Một người đàn ông liệu có thể buông bỏ cái tôi của minh đến mình mức nào trước tình yêu? Phương Minh không biết những người khác có thể hạ mình đến đâu. Hắn chỉ biết đối với Ngọc Linh như vậy là quá đủ. Từ trước đến nay thứ hắn không thiếu nhất là tiền và đàn bà. Có lẽ chính vì hắn đã quá tự tin rằng cô yêu mình nên khi đối diện với sự thật mới có thể khiến hắn không cam lòng và cố chấp đến thế. Có lẽ vì chưa có được nên mới khiến hắn điên cuồng. Có lẽ khi có được cô rồi hắn sẽ cảm thấy chán ngay thôi. Có lẽ và rất nhiều điều có lẽ khác chống chế cho cảm xúc không thể giải thích được trong lòng hắn. Sau ngày nói chuyện với cô, hắn đã hiểu ra nhiều điều. Hóa ra hắn đều tự vọng tưởng mọi thứ, tự phụ cho rằng khi làm đau cô cũng sẽ khiến cô không thể quên đi mình, trong lòng cô vẫn còn có chút tình cảm cho hắn nên Phương Minh mới không ngại trở mặt với Cao Lăng. Nhưng mà hắn đã nhầm. Ánh mắt cô ngày đó khi nhìn về phía hắn và nói rằng kỷ niệm đêm đó là sự nhục nhã, Phương Minh không thể tìm được thứ tình cảm còn xót lại mà hắn vẫn nghĩ mà chỉ toàn đấy sự chán ghét tận cùng.
Nếu đã vậy còn gì để cho hắn tiếp tục bám lấy cô nữa chứ. Dù sao cũng chỉ là một người đàn bà.
Phương Minh mệt mỏi dựa lưng ghế, lông mày hắn nhíu chặt lại, đôi mắt nhìn về trước vô định. Lòng hắn vẫn luôn nhắc nhở phải quên cô đi, cô không đáng để hắn trở nên như thế nhưng lại giữ thân mình, không muốn chạm vào bất kì một ai khác. Biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ có cơ hội ở cạnh cô một lần nữa, nếu bây giờ hắn chạm vào người khác, nhỡ cô lại chê hắn bẩn thì sao?
Bỗng hắn sững người trước suy nghĩa của mình rồi lại không cam lòng nở một nụ cười bất lực “ Sao mình lại giống như trinh nữ thế này…” Phương cười khổ một tiếng, khẽ thì thào nói với chính mình. Thở hắt ra một hơi, hắn bật người đứng dậy, vươn tay lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi văn phòng đi đến bệnh viện.
Sau một thời gian dài hôn mê, hai tuần trước cuối cùng ông Phương Cẩn cũng đã tỉnh lại. Nhưng vì muốn chắc chắn về tình hình sức khỏe của ông nên Phương Minh cương quyết giữ ông lại bệnh viện để theo dõi. Hôm nay cũng là ngày ông xuất viện.
Thấy bóng dáng Phương Minh đang tiến lại gần phòng bệnh, Trịnh Sảng và những tên đàn em khác đều nhanh chóng quay lại và gật đầu chào.
“Thiếu chủ”
“Anh Minh”
“Sao các người lại đứng hết cả đây thế này?” Phương Minh gật đầu một cái, nhàn nhạt hỏi. Hắn đưa mắt nhìn một vòng mới nhận ra là còn những người khác không thuộc bang nhà hắn.
“Lão đại đang có khách, là ngài Cao” Trịnh Sảng nghiêm cẩn nói.
“Ồ vậy sao” Hắn thuận miệng nói một tiếng, tiến lên phía trước gõ cửa vài cái rồi mới đẩy cửa vào.
“Ba, con đến rồi” Một nụ cười như có như không hiện lên trên mặt hắn, Phương Minh cũng không quên chào hỏi người đàn ông còn lại trong phòng “ Chú Cao”
Người đàn ông mà hắn chào kia chính là cha của Cao Lăng, Cao Tề. Ông ta và cha hắn ngày trước cùng nhau ở trong một bang hội. Sau khi bang hội đó tan rã, ông Phương lập nên một bang hội riêng cho mình cùng với các anh em khác, đóng chiếm địa bàn của bang hội cũ, mở ra hàng loạt quán bar và casino lớn nhỏ. Khác với ông Phương, ông Cao chuyển sang buôn bán vũ khí, vận chuyển tiền đen và thuốc phiện. Nghe thì như không liên quan đến lĩnh vực của nhau nhưng thực ra lại vô cùng mật thiết. Vì thực chất ông Phương chính là trung gian cho khách hàng nhà ông Cao. Tuy không phải là tất cả các mối làm ăn nhưng số lượng hợp đồng liên quan như thế cũng chiếm một phần không nhỏ. Tỷ như vụ thua lỗ vũ khí do Hồng Bang ập phá, bên khách hàng đặt mua lô hàng đó thông qua ông Phương và nhà cung cấp là Cao gia. Tuy nhiên, sau đó Hồng Bang lại chào mời giá thấp hơn khiến cho bên kia hủy hợp đồng, số lô hàng đã thu vào không bán đi được khiến Phương gia đành phải ôm số lượng hàng tồn lớn. Nếu không nhờ có Cao gia thu hồi lại giúp một nửa thì Phương Minh cũng sẽ không dễ dàng giải quyết mọi việc nhẹ nhàng đến vậy.
Nói đến mối quan hệ giữa hai nhà tại sao lại tốt đến như thế thì chính hắn cũng không rõ nội tình, chỉ biết là cha hắn, ông Phương Cẩn luôn coi ông Tề là đại ca ruột thịt của mình. Ông Phương nói, khi ông và một số anh em khác bị bang đảng đối địch tập kích chính ông Cao đã vùng lên bước về trước bắn chết hết bọn chúng rồi đánh lạc hướng để dọn đường cho những người khác chạy trốn. Vì thế đối với ông Cao gia chính là ân nhân. Nhưng Cao Tề chưa bao giờ cho rằng Phương gia đang nợ gì ông ta cả. Đối với anh em mình, ông Cao không bao giờ nói hai lời, mà luôn hết lòng giúp đỡ, đầy chí nghĩa của một vị anh cả. Chỉ tiếc rằng tấm lòng hết mình vì nghĩa của ông Cao chỉ đặt vào sự nghiệp và huynh đệ chứ không có chỗ dành cho đàn bà, tỷ như mẹ của Cao Lăng.
Người đàn ông đó khi thấy Phương Minh bước vào liền gật đầu tỏ vẻ như là nghe thấy. Ông ta là như vậy, đối với bậc hậu bối luôn lạnh nhạt, không chỉ với người ngoài mà ngay cả với con của mình cũng thế. Cao Tề có tổng cộng ba người con. Cao Lăng là con cả nhưng vì trong lòng luôn mang mối hận sâu sắc nên tình cảm hai cha con luôn căng thẳng. Sau khi mẹ Cao Lăng mất, ông ta không lấy ai khác nhưng cũng có hai người phụ nữ sống cùng nhà và mỗi người sinh ra thêm một đứa con cho Cao Tề. Đứa con thứ hai kém Cao Lăng mười tuổi tên là Cao Bách, còn đứa út mới chỉ vừa mới lớp tám tên là Cao Mỹ. Đối với hai đứa em này Cao Lăng cũng không có tình cảm gì nhiều vì khi anh ra khỏi nhà thì Cao Bách cũng chỉ vừa mới vào tiểu học còn Cao Mỹ thì đang tập đi.Nhưng kể cả đến ông Cao cũng chỉ nuôi hai người con đó như là có nghĩa vụ còn thực lòng người ông muốn bồi dưỡng là Cao Lăng. Chỉ tiếc khúc mắc trong lòng người con cả quá sâu mà ông thì cũng không biết nên làm gì.
“Thôi tôi cũng đi đây, cậu hãy nghỉ ngơi đi” ông Cao đứng dậy vỗ người bạn già của mình một cái rồi đi ra khỏi phòng. Phương Minh thấy vậy liền đưa tay mở cửa hơi gập người chào ông ta một lần nữa.
“Ba, sao hôm nay chú Cao lại đến đây vậy? Chẳng lẽ chú ấy biết hôm nay ba sẽ xuất viện?” Đóng cửa cận thận rồi hắn mới nói ra thắc mắc trong lòng mình.
