Kết thúc chuyến đi sa mạc Gobi , Ngọc Linh lên máy bay với thân thể rã rời để trở về nước. Vứt túi hành lý lên hộc, điều duy nhất cô cần bây giờ chính là một giấc ngủ. Thực ra cả chuyến đi cô ngủ khá ít vì lạ giường. Ngồi phịch xuống ghế, lục lọi trong túi tìm cái điện thoại để cắm tai nghe, bỗng cô nhìn lại chiếc moc điện thoại hình con lạc đà hai bước màu trắng. Ngọc Linh giơ lên trước mắt, nhìn nó thật lâu. Đây chính là món quà của Dave trước khi cướp nụ hôn đầu đời của cô.
“Nếu có duyên ư…” Khẽ mỉm cười, cô rời mắt khỏi nó, cắm tai nghe nhạc.Vậy thì cứ chờ xem cái duyên đấy đi.
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Ngọc Linh nhìn ra khung cửa sổ, tạm biệt Mông Cổ, tạm biệt Gobi và hẹn gặp lại Dave.
***
“Ba, con đáp rồi, bây giờ con bắt đầu từ sân bay về đây” - Vừa ra khỏi máy bay, cô liền thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ông Tống, có vẻ như vì chuyến bay bị delay khi đổi sân nên đã làm ông lo lắng rồi.
“Ừ, đáp là được rồi. Cảnh Việt ở sân bay đợi con rồi đấy”
“Hả? Anh ta không phải công việc bận rộn hay sao mà lại có thời gian đi đón con chứ”- Dù cô không phải là một con người thù dai, mà không thực ra là cô thù rất dai nhé. Trước khi đi hắn ta chọc cô phát bực cô còn chưa có quên đâu.
“Dù gì nó cũng đón con rôi. Chuyến bay về trễ tận 5 tiếng, nó cũng ở đó đợi 5 tiếng rồi đấy”-Ông Tống chắc chắn là cố tình đẩy hắn ta đi mà, sao cô lại không biết chứ. Nhưng thôi cho đứng đó đợi 5 tiếng cũng đáng đời. Hai cha con hàn huyên thêm vài câu thì Ngọc Linh cúp máy kéo hành lý ra ngoài.
Nói như thế nào đi nữa thì cũng phải công nhận là Cảnh Việt hắn ta có vẻ bề ngoài rất xuất chúng, dáng người cao, bờ vai rộng, tóc vuốt keo chỉnh chu gọc gang, gương mặt lúc nào cũng điềm đạm không quá lạnh lùng cũng chẳng có nét cười. Vừa bước ra khỏi cửa, cô có thể dễ dàng nhìn thấy hắn trong đám đông. Vẫn bộ vest ôm sát tôn lên dáng người hoàn hảo, tay hắn còn cầm một cái túi không ăn nhập chút nào và nhìn thẳng về phía cô. Ánh mắt hai người chạm phải nhau liền cảm thấy có chút ngại ngùng, Ngọc Linh khẽ hắng giọng rồi chậm rãi kéo vali về phía Cảnh Việt.
Từ hôm cãi nhau với cô, hắn cũng biết mình nói sai rồi nhưng cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Nếu xin lỗi cô thì có vẻ giả tạo quá. Đắn đo mãi thì cô đã lên máy bay đi du lịch mất rồi. Cả thời gian Ngọc Linh không có nhà, Cảnh Việt cũng có dịp suy nghĩ lại cảm xúc của mình là bị là sao. Và hắn nghĩ rằng chính vì tính cách của cô thay đổi quá khác biệt mới khiến hắn bị hoang mang như vậy. Chính là thế rồi. Nếu cô đã như vậy thì cứ đối xử với cô ấy như Khả Vy đi. Quyết định là vậy nhưng vừa rồi khi chạm phải ánh mắt của cô, hắn cảm thấy sống lưng như có một dòng điện chạy dọc, cả người liền mất tự nhiên. Nuốt nước bột vài cái cố bình tĩnh lại, Cảnh Việt đưa mắt nhìn cô tiến lại gần. Mới gần tháng không gặp mà da cô đã đen hơn lần trước rất nhiều, thâm quầng ở mắt cũng rõ rang hơn dù đã dùng chút trang điểm để che đi. Khẽ nhíu mày, không tự chủ hắn liền buộc miệng nói
“Cô đen quá”
Ngọc Linh đang vừa tiến đến liền sững người. Không ngần ngại cô liền tặng cho Cảnh Việt một cái lườm đầy trìu mến.
“Anh có cần chào đón tôi bằng một câu đủ làm tôi bị nội thương thế không?”
Dù sao cô cũng là con gái, lại còn rất chú ý đến nhan sắc nữa, ai muốn bị chê là đen đâu chứ. Cảnh Việt biết mình lỡ mồm rồi liền ngại ngùng, đưa tay dành cầm hành lý giúp cô.
“Đừng lo, đen nhưng nhìn tây mà. Hơn nữa sẽ trắng lại thôi”
Ngọc Linh trợn tròn mắt nhìn hắn. Cô cứ nghĩ hắn sẽ nói là “ Tôi chỉ nói sự thật thôi” hay không thèm tiêp lời cơ nhưng cô thề là cô không nghĩ sẽ an ủi như thế này. Sức công phá của câu này còn khiến cô nội thương hơn cả câu trước.
Nhìn nhìn hắn một hồi cuối cùng Ngọc Linh phì cười trước vẻ mặt vô cùng nghiêm túc kia, đưa tay đập nhẹ vào lưng hắn. Thực ra cô định vô vai như hai người an hem nhưng vì vai hắn quá cao mà cô với lên thì lại không hợp lễ nền dành vô lưng như an ủi vậy.
