“Huynh không thể dừng chân ở đây lâu hơn chút được sao?” – Ngân Trúc không giấu sự tiếc nuối hỏi Thiên Bảo. Nếu người này ở bên cạnh chắc chắn sẽ giúp ích cho cô rất nhiều thậm chí còn là kim bài miễn tử cho cô trước con điên Kiều Mai kia.
“Đa tạ hảo ý của Hồng cô nương nhưng thật sự tại hạ không tiện nán lại lâu!” – Thiên Bảo mỉm cười ôn nhu đáp lại. Chàng không ngờ tiểu mỹ nhân này mới gặp mặt không bao lâu lại lưu luyến mình đến thế.
“Nếu huynh đã nói thế ta không ép nhưng huynh có thể hứa với ta một chuyện được không?”
“Hồng cô nương cứ nói!”
Ngân Trúc đưa ngón tay út của mình ra trước mặt người thanh niên tuấn tú trước mặt mỉm cười nói – “Làm bằng hữu của ta. Nếu huynh có chuyện gì cần giúp thì ta nhất quyết sẽ đến giúp và ngược lại. Đồng ý không?”. Giờ bằng mọi giá cô phải thiết lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp với tên Thiên Bảo này, tầm quan trọng của hắn với cô nói không ngoa thì cũng quan trọng như Mỹ với Việt Nam. Trung Quốc bành trướng cỡ nào cũng ngán Mỹ, Kiều Mai đáng sợ cỡ nào cũng nể anh trai mình vài phần.
Phương Thiên Bảo nhìn nụ cười đáng yêu trên gương mặt xinh đẹp của Ngân Trúc thì có chút rung động. Cô gái này thật không hề giống bất kỳ người con gái nào chàng từng tiếp xúc, có một chút tinh ranh lại không kém phần ngây thơ, lúc lại trịnh trọng nhưng khi lại phát ngôn điên điên khùng khùng như lần đầu tiên chàng gặp. Đúng là một người rất đặc biệt.
“Ta hứa!” – chàng đưa ngón tay lên móc vào tay tiểu mỹ nhân trước mặt – “Chỉ cần Hồng cô nương cần, nhất định ta sẽ giúp đỡ.”
“Cá đã cắn câu.” – Ngân Trúc cười thầm trong lòng.
Diệc Ưng chả buồn quan tâm cảnh hứa hẹn trước mặt mà tập trung cao độ vào bàn tiệc. Nha đầu này đúng là hơi ngốc một chút nhưng quả thật rất có tài vào bếp. Xem ra đầu quân cho con bé này quả không tệ, không những được xem kịch hay lại được ăn uống thả cửa.
…
“Ngươi khỏe rồi, xem ra đã tới ngày chúng ta đi thăm Tam Vương gia được rồi!” – Ngân Trúc cầm dao miết lên thanh sắt trước mặt liên tục.
“Ta không ngờ ngươi tung tin đồn nhảm chơi liều với người của Hoàng gia đến vậy. Cái này là con dao 2 lưỡi có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào.” – Diệc Ưng ngồi đưa mắt nhìn Ngân Trúc rồi nhìn con heo to tướng bị treo lên trước mặt. Anh không ngờ nha đầu này tiểu thư khuê các mà sở thích đặc biệt thật mà cái gia đình này từ cha mẹ đến con cái đều kỳ quái như nhau.
“Chính vì thế chúng ta phải hành động càng sớm càng tốt.” – Ngân Trúc cầm 2 con dao lên bắt đầu tấn công con heo kịch liệt.
Chuyện tung tin đồn Hồng gia muốn cầu thân Tam Vương gia là một nước đi mạo hiểm, đánh động cả 2 người Tam Vương gia và Hoàng đế. Hồng gia cô quả thật chỉ là một gia đình phú thương bình thường nhưng chuyện nhà cô có tiền là sự thật không thể chối cãi. Hiện nay, Ngao Thiếu Phong đang dính scandal muốn tạo phản lại có nhiều quyền lực riêng đang là cái gai của Hoàng đế. Giờ lại thêm có năng lực tài chính hỗ trợ của Hồng gia thì như hổ thêm cánh. Chắc chắn Hoàng đế sẽ không để yên mà không thể vô cớ tiêu diệt Hồng gia được nên sẽ cho người điều tra thực hư ngay. Còn Tam Vương gia thì chứng cứ chống lại hắn ta ngày càng nhiều, hắn càng phải cư xử cẩn trọng hơn nếu giữa scandal mà cô – Hồng Ngân Trúc có chuyện gì ắt mọi mũi dùi dư luận sẽ chĩa vào hắn. Cho là hắn vì chột dạ mà thủ tiêu nhân chứng. Trong thời gian đang thu phục nhân tâm cho nghiệp lớn sau này, Ngao Thiếu Phong tuyệt đối hạn chế mọi tin đồn xấu về mình nhất có thể nên chắc chắn tạm thời án binh bất động. Tuy nhiên kế sách này chỉ là tạm thời, chỉ sợ cả 2 anh em nhà này chơi luật rừng đổ tội cho nhau hay cho giang hồ là cô chết nên phải hành động nhanh chóng tiến đến bước tiếp theo. Phải giải quyết xong chính quyền thì Hồng gia cô mới mong yên ổn.
“Tên Tam Vương gia này không phải dễ chơi đâu, ngươi cũng lớn gan quá nhỉ?”
“Ta cũng không phải dạng vừa đâu, hắn đừng có giỡn với ta.” – Ngân Trúc bình thản nói, tay không ngừng cầm dao tấn công con heo trước mặt.
“Đêm dài lắm mộng. Vậy mai chúng ta đi luôn đi, ngươi thấy sao?” – Diệc Ưng mỉm cười nói, tay không quên cầm một miếng thịt heo vừa được Ngân Trúc xẻ ra – “Ngươi chặt heo kiểu này không ổn rồi, đường cắt không ngọt chút nào!”
