Ngân Trúc trong lớp cải trang Hàn Thư đứng quay lưng lại với Hà tú bà, cô cố tỏ vẻ là một bậc đại gia có nhiều tâm sự theo đúng kịch bản - “Chuyện này ta biết khó cho Hà nương nhưng ở trung nguyên này ta thật không biết tin tưởng ai ngoài bà...”
Hà tú bà nhíu mày lại thi thoảng lại liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt, lòng có chút hoài nghi. Tại sao mọi chuyện lại đúng lúc như thế này? Mà người đàn ông này lại muốn bà giúp đỡ hơn 2 vạn lượng, số tiền này quả là không nhỏ. Làm người không thể không đề phòng.
“Thật sự bà biết những kẻ sinh ra trong gia đình phú gia như ta thật không dễ dàng gì...” - Ngân Trúc tỏ ra đau khổ nói tiếp, màn hay giờ mới thật sự bắt đầu - “Trong Hàn gia, ta chỉ là con thứ và phải nỗ lực rất nhiều mới giành được vị thế như ngày hôm nay thế mà hôm qua chỉ vì chút dại dột mà lại tiêu xài quá đáng trong sòng bạc... Gia sản ta không thiếu gì nhưng ngân lượng ta mang theo có hạn mà Hàn gia ta phải mua một số thương phẩm mang về...”
Hà tú bà nghĩ thầm trong lòng - “Thì ra là thiếu gia được nuông chiều từ bé... Loại người này ở đâu cũng có...”
Bà lên tiếng - “Ta hiểu nhưng số tiền này không nhỏ...”
“Bà biết đấy, Hàn gia ta khi trao đổi mua bán với nhau chủ yếu dùng ngân phiếu chung cho gia tộc để dễ bề kiểm soát nên ta không thể thông qua ngân hiệu lấy ra một số lượng ngân lượng lớn như thế được” - Ngân Trúc nói tiếp, thật may là hệ thống ngân hiệu ở thế giới này không khác ngân hàng ở thời hiện đại là mấy - “Chắc chắn phụ thân ta sẽ phát giác ngay... nên ta muốn trao đổi với Hà nương đây một vụ làm ăn” - cô quay lại người đàn bà đối diện nở nụ cười không giấu sự khiêu khích - “Hai vạn năm tram lượng hiện kim đổi ba vạn lượng ngân phiếu Hàn gia, bà thấy sao?”
Hà tú bà có chút ngạc nhiên, bà lắp bắp - “Ta không hiểu ý Hàn gia...”
“Ta sẽ lấy của bà hai vạn năm trăm lượng hiện kim và bà sẽ lấy ba vạn lượng ngân phiếu của Hàn gia ta...” - cô giải thích rành rọt - “nhưng ở đời không ai cho không ai cái gì... Ta muốn bà cho ta năm ngày sau khi giải quyết hết mọi vấn đề tài chính ở đây để qua mặt phụ thân ta thì mới được rút số tiền này... Năm ngày năm tram lượng. Một số tiền quá hời phải không?”
“Ba vạn lượng ngài có thể xoay sở trong năm ngày?” - Hà tú bà hoài nghi hỏi lại.
“Chuyện làm ăn của đàn ông thì đàn bà đừng hỏi nhiều...” - Ngân Trúc cố tỏ ra ngầu lòi phát biểu câu điển hình của mấy anh soái ca mà tính ra giờ cô cũng soái thật.
“Ta hiểu” - Hà tú bà mỉm cười đáp.
“Nếu bà giúp ta lần này tất Hàn Thư ta nợ bà một ân huệ, chỉ cần Hà nương cần ta sẽ giúp bà bất cứ lúc nào” - Ngân Trúc mỉm cười nói tiếp, dù biết là mình đang diễn kịch nhưng phát biểu câu này có cảm tưởng như mình đang bấm nút share trên facebook ấy, cảm thấy quyền lực thật.
Hà tú bà do dự đôi chút, chỉ cần bà giúp Hàn Thư này thì hắn sẽ nợ bà một ân huệ mà quyền lực kẻ này không hề nhỏ. Bên cạnh đó nếu chuyển số ngân lượng đang sở hữu sang ngân phiếu thì vận chuyển nó sẽ không gây chú ý. Chuyện này đáng suy nghĩ.