“Cảnh Việt à, dáng vẻ xuất chúng của anh không hợp nói câu đấy đâu. Anh cứ như trước châm chọc tôi thì tôi sẽ thấy quen hơn đấy”
“Lần trước tôi cũng không phải cố tình nói như thế. Xin lỗi cô”
“Bỏ đi, chuyện qua rồi” Ngọc Linh xua tay, cười tươi. Cảnh Việt nhìn cô không nói gì nữa kéo vali ra ngoài khu để xe. Vừa đi đến cửa nhà ga, gió lạnh liền lùa vào làm Ngọc Linh hắt xì một cái thật kêu. Cô không nghĩ là sẽ lạnh như thế này nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay. Bỗng một chiếc áo khoác được giơ ra trước mặt cô.
“Tôi thấy trời trở lạnh rồi nên kêu Khả Vy tìm tạm một chiếc áo khoác trong tủ cho cô” Hóa ra cái túi không ăn nhập với bộ vest của hắn là để đựng chiếc áo này cho cô đây. Ngọc Linh không đắn đo, liền nhận lấy và mặc vào.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Cảnh Việt” Quay sang cười với hắn, bỗng cô liền nổi ý trêu trọc “ Nhưng mà nếu như anh không chu đáo như thế mà giả vờ quên rồi cởi áo vest của anh ra choàng cho tôi thì lãng mạn hơn rất nhiều đấy”
Cảnh Việt nhìn cô trầm mặt rồi không nói gì cũng chẳng gật đầu.
“Này, anh như thế làm tôi quê quá. Tôi đùa anh ít nhất anh cũng nên hùa lại chứ”
“Tôi không biết nói như thế nào”
“Trời ạ, sao lại có con người như thế này chứ. Anh về đọc thêm truyện cười để rút kinh nghiệm đi”
“… Tôi không thích đọc truyện cười”
“Này Cảnh Việt tôi không bắt anh phải trả lời câu đấy”
“…”
“Này sao anh không nói gì đi”
“Cô vừa nói không bắt tôi phải trả lời”
“Đấy là nói câu trước đấy… Anh làm tôi phát điên mất”
“Cô thật khó chiều”
“Phải đấy tôi khó chiều đấy thì làm sao làm sao??”
Cả hai cứ như vậy nói qua nói lại cả chặng đường về. Không khí gượng gạo trước kia không hiểu đã biến đâu mất.
Về đến cổng, Ngọc Linh vẫn không ngừng bài ca chê bai Cảnh Việt quá khô khan và nhàm chán. Thực ra cô khá không đồng tình với việc hắn ta đối xử với Tống Ngọc Linh kia theo như trong nguyên tác. Nhưng cũng phải hiểu một điều cô ta là người gây sự trước, nếu không phải cô ta định thuê xã hội đen hiếp Khả Vy và quay phim lại thì Cảnh Việt cũng không làm thế. Hắn chỉ cho cô ta nếm thử những gì cô ta định làm với nữ chính thôi.
Tuy nhiên nói đi nói lại, Ngọc Linh cũng nghĩ kỹ rồi. Cô không phải vai phản diện trong truyện nữa mà chỉ là một người qua đường. Không gieo gió sẽ không gặt bão, cô không làm gì ác độc thì sẽ không có tai họa ập đến. Còn mấy cái tình tiết theo như trong truyện, Ngọc Linh sợ rằng sẽ không đúng như thế nữa. Ít nhất, cô cũng chẳng làm gì nên tội để mấy anh nam chính trả thù nha. Bánh xe số phận luôn luôn có thể thay đổi dù chỉ một hạt cát bay vào và cô chính là hạt cát đấy.
Cảnh Việt cũng kệ cô lải nhải như vậy. Không hiểu vì sao dần dần hắn không còn nhớ nổi Ngọc Linh trước kia, cái người định bỏ thuốc hắn là người như thế nào nữa. Trước đây, vì cái cách ăn mặc hở hang rồi lúc nào cũng tỏ vẻ mình là người có tiền của cô ta nên đã khiến cho hắn có ác cảm ngay từ giây phút đầu tiên. Sau đó lại chứng kiến thái độ của mọi người trong nhà đối với Khả Vy, hắn liền thấy bất bình thay cho cô ấy, cố gắng đứng về phía Khả Vy và bảo vệ cô ấy như một người em gái dù thực ra hắn chỉ là người ngoài. Bây giờ tính cách Ngọc Linh lại trở nên như thế này, Cảnh Việt liền hoang mang, trước kia vì không tiếp xúc quá sâu, lúc nào cũng chỉ nói chuyện hai ba câu, nói là hiểu rõ con người Tống Ngọc Linh lúc đó, hắn cũng không dám chắc. Còn bây giờ thì lại vô cùng rõ ràng, cảm giác ở cạnh cô thật vui vẻ và nhẹ nhàng. Thôi kệ đi vậy, hắn cũng mệt muốn nghĩ nhiều. Cứ giữ được không khí như bây giờ là Cảnh Việt thấy tốt rồi.
Vào đến cổng, thím Trương tươi cười mở cửa xe cho Ngọc Linh.
“Xin chào đại tiểu thư, cô có mệt không?”
“Cảm ơn thím, cháu ngủ trên máy bay nên cũng không mệt lắm” Cô mỉm cười đáp lại. Từ sau lần sững người quá đà thì thím dần quen tươi cười với cô rồi. Lúc đầu vẫn là e ngại lắm. Cảnh Việt giúp cô đẩy hành lý vào nhà rồi mới quay người trở về công ty luôn. Thực sự hắn cũng rất bận rộn nhưng một phần muốn tạ lỗi với Ngọc Linh vì chuyện trong xe lần trước nên mới hăng hái đi đón cô như vậy. Còn phần còn lại thì chỉ là muốn đi đón thôi.
“Chị hai, chị đã về để em giúp chị” Khả Vy hớn hở chay từ trên tầng chạy xuống đón hành lý giúp cô.