…
“Hồng Ngân Trúc đại tiểu thư của Hồng Kim Bảo cầu kiến sao?”
“Vâng thưa Tam Vương gia!”
“Cho cô ta vào!” – Ngao Thiếu Phong ra lệnh, thật không ngờ cô gái này lại đến tận Vương phủ tìm chàng. Phương Kiều Mai cho chàng một món mồi thật quá khó nuốt mà, không những không tiêu diệt được cô gái này còn gây ra tin đồn của chàng cùng cô ta làm hoàng huynh của chàng đã chướng mắt Tam đệ này nay càng chướng mắt hơn.
“Chỉ để nàng đứng bên cạnh mình mà ta phải cược cả tính mạng ta vào. Ván bài này ta cược quả không nhỏ…”
Ngao Thiếu Phong đứng lên, trở về vẻ hiên ngang mọi ngày và lạnh lùng rảo bước đến khách gian. Chàng muốn biết cuối cùng Hồng Ngân Trúc – kẻ mà chàng cho người tiêu diệt cách đây mấy ngày đến đây có ý đồ gì.
Ngân Trúc đứng trong khách gian của Vương phủ kín đáo quan sát khung cảnh xung quanh. Nơi này dù đơn giản hơn Hồng gia trang nhiều nhưng cách bài trí lại rất sang trọng dù không phô trương, cầu kỳ. Đúng là con nhà chính trị gia nòi có khác, phô trương quá thì bị người đời dị nghị tham ô mà đơn giản quá lại bị người đời xem thường. Không hỗ danh nam chính mà.
“Hắn đến rồi!” – Diệc Ưng khẽ nói vào tai Ngân Trúc.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài thấy một trang nam tử khôi ngô bất phàm; phong thái uy nghiêm, lẫm liệt. Hoàn toàn không giống cảm giác Phương Thiên Bảo cho người khác cảm giác an tâm, nhẹ nhàng khi đối diện mà kẻ này khiến người ta có cảm giác kiêng dè và có chút kinh sợ. Đúng là hàng tuyển.
“Hồng Ngân Trúc bái kiến Tam Vương gia!” – Ngân Trúc thủ lễ.
Ngao Thiếu Phong liếc nhìn mỹ nhân đối diện, nhếch môi cười – “Miễn lễ, mời Hồng tiểu thư ngồi!”. Cô gái này nếu so về nhan sắc cùng Phương Kiều Mai chỉ có hơn chứ không kém, đúng là một mỹ nhân sắc nước hương trời. Tuy nhiên thoạt nhìn về phong thái hoàn toàn không bằng Kiều Mai.
“Tiểu nữ từ lâu đã nghe đại danh của Tam Vương gia. Hôm nay mạo muội đến đây cầu kiến mong Vương gia thứ lỗi.” – Ngân Trúc nở nụ cười ngọt ngào nói – “Quả là như người đời ca tụng, ngài quả là bất phàm hơn người!”
“Tiểu thư quá khen!” – Ngao Thiếu Phong mỉm cười đáp. Sau đó chàng đưa mắt nhìn người đi cùng Ngân Trúc thì cười nhạt, thì ra đây là lý do cô ta thoát hiểm hôm ấy.
Diệc Ưng im lặng đứng bên cạnh cô không buồn để tâm ánh mắt Ngao Thiếu Phong nhìn mình.
“Ngoài việc muốn chiêm ngưỡng phong thái bất phàm của Tam Vương gia đây thì tiểu nữ còn đến đây để thỉnh tội cùng người.” – Ngân Trúc bất ngờ quỳ sụp xuống đất.
Ngao Thiếu Phong lạnh lùng lên tiếng – “Hồng tiểu thư cứ nói.”
“Tiểu nữ đáng chết, chỉ vì vô tình thể hiện sự tôn kính Tam Vương gia quá mức làm mọi người nhầm tưởng là có tình ý với người…” – cô cúi gầm mặt xuống đất – “Lời thị phi thiên hạ quả đáng sợ, làm người chịu nhiều điều tiếng… Tiểu nữ quả là một phụ nữ vô tri…”
Ngao Thiếu Phong nhếch mép cười, cô gái này quả như chàng đoán. Định chơi đánh phũ đầu, lật mặt để dù chàng có điều tra được nguồn gốc tin đồn cũng không trách được ả. Lời nói lại nhấn mạnh bản thân là “phụ nữ vô tri” và “thị phi thiên hạ” dù chàng muốn trừng phạt cũng không được.
“Tiểu thư cũng không cố ý. Ta nào có thể trách tội.”
“Tiểu nữ đa tạ Vương gia!” – khóe miệng Ngân Trúc cong lên. Bởi thế mới nói tài nữ trong “Truyện Kiều” đích thị chỉ có Hoạn Thư, đổi trắng thay đen mà không ai bắt bẻ được. May mà cô nhanh trí nhớ lại kế này áp dụng lại.
“Hồng tiểu thư miễn lễ, chuyện này ta không để tâm.”
Ngân Trúc vẫn giữ nguyên tư thế, cô cúi gầm mặt xuống nói với giọng hối lỗi – “Tam Vương gia đại lượng tha cho tiểu nữ nhưng chuyện này tiểu nữ không thể tha thứ cho bản thân được. Đây là chút thành ý hối lỗi của tiểu nữ với người, hy vọng người nhận giúp cho tiểu nữ cảm thấy không còn ăn năn nữa.”
Diệc Ưng lấy trong người ra một tờ giấy đưa cho người đàn ông đang hiên ngang ngồi trước mặt. Ngao Ứng Thiên nhận lấy và nhìn tờ giấy không giấu sự kinh ngạc.
“Xin thứ lỗi, thứ này ta không nhận được!” – chàng lạnh lùng nói.