Ngân Trúc và Diệc Ưng liếc nhìn sắc mặt của Hà tú bà thì không giấu nụ cười chiến thắng. Tạo ra một con đường tù Kim tú bà cho người đàn bà này, làm bà ta mờ mắt trước đồng tiền đến độ mang tư tưởng phản bội lại tổ chức sau lại đặt ra vấn đề làm sao vận chuyển số ngân lượng lớn như vậy thần không biết quỷ không hay và tiếp đến lại giải quyết vấn đề cho bà ta một cách hết sức thuyết phục mà lý do không thể nào hoàn hảo hơn - việc tranh giành quyền lực của gia tộc và thói ăn chơi của một thiếu gia phá gia chi tử. Người đàn bà này không có lý do nào để nghi ngờ Hàn Thư đồ giả này.
“Ta chờ tin tốt của bà...” - Ngân Trúc nhẹ nhàng nâng tay Hà tú bà và cúi xuống hôn lên tay người này. Đã đóng vai soái ca thì đóng cho trót luôn, hành động này thì trai Tây hay trai Ta xài đều rất có sức công phá phụ nữ.
Hà tú bà thấy hành động này của người thanh niên trước mặt thì không giấu sự xấu hổ, dù không hiểu hành động kỳ lạ này là gì nhưng bà lại cảm thấy tim đập mạnh. Đàn ông thời này mấy lại cúi đầu xuống một người phụ nữ như thế này mà đặc biệt là hạng tú bà ở lầu xanh như bà.
“Ta... ta biết rồi...” - Hà tú bà rút tay lại và vội bước khỏi phòng tránh để hai người đàn ông này thấy thái độ luống cuống của mình.
Diệc Ưng liếc thấy người đàn bà lầu xah đã đi khuất và xem xét thấy không còn ai ở đó thì khẽ nói với tiểu nha đầu - “Ta không ngờ ngươi lại thông minh đến vậy...”
“Hả?” - Ngân Trúc không giấu sự khó hiểu nhìn anh.
“Hành động mất mặt phô trương của ngươi quả là khôn ngoan. Người đàn bà đó làm ở nơi thế này chẳng mấy khi được đàn ông đối đãi như thế nên xao xuyến là hạ quyết tâm nhanh là chuyện đương nhiên.”
“Ý ta là hành động vừa rồi?”
Diệc Ưng không trả lời.
Cô không giấu được sự buồn cười mà ôm bụng cười - “Ta không thâm thúy vãi thế đâu chỉ là đang quá nhập vai làm soái ca đẹp trai, nhà giàu, khoai to thôi!”
“Hả?” - Diệc Ưng nhìn cô khó hiểu - “Soái ca đẹp trai, nhà giàu, khoai to?”
“Là dạng sinh ra trong nhà con ông cháu cha như tên Tam Vương gia ấy, đẹp trai và theo ảo tưởng mấy đứa con gái thì thể nào khoai không to.” - Ngân Trúc thản nhiên đáp không chút xấu hổ, bình thường với mấy anh soái ca cô còn sợ mà giả vờ đoan trang chứ với tên siêu bần tiện này thì chả có gì để giấu.
Diệc Ưng nghe nha đầu nói thì không nhịn được mà cười lớn. Anh chưa thấy người con gái này thô tục và bậy bạ như Hồng Ngân Trúc này - “Ngươi đáng nể thật đó!”
“Quá khen!”
“Mà chưa chắc mấy thằng đó ngon ăn à... Cái đám ăn nhiều nhân sâm đó thì 10 thằng mất 9 thằng yếu sinh lý do sinh hoạt không điều độ rồi...” - Diệc Ưng nói tiếp.
Ngân Trúc tiếp tục “nói xấu thần công” tám chuyện thiên hạ - “Cái này ta đồng ý nè, một trăm tên mới có một tên như Ngao Thiếu Phong kia mà hắn lại thuộc dạng...” - cô ngẫm nghĩ tìm từ thích hợp.
“Đại khốn nạn” - Diệc Ưng và cô đồng thanh đáp. Bất chợt 2 người nhìn nhau ôm bụng cười lớn, công nhận nói xấu sau lưng người khác vui thật.