“Ừ, mấy hôm trước lão Cao có đến thăm ta một lần nên ta cũng tiện nói ngày xuất viện. Mà hôm đấy cũng quên không kể lại với con. Lão cũng là tiện đường qua thăm ta mà thôi” ông Phương vừa thở dài nói vừa đứng dậy định lấy áo khoác mặc vào. Trước khi ông Cao đến thì mọi thứ để chuẩn bị xuất viện đều đã được hoàn tất, hiện tại Phương Minh cũng đã đón rồi, ông cũng muốn rơi khỏi cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng này. Nó chỉ gợi cho ông nhớ tới những quá khứ chẳng tốt đẹp gì.
“Tiện đường? Chú Cao đi mà lại nói là tiện đường vậy ba?” Phương Minh thuận tiện giúp ông lấy áo khoác và gậy vừa thắc mắc. Lúc này chính ông Phương cũng hơi ngạc nhiên quay sang nhìn con trai mình.
“Ta chưa nói với con sao? Đầu óc đúng là càng già càng hồ đồ rồi. Cao Lăng nó bị ám sát hiện đang nằm ở phòng điều trị đặc biệt”
Lời ông Phương như vang vẳng bên tai hắn không ngừng, Phương Minh mở to mắt nhìn ông “Ba bảo sao cơ?”
Cao Lăng bị ám sát ư? Ai đã làm chuyện này? Cậu ta đã rời khỏi Cao gia nhiều năm như vậy sao bây giờ mới có người nảy sinh ý xấu? Vậy Ngọc Linh thì sao? Nếu như cậu ta bị tập kích cùng lúc đi với cô chẳng phải cô cũng sẽ gặp nguy hiểm sao? Không, chắc không có chuyện gì đâu.
Phương Minh tự mình suy nghĩ mọi trường hợp xảy ra, đôi chân hắn không tự chủ được đi đến phòng bệnh mà Cao Lăng đang nằm.
“ Nó bị tập kích cách đây một tuần trước, hôn mê từ bấy đến giờ vẫn chưa tỉnh. Là người của hội sát thủ làm. Lão Cao cũng đang truy tìm kẻ đó nhưng nếu là người của hội sát thủ thì có tìm được kẻ kia cũng không thể nào biết được người đứng đằng sau. Tên đó bắn cũng không phải quá giỏi, còn cách trái tim một phân.Nhưng suy cho cùng kể cả có bắn trúng tim đi nữa thì cũng không giết được thằng nhóc đó đâu. Lão Cao vừa nói ta cũng mới biết hóa ra trái tim nó không như người khác mà lại nằm ở bên phải lồng ngực. Từ trước đến giờ chỉ có cha nó và mẹ nó biết còn lại không một ai biết cả. Dù gì thì bí mật này đã cứu thằng nhóc đó một mạng rồi. Bác sĩ nói đến bây giờ nó hôn mê là lo do cú va chạm xe ngay sau đó và dường như đã có cú sốc gì đó khiến hệ thần kinh của thằng nhóc kháng cự không muốn tỉnh.”
Lời nói của ông Phương vẫn cứ văng vẳng trong đầu hắn, buộc Phương Minh phải suy nghĩ một chút. Người của hội sát thủ lại có khả năng duy trì một tia sống cho mục tiêu của mình ư? Điều này có vẻ không hợp lý lắm với phong cách của những người này. Bắn súng kém ư? Với mức tiền phải lên đến mười con số mà chỉ để thuê một sát thủ nghiệp dư cho một mạng người, nói ra cũng đã cảm thấy vô cùng nực cười rồi. Nhưng nếu đã là sát thủ ám sát, vậy thì có lẽ cô sẽ không bị liên lụy gì rồi. Hắn tự trấn an bản thân như vậy.
Phương Minh đi đến phòng bệnh thì gặp ngay một người đàn ông lớn tuổi đang đứng bên ngoài. Người này hắn biết, lão có biệt danh là Tam Sát, chân tay thân tín của ông Cao. Thấy hắn đi tới, lão ta liền cười sởi lởi cười nói.
“Phương thiếu, lâu quá không gặp cậu vẫn khỏe chứ?”
Phương Minh không thích con người này, đặc biệt là phong cách nói chuyện của ông ta. Con lão đại của ông ta còn đang nằm trong phòng bệnh kia mà ông ta còn có thể chào hỏi sức khỏe với hắn như vậy là ý tứ gì? Hơn nữa từ trước đến nay, cả hắn và Cao Lăng đều rất phản cảm vị tay chân thân này. Không chỉ nói đến việc sau khi mẹ Cao Lăng mất chưa lâu, ông ta liền dâng em gái mình lên cho ông Cao mà còn phải nói đến việc ông ta luôn cậy thế mình được tín nhiệm mà lên mặt nhúng tay vào rất nhiều vụ làm ăn. Người này nhìn thì bỏ vẻ ra chỉ biết nịnh nọt nhưng chỉ cần kẻ lão luyện liền không khó gì nhìn ra lão ta là một người bụng dạ đầy tâm cơ. Tuy nhiên sự tín nhiệm của ông Cao đối với hắn không phải là giả, điều này luôn khiến cho cả Cao Lăng và chính hắn thắc mắc không ngừng. Dù không ưa lão ta là thế nhưng Phương Minh cũng không dại gì thể hiện ra ngoài những suy nghĩ trong lòng mình. Hắn cũng mỉm cười sởi lởi đáp lại.
“Lão Tam, lâu quá cũng không thấy lão rồi. Tôi thì có gì không khỏe cho được chứ? “ Hắn vừa cười nói vừa hơi liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh. Lão ta cũng như hiểu ý, khuôn mặt hơi gượng lại.
“Cao gia vừa vào, cậu có muốn vào thăm đại thiếu gia không?”
“Thôi không cần đâu, tôi cũng không làm phiền nữa, để lúc khác đi”
Phương Minh lắc đầu, ánh mắt lướt qua khe cửa hơi hé mở có thể thấy được người nằm trên giường vẫn đang hôn mê còn ông Cao thì ngồi ở trước ghê bên cạnh giường. Không hề có hình bóng ai khác. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ lo lắng, không biết tình của cô như thế nào. Hắn thực sự không nhịn được, lập tức quay người đi khỏi, mở điện thoại ra gọi điện bấm số.
“Điều tra cho tôi tung tích của Tống Ngọc Linh”
***
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Ngọc Linh đến đây. Tâm tình của cô phải là nói ổn như chưa bao giờ ổn hơn. Hiện tại cô và ông Tống đang một khu biệt thự nằm ở bang Virginia của Mỹ và cuộc sống hàng ngày chính là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi và nghỉ ngơi. Ngọc Linh cảm thấy cả thân thể cô suốt một tháng nay chưa từng dứt ra khỏi chiếc giường là mấy, cả đống thịt cô đều chảy xệ dài đến thê thảm.
“Chán quá đi mất thôi” Cuối cùng cô cũng không chịu đựng nổi cảnh nghỉ ngơi này thêm một chút nào nữa. Thấy con gái mình nằm dài trên bàn uể oải kêu như vậy, ông Tống liền bật cười.
“Sao nào chán lắm rồi à? Vậy con có muốn đi nơi khác không?” Ông gật cuốn sách lại, đưa ly trà lên nhấp một nhụp. Hiện tại cả hai đang ngồi ở khu vườn đằng sau khu biệt thự để thưởng trà. Bản tính của Ngọc Linh cũng không phải là người thích những nơi ồn ào, cô cũng thích những nơi trong lòng để thả lỏng tâm hồn. Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng thả lỏng một tháng nay rồi. Như vậy cũng đủ rồi.
“Nửa muốn nửa không ạ. Dù sao ở đây cũng rất thoải mái và dễ chịu. Nhưng cũng rất chán. Màvề những nơi đô thị thì lại quá ồn ào. Con nghĩ thôi cũng đã thấy lười muốn chết rồi” Cô uể oải chống cằm lên mặt bàn, không thể ngừng than phiền.
“Cũng nên đổi gió một chút, dù sao gần đây bạn bè của ba cũng gửi thiệp mời rất nhiều. Nếu cứ từ chối mãi thì cũng không phải phép. Ta biết con cũng không thích mất kiểu tiệc tùng giao lưu như vậy nhưng dù sao ở nước ngoài cái nhìn và lối sống của họ cũng khác. Sẽ không như mấy bữa tiệc ở trong nước. Con nghĩ sao?”
“Ba đã nói vậy thì con có thể nói không sao? Dù gì con bây giờ chính là rất rảnh, rất rất rảnh” Ngọc Linh chẹp miệng một tiếng mỉm cười. Câu trả lời như vậy chính là đồng ý với ý kiến của ông Tống rồi.