“Về rồi hả? có mệt không con?” Ông Tống cũng đi từ trên tầng xuống, mỉm cười hỏi.
“Con mệt muốn chết rồi. cái ghế trên máy bay kiểu gì cũng không thoải mái được”- Ngọc Linh uể oải nói.
“Vậy thì tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Khả Vy con giúp chị bê đồ lên nhà đi, mà Minh Nguyệt đâu?” Ông Tống dặn dò rồi mới nhớ ra hỏi.
“Chị và mẹ đi ra ngoài từ sáng rồi ba, con cũng không biết đi đâu”
“Ừ” Ông lạnh nhạt trả lời rồi lại quay người trở lại thư phòng.
Khả Vy giúp cô chuyển đồ lên tầng xong cũng không quay về phòng luôn mà nán lại đó nói chuyện. Ngọc Linh có cảm giác là con bé có điều gì đó muốn tâm sự liền không vội đi tắm mà gỡ đồ đạc ra trước tìm quà đưa cho Khả Vy. Nhận món quà xong, con bé lại bắt đầu xoắn tay, ý chừng chuẩn bị nói đây.
“Chị hai, mấy hôm trước em và chị Minh Nguyệt đang đi trên đường liền được một người mời làm người mẫu chụp ảnh cho họ. Chị Minh Nguyệt đã nhận lời họ rồi nhưng em vẫn hơi lo vì không biết đấy là ai. Ngày mốt là ngày hẹn rồi, mà em cũng muốn thử”
“Em nói với ba chưa?”
“Em chưa nói với ai hết. Chị Minh Nguyệt thì nói với mẹ rồi. Hôm nay mẹ đưa chị ấy đi mua quần áo và làm tóc. Em không dám nói với ba nên đành nói dối”
“Em không nói thì ba cũng biết thôi. Vậy sao em không nói với Cảnh Việt nhờ hắn ta đưa em đi. Chứ chị có đưa em đi thì cũng không tác dụng gì. Nhỡ chúng nó có ý xấu thì ăn thịt cả hai chị em mình luôn à”- Ngọc Linh vừa thu xếp quần áo vừa nói.
“Em không muốn làm phiền anh Cảnh Việt nhiều quá”- Khả Vy ngại ngùng nói.
“Sao chứ, có gì mà ngại. Hắn ta luôn sẵn lòng giúp đỡ em đó Khả Vy. Không phải nghĩ nữa, đến hôm đó chị cũng sẽ đi cùng hai đứa nhưng sẽ để Cảnh Việt đưa đến đó. Nếu em vẫn cảm thấy ngại thì để chị gọi điện cho hắn.”
“Dạ chị hai”
“Thôi được rồi. Mà nhìn em nhút nhát thế này hóa ra cũng thích làm người mẫu chụp ảnh cơ à?” Ngọc Linh liếc sang trêu trọc cô em gái của mình. Mặt Khả Vy đã đỏ liền càng đỏ hơn.. Vẻ bề ngoài của con bé và Minh Nguyệt thì chỉ có gương mặt hơi hao hao giống chứ về phần khí chất thì hoàn toàn khác nhau. Đều là mắt tròn, miệng nhỏ xinh chúm chím nhưng ở Khả Vy là kiểu hiền lành dịu dàng nhẹ nhàng, còn Minh Nguyệt thì lại ánh lên sự lanh lợi tinh ranh. Nhìn trên nhìn dưới con bé một vòng, Ngọc Linh chẹp chẹp miệng. Dáng người đủ tiêu chuẩn, ngực phát triện tròn trịa , chân thon dài, tay búp măng, uyển chuyển. Nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân, dù cách ăn mặc có phần hơi trẻ con nhưng cái này sửa được.
“Chị hai, chị đừng nhìn em như vậy, em ngại lắm”- Khả Vy đỏ mặt nhỏ nhẹ nói “Trước kia chị đã nói em là muốn điều gì liền phải làm luôn. Như chị chẳng hạn chị muốn đi du lịch mà điều kiện lại có vậy tại sao không đi. Nên em cũng nghĩ em nên làm điều em thích. Thực ra em biết bản thân mình nhút nhát, nhưng em vẫn muốn thử chị ạ”
“Vậy thì phải làm thôi. Nếu chỗ đó không ra gì thì chị sẽ đưa em đi nới khác để casting. Cứ quyết như vậy đi”
“Em cảm chị hai” Khả Vy mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên dặn Ngọc Linh tắm rửa nhanh rồi xuống ăn cơm. Hôm nay đích thân con bé vào bếp, phải nói tay nghề của Khả Vy không thể chê vào đâu được.
Sau khi tắm rửa và dùng bữa tối xong, Ngọc Linh quay lên phòng liền nhắn tin cho Cảnh Việt nói về chuyện của Khả Vy. Hắn liền không hỏi nhiều liền nhận lời nói sẽ sắp xếp công việc để đưa ba người đi. Thấy chưa, cô đã nói mà. Đây là vệ sĩ của em gái cô đấy.
***
Đúng như hẹn, Cảnh Việt chờ ba chị em Ngọc Linh từ sớm rồi đưa đến phòng chụp kia. Lúc nghe có Ngọc Linh đi cùng, Minh Nguyệt tỏ ra hơi khó chịu nhưng cũng không dám nói gì. Đúng là được mẹ chăm sóc có khác, tóc được nhuộm lại màu nâu ánh đỏ hơi xoăn nhẹ, da chân tay căng mịn. Nếu không phải Khả Vy cứ ngại ngùng mãi, chỉ chịu đi dưỡng tóc thì da căng như vậy có là gì chứ. Ngọc Linh liếc nhìn thầm bĩu mỗi. Cô ngồi ghế sau cùng với Khả Vy để nói chuyện linh tinh, mặc kệ cho Minh Nguyệt giả vờ đon đả ngồi ghế lái phụ. Sao cô chỉ có hai cô em gái mà lại khác nhau đến như thế này chứ?
