Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn đầu giường tản ra ánh sáng mờ nhạt.
"Chị tắt đèn ngủ nhé?" Tạ Tri Ý lên tiếng.
Cố Tịnh Nhuyễn vốn đang nằm nghiêng không nhúc nhích, nghe vậy lập tức nói: "Không được, em sợ bóng tối."
"Có chị ở đây không cần sợ."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Chính là có chị ở nên mới sợ a.
Cố Tịnh Nhuyễn không nói nữa.
Tạ Tri Ý cuối cùng vẫn là tắt đèn ngủ, căn phòng chìm vào tối mịt, chỉ có ánh trăng xuyên qua rèm cửa rọi vào, miễn cưỡng có thể nhìn thấy xung quanh.
Cố Tịnh Nhuyễn có thể nghe được hơi thở thơm mát, ở rất gần rất gần cô, dường như chỉ cần quay người là có thể chạm vào.
Tạ Tri Ý cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của đối phương, nhỏ nhẹ nói: "Chị không có làm gì em đâu, đừng căng thẳng."
Cố Tịnh Nhuyễn vốn dĩ đã không được tự nhiên, bị nói như vậy liền dỗi: "Ai căng thẳng, không phải là cùng nhau ngủ một giấc thôi sao, ai mà...căng thẳng?!!"
Nói nói còn xoay người qua, vừa lúc đối diện ánh mắt Tạ Tri Ý, mấy chữ cuối không hề có khí thế.
Tạ Tri Ý cười khẽ một tiếng, ở trong phòng này có vẻ dị thường chói tai, như là đang cười nhạo cô.
Buồn bực quá nha!
Cố Tịnh Nhuyễn xấu hổ nghiêng người lại.
Tạ Tri Ý chọc chọc phía sau lưng cô, thấp giọng hỏi: "Giận hả?".
Cố Tịnh Nhuyễn tê cứng sau lưng, kêu lên một tiếng: "Tạ Tri Ý!".
"Chị ở đây, đừng sợ."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Này vẫn là Tạ Tri Ý mà mình nhận thức sao?
"Nhuyễn Nhuyễn, em xoay qua đây."
Tạ Tri Ý kỳ thật không hiểu cho lắm, không biết Cố Tịnh Nhuyễn đang khó chịu cái gì, nếu nói là kháng cự thì vừa rồi sẽ không đề nghị cùng nhau ngủ, nhưng trạng thái hiện giờ của em ấy cũng không phải chỉ là ngượng ngùng thông thường.
Cố Tịnh Nhuyễn không thể đối nghịch nàng, xoay người vùi đầu vào ổ chăn, lẩm bẩm nói: "Làm gì vậy nha."
Tạ Tri Ý kéo chăn xuống, đến khi lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn cô nói: "Em đang khó chịu cái gì vậy?".
Bị đối phương hỏi thẳng thừng, Cố Tịnh Nhuyễn càng mất tự nhiên.
"Em không có nha, chỉ là...ngủ cùng người khác không quen lắm thôi..."
Tạ Tri Ý có thể tin mới là lạ.
"Em không nói chị liền không thể hiểu rõ, chị không hiểu thì em vẫn nghẹn trong lòng, điều này sẽ gieo mầm mâu thuẫn về sau, em muốn như vậy sao?".
Tạ Tri Ý biết Cố Tịnh Nhuyễn có tâm sự, cho nên tận lực dẫn đường.
"Không có muốn."
Cố Tịnh Nhuyễn cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn trả lời, nhưng mà cô lại không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ cô trực tiếp hỏi, có phải chị từng yêu đương cùng người khác hay không? Có phải cũng nói lời ngon tiếng ngọt cùng người khác?
Quá keo kiệt, không phù hợp hình tượng chút nào.
Qua một lúc lâu, Tạ Tri Ý vẫn không nghe được hồi đáp. Nàng cũng không ép hỏi, chỉ là nằm nhích gần Cố Tịnh Nhuyễn một chút, "Phòng em lạnh thật đó."
