Đúng như đã nói, Ngọc Linh kiến quyết kéo bằng được ông Tống đi bệnh viện để kiểm tra them một lần nữa. Ban đầu ông còn gắt gỏng nói rằng mình vẫn rất khỏe không cần phải kiểm tra. Nhưng từ trước đến giờ ông luôn rất chiều cô, tính cách đó đã như một phản xạ tự nhiên rồi thế nên cuối cùng Ngọc Linh cũng thuyết phục ông thành công. Việc xét nghiệm lần này rất nhanh nên Cao Lực Ngôn hẹn cô và ông Tống đợi ở phòng chờ, sẽ biết ngay kết quả trong ngày.
“Kết quả xét nghiệm đã có rồi. Bác Tống có chỉ số bạch cầu tăng cao nhưng có tận ba loại bạch cầu. Bạch cầu đa nhân trung tính tăng tức là trường hợp bị nhiễm trùng. Bác bị áp xe gan đường mật”- Vừa nhìn số liệu kết quả, Cao lực Ngôn vừa nói.
“Áp xe gan đường mật … vậy có phải làm phẫu thuật không?” Ngọc Linh lên tiếng hỏi.
“Vì bây giờ mới là giai đoạn đầu tiên mà đã kịp phát hiện nên chỉ cần điều trị ngoại khoa và để chỉ định mổ cấp cứu có trì hoãn. Viếc phẫu thuật sẽ giải quyết nguyên nhân lấy sỏi và dẫn lưu đường mật. Bệnh này nếu không phát hiện sớm thì sẽ có thể chuyển thành ung thư túi mất đến 80%.Tôi sẽ ghi đơn thuốc cho bác, chút nữa cô xuống kho thuốc mua là được rồi”
Thở nhẹ một cái, cuối cùng thì không phải là ung thư. Cảm ơn Cao Lực Ngôn và rời khỏi phòng khám, Ngọc Linh nhanh nhẹn đi ra kho thuốc và mua theo yêu cầu. Trên đường về cô cũng không quên ca thán ông Tống vì lúc đầu ông còn kì kèo mãi mới chịu đi. Người cha đáng thương chỉ biết hắng giọng im lặng nghe chứ cũng không phản bác, trên nét mặt ẩn hiện ý cười. Ông vừa mới nhận ra them được một điều, không phải chỉ có mình ca thán con cái mới là một sự hưởng thụ. Nghe nó trách móc quan tâm như vậy cũng thật là hạnh phúc.
***
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi, thoáng cái cô đã sống trong thân xác này 4 tháng rồi. Thời tiết bắt đầu chuyển vào thu, không mát mà cũng chẳng nóng. Ngọc Linh không quanh quẩn trong nhà thì lại đi tập và hẹn Cao Lực Ngôn đi cafe.Nói mới liền nhớ đến vị sư huynh mà bác sĩ yêu nghiệt đắm đuối nha, khác hẳn với những gì Ngọc Linh tưởng tượng là người đó cũng có vẻ ngoài đẹp trai trắng sang như Ngôn Ngôn. Nhưng khi gặp rồi thì, cô shock toàn tập. Chu Khánh Vũ là một người đàn ông vô cùng lực lưỡng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, khuôn mặt chữ điền đầy nam khí. Lúc anh đứng trước mặt cô, Ngọc Linh cảm thấy như đang đối diện với một con gấu trong bộ dạng con người vậy. Ánh đền điện trên đầu còn bị Khánh Vũ che lấp luôn. Ngọc Linh há mồm nhìn không nói được nửa chữ mãi đến khi bị Lực Ngôn đập mạnh một cái mới tỉnh lại. Cô khẽ hắng giọng, biết mình đã có hành động bất lịch sự liền cười thật tươi chìa tay ra .
“Chào anh, em là Tống Ngọc Linh. Vì anh thật … ờ cao lớn nên em hơi giật mình. Thật ngại quá”
“Chào em, anh là Chu Khánh Vũ. Đừng ngại anh hiểu được, thường ai gặp anh lần đầu đều giật mình như vậy” Khánh Vũ gật đầu tỏ vẻ thông cảm và… nở nụ cười.
Được rồi, cô phải thú nhận một điều là gu thẩm mỹ của bác sĩ Ngự thật là đặc biệt đấy. Khánh Vũ cười lên nhìn trông rất dữ tợn, đôi mắt bị sếch lên, cơ miệng được kéo lên quá cao quá dài… Ngọc Linh shock lần thứ hai nhưng lần này cô cũng không bất lịch sự để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài mà chỉ cười khan vài tiếng. Sau này khi tiếp xúc dần với vị sư huynh thì cô phải công nhận vẻ bề ngoài không thể nói được điều gì nha. Khánh Vũ là một người rất lành tính lại hơi ngốc, luon bị các thành viên khác trêu chọc. Dần dần tiếp xúc, cô càng thấy anh rất dễ thương. Nhiều khi cô còn bắt nạt con gấu to xác này, rất vui luôn. Cứ mỗi lần anh nở nụ cười lên với người mới đến làm cho họ sợ, mọi người trong phòng tập lại được một trận cười ngả nghiêng. Cũng có lần anh tâm sự với Ngọc Linh rằng Cao Lực Ngôn nói anh cười lên rất thân thiện mà tại sao ai cũng bị dọa vậy. Ý đồ xấu xa muốn chỉnh bác sĩ Cao liền nảy ra trong dầu Ngọc Linh, cô cười gian tà và nói cho Khánh Vũ biết sự thật với một gương mặt vô cùng thành thật. Thế là ngay sau buổi tạp bác sĩ Cao liền gọi điện cho cô gào thét là hại chết hắn rồi blab la. Ngọc Linh cười ngất luôn.
Nếu không đi ra ngoài thì cô lại ở nhà, lên mạng. Nói chuyện với những thành viên trên diễn đàn giúp cô biết them rất nhiều điều cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi. Dù đã quyết định không gia nhập hội của bọn vì cô không tin người dễ dàng đến như thế nhưng vẫn phải công nhận rằng hội này rất vui. Nếu có dịp lần sau chắc chắn cô sẽ gia nhập với bọn họ. Ngọc Linh chọn tháng 7 là tháng xuất phát vì cô muốn đến đúng mùa có lễ hội lớn nhất ở Mông Cổ, lễ hội Naadam. Mọi tục đều đã hoàn tất, chỉ còn khoảng một tuần nữa là cô sẽ lên đường. Lúc cô nói với ông Tống về chuyện này, ông chỉ căn dặn nhớ phải thông báo cho ông mọi lúc có thể, đặc biệt nếu có di chuyển địa điểm.