Bất giác Diệc Ưng im lặng tỏ ra nghiêm túc khi thấy bóng Hà tú bà từ xa đến, anh ra hiệu cho Ngân Trúc. Hai người liếc bộ dạng của người đàn bà này rồi lại nhìn nhau không giấu nụ cười đắc thắng. Mọi chuyện xem ra đã xong xuôi, người chủ kỹ viện này thật không nhận ra bà ta đang giữ một đống giấy lộn - thứ giấy chứng nhận tài sản hoàn toàn có thể hủy bỏ đơn phương bất kỳ lúc nào.
...
Hà tú bà nhìn năm vạn lượng ngân phiếu trên bàn không giấu sự hạnh phúc. Không ngờ bà lại may mắn đến như vậy, đây chỉ là khởi đầu cho mọi chuyện. Chỉ cần mọi chuyện làm ăn cùng Kim nương kia hoàn tất thì bà sẽ bỏ tất cả trốn khỏi nơi này sống cuộc đời an nhàn cả đời.
...
Hàn Thư ngồi trên tửu lầu đưa mắt liếc xuống nhìn con đường tấp nập kẻ mua người bán bên dưới, nơi này quả là náo nhiệt hơn quê hương ông. Đúng là rất đáng đầu tư. Bất giác ông đưa mắt nhìn người thanh niên ngồi một mình đang nở nụ cười vô tư với ông. Hàn Thư cúi đầu chào, đưa tay lên thủ lễ theo đúng phong tục trung nguyên mà ông học được.
Diệc Ưng vẫn giữ nụ cười trên môi, anh gật đầu chào lại và cầm chén mon men bước lại gần người đàn ông trung niên này - “Ta ngồi đây có tiện không?”
“Mời!” - Hàn Thư đáp một cách hào sảng.
Diệc Ưng thản nhiên gắp thức ăn trên bàn để vào chén của mình mỉm cười nói - “Ta tới đây để mang cho Hàn gia một mối làm ăn tốt.”
“Ngươi là ai?” - Hàn Thư lên tiếng hỏi. Hàng ngày có biết bao kẻ không biết trời cao đất dày tiếp cận ông mà không biết trước hậu quả.
Anh thản nhiên ném một huy hiệu lên bàn, Hàn Thư nhìn xuống thoáng kinh ngạc sau nở nụ cười điềm nhiên ngay lập tức.
“Ông lấy thông tin đối thủ cũng như người làm ăn từ hắn thì ta cũng lấy thông tin ông từ kẻ này.” - Diệc Ưng giữ nụ cười trẻ con trên môi thản nhiên đáp - “Nếu ta là họa thì ông cứ tìm hắn xừ lý, còn ngược lại thì ông là thương gia tự biết nên đối đãi thế nào với người mang mối làm ăn tốt cho mình mà phải không?”
“Xin hỏi quý danh hảo hán đây là gì?”
“Đại Ưng” - anh đáp. Xem ra lần này anh cũng bỏ túi không ít từ kế hoạch của tiểu nha đầu kia.
...
Ngân Trúc thất thần nhìn xác người đàn bà được người của nha phủ vớt lên từ lòng sông. Vẫn trang phục màu hồng phấn diêm dúa đó. Vẫn cách ăn mặc lòe loạt của phường kỹ viện đó... Là người đàn bà mới cách đây 3 hôm còn xấu hổ vì hành động soái ca của cô...
“Ta đã nói một khi đã làm thì đừng bao giờ quay đầu lại!” - Diệc Ưng lạnh lùng đáp, nếu anh không liên kết cùng Hàn Thư thật hợp tác cùng Hắc Long thanh lý môn hộ ngay bây giờ thì khi người đàn bà này bỏ trốn, đám người Hắc Long kia cũng không tha và có khi chúng sẽ truy ra nha đầu này và Hồng gia cũng bị liên lụy. Chi bằng hy sinh một kẻ chắc chắn phải chết và kiếm lợi cho bản thân, Hàn Thư kia cùng Hắc Long cũng kiếm được một mối làm ăn cùng nhau, còn Kim tú bà của Quốc sắc thiên hương cũng chẳng mất gì, lại có lợi từ chuyện mua bán Túy Hương Lầu từ Hàn Thư kia.
“Tại... tại sao...” - Ngân Trúc lắp bắp, cổ họng cô thấy đắng ngắt. Người đàn bà này rõ ràng là còn sống sờ sờ hôm trước mà.
“Đó là luật của thế giới này!”