Lạnh sao? Cố Tịnh Nhuyễn nhớ rõ đã mở sưởi, chính mình còn thấy hơi nóng a.
Cố Tịnh Nhuyễn chạm thử tay Tạ Tri Ý, phát hiện nó lạnh buốt, cô dùng hai tay bọc lấy tay nàng: "Sao lạnh như vậy, hay là để em chỉnh lại nhiệt độ?".
Cố Tịnh Nhuyễn không phải quá sợ lạnh, cho nên máy sưởi trong phòng chỉ mở ở mức tương đối, nhưng Tạ Tri Ý thì khác.
"Đừng, quá cao em sẽ bị nóng."
"A? Vậy làm sao bây giờ?"
"Em ôm chị đi, ôm thì sẽ không lạnh."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng, một hồi sau, tay phải vòng qua eo, đầu dựa vào trước ngực nàng, nói: "Chị giúp em làm ấm ổ chăn, em giúp chị làm ấm tay."
Tạ Tri Ý không nghĩ tới Cố Tịnh Nhuyễn thật sự sẽ ôm nàng, còn nắm tay nàng không buông, vì vậy tay nàng cũng nhúc nhích, biến thành mười ngón đan xen.
"Ngủ đi."
Tạ Tri Ý vùi mặt vào tóc Cố Tịnh Nhuyễn, cọ cọ, ngữ khí mơ hồ không rõ.
Nửa tiếng sau, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn chưa buồn ngủ, thăm dò hỏi một câu:
"Chị ngủ rồi hả?"
"Chưa." Tạ Tri Ý lại nói, "Không ngủ được."
"Vậy tụi mình trò chuyện chút đi?"
Khó được Cố Tịnh Nhuyễn chủ động muốn trò chuyện, Tạ Tri Ý tự nhiên sẽ không từ chối.
Cố Tịnh Nhuyễn lại nói:
"Chơi trò em hỏi chị đáp ha?"
"Ừa."
"Chị cùng Triệu Tây Ninh là chuyện như thế nào?"
"Trước kia là bạn, sau đó trở mặt cãi nhau."
"Hai chị...có từng ở bên nhau không?" Cố Tịnh Nhuyễn hỏi rất cẩn thận, tuy rằng cô biết yêu đương kiêng kị hỏi lịch sử tình cảm, nhưng mà cô thật sự không nhịn được suy nghĩ, người như Triệu Tây Ninh dựa vào cái gì mà cùng tỷ tỷ yêu đương, mặc kệ có phải là tình địch hay không, cô vẫn là không thích Triệu Tây Ninh.
"Thôi cho qua..."
"Không có ở bên nhau, em toàn suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"
Tạ Tri Ý sờ sờ tóc cô: "Chẳng lẽ em cảm thấy chị cùng người đó cãi nhau là bởi vì yêu đương chia tay?"
"Chẳng lẽ là vì Triệu Tây Ninh thích chị, cho nên mới cãi nhau?"
"Không phải, còn quá phận hơn nhiều." Tạ Tri Ý thấy Cố Tịnh Nhuyễn tò mò, tiếp tục giải thích, "Sau khi chuyện này bị người đâm chọt vạch trần, Triệu Tây Ninh liền dùng danh nghĩa bạn bè hẹn chị ra ngoài, còn bỏ thuốc vào đồ uống, chị lúc đó không có nghĩ nhiều nên đã uống vào, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, cứ như vậy."
Tạ Tri Ý nói nghe nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn có thể đoán được tình huống lúc ấy chắc chắn nguy hiểm.
Cô không dám nghĩ thêm cũng không dám hỏi sau đó đã xảy ra cái gì.
Cố Tịnh Nhuyễn chưa từng đoán được chuyện lại là như thế, giờ phút này hận đến ngứa răng: "Triệu Tây Ninh đúng là bệnh tâm thần, còn không xứng tiến bệnh viện, nên đưa thẳng chị ta vào cục cảnh sát."