"Xin Tam Vương gia nhận cho." - Ngân Trúc cầu khẩn.
"Thứ lỗi ta không dám nhận." - Ngao Thiếu Phong lặp lại - "Mong Hồng tiểu thư hiểu cho."
“Theo như tiểu nữ được biết Tam Vương gia vì quốc gia cầm binh đánh giặc bao năm. Tình hình quân nhu hẳn người rõ hơn ai hết!” – Ngân Trúc nói tiếp – “Những người đó đánh giặc chỉ cầu thiên hạ thái bình. Thiên hạ có thái bình thì nhân dân mới ấm no, người dân ấm no thì mới tập trung làm ăn được. Nếu không có ngừơi thì làm sao gia đình tiểu nữ đựơc như hôm nay. Đây chỉ là chút lòng thành mà Hồng gia thay mặt dân chúng gửi tặng triều đình. Mong người đừng từ chối. Tiểu nữ chỉ muốn giúp Tam Vương gia đỡ đi phần nào nỗi lo vì nước vì dân. Thật sự Hồng Ngân Trúc này chỉ mượn hoa kính Phật thật không có ý gì khác."
Ngân Trúc dập đầu xuống đất liên tục. Lý lẽ cô đưa ra quá logic mà, một lý do tham nhũng không thể nào perfect và lý tưởng hơn được nữa. Hắn ta có nhận thì cũng không mang điều tiếng mà cô có hối lộ thì cũng đừơng đừơng chính chính. Đây gọi là nghệ thuật tham nhũng.
"Nếu người không nhận xem như còn trách tiểu nữ." - Ngân Trúc dập đầu mạnh hơn.
Ngao Thiếu Phong liếc nhìn hành động của cô gái trước mặt khẽ nhếch mép cười, cô ta quả là không cho chàng sự lựa chọn mà. Phụ nữ thời nay quả là đáng sợ, hết Phương Kiều Mai kia lại đến Hồng Ngân Trúc này.
“Thôi được, bổn Vương thay mặt triều đình đa tạ tấm lòng của Hồng tiểu thư.” – chàng lên tiếng – “Hồng tiểu thư hy vọng nàng đừng để tâm chuyện này nữa.”
“Đa tạ Vương gia.” – Ngân Trúc ngẩn đầu lên mỉm cười nói, ánh mắt không giấu sự ủy khuất – “Đại thọ sắp tới hy vọng người giúp tiểu nữ chuyển lời tới Thái hậu và Hoàng thượng giúp tiểu nữ”.
“Tiểu thư không tham gia đại thọ của Mẫu hậu ta sao?”
“Tiểu nữ e không thể chung vui cùng Thái hậu được…” – Ngân Trúc ánh mắt rơm rớm nước, u buồn nói.
“Hồng tiểu thư có việc gì cứ nói!”
Ha, cưng trúng chiêu của chị rồi. Bước đầu hối lộ là cưng mất tinh thần cảnh giác. Sau là gợi chuyện tranh thủ tình cảm. Binh pháp bác Tôn 1000 năm vẫn xài tốt!
“Tiểu nữ thật không hiểu bản thân đã đắc tội với ai lại khiến người ta thù ghét. Mỗi khi ra đường luôn có họa đổ máu… Phải chăng do mạng khổ… Tiểu nữ thật không muốn làm Thái hậu mất vui hôm ấy.” – cô đưa ánh mắt e lệ pha chút nước nhìn người đàn ông đối diện buộc hắn không thể từ chối được.
Ngao Thiếu Phong nhìn ánh mắt này của Ngân Trúc cười nhạt trong lòng, cô gái này quả là một chín một mười với Kiều Mai kia. Rất biết sử dụng tâm kế làm chàng mắc bẫy khi nào không hay. Cô ta muốn kẻ sai người giết mình làm bảo vệ cho mình đây mà. Quả là tiến thoái lưỡng nan.
“Hồng tiểu thư đừng lo. Ta sẽ cho người bảo vệ nàng an toàn.”
“Thật không?”
“Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy.”
“Đa ta Vương gia”. Xem ra giải quyết xong phía chính quyền.
…
“Ngươi đóng kịch khá lắm.” – Diệc Ưng ngồi trong xe ngựa ném cuộn vải trong người cho Ngân Trúc nói.
Cô nhìn mảnh vải trắng rồi nhìn tên sát thủ đi cạnh mình không giấu sự khó hiểu – “Tốn một phần ba tài sản của ta mà không khá mới lạ. Mà ngươi ném vải cho ta làm gì thế hả?”
“Ta thừa nhận đúng là mình hay giết người nhưng ta nhìn máu trên người của phụ nữ thì khó chịu lắm.”
“Hả?”
“Nãy ngươi dập đầu quá lố nên trán ngươi…” – Diệc Ưng ngập ngừng.
Ngân Trúc vội đưa tay lên trán thấy máu dính trên tay thì hốt hoảng hét lên – “Chết cha… máu…”
“Hôm trước ngươi thấy ta giết người tỉnh bơ lắm mà sao giờ y như gà mắc đẻ thế hả?”. Diệc Ưng nhìn bộ dạng tiểu nha đầu này ban nãy bình tĩnh ứng phó với Ngao Thiếu Phong, giờ lại hoảng vì chút máu thì có chút buồn cười.
“Máu kẻ khác thì khác máu mình chứ? Cũng như ngươi xem người ta đánh lộn thì vui nhưng mình bị đánh thì éo có vui.” – Ngân Trúc cầm mảnh vải đưa lên trán. Dù cái số cô ở thế giới này có nhan sắc cũng nhưng không, không gặp sát thủ thì đụng độ gat nhưng thà có còn hơn không.
“Phụt…” – Diệc Ưng nhìn thái độ hốt hoảng và lời nói của của nha đầu trước mặt không nhịn được mà cười – “Đúng là ngươi vui thật!”. Sau đó anh nhích người ngồi kế Ngân Trúc rồi giật mảnh vải lại.