Khả Vy đôi khi sang phòng cô chơi, càng ngày con bé càng quấn lấy cô hơn. Ngọc Linh cũng không cảm thấy khó chịu về việc này, chỉ có Minh Nguyệt từ sau lần bị cô chỉnh liền trở nên ngoan ngoãn im lặng hơn, đôi khi cô vẫn bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của cô nàng nhưng kệ thôi, cô chẳng quan tâm. Còn có một lý do nữa khiến cô ta thường xuyên tỏ vẻ chăm ngoan hơn đấy là Trịnh Cảnh Việt gần như ngày nào cũng đến nhà cô điểm danh. Gần đây sau khi ông Tống biết mình bị bệnh thì cũng tự cho phép mình nghỉ ngơi. Không đi chơi golf thì sẽ ở nhà nghỉ ngơi đọc sách. Mọi công việc của công ty đều giao lại cho Cảnh Việt tự giải quyết. Thỉnh thoảng Ngọc Linh dẫn theo Khả Vy sang bên thư phòng nói chuyện cùng ông Tống. Ban đầu không khí còn gượng gạo, Khả Vy còn lắc đầu không chịu đi cùng nhưng càng về sau thì ông Tống cũng mở lòng nhiều hơn. Sao ông lại không biết trong lòng Ngọc Linh nghĩ gì chứ. Thực ra cả Minh Nguyệt hay Khả Vy đều không có lỗi gì cả, ông không nên lạnh nhạt với hai đứa. Chỉ là nghĩ thì dễ, làm mới khó. Đứa con gái út của ông thực sự rất hiền lành và nhút nhát, không giống như mẹ nó chút nào. Từ bé đến lớn ông không hề quan tâm mà con bé chưa một lẫn hờn dỗi. Như Minh Nguyệt mà xem, ngày bé thì gào khóc trách móc ông, lớn lên thì sự ghen ghét hiện ra cả khuôn mặt, nhìn đấy lại thấy phiền. Đúng là mẹ nào con nấy, khiến ông không yêu thương nổi.
Lại nhắc đến Trịnh Cảnh Việt, cô cũng không hiểu hắn ta muốn gì nữa. Dù bây giờ hắn không còn nhìn cô với kiểu chán ghét nữa, nhưng mà có cần thỉnh thoảng liếc một cái như vậy không. Cả bữa cơm cũng không để cho cô yên. Mà ngày nào cũng sang nhà cô, ừ thì muốn bồi dưỡng tình cảm với Khả Vy, điều này cô hiểu, nhìn mỗi lần nói chuyện với nó, hắn luôn nở nụ cười dịu dàng kìa. Cơ mà sao cô vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm. Ví dụ như khi biết cô sắp đi du lịch thì lại quan tâm hỏi han. Đùa chứ, tôi với anh có thân quen thế sao? Anh ghét tôi lắm cơ mà. Ngọc Linh híp híp mắt quan sát người đàn ông này, hừ, nếu không phải cô biết bản chất của anh ta thì chắc cũng sẽ bị vẻ bề ngoài lịch lãm, ân cần kia làm cho lầm tưởng rằng hắn thay đổi cái nhìn quay sang yêu thương cô đấy. Phải biết người duy nhất khiến hắn nở nụ cười dịu dàng là Khả Vy nha. Chẹp miệng một cái, Ngọc Linh quay sang chỗ khác thì lại bắt gặp đôi mắt đầy ghen tỵ của Minh Nguyệt đang chiếu thẳng vào hai người kia không một chút che dấu, nhìn một lúc thì cô ta cúi đầu xuống sau đó ngay lập tức lại mang theo khuôn mặt tươi cười chạy đến chỗ Cảnh Việt và Khả Vy cười nói với họ. Cô muốn nổi da gà nha, cô ta phải đi theo ngành diễn viên mới đúng.
Hôm nay, Ngọc Linh dậy thật sớm và mặc quần áo trang điểm nhẹ để chuẩn bị đi ra ngoài. Trước kia, cô rất thích chụp ảnh. Ước mơ của cô là trở thành một nhiếp ảnh gia nhưng lúc đó cô không thể theo đuổi theo điều đó. Tuy nhien để thỏa mãn sở thích cô cũng cố gắng sắm cho mình một bộ máy ảnh nghiệp dư. Mỗi lần đi công tác ở vùng núi, cô liền vác máy đi chụp phong cảnh. Cũng đã từng đem đi dự thi cho vui nhưng giải cao nhất cô dành được cũng chỉ là bậc ba. Tuy nhiên đấy cũng là niềm kiêu hãnh của cô rồi nha. Bước xuống nhà, Ngọc Linh liền gặp Cảnh Việt đang ngồi trong phòng khách với ông Tống. mới sang sớm mà đã đến nhà cô, hắn không có việc gì ở công ty hay sao?
“Ba, ba ăn sang chưa?” Ngọc Linh gật đầu chào hắn rồi quan tâm hỏi ông Tống.
“Ba ăn rồi, con đang định đi đâu à?”
“À, con định mua máy ảnh để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới”
“Ừ cũng đúng lúc Cảnh Việt phải đi giám sát bây giờ, để nó đưa con đi đi” Ông Tống vừa lật tờ báo vừa giả như vô tình nói.
“Con tự lái xe được mà ba”- Cha già lại bắt đầu gán ghép rồi.
“Ta quên nói, chiều qua lúc con đi tập về ta để người đưa đi bảo trì rồi. Hôm trước chẳng phải con kêu động cơ có tiếng gì lạ hay sao? Đi như thế nguy hiểm lắm ta không an tâm. Cứ để Cảnh Việt đưa con đi đón con về đi”
Rồi đúng là cô tự vả vào mồm mình mà. Hết đường để cãi, Ngọc Linh đành ngồi lên xe để Cảnh Việt chở đi đến một khu chuyên bán đồ điện tử. Cả một quang đường chẳng ai nói với ai lời nào, mãi cho đến khi gần đến nơi hắn mới miệng nói với cô.
“Tôi phải đến một chi nhánh ngay gần đây, khi nào cô chọn xong hay nháy máy cho tôi”
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi về . Anh cứ làm việc của anh đi”
“Tôi sẽ đưa cô về” Hắn không nhiều lời mà chỉ nói một câu thật chắn chắn. cô thấy vậy liền bĩu môi không thèm đôi co nữa, đúng là đồ độc đoán.
Đến nơi, cô vừa bước xuống xe thì Cảnh Việt cũng phóng xe đi không nói them câu gì.Ngọc Linh lườm nhìn theo sau đó ngay lập tức quay người đi vào trong.Khu công nghệ này rất nổi tiếng ở thành phố A, mọi chủng loại đều có thể tìm được ở đây. Từng hang và dòng máy đều được xếp thành từng quầy riêng rất rõ rang và quy củ nên cô không mất thời gian lâu đểtìm được quầy máy ảnh. Đi dọc theo từng quầy trưng bày, đập vào mắt là một chiếc máy của hang Sony dòng A7 Mark II. Ngọc Linh không do dự đưa tay ra định cầm lên xem thì bắt gặp một bàn tay khác cũng đang đưa tới. Giật mình nhìn sang, hóa ra đó là một người đàn ông nhìn phong cách ăn mặc rất thoải mai, mái tóc dài được anh ta búi củ tỏi ở sau, đủ phóng khoáng lại không thiếu sự nam tính. Người đó cũng giật mình nhìn cô sau đó liền cười nói.
