn cậu đi cùng, thì cậu có tin không?".
Quân Thanh Dư đáp: "Tin". Chuyện này chẳng phải thứ gì khó tin, cậu và Ôn Thừa Dao cũng không có xích mích gì, mối liên hệ duy nhất là Ôn Thừa Dao muốn nhờ cậu cứu em gái, còn cậu thì lợi dụng thân phận của Ôn Thừa Dao.
Ôn Thừa Dao gật đầu, không hiểu nhầm hắn muốn hại người là được rồi.
Quân Thanh Dư nói: "Rau quả phía sau và chỗ tôi cho em gái anh ăn không phải cùng một loại, anh có trộm thì cũng vô dụng thôi". Chỗ rau quả phía sau đều là rau quả bình thường của thời đại này, cũng coi như là ngụy trang, đỡ cho việc cậu lấy rau quả từ không gian ra quá lộ liễu, rau quả cậu lấy làm đồ ăn đều là dùng bao nhiêu lấy bấy nhiêu, vì e ngại có chuyện ngoài ý muốn.
Ôn Thừa Dao nghe được, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, dù sao bọn họ vẫn chưa trộm được, giả hay thật cũng chẳng quan trọng. Hắn vật lộn ngồi dậy, dựa lên tường, "Được rồi, chuyện thành ra thế này, tôi cũng chẳng nhiều lời nữa". Hắn nói tiếp: "Cậu cần tôi làm gì? Tôi sẽ hết lòng hết sức mà hoàn thành giúp cậu".
"Không cần vội, khi nào cần thì sẽ tìm anh", Quân Thanh Dư không muốn nói chuyện này trước mặt Phó Viễn Xuyên, đáp qua loa: "Dẫn đám hải tặc không gian của anh đi đi, nhớ gửi tiền sửa chữa đền bù cho tôi, ngày mai đúng giờ dẫn em gái anh đến đây".
Ôn Thừa Dao hơi giật mình, không ngờ Quân Thanh Dư lại rộng lượng đến thế, "Cậu vẫn đồng ý chữa cho em gái tôi sao?".
"Ừ".
Ôn Thừa Dao khép mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại đụng đến vết thương ở khóe miệng, đau đến nhe răng, lời muốn nói ra khỏi miệng lại thành, "Cậu không sợ ngày mai tôi vẫn muốn bắt cậu à?".
Quân Thanh Dư nhún vai, "Anh có đánh thắng được tôi đâu". Còn đòi bắt tôi á, tự tin ở đâu ra đấy?
Ôn Thừa Dao: "...". Dù lời nói rất ngông, nhưng Ôn Thừa Dao không thể không công nhận hình như đúng là như vậy.
Ôn Thừa Dao đá Tiểu Mạnh một cú, Tiểu Mạnh đang hôn mê lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã gào lên: "Đừng ai nghĩ đụng được anh Ôn!".
"Tôi...", Ôn Thừa Dao tức đến mức suýt nữa cho cậu ta một đấm ngất xỉu lần nữa.
"Ra đây đỡ anh mày!".
Tiểu Mạnh bị đánh một cú sau gáy còn những chỗ khác vẫn lành lặn, cậu ta vội bước đến đỡ Ôn Thừa Dao dậy. Lúc ra đến cửa thì đụng phải người đến kiểm tra. Ôn Thừa Dao biết đây là kiểm tra xem đồ trong cửa hàng đồ ngọt có bị mang ra ngoài không, hắn không chống cự, mặc kệ cho kiểm tra. Kiểm tra không thấy có chỗ nào có vấn đề, lúc này mới thả người đi.
Về đến xe, Tiểu Mạnh từ đằng sau bước đến mở cửa xe, nói: "Anh Ôn, anh làm sao đấy, có một lúc thôi mà khiến bản thân thành cái dạng này rồi".
Ôn Thừa Dao mặc kệ, hỏi: "Hộp đâu?".
Tiểu Mạnh vội lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa cho hắn. Ôn Thừa Dao dùng dao rạch một đường lên tay, lấy mấy hạt giống từ bên trong ra. Hạt giống mang theo máu được đặt vào trong hộp, Ôn Thừa Dao nhét cho Tiểu Mạnh, lạnh mặt băng bó vết thương, nói: "Trở về tạo lồng kính mô phỏng hệ sinh thái, mau chóng nuôi cấy thành công, trước mười hai giờ đêm nay anh muốn thấy kết quả".