Chính là cô cũng không ngờ ông hành động nhanh đến như vậy. Ngày hôm sau khi vừa tỉnh dậy, cô liền thấy Cảnh Việt đã ngồi ở dưới phòng khách, ăn mặc vô cùng chỉnh tề sẵn sàng đón cô và ông Tống đi lên phi cơ. Khi thấy cô đầu bù tóc rối từ trên nhà đi xuống, hắn chỉ gật đầu chào một cái rồi lại tiếp tục nói chuyện với ông Tống. Ngọc Linh cũng không quá để tâm lắm. Cô gãi gãi đầu vài cái, đi vào phòng bếp để dùng bữa sáng, xong xuôi mới đi lên tầng thu dọn hành lý cho chuyến đi.
Kì thực đối với Cảnh Việt, càng ngày cô càng thấy rất mơ hồ. Cô nghĩ rằng anh ta là một người nham hiểm, bụng dạ khó lường, tính tình xấu xa nhưng dường như suốt một tháng nay khi ở cạnh anh ta, hình như mọi suy nghĩ kia đều sai hết vậy. Chính là trong truyện miêu tả anh ta như thế mà. Nhưng một người mặt than , hành động trì trệ thì có gì khó lường được chứ? Ví dụ như trong tuần đầu tiên cô ở đây, cô liền có hứng thú với việc làm vườn. Cảnh Việt cũng rất ngoan ngoản đi theo sau cô cào xới đất trồng hoa. Được thôi, trồng thì trồng nhưng anh trai à, nếu anh không biết thì cũng đừng cầm cuốc đào luôn một cái hố to đến mức cả người ngồi được vào trong đấy chỉ để trồng hoa chứ? Hố to như vậy trồng cổ thụ được luôn mất. Và khi cô trách móc anh ta thì Cảnh Việt lại hì hục lên mạng mài mò các phương thức trồng cây này nọ. Tại sao anh ta không làm việc đó từ trước nhỉ? Anh là đang giả ngu cho ai xem vậy.
Chưa hết, vì sao cô nói anh ta là cái đồ mặt than? Chính là vì một ngày nọ, bác giúp việc Rosi đưa đứa cháu nhỏ của mình đi theo để trông vì hôm đó nhà bác ấy có chút việc bận nên không chăm đứa bé. Thường thì người ta thấy một đứa bé dễ thương mới chập chững biết đi thì sẽ có phản ứng như thế nào? Nếu thích trẻ con thì sẽ ôm nựng khen lấy khen để đúng không? Còn nếu không thích thì sẽ tránh xa một thứ gì đó vô cùng phiến phức đúng không? Đằng này Cảnh Việt thì sao? Ồ anh ta ngồi xổm xuống nhìn chằm vào đứa bé như thi đọ mắt với nó. Ban đầu đứa bé còn mỉm cười nói bi bô nhưng rồi không thấy anh ta phản ứng gì liền sợ hãi khóc ré lên. Và khuôn mặt Cảnh Việt không hề biến sắc, đứng dậy đi lấy một viên kẹo trên bàn uống nước gần đó, rồi lại quay trở về vị trí cũ, giờ viên kẹo ra trước mặt đứa bé, nghiêm tuc nói.
“Đừng khóc nữa. Ta cho cháu kẹo này”
Được rồi, phương thức không sai biệt lắm nhưng Cảnh Việt à, anh dỗ trẻ con cũng không nên làm khuôn mặt không biểu cảm như vậy chứ? Nụ cười ôn nhu như trong truyện miêu tả của anh đâu? Chẳng lẽ anh ki bo đến mức chỉ dành nó cho Khả Vy và ngay đến một đứa trẻ anh cũng không chịu đem nó ra dỗ dành. Cuối cùng Ngọc Linh cũng chỉ có thể cười phá lên khi thấy đứa bé càng khóc to chạy về phía bác Rosi khi được Cảnh Việt thể hiện một màn đầy cảm xúc đó.
Nghĩ lại những cảnh tượng đó, Ngọc Linh liền phì cười mà quên mất chính mình đang ở trong một bữa tiệc. Người đàn ông ngoại quốc ngồi bên cạnh cô thấy vậy liền tò mò.
“Ngọc Linh tiểu thư, cô đang cười gì vậy?”
“À chợt nhớ ra chút chuyện liền cảm thấy có chút vui vẻ. Anh cứ tiếp tục nói chuyện với mọi người đi. Tôi xin phép” Ngọc Linh lịch sự mỉm cười đáp lại bằng tiếng anh vô cùng trôi chảy, nhẹ nhàng đứng dậy đi lên tầng để vào vị trí khán đài dành cho ông Tống.
Đúng như lời ba cô nói, bữa tiệc của người nước ngoài không phải như trong nước nhưng suy cho cùng cô vẫn phải đeo một bộ dạng lịch sự và tao nhã để xuất hiện ở những nơi như thế này. Cảm giác đối với những người ở đây vẫn chỉ là sự nhạt nhẽo và vô vị. Tuy nhiên trong bữa tiệc hôm nay còn có một màn biểu diễn opera mà cả đời Ngọc Linh còn chưa được thưởng thức dòng nhạc đấy bao giờ nên cô cũng tỏ ra vô cùng kiên nhẫn và khá tò mò. Cuối đầu mỉm cười với ông Tông một cái, Ngọc Linh nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí chiếc ghế ngay bên cạnh ông.
Buổi biểu diễn dường như sẽ bắt đầu ngay lúc này. Cô không kìm lòng được vẻ háo hức của mình, đôi mắt cứ căng tròn lên nhìn vè phía sân khấu. Nhưng chỉ sau một lúc khi bắt đầu màn biểu diễn, ông Tống liền cảm thấy một sức nặng bên phía vai phải của mình. Quay đầu sang thì liền nhìn thấy Ngọc Linh đã ngủ gật ngon lành từ bao giờ. Một nụ cười đầy sủng nịch hiện lên trên gương mặt ông, con gái ông cứ vô tư và hạnh phúc như vậy mới là tốt nhất.
“Cảnh Việt, cậu đưa con bé về trước đi. Ta sẽ tự đi về sau” ông Tông quay đầu sang nói với người đang ngồi phía bên trái mình, đôi tay nhẹ nhàng cẩn thận nâng đầu Ngọc Linh lên. Thấy vậy Cảnh Việt liền vâng một tiếng rồi nhanh chóng đỡ lấy cô, để đầu tựa vào bờ vai mình rồi cẩn thận nhấc bổng cô lên.
Khi ôm Ngọc Linh ở trong lòng rồi, Cảnh Việt mới nhận ra một điều, cô nhẹ hơn hắn nghĩ nhiều lắm. Lúc này ánh mắt hắn mới lướt qua bờ vai của cô, phần xương nhô lên vô cùng rõ ràng. Đôi lông mày hắn nhíu chặt lại, ở cùng với cô suốt một tháng qua, bữa ăn nào cô cũng ăn đủ tại sao lại gầy đến như vậy. Nhưng sự thắc mắc đó hắn chỉ để trong lòng, ôm chặt lấy cô vững vàng rồi nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc. Cảnh Việt không hề biết rằng mọi biểu cảm của hắn đều không thoát khỏi ánh mắt của ông Tống một giây nào.
Khi xe ô tô vừa được nhanh viên đánh đến sảnh, Cảnh Việt liền nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế phụ đã được ngả sẵn và không quên cởi áo khoác của mình đắp lên bờ vai gầy kia. Ngọc Linh vẫn ngủ say mê mệt đến mức chẳng thèm cựa mình lấy một cái. Có vẻ như dòng nhạc opera trầm bổng du dương đối với người khác là âm thanh tuyệt mỹ còn đối với cô là liều thuốc an thân hiệu quả nhất. Thắt dây an toàn cho cô xong, Cảnh Việt liền lái xe về nhà.
Khu biệt thự ở New York cũng nằm ở ngoại ô gần khu Seaway Trail chứ không nằm trong vùng đô thị. Thế nên quãng đường về đến nhà cũng không phải là gần. Sauk hi vừa dừng xe trước cửa khu biệt thự, người giúp việc liền nhanh nhẹn định bế Ngọc Linh lên tầng nhưng Cảnh Việt liền phẩy tay tỏ ý không cần mà chính mình sẽ làm việc này. Hắn cúi thấp người xuống, đặt đầu cô tựa vào bờ vai mình thật cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng bế bổng Ngọc Linh lên. Cảnh Việt không bên gọi một cô giúp việc khác lên giúp Ngọc Linh thay đồ. Sau khi đặt cô nằm lên giường, hắn liền về phòng để cô người hầu kia tháy đồ ngủ giúp Ngọc Linh. Thay đồ dạ hội xong xuôi, Cảnh Việt liền quay trở lại phòng của cô một lần nữa, lúc này người hầu gái cũng vừa thay xong đồ cho Ngọc Linh đang định đóng cửa lại. Thấy vậy hắn liền phẩy tay ý bảo cô ta lui ra còn chính mình đi vào xem người hầu đó đã đắp chăn cho cô và đóng cửa sổ phòng lại chưa. Chính là cỗ chăn mềm mại đã được phủ lên người Ngọc Linh nhưng cửa sổ phòng thì vẫn mở toang, một cơn gió thổi vào khiến chiếc rèm cửa bay tung lên. Cảnh Việt liền nhíu mày đi đến với tay đóng lại. Đem khuya mở cửa phòng ngủ như vậy rất dễ bị cảm. Sau khi đóng xong, hắn liền nhìn quanh phòng mộtcái, cảm thấy hài lòng rồi mới định bụng tắt điện đi ra ngoài.