“Cô xem trước đi”
“Vậy cảm ơn anh” Ngọc Linh mỉm cười gật đầu rồi không do dự cầm lên nhìn ngắm một chút rồi nhìn sang bảng giá có thông số cụ thể khẽ nhíu mày suy nghĩ.
“Trong số dòng MFT(Mirco Four Thirds) thì tôi thấy chiếc A7 mark ii cô đang cầm trên tay là ổn nhất. Nếu cô muốn dòng chuyên nghiệp hơn thì có thể thử xem Nikon D800E” Người đàn ông nọ thấy cô có vẻ lưỡng lự liền nói. Ngọc Linh mắt vẫn không dời chiếc ảnh, vừa giơ máy lên chụp thử chế độ trong nhà vừa trả lời
“Trước kia tôi có dùng một emA7 rồi. Với cả tôi chuẩn bị đi du lịch nhưng lại không muốn những dòng máy dành cho gia đình nên mới muốn mua em này. Tôi đã tìm thử trên mạng Nikon D800E không tệ nhưng trình độ hiện tại của tôi chưa nên sử dụng loại đó. Vẫn là nên chọn giá cả tương đối như thế này đã. Cũng đã lâu rồi tôi không chụp ảnh, cũng không biết còn có thể ra những tấm hình chất lượng không nữa” Bấm tách một cái, cô bỏ máy xuống quay sang người nọ mỉm cười.
“Một khi đã có đam mê với chụp ảnh thì cho dù có bỏ bao lâu đi chăng nữa. Chỉ cần cô cầm vào máy liền có thể cảm thấy như tìm lại chính mình vậy. Nếu cô quyết định chọn chiếc này thì sắm them một chiếc lens 18-200 nữa là chuẩn không cần chỉnh luôn”
“Anh có vẻ rất am hiểu về máy ảnh, là nghiếp ảnh gia chăng?” Cô khẽ cười nghiêng đầu hỏi rồi đưa chiếc máy ra cho anh ta.
“Chỉ là tôi yêu chụp ảnh như mạng, máy ảnh là bạn đời của toi thôi” Người nọ khẽ cười đón lấy chiếc máy từ tay cô.
“Vậy anh biết sử dụng chiếc này chứ? Tôi chắc chắn sẽ mua nó rồi, anh chỉ cho tôi một chts về các chế độ được không?”
“Rất sẵn lòng”
Cả hai cứ đứng tại quầy bán máy thảo luận về kinh nghiệm chụp ảnh mà không hề để ý thời gian trôi qua đã rất lâu. Chỉ thấy càng nói càng hăng, càng nói càng không dừng được. Ngọc Linh trước kia có tham gia một số diễn đàn nhưng phải biết máy ảnh là một thứ rất xa xỉ, những người đã là dân chuyên nghiệp thì họ đều phải bỏ một số tiền rất lớn để đầu tư. Mà những người như vậy luôn tự cho mình rất tài giỏi, họ luôn dùng những giọng điệu chế nhạo thay vì nhận xét chỉ bảo cho những người khác. Từ đó cô cũng chẳng bao giờ thèm hỏi những người như vậy nữa, tự cô tìm hiểu và mò mẫm. Nhưng người đàn ông đang tận tình chỉ bảo cho cô lại không như vậy, qua cách nói chuyện và cách ngón tay anh ta lướt trên máy một cách thành thục, Ngọc Linh biết là mình gặp dân chuyên nghiệp rồi. Hiếm lắm mới gặp được người tốt như vậy, cô càng hăng hỏi hơn.
Trịnh Cảnh Việt liếc nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy cô gọi điện cho hắn. Trong lòng hơi lo lắng, Cảnh Việt liền lái xe đến đó, đi vào khu máy ảnh để tìm cô. Đến khi nhìn thấy cô, hắn liền tiến đếnnhưng lại thấy cảnh cô tươi cười vui vẻ chụm đầu vào cái máy ảnh nói chuyện với một người đàn ông. Không nghĩ ngợ, Cảnh Việt liền bước đến nhanh hơn, trầm giọng gọi.
“Ngọc Linh, em đã chọn được máy chưa?”
Khi nghe thấy, cả hai người kia liền quay lại nhìn hắn. Ngọc Linh vẫn chưa thu nụ cười trên môi lại. Cảnh Việt hơi nhíu mày, từ khi quen cô là đã 10 năm chưa một lần nào hắn thấy cô cười với hắn như vậy cả.
“À, tôi chọn được rồi. đợi tôi chút” Ngọc Linh khẽ gật đầu rồi quay lại người đàn ông kia.
“Cảm ơn anh rất nhiều, lâu lắm rồi tôi mới gặp được một vị sư phụ tận tình như vậy. Cảm ơn. tất cả những gì anh đã chỉ bảo, tôi sẽ ghi nhớ. Có duyên gặp lại. Bây giờ tôi phải về đây. Tạm biệt”
“không có gì, tôi cũng rất vui vì được nói chuyện với một người cùng đam mê. Co duyên gặp lại. Tạm biệt” Người đó cười tươi giơ tay chào cô. Gật đầu, Ngọc Linh quay lại đi cùng Cảnh Việt đến quầy thanh toán rồi rời khỏi đó.
Người đàn ông kia nhìn theo bóng cô rời rồi khẽ cười để lộ má lúm đồng tiền, thở hắt nhẹ, khẽ nói nhỏ.
“Thật tiếc là đã có bạn trai rồi”
Bỗng điện thoại trong túi quần rung lên bần bật, người đó liền nhanh nhẹn lấy nó ra và bấm nút nhận cuộc gọi.
“Này, Cao Lăng anh có còn nhớ đến thằng em này không hả? Rốt cuộc anh định bao giờ mới về nhà đây, có biết mẹ đang kêu gào tên anh bên cạnh tôi không hả?”
“A., Lực Ngôn à, đây anh về đây. Vừa gặp được một cô em xinh muốn chết đang định xin số tán cuối cùng người yêu người ta lại đến đón mất. Anh đang đau lòng vì chưa kịp có tình đã thất tình đây, hôm nay chú phải uống với anh một chầu để anh bớt đau thương”
“Thôi thôi, tôi không uống với con sâu rượu như anh đâu… mau về đi”
“Trời ạ, càng ngày càng hung dữ, rồi anh đang về đây” Tắt cuộc gọi đi, Cao Lăng vừa hút sáo vừa lững thững đi ra khỏi khu mua sắm. Mãi đến khi về nhà anh mới nhớ ra là mình chưa mua máy ảnh. Thế là mất công toi cả một ngày.
***
Trịnh Cảnh Việt bực bội ngồi vào xe nhưng Ngọc Linh thì lại không hề nhận ra điều đó. Cô còn đang rất vui sướng vì mua được máy ảnh nha. Ngồi trong xe bóc vỏ hộp ra vừa ngắm nghía vừa cười tít cả mắt, nhìn cảnh tượng đấy làm Cảnh Việt càng bực bội hơn.
“Này, Tống Ngọc Linh cô bao nhiều tuổi rồi mà vẫn còn có thể vô tư nói chuyện với người lạ như thế chứ? Cô mắng Khả Vy nhưng cô có hơn gì cô ấy không?”