Chỗ phòng chụp cũng không quá xa nhà cô. Lái xe khoảng 15’ liền tới nơi. Khác với những gì Ngọc Linh tưởng tượng, chỗ này có phải là quá hoành tráng cho một lời mời đãi môi trên đường không? Bước vào trong, ai ai cũng bận bịu luôn tay luôn chân chuẩn bị. Minh Nguyệt và Khả Vy đi đằng sau thì đang bị cho cảnh tượng chuyên nghiệp làm choáng váng. Ngọc Linh định gọi mấy lần nhưng ai cũng không quay ra nhìn cô lấy một cái, cuối cùng cô cũng thấy một người ngồitrong góc gần đó tóc ngắn đến vai, mặc áo phông quần hộp đơn giản, tay cầm chiếc máy ảnh xem lại hình. Không nghĩ nhiều, Ngọc Linh kéo theo hai đứa em tiến đến phía người đó.
“Chị gì ơi, cho tôi hỏi một chút được không?” Khẽ vô nhẹ vào tay người kia, Ngọc Linh cúi thấp người xuống gọi nhỏ.
“Hả? Gì cơ? Chị nào?”- Người đó hơi giật mình quay người lại, rồi ngạc nhiên nhìn cô. Ngọc Linh khẽ chớp chớp mắt vài cái, nhìn chị này cũng có vẻ quen quen.
“Cô… Cô là người ở quầy bán máy ảnh đúng không?”
Ngọc Linh nghe vậy liền vỗ trán nhớ ra. Tại lần trước hắn không để tóc xuống mà búi củ tỏi phía sau nên cô mới không nhận ra.
“À, thì ra là anh. Thật ngại quá… tôi xin lỗi, tại tôi nhìn sau cứ tưởng…”
“Chỉ xin lỗi thôi à, cô phải làm gì tạ lỗi đi chứ, tôi đàn ông rạng ngời như thế này chưa bao giờ bị gọi là chị đâu nhé”
“Xin lỗi anh. Tôi thực sự không cố ý” Ngọc Linh đỏ mặt nói, thực ra nếu để ý thì cái“Chị” mà cô đã nhìn thấy có vẻ dáng người hơi lực lưỡng hơn so với bình thường.
“Trêu cô vậy thôi, tôi là Cao Lăng, lần này gặp lại cô đúng là có duyên rồi. Vậy thì làm quen luôn đi” Cao Lăng đưa tay ra với cô, nở nụ cười rất tươi lộ ra má lúm đồng tiền.
“Chào anh, tôi là Tống Ngọc Linh. Đúng là không ngờ lại gặp anh ở đây” Ngọc Linh cũng cười tươi.
“Mà sao hôm nay cô lại ở đây vậy?” Cao Lăng vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn hai người đứng ngay sau cô.
“Anh không phải là người hôm trước chụp trộm chị em chúng tôi sao?” Minh Nguyệt nhìn anh rồi nói, không quen quay sang nhìn Khả Vy như ý nói rằng mình không nhận sai người. Khả Vy cũng khẽ gật gật đầu.
“À, tôi nhớ ra rồi. Hai cô đi sang phòng bên tay trái kia kìa rồi bảo Cao Lăng mời đến, họ sẽ biết phải làm gì. Hôm nay sẽ đưa ra 20 tấm cho các cô chụp thử nếu đạt yêu cầu thì chúng tôi sẽ ký hợp đồng tạm thời với các cô” Cao Lăng vừa nói vừa chỉ về phía phòng thay đồ. Thực ra hôm đấy anh đang cần tìm vẻ đẹp tư nhiên của cô bé hiền lành kia. Nhưng vì hai người lúc đó đi cùng nhau, lại là hai chị em nên Cao Lăng liền mời cả hai. Minh Nguyệt và Khả Vy nghe vậy liền hồi hộp đi về phía phòng kia.
“Thế chiếc máy cô mua dùng như thế nào rồi?” Cao Lăng cười tươi quay sang Ngọc Linh hỏi.
“Dùng thích lắm, tôi vừa đi Gobi về. chụp được rất nhiều hình. Nếu có dịp tôi sẽ cho anh xem, rồi mong anh nhận xét để tôi rút kinh nghiệm luôn. Tôi cũng nghĩ anh là dân chuyên nghiệp nhưng không ngờ lại là thợ ảnh cho Vogue đâu. Thật là ngưỡng mộ”
“Nếu so ra thì tôi thích chụp ảnh tự do như cô hơn đấy”- Cao Lăng mỉm cười trả lời. Anh hơi đưa mắt về phía cửa thì thấy anh chàng hôm trước đón cô ở cửa hàng máy ảnh “Hình như bạn trai cô đang đợi rất sốt ruột rồi kìa”
“Bạn trai?” Ngọc Linh quay lại nhìn thấy Cảnh Việt thì mới chợt nhớ ra “ Anh ta không phải bạn trai của tôi mà là hộ sĩ của em gái tôi kia kìa chứ tôi thì làm sao có phúc phận đấy. Nhưng mà tôi cũng phải về đây”
“Được, nhưng nhớ cô còn nợ tôi một bữa tạ lỗi đấy. Đừng quên tạm biệt”- Cao Lăng mỉm cười giơ tay chào cô. Ngọc Linh ngớ người định cãi lại thì có người gọi anh ra chụp hình, cô cũng chẹp miệng kệ thế. Quay người đi ra xe cũng không quên nhắn tin lại cho Khả Vy và cổ vũ con bé. Thật không ngờ tạp chí nổi tiếng thế giới cũng có tìm kiếm người mẫu ngoài đường nhé.
Cao Lăng vừa chỉnh máy ảnh, mắt hơi đưa về phía Ngọc Linh. Khóe miệng hơi nhếch lên chút.
“Không phải bạn trai, vậy có khi nào cô ấy chưa có người yêu không nhỉ?”