“Ta đã hại bà ta...” - môi cô run run lên, cô lấy tay níu chặt váy của mình. Bất giác Ngân Trúc cảm thấy sợ hãi vô cùng, giữa việc nói miệng giết người và thực sự ra tay giết người là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau huống chi cô chưa từng có ý định đoạt mạng người đàn bà này.
“Bà ta đã lựa chọn” - anh thản nhiên đáp. Đây là con đường tất yếu cho kẻ phản bội trong thế giới ngầm.
“Ta đã giết người...” - không hiểu sao nước mắt cô chảy ra không ngừng khi nhìn cái thi thể đỏ loét kia, cô có cảm tưởng như bà ta đang nhìn mình căm hận. Tại sao cô không thể ngừng khóc thế này?
“Ngươi không giết bà ta” - Diệc Ưng im lặng nhìn tiểu nha đầu khóc, anh nói không chút sắc thái - “Ngươi chỉ cho bà ta con đường còn lựa chọn thế nào là do bà ta ngay từ đầu.”
Bất giác cô nhớ thái độ kỳ lạ của Diệc Ưng tối hôm đó, cô ngẩng lên nhìn anh - “Ngươi đã biết trước?”
“Ta đã cảnh báo!”
“Sao ngươi không nói ta?” - Ngân Trúc cố nén nước mắt nhưng nó vẫn không ngừng chảy, giờ cô cảm thấy sợ hãi cái thế giới này rồi.
“Ngươi có thay đổi quyết định?” - anh lạnh lùng nói.
Cô cắn chặt môi, im lặng.
Diệc Ưng nhẹ nhàng lấy tay để lên đầu tiểu nha đầu, anh lướt nhanh qua khỏi người cô - “Lần đầu tiên giết người, ta đã tự trấn an bản thân kẻ đó chết là xứng đáng... Chí ít tự an ủi bản thân hay đổ lỗi kẻ khác như thế sẽ đơn giản hơn rất nhiều so với tự nhận mình là kẻ không ra gì...”
Nước mắt cô không ngừng chảy, cô lắp bắp - “Sau đó thì sau?”
“Giết người quen thì ngươi chả còn nhiều cảm giác nữa đâu” - anh mỉm cười đáp lại những giọt nước mắt không cam tâm của cô.
“Đây... đây là bài học tiếp theo của “Sống trong giang hồ” sao?” - cô hỏi một cách máy móc.
“Ừ...”
“Bài học này đau quá!” - Ngân Trúc chua chát đáp.
“Ừ” - Diệc Ưng vẫn giữ nụ cười trên môi. Thế giới này chưa bao giờ đơn giản!
Đây là lần đầu tiên Ngân Trúc khóc cho thực tại khắc nghiệt ở nơi đây. Thế giới này hoàn toàn không đơn giản!
...
“Hệ thống... 003...003...003” - Ngân Trúc nằm trên giường khẽ gọi hệ thống, cả ngày hôm nay sau chuyện của Hà tú bà cô thật không còn hứng thú làm gì nữa.
“Hả? Chuyện gì? Lâu quá ta mới gặp ngươi đó!”
“Thế giới này đen tối quá!”
“Nó có trong sáng bao giờ đâu mà đen tối!” - hệ thống thản nhiên đáp.
“Hà nương sống lại được không?” - Ngân Trúc lên tiếng hỏi - “Ta sẽ trả giá bằng điểm an toàn của mình.”
“Má lộn box rồi má! Má có thể vào box manga/anime hay box ngôn tình siêu nhiên chứ ở đây không có dịch vụ hồi sinh người chết!”
Ngân Trúc cười chua chát bỡn cợt lại - “Ừ nếu làm bà ta sống được thì thành Walking Dead rồi nhỉ?“. Không hiểu sao cô cảm giác đau thế này.
“Trùng sinh chỉ có thề là một người và người được lựa chọn không phải bà ta...” - hệ thống cố an ủi người chơi.
“Dạo này ta quên mất con nhỏ nữ phụ đó luôn rồi!” - cô nở nụ cười cứng nhắc - “Cô ta sống lại là để giết nữ chính cứu mọi người còn ta ngược lại nhỉ?”
“Cái giá của thay đổi kịch bản chắc chắn không nhỏ hơn ngươi đâu...” - hệ thống thản nhiên nói - “Cái giá mà Phương Kiều Mai đó phải trả chắc chắn cao hơn ngươi...“. Nếu nữ phụ này không biết nắm bắt cơ hội sống lại này thì số phận cô ta thật sự rất bi kịch.