Tạ Tri Ý cảm thấy Cố Tịnh Nhuyễn như vậy rất là đáng yêu, vuốt ve mặt cô: "Triệu Tây Ninh cũng là một người đáng thương."
"Chị ta đáng thương chỗ nào? Đáng giận còn kém không nhiều lắm, tỷ tỷ chính là quá mềm lòng, hiện tại còn nói giúp chị ta, tỷ tỷ ngẫm lại đi, chị đã bị chị ta hạ dược a..."
Tạ Tri Ý nghe thấy giọng điệu đối phương đã bình thường trở lại, tâm tình sung sướng không ít, cọ cọ mặt vào tóc cô: "Không có việc gì, cũng may là chị thông minh, giữ mình lại cho Nhuyễn Nhuyễn đây nè."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe lời này vừa đau lòng vừa giận: "Tỷ tỷ, về sau không được nói chuyện với chị ta đâu đó."
"Đã sớm không liên hệ." Tạ Tri Ý dừng một chút lại nói, "Em là đang giận chuyện này sao?".
Cố Tịnh Nhuyễn nho nhỏ dạ một tiếng: "Em cảm thấy chị ta không xứng với chị."
Lúc này không cáo trạng còn đợi lúc nào?
"Chị ta điên rồi, cố ý tìm em kể về chuyện hai người, để em bắt chước dáng vẻ của chị ta lúc đó cho chị xem, đúng kiểu tiểu nhân đắc chí luôn!"
Cố Tịnh Nhuyễn hắng giọng, bắt chước giọng điệu Triệu Tây Ninh nói mấy lời kia, còn thuật lại chuyện chị ta đã cho mình xem video và hình ảnh.
Tạ Tri Ý nghe xong, sắc mặt không tốt lắm, nàng đã xem nhẹ Triệu Tây Ninh rồi.
"Tất cả đều là giả, về sau em chỉ cần tin chị, chị sẽ không lừa em. Còn nữa không được gọi người khác tỷ tỷ."
Tạ Tri Ý lướt ngón tay mảnh khảnh trên cổ Cố Tịnh Nhuyễn, "Có nghe hay không."
"Đã biết đã biết." Cố Tịnh Nhuyễn kêu lên, "Sao mà hung dữ vậy nha."
Tạ Tri Ý cười nói: "Này không gọi là hung dữ, đây là sợ em bị lừa rồi lạnh nhạt với chị như vừa rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn: "Em không có...lạnh nhạt với chị hồi nào."
"Không có lạnh nhạt, là chị nên bị như thế." Tạ Tri Ý mang theo trêu chọc làm Cố Tịnh Nhuyễn không lời nào để nói.
"Lần tới không vui, có nghi vấn gì thì trực tiếp hỏi chị, không được để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, chị sẽ thấy khó chịu."
Cố Tịnh Nhuyễn có chút nhoi nhói, "Em biết rồi, về sau không bao giờ nghe người khác nói bậy nữa."
Tạ Tri Ý nhẹ ừ một tiếng, lại nói: "Bây giờ đến lượt chị hỏi em, điều kế hoạch là cái gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn đảo con ngươi một vòng, "Tỷ tỷ, là em hỏi chị đáp mà, em hỏi, chị đáp!".
Tạ Tri Ý: "......"
Đang chuẩn bị nói không muốn nói thì thôi, lại nghe thấy Cố Tịnh Nhuyễn lên tiếng: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là một cái kế hoạch, chị muốn biết sao?"
Tạ Tri Ý đột nhiên không còn muốn biết.
"Ngủ."
"Không được, chị cần thiết biết, bằng không kế hoạch này của em đâu còn ý nghĩa."
Cố Tịnh Nhuyễn nói xong liền xoay người bước xuống giường, mở đèn, đi đến bàn học tìm tòi, rốt cuộc cầm lên một tờ giấy nhỏ, hướng về phía nàng quơ quơ: "Tada, có tò mò không nè?".
