Đường cong thân xe lưu sướng như cây kéo sắc bén, cắt qua bóng đêm, đi vào thông đạo quân dụng xuất nhập cảnh của hải quan.
Hứa Nhất Hàm giảm tốc độ, trò chuyện với Phỉ Tì: "Phỉ Tì, một chuyến đi Ksburg này nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, anh thật sự không tìm omega của anh nữa sao?"
Tiến vào khu giảm tốc độ, Hứa Nhất Hàm dừng lại xe: "Hiện tại trở về vẫn còn kịp."
Trên đường đi anh ta đã hỏi ba bốn thứ, Phỉ Tì mới đầu còn trả lời một hai câu, sau lại dứt khoát không để ý tới anh ta nữa.
"Anh đến lúc đó cũng đừng hối hận."
Phỉ Tì trả lời anh ta chính là mở cửa xuống xe.
Hứa Nhất Hàm nhanh chóng giao chiếc xe yêu dấu cho quản lý bãi đỗ xe, vừa chạy vừa kêu: "Hỗn đản, em dễ dàng lắm sao, quả thực là rầu thúi ruột vì anh, từ từ, chờ em với!"
Sau khi gặp Hà Hoan ở tiệc rượu của Groya, gia hỏa này liền có điểm khác thường.
Cư nhiên sửa miệng nói tinh thần lực của mình đột phá nên xuất hiện ảo giác, không đánh dấu hoàn toàn omega kia, mà là đánh dấu tạm thời.
Hứa Nhất Hàm thậm chí còn hoài nghi Hà Hoan đã làm cái gì đó với Phỉ Tì, lúc trước chém đinh chặt sắt muốn tìm ra omega kia, thế mà hiện tại lại nói không có hứng thú nữa?
Phỉ Tì nhíu mày, coi thanh âm Hứa Nhất Hàm tiêu tán trong gió đêm, bước nhanh đến trạm kiểm soát trong thông đạo.
Đứng trong trạm là ba alpha mặc quân trang như Phỉ Tì, đều có thân hình cao lớn đĩnh bạt, anh khí khiếp người.
Ba người thấy Phỉ Tì đi tới, không hẹn mà cùng tiếp đón:
"Lão đại......"
"Lão đại rốt cuộc cũng tới, bọn em đã chờ mọi người rất lâu."
"Hứa Nhất Hàm đang ồn ào cái gì vậy?"
Bọn họ cùng là thành viên trong một đội nhỏ, có năm tình nghĩa kề vai chiến đấu.
Hơn nữa bọn họ còn vào trường quân đội cùng lúc, nhận thức nhau mười năm, quan hệ lẫn nhau thân thiết như anh em ruột thịt.
Phỉ Tì tiến lên đánh quyền với bọn họ, tư thế đánh quyền của hắn dứt khoát hào sảng, tràn ngập lực lượng.
Một alpha có diện mạo phong lưu khoa trương lắc lắc cánh tay: "Lão đại! Sao anh đột nhiên mạnh mẽ như vậy?!"
Những người khác đều chen mồm trào phúng: "Ai biểu cậu một chuyến nghỉ phép liền đi phao omega, cũng không thèm đọc cuộc nói chuyện."
Alpha có diện mạo phong lưu tên là Berkeley, anh ta có một đôi mắt đào hoa thập phần khinh thường: "Các cậu là đám cẩu độc thân chỉ biết đến vũ khí và tình hình chính trị đương thời, không có tình thú gì hết."
Hứa Nhất Hàm lé mắt: "Ai nói không có tình thú? Lão đại đánh dấu hoàn toàn một omega, độ xứng đôi cao tới trăm phần trăm, tinh thần lực đột phá gấp đôi!"
"Cậu nói ai?" Berkeley đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phỉ Tì, hít mũi vài cái, tràn đầy tự tin nói: "Trò đùa này cũng quá kém rồi, trước tiên không nói tới trong lòng lão đại chỉ chứa được huấn luyện cùng nhiệm vụ, các cậu tự mình ngửi thử, trên người lão đại có khí vị của omega không?"
Mọi người giống như chó, đều hướng về Phỉ Tì hít mũi.