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Cảnh Viêt lên tiếng. Hắn chỉ là bực bội nên nói vậy nhưng khi lọt vào tai Ngọc Linh thì lại có sự khinh thường. Ý hắn là sao, là cô không bằng ai àm đi dạy đời tình yêu của hắn à?
“Có lien quan gì đến anh chứ. Tôi tự biết ai gần được ai không”
“Vậy sao? Cái người đó cô nghĩ anh ta có thể gần được không? Mới gặp mà chụm đầu vào vui vẻ nói chuyện như vậy. Hóa ra cô vẫn dễ như thế nhỉ? Tôi cứ nghĩ cô đã thay đổi cơ” Hắn nhếch mép cười một cái đầy mỉa mai.
“Này Cảnh Việt, tôi không hề động chạm gì đến anh đâu nhé. Anh đừng có mà gây sự với tôi” Ngọc Linh bực bội, đang vui vẻ tự nhiên bị thằng cha này làm cụt cả hứng.
“Là phận đàn bà cô nên giữ mình hơn đi. Chưa gì mới gặp đã cởi mở như vậy. Đàn ông họ không thích loại đàn bà dễ dãi đâu, cô nên đổi kiểu mời gọi khác đi”
“Dừng xe” Ngọc Linhlạnh lung nói. Cảnh Việt coi như không nghe thấy vẫn cứ tiếp tục lái đi. Thấy vậy cô liền mở chốt an toàn định mở cửaxe ra mặc kệ hắn có dừng hay không.
“Này, cô làm gì thế” Thấy vậy, Cảnh Việt mới vội vàng tạp xe vào lề đường. Ngọc Linh cũng chẳng thèm quan tâm ôm hộp máy ảnh bước ra khỏi xe.Hắn cũng chẳng ngăn cản cô lại, kệ cô ra khỏi xe và bắt taxi về nhà. Cảnh Việt vẫn dừng xe ở đấy, tựa đầu ngửa ra sau, thở dài. Hắn cũng chẳng biết vì sao lại nói những lời như vậy nữa.
Ngọc Linh bực bội ngồi trong xe taxi. Hắn nói như vậy là sao, quá xúc phạm cô rồi. Cái bản chất thối nát đúng là hết thuốc chữa. Thật là bực phát điên mà.
***
Thoáng cái đã đến ngày khởi hành. Ngọc Linh cũng liền quên đi sự bực bội do Cảnh Việt gây ra mấy ngày trước. Nói nhớ ra là cô không thấy hắn từ hôm đấy đến giờ, cũng không đến nhà cô điểm danh nữa. Thế càng tốt đỡ mắc công ôm bực vào người. Khả Vy giúp cô thu dọn đồ đạc vào vali và đưa cô ra sân bay. Ông Tống cũng ân cần dặn dò them một lần nữa về việc nhớ thông báo hành trình cho ông.
Tạm biệt mọi người, Ngọc Linh mang tâm trạng vô cùng háo hức lên máy bay hướng về Mông Cổ. Sau chặng bay dài và chuyển chuyến cuối cùng cô cũng đặt chân dược xuông Dalanzadgad sân bay của Gobi. Lúc còn ở trên máy bay nhìn xuông, Ngọc Linh đã có thể thấy sa mạc hoang sơ cùng những cồn cát núi đá. Trong lòng đầy những sự phấn khích không ngừng reo hò, Ngọc Linh xuống sân bay và không bao lâu cô liền tìm được vị hướng dẫn du lịch của mình. Đó là một cô gái trẻ, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, mái tóc đen búi gọn gang.
“Xin chào cô Tống, tôi tên là Gana sẽ là hướng dẫn viên du lịch của cô. Bây giờ chúng ta sẽ ra xe và tôi sẽ phổ biến lịch trình với cô khi đi về khách sạn”
Ngọc Linh cười cảm ơn rồi nhanh chóng đi theo Gana. Bác tài xế là một người khá thân thiện, vui vẻ giúp cô cầm hành lý và nhanh chóng bắt đầu di chuyển. Khách sạn Ngọc Linh đặt là Three Camel Lodge, là khách sạn 5 sao duy nhất ở đây. Vơi ý định thám hiểm cùng đời sống của người dân nhưng cô cũng không quên mình cần một nơi để tắm rửa nghỉ ngơi. Ba người băng băng trên con đường hoang sơ bằng con xe jeep, xung quanh là thảo nguyên mênh mông chân trời như bất tận.
“Không có một chỉ dẫn nào, làm sao bác có thể phân biệt được phương hướng để đi vậy bác Trương” Ngọc Linh lên tiếng hỏi người lái xe thì Gana và bác cười thật giòn.
“Là nhìn hướng mặt trời đó cô bé. Có một số đoạn đường thì nhìn những dãy núi”
Ngọc Linh gật gù, trước đây trên vùng núi cô sống dù cũng hoang sơ nhưng ít ra vẫn có bảng chỉ dẫn lối đi. Đây là lần đầu tiên có được trải nghiệm với cách dựa vào thiên nhiên để phân biệt phương như vậy. Thật quá thú vị.
Sau một quang thời gian chạy trên con đường ghập ghềnh đó cuối cùng cũng đã đến khách sạn. Ngọc Linh được đón tiếp rất nhiệt tình và nhanh chóng nhận lều của mình. Vào trong lêu, cô ngả lưng xuống giường thởmột hơi, hà hít hương vị lạ lẫm này. Thật quá tuyệt, lần đầu tiên cô được ở trong một túp lều như thế này. Hoang dã quá đi. Cố gắng kìm nén sự kích động, cô bắt đầu chụp ảnh lều của mình và đăng lên diễn đàn để khoe. Chuyến đi này cô không nói với những người trong diễn đàn mà định cho họ một cái kinh hỷ. Sau đó cô liền báo tin cho ông Tống là mình đã đến nơi. Tin nhắn vừa gửi đi bỗng ddiejn thoại rung lên báo có thư mới. Ngọc Linh liền bấm út mở ra., là tin nhắn của Dave anh chàng hài hước trên diễn đàn.
“Alex, cậu đang ở Three Camel Logde đúng không? Tôi cũng đang ở đây này. Tôi cũng định bí mật đi trước để tham dự lễ hội Naadam, cậu cũng thế đúng không?”
“Tôi đang ở đây anh ở đâu, tôi ở lều 6”
“Đợi chút tôi chạy sang chỗ cậu, tôi đang ở lều 9”
Không đến một phút sau, có người đứng trước lều gọi vọng vào.
“Alex, Alex”
Ngọc Linh vui vẻ chạy ra khỏi lều, cười thật tươi với người đứng trước mặt.
“Dave phải không?”
Người đó đang cười rất tươi liền chuyển sang ngạc nhiên sững người. Ngọc Linh nhìn người nọ, một chàng trai trẻ cắt tóc ngắn gọn gang, hắn mặc áo màu tối phối với chiếc quần túi hộp rất khỏe khoắn. Ngọc Linh cũng hơi nhíu nhíu mày, sao cô thấy người này quen quen nhỉ.