“Ngươi là hệ thống ác quỷ!”
“Ta chưa bao giờ là thiên thần!” - hệ thống nói.
Hà tú bà nhíu mày lại thi thoảng lại liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt, lòng có chút hoài nghi. Tại sao mọi chuyện lại đúng lúc như thế này? Mà người đàn ông này lại muốn bà giúp đỡ hơn 2 vạn lượng, số tiền này quả là không nhỏ. Làm người không thể không đề phòng.
“Thật sự bà biết những kẻ sinh ra trong gia đình phú gia như ta thật không dễ dàng gì...” - Ngân Trúc tỏ ra đau khổ nói tiếp, màn hay giờ mới thật sự bắt đầu - “Trong Hàn gia, ta chỉ là con thứ và phải nỗ lực rất nhiều mới giành được vị thế như ngày hôm nay thế mà hôm qua chỉ vì chút dại dột mà lại tiêu xài quá đáng trong sòng bạc... Gia sản ta không thiếu gì nhưng ngân lượng ta mang theo có hạn mà Hàn gia ta phải mua một số thương phẩm mang về...”
Hà tú bà nghĩ thầm trong lòng - “Thì ra là thiếu gia được nuông chiều từ bé... Loại người này ở đâu cũng có...”
Bà lên tiếng - “Ta hiểu nhưng số tiền này không nhỏ...”
“Bà biết đấy, Hàn gia ta khi trao đổi mua bán với nhau chủ yếu dùng ngân phiếu chung cho gia tộc để dễ bề kiểm soát nên ta không thể thông qua ngân hiệu lấy ra một số lượng ngân lượng lớn như thế được” - Ngân Trúc nói tiếp, thật may là hệ thống ngân hiệu ở thế giới này không khác ngân hàng ở thời hiện đại là mấy - “Chắc chắn phụ thân ta sẽ phát giác ngay... nên ta muốn trao đổi với Hà nương đây một vụ làm ăn” - cô quay lại người đàn bà đối diện nở nụ cười không giấu sự khiêu khích - “Hai vạn năm tram lượng hiện kim đổi ba vạn lượng ngân phiếu Hàn gia, bà thấy sao?”
Hà tú bà có chút ngạc nhiên, bà lắp bắp - “Ta không hiểu ý Hàn gia...”
“Ta sẽ lấy của bà hai vạn năm trăm lượng hiện kim và bà sẽ lấy ba vạn lượng ngân phiếu của Hàn gia ta...” - cô giải thích rành rọt - “nhưng ở đời không ai cho không ai cái gì... Ta muốn bà cho ta năm ngày sau khi giải quyết hết mọi vấn đề tài chính ở đây để qua mặt phụ thân ta thì mới được rút số tiền này... Năm ngày năm tram lượng. Một số tiền quá hời phải không?”
“Ba vạn lượng ngài có thể xoay sở trong năm ngày?” - Hà tú bà hoài nghi hỏi lại.
“Chuyện làm ăn của đàn ông thì đàn bà đừng hỏi nhiều...” - Ngân Trúc cố tỏ ra ngầu lòi phát biểu câu điển hình của mấy anh soái ca mà tính ra giờ cô cũng soái thật.
“Ta hiểu” - Hà tú bà mỉm cười đáp.
“Nếu bà giúp ta lần này tất Hàn Thư ta nợ bà một ân huệ, chỉ cần Hà nương cần ta sẽ giúp bà bất cứ lúc nào” - Ngân Trúc mỉm cười nói tiếp, dù biết là mình đang diễn kịch nhưng phát biểu câu này có cảm tưởng như mình đang bấm nút share trên facebook ấy, cảm thấy quyền lực thật.
Hà tú bà do dự đôi chút, chỉ cần bà giúp Hàn Thư này thì hắn sẽ nợ bà một ân huệ mà quyền lực kẻ này không hề nhỏ. Bên cạnh đó nếu chuyển số ngân lượng đang sở hữu sang ngân phiếu thì vận chuyển nó sẽ không gây chú ý. Chuyện này đáng suy nghĩ.