Chính là vừa đưa tay lên phía công tắc, Cảnh Việt liền nghe thấy một tiếng nấc nhỏ khẽ vang lên. Hắn liền quay đầu lại đi về phía cô, khẽ cúi người xuống. Cả thân hình Cảnh Việt bỗng chốc khựng đứng tại nơi đó, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt không giấu được vẻ đau lòng khi nhìn cô. Không kìm nén được thêm, hắn liền đưa tay gạt đi hai dòng nước mắt vẫn đang lăn dài từ khóe mắt cô. Nhưng cứ gạt đi thì một giọt khác lại rơi xuống, Cảnh Việt vẫn kiên trì đứng im nơi đó, lau đi những giọt nước mắt kia mà hắn lại ngốc nghếch không hề đưa tay ra vô về an ủi cô.Hắn cứ như vậy làm một thằng ngốc đứng nơi đó, mặc kệ có mỏi như thế nào vẫn cố chấp và kiên trì mãi cho đến khi cô ngừng khóc mới thôi. Lúc bây giờ Cảnh Việt mới chịu ngồi quỳ xuống bên giường cô, ngắm nhìn khuôn mặt người con gái trước mắt mình.
Hóa ra ban ngày cô vẫn tỏ vẻ vui vẻ như thế chỉ là không muốn ông Tông lo lắng. Hóa ra dù người kia có làm chuyện có lỗi như thế nào cô cũng không thể ngừng yêu anh ta.
Ngọc Linh, em yêu anh ta đến vậy ư? Chẳng lẽ anh thực sự không còn cơ hội nào?
Cảnh Việt rất muốn hỏi cô điều đó. Nhưng cuối cùng hắn quyết định chỉ lặng im ngắm nhìn cô ngủ say thêm một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy, tắt đèn và đi ra khỏi phòng.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Rồi một tuần.
Hai tuần.
Chớp mắt cái đã một tháng trôi qua.
Số cuộc gọi nhỡ và số tin nhắn không ngừng tăng lên và đều đến từ một người. Cứ chốc chốc màn hình điện thoại lại sáng lên báo có người gọi đến.
Ngọc Linh đưa mắt nhìn sang nhưng không hề có thêm một động tác nào tỏ ý sẽ cầm nó lên tiếp nhận cuộc gọi. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi cuộc gọi tắt rồi mới rời mắt đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về xa xăm vô định. Hiện giờ người cô không muốn gặp nhất chính là Cao Lăng. Nhưng Ngọc Linh cũng hiểu được có thể trốn tránh được lúc này nhưng chẳng thể nào trốn mãi được cả đời. Chỉ là cô vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với anh lúc này. Nói là như vậy nhưng một tháng nay điện thoại của cô chưa bao giờ sập nguồn vì hết pin. Cho dù mỗi khi nhìn thấy số của anh là hình ảnh kia lại hiện lên trên trong đầu, cô vẫn không thể nào kiên quyết tắt nguồn điện thoại được. Hóa ra trong thâm tâm cô vẫn mong chờ được nhìn thấy những tin nhắn những cuộc gọi của anh. Nhưng rôi để làm gì đây khi đã bị ám ảnh bởi sự phản bội?
"Chị, em lại thấy xe của anh Cao Lăng đỗ ở dưới nhà"
Khả Vy bước vào phòng đứng tựa tay ở cửa, nhẹ nhàng lên tiếng. Đã bao ngày trôi qua nhưng lúc nào đi về cô cũng thấy xe của anh đỗ ở dưới nhà. Dù cũng không biết rõ chi tiết chuyện giữa hai người là như thế nào nhưng hôm Khả Vy nhìn thấy Cao Lăng ngồi ở ngoài cửa thì cô hiểu rằng giữa anh và chị hai chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
" Dù sao đi nữa anh ấy cứ kiên trì suốt một tháng qua như vậy... Chị, sao chị không để anh ấy giải thích xem sao. Nếu là A Lực, anh ấy chỉ cần làm được một phần như anh Cao Lăng có lẽ em sẽ bỏ qua tất cả"
Khả Vy khẽ cười khổ một cái. Người kia của cô nếu có thể ngày ngày đứng dưới cửa, không ngừng gọi điện thoại như Cao Lăng thì có lẽ cô chẳng thể kiên trì nổi một tuần chứ đừng nói một tháng. Không biết phải nói cô quá dễ mềm lòng hay chị hai quá cứng rắn nữa.
"Giải thích rồi thì sao đây? Có thể trở lại như cũ không?" Ngọc Linh nhàn nhạt mở miệng.
" Em biết không, đâu phải chị không muốn bỏ qua nhưng chính vì càng muốn như cũ thì càng không thể quên được"
"Cứ cho là chị chấp nhất đi, nhưng mới vừa đó vẫn còn hạnh phúc mà ngay sau đó đã thấy người yêu mình ở bên người khác. Khả Vy em cũng biết cảm giác đó mà, em nói xem ... cảm giác đau lòng như thế nào?"
" Chị tin anh ấy vô điều kiện, yêu anh ấy vô điều kiện, yêu bằng cả tâm can. Yêu như vậy..." Ngọc Linh khẽ ngừng một chút, hình bóng cô phản chiếu lên tấm kính cửa sổ, đôi môi khẽ nhếch lên một cái như tự giễu chính bản thân mình " Yêu như vậy đấy mà anh ấy lại có thể cho người khác chà đạp lên nó"
"Chị, dù sao chị cũng chưa nghe anh ấy nói mà. Biết đâu..."
"Kể cả như vậy thì sao? Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng. Cứ cho là có uẩn khúc, em nghĩ anh ấy không vẽ đường thì hươu có thể chạy được ư? Đúng là chị không muốn nghe anh ấy nói gì cả. Bảo chị cố chấp cũng được. Trên đời này có những chuyện dù chỉ là một phút sai lầm nhưng cả đời sẽ chẳng chuộc lại được. Chị không cần sự hối tiếc, cũng không cần sự sửa chữa"
Khả Vy nhìn vào tấm lưng Ngọc Linh, không biết nói gì hơn nữa. Có lẽ một tháng qua cũng đủ để cho một người suy nghĩ thấu đáo về mọi việc và ra quyết định của chính mình. Cho dù cô có nói gì thêm cũng chẳng thể lay chuyển được tâm ý của Ngọc Linh nữa.
"Chị, anh Cảnh Việt có qua tìm chị mấy lần nhưng em thấy chị đóng cửa phòng nên cũng không muốn làm phiền. Anh ấy nhờ em nhắn lại với chị là, mọi thủ tục giấy tờ đã hoàn tất. Vé máy bay đặt là bốn ngày nữa. Hôm đấy anh ấy sẽ đến đón chị"
Ngọc Linh lặng người đi một chút, ánh mắt khẽ rủ xuống. Sự hoảng hốt thoáng qua trên nét mặt cô. Mọi giấy tờ đều đã xong rồi ư. Thật nhanh!
Nói đến chuyện này, Ngọc Linh không khỏi nhớ lại cuộc gọi của ông Tống một tháng trước, chỉ sau hôm cô và Cao Lăng xảy ra chuyện tầm hai ba ngày. Điều gì ông cũng không nói mà chỉ hỏi cô đúng một câu duy nhất là cô có muốn sang với ông không. Ngọc Linh biết, dù ông ở xa như vậy nhưng mọi chuyện của cô ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Kì thực, bản thân cô không mạnh mẽ như cô vẫn nghĩ. Tỷ như cô sẽ cho rằng khi gặp trường hợp như ngày hôm nay, cô vẫn sẽ kiểu ngạo ngẩng cao đầu quay đi không thèm liếc nhìn bằng nửa con mắt. Nhưng sự thật thì cảm giác đau đớn kia khiến cô như bị ai cào xé trong lòng không thể kìm nước mắt và chỉ có thể cắm đầu thục mạng chạy trốn. Đúng, cô chẳng có đủ dũng cảm để ở lại nơi này, nơi khiến cho cô cảm thấy mình yếu mềm và hèn mọn. Nhưng bây giờ khi nghe mọi thủ tục đã hoàn tất thì Ngọc Linh lại nuối tiếc. Cô nuối tiếc anh. Nuối tiếc người cô yêu.
