"Tỷ tỷ! Chị mau thức dậy đi!"
Ngay khoảnh khắc cánh môi sắp dán lên nhau, Tạ Tri Ý bị lay tỉnh.
Mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng trái ngược trong mơ, Cố Tịnh Nhuyễn đang đứng ở mép giường chống nạnh, ánh mắt hung dữ: "Tỷ tỷ! Em rửa mặt thay đồ xong hết rồi mà chị vẫn ngủ a!".
Cố Tịnh Nhuyễn ban đầu muốn để cho Tạ Tri Ý ngủ thêm một lúc, ai biết cô sửa soạn xong xuôi mà Tạ Tri Ý còn chưa dậy.
"Em kêu chị nãy giờ rồi, sao chị không chịu tỉnh nha."
"Em kêu nhiều lần rồi hả?" Tạ Tri Ý ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương.
"Đúng vậy! Không phải mọi người đều nói đồ ăn có thể làm người tỉnh giấc sao? Em cũng làm vậy mà chị không có tỉnh."
Tạ Tri Ý đơ người, cười như không cười mà nhìn nàng: "Kẹo trái cây?".
"Đúng vậy! Trong phòng chị chỉ có mỗi nó thôi."
Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng Tạ Tri Ý đang cười nhạo mình dùng kẹo trái cây dụ hoặc nàng.
Tạ Tri Ý ghim hận nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, cắn răng nói: "Sớm hay muộn có một ngày chị..."
Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên nghiêm túc lắng nghe. Kết quả Tạ Tri Ý lại nói: "Thôi quên đi." Dứt lời cầm quần áo đi vào toilet.
Càng như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn càng tò mò, tuy rằng trong nháy mắt kia cô có bị doạ đến, nhưng tò mò vẫn thắng thế.
Bởi vì dáng vẻ tỷ tỷ thoạt nhìn cực kỳ ảo não.
Để có được đáp án, Cố Tịnh Nhuyễn quyết định ngồi xổm trước cửa toilet chờ nàng.
Tạ Tri Ý trở ra thấy tình cảnh ấy, trực tiếp vòng qua Cố Tình Nhuyễn.
Cố Tịnh Nhuyễn vội đuổi theo, "Tỷ tỷ, lúc nãy chị nói sớm muộn có một ngày gì cơ?".
Tạ Tri Ý không thèm để ý.
Cố Tịnh Nhuyễn tăng lớn âm lượng: "Tỷ tỷ! Sớm hay muộn có một ngày chị làm gì a!".
Tạ Tri Ý nhắm mắt, xoay người kéo lấy cánh tay Cố Tịnh Nhuyễn, áp cô vào tường, nhìn cô.
Cái...tư thế này, giống như 'bích đông' a...
Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nước miếng, rụt rụt cổ, "Tỷ...Tỷ em đùa thôi mà."
"Không phải em muốn biết sớm muộn có một ngày thế nào sao?"
"Không phải...Không muốn nữa."
Tạ Tri Ý cười lạnh một tiếng, "Muộn rồi."
Tay trái chống tường gia tăng sức lực, môi gần bên tai Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý nhẹ giọng nói: "Sớm hay muộn có một ngày...giống như bây giờ."
Ép em phải cầu xin tha thứ.
Hơi thở ấm áp mang theo hương chanh, Cố Tịnh Nhuyễn run run, khóc không ra nước mắt: "Em sai rồi."
Tạ Tri Ý lúc này mới thả ra, không quên nhéo mặt cô một cái, "Con nít thì không nên quá mức tò mò, biết không?".
Cố Tịnh Nhuyễn điên cuồng gật đầu, tỷ tỷ sáng sớm rời giường thật là đáng sợ.
Lúc sớm tỉnh giấc, cô phát hiện tay chân mình đều bị Tạ Tri Ý giam cầm.
Hay là tối hôm qua mình đã làm gì chị ấy?
Cố Tịnh Nhuyễn không có tâm tư khác, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là cảm thấy thực xin lỗi tỷ tỷ, không những chiếm giường mà còn quấy rầy giấc ngủ của tỷ tỷ.
Hu hu hu quá tội lỗi.Một ngày trước kỳ thi, Tào Quang đặc biệt họp lớp, nâng cao tinh thần các chiến sĩ.
"Liên khảo không khó lắm, các em cứ phát huy theo năng lực là được, chỉ cần giữ vững phong độ ngày thường thì lớp chúng ta sẽ không có khả năng lọt top ba xếp ngược từ dưới lên trên, chỉ cần không lọt top ba đếm ngược, thầy chủ nhiệm đây liền đủ mãn nguyện."