Ngân Trúc và Diệc Ưng liếc nhìn sắc mặt của Hà tú bà thì không giấu nụ cười chiến thắng. Tạo ra một con đường tù Kim tú bà cho người đàn bà này, làm bà ta mờ mắt trước đồng tiền đến độ mang tư tưởng phản bội lại tổ chức sau lại đặt ra vấn đề làm sao vận chuyển số ngân lượng lớn như vậy thần không biết quỷ không hay và tiếp đến lại giải quyết vấn đề cho bà ta một cách hết sức thuyết phục mà lý do không thể nào hoàn hảo hơn - việc tranh giành quyền lực của gia tộc và thói ăn chơi của một thiếu gia phá gia chi tử. Người đàn bà này không có lý do nào để nghi ngờ Hàn Thư đồ giả này.
“Ta chờ tin tốt của bà...” - Ngân Trúc nhẹ nhàng nâng tay Hà tú bà và cúi xuống hôn lên tay người này. Đã đóng vai soái ca thì đóng cho trót luôn, hành động này thì trai Tây hay trai Ta xài đều rất có sức công phá phụ nữ.
Hà tú bà thấy hành động này của người thanh niên trước mặt thì không giấu sự xấu hổ, dù không hiểu hành động kỳ lạ này là gì nhưng bà lại cảm thấy tim đập mạnh. Đàn ông thời này mấy lại cúi đầu xuống một người phụ nữ như thế này mà đặc biệt là hạng tú bà ở lầu xanh như bà.
“Ta... ta biết rồi...” - Hà tú bà rút tay lại và vội bước khỏi phòng tránh để hai người đàn ông này thấy thái độ luống cuống của mình.
Diệc Ưng liếc thấy người đàn bà lầu xah đã đi khuất và xem xét thấy không còn ai ở đó thì khẽ nói với tiểu nha đầu - “Ta không ngờ ngươi lại thông minh đến vậy...”
“Hả?” - Ngân Trúc không giấu sự khó hiểu nhìn anh.
“Hành động mất mặt phô trương của ngươi quả là khôn ngoan. Người đàn bà đó làm ở nơi thế này chẳng mấy khi được đàn ông đối đãi như thế nên xao xuyến là hạ quyết tâm nhanh là chuyện đương nhiên.”
“Ý ta là hành động vừa rồi?”
Diệc Ưng không trả lời.
Cô không giấu được sự buồn cười mà ôm bụng cười - “Ta không thâm thúy vãi thế đâu chỉ là đang quá nhập vai làm soái ca đẹp trai, nhà giàu, khoai to thôi!”
“Hả?” - Diệc Ưng nhìn cô khó hiểu - “Soái ca đẹp trai, nhà giàu, khoai to?”
“Là dạng sinh ra trong nhà con ông cháu cha như tên Tam Vương gia ấy, đẹp trai và theo ảo tưởng mấy đứa con gái thì thể nào khoai không to.” - Ngân Trúc thản nhiên đáp không chút xấu hổ, bình thường với mấy anh soái ca cô còn sợ mà giả vờ đoan trang chứ với tên siêu bần tiện này thì chả có gì để giấu.
Diệc Ưng nghe nha đầu nói thì không nhịn được mà cười lớn. Anh chưa thấy người con gái này thô tục và bậy bạ như Hồng Ngân Trúc này - “Ngươi đáng nể thật đó!”
“Quá khen!”
“Mà chưa chắc mấy thằng đó ngon ăn à... Cái đám ăn nhiều nhân sâm đó thì 10 thằng mất 9 thằng yếu sinh lý do sinh hoạt không điều độ rồi...” - Diệc Ưng nói tiếp.
Ngân Trúc tiếp tục “nói xấu thần công” tám chuyện thiên hạ - “Cái này ta đồng ý nè, một trăm tên mới có một tên như Ngao Thiếu Phong kia mà hắn lại thuộc dạng...” - cô ngẫm nghĩ tìm từ thích hợp.
“Đại khốn nạn” - Diệc Ưng và cô đồng thanh đáp. Bất chợt 2 người nhìn nhau ôm bụng cười lớn, công nhận nói xấu sau lưng người khác vui thật.
Bất giác Diệc Ưng im lặng tỏ ra nghiêm túc khi thấy bóng Hà tú bà từ xa đến, anh ra hiệu cho Ngân Trúc. Hai người liếc bộ dạng của người đàn bà này rồi lại nhìn nhau không giấu nụ cười đắc thắng. Mọi chuyện xem ra đã xong xuôi, người chủ kỹ viện này thật không nhận ra bà ta đang giữ một đống giấy lộn - thứ giấy chứng nhận tài sản hoàn toàn có thể hủy bỏ đơn phương bất kỳ lúc nào.