Khẽ thở dài một hơi, dù cô có muốn rút lại quyết định... không, cô không thể. Ngọc Linh cố trấn tĩnh lại, nở một nụ cười cứng ngắc quay lại nhìn Khả Vy.
"Em nhất định không đi cùng chị à?"
"Em đi sang đó để làm gì chứ? Hơn nữa trước khi làm người mẫu, em đã thi đỗ học bổng khoa truyền thông trường Sorbonne. Em so ra còn yếu đuối hơn chị rất nhiều, đến chị cũng muốn rời đi thì em sao có đủ dũng cảmThôi em đi chuẩn bị đồ ăn đây, chị tắm rửa đi rồi chút ra ăn cơm nhé"
Khả Vy cúi đầu khẽ nói. So với Ngọc Linh cô còn yếu đuối hơn rất nhiều, nếu một người mạnh mẽ như chị cô còn không thể ở lại nơi đây thì cô còn không thể ở lại gấp mười lần. Gương gạo mỉm cười thêm một cái, Khả Vy quay người đi cũng không quên đóng cửa lại.
Nếu không có những lời này thì Ngọc Linh cũng gần như đã quên đi những chi tiết trong nguyên tác. Đúng là theo trong truyện cũng có nói đến việc học bổng của Khả Vy nhưng sau vì bị nguyên thân này phá đám nên việc đi ra nước ngoài cũng không thể thực hiện được.
Bỗng một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô, Ngọc Linh bước tiến lại gần tấm gương lớn trong phòng. Cũng chính tấm gương này, lần đầu tiên khi xuyên qua đã nhìn vào nó và thấy khuôn mặt của thân thể này. Giờ đây ngắm nhìn lại, phải công nhận rằng cô có một vẻ bề ngoài không đến nỗi tệ. Nếu so với thân thể trước đây thì chắc chắn là nổi bật hơn rồi vì trước kia, khuôn mặt cô vẫn bị che lấp bởi một cặp kính khá dày.
Ngọc Linh đưa tay sờ lên khuôn mặt mình. Thời gian trôi qua thật nhanh, kể từ khi quyết định quên đi thân thế trước đây, cô cũng dường như đem bí mật xuyên qua này giấu kín xuống đáy lòng, vô hình chung đem nó quên đi. Nhưng giờ đây nó lại như cơn bão cuồn cuộn nổi lên trong đầu cô. Một cảm giác đầy mẫu thuận cứ như ẩn như hiện trong tâm trí, một điều mà cô như muốn chối bỏ mà giờ thì lại không thể. Người này là cô mà lại không phải là cô. Cô dễ dàng xuyên qua thế giới này thì có lẽ một ngày nào đó chỉ vì một cú va chạm cũng có thể khiến cô trở về thế giới của cô.
Cảm giác như có gì đó đè nén ở lồng ngực, Ngọc Linh mim chặt môi, mắt nhìn chân chân vào tấm gương, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền. Từ trước đến nay cô vẫn luôn trốn tránh điều này. Bây giờ nghĩ lại thì đều đã sai rồi. Nếu dùng thân xác này để tiếp tục sống thì không có vấn đề gì nhưng để yêu một ai đó thì không thể được. Ngay từ đầu dù là Phương Minh hay Cao Lăng đều đã sai rồi. Cô sao có thể dùng bộ mặt của người khác đi nói lời yêu đương với ai đó đây. Đây không phải khuôn mặt của cô, con người Cao Lăng hay Phương Minh yêu không phải là cô.
Đều đã sai rồi.
Thôi thì cùng với chuyện này hãy chấm dứt luôn sai lầm này đi.
Ngọc Linh như chết lặng trước tấm gương, cứ tự thân quyết định số mệnh của mình như vậy. Mọi rối loạn trong lòng cũng như một sự phân vân cô đều gạt bỏ hết và chỉ lấy bằng một lý do duy nhất này. Đã sai rồi thì hãy để nó kết thúc đi.
Trong quán rượu, tiếng vĩ cầm du dương không ngừng vang lên đầy quyến rũ và êm ái, Lâm Hạo ngồi ở khu quầy bar, mắt nhìn vào ly rượu lắc nhẹ vài cái. Bỗng có một người đàn ông đi đến ngồi ngay bên cạnh anh, cất tiếng yêu cầu đồ uống. Hiện tại trong quán cũng chỉ có vài vị khách ngồi ở mấy chiếc bàn cạnh đó, khu vực quầy bar còn rất nhiều chỗ trống, vậy mà người này lại chọn ngay vị trí gần anh. Nếu không phải là người quen thì chính là có ý đồ gì đó. Nhưng dường như Lâm Hạo lại tỏ như chẳng muốn quan tâm lắm mà chỉ chăm chú vào ly rượu của mình.
Sau khi nhận được đồ uống từ nhân viên phục vụ, người đàn ông kia cũng im lặng ngồi đó và thưởng thức đồ uống. Thời gian cứ dần dần trôi qua,q uán rượu bắt đầu đông dần lên, khách khứa đi ra đi vào rất nhiều, xung quanh trở nên ồn ào náo nhiệt hơn hắn. Tiếng vĩ cầm lúc trước đã được thay thế bằng nhạc điện tử sôi động. Lúc này người đàn ông kia mới chậm rãi mở miệng, âm lượng chỉ vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy, nhưng ánh mắt thì lại không hề nhìn vè phía Lầm Hạo.
"Cơ hội để thoát thân ra khỏi tổ chức mà cậu nói từ chối liền từ chối luôn như vậy à? Kể cả là người quen nhưng không phải cậu luôn cố gắng để có được cơ hội này sao? Chẳng lẽ cậu không biết nếu mất cơ hội này sẽ giống như là cậu từ chối sự tự do và không bao giờ có cơ hội nữa."
Ánh mắt của Lâm Hạo hơi chìm xuống như đang suy nghĩ điều gì đó. Đối với đơn đặt hàng lần này, khi nhìn thấy mục tiêu anh thực sự không khỏi sững sờ. Không được tính là người quen nhưng lại là một người rất quan trọng của người anh để tâm. Trước kia, anh chỉ nghĩ cậu ta là một thiếu gia đam mê nhiếp ảnh nhưng thực sự không ngờ thân thế phía sau lại phức tạp vô cùng. Đến mức có người sẵn sàng thuê tổ chức để ám sát.
"Cậu nên nghĩ lại đi. Ít ra khi cậu nhận còn có thể cho người đó một cái chết nhẹ nhàng, nếu không tổ chức sẽ chuyển vụ này cho . Hiện giờ chỉ có hai người chưa có mục tiêu thôi"
Lời nói của người đàn ông kia như phá vỡ dòng suy nghĩ của Lâm Hạo. , người này là một tên điên. Bình thường chỉ những hợp đồng yêu cầu hành hạ hoặc bắt cóc tổ chức mới giao cho hắn ta.Nếu ai bị rơi vào tay hắn đều bị hắn đùa giỡn một phen rồi mới kết liễu.
"Tôi sẽ nhận"
Lâm Hạo nói đúng ba từ rồi gọi thanh toán và rời khỏi đó không quan tâm đến người đàn ông kia nữa nên không nhìn thấy được ánh mắt thân trầm của người nọ dõi theo mình. Vừa lách qua đoàn người đi ra khỏi quán, anh lặng lẽ bước đi trên vỉa hè, chìm vào suy nghĩ của mình. Hợp đồng này sẽ là hợp đồng cuối cùng của anh với tổ chức, nếu giết người kia, anh sẽ có được sự tự do của mình. Cũng vì hai chữ tự do này mà cuộc đời của anh từ trước đến nay đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ. Nếu là người khác anh sẽ không nói hai lời lập tức kết liễu. Thực ra kể cả người này, đáng lẽ anh cũng không cần suy nghĩ thêm làm gì.Giết cậu ta cũng có nghĩa anh sẽ có tự do và có cơ hội đến gần với cô. Còn nếu không giết anh sẽ mất đi sự tự do và phải làm việc cho tổ chức mãi mãi. Nhưng nếu cậu ta chết rồi, người kia sẽ rất đau khổ.