Kết thúc chuyến đi sa mạc Gobi , Ngọc Linh lên máy bay với thân thể rã rời để trở về nước. Vứt túi hành lý lên hộc, điều duy nhất cô cần bây giờ chính là một giấc ngủ. Thực ra cả chuyến đi cô ngủ khá ít vì lạ giường. Ngồi phịch xuống ghế, lục lọi trong túi tìm cái điện thoại để cắm tai nghe, bỗng cô nhìn lại chiếc moc điện thoại hình con lạc đà hai bước màu trắng. Ngọc Linh giơ lên trước mắt, nhìn nó thật lâu. Đây chính là món quà của Dave trước khi cướp nụ hôn đầu đời của cô.
“Nếu có duyên ư…” Khẽ mỉm cười, cô rời mắt khỏi nó, cắm tai nghe nhạc.Vậy thì cứ chờ xem cái duyên đấy đi.
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Ngọc Linh nhìn ra khung cửa sổ, tạm biệt Mông Cổ, tạm biệt Gobi và hẹn gặp lại Dave.
“Ba, con đáp rồi, bây giờ con bắt đầu từ sân bay về đây” - Vừa ra khỏi máy bay, cô liền thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ông Tống, có vẻ như vì chuyến bay bị delay khi đổi sân nên đã làm ông lo lắng rồi.
“Ừ, đáp là được rồi. Cảnh Việt ở sân bay đợi con rồi đấy”
“Hả? Anh ta không phải công việc bận rộn hay sao mà lại có thời gian đi đón con chứ”- Dù cô không phải là một con người thù dai, mà không thực ra là cô thù rất dai nhé. Trước khi đi hắn ta chọc cô phát bực cô còn chưa có quên đâu.
“Dù gì nó cũng đón con rôi. Chuyến bay về trễ tận tiếng, nó cũng ở đó đợi tiếng rồi đấy”-Ông Tống chắc chắn là cố tình đẩy hắn ta đi mà, sao cô lại không biết chứ. Nhưng thôi cho đứng đó đợi tiếng cũng đáng đời. Hai cha con hàn huyên thêm vài câu thì Ngọc Linh cúp máy kéo hành lý ra ngoài.
Nói như thế nào đi nữa thì cũng phải công nhận là Cảnh Việt hắn ta có vẻ bề ngoài rất xuất chúng, dáng người cao, bờ vai rộng, tóc vuốt keo chỉnh chu gọc gang, gương mặt lúc nào cũng điềm đạm không quá lạnh lùng cũng chẳng có nét cười. Vừa bước ra khỏi cửa, cô có thể dễ dàng nhìn thấy hắn trong đám đông. Vẫn bộ vest ôm sát tôn lên dáng người hoàn hảo, tay hắn còn cầm một cái túi không ăn nhập chút nào và nhìn thẳng về phía cô. Ánh mắt hai người chạm phải nhau liền cảm thấy có chút ngại ngùng, Ngọc Linh khẽ hắng giọng rồi chậm rãi kéo vali về phía Cảnh Việt.
Từ hôm cãi nhau với cô, hắn cũng biết mình nói sai rồi nhưng cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Nếu xin lỗi cô thì có vẻ giả tạo quá. Đắn đo mãi thì cô đã lên máy bay đi du lịch mất rồi. Cả thời gian Ngọc Linh không có nhà, Cảnh Việt cũng có dịp suy nghĩ lại cảm xúc của mình là bị là sao. Và hắn nghĩ rằng chính vì tính cách của cô thay đổi quá khác biệt mới khiến hắn bị hoang mang như vậy. Chính là thế rồi. Nếu cô đã như vậy thì cứ đối xử với cô ấy như Khả Vy đi. Quyết định là vậy nhưng vừa rồi khi chạm phải ánh mắt của cô, hắn cảm thấy sống lưng như có một dòng điện chạy dọc, cả người liền mất tự nhiên. Nuốt nước bột vài cái cố bình tĩnh lại, Cảnh Việt đưa mắt nhìn cô tiến lại gần. Mới gần tháng không gặp mà da cô đã đen hơn lần trước rất nhiều, thâm quầng ở mắt cũng rõ rang hơn dù đã dùng chút trang điểm để che đi. Khẽ nhíu mày, không tự chủ hắn liền buộc miệng nói
“Cô đen quá”
Ngọc Linh đang vừa tiến đến liền sững người. Không ngần ngại cô liền tặng cho Cảnh Việt một cái lườm đầy trìu mến.
“Anh có cần chào đón tôi bằng một câu đủ làm tôi bị nội thương thế không?”
Dù sao cô cũng là con gái, lại còn rất chú ý đến nhan sắc nữa, ai muốn bị chê là đen đâu chứ. Cảnh Việt biết mình lỡ mồm rồi liền ngại ngùng, đưa tay dành cầm hành lý giúp cô.
“Đừng lo, đen nhưng nhìn tây mà. Hơn nữa sẽ trắng lại thôi”
Ngọc Linh trợn tròn mắt nhìn hắn. Cô cứ nghĩ hắn sẽ nói là “ Tôi chỉ nói sự thật thôi” hay không thèm tiêp lời cơ nhưng cô thề là cô không nghĩ sẽ an ủi như thế này. Sức công phá của câu này còn khiến cô nội thương hơn cả câu trước.
Nhìn nhìn hắn một hồi cuối cùng Ngọc Linh phì cười trước vẻ mặt vô cùng nghiêm túc kia, đưa tay đập nhẹ vào lưng hắn. Thực ra cô định vô vai như hai người an hem nhưng vì vai hắn quá cao mà cô với lên thì lại không hợp lễ nền dành vô lưng như an ủi vậy.