Dave ngẩn người một lúc mới nói
“Sao lại là cô?”
Đúng như đã nói, Ngọc Linh kiến quyết kéo bằng được ông Tống đi bệnh viện để kiểm tra them một lần nữa. Ban đầu ông còn gắt gỏng nói rằng mình vẫn rất khỏe không cần phải kiểm tra. Nhưng từ trước đến giờ ông luôn rất chiều cô, tính cách đó đã như một phản xạ tự nhiên rồi thế nên cuối cùng Ngọc Linh cũng thuyết phục ông thành công. Việc xét nghiệm lần này rất nhanh nên Cao Lực Ngôn hẹn cô và ông Tống đợi ở phòng chờ, sẽ biết ngay kết quả trong ngày.
“Kết quả xét nghiệm đã có rồi. Bác Tống có chỉ số bạch cầu tăng cao nhưng có tận ba loại bạch cầu. Bạch cầu đa nhân trung tính tăng tức là trường hợp bị nhiễm trùng. Bác bị áp xe gan đường mật”- Vừa nhìn số liệu kết quả, Cao lực Ngôn vừa nói.
“Áp xe gan đường mật … vậy có phải làm phẫu thuật không?” Ngọc Linh lên tiếng hỏi.
“Vì bây giờ mới là giai đoạn đầu tiên mà đã kịp phát hiện nên chỉ cần điều trị ngoại khoa và để chỉ định mổ cấp cứu có trì hoãn. Viếc phẫu thuật sẽ giải quyết nguyên nhân lấy sỏi và dẫn lưu đường mật. Bệnh này nếu không phát hiện sớm thì sẽ có thể chuyển thành ung thư túi mất đến %.Tôi sẽ ghi đơn thuốc cho bác, chút nữa cô xuống kho thuốc mua là được rồi”
Thở nhẹ một cái, cuối cùng thì không phải là ung thư. Cảm ơn Cao Lực Ngôn và rời khỏi phòng khám, Ngọc Linh nhanh nhẹn đi ra kho thuốc và mua theo yêu cầu. Trên đường về cô cũng không quên ca thán ông Tống vì lúc đầu ông còn kì kèo mãi mới chịu đi. Người cha đáng thương chỉ biết hắng giọng im lặng nghe chứ cũng không phản bác, trên nét mặt ẩn hiện ý cười. Ông vừa mới nhận ra them được một điều, không phải chỉ có mình ca thán con cái mới là một sự hưởng thụ. Nghe nó trách móc quan tâm như vậy cũng thật là hạnh phúc.
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi, thoáng cái cô đã sống trong thân xác này tháng rồi. Thời tiết bắt đầu chuyển vào thu, không mát mà cũng chẳng nóng. Ngọc Linh không quanh quẩn trong nhà thì lại đi tập và hẹn Cao Lực Ngôn đi cafe.Nói mới liền nhớ đến vị sư huynh mà bác sĩ yêu nghiệt đắm đuối nha, khác hẳn với những gì Ngọc Linh tưởng tượng là người đó cũng có vẻ ngoài đẹp trai trắng sang như Ngôn Ngôn. Nhưng khi gặp rồi thì, cô shock toàn tập. Chu Khánh Vũ là một người đàn ông vô cùng lực lưỡng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, khuôn mặt chữ điền đầy nam khí. Lúc anh đứng trước mặt cô, Ngọc Linh cảm thấy như đang đối diện với một con gấu trong bộ dạng con người vậy. Ánh đền điện trên đầu còn bị Khánh Vũ che lấp luôn. Ngọc Linh há mồm nhìn không nói được nửa chữ mãi đến khi bị Lực Ngôn đập mạnh một cái mới tỉnh lại. Cô khẽ hắng giọng, biết mình đã có hành động bất lịch sự liền cười thật tươi chìa tay ra .
“Chào anh, em là Tống Ngọc Linh. Vì anh thật … ờ cao lớn nên em hơi giật mình. Thật ngại quá”
“Chào em, anh là Chu Khánh Vũ. Đừng ngại anh hiểu được, thường ai gặp anh lần đầu đều giật mình như vậy” Khánh Vũ gật đầu tỏ vẻ thông cảm và… nở nụ cười.
Được rồi, cô phải thú nhận một điều là gu thẩm mỹ của bác sĩ Ngự thật là đặc biệt đấy. Khánh Vũ cười lên nhìn trông rất dữ tợn, đôi mắt bị sếch lên, cơ miệng được kéo lên quá cao quá dài… Ngọc Linh shock lần thứ hai nhưng lần này cô cũng không bất lịch sự để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài mà chỉ cười khan vài tiếng. Sau này khi tiếp xúc dần với vị sư huynh thì cô phải công nhận vẻ bề ngoài không thể nói được điều gì nha. Khánh Vũ là một người rất lành tính lại hơi ngốc, luon bị các thành viên khác trêu chọc. Dần dần tiếp xúc, cô càng thấy anh rất dễ thương. Nhiều khi cô còn bắt nạt con gấu to xác này, rất vui luôn. Cứ mỗi lần anh nở nụ cười lên với người mới đến làm cho họ sợ, mọi người trong phòng tập lại được một trận cười ngả nghiêng. Cũng có lần anh tâm sự với Ngọc Linh rằng Cao Lực Ngôn nói anh cười lên rất thân thiện mà tại sao ai cũng bị dọa vậy. Ý đồ xấu xa muốn chỉnh bác sĩ Cao liền nảy ra trong dầu Ngọc Linh, cô cười gian tà và nói cho Khánh Vũ biết sự thật với một gương mặt vô cùng thành thật. Thế là ngay sau buổi tạp bác sĩ Cao liền gọi điện cho cô gào thét là hại chết hắn rồi blab la. Ngọc Linh cười ngất luôn.
Nếu không đi ra ngoài thì cô lại ở nhà, lên mạng. Nói chuyện với những thành viên trên diễn đàn giúp cô biết them rất nhiều điều cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi. Dù đã quyết định không gia nhập hội của bọn vì cô không tin người dễ dàng đến như thế nhưng vẫn phải công nhận rằng hội này rất vui. Nếu có dịp lần sau chắc chắn cô sẽ gia nhập với bọn họ. Ngọc Linh chọn tháng là tháng xuất phát vì cô muốn đến đúng mùa có lễ hội lớn nhất ở Mông Cổ, lễ hội Naadam. Mọi tục đều đã hoàn tất, chỉ còn khoảng một tuần nữa là cô sẽ lên đường. Lúc cô nói với ông Tống về chuyện này, ông chỉ căn dặn nhớ phải thông báo cho ông mọi lúc có thể, đặc biệt nếu có di chuyển địa điểm.