Lâm Hạo nhíu chặt mày, mọi suy nghĩ bây giờ trong anh vô cùng hỗn loạn. Anh cũng đã từng đặt câu hỏi cho chính bản thân mình rằng người kia có đáng để anh làm thế không? Ngay đến cả cảm tình anh dành cho cô, chính cô cũng còn không biết. Giữa hai người cũng chẳng hề có kỷ niệm gì quá sâu sắc, vậy mà sao cứ khi nghĩ đến làm cô bị tổn thương thôi anh cũng không thể nào dứt khoát quyết định được.
Rốt cuộc ở cô có điều gì khiến anh rối loạn đến như vậy chứ? Rốt cuộc em đã hạ bùa chú gì lên người tôi thế Ngọc Linh?
Đã hơn một tháng trôi qua.
Cao Lăng rút tấm ảnh ở ví ra ngắm nhìn nó thật lâu, ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt kia. Từ ngày đó đến giờ cô vẫn chưa chịu gặp anh một lần. Không sao cả, anh sẽ kiên trì đến cùng, cho dù giờ cô vẫn chưa muốn gặp anh cũng được.Anh sẽ đợi đến lúc cô chấp nhận gặp anh.
Cao Lăng cứ chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên mới làm cho anh bừng tỉnh. Liếc nhìn về phía đồng hồ, anh nhíu mày, đã một giờ sáng còn có ai đến vậy. Cao Lăng đứng dậy đi về phía cửa. Nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng đang đứng trước cửa, ngay lập tức anh liền đóng cửa lại. Tiếc rằng người kia cũng dường như đoán được phản ứng của anh, Lâm Tuyết Nhi dùng cả sức lực chặn cửa ngăn không cho anh đóng lại.
"Cao Lăng, hãy nghe em nói. Em thực sự muốn nói chuyện với anh mà"
Thấy cô ta cố chặn cửa như vậy, anh nhíu chặt mày khẽ hừ một tiếng rồi đột ngột thả cửa ra khiến Lâm Tuyết Nhi mất đà ngã nhào xuống đất. Tuy vậy nhưng Cao Lăng cũng không có thêm một động tác nào tỏ vẻ muốn đỡ người con gái đang tỏ ra yếu đuối dưới chân mình.
Lâm Tuyết Nhi cắn chặt môi dưới. Cúi gằm mặt che đi sự phẫn uất trong con mắt. Hôm đó, cô kiên quyết ở lại cho đến lúc anh trở về nhà. Nhưng ngay khi Cao Lăng bước vào cửa, khi vừa nhìn thấy cô liền không nói một lời nào, cầm cổ tay cô và hất cô ra ngoài cửa như vứt một thứ bẩn thỉu vậy. Lực kéo đó thực sự rất mạnh, năm đầu ngón tay cứ hằn đỏ trên cổ tay mãi một tuần sau mới hết. Lâm Tuyết Nhi vẫn còn nhớ hình ảnh lúc đó. Chưa bao giờ cô thấy Cao Lăng dữ dằn đến như vậy, lúc anh cầm cổ tay cô, cô còn nghĩ mình sắp bị anh đánh đến nơi rồi.
Lâm Tuyết Nhi cố chấn tĩnh bản thân rồi gượng gạo đứng dậy, lao đến ôm chầm Cao Lăng, đôi mắt ngân ngấn nước, khuôn mặt hiện lên vẻ đáng thương khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng sẽ đều cả thấy xót xa.
"Cao Lăng, sao anh lại thay đổi như vậy. Chẳng phải chỉ là một người con gái thôi sao. Cô ta ở cạnh anh được bao lâu chứ? Còn em, em ở bên anh đã bao lâu. Chúng ta học cùng nhau cả thời gian cấp ba, chẳng lẽ em còn không bằng một người quen anh mấy tháng sao? Anh nhẫn tâm nhìn em như thế này ư?"
"Cô không đủ tư cách để so sánh với Ngọc Linh" Cao Lăng lạnh lùng nhìn thẳng vào Lâm Tuyết Nhi gằn từng chữ rồi hất mạnh cô ta ra khỏi người mình.
"Em không đủ tư cách ư?" Lâm Tuyết Nhi trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, cười khẩy " Cô ta mới không đủ tư cách. Anh bị mù rồi. Phương Minh cũng bị mù như anh. Cô ta có cái gì khiến hai người trở nên điên loạn như vậy? Sao hả? Trình độ lên giường của cô ta rất cao siêu sao? Làm cho cả hai thích đến nỗi lưu luyến không rời chứ gì?"
Chưa kịp dứt lời, một lực đạo rất mạnh ập đến, tóm chặt cổ họng Lâm Tuyết Nhi đẩy mạnh cả thân hình cô ta đập vào tường. Khuôn mặt dữ tợn của Cao Lăng như được phóng đại trước mắt Lâm Tuyết Nhi, trong con ngươi hằn tia máu của anh, cô có thể nhìn thấy hính ảnh khuôn mặt chật vật của mình như thế nào. Lực đạo bàn tay của Cao Lăng càng ngày càng lớn, siêt chặt đến nỗi cô chỉ có thể há miệng cố hớp lấy không khí, bàn tay quờ loạn lên như muốn van xin anh buông ra, nếu không cô sẽ chết. Lúc này, Lâm Tuyết Nhi có thể cảm nhận rõ được sự nguy hiểm của người đàn ông này. Từ trước đến giờ cô luôn thấy anh tươi cười và dịu dàng. Thực không ngờ, người này lại có thể trở nên hung tàn như vậy. Lâm Tuyết Nhi thực sự sợ hãi. Móng tay cô bấu chặt vào bàn tay của Cao Lăng khiến vết hằn gần như bật máu. Cô có thể cảm nhận lực đạo sắp bẽ gãy chiếc cổ của mình dễ dàng kia rất rõ ràng.
"Cô cho rằng cô đang buông lời vũ nhục ai đấy? Lâm Tuyết Nhi, tôi không thèm chấp nhặt đàn bà thì cô liền cho rằng có thể trêu đùa với tôi có phải không? Cô nghĩ rằng mấy cái trò mèo của cô có thể thực sự qua mắt được tôi ư? Một chai rượu thật có thể làm tôi say như vậy hay là cô đã động tay chấn. Lại còn dễ dàng cởi hết quần áo nằm cạnh tôi bày trò nữa. Thật đúng là loại rẻ tiền. Vậy mà cô còn dám sỉ nhục Ngọc Linh. Tôi thực sự muốn khâu cái mồm của cô lại quá, cô có muốn cảm giác bị khâu mồm như thế nào không?"
" Ngày hôm đấy tôi đã cho cô đi nhưng cô còn dám đến nhà tôi. Cô nghĩ rằng tôi không dám làm gì cô à? Lâm Tuyết Nhi, cô tự đề cao mình quá rồi đấy. Quen biết tôi lâu ư? Cô vẫn còn chưa biết hết con người của tôi đâu. Cô có tin rằng kể cả tôi bóp chết cô ngay lúc này, người cha giàu có của cô cũng chẳng thể làm gì tôi không?"
Tiếng nói của Cao Lăng như lời thì thẩm ma quỷ cứ vang vẳng bên tai Lâm Tuyết Nhi. Cô cảm giác mình thực sự rất gần với cái chết. Hình trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, dù cố gắng hớp không khí đến đâu cũng không thể chống cự thêm được nữa. Lâm Tuyết Nhi cố gắng dùng hết hơi sức còn lại mở mắt cố van xin người kia.
"Đừng giết em... Xin anh"
"Kì thực bóp chết cô khiến cho tôi cảm thấy bẩn tay. Hơn nữa ngay tại đây sẽ làm bẩn nhà của tôi, Ngọc Linh nếu đến cô ấy sẽ cảm thấy ô uế. Mà dù sao chúng ta cũng niệm tình có quen biết, tôi sẽ không giết cô" Cao Lăng lạnh lùng nói rồi cầm chiếc cổ kia hất mạnh cả thân thể cô ta ra ngoài cửa một cách dễ dàng. Lâm Tuyết Nhi vừa được thả tự do liền ho sặc sụa, hít lấy hít để không khỉ, cô vẫn chưa thoát khỏi sự hoảng sợ vừa rồi.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu" Nói rồi Cao Lăng cũng không đợi nghe trả lời từ người kia liền trực tiếp đóng cửa lại. Người này, anh thực sự chán ghét đến tận cùng.