Biểu tình Phỉ Tì lạnh nhạt, mọi người lập tức lùi về.
"Hơn nữa, dưới tình huống alpha đánh dấu hoàn toàn một omega......" Berkeley khịt mũi, cà lơ phất phơ chọc bả vai Hứa Nhất Hàm: "Hơn nữa, dưới tình huống alpha đánh dấu hoàn toàn một omega, độ xứng đôi đạt tới liền hận không thể buộc ở trên lưng quần, càng miễn bàn tới tính ỷ lại của omega đối với alpha trong khoảng thời gian này."
"Cẩu độc thân cái gì cũng không hiểu."
Berkeley yêu thương khảy ngốc mao trên đỉnh đầu Hứa Nhất Hàm: "Tóc cũng như chủ nhân, ngốc như nhau."
"Cút, cậu bớt tranh cãi đi." Hứa Nhất Hàm có lòng tốt nhắc nhở.
Miệng gia hoả Berkeley này không biết tiết chế, lời nói luôn chọc thẳng tâm người.
Cậu ta không thấy sắc mặt Phỉ Tì càng ngày càng lạnh, khí áp cả người càng ngày càng thấp sao?
Berkeley tự hào thân phận tài xế già của mình, sao có thể cho phép có người khiêu chiến lĩnh vực quyền uy của anh ta?
"Chẳng lẽ omega bị đánh dấu hoàn toàn còn có thể chạy trốn khỏi alpha?"
Phỉ Tì vòng qua người Berkeley, đi vào trạm kiểm soát, lưu lại một câu lãnh ngạnh: "Năm ngày tiếp theo cậu sẽ xung phong mở đường."
Berkeley:???
Là tiếng người sao? Loại chuyện xung phong vừa dơ lại vừa mệt này để một mình tôi làm năm ngày?
Các đồng đội đều trìu mến nhìn anh ta.
"Vì cái gì a?"
Berkeley bị phạt đến không thể hiểu được, cũng bị nhìn đến không thể hiểu được, trong thời khắc này, anh ta phảng phất như một cô nhi bị người vứt bỏ.
Hứa Nhất Hàm thổi một hơi vào mái tóc rũ xống trên trán anh ta: "Omega của lão đại đúng là chạy trốn sau khi bị đánh dấu."
"......"
Vẻ mặt Berkeley mộng bức, hận không thể lùi thời gian.
Trong trạm kiểm soát thông đạo, một nhân viên nữ đang làm việc nhìn thấy Phỉ Tì, trong nháy mắt liền tươi sống lên.
Cô tích cực cầm máy rà quét khắp người Phỉ Tì, hận không thể rà mỗi một góc trong thân thể hắn.
Hai tròng mắt xám bạc của Phỉ Tì lạnh băng nhạt nhẽo, không có cảm tình liếc cô một cái.
Nhân viên nữ ngượng ngùng cười, máy rà quét trong tay ngừng ở vai trái hắn, không tiếp tục rà xuống: "Vâng, vâng......"
Phỉ Tì nhìn máy rà quét, khóe miệng nhân viên cứng đờ, nhanh chóng thu máy về.
Phỉ Tì bước ra khỏi trạm, lúc trước vai trái hắn đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình quạt nhàn nhạt, màu hồng phấn, hắn lật xem tất cả sách tranh về thực vật, nhưng lại không tìm thấy.
Ksburg là một trong những kế hoạch quan trọng nhất của hắn, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, không cần omega nào cả.
......!
Biệt thự lam phong, trong phòng tiếp khách.
Tất cả thành viên chủ yếu của đoàn phim 《 Kho tinh trấn biến mất 》 đều tụ tập tại.
Mọi người ngồi quanh ở một bàn tròn lớn, một bên lật xem văn kiện trong tay, một bên chụm đầu nói nhỏ.
Thân hình cao lớn của Tưởng Tân Thiên dựa vào ghế, đôi tay giao nhau: "Hiện tại đã đủ nhân viên, cũng soạn xong hợp đồng rồi, mọi người trước tiên nhìn kịch bản hoàn chỉnh và cùng an bài hành trình kế tiếp, có dị nghị gì liền nhanh chóng phát biểu."