Khả Vy đôi khi sang phòng cô chơi, càng ngày con bé càng quấn lấy cô hơn. Ngọc Linh cũng không cảm thấy khó chịu về việc này, chỉ có Minh Nguyệt từ sau lần bị cô chỉnh liền trở nên ngoan ngoãn im lặng hơn, đôi khi cô vẫn bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của cô nàng nhưng kệ thôi, cô chẳng quan tâm. Còn có một lý do nữa khiến cô ta thường xuyên tỏ vẻ chăm ngoan hơn đấy là Trịnh Cảnh Việt gần như ngày nào cũng đến nhà cô điểm danh. Gần đây sau khi ông Tống biết mình bị bệnh thì cũng tự cho phép mình nghỉ ngơi. Không đi chơi golf thì sẽ ở nhà nghỉ ngơi đọc sách. Mọi công việc của công ty đều giao lại cho Cảnh Việt tự giải quyết. Thỉnh thoảng Ngọc Linh dẫn theo Khả Vy sang bên thư phòng nói chuyện cùng ông Tống. Ban đầu không khí còn gượng gạo, Khả Vy còn lắc đầu không chịu đi cùng nhưng càng về sau thì ông Tống cũng mở lòng nhiều hơn. Sao ông lại không biết trong lòng Ngọc Linh nghĩ gì chứ. Thực ra cả Minh Nguyệt hay Khả Vy đều không có lỗi gì cả, ông không nên lạnh nhạt với hai đứa. Chỉ là nghĩ thì dễ, làm mới khó. Đứa con gái út của ông thực sự rất hiền lành và nhút nhát, không giống như mẹ nó chút nào. Từ bé đến lớn ông không hề quan tâm mà con bé chưa một lẫn hờn dỗi. Như Minh Nguyệt mà xem, ngày bé thì gào khóc trách móc ông, lớn lên thì sự ghen ghét hiện ra cả khuôn mặt, nhìn đấy lại thấy phiền. Đúng là mẹ nào con nấy, khiến ông không yêu thương nổi.
Lại nhắc đến Trịnh Cảnh Việt, cô cũng không hiểu hắn ta muốn gì nữa. Dù bây giờ hắn không còn nhìn cô với kiểu chán ghét nữa, nhưng mà có cần thỉnh thoảng liếc một cái như vậy không. Cả bữa cơm cũng không để cho cô yên. Mà ngày nào cũng sang nhà cô, ừ thì muốn bồi dưỡng tình cảm với Khả Vy, điều này cô hiểu, nhìn mỗi lần nói chuyện với nó, hắn luôn nở nụ cười dịu dàng kìa. Cơ mà sao cô vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm. Ví dụ như khi biết cô sắp đi du lịch thì lại quan tâm hỏi han. Đùa chứ, tôi với anh có thân quen thế sao? Anh ghét tôi lắm cơ mà. Ngọc Linh híp híp mắt quan sát người đàn ông này, hừ, nếu không phải cô biết bản chất của anh ta thì chắc cũng sẽ bị vẻ bề ngoài lịch lãm, ân cần kia làm cho lầm tưởng rằng hắn thay đổi cái nhìn quay sang yêu thương cô đấy. Phải biết người duy nhất khiến hắn nở nụ cười dịu dàng là Khả Vy nha. Chẹp miệng một cái, Ngọc Linh quay sang chỗ khác thì lại bắt gặp đôi mắt đầy ghen tỵ của Minh Nguyệt đang chiếu thẳng vào hai người kia không một chút che dấu, nhìn một lúc thì cô ta cúi đầu xuống sau đó ngay lập tức lại mang theo khuôn mặt tươi cười chạy đến chỗ Cảnh Việt và Khả Vy cười nói với họ. Cô muốn nổi da gà nha, cô ta phải đi theo ngành diễn viên mới đúng.
Hôm nay, Ngọc Linh dậy thật sớm và mặc quần áo trang điểm nhẹ để chuẩn bị đi ra ngoài. Trước kia, cô rất thích chụp ảnh. Ước mơ của cô là trở thành một nhiếp ảnh gia nhưng lúc đó cô không thể theo đuổi theo điều đó. Tuy nhien để thỏa mãn sở thích cô cũng cố gắng sắm cho mình một bộ máy ảnh nghiệp dư. Mỗi lần đi công tác ở vùng núi, cô liền vác máy đi chụp phong cảnh. Cũng đã từng đem đi dự thi cho vui nhưng giải cao nhất cô dành được cũng chỉ là bậc ba. Tuy nhiên đấy cũng là niềm kiêu hãnh của cô rồi nha. Bước xuống nhà, Ngọc Linh liền gặp Cảnh Việt đang ngồi trong phòng khách với ông Tống. mới sang sớm mà đã đến nhà cô, hắn không có việc gì ở công ty hay sao?
“Ba, ba ăn sang chưa?” Ngọc Linh gật đầu chào hắn rồi quan tâm hỏi ông Tống.
“Ba ăn rồi, con đang định đi đâu à?”
“À, con định mua máy ảnh để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới”
“Ừ cũng đúng lúc Cảnh Việt phải đi giám sát bây giờ, để nó đưa con đi đi” Ông Tống vừa lật tờ báo vừa giả như vô tình nói.
“Con tự lái xe được mà ba”- Cha già lại bắt đầu gán ghép rồi.
“Ta quên nói, chiều qua lúc con đi tập về ta để người đưa đi bảo trì rồi. Hôm trước chẳng phải con kêu động cơ có tiếng gì lạ hay sao? Đi như thế nguy hiểm lắm ta không an tâm. Cứ để Cảnh Việt đưa con đi đón con về đi”
Rồi đúng là cô tự vả vào mồm mình mà. Hết đường để cãi, Ngọc Linh đành ngồi lên xe để Cảnh Việt chở đi đến một khu chuyên bán đồ điện tử. Cả một quang đường chẳng ai nói với ai lời nào, mãi cho đến khi gần đến nơi hắn mới miệng nói với cô.
“Tôi phải đến một chi nhánh ngay gần đây, khi nào cô chọn xong hay nháy máy cho tôi”
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi về . Anh cứ làm việc của anh đi”
“Tôi sẽ đưa cô về” Hắn không nhiều lời mà chỉ nói một câu thật chắn chắn. cô thấy vậy liền bĩu môi không thèm đôi co nữa, đúng là đồ độc đoán.
Đến nơi, cô vừa bước xuống xe thì Cảnh Việt cũng phóng xe đi không nói them câu gì.Ngọc Linh lườm nhìn theo sau đó ngay lập tức quay người đi vào trong.Khu công nghệ này rất nổi tiếng ở thành phố A, mọi chủng loại đều có thể tìm được ở đây. Từng hang và dòng máy đều được xếp thành từng quầy riêng rất rõ rang và quy củ nên cô không mất thời gian lâu đểtìm được quầy máy ảnh. Đi dọc theo từng quầy trưng bày, đập vào mắt là một chiếc máy của hang Sony dòng A Mark II. Ngọc Linh không do dự đưa tay ra định cầm lên xem thì bắt gặp một bàn tay khác cũng đang đưa tới. Giật mình nhìn sang, hóa ra đó là một người đàn ông nhìn phong cách ăn mặc rất thoải mai, mái tóc dài được anh ta búi củ tỏi ở sau, đủ phóng khoáng lại không thiếu sự nam tính. Người đó cũng giật mình nhìn cô sau đó liền cười nói.