“Ngươi định làm gì?” – Ngân Trúc nhìn anh không giấu sự nghi ngờ. Tên này dù sao cũng là đàn ông, đề phòng một chút vẫn hơn.
“Không phải ta nói ghét nhìn thấy máu trên người của phụ nữ hay sao?” – anh thản nhiên đáp rồi xe mảnh vải làm đôi rồi lấy bình nước trên xe thấm lên 1 mảnh chườm sát trùng vết thương của nha đầu trước mặt rồi lặng lẽ băng bó lại – “Đặc biệt là những người phụ nữ trước mặt ta trừ phi ta được thuê để giết họ…”
Ngân Trúc im lặng để cho Diệc Ưng băng bó, không hiểu sao cô cảm giác giọng người này có chút tâm sự. Thật không giống phong cách của hắn chút nào.
“Này, ngươi chơi nước vừa rồi là chọc giận Hoàng đế đó. Tên khốn đó đúng là xung vào quân dụng nhưng xung vào quân ai là chuyện khác” – anh lên tiếng cắt ngang bầu không khí yên lặng giữa 2 người.
“Còn cách nào khác sao? Với tương lai hắn sẽ là hoàng đế giờ tranh thủ là tốt nhất”. Tác giả đã phán thế chỉ có đúng và theo luật xuyên không thì cô không được tiết lộ tương lai làm thay đổi cốt truyện – “Với ngân phiếu đã đưa đâu thể rút lại được.”
“Ngươi chắc thế?” – Diệc Ưng nhìn nha đầu đang yên lặng cho mình băng bó không giấu sự tò mò.
“Thiên cơ bất khả lộ.”
“Nhưng giờ hắn chưa làm Hoàng đế với ta có cách hay hơn mà ngươi không làm mất lòng hắn nhưng vẫn làm Hoàng đế hài lòng.” – anh mỉm cười nói.
“Hả?”
“Hèn hạ và lừa lọc là nghề của ta mà.” – Diệc Ưng thản nhiên đáp.
…
" Không ngờ ngươi từ chối theo Vương gia cuối cùng lại theo một tiểu nha đầu. " - một hắc y áo đen nhìn Diệc Ưng lạnh lùng nói – " Tam Vương gia nói nếu giờ ngươi thay đổi thì ngài vẫn hoan nghênh nhân tài như ngươi. "
" Ta vẫn từ chối thì sao ? " - Diệc Ưng mỉm cười thản nhiên đáp. Anh biết hôm nay đi cùng nha đầu kia thể nào cũng gặp lại cố nhân.
" Ngươi biết nếu theo Vương gia là cách nhanh nhất để điều tra vụ thảm sát 20 năm trước, hệ thống thông tin của Đông Xưởng danh bất hư truyền mà. "
" Ngươi nhớ cách đây 5 năm ngươi hỏi ta tại sao không theo chủ nhân ngươi không ? "
" Ngươi chưa từng trả lời " - hắc y nhân đáp.
" Ta sợ khi trả lời ngươi giận ta nữa " - anh nhìn cố nhân trước mặt thản nhiên nói – " Nghề này mà mất lòng nhiều người quá phiền lắm ! "
" Sao trong mắt ngươi ta trở nên nhỏ mọn thế này. "
" Vì chủ nhân ngươi là một thằng chả ra gì… " - Diệc Ưng mỉm cười nói.
Hắc y nhân đáp lại không do dự - " Ngài ấy sẽ là một Hoàng đế anh minh. "
" Một thằng nhãi tối ngày ngồi trong Vương phủ chưa từng bước ra ngoài thử màn thầu ế buổi chiều hay một miếng tàu hủ thúi một xu một miếng của dân lao động thì không có tư cách nói chuyện thiên hạ… " - Diệc Ưng lạnh lùng nói – " Ngay cả làm một đệ đệ tốt hắn còn không làm được thì ngươi nghĩ hắn sẽ làm một Hoàng đế tốt sao ? "
" Xem ra ngươi đã chọn Minh quân cho mình rồi. " - Hắc y nhân nhẹ nhàng rút kiếm ra, nếu kẻ này theo Hoàng đế thì buộc lòng hắn phải bỏ qua tình cũ mà xử lý. Diệc Ưng này quá nguy hiểm để cho sống sót.
Anh thản nhiên nhìn thái độ cố nhân của mình không chút phản ứng – " Ta không phải là con chó giống ngươi… " - Diệc Ưng mỉm cười – " Đối với ta, thiên hạ hay minh quân chả là cái thá gì, kẻ duy nhất có thể ra lệnh cho ta chỉ có bản thân ta. Có làm chó thì ta cũng chả dại mà xích cái vòng vào cổ đâu. "
" Ngươi làm chó cho một con nha đầu liệu có khác gì chó cho ngài ấy. "
Diệc Ưng nhớ đến Ngân Trúc và thái độ cương quyết ra trận chiến đấu của cô thì có chút buồn cười, anh cười ngạo nghễ - " Nha đầu đó không phải là chủ nhân của ta… Nó chỉ là một canh bạc mà ta nổi hứng nhất thời."
Hắc y nhân thu kiếm lại vào bao, mỉm cười lạnh lùng đáp – " Ta hy vọng ngươi cứ an phận trong sòng bài của mình đừng bao giờ ra bứơc ra chiến trừơng."
" Người ta hay nói sòng bạc là chiến trường khốc liệt nhất. Mấy đứa nghiện cũng khó nói lắm à, khi lên cơn ghiền chúng chả phân biệt nổi đâu là bài đâu là kiếm đâu."
" Nếu có ngày đó, có là sư huynh đệ ta cũng không động tình. "
Diệc Ưng mỉm cười đáp lại – " Sư phụ mà ở đây nghe 2 thằng đồ đệ rủ nhau vào sòng bài choảng nhau chắc sẽ tức ói máu..."