Các bạn học nghe vậy đồng loạt xôn xao, có người cười rúc rích, có người dự đoán lọt top bốn đếm ngược.
Tào Quang đứng trên bục giảng nhìn hơn bốn mươi học sinh bên dưới, biết rõ trình độ cái lớp này thế nào, thầy thở dài nói tiếp: "Còn nữa, không được sao chép, các em làm không tốt thi trượt cũng không chịu trừng phạt gì nặng nề, nhưng sao chép thì khác, nhẹ sẽ bị lưu vào học bạ, nặng thì bị đuổi học, biết chưa?".
"Dạ biết." Cả lớp nhiệt tình đáp lời, nghị luận sôi nổi.
Tào Quang vỗ vỗ cái bàn: "Yên lặng, nghe thầy nói."
Thoáng chốc phòng học an tĩnh lại, tuy nhiên vẫn còn vài tiếng xì xầm. Nghĩ đến ngày mai là bắt đầu kỳ thi, Tào Quang cũng không muốn nổi giận ảnh hưởng tâm trạng học trò, chỉ tận lực giảm nhẹ âm điệu: "Nỗ lực sẽ có thành tích, gần đây thầy thấy các bạn học lớp chúng ta rất cố gắng vươn lên, thầy điểm danh khen ngợi Cố Tịnh Nhuyễn, Hứa Phán Phán, Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan; các em ấy đều thay đổi nghiêm túc học tập, mọi người cứ bình tĩnh làm bài thi, không cần quá khẩn trương."
Bốn người đột nhiên được quan tâm: ....
Hứa Phán Phán nhìn Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan, vừa vặn đối diện ánh mắt các nàng, cuối cùng đồng loạt chuyển sang nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.
Muốn khen thì khen một mình Cố Tịnh Nhuyễn là được, ba người bọn họ là bất đắc dĩ bị quấn lấy mà thôi. Điểm chết người chính là Cố Tịnh Nhuyễn cứ dùng cái giọng ngọt ngào mè nheo khiến người buồn nôn, ai dám không làm bài?
Cố Tịnh Nhuyễn thật ra đang mất hồn, nhưng nghe đến tên mình, theo quán tính ngồi thẳng người lại, hướng lên bục giảng đón lấy ánh mắt cổ vũ của Tào Quang.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Vốn dĩ đã áp lực, giờ lại nghe thầy chủ nhiệm khen, trong lòng cô càng thêm căng thẳng.
"Tịnh Nhuyễn, lợi hại nha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thầy chủ nhiệm khen bạn đó." Thành Vi quay sang thấp giọng cười nói.
Cố Tịnh Nhuyễn nhướng mày nhìn nàng, "Bình thường thôi, mai mốt thầy còn khen tôi nhiều hơn nữa."
"Chậc, cái đuôi nhỏ của ai sắp vểnh lên trời rồi kìa." Thành Vi bĩu môi, tin thì tin nhưng không thể chấp nhận được bộ dạng đắc ý của đối phương, nhịn không được khịa lại một câu.
Không biết sao nhưng Thành Vi luôn cảm thấy học kỳ này Cố Tịnh Nhuyễn thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài không thay đổi, ngược lại tính tình thay đổi không ít, không còn hầm hè đáng sợ, cảm giác mềm mại hơn nhiều. Lúc trước các nàng cũng có giao tiếp, nhưng không thường xuyên lại còn nói giỡn như bây giờ, mà mặc kệ lý do là gì, Thành Vi đương nhiên thích cái người hiện tại hơn.
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy trả lời: "Chờ coi đi."
Văn Viễn ngồi cùng bàn lén nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, lấy hết can đảm mở miệng nói: "Có cần...có cần mình trợ giúp không?".
"Hở?" Cố Tịnh Nhuyễn nghe không hiểu ý hắn.
"Chính là...bạn có đề gì không hiểu có thể hỏi mình."
"A tốt, cảm ơn." Cố Tịnh Nhuyễn lịch sự đáp.
"Ừ." Văn Viễn có chút mất mát, đây không phải lần đầu tiên hắn nói lời này, lần trước đề nghị Cố Tịnh Nhuyễn cũng nói tốt rồi thôi.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra cái gì, cuối cùng cười nói với hắn: "Cố lên thi tốt nha."
Văn Viễn như được hồi sinh, mặt mày đỏ bừng, "Mình...mình sẽ cố gắng, bạn cũng vậy."
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.