Lâm Tuyết Nhi cũng không dám nói thêm gì nữa. Sau khi lấy lại được hơi thở cô ta liền run rẩy cô gắng đứng dậy rồi nhanh chóng bỏ đi. Lúc này cô chỉ muốn rời khỏi ngay lập tức. Đúng như Cao Lăng đã nói, cô thực sự đã khinh thường anh rồi. Con người này không hề như vẻ bề ngoài. Anh chỉ tử tế với những người được bản thân coi trọng còn đối với những ai chẳng may đắc tội với anh ta thì Cao Lăng là một con quỷ. Lâm Tuyết Nhi không thể nhầm được, sát ý trong ánh mắt của anh vừa rồi có lẽ cả đời này cô ta không muốn gặp lại thêm một lần nào nữa.
Hình ảnh Lâm Tuyết Nhi nắm chặt cổ áo hốt hoảng chạy ra khỏi chung cư linh cũng đều được thu vào trong mắt Ngọc Linh. Cô khẽ nhíu mày một cái đầy khó hiểu. Nhưng Ngọc Linh cũng không muốn để tâm thêm nữa. Đến ngày mai thôi, mọi chuyện sẽ thực sự chấm dứt.
Hôm nay khi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai, Ngọc Linh liền nhìn thấy chiếc nhẫn cỏ mà Cao Lăng đã tặng cô hôm đi dã ngoại. Thời gian trôi qua đã lâu nên phần cỏ bên ngoài đều bị héo khô, lộ ra một phần màu bạc được bọc trong đó. Ngọc Linh đưa tay gỡ bỏ phần cỏ đi liền nhìn rõ một chiếc nhẫn kiểu cách đơn giản, có một hàng kim cương bé bé lấp lánh phía bên mặt nhẫn. Cô cứ ngỡ thực sự nó chỉ là một chiếc nhẫn cỏ, thực không ngờ Cao Lăng lại tặng cô một chiếc nhẫn thật. Không biết nên nói anh hiểm hay là ngốc nữa. Nếu như cô không để ý, một ngày này thấy cỏ bị khô hết liền tiện tay vứt đi thì chẳng phải là vứt luôn cả chiếc nhẫn rồi sao?
Nghĩ lại, Ngọc Linh vẫn không thể thở hắt ra một hơi. Cô với tay vào trong áo móc ra chiếc nhẫn được xỏ vào dây chuyền ra. Kì thực đến khi bỏ cỏ ra rồi thì chiếc nhẫn lại rộng hơn so với ngón tay của cô, thế nên Ngọc Linh quyết định đeo nó vào cổ như thế này. Cô cầm chiếc nhẫn lên, xoay mặt trong của nhẫn ra, ánh mắt lộ rõ sự nhu hòa khi nhìn vào dòng chữ được khắc kia.
Lăng Linh.
Cao Lăng và Ngọc Linh.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt rồi lăn dài trên gò má cô, Ngọc Linh nhắm chặt mắt lại như không cho phép mình được yếu mềm thêm một chút nào nữa. Cô cất chiếc nhẫn vào trở lại trong áo rồi đứng im tại chỗ đưa mắt nhìn lên ban công nhà Cao Lăng. Cứ như thời gian dần trôi qua, cho đến khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi sáng bầu trời thì hình bóng người con gái đứng nơi đó cũng đã không còn.
Cao Lăng thức dậy liền cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Đêm hôm qua sau khi cảm thấy vô cùng bực bội với Lâm Tuyết Nhi, anh liền mở một chai rượu ra uống như lấy được rồi ngủ quên ở ghế sopha từ lúc nào không hay. Lê lết thân xác mệt mỏi rã rời vào nhà vệ sinh rồi thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay anh cần phải có mặt ở studio để hoàn thành một số công việc tồn đọng từ một tháng qua. Chuẩn bị xong xuôi, Cao Lăng liền bước ra cửa nhà nhưng vừa lúc định mở cửa anh liền dừng chân, đưa mắt nhìn xuống đất. Là một phong bì. Ai đã để vào đây nhỉ? Anh nhớ là hôm qua nó không hề có ở đây. Cao Lăng cầm lá thư dưới đất lên khó hiểu nhìn bao bì trắng tinh bên ngoài. Anh cẩn thận bóc ra xem bên trong là gì. Ánh mắt càng đưa dần xuống dưới khuôn mặt liền biến sắc, ngón tay trắng bệch nắm chặt tờ giấy như muốn xe nó ra hàng nhìn mảnh. Đến khi ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng thì cả cơ thể đang chết lặng chợt như có sức mạnh vô hình thúc anh mở cửa ra lao người chạy ra ngoài giống như là chỉ cần chậm một giây thôi anh sẽ mất đi tất cả vậy. Từng lời từng lời trong bức thư kia cứ lặp đi lặp lại trong trí óc Cao Lăng không ngừng.
"Cao Lăng, là em.
Từ ngày hôm đó đến nay, lúc này em cũng chỉ dám viết cho anh một bức thư như thế này. Anh biết không, kể cả khi chính mắt em nhìn thấy anh nằm bên cạnh người con gái khác như vậy trong lòng em kì thực vẫn cố chấp không tin vào điều đó . Anh sẽ không bao giờ phản bội em cũng sẽ yêu ai khác ngoài em mà đúng không? Em vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng mọi chuyện xảy ra chỉ là tai nạn hoặc có sự hiểu nhầm gì đấy. Nhưng cho dù là như vậy thì niềm tin đó cũng không đủ để em xóa bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu.
Cao Lăng là anh đã phụ em. Anh bảo em sao có thể coi như chưa có gì xảy ra để tiếp tục ở bên anh đây? Em không thể. Em không làm được. Dù em vẫn còn yêu anh nhiều như thế này nhưng hình ảnh kia như ám ảnh trong tâm trí em, nó cứ quay vòng trong đầu em hàng đêm như cười vào tình yêu em dành cho anh vậy. Em không chịu nghe anh giải thích một lần nào là do em thực sự rất sợ gặp anh, đối diện với anh và nghe anh nói. Thà rằng em sống trong những lý do em tự cho là đúng này còn đỡ đau đớn hơn.
Khi anh đọc lá thư này có lẽ em đã đi rồi. Kì thực em là một con người hèn nhát như vậy đấy. Em quyết định ra đi. Có lẽ liều thuốc tốt nhất cho chúng ta chính là thời gian. Xa rồi sẽ quên thôi. Mọi đau đớn cũng sẽ không còn nữa. Đến lúc em quay về, chắc em sẽ có đủ dũng khí để gặp anh. Xin lỗi nếu em ích kỷ.
Tạm biệt."
Cô chỉ nói xin lỗi rồi để một lá thư như vậy liền rời bỏ anh ư? Ngọc Linh sao em có thể tàn nhẫn đến như vậy. Một tháng, dù chỉ mới một tháng nhưng tất cả tình cảm trước đây rồi cả sự cố gắng của anh em liền phủi bỏ hết như vậy để ra đi ư?
Cao Lăng không thể kìm chế cơn kích động cửa mình thêm nữa. Anh vừa chạy rat hang máy vừa rút điện thoại ra gọi cho cô. Nhưng số điện thoại đã thuê bao. Không nghĩ thêm anh liền gọi cho Khả Vy.
"Alo" Giọng Khả Vy vang lên, phía bên kia đầu dây rất ồn, dường như cô đang ở chỗ đông người.
"Khả Vy đưa máy cho Ngọc Linh"
"Chị hai không..."
"Anh nói đưa máy cho Ngọc Linh mau lên" Cao Lăng quát lên đầy kích động, bàn tay anh bấu chặt vào điện thoại đến trắng bệch.
Cũng lúc này, Khả Vy tỏ vẻ vô cùng bối rối nhưng rồi cũng quyết định đưa máy cho Ngọc Linh.
"Chị hai, là anh Cao Lăng"
Ánh mắt Ngọc Linh liền xao động, hô hấp trở nên khó khăn vô cùng, lưỡng lự mất một lúc cuối cùng cô cũng vươn tay ra đón nhận chiếc điện thoại. Cô mỉm chặt môi một cái, khó khăn lên tiếng.
"Alo"
Đã hơn một tháng, vậy mà giờ đây khi cô chịu nói chuyện với anh thì cũng là lúc cô chuẩn bị rời bỏ anh mà đi. Sự tức giận, đau khổ luôn bị kìm nén trong ngực Cao Lăng như bùng phát. Chỉ là khi nghe thấy giọng cô, nỗi nhớ khôn cùng suốt một tháng qua liền gạt đi hết tất cả. Mọi sự trách móc của mấy giây trước đó đều trôi sạch. Cao Lăng cố gắng kìm nén bản thân bình tĩnh lại, dù cổ họng bắt đầu nghẹn lại nhưng anh cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất để giọng mình không lạc đi.