"Dù sao ông ta cũng đuổi chúng ta rồi chắc chả đau lòng đến thế đâu."
“Đa tạ hảo ý của Hồng cô nương nhưng thật sự tại hạ không tiện nán lại lâu!” – Thiên Bảo mỉm cười ôn nhu đáp lại. Chàng không ngờ tiểu mỹ nhân này mới gặp mặt không bao lâu lại lưu luyến mình đến thế.
“Nếu huynh đã nói thế ta không ép nhưng huynh có thể hứa với ta một chuyện được không?”
“Hồng cô nương cứ nói!”
Ngân Trúc đưa ngón tay út của mình ra trước mặt người thanh niên tuấn tú trước mặt mỉm cười nói – “Làm bằng hữu của ta. Nếu huynh có chuyện gì cần giúp thì ta nhất quyết sẽ đến giúp và ngược lại. Đồng ý không?”. Giờ bằng mọi giá cô phải thiết lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp với tên Thiên Bảo này, tầm quan trọng của hắn với cô nói không ngoa thì cũng quan trọng như Mỹ với Việt Nam. Trung Quốc bành trướng cỡ nào cũng ngán Mỹ, Kiều Mai đáng sợ cỡ nào cũng nể anh trai mình vài phần.
Phương Thiên Bảo nhìn nụ cười đáng yêu trên gương mặt xinh đẹp của Ngân Trúc thì có chút rung động. Cô gái này thật không hề giống bất kỳ người con gái nào chàng từng tiếp xúc, có một chút tinh ranh lại không kém phần ngây thơ, lúc lại trịnh trọng nhưng khi lại phát ngôn điên điên khùng khùng như lần đầu tiên chàng gặp. Đúng là một người rất đặc biệt.
“Ta hứa!” – chàng đưa ngón tay lên móc vào tay tiểu mỹ nhân trước mặt – “Chỉ cần Hồng cô nương cần, nhất định ta sẽ giúp đỡ.”
“Cá đã cắn câu.” – Ngân Trúc cười thầm trong lòng.
Diệc Ưng chả buồn quan tâm cảnh hứa hẹn trước mặt mà tập trung cao độ vào bàn tiệc. Nha đầu này đúng là hơi ngốc một chút nhưng quả thật rất có tài vào bếp. Xem ra đầu quân cho con bé này quả không tệ, không những được xem kịch hay lại được ăn uống thả cửa.
…
“Ngươi khỏe rồi, xem ra đã tới ngày chúng ta đi thăm Tam Vương gia được rồi!” – Ngân Trúc cầm dao miết lên thanh sắt trước mặt liên tục.
“Ta không ngờ ngươi tung tin đồn nhảm chơi liều với người của Hoàng gia đến vậy. Cái này là con dao 2 lưỡi có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào.” – Diệc Ưng ngồi đưa mắt nhìn Ngân Trúc rồi nhìn con heo to tướng bị treo lên trước mặt. Anh không ngờ nha đầu này tiểu thư khuê các mà sở thích đặc biệt thật mà cái gia đình này từ cha mẹ đến con cái đều kỳ quái như nhau.
“Chính vì thế chúng ta phải hành động càng sớm càng tốt.” – Ngân Trúc cầm 2 con dao lên bắt đầu tấn công con heo kịch liệt.
Chuyện tung tin đồn Hồng gia muốn cầu thân Tam Vương gia là một nước đi mạo hiểm, đánh động cả 2 người Tam Vương gia và Hoàng đế. Hồng gia cô quả thật chỉ là một gia đình phú thương bình thường nhưng chuyện nhà cô có tiền là sự thật không thể chối cãi. Hiện nay, Ngao Thiếu Phong đang dính scandal muốn tạo phản lại có nhiều quyền lực riêng đang là cái gai của Hoàng đế. Giờ lại thêm có năng lực tài chính hỗ trợ của Hồng gia thì như hổ thêm cánh. Chắc chắn Hoàng đế sẽ không để yên mà không thể vô cớ tiêu diệt Hồng gia được nên sẽ cho người điều tra thực hư ngay. Còn Tam Vương gia thì chứng cứ chống lại hắn ta ngày càng nhiều, hắn càng phải cư xử cẩn trọng hơn nếu giữa scandal mà cô – Hồng Ngân Trúc có chuyện gì ắt mọi mũi dùi dư luận sẽ chĩa vào hắn. Cho là hắn vì chột dạ mà thủ tiêu nhân chứng. Trong thời gian đang thu phục nhân tâm cho nghiệp lớn sau này, Ngao Thiếu Phong tuyệt đối hạn chế mọi tin đồn xấu về mình nhất có thể nên chắc chắn tạm thời án binh bất động. Tuy nhiên kế sách này chỉ là tạm thời, chỉ sợ cả 2 anh em nhà này chơi luật rừng đổ tội cho nhau hay cho giang hồ là cô chết nên phải hành động nhanh chóng tiến đến bước tiếp theo. Phải giải quyết xong chính quyền thì Hồng gia cô mới mong yên ổn.
“Tên Tam Vương gia này không phải dễ chơi đâu, ngươi cũng lớn gan quá nhỉ?”
“Ta cũng không phải dạng vừa đâu, hắn đừng có giỡn với ta.” – Ngân Trúc bình thản nói, tay không ngừng cầm dao tấn công con heo trước mặt.
“Đêm dài lắm mộng. Vậy mai chúng ta đi luôn đi, ngươi thấy sao?” – Diệc Ưng mỉm cười nói, tay không quên cầm một miếng thịt heo vừa được Ngân Trúc xẻ ra – “Ngươi chặt heo kiểu này không ổn rồi, đường cắt không ngọt chút nào!”
…
“Hồng Ngân Trúc đại tiểu thư của Hồng Kim Bảo cầu kiến sao?”