Tào Quang còn ở trên bục thao thao bất tuyệt về học sinh ưu tú các khoá trước, đủ dạng chuyện xưa, từ ưu tú bẩm sinh, cho đến tài năng thức tỉnh giữa chừng.
Cố Tịnh Nhuyễn chống cằm thất thần, lợi hại đến cỡ nào có lợi hại bằng tỷ tỷ của cô không?
Giữa trưa ăn xong cơm trưa.
"Nhuyễn Cẩu, ngươi uống cái gì?"
Hứa Phán Phán đứng trước tủ lạnh quầy bán nước, nhìn cô hỏi.
Cố Tịnh Nhuyễn đang nhắn tin, tùy ý nói: "Coca đi."
Hứa Phán Phán ôm hai chai nước khoáng mua cho Tống Tư Ngọc-Vạn Tranh Nhan, kế tiếp vươn tay bỏ qua một loạt Coca, từ tầng trên cùng lấy xuống hai chai cam ép, thanh toán xong ném một chai cho Cố Tịnh Nhuyễn.
Cố Tịnh Nhuyễn tiếp nhận đồ uống không phải Coca mà cô muốn: "......"
"Bớt uống nước ngọt có ga đi." Nói đoạn đưa nước khoáng cho hai người còn lại.
Cố Tịnh Nhuyễn mở nắp chai uống một ngụm, "Vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?".
"Nhìn xem có tâm ý tương thông hay không đó mà, kết quả thí nghiệm này làm ta tan nát cõi lòng."
"Ai thèm cùng ngươi tâm ý tương thông."
"Phải phải phải, ta không xứng không xứng, chỉ có Tạ Tri Ý mới xứng được chưa."
"Ngươi nhắc lại thử coi!" Cố Tịnh Nhuyễn làm bộ muốn đánh Hứa Phán Phán.
"Ta thích nói đấy thì sao, Tạ Tri Ý Tạ Tri Ý!"
Hứa Phán Phán lui ra sau mấy bước, Cố Tịnh Nhuyễn không chạm được vào nàng.
"Có bản lĩnh thì ngươi đừng có chạy."
"Có bản lĩnh thì ngươi đừng có đuổi theo!"
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan thấy nhiều không trách, thậm chí đã không còn hứng thú với tuồng diễn này.
"Mua snack cho ngươi ăn nha?" Tống Tư Ngọc hỏi.
"Cái gì mà mua cho ta, bộ ngươi không muốn ăn sao?" Vạn Tranh Nhan trả lời.
"Thôi được, là ta muốn ăn, vào chọn mua snack cùng ta đi."
Vạn Tranh Nhan gật gật đầu, sau đó đi theo vào quầy bán quà vặt, để hai người kia ở ngoài nô đùa với nhau.
Hứa Phán Phán mới vừa kêu tên Tạ Tri Ý, bất chợt thấy một bóng hình quen thuộc phía sau Cố Tịnh Nhuyễn, ánh mắt lấp loé hiện lên tia giảo hoạt.
Cố Tịnh Nhuyễn đang định đuổi theo thì Hứa Phán Phán lại bất động, nhìn cô nói: "Ta nói cho ngươi biết. Ngươi cái dạng này vĩnh viễn cũng không thể đuổi theo Tạ Tri Ý!".
"Ngươi nhỏ giọng một chút thì chết a!". Cố Tịnh Nhuyễn thật cẩn thận ngó trái ngó phải, hận không thể tiến lên che miệng Hứa Phán Phán.
"Ngươi, Cố Tịnh Nhuyễn, không đuổi kịp, Tạ Tri Ý!"
Cố Tịnh Nhuyễn tức giận ném đồ uống về phía Hứa Phán Phán, nhưng lực đạo không lớn.
Hứa Phán Phán tiếp nhận chai nước, đứng ở bên kia chờ xem kịch vui, còn nháy nháy mắt ý bảo cô nhìn phía sau.
Rốt cuộc Cố Tịnh Nhuyễn cũng nhận thấy khác thường, cô xoay người, biểu tình tựa như bị sét đánh.
Tạ Tri Ý cùng bạn học đang đứng cách mấy mét nhìn qua.
"Tỷ... Tỷ?"
"Cái gì không đuổi kịp?" Tạ Tri Ý chăm chú nhìn cô, lên tiếng hỏi.
Cố Tịnh Nhuyễn toát mồ hôi lạnh, Hứa Phán Phán đúng là đồng đội heo.
"Cố Tịnh Nhuyễn nói là ——"
Hứa Phán Phán sợ không náo nhiệt, còn chuẩn bị giúp cô trả lời.