“Cảnh Việt à, dáng vẻ xuất chúng của anh không hợp nói câu đấy đâu. Anh cứ như trước châm chọc tôi thì tôi sẽ thấy quen hơn đấy”
“Lần trước tôi cũng không phải cố tình nói như thế. Xin lỗi cô”
“Bỏ đi, chuyện qua rồi” Ngọc Linh xua tay, cười tươi. Cảnh Việt nhìn cô không nói gì nữa kéo vali ra ngoài khu để xe. Vừa đi đến cửa nhà ga, gió lạnh liền lùa vào làm Ngọc Linh hắt xì một cái thật kêu. Cô không nghĩ là sẽ lạnh như thế này nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay. Bỗng một chiếc áo khoác được giơ ra trước mặt cô.
“Tôi thấy trời trở lạnh rồi nên kêu Khả Vy tìm tạm một chiếc áo khoác trong tủ cho cô” Hóa ra cái túi không ăn nhập với bộ vest của hắn là để đựng chiếc áo này cho cô đây. Ngọc Linh không đắn đo, liền nhận lấy và mặc vào.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Cảnh Việt” Quay sang cười với hắn, bỗng cô liền nổi ý trêu trọc “ Nhưng mà nếu như anh không chu đáo như thế mà giả vờ quên rồi cởi áo vest của anh ra choàng cho tôi thì lãng mạn hơn rất nhiều đấy”
Cảnh Việt nhìn cô trầm mặt rồi không nói gì cũng chẳng gật đầu.
“Này, anh như thế làm tôi quê quá. Tôi đùa anh ít nhất anh cũng nên hùa lại chứ”
“Tôi không biết nói như thế nào”
“Trời ạ, sao lại có con người như thế này chứ. Anh về đọc thêm truyện cười để rút kinh nghiệm đi”
“… Tôi không thích đọc truyện cười”
“Này Cảnh Việt tôi không bắt anh phải trả lời câu đấy”
“…”
“Này sao anh không nói gì đi”
“Cô vừa nói không bắt tôi phải trả lời”
“Đấy là nói câu trước đấy… Anh làm tôi phát điên mất”
“Cô thật khó chiều”
“Phải đấy tôi khó chiều đấy thì làm sao làm sao??”
Cả hai cứ như vậy nói qua nói lại cả chặng đường về. Không khí gượng gạo trước kia không hiểu đã biến đâu mất.
Về đến cổng, Ngọc Linh vẫn không ngừng bài ca chê bai Cảnh Việt quá khô khan và nhàm chán. Thực ra cô khá không đồng tình với việc hắn ta đối xử với Tống Ngọc Linh kia theo như trong nguyên tác. Nhưng cũng phải hiểu một điều cô ta là người gây sự trước, nếu không phải cô ta định thuê xã hội đen hiếp Khả Vy và quay phim lại thì Cảnh Việt cũng không làm thế. Hắn chỉ cho cô ta nếm thử những gì cô ta định làm với nữ chính thôi.
Tuy nhiên nói đi nói lại, Ngọc Linh cũng nghĩ kỹ rồi. Cô không phải vai phản diện trong truyện nữa mà chỉ là một người qua đường. Không gieo gió sẽ không gặt bão, cô không làm gì ác độc thì sẽ không có tai họa ập đến. Còn mấy cái tình tiết theo như trong truyện, Ngọc Linh sợ rằng sẽ không đúng như thế nữa. Ít nhất, cô cũng chẳng làm gì nên tội để mấy anh nam chính trả thù nha. Bánh xe số phận luôn luôn có thể thay đổi dù chỉ một hạt cát bay vào và cô chính là hạt cát đấy.
Cảnh Việt cũng kệ cô lải nhải như vậy. Không hiểu vì sao dần dần hắn không còn nhớ nổi Ngọc Linh trước kia, cái người định bỏ thuốc hắn là người như thế nào nữa. Trước đây, vì cái cách ăn mặc hở hang rồi lúc nào cũng tỏ vẻ mình là người có tiền của cô ta nên đã khiến cho hắn có ác cảm ngay từ giây phút đầu tiên. Sau đó lại chứng kiến thái độ của mọi người trong nhà đối với Khả Vy, hắn liền thấy bất bình thay cho cô ấy, cố gắng đứng về phía Khả Vy và bảo vệ cô ấy như một người em gái dù thực ra hắn chỉ là người ngoài. Bây giờ tính cách Ngọc Linh lại trở nên như thế này, Cảnh Việt liền hoang mang, trước kia vì không tiếp xúc quá sâu, lúc nào cũng chỉ nói chuyện hai ba câu, nói là hiểu rõ con người Tống Ngọc Linh lúc đó, hắn cũng không dám chắc. Còn bây giờ thì lại vô cùng rõ ràng, cảm giác ở cạnh cô thật vui vẻ và nhẹ nhàng. Thôi kệ đi vậy, hắn cũng mệt muốn nghĩ nhiều. Cứ giữ được không khí như bây giờ là Cảnh Việt thấy tốt rồi.
Vào đến cổng, thím Trương tươi cười mở cửa xe cho Ngọc Linh.
“Xin chào đại tiểu thư, cô có mệt không?”
“Cảm ơn thím, cháu ngủ trên máy bay nên cũng không mệt lắm” Cô mỉm cười đáp lại. Từ sau lần sững người quá đà thì thím dần quen tươi cười với cô rồi. Lúc đầu vẫn là e ngại lắm. Cảnh Việt giúp cô đẩy hành lý vào nhà rồi mới quay người trở về công ty luôn. Thực sự hắn cũng rất bận rộn nhưng một phần muốn tạ lỗi với Ngọc Linh vì chuyện trong xe lần trước nên mới hăng hái đi đón cô như vậy. Còn phần còn lại thì chỉ là muốn đi đón thôi.
“Chị hai, chị đã về để em giúp chị” Khả Vy hớn hở chay từ trên tầng chạy xuống đón hành lý giúp cô.
“Về rồi hả? có mệt không con?” Ông Tống cũng đi từ trên tầng xuống, mỉm cười hỏi.