“Vâng thưa Tam Vương gia!”
“Cho cô ta vào!” – Ngao Thiếu Phong ra lệnh, thật không ngờ cô gái này lại đến tận Vương phủ tìm chàng. Phương Kiều Mai cho chàng một món mồi thật quá khó nuốt mà, không những không tiêu diệt được cô gái này còn gây ra tin đồn của chàng cùng cô ta làm hoàng huynh của chàng đã chướng mắt Tam đệ này nay càng chướng mắt hơn.
“Chỉ để nàng đứng bên cạnh mình mà ta phải cược cả tính mạng ta vào. Ván bài này ta cược quả không nhỏ…”
Ngao Thiếu Phong đứng lên, trở về vẻ hiên ngang mọi ngày và lạnh lùng rảo bước đến khách gian. Chàng muốn biết cuối cùng Hồng Ngân Trúc – kẻ mà chàng cho người tiêu diệt cách đây mấy ngày đến đây có ý đồ gì.
Ngân Trúc đứng trong khách gian của Vương phủ kín đáo quan sát khung cảnh xung quanh. Nơi này dù đơn giản hơn Hồng gia trang nhiều nhưng cách bài trí lại rất sang trọng dù không phô trương, cầu kỳ. Đúng là con nhà chính trị gia nòi có khác, phô trương quá thì bị người đời dị nghị tham ô mà đơn giản quá lại bị người đời xem thường. Không hỗ danh nam chính mà.
“Hắn đến rồi!” – Diệc Ưng khẽ nói vào tai Ngân Trúc.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài thấy một trang nam tử khôi ngô bất phàm; phong thái uy nghiêm, lẫm liệt. Hoàn toàn không giống cảm giác Phương Thiên Bảo cho người khác cảm giác an tâm, nhẹ nhàng khi đối diện mà kẻ này khiến người ta có cảm giác kiêng dè và có chút kinh sợ. Đúng là hàng tuyển.
“Hồng Ngân Trúc bái kiến Tam Vương gia!” – Ngân Trúc thủ lễ.
Ngao Thiếu Phong liếc nhìn mỹ nhân đối diện, nhếch môi cười – “Miễn lễ, mời Hồng tiểu thư ngồi!”. Cô gái này nếu so về nhan sắc cùng Phương Kiều Mai chỉ có hơn chứ không kém, đúng là một mỹ nhân sắc nước hương trời. Tuy nhiên thoạt nhìn về phong thái hoàn toàn không bằng Kiều Mai.
“Tiểu nữ từ lâu đã nghe đại danh của Tam Vương gia. Hôm nay mạo muội đến đây cầu kiến mong Vương gia thứ lỗi.” – Ngân Trúc nở nụ cười ngọt ngào nói – “Quả là như người đời ca tụng, ngài quả là bất phàm hơn người!”
“Tiểu thư quá khen!” – Ngao Thiếu Phong mỉm cười đáp. Sau đó chàng đưa mắt nhìn người đi cùng Ngân Trúc thì cười nhạt, thì ra đây là lý do cô ta thoát hiểm hôm ấy.
Diệc Ưng im lặng đứng bên cạnh cô không buồn để tâm ánh mắt Ngao Thiếu Phong nhìn mình.
“Ngoài việc muốn chiêm ngưỡng phong thái bất phàm của Tam Vương gia đây thì tiểu nữ còn đến đây để thỉnh tội cùng người.” – Ngân Trúc bất ngờ quỳ sụp xuống đất.
Ngao Thiếu Phong lạnh lùng lên tiếng – “Hồng tiểu thư cứ nói.”
“Tiểu nữ đáng chết, chỉ vì vô tình thể hiện sự tôn kính Tam Vương gia quá mức làm mọi người nhầm tưởng là có tình ý với người…” – cô cúi gầm mặt xuống đất – “Lời thị phi thiên hạ quả đáng sợ, làm người chịu nhiều điều tiếng… Tiểu nữ quả là một phụ nữ vô tri…”
Ngao Thiếu Phong nhếch mép cười, cô gái này quả như chàng đoán. Định chơi đánh phũ đầu, lật mặt để dù chàng có điều tra được nguồn gốc tin đồn cũng không trách được ả. Lời nói lại nhấn mạnh bản thân là “phụ nữ vô tri” và “thị phi thiên hạ” dù chàng muốn trừng phạt cũng không được.
“Tiểu thư cũng không cố ý. Ta nào có thể trách tội.”
“Tiểu nữ đa tạ Vương gia!” – khóe miệng Ngân Trúc cong lên. Bởi thế mới nói tài nữ trong “Truyện Kiều” đích thị chỉ có Hoạn Thư, đổi trắng thay đen mà không ai bắt bẻ được. May mà cô nhanh trí nhớ lại kế này áp dụng lại.
“Hồng tiểu thư miễn lễ, chuyện này ta không để tâm.”
Ngân Trúc vẫn giữ nguyên tư thế, cô cúi gầm mặt xuống nói với giọng hối lỗi – “Tam Vương gia đại lượng tha cho tiểu nữ nhưng chuyện này tiểu nữ không thể tha thứ cho bản thân được. Đây là chút thành ý hối lỗi của tiểu nữ với người, hy vọng người nhận giúp cho tiểu nữ cảm thấy không còn ăn năn nữa.”
Diệc Ưng lấy trong người ra một tờ giấy đưa cho người đàn ông đang hiên ngang ngồi trước mặt. Ngao Ứng Thiên nhận lấy và nhìn tờ giấy không giấu sự kinh ngạc.
“Xin thứ lỗi, thứ này ta không nhận được!” – chàng lạnh lùng nói.
"Xin Tam Vương gia nhận cho." - Ngân Trúc cầu khẩn.
"Thứ lỗi ta không dám nhận." - Ngao Thiếu Phong lặp lại - "Mong Hồng tiểu thư hiểu cho."