...
Hà tú bà nhìn năm vạn lượng ngân phiếu trên bàn không giấu sự hạnh phúc. Không ngờ bà lại may mắn đến như vậy, đây chỉ là khởi đầu cho mọi chuyện. Chỉ cần mọi chuyện làm ăn cùng Kim nương kia hoàn tất thì bà sẽ bỏ tất cả trốn khỏi nơi này sống cuộc đời an nhàn cả đời.
...
Hàn Thư ngồi trên tửu lầu đưa mắt liếc xuống nhìn con đường tấp nập kẻ mua người bán bên dưới, nơi này quả là náo nhiệt hơn quê hương ông. Đúng là rất đáng đầu tư. Bất giác ông đưa mắt nhìn người thanh niên ngồi một mình đang nở nụ cười vô tư với ông. Hàn Thư cúi đầu chào, đưa tay lên thủ lễ theo đúng phong tục trung nguyên mà ông học được.
Diệc Ưng vẫn giữ nụ cười trên môi, anh gật đầu chào lại và cầm chén mon men bước lại gần người đàn ông trung niên này - “Ta ngồi đây có tiện không?”
“Mời!” - Hàn Thư đáp một cách hào sảng.
Diệc Ưng thản nhiên gắp thức ăn trên bàn để vào chén của mình mỉm cười nói - “Ta tới đây để mang cho Hàn gia một mối làm ăn tốt.”
“Ngươi là ai?” - Hàn Thư lên tiếng hỏi. Hàng ngày có biết bao kẻ không biết trời cao đất dày tiếp cận ông mà không biết trước hậu quả.
Anh thản nhiên ném một huy hiệu lên bàn, Hàn Thư nhìn xuống thoáng kinh ngạc sau nở nụ cười điềm nhiên ngay lập tức.
“Ông lấy thông tin đối thủ cũng như người làm ăn từ hắn thì ta cũng lấy thông tin ông từ kẻ này.” - Diệc Ưng giữ nụ cười trẻ con trên môi thản nhiên đáp - “Nếu ta là họa thì ông cứ tìm hắn xừ lý, còn ngược lại thì ông là thương gia tự biết nên đối đãi thế nào với người mang mối làm ăn tốt cho mình mà phải không?”
“Xin hỏi quý danh hảo hán đây là gì?”
“Đại Ưng” - anh đáp. Xem ra lần này anh cũng bỏ túi không ít từ kế hoạch của tiểu nha đầu kia.
...
Ngân Trúc thất thần nhìn xác người đàn bà được người của nha phủ vớt lên từ lòng sông. Vẫn trang phục màu hồng phấn diêm dúa đó. Vẫn cách ăn mặc lòe loạt của phường kỹ viện đó... Là người đàn bà mới cách đây 3 hôm còn xấu hổ vì hành động soái ca của cô...
“Ta đã nói một khi đã làm thì đừng bao giờ quay đầu lại!” - Diệc Ưng lạnh lùng đáp, nếu anh không liên kết cùng Hàn Thư thật hợp tác cùng Hắc Long thanh lý môn hộ ngay bây giờ thì khi người đàn bà này bỏ trốn, đám người Hắc Long kia cũng không tha và có khi chúng sẽ truy ra nha đầu này và Hồng gia cũng bị liên lụy. Chi bằng hy sinh một kẻ chắc chắn phải chết và kiếm lợi cho bản thân, Hàn Thư kia cùng Hắc Long cũng kiếm được một mối làm ăn cùng nhau, còn Kim tú bà của Quốc sắc thiên hương cũng chẳng mất gì, lại có lợi từ chuyện mua bán Túy Hương Lầu từ Hàn Thư kia.
“Tại... tại sao...” - Ngân Trúc lắp bắp, cổ họng cô thấy đắng ngắt. Người đàn bà này rõ ràng là còn sống sờ sờ hôm trước mà.
“Đó là luật của thế giới này!”
“Ta đã hại bà ta...” - môi cô run run lên, cô lấy tay níu chặt váy của mình. Bất giác Ngân Trúc cảm thấy sợ hãi vô cùng, giữa việc nói miệng giết người và thực sự ra tay giết người là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau huống chi cô chưa từng có ý định đoạt mạng người đàn bà này.