Tạ Tri Ý phản ứng đầu tiên là: "Mau tiến vào chăn."
Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi đi đến mép giường: "Chị không tò mò, em sẽ không cho chị xem."
Tạ Tri Ý kéo qua cổ tay cô: "Lên giường trước đã."
Cố Tịnh Nhuyễn nương theo lực đạo một lần nữa lên giường, chỉ là mới vừa nằm, Tạ Tri Ý liền đè tay cô, từ trên nhìn xuống, "Đưa chị nhìn xem."
Cố Tịnh Nhuyễn không nhúc nhích.
"Đừng ép chị đè em."
Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn đưa ra: "Chị thật là...không ôn nhu gì hết."
Tạ Tri Ý thấy trên tờ giấy viết "Kế hoạch ba mươi ngày thu phục xzy", trái tim rung động, nhìn cô nhẹ giọng hỏi: "Đã bao lâu?".
"Không bao lâu a, sau chị!"
Tạ Tri Ý cười khẽ, cũng không truy vấn lời cô nói là thật hay giả, chỉ cần biết rằng tâm tư Cố Tịnh Nhuyễn cùng nàng giống nhau là đủ.
"Nhuyễn Nhuyễn muốn chị ôn nhu hay là bạo một chút đây?"
"Dạ?"
Cố Tịnh Nhuyễn còn không kịp phản ứng, đã bị Tạ Tri Ý mềm mại ngăn chặn.
Bất đồng với nụ hôn nhẹ đầu tiên, lúc này Tạ Tri Ý như là đang thăm dò cái gì, linh hoạt cạy ra hàm răng cô, từng tấc xâm nhập, ý loạn tình mê.
Cố Tịnh Nhuyễn bị hôn đến có chút choáng váng, nói không nên lời: "Đèn ——"
Tạ Tri Ý thuận tay tắt đèn.
Qua thật lâu, Tạ Tri Ý mới chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, thì thầm gọi: "Nhuyễn Nhuyễn."
Cố Tịnh Nhuyễn vùi đầu vào ngực nàng, thẹn thùng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta muốn hắc hắc hắc sao?".
Tạ Tri Ý khựng tay một chút, kéo chăn che lại cô: "Mau mau ngủ."
Cố Tịnh Nhuyễn giãy giụa thò đầu ra, nhân lúc Tạ Tri Ý không chú ý liền xoay người đè nàng ở phía dưới, cười xấu xa nói: "Như vậy mới đúng."
"Nằm xuống."
"Không đó." Không những không xuống, Cố Tịnh Nhuyễn còn lướt môi tới lui ở cổ nàng, "Tỷ tỷ thích dâu tây không?".
Tạ Tri Ý bị cô làm cho ngứa ngứa, không chút nghĩ ngợi mà lật người đè lại Cố Tịnh Nhuyễn, ngữ khí không tốt lắm: "Muốn bao nhiêu? Chị cho em."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được từng đợt nóng ướt trên cổ, "Mmm..."
Tạ Tri Ý biết nặng nhẹ, không có dùng quá sức, dấu vết để lại cũng chừng hai ngày có thể biến mất.
"Khuyến cáo em biết, lần sau đừng có ở trên giường khiêu khích chị nha."
Cố Tịnh Nhuyễn lẩm bẩm nói: "Vậy là không có hắc hắc hắc sao?"
Tạ Tri Ý nghe vậy trong đầu đầy hắc tuyến: "Con nít đừng có suốt ngày nghĩ mấy cái này."
Cố Tịnh Nhuyễn: "Có một chút thôi mà."
Tạ Tri Ý ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai cô: "Ngoan, ngủ."
Nói xong lời này, Tạ Tri Ý không có thêm động tác nào nữa.
Toàn thân Cố Tịnh Nhuyễn tê rần, lỗ tai cũng nóng lên.
Người này thật là.
Quá phận!
——
Hắc hắc hắc là ăn nhau đó, nó cũng có nghĩa là cười kiểu này nè