“Theo như tiểu nữ được biết Tam Vương gia vì quốc gia cầm binh đánh giặc bao năm. Tình hình quân nhu hẳn người rõ hơn ai hết!” – Ngân Trúc nói tiếp – “Những người đó đánh giặc chỉ cầu thiên hạ thái bình. Thiên hạ có thái bình thì nhân dân mới ấm no, người dân ấm no thì mới tập trung làm ăn được. Nếu không có ngừơi thì làm sao gia đình tiểu nữ đựơc như hôm nay. Đây chỉ là chút lòng thành mà Hồng gia thay mặt dân chúng gửi tặng triều đình. Mong người đừng từ chối. Tiểu nữ chỉ muốn giúp Tam Vương gia đỡ đi phần nào nỗi lo vì nước vì dân. Thật sự Hồng Ngân Trúc này chỉ mượn hoa kính Phật thật không có ý gì khác."
Ngân Trúc dập đầu xuống đất liên tục. Lý lẽ cô đưa ra quá logic mà, một lý do tham nhũng không thể nào perfect và lý tưởng hơn được nữa. Hắn ta có nhận thì cũng không mang điều tiếng mà cô có hối lộ thì cũng đừơng đừơng chính chính. Đây gọi là nghệ thuật tham nhũng.
"Nếu người không nhận xem như còn trách tiểu nữ." - Ngân Trúc dập đầu mạnh hơn.
Ngao Thiếu Phong liếc nhìn hành động của cô gái trước mặt khẽ nhếch mép cười, cô ta quả là không cho chàng sự lựa chọn mà. Phụ nữ thời nay quả là đáng sợ, hết Phương Kiều Mai kia lại đến Hồng Ngân Trúc này.
“Thôi được, bổn Vương thay mặt triều đình đa tạ tấm lòng của Hồng tiểu thư.” – chàng lên tiếng – “Hồng tiểu thư hy vọng nàng đừng để tâm chuyện này nữa.”
“Đa tạ Vương gia.” – Ngân Trúc ngẩn đầu lên mỉm cười nói, ánh mắt không giấu sự ủy khuất – “Đại thọ sắp tới hy vọng người giúp tiểu nữ chuyển lời tới Thái hậu và Hoàng thượng giúp tiểu nữ”.
“Tiểu thư không tham gia đại thọ của Mẫu hậu ta sao?”
“Tiểu nữ e không thể chung vui cùng Thái hậu được…” – Ngân Trúc ánh mắt rơm rớm nước, u buồn nói.
“Hồng tiểu thư có việc gì cứ nói!”
Ha, cưng trúng chiêu của chị rồi. Bước đầu hối lộ là cưng mất tinh thần cảnh giác. Sau là gợi chuyện tranh thủ tình cảm. Binh pháp bác Tôn 1000 năm vẫn xài tốt!
“Tiểu nữ thật không hiểu bản thân đã đắc tội với ai lại khiến người ta thù ghét. Mỗi khi ra đường luôn có họa đổ máu… Phải chăng do mạng khổ… Tiểu nữ thật không muốn làm Thái hậu mất vui hôm ấy.” – cô đưa ánh mắt e lệ pha chút nước nhìn người đàn ông đối diện buộc hắn không thể từ chối được.
Ngao Thiếu Phong nhìn ánh mắt này của Ngân Trúc cười nhạt trong lòng, cô gái này quả là một chín một mười với Kiều Mai kia. Rất biết sử dụng tâm kế làm chàng mắc bẫy khi nào không hay. Cô ta muốn kẻ sai người giết mình làm bảo vệ cho mình đây mà. Quả là tiến thoái lưỡng nan.
“Hồng tiểu thư đừng lo. Ta sẽ cho người bảo vệ nàng an toàn.”
“Thật không?”
“Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy.”
“Đa ta Vương gia”. Xem ra giải quyết xong phía chính quyền.
…
“Ngươi đóng kịch khá lắm.” – Diệc Ưng ngồi trong xe ngựa ném cuộn vải trong người cho Ngân Trúc nói.
Cô nhìn mảnh vải trắng rồi nhìn tên sát thủ đi cạnh mình không giấu sự khó hiểu – “Tốn một phần ba tài sản của ta mà không khá mới lạ. Mà ngươi ném vải cho ta làm gì thế hả?”
“Ta thừa nhận đúng là mình hay giết người nhưng ta nhìn máu trên người của phụ nữ thì khó chịu lắm.”
“Hả?”
“Nãy ngươi dập đầu quá lố nên trán ngươi…” – Diệc Ưng ngập ngừng.
Ngân Trúc vội đưa tay lên trán thấy máu dính trên tay thì hốt hoảng hét lên – “Chết cha… máu…”
“Hôm trước ngươi thấy ta giết người tỉnh bơ lắm mà sao giờ y như gà mắc đẻ thế hả?”. Diệc Ưng nhìn bộ dạng tiểu nha đầu này ban nãy bình tĩnh ứng phó với Ngao Thiếu Phong, giờ lại hoảng vì chút máu thì có chút buồn cười.
“Máu kẻ khác thì khác máu mình chứ? Cũng như ngươi xem người ta đánh lộn thì vui nhưng mình bị đánh thì éo có vui.” – Ngân Trúc cầm mảnh vải đưa lên trán. Dù cái số cô ở thế giới này có nhan sắc cũng nhưng không, không gặp sát thủ thì đụng độ gat nhưng thà có còn hơn không.
“Phụt…” – Diệc Ưng nhìn thái độ hốt hoảng và lời nói của của nha đầu trước mặt không nhịn được mà cười – “Đúng là ngươi vui thật!”. Sau đó anh nhích người ngồi kế Ngân Trúc rồi giật mảnh vải lại.
“Ngươi định làm gì?” – Ngân Trúc nhìn anh không giấu sự nghi ngờ. Tên này dù sao cũng là đàn ông, đề phòng một chút vẫn hơn.