"Vâng".
...
Quân Thanh Dư ở lại trong cửa hàng, cùng Phó Viễn Xuyên thu dọn tàn cục. Đánh nhau thì cứ đánh, xô bàn làm gì chứ, khiến cậu giờ phải dọn dẹp.
"Cậu không để bụng thái độ của Ôn Thừa Dao à?", Phó Viễn Xuyên xếp bàn lại hẳn hoi, nói: "Tôi tưởng cậu sẽ không chịu giúp em gái hắn nữa".
Quân Thanh Dư vốn cũng định mặc kệ rồi, nhưng bệnh tình em gái hắn đúng là có chút gì đó, "Hôm nay em gái anh ta đến, tôi nhận ra tinh thần lực của cô ấy rất giống với người máy lần đó chúng ta gặp phải".
"Người máy?".
"Đúng, cái thứ đến từ hành tinh M đó, hơi thở rất kì quái, khác xa so với tinh thần lực của người bình thường", Quân Thanh Dư nói tiếp: "Tôi muốn thử xem nước suối có thể chữa khỏi cho em gái anh ta hay không, nếu thành công, có khi lại có thể dùng nước suối giải quyết đám người máy từ hành tinh M thì sao".
Hiện giờ đám người máy đó còn chưa xuất hiện với số lượng lớn, nhưng nếu là sau khi đã hoàn toàn trở mặt với nhau, người máy giao chiến cùng với quân đội bình thường, người máy có thể khiến cho tinh thần lực của người bình thường mắc bệnh, hai bên tranh giành, dù có thắng đi nữa thì người bình thường vẫn sẽ chịu tổn hại.
Nhưng nếu giả thuyết về nước suối là đúng, vậy thì có thể chuẩn bị trước, xem xem có thể dùng nước suối làm món đồ bảo hộ gì đó không, như vậy sau này có đánh nhau thì phần thắng cũng cao hơn. Mà cùng lắm nữa thì sau khi xuất hiện bệnh trạng liên quan đến tinh thần lực, dùng nước suối chữa trị cũng dễ dàng hơn nhiều.
Phó Viễn Xuyên nói: "Giả sử là đúng đi".
"Tôi định thử thêm mấy lần nữa".
"Ừ, cậu tự quyết là được rồi". Phó Viễn Xuyên cầm chổi quét sàn, mảnh vỡ từ chai rượu vang và rượu vang quét gọn lại một góc, bên trong đống hổ lốn, vô tình nhìn thấy lấp ló màu bạc...
Phó Viễn Xuyên cầm nửa khẩu súng lên, nhíu mày hỏi: "Cậu bẻ sao?".
"Ừ", trả lời xong rồi Quân Thanh Dư lại lắc đầu, "Không, không phải tôi làm đâu".
Phó Viễn Xuyên vứt khẩu súng bị bẻ thành hai nửa, nói: "Thế chắc là do nó tự gãy".
"Không phải tôi thật mà!", Quân Thanh Dư dở khóc dở cười, "Tôi chỉ là một người cá nhỏ yếu đuối, sao có thể tay không bẻ được thứ này chứ". Không cần cầm lấy cảm nhận thử cũng biết đây chắc chắn là thứ không thể tiện tay bẻ gãy được.
Phó Viễn Xuyên: "Ừ, không phải cậu làm đâu".
Quân Thanh Dư: "... ".
Hưm!
"Do Ôn Thừa Dao bẻ đấy", Quân Thanh Dư nói: "Nói đúng ra thì tôi túm lấy tay hắn, truyền linh lực vào khẩu súng, sau đó khẩu súng tự gãy làm đôi".
Phó Viễn Xuyên trầm giọng hỏi: "Cậu có thể dùng linh lực điều khiển người khác?". Thời đại các hành tinh, linh khí khan hiếm, ai cũng biết tác dụng của linh khí là rất lớn, nhưng nếu có thể tùy ý thao túng người khác hành động, vậy thì không chỉ còn là vấn đề về tác dụng nữa.
"Không, tên ngốc đó nhét hạt giống của tôi vào trong cổ tay, lúc tôi nắm lấy cổ tay hắn thì biết, thử kích dẫn nó, kết quả là đụng phải linh lực, khẩu súng rơi xuống thì thành ra như này đây". Quân Thanh Dư không hề biết là còn có thể đến mức này, ngu ngốc giống Ôn Thừa Dao không nhiều đâu, ai đời không có việc gì lại đi nhét thứ này vào dưới da chứ, trước khi xuyên vào sách cậu cũng chưa từng gặp luôn.