"Ngọc Linh, em đừng đi. Anh không muốn xa em"
Chỉ hai câu nói này thôi nhưng toàn cơ thể Ngọc Linh như dao động. Cô run rẩy cô kìm nén những giọt nước trào ra. Lúc này cô muốn hối hận, cô muốn mặc kệ tất cả. Phản bội cũng được, không phải thân xác của mình cũng được, cô chỉ cần có anh ở bên cạnh thôi. Nhưng đó là tiếng nói của trái tim mà cô biết cô không thể làm như vậy. Không thể sai càng sai. Thà đau một lần còn hơn để tình cảm càng lâu thì nỗi đau càng lớn.
"Cao Lăng, em xin lỗi"
Ngọc Linh vội vàng nói rồi run rẩy nhanh chóng cúp điện thoại, tắt nguồn đi. Cô không muốn nghe anh nói thêm gì nữa. Nếu không cô sợ rằng mình sẽ không đủ kiên cường để ra đi nữa mà sẽ chạy về với anh. Cô trả điện thoại cho Khả Vy cố che đậy sự run rẩy của mình, cố gắng nở một nụ cười để gượng gạo. Nhưng tất cả những cử chỉ đó đều không qua được ánh mắt của Cảnh Việt. Hắn trầm tư nhìn cô, một chữ đều không nói nhưng trong lòng đều nhói đau từng cơn. Ngọc Linh thực sự yêu người kia đến như thế sao? Liệu cô ra nước ngoài rồi có thể quên được cậu ta không? Liệu hắn còn có cơ hội đến với cô không? Cảnh Việt đã biết về việc giữa cô và Cao Lăng, hắn cho rằng cậu ta có lỗi như vậy sẽ khiến cô chết tâm nhưng có lẽ hắn đã nhầm rồi.
Sau khi Ngọc Linh cúp máy, Cao Lăng liền gọi lại nhưng đều là thuê bao. Anh không cố gắng thêm nữa chỉ lao đầu chạy xuống khu để xe trước cửa khu chung cư. Ngay cả mũ bảo hiểm Cao Lăng cũng không thèm để tâm mà lập tức lao lên xe khởi động và phóng đi. Nhưng khi vừa quẹo tay lái ra khỏi khu chung cư bỗng một tiếng súng vang lên như xé rách không gian lao thẳng về phía lồng ngực Cao Lăng. Ngay khi anh cảm nhận được sự đau đớn từ lồng ngực truyền đến thì một chiếc ô tô ngay từ phía sau bỗng lao vut lên đâm thẳng vào xe anh khiến cho cả người Cao Lăng đã mất hết sức lực liền bị văng ra đập đầu vào lề đường.
Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh, đến mức những người đi xung quanh đó đều sững sờ mãi cho đến khi chiếc ô tô kia phóng đi mất hút mới chợt bừng tỉnh lao đến xem người bị nạn. Máu chảy từ trên đỉnh đầu cũng như từ lồng ngực ồ ạt trào ra. Cao Lăng một tay nắm chặt lồng ngực của mình, cố dùng hết sức để đứng dậy nhưng toàn thân anh lúc này đã không nghe theo lời anh nữa. Dù cố cố gắng thế nào nhưng mọi hình ảnh trước mắt bắt đầu nhòe dần đi, cơn đau như hành hạ trí óc anh.
Không được, anh phải đứng dậy, nếu anh không đến kịp Ngọc Linh sẽ thực sự bỏ đi. Cao LĂng cắn chặt răng, hét lên một tiếng, bàn tay chống xuống đất cố vùng lên. Những người xung quanh bắt đầu lên tiếng khuyên can nhưng lúc này anh chẳng còn sức để nghe lời họ nói. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là anh phải đến chỗ cô, anh biết cô chỉ giận dỗi thôi, cô đang đợi anh đến để dỗ dành cô mà. Đôi tay cô gắng chống lên, rồi một bên chân, hai bên chân, máu vẫn chảy ồ ạt không ngừng thấm đẫm chiếc áo trào ra bàn tay anh. Cao Lăng dùng hết sức đấy thân mình đứng thẳng lên nhưng ngay khi bước được một bước về phía trước, cả người anh đều ngã gục xuống. Lúc này ngay cả cứ động một ngón tay cũng đều không thể nữa. Cao Lăng cố mở mắt nhìn rõ khung cảnh về phía trước. Anh thấy... anh thấy... Cô đang mỉm cười với anh vô cùng ngọt ngào và cô còn gọi tên anh nữa. Cô không đi nữa, cô đã trở về bên anh, cô tha thứ cho anh rồi.
Cao Lăng mỉm cười vươn tay về phía trước để chạm vào gò má cô, vuốt ve nó. Những giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt lẫn vào những vệt máu nơi mai tóc. Anh biết cô sẽ không bỏ anh mà đi mà. Bỗng ánh sáng xung quanh trở nên vô cùng chói mắt khiến cho Cao Lăng không thể mở mắt nổi nữa. Đôi môi anh mất máy hốt hoảng gọi tên cô một lần rồi mọi thứ đều chìm vào bóng tối.
"Ngọc Linh"
Ngọc Linh đứng trước cửa làm thủ tục nhập cảnh liền nghe thấy tiếng Cao Lăng gọi mình, cô vội vàng quay đầu lại nhưng ánh mắt tìm kiếm mãi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Cô không tin là mình nghe nhầm, có lẽ anh vừa gào tên cô trong đám đông chăng. Ngọc Linh cứ đứng chôn chân tại chỗ như vậy, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.
"Ngọc Linh đến giờ rồi chúng ta phải vào thôi" Cảnh Việt thấy cô như vậy liền lên tiếng nhắc nhở.
"Đợi một chút. Chỉ một chút thôi" Ngọc Linh không quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn nhìn vào đám đông đầy mong chờ. Cảnh Việt đứng ngay bên cạnh cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Cả hai cứ đứng như vậy cho đến khi loa phát thanh gọi đúng tên hai người thì lúc này Cảnh Việt mới lên tiếng.
"Nếu cô không muốn đi nữa liền ở lại đi. Nếu cô vẫn còn thích cậu ta như vậy... liền ở lại"
Ánh mắt Ngọc Linh hơi chấn động, cô có thể ở lại không? Có thể không?
"Chỉ là tôi nghe thấy tiếng anh ấy nên muốn đợi một chút thôi. Chúng ta đi" Ngọc Linh quay đầu lại mỉm cười với Cảnh Việt một cái rồi quyết đoán bước về phía quầy thủ tục. Hắn cũng bước theo ngay sau cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây. Cố gắng mỉm cười để làm gì, giọng nói của cô đều lạc hẳn đi, lại còn làm bộ không khóc nữa. Nếu được hắn sẵn sàng ôm cô vào lòng cho cô khóc một trận còn hơn nhìn cô nhẫn nhịn như thế này. Cô thực sự không biết rằng nhìn cô như vậy trong lòng hắn còn khó chịu hơn gấp trăm lần sao.
Cố tỏ ra để mạnh mẽ để làm gì chứ, phụ nữ là để đàn ông bao bọc. Nếu người kia chỉ có thể đem lại sự đau khổ cho cô, thì hắn sẽ làm chỗ dựa cho cô những lúc cô yếu mềm. Cảnh Việt thầm quyết định.
Cả hai hoàn thành thủ tục liền bước vào phòng chờ để lên máy bay. Nhưng cuối cùng Ngọc Linh không kìm được lòng nhìn ra phía bên ngoài một lần nữa. Chỉ là hình bóng kia vẫn không xuất hiện. Cô biết lần này cô đã quá ích kỷ rồi nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Ngọc Linh dứt khoát quay người bước vào bên trong không nhìn lại thêm một lần nào nữa.
Tạm biệt Cao Lăng. Tạm biệt người em yêu.
P/s: Thật tình cuối cùng cũng xong. Xin lỗi vì qua lâu mới có chương mới. Ta thực sự quá bận luôn. Bận đến phát điên cộng thêm dạo này đọc nhiều truyện, tâm tình cũng bị rối loạn. Viết chương này vô cùng vất vả. Ta thực sự đã mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành được. Lì xì đầu năm hơi muộn.
Ngoài lề thêm một điều. tiêu đề chương này là " Trùng hợp đến như vậy đều là do số mệnh ư?" thực lòng ta rất ư muốn viết thành "Trùng hợp đến như vậy đều là tác giả mà ".
Kết thúc lảm nhảm. Chương sau sẽ cố gắng. Ây da dạo này đầu óc rối loạn thật