“Không phải ta nói ghét nhìn thấy máu trên người của phụ nữ hay sao?” – anh thản nhiên đáp rồi xe mảnh vải làm đôi rồi lấy bình nước trên xe thấm lên 1 mảnh chườm sát trùng vết thương của nha đầu trước mặt rồi lặng lẽ băng bó lại – “Đặc biệt là những người phụ nữ trước mặt ta trừ phi ta được thuê để giết họ…”
Ngân Trúc im lặng để cho Diệc Ưng băng bó, không hiểu sao cô cảm giác giọng người này có chút tâm sự. Thật không giống phong cách của hắn chút nào.
“Này, ngươi chơi nước vừa rồi là chọc giận Hoàng đế đó. Tên khốn đó đúng là xung vào quân dụng nhưng xung vào quân ai là chuyện khác” – anh lên tiếng cắt ngang bầu không khí yên lặng giữa 2 người.
“Còn cách nào khác sao? Với tương lai hắn sẽ là hoàng đế giờ tranh thủ là tốt nhất”. Tác giả đã phán thế chỉ có đúng và theo luật xuyên không thì cô không được tiết lộ tương lai làm thay đổi cốt truyện – “Với ngân phiếu đã đưa đâu thể rút lại được.”
“Ngươi chắc thế?” – Diệc Ưng nhìn nha đầu đang yên lặng cho mình băng bó không giấu sự tò mò.
“Thiên cơ bất khả lộ.”
“Nhưng giờ hắn chưa làm Hoàng đế với ta có cách hay hơn mà ngươi không làm mất lòng hắn nhưng vẫn làm Hoàng đế hài lòng.” – anh mỉm cười nói.
“Hả?”
“Hèn hạ và lừa lọc là nghề của ta mà.” – Diệc Ưng thản nhiên đáp.
…
" Không ngờ ngươi từ chối theo Vương gia cuối cùng lại theo một tiểu nha đầu. " - một hắc y áo đen nhìn Diệc Ưng lạnh lùng nói – " Tam Vương gia nói nếu giờ ngươi thay đổi thì ngài vẫn hoan nghênh nhân tài như ngươi. "
" Ta vẫn từ chối thì sao ? " - Diệc Ưng mỉm cười thản nhiên đáp. Anh biết hôm nay đi cùng nha đầu kia thể nào cũng gặp lại cố nhân.
" Ngươi biết nếu theo Vương gia là cách nhanh nhất để điều tra vụ thảm sát 20 năm trước, hệ thống thông tin của Đông Xưởng danh bất hư truyền mà. "
" Ngươi nhớ cách đây 5 năm ngươi hỏi ta tại sao không theo chủ nhân ngươi không ? "
" Ngươi chưa từng trả lời " - hắc y nhân đáp.
" Ta sợ khi trả lời ngươi giận ta nữa " - anh nhìn cố nhân trước mặt thản nhiên nói – " Nghề này mà mất lòng nhiều người quá phiền lắm ! "
" Sao trong mắt ngươi ta trở nên nhỏ mọn thế này. "
" Vì chủ nhân ngươi là một thằng chả ra gì… " - Diệc Ưng mỉm cười nói.
Hắc y nhân đáp lại không do dự - " Ngài ấy sẽ là một Hoàng đế anh minh. "
" Một thằng nhãi tối ngày ngồi trong Vương phủ chưa từng bước ra ngoài thử màn thầu ế buổi chiều hay một miếng tàu hủ thúi một xu một miếng của dân lao động thì không có tư cách nói chuyện thiên hạ… " - Diệc Ưng lạnh lùng nói – " Ngay cả làm một đệ đệ tốt hắn còn không làm được thì ngươi nghĩ hắn sẽ làm một Hoàng đế tốt sao ? "
" Xem ra ngươi đã chọn Minh quân cho mình rồi. " - Hắc y nhân nhẹ nhàng rút kiếm ra, nếu kẻ này theo Hoàng đế thì buộc lòng hắn phải bỏ qua tình cũ mà xử lý. Diệc Ưng này quá nguy hiểm để cho sống sót.
Anh thản nhiên nhìn thái độ cố nhân của mình không chút phản ứng – " Ta không phải là con chó giống ngươi… " - Diệc Ưng mỉm cười – " Đối với ta, thiên hạ hay minh quân chả là cái thá gì, kẻ duy nhất có thể ra lệnh cho ta chỉ có bản thân ta. Có làm chó thì ta cũng chả dại mà xích cái vòng vào cổ đâu. "
" Ngươi làm chó cho một con nha đầu liệu có khác gì chó cho ngài ấy. "
Diệc Ưng nhớ đến Ngân Trúc và thái độ cương quyết ra trận chiến đấu của cô thì có chút buồn cười, anh cười ngạo nghễ - " Nha đầu đó không phải là chủ nhân của ta… Nó chỉ là một canh bạc mà ta nổi hứng nhất thời."
Hắc y nhân thu kiếm lại vào bao, mỉm cười lạnh lùng đáp – " Ta hy vọng ngươi cứ an phận trong sòng bài của mình đừng bao giờ ra bứơc ra chiến trừơng."
" Người ta hay nói sòng bạc là chiến trường khốc liệt nhất. Mấy đứa nghiện cũng khó nói lắm à, khi lên cơn ghiền chúng chả phân biệt nổi đâu là bài đâu là kiếm đâu."
" Nếu có ngày đó, có là sư huynh đệ ta cũng không động tình. "
Diệc Ưng mỉm cười đáp lại – " Sư phụ mà ở đây nghe 2 thằng đồ đệ rủ nhau vào sòng bài choảng nhau chắc sẽ tức ói máu..."
"Dù sao ông ta cũng đuổi chúng ta rồi chắc chả đau lòng đến thế đâu."