Hà Hoan bắt được kịch bản thuộc về chính y.
Trước khi ký hợp đồng, y chỉ biết tên nhân vật mình sắm vai cùng một ít nhân thiết đơn giản, hiện tại rốt cuộc cũng thấy được kịch bản hoàn chỉnh.
Y phải diễn chính là một nhân vật nho nhỏ, bất quá chỉ xuất hiện trong sáu, bảy màn ảnh.
Dù hậu kỳ không xóa giảm suất diễn của y, sự xuất hiện cũng không đến năm phút.
Tề Bằng thấy Hà Hoan trầm ngâm không nói, thấp giọng hỏi: "Quá ngắn nên không hài lòng?"
Hà Hoan cũng không bất mãn.
Kỹ thuật diễn của nguyên chủ thường thường, y hiện tại lại lâm vào thung lũng sự nghiệp.
Một nhân vật nhỏ như vậy, ở bên ngoài cũng là miếng mồi ngừoi người tranh nhau đoạt phá.
Tưởng Tân Thiên đối với y cũng không tồi.
Nguyên nhân y trầm tư là, nhân vật tên Tiểu Thuỵ này y diễn không tốt.
Tiểu Thuỵ kỳ thật là một nhân vật có điểm sáng, nhưng hình tượng giả thiết của cậu ta là: Đáng khinh, giảo hoạt, lôi thôi, gian tà......!
Chênh lệch quá lớn với khí chất và tính cách của Hà Hoan.
Nhưng thật ra trong kịch lại có một nhân vật nam ba tên là Semir, y tin tưởng có thể khống chế tốt.
"Nếu mọi người không có dị nghị gì, hội nghị hôm nay liền giải tán, nhân viên chủ yếu mời đi về thu thập hành lý, ba ngày sau đi Ksburg tiến hành quay chụp, còn những người khác chờ thông báo." Trợ lý bên người Tưởng Tân Thiên nói.
Mọi người thu thập đồ vật của mình, lục tục rời khỏi phòng họp.
Chỉ còn lại Tưởng Tân Thiên và Nghiêm Đình Vân còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
"Nhân vật nam ba này còn chưa quyết định?" Nghiêm Đình Vân hỏi.
Tưởng Tân Thiên lắc đầu, giữa mày có chút sầu lo: "Trước sau cũng không tìm thấy người thích hợp, diễn viên omega vốn đã ít......"
Nói lại nghĩ tới Muriel, nếu bà còn sống thì tốt rồi.
Nghiêm Đình Vân trêu ghẹo ông: "Ngay cả mặt mũi của ngài cũng không tìm ra?"
Tưởng Tân Thiên buông tay: "Omega thân kiều thể quý, sao có thể chịu ăn đau khổ này, không phải mỗi người đều giống Muriel."
Ông dừng một chút, lại nói: "Hôm nay có hai người tới thử kính, cậu đi cùng tôi nhìn thử."
Nghiêm Đình Vân gật đầu, dư quang gã quét thấy Hà Hoan đi tới chỗ bọn họ, lạnh lùng nói: "Cậu tới làm cái gì?"
Hà Hoan không phản ứng gã, lập tức nói với Tưởng Tân Thiên: "Tưởng lão sư, cháu muốn thử kính nhân vật Semir một chút."
Tưởng Tân Thiên kinh ngạc.
Nghiêm Đình Vân cười khẽ: "Cậu sao?"
Gã phát hiện Hà Hoan không nhìn gã cái nào, chán ghét trong lòng càng nặng.
Tưởng Tân Thiên nghiêm túc nói: "Semir yêu cầu diễn viên rất cao, dãi nắng dầm mưa, lăn lộn trong bùn......!Cháu hẳn là cũng biết hoàn cảnh khí hậu Ksburg, phi thường ác liệt.
Ta đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cháu, thể chất còn kém yêu cầu nhân vật rất nhiều."
Công việc ký hợp đồng đều là Tề Bằng phụ trách toàn quyền, giao chính là báo cáo kiểm tra sức khoẻ ba tháng trước.