“Bà ta đã lựa chọn” - anh thản nhiên đáp. Đây là con đường tất yếu cho kẻ phản bội trong thế giới ngầm.
“Ta đã giết người...” - không hiểu sao nước mắt cô chảy ra không ngừng khi nhìn cái thi thể đỏ loét kia, cô có cảm tưởng như bà ta đang nhìn mình căm hận. Tại sao cô không thể ngừng khóc thế này?
“Ngươi không giết bà ta” - Diệc Ưng im lặng nhìn tiểu nha đầu khóc, anh nói không chút sắc thái - “Ngươi chỉ cho bà ta con đường còn lựa chọn thế nào là do bà ta ngay từ đầu.”
Bất giác cô nhớ thái độ kỳ lạ của Diệc Ưng tối hôm đó, cô ngẩng lên nhìn anh - “Ngươi đã biết trước?”
“Ta đã cảnh báo!”
“Sao ngươi không nói ta?” - Ngân Trúc cố nén nước mắt nhưng nó vẫn không ngừng chảy, giờ cô cảm thấy sợ hãi cái thế giới này rồi.
“Ngươi có thay đổi quyết định?” - anh lạnh lùng nói.
Cô cắn chặt môi, im lặng.
Diệc Ưng nhẹ nhàng lấy tay để lên đầu tiểu nha đầu, anh lướt nhanh qua khỏi người cô - “Lần đầu tiên giết người, ta đã tự trấn an bản thân kẻ đó chết là xứng đáng... Chí ít tự an ủi bản thân hay đổ lỗi kẻ khác như thế sẽ đơn giản hơn rất nhiều so với tự nhận mình là kẻ không ra gì...”
Nước mắt cô không ngừng chảy, cô lắp bắp - “Sau đó thì sau?”
“Giết người quen thì ngươi chả còn nhiều cảm giác nữa đâu” - anh mỉm cười đáp lại những giọt nước mắt không cam tâm của cô.
“Đây... đây là bài học tiếp theo của “Sống trong giang hồ” sao?” - cô hỏi một cách máy móc.
“Ừ...”
“Bài học này đau quá!” - Ngân Trúc chua chát đáp.
“Ừ” - Diệc Ưng vẫn giữ nụ cười trên môi. Thế giới này chưa bao giờ đơn giản!
Đây là lần đầu tiên Ngân Trúc khóc cho thực tại khắc nghiệt ở nơi đây. Thế giới này hoàn toàn không đơn giản!
...
“Hệ thống... 003...003...003” - Ngân Trúc nằm trên giường khẽ gọi hệ thống, cả ngày hôm nay sau chuyện của Hà tú bà cô thật không còn hứng thú làm gì nữa.
“Hả? Chuyện gì? Lâu quá ta mới gặp ngươi đó!”
“Thế giới này đen tối quá!”
“Nó có trong sáng bao giờ đâu mà đen tối!” - hệ thống thản nhiên đáp.
“Hà nương sống lại được không?” - Ngân Trúc lên tiếng hỏi - “Ta sẽ trả giá bằng điểm an toàn của mình.”
“Má lộn box rồi má! Má có thể vào box manga/anime hay box ngôn tình siêu nhiên chứ ở đây không có dịch vụ hồi sinh người chết!”
Ngân Trúc cười chua chát bỡn cợt lại - “Ừ nếu làm bà ta sống được thì thành Walking Dead rồi nhỉ?“. Không hiểu sao cô cảm giác đau thế này.
“Trùng sinh chỉ có thề là một người và người được lựa chọn không phải bà ta...” - hệ thống cố an ủi người chơi.
“Dạo này ta quên mất con nhỏ nữ phụ đó luôn rồi!” - cô nở nụ cười cứng nhắc - “Cô ta sống lại là để giết nữ chính cứu mọi người còn ta ngược lại nhỉ?”
“Cái giá của thay đổi kịch bản chắc chắn không nhỏ hơn ngươi đâu...” - hệ thống thản nhiên nói - “Cái giá mà Phương Kiều Mai đó phải trả chắc chắn cao hơn ngươi...“. Nếu nữ phụ này không biết nắm bắt cơ hội sống lại này thì số phận cô ta thật sự rất bi kịch.
“Ngươi là hệ thống ác quỷ!”
“Ta chưa bao giờ là thiên thần!” - hệ thống nói.