“Cô xem trước đi”
“Vậy cảm ơn anh” Ngọc Linh mỉm cười gật đầu rồi không do dự cầm lên nhìn ngắm một chút rồi nhìn sang bảng giá có thông số cụ thể khẽ nhíu mày suy nghĩ.
“Trong số dòng MFT(Mirco Four Thirds) thì tôi thấy chiếc A mark ii cô đang cầm trên tay là ổn nhất. Nếu cô muốn dòng chuyên nghiệp hơn thì có thể thử xem Nikon DE” Người đàn ông nọ thấy cô có vẻ lưỡng lự liền nói. Ngọc Linh mắt vẫn không dời chiếc ảnh, vừa giơ máy lên chụp thử chế độ trong nhà vừa trả lời
“Trước kia tôi có dùng một emA rồi. Với cả tôi chuẩn bị đi du lịch nhưng lại không muốn những dòng máy dành cho gia đình nên mới muốn mua em này. Tôi đã tìm thử trên mạng Nikon DE không tệ nhưng trình độ hiện tại của tôi chưa nên sử dụng loại đó. Vẫn là nên chọn giá cả tương đối như thế này đã. Cũng đã lâu rồi tôi không chụp ảnh, cũng không biết còn có thể ra những tấm hình chất lượng không nữa” Bấm tách một cái, cô bỏ máy xuống quay sang người nọ mỉm cười.
“Một khi đã có đam mê với chụp ảnh thì cho dù có bỏ bao lâu đi chăng nữa. Chỉ cần cô cầm vào máy liền có thể cảm thấy như tìm lại chính mình vậy. Nếu cô quyết định chọn chiếc này thì sắm them một chiếc lens - nữa là chuẩn không cần chỉnh luôn”
“Anh có vẻ rất am hiểu về máy ảnh, là nghiếp ảnh gia chăng?” Cô khẽ cười nghiêng đầu hỏi rồi đưa chiếc máy ra cho anh ta.
“Chỉ là tôi yêu chụp ảnh như mạng, máy ảnh là bạn đời của toi thôi” Người nọ khẽ cười đón lấy chiếc máy từ tay cô.
“Vậy anh biết sử dụng chiếc này chứ? Tôi chắc chắn sẽ mua nó rồi, anh chỉ cho tôi một chts về các chế độ được không?”
“Rất sẵn lòng”
Cả hai cứ đứng tại quầy bán máy thảo luận về kinh nghiệm chụp ảnh mà không hề để ý thời gian trôi qua đã rất lâu. Chỉ thấy càng nói càng hăng, càng nói càng không dừng được. Ngọc Linh trước kia có tham gia một số diễn đàn nhưng phải biết máy ảnh là một thứ rất xa xỉ, những người đã là dân chuyên nghiệp thì họ đều phải bỏ một số tiền rất lớn để đầu tư. Mà những người như vậy luôn tự cho mình rất tài giỏi, họ luôn dùng những giọng điệu chế nhạo thay vì nhận xét chỉ bảo cho những người khác. Từ đó cô cũng chẳng bao giờ thèm hỏi những người như vậy nữa, tự cô tìm hiểu và mò mẫm. Nhưng người đàn ông đang tận tình chỉ bảo cho cô lại không như vậy, qua cách nói chuyện và cách ngón tay anh ta lướt trên máy một cách thành thục, Ngọc Linh biết là mình gặp dân chuyên nghiệp rồi. Hiếm lắm mới gặp được người tốt như vậy, cô càng hăng hỏi hơn.
Trịnh Cảnh Việt liếc nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy cô gọi điện cho hắn. Trong lòng hơi lo lắng, Cảnh Việt liền lái xe đến đó, đi vào khu máy ảnh để tìm cô. Đến khi nhìn thấy cô, hắn liền tiến đếnnhưng lại thấy cảnh cô tươi cười vui vẻ chụm đầu vào cái máy ảnh nói chuyện với một người đàn ông. Không nghĩ ngợ, Cảnh Việt liền bước đến nhanh hơn, trầm giọng gọi.
“Ngọc Linh, em đã chọn được máy chưa?”
Khi nghe thấy, cả hai người kia liền quay lại nhìn hắn. Ngọc Linh vẫn chưa thu nụ cười trên môi lại. Cảnh Việt hơi nhíu mày, từ khi quen cô là đã năm chưa một lần nào hắn thấy cô cười với hắn như vậy cả.
“À, tôi chọn được rồi. đợi tôi chút” Ngọc Linh khẽ gật đầu rồi quay lại người đàn ông kia.
“Cảm ơn anh rất nhiều, lâu lắm rồi tôi mới gặp được một vị sư phụ tận tình như vậy. Cảm ơn. tất cả những gì anh đã chỉ bảo, tôi sẽ ghi nhớ. Có duyên gặp lại. Bây giờ tôi phải về đây. Tạm biệt”
“không có gì, tôi cũng rất vui vì được nói chuyện với một người cùng đam mê. Co duyên gặp lại. Tạm biệt” Người đó cười tươi giơ tay chào cô. Gật đầu, Ngọc Linh quay lại đi cùng Cảnh Việt đến quầy thanh toán rồi rời khỏi đó.
Người đàn ông kia nhìn theo bóng cô rời rồi khẽ cười để lộ má lúm đồng tiền, thở hắt nhẹ, khẽ nói nhỏ.
“Thật tiếc là đã có bạn trai rồi”
Bỗng điện thoại trong túi quần rung lên bần bật, người đó liền nhanh nhẹn lấy nó ra và bấm nút nhận cuộc gọi.
“Này, Cao Lăng anh có còn nhớ đến thằng em này không hả? Rốt cuộc anh định bao giờ mới về nhà đây, có biết mẹ đang kêu gào tên anh bên cạnh tôi không hả?”
“A., Lực Ngôn à, đây anh về đây. Vừa gặp được một cô em xinh muốn chết đang định xin số tán cuối cùng người yêu người ta lại đến đón mất. Anh đang đau lòng vì chưa kịp có tình đã thất tình đây, hôm nay chú phải uống với anh một chầu để anh bớt đau thương”
“Thôi thôi, tôi không uống với con sâu rượu như anh đâu… mau về đi”
“Trời ạ, càng ngày càng hung dữ, rồi anh đang về đây” Tắt cuộc gọi đi, Cao Lăng vừa hút sáo vừa lững thững đi ra khỏi khu mua sắm. Mãi đến khi về nhà anh mới nhớ ra là mình chưa mua máy ảnh. Thế là mất công toi cả một ngày.
Trịnh Cảnh Việt bực bội ngồi vào xe nhưng Ngọc Linh thì lại không hề nhận ra điều đó. Cô còn đang rất vui sướng vì mua được máy ảnh nha. Ngồi trong xe bóc vỏ hộp ra vừa ngắm nghía vừa cười tít cả mắt, nhìn cảnh tượng đấy làm Cảnh Việt càng bực bội hơn.
“Này, Tống Ngọc Linh cô bao nhiều tuổi rồi mà vẫn còn có thể vô tư nói chuyện với người lạ như thế chứ? Cô mắng Khả Vy nhưng cô có hơn gì cô ấy không?”