Cố Tịnh Nhuyễn gấp gáp mở miệng: "Hứa Phán Phán nói là em vĩnh viễn không thể ưu tú như tỷ tỷ, em vĩnh viễn không đuổi kịp tỷ tỷ."
Tạ Tri Ý hơi hơi mất mát trong lòng, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Cố lên."
"Dạ vâng." Cố Tịnh Nhuyễn tươi cười.
Tạ Tri Ý không nói nữa, đi lướt qua cô.
Cố Tịnh Nhuyễn nhân cơ hội này véo lấy cánh tay Hứa Phán Phán.
Hứa Phán Phán hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn lại.
Đúng lúc này, Tạ Tri Ý bỗng nhiên quay đầu kêu: "Nhuyễn Nhuyễn."
"Dạ?"
Tạ Tri Ý trông thấy cảnh hai người đùa giỡn, ánh mắt thâm trầm, nàng cúi đầu rủ mắt, từ trong túi lấy ra một hộp kẹo dẻo bổ sung canxi và vitamin D.
"Đưa tay."
Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới kịp phản ứng, rời tay khỏi Hứa Phán Phán.
Tạ Tri Ý đặt hộp kẹo vào tay cô, sờ sờ tóc cô nói: "Ăn ngon hơn kẹo trái cây."
Cố Tịnh Nhuyễn được cho kẹo, đáy lòng kinh ngạc, "Cảm ơn tỷ tỷ."
"Ừ, hôm nay nhớ về nhà sớm."
Vì thuận tiện ôn tập, những ngày gần đây trên cơ bản hai người đều đi về riêng.
"Dạ dạ." Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.
Tạ Tri Ý đi xa rồi, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn còn nhìn hộp kẹo trong tay, cười đến ngu đần.
Hứa Phán Phán nhíu mày: "Không đúng nha Nhuyễn Cẩu."
"Cái gì?"
"Sao ta cảm thấy chị ngươi đối với ngươi không quá bình thường nha..."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy đập nàng một cái: "Gì mà không quá bình thường! Có thể nói chuyện dễ nghe chút không hả."
"Không phải...ta cảm thấy...là cảm thấy như vậy đó!". Hứa Phán Phán không tìm ra được ngôn từ diễn tả, cuối cùng nói thẳng: "Chính là đối với ngươi không giống như đối với em gái, vừa rồi chị ấy nhìn ngươi bằng ánh mắt như kiểu nữ thứ nhìn nữ chính trên phim truyền hình ấy, sát ý hiểu không?".
"Xìi, chị của ta lúc nào cũng là nữ chính có biết chưa!"
"Cái này không phải trọng điểm a đồ ngu."
Hứa Phán Phán buồn bực đẩy đẩy nàng, mặc kệ nữ chính nữ thứ, dù sao chắc chắn đó là ánh mắt chuyên dùng xem tình địch.
Đúng vậy, tình địch!
Hứa Phán Phán suy nghĩ ra từ ngữ, đang chuẩn bị nói thì thấy Tống Tư Ngọc-Vạn Tranh Nhan ra tới.
Tống Tư Ngọc xách theo một bao to đồ ăn vặt, Vạn Tranh Nhan đi bên cạnh đang cầm snack mì gói, miệng nhóp nhép.
"Ồ, ta cảm thấy Tư Ngọc dạo này đối tốt với Nhan Nhan lắm nha?". Hứa Phán Phán nháy mắt quên chuyện định nói, ngược lại rối rắm vấn đề mới.
"Ngươi đang nói nhảm gì đấy?" Đều là bạn bè không lẽ không tốt với nhau. Cố Tịnh Nhuyễn trợn mắt nhìn nàng.
Hứa Phán Phán cũng cảm thấy bản thân không thể hiểu được: "Hồi nãy ta nói tới cái gì rồi?".
"Ngươi không có nói gì hết, cái đồ cà giật." Cố Tịnh Nhuyễn nói xong liền đi đến trước mặt hai người kia, cầm lấy một túi bánh quy, nhỏ giọng nói: "Đầu óc Phán Cẩu có vấn đề, đừng để ý."
Vạn Tranh Nhan trân trối nhìn Cố Tịnh Nhuyễn cầm đi bánh quy mà nàng thích nhất, nghe vậy hô to: "Phán Phán! Nhuyễn Nhuyễn nói ngươi đầu óc có vấn đề! Kêu chúng ta đừng thèm để ý ngươi!".
"Cố Tịnh Nhuyễn!"
......