Phó Viễn Xuyên hoài nghi nói: "Hắn lấy hạt giống của cậu, cậu không sợ hắn trồng ra rau quả, ngày mai không dẫn em gái đến nữa sao".
"Đồ trồng được cũng không giống do tôi trồng đâu", Quân Thanh Dư không hề lo lắng chút nào. Ngày mai đợi đến khi Ôn Thừa Dao phát hiện thấy không đúng, sẽ chủ động dẫn em gái đến thôi.
Còn cả tiền nợ nữa, một đồng cũng không được thiếu! Quân Thanh Dư còn lâu mới làm ăn thua lỗ nhé.
Phó Viễn Xuyên: "Tốt nhất là đừng dính líu quá nhiều đến hải tặc không gian".
Quân Thanh Dư ôm chầm cánh tay Phó Viễn Xuyên, "Tôi biết mà! Chỉ một lần này thôi, sau này cả hai sẽ nước sông không phạm nước giếng".
"Ừm, về nhà thôi".
"Được!".
...
Buổi sáng, sát giờ thì Phó Viễn Xuyên nhận được thông báo đến tổng bộ họp. Quân Thanh Dư nằm trên giường ôm chăn, nhìn Phó Viễn Xuyên thay đồ.
Lúc ở nhà Phó Viễn Xuyên rất ít khi mặc quân trang, quân trang của thời đại này có màu xanh dương đậm, mặc lên người Phó Viễn Xuyên cực kì hợp. Có lẽ những người vẻ ngoài chính trực, mặc quần áo nghiêm túc kiểu này thì đều rất đẹp.
Phó Viễn Xuyên cao khoảng một mét chín, thắt lưng ôm lấy phần eo, đôi chân vừa dài vừa thẳng. Quân Thanh Dư cúi đầu cọ lên chăn, Phó Viễn Xuyên chính là người hoàn mỹ nhất thế giới.
"Cười gì vậy?", Phó Viễn Xuyên thay đồ xong quay lại nhìn, cá nhỏ đã sắp vo chăn thành một cục rồi.
"Cười anh đấy", Quân Thanh Dư ngồi dậy, dồn chăn sang một bên.
Nhìn đôi mắt lấp lánh sáng rỡ của cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên ngẩn người, "Cười tôi?".
Quân Thanh Dư vẫy vẫy với Phó Viễn Xuyên. Phó Viễn Xuyên không hiểu ra làm sao, tưởng cậu muốn nói thầm gì đó, bèn cúi người xuống. Khoảnh khắc anh cúi lại gần, Quân Thanh Dư ngẩng lên, mau chóng đặt một nụ hôn lên má anh, "Anh mặc quân trang đẹp lắm".
Phó Viễn Xuyên khẽ vuốt mái tóc của người cá nhỏ, "Cậu thích sao?".
"Ưm!".
"Tôi tìm người chuẩn bị một bộ cho cậu".
"... Hửm?".
Phó Viễn Xuyên thấy đã không sớm nữa, nói: "Đợi tôi về rồi cùng đến con phố kia".
Quân Thanh Dư gật đầu đáp: "Được".
Sau đó Phó Viễn Xuyên chân trước vừa đi, cậu chân sau đã thay quần áo đi ra ngoài. Cậu có chút việc muốn nói riêng với Ôn Thừa Dao, tốt nhất là không để cho Phó Viễn Xuyên biết.
Trong sân có xe, quyền hạn của Quân Thanh Dư trên cơ bản đều có thể đi lại bên trong biệt thự. Ngồi vào xe, định vị tự động, lái xe tự động, Quân Thanh Dư chẳng cần làm gì hết.
Vì lần đầu gặp hải tặc không gian náo loạn ầm ĩ quá, dù thân phận của Phó Viễn Xuyên vẫn chưa bị lộ, nhưng cậu cảm giác không giấu được bao lâu nữa. Vì vậy mà Quân Thanh Dư thẳng thừng cho các cửa hàng xung quanh đóng cửa luôn. Cậu không tính toán thời gian, lúc đến cũng không sớm lắm, xe tiến vào, lập tức nhìn thấy con phố trống vắng hiu quạnh, chỉ có đằng trước cửa hàng đồ ngọt của cậu là có người.