Hà Hoan tự tin nói: "Thể chất hiện tại của cháu tuyệt đối có thể phù hợp, Tưởng lão sư có thể dùng yêu cầu bộ đội đặc huấn kiểm tra cháu."
Tưởng Tân Thiên bị con ngươi kiên định của y nhìn, sửng sốt.
Tựa như thấy được bạn già Muriel......!
Như mặt trời được ánh bình minh vây quanh, tươi sống phấn chấn, làm lòng người tràn ngập vui sướng.
Ánh mắt bắt bẻ của Nghiêm Đình Vân quét người Hà Hoan mấy lần: "Tưởng lão có lòng để cậu tiến tổ không phải để cậu được một tấc lại muốn tiến một thước, bỏ vấn đề thể chất sang một bên, hình tượng của cậu kém Semir một hệ Ngân Hà."
Tưởng Tân Thiên nghe đến đó, lại lần nữa đánh giá tướng mạo Hà Hoan.
Mặc dù có rất nhiều mỹ nhân omega, nhưng ngũ quan của y cũng thuộc dạng xuất sắc.
Làn da trắng nõn trong sáng, mặt mày tinh xảo ôn nhã, cái mũi sạch sẽ tiểu xảo, khóe môi tự mang ý cười, là điển hình bé ngoan nhà bên.
Nếu phải so sánh rõ ràng hơn một chút, tựa như linh lan trắng thẹn thùng trong nhà ấm.
Mà Semir —— Ca cơ yêu diễm, có lực mị hoặc cực hạn đối với nam nhân.
Thân thể Nghiêm Đình Vân ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, hơi híp mắt cười lạnh: "Cậu muốn diễn nhân vật Semir này, còn không bằng trước tiên đi chỉnh dung."
Tưởng Tân Thiên nghe gã nói đến quá mức, không vui khụ một tiếng.
Trong buổi gặp mặt hai ngày trước, ông giới thiệu hai người nhận thức, Nghiêm Đình Vân liền lạnh nhạt với Hà Hoan, ông biết tính cách Nghiêm Đình Vân cao ngạo, liền không quá để ý.
Nhưng ngày hôm nay, giữa hai người tựa hồ có xích mích?
Bất quá, Tưởng Tân Thiên cũng đồng ý cách nói của Nghiêm Đình Vân: "Hà Hoan, ta đã xem tác phẩm của cháu, cháu chưa từng diễn loại nhân vật này, kinh nghiệm không đủ."
Hà Hoan nhướng mày, những lời này thật đúng là cách nói "Kỹ thuật diễn của cháu rất kém" uyển chuyển nhất.
Hà Hoan lúc này mới chuyển tầm mắt lên người Nghiêm Đình Vân, đôi môi đỏ thắm hơi cong: "Ảnh đế có dám đối diễn với tôi một lần không, màn diễn ở trang ."
Nghiêm Đình Vân nhìn nụ cười của y, thân thể mạc danh có chút nóng.
Lại nhanh chóng vứt bỏ ý niệm quái dị này.
Nghiêm Đình Vân đã sớm nhớ kỹ kịch bản trong lòng, nghĩ nghĩ, trong đầu lập tức nhớ tới trang viết là cái gì.
[ Semir câu dẫn nam chính Bernie, miệng đối miệng đút rượu ]
Quanh thân Nghiêm Đình Vân tức khắc bộc phát ra khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Hà Hoan chán ghét đến tột đỉnh.
Lúc chia tay còn nói không bao giờ quấn lấy gã, hiện tại lại không biết xấu hổ đổi ý.
Hà Hoan phảng phất không thấy được gã chán ghét, dĩ nhiên đi đến trước mặt gã.
Một bàn tay chống bàn, một bàn tay đè ở trên ghế Nghiêm Đình Vân, cúi người tới gần, phảng phất vòng người trong lòng ngực.
Mặt mày y liễm diễm, thấp giọng cười nói: "Như thế nào, chẳng lẽ không dám?"
Tưởng Tân Thiên lại cảm thấy có chút ý tứ: "Bất quá chỉ là đối diễn một màn, Đình Vân liền cho Tiểu Hoan một cơ hội đi."
Người trong phòng họp còn chưa đi xong, nghe được những lời này của ông đều dừng bước chân..