“Con mệt muốn chết rồi. cái ghế trên máy bay kiểu gì cũng không thoải mái được”- Ngọc Linh uể oải nói.
“Vậy thì tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Khả Vy con giúp chị bê đồ lên nhà đi, mà Minh Nguyệt đâu?” Ông Tống dặn dò rồi mới nhớ ra hỏi.
“Chị và mẹ đi ra ngoài từ sáng rồi ba, con cũng không biết đi đâu”
“Ừ” Ông lạnh nhạt trả lời rồi lại quay người trở lại thư phòng.
Khả Vy giúp cô chuyển đồ lên tầng xong cũng không quay về phòng luôn mà nán lại đó nói chuyện. Ngọc Linh có cảm giác là con bé có điều gì đó muốn tâm sự liền không vội đi tắm mà gỡ đồ đạc ra trước tìm quà đưa cho Khả Vy. Nhận món quà xong, con bé lại bắt đầu xoắn tay, ý chừng chuẩn bị nói đây.
“Chị hai, mấy hôm trước em và chị Minh Nguyệt đang đi trên đường liền được một người mời làm người mẫu chụp ảnh cho họ. Chị Minh Nguyệt đã nhận lời họ rồi nhưng em vẫn hơi lo vì không biết đấy là ai. Ngày mốt là ngày hẹn rồi, mà em cũng muốn thử”
“Em nói với ba chưa?”
“Em chưa nói với ai hết. Chị Minh Nguyệt thì nói với mẹ rồi. Hôm nay mẹ đưa chị ấy đi mua quần áo và làm tóc. Em không dám nói với ba nên đành nói dối”
“Em không nói thì ba cũng biết thôi. Vậy sao em không nói với Cảnh Việt nhờ hắn ta đưa em đi. Chứ chị có đưa em đi thì cũng không tác dụng gì. Nhỡ chúng nó có ý xấu thì ăn thịt cả hai chị em mình luôn à”- Ngọc Linh vừa thu xếp quần áo vừa nói.
“Em không muốn làm phiền anh Cảnh Việt nhiều quá”- Khả Vy ngại ngùng nói.
“Sao chứ, có gì mà ngại. Hắn ta luôn sẵn lòng giúp đỡ em đó Khả Vy. Không phải nghĩ nữa, đến hôm đó chị cũng sẽ đi cùng hai đứa nhưng sẽ để Cảnh Việt đưa đến đó. Nếu em vẫn cảm thấy ngại thì để chị gọi điện cho hắn.”
“Dạ chị hai”
“Thôi được rồi. Mà nhìn em nhút nhát thế này hóa ra cũng thích làm người mẫu chụp ảnh cơ à?” Ngọc Linh liếc sang trêu trọc cô em gái của mình. Mặt Khả Vy đã đỏ liền càng đỏ hơn.. Vẻ bề ngoài của con bé và Minh Nguyệt thì chỉ có gương mặt hơi hao hao giống chứ về phần khí chất thì hoàn toàn khác nhau. Đều là mắt tròn, miệng nhỏ xinh chúm chím nhưng ở Khả Vy là kiểu hiền lành dịu dàng nhẹ nhàng, còn Minh Nguyệt thì lại ánh lên sự lanh lợi tinh ranh. Nhìn trên nhìn dưới con bé một vòng, Ngọc Linh chẹp chẹp miệng. Dáng người đủ tiêu chuẩn, ngực phát triện tròn trịa , chân thon dài, tay búp măng, uyển chuyển. Nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân, dù cách ăn mặc có phần hơi trẻ con nhưng cái này sửa được.
“Chị hai, chị đừng nhìn em như vậy, em ngại lắm”- Khả Vy đỏ mặt nhỏ nhẹ nói “Trước kia chị đã nói em là muốn điều gì liền phải làm luôn. Như chị chẳng hạn chị muốn đi du lịch mà điều kiện lại có vậy tại sao không đi. Nên em cũng nghĩ em nên làm điều em thích. Thực ra em biết bản thân mình nhút nhát, nhưng em vẫn muốn thử chị ạ”
“Vậy thì phải làm thôi. Nếu chỗ đó không ra gì thì chị sẽ đưa em đi nới khác để casting. Cứ quyết như vậy đi”
“Em cảm chị hai” Khả Vy mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên dặn Ngọc Linh tắm rửa nhanh rồi xuống ăn cơm. Hôm nay đích thân con bé vào bếp, phải nói tay nghề của Khả Vy không thể chê vào đâu được.
Sau khi tắm rửa và dùng bữa tối xong, Ngọc Linh quay lên phòng liền nhắn tin cho Cảnh Việt nói về chuyện của Khả Vy. Hắn liền không hỏi nhiều liền nhận lời nói sẽ sắp xếp công việc để đưa ba người đi. Thấy chưa, cô đã nói mà. Đây là vệ sĩ của em gái cô đấy.
Đúng như hẹn, Cảnh Việt chờ ba chị em Ngọc Linh từ sớm rồi đưa đến phòng chụp kia. Lúc nghe có Ngọc Linh đi cùng, Minh Nguyệt tỏ ra hơi khó chịu nhưng cũng không dám nói gì. Đúng là được mẹ chăm sóc có khác, tóc được nhuộm lại màu nâu ánh đỏ hơi xoăn nhẹ, da chân tay căng mịn. Nếu không phải Khả Vy cứ ngại ngùng mãi, chỉ chịu đi dưỡng tóc thì da căng như vậy có là gì chứ. Ngọc Linh liếc nhìn thầm bĩu mỗi. Cô ngồi ghế sau cùng với Khả Vy để nói chuyện linh tinh, mặc kệ cho Minh Nguyệt giả vờ đon đả ngồi ghế lái phụ. Sao cô chỉ có hai cô em gái mà lại khác nhau đến như thế này chứ?