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Cảnh Viêt lên tiếng. Hắn chỉ là bực bội nên nói vậy nhưng khi lọt vào tai Ngọc Linh thì lại có sự khinh thường. Ý hắn là sao, là cô không bằng ai àm đi dạy đời tình yêu của hắn à?
“Có lien quan gì đến anh chứ. Tôi tự biết ai gần được ai không”
“Vậy sao? Cái người đó cô nghĩ anh ta có thể gần được không? Mới gặp mà chụm đầu vào vui vẻ nói chuyện như vậy. Hóa ra cô vẫn dễ như thế nhỉ? Tôi cứ nghĩ cô đã thay đổi cơ” Hắn nhếch mép cười một cái đầy mỉa mai.
“Này Cảnh Việt, tôi không hề động chạm gì đến anh đâu nhé. Anh đừng có mà gây sự với tôi” Ngọc Linh bực bội, đang vui vẻ tự nhiên bị thằng cha này làm cụt cả hứng.
“Là phận đàn bà cô nên giữ mình hơn đi. Chưa gì mới gặp đã cởi mở như vậy. Đàn ông họ không thích loại đàn bà dễ dãi đâu, cô nên đổi kiểu mời gọi khác đi”
“Dừng xe” Ngọc Linhlạnh lung nói. Cảnh Việt coi như không nghe thấy vẫn cứ tiếp tục lái đi. Thấy vậy cô liền mở chốt an toàn định mở cửaxe ra mặc kệ hắn có dừng hay không.
“Này, cô làm gì thế” Thấy vậy, Cảnh Việt mới vội vàng tạp xe vào lề đường. Ngọc Linh cũng chẳng thèm quan tâm ôm hộp máy ảnh bước ra khỏi xe.Hắn cũng chẳng ngăn cản cô lại, kệ cô ra khỏi xe và bắt taxi về nhà. Cảnh Việt vẫn dừng xe ở đấy, tựa đầu ngửa ra sau, thở dài. Hắn cũng chẳng biết vì sao lại nói những lời như vậy nữa.
Ngọc Linh bực bội ngồi trong xe taxi. Hắn nói như vậy là sao, quá xúc phạm cô rồi. Cái bản chất thối nát đúng là hết thuốc chữa. Thật là bực phát điên mà.
Thoáng cái đã đến ngày khởi hành. Ngọc Linh cũng liền quên đi sự bực bội do Cảnh Việt gây ra mấy ngày trước. Nói nhớ ra là cô không thấy hắn từ hôm đấy đến giờ, cũng không đến nhà cô điểm danh nữa. Thế càng tốt đỡ mắc công ôm bực vào người. Khả Vy giúp cô thu dọn đồ đạc vào vali và đưa cô ra sân bay. Ông Tống cũng ân cần dặn dò them một lần nữa về việc nhớ thông báo hành trình cho ông.
Tạm biệt mọi người, Ngọc Linh mang tâm trạng vô cùng háo hức lên máy bay hướng về Mông Cổ. Sau chặng bay dài và chuyển chuyến cuối cùng cô cũng đặt chân dược xuông Dalanzadgad sân bay của Gobi. Lúc còn ở trên máy bay nhìn xuông, Ngọc Linh đã có thể thấy sa mạc hoang sơ cùng những cồn cát núi đá. Trong lòng đầy những sự phấn khích không ngừng reo hò, Ngọc Linh xuống sân bay và không bao lâu cô liền tìm được vị hướng dẫn du lịch của mình. Đó là một cô gái trẻ, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, mái tóc đen búi gọn gang.
“Xin chào cô Tống, tôi tên là Gana sẽ là hướng dẫn viên du lịch của cô. Bây giờ chúng ta sẽ ra xe và tôi sẽ phổ biến lịch trình với cô khi đi về khách sạn”
Ngọc Linh cười cảm ơn rồi nhanh chóng đi theo Gana. Bác tài xế là một người khá thân thiện, vui vẻ giúp cô cầm hành lý và nhanh chóng bắt đầu di chuyển. Khách sạn Ngọc Linh đặt là Three Camel Lodge, là khách sạn sao duy nhất ở đây. Vơi ý định thám hiểm cùng đời sống của người dân nhưng cô cũng không quên mình cần một nơi để tắm rửa nghỉ ngơi. Ba người băng băng trên con đường hoang sơ bằng con xe jeep, xung quanh là thảo nguyên mênh mông chân trời như bất tận.
“Không có một chỉ dẫn nào, làm sao bác có thể phân biệt được phương hướng để đi vậy bác Trương” Ngọc Linh lên tiếng hỏi người lái xe thì Gana và bác cười thật giòn.
“Là nhìn hướng mặt trời đó cô bé. Có một số đoạn đường thì nhìn những dãy núi”
Ngọc Linh gật gù, trước đây trên vùng núi cô sống dù cũng hoang sơ nhưng ít ra vẫn có bảng chỉ dẫn lối đi. Đây là lần đầu tiên có được trải nghiệm với cách dựa vào thiên nhiên để phân biệt phương như vậy. Thật quá thú vị.
Sau một quang thời gian chạy trên con đường ghập ghềnh đó cuối cùng cũng đã đến khách sạn. Ngọc Linh được đón tiếp rất nhiệt tình và nhanh chóng nhận lều của mình. Vào trong lêu, cô ngả lưng xuống giường thởmột hơi, hà hít hương vị lạ lẫm này. Thật quá tuyệt, lần đầu tiên cô được ở trong một túp lều như thế này. Hoang dã quá đi. Cố gắng kìm nén sự kích động, cô bắt đầu chụp ảnh lều của mình và đăng lên diễn đàn để khoe. Chuyến đi này cô không nói với những người trong diễn đàn mà định cho họ một cái kinh hỷ. Sau đó cô liền báo tin cho ông Tống là mình đã đến nơi. Tin nhắn vừa gửi đi bỗng ddiejn thoại rung lên báo có thư mới. Ngọc Linh liền bấm út mở ra., là tin nhắn của Dave anh chàng hài hước trên diễn đàn.
“Alex, cậu đang ở Three Camel Logde đúng không? Tôi cũng đang ở đây này. Tôi cũng định bí mật đi trước để tham dự lễ hội Naadam, cậu cũng thế đúng không?”
“Tôi đang ở đây anh ở đâu, tôi ở lều ”
“Đợi chút tôi chạy sang chỗ cậu, tôi đang ở lều ”
Không đến một phút sau, có người đứng trước lều gọi vọng vào.
“Alex, Alex”
Ngọc Linh vui vẻ chạy ra khỏi lều, cười thật tươi với người đứng trước mặt.
“Dave phải không?”
Người đó đang cười rất tươi liền chuyển sang ngạc nhiên sững người. Ngọc Linh nhìn người nọ, một chàng trai trẻ cắt tóc ngắn gọn gang, hắn mặc áo màu tối phối với chiếc quần túi hộp rất khỏe khoắn. Ngọc Linh cũng hơi nhíu nhíu mày, sao cô thấy người này quen quen nhỉ.
Dave ngẩn người một lúc mới nói
“Sao lại là cô?”