Ôn Thừa Dao không hề dẫn theo đàn em nào. Quân Thanh Dư không đặc biệt yêu cầu không dẫn theo đàn em, nhưng hắn chủ động không dẫn theo, nói rõ rằng thái độ của Ôn Thừa Dao đã thay đổi.
Hạt giống là quân bài cuối cùng của Ôn Thừa Dao.
Quân Thanh Dư bước đến mở cửa, nói: "Vào trong đi".
Không đợi Quân Thanh Dư nói gì, Ôn Thừa Dao đã chủ động đưa tiền, cụ thể là bao nhiêu thì Quân Thanh Dư không đếm. Chỉ là bên trên có rất nhiều số không.
Quân Thanh Dư điều chỉnh một chút lượng nước suối, làm vài món đồ ngọt, "Mang cho em gái anh đi".
"Cảm ơn", Ôn Thừa Dao nhận lấy cái khay, cực kì khách sáo mà cảm ơn Quân Thanh Dư. Thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Thời đại các hành tinh, chữa trị vết thương ngoài da đều dùng kén trị liệu, vết thương hôm qua của Ôn Thừa Dao chỉ cần vài tiếng là có thể lành. Hôm nay đến hắn không còn dùng máy biến âm nữa, nhưng ngụy trang thì vẫn có, chỉ là không giống với hôm qua, chắc là bị đánh hỏng mất rồi.
Ôn Thừa Dao nghiêm chỉnh thành thật, Quân Thanh Dư cũng có thể thả lỏng một chút, nếu không mỗi ngày đánh một trận thì có mà mệt chết.
Mang đồ cho em gái ăn xong, Ôn Thừa Dao lần nữa bước đến trước quầy thu ngân, "Cậu muốn tôi làm gì, giờ có thể nói chưa?". Lúc trước lỡ đụng chạm đến Quân Thanh Dư, Ôn Thừa Dao gấp gáp cần thứ gì đó để thu hẹp sự xa cách với Quân Thanh Dư.
Trồng trọt thất bại, hoa quả trồng ra mặc dù tươi mới nhưng em gái ăn vào không có tác dụng gì hết. Vòng một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát.
Quân Thanh Dư nói: "Hôm nay từ quân hàm thiếu tướng trở lên đều bị gọi đi họp, chuyện này anh biết không?".
"Biết", thân là hải tặc không gian, mạng lưới thông tin của Ôn Thừa Dao rất rộng, chuyện lớn như thế tất nhiên không thể thoát khỏi mắt hắn.
Quân Thanh Dư gật đầu, biết là được, cậu đỡ phải giải thích nhiều. Phía người lãnh đạo Đế Quốc bắt đầu hành động rồi, chắc hẳn chuyện bắt được người máy kia đã bị lộ. Không có gì bất ngờ thì bọn họ sẽ dốc hết sức nghĩ cách điều đi những quân đoàn không chịu phục tùng.
Quân Thanh Dư nói: "Tôi muốn anh dùng thân phận hải tặc không gian đi cướp hành tinh M, gióng trống khua chiêng vào, lúc cần thiết thì có thể phá hủy luôn tinh cầu đó".
"Có vậy thôi sao?", Ôn Thừa Dao hỏi lại: "Chuyện cỏn con đó mà cũng cần tôi ra trận?".
Tính toán của Quân Thanh Dư hiển nhiên không chỉ có vậy, "Đây chỉ là mở đầu thôi, sau này còn việc cần đến anh, đến lúc đó tôi sẽ báo".
Ôn Thừa Dao nói: "Loại chuyện này cậu bảo tên bạn trai vệ sĩ của cậu làm cũng được mà, thêm tí ngụy trang, ai biết ai với ai đâu".
Quân Thanh Dư lập tức đáp trả: "Sao có thể? Anh ấy cả người nghĩa khí ngay thẳng chính trực, sao có thể làm loại chuyện này được".
Ôn Thừa Dao: "...?". Cậu chỉ chó mắng mèo ai đấy hả?
_____
Thì là đang làm chương này đọc được tin Tấn Giang mở rộng thị trường, tuy mới chỉ là ngôn ngữ Anh nhưng hàng xóm láng giềng với nhau chắc cũng không lâu nữa con dân được đọc truyện chữ bản quyền rồi, cơ hội bày tỏ tình cảm trực tiếp bằng tiền sắp đến rồi =))) Nếu có ngày đó thật thì % t sẽ khóa truyện nhé, / bộ đam đều từ TG hết =)))