Chỗ phòng chụp cũng không quá xa nhà cô. Lái xe khoảng ’ liền tới nơi. Khác với những gì Ngọc Linh tưởng tượng, chỗ này có phải là quá hoành tráng cho một lời mời đãi môi trên đường không? Bước vào trong, ai ai cũng bận bịu luôn tay luôn chân chuẩn bị. Minh Nguyệt và Khả Vy đi đằng sau thì đang bị cho cảnh tượng chuyên nghiệp làm choáng váng. Ngọc Linh định gọi mấy lần nhưng ai cũng không quay ra nhìn cô lấy một cái, cuối cùng cô cũng thấy một người ngồitrong góc gần đó tóc ngắn đến vai, mặc áo phông quần hộp đơn giản, tay cầm chiếc máy ảnh xem lại hình. Không nghĩ nhiều, Ngọc Linh kéo theo hai đứa em tiến đến phía người đó.
“Chị gì ơi, cho tôi hỏi một chút được không?” Khẽ vô nhẹ vào tay người kia, Ngọc Linh cúi thấp người xuống gọi nhỏ.
“Hả? Gì cơ? Chị nào?”- Người đó hơi giật mình quay người lại, rồi ngạc nhiên nhìn cô. Ngọc Linh khẽ chớp chớp mắt vài cái, nhìn chị này cũng có vẻ quen quen.
“Cô… Cô là người ở quầy bán máy ảnh đúng không?”
Ngọc Linh nghe vậy liền vỗ trán nhớ ra. Tại lần trước hắn không để tóc xuống mà búi củ tỏi phía sau nên cô mới không nhận ra.
“À, thì ra là anh. Thật ngại quá… tôi xin lỗi, tại tôi nhìn sau cứ tưởng…”
“Chỉ xin lỗi thôi à, cô phải làm gì tạ lỗi đi chứ, tôi đàn ông rạng ngời như thế này chưa bao giờ bị gọi là chị đâu nhé”
“Xin lỗi anh. Tôi thực sự không cố ý” Ngọc Linh đỏ mặt nói, thực ra nếu để ý thì cái“Chị” mà cô đã nhìn thấy có vẻ dáng người hơi lực lưỡng hơn so với bình thường.
“Trêu cô vậy thôi, tôi là Cao Lăng, lần này gặp lại cô đúng là có duyên rồi. Vậy thì làm quen luôn đi” Cao Lăng đưa tay ra với cô, nở nụ cười rất tươi lộ ra má lúm đồng tiền.
“Chào anh, tôi là Tống Ngọc Linh. Đúng là không ngờ lại gặp anh ở đây” Ngọc Linh cũng cười tươi.
“Mà sao hôm nay cô lại ở đây vậy?” Cao Lăng vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn hai người đứng ngay sau cô.
“Anh không phải là người hôm trước chụp trộm chị em chúng tôi sao?” Minh Nguyệt nhìn anh rồi nói, không quen quay sang nhìn Khả Vy như ý nói rằng mình không nhận sai người. Khả Vy cũng khẽ gật gật đầu.
“À, tôi nhớ ra rồi. Hai cô đi sang phòng bên tay trái kia kìa rồi bảo Cao Lăng mời đến, họ sẽ biết phải làm gì. Hôm nay sẽ đưa ra tấm cho các cô chụp thử nếu đạt yêu cầu thì chúng tôi sẽ ký hợp đồng tạm thời với các cô” Cao Lăng vừa nói vừa chỉ về phía phòng thay đồ. Thực ra hôm đấy anh đang cần tìm vẻ đẹp tư nhiên của cô bé hiền lành kia. Nhưng vì hai người lúc đó đi cùng nhau, lại là hai chị em nên Cao Lăng liền mời cả hai. Minh Nguyệt và Khả Vy nghe vậy liền hồi hộp đi về phía phòng kia.
“Thế chiếc máy cô mua dùng như thế nào rồi?” Cao Lăng cười tươi quay sang Ngọc Linh hỏi.
“Dùng thích lắm, tôi vừa đi Gobi về. chụp được rất nhiều hình. Nếu có dịp tôi sẽ cho anh xem, rồi mong anh nhận xét để tôi rút kinh nghiệm luôn. Tôi cũng nghĩ anh là dân chuyên nghiệp nhưng không ngờ lại là thợ ảnh cho Vogue đâu. Thật là ngưỡng mộ”
“Nếu so ra thì tôi thích chụp ảnh tự do như cô hơn đấy”- Cao Lăng mỉm cười trả lời. Anh hơi đưa mắt về phía cửa thì thấy anh chàng hôm trước đón cô ở cửa hàng máy ảnh “Hình như bạn trai cô đang đợi rất sốt ruột rồi kìa”
“Bạn trai?” Ngọc Linh quay lại nhìn thấy Cảnh Việt thì mới chợt nhớ ra “ Anh ta không phải bạn trai của tôi mà là hộ sĩ của em gái tôi kia kìa chứ tôi thì làm sao có phúc phận đấy. Nhưng mà tôi cũng phải về đây”
“Được, nhưng nhớ cô còn nợ tôi một bữa tạ lỗi đấy. Đừng quên tạm biệt”- Cao Lăng mỉm cười giơ tay chào cô. Ngọc Linh ngớ người định cãi lại thì có người gọi anh ra chụp hình, cô cũng chẹp miệng kệ thế. Quay người đi ra xe cũng không quên nhắn tin lại cho Khả Vy và cổ vũ con bé. Thật không ngờ tạp chí nổi tiếng thế giới cũng có tìm kiếm người mẫu ngoài đường nhé.
Cao Lăng vừa chỉnh máy ảnh, mắt hơi đưa về phía Ngọc Linh. Khóe miệng hơi nhếch lên chút.
“Không phải bạn trai, vậy có khi nào cô ấy chưa có người yêu không nhỉ?”