"Dạ, mấy ngày nay em đọc sách luyện đề thiếu điều muốn hộc máu, cảm thấy bản thân không phải sinh ra để học tập, hơn nữa những chuyên ngành đó em đều không quá thích, tuy rằng nghệ khảo cũng phải xem thành tích văn hóa, nhưng quan trọng là em có hứng thú với nó, em có thể dựa vào hứng thú cùng tình yêu đối với tỷ tỷ mà có động lực nha."
Cố Tịnh Nhuyễn nói xong còn tự gật gù, xem như tán đồng lời nói của bản thân.
"Ừ, hứng thú quan trọng."
Cố Tịnh Nhuyễn phản bác: "Tỷ tỷ quan trọng nhất."
Tạ Tri Ý cười cô tính toán chi li, Cố Tịnh Nhuyễn lại nói đây là trình tự, trình tự trong lòng cô.
Định xong mục tiêu, Cố Tịnh Nhuyễn chuẩn bị tốt lý do thương lượng cùng ba mẹ.
Hai người vừa nghe mục tiêu to lớn của cô, cho rằng cô cuối cùng đã trưởng thành, cũng không nghĩ nhiều mà ủng hộ ý tưởng của con gái.
Chỉ cần Cố Tịnh Nhuyễn có ý tưởng và nguyện ý nỗ lực, bọn họ là cha mẹ đều hết mình ủng hộ.
Lúc đi học, cô đem quyết định này nói cho nhóm Hứa Phán Phán, cũng được các bạn duy trì.
"Ta cảm thấy ý tưởng này của ngươi đáng tin cậy hơn cái trước đó nhiều, đương nhiên ta không phải có ý nói ta không tin ngươi nha." Hứa Phán Phán mới vừa mở miệng liền tiếp thu đến ánh mắt uy hiếp của cô, lập tức sửa miệng.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không so đo, minh bạch Hứa Phán Phán nói chính là sự thật.
Rốt cuộc nghịch tập không phải ai cũng có thể làm được, chưa thành công mà nói cho người khác nghe, thường thường đều sẽ bị xem như kẻ điên.
Bất quá cô may mắn, các bạn không ai xem cô là kẻ điên.
Chính thức xác định mục tiêu rồi, Cố Tịnh Nhuyễn bắt đầu lên kế hoạch mới.
Cuối tuần đến lớp học thêm, nghỉ đông và nghỉ hè tiến hành tập trung luyện đề.
Ngày tháng trôi qua phong phú lại vui sướng.
Duy nhất làm cô cảm thấy không vui chính là, thời gian cô cùng tỷ tỷ ở chung bị giảm bớt rất nhiều, nguyên bản ba ngày đã biến thành hai ngày.
Cũng không biết có phải do gần đây vùi đầu học tập hay không mà cô cảm thấy từ sau thi học kỳ thời gian trôi qua dị thường mau.
Nháy mắt đã tới đêm trước lễ Giáng Sinh.
Đương thu được lễ vật từ nhóm tỷ muội, Cố Tịnh Nhuyễn mới phát giác ngày mai chính là Giáng Sinh.
Sợ tới mức Cố Tịnh Nhuyễn vội vàng chạy ra shop lựa chọn mấy món quà bao bì xinh đẹp tặng lại cho các bạn.
Cô cũng nhớ tới suốt ba ngày nay không hề gặp Tạ Tri Ý. Thời gian trôi nhanh, thi đại học cũng gần kề, học sinh khối hầu như căng chặt thời gian, ngay cả Tạ Tri Ý cũng bắt đầu trở nên bận lu bù.
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ đến tỷ tỷ phải ôn tập thi đại học lại phải chuẩn bị cho cuộc thi cấp thành phố, nhịn không được đau lòng.
Chính vì suy xét sợ quấy rầy đến Tạ Tri Ý, cho nên Cố Tịnh Nhuyễn cũng không có chủ động tìm nàng, sợ nàng bởi vì mình mà lãng phí thời gian.
Ban đầu Cố Tịnh Nhuyễn chỉ chọn một quả táo đỏ thật to thật đẹp, gói kỹ xong sẽ đưa cho Tạ Tri Ý, nhưng sau đó nhìn đến dáng vẻ nỗ lực học tập của các học sinh lớp -, lại xuất phát từ tư tâm, Cố Tịnh Nhuyễn mua luôn hai bao táo to, tất cả đều trải qua đóng gói tỉ mỉ.
Đêm Giáng Sinh an lành nên ăn quả táo, bình bình an an.
Học sinh lớp - thu nhận táo đỏ đều không giấu được kinh ngạc cùng cảm động.
Cố Tịnh Nhuyễn vò đầu, đây cũng coi như là từ bạn bè bên cạnh tỷ tỷ mà xuống tay đi?
Như vậy người khác mỗi lần ở bên tai Tạ Tri Ý nhắc tới cô đều sẽ khen cô.
Học đi đôi với hành, cô thật là lợi hại.
Cố Tịnh Nhuyễn thừa dịp đi tặng lễ vật, tranh thủ gặp mặt Tạ Tri Ý.
Người đúng là có gặp, nhưng mà từ lúc ra khỏi cửa lớp, không thấy nàng nói chuyện.
Cố Tịnh Nhuyễn ho nhẹ một tiếng: "Tỷ tỷ, học tập có mệt hay không nha?"
Tạ Tri Ý vừa định trả lời liền nhịn không được ho khan lên.
Lúc này Cố Tịnh Nhuyễn mới phát hiện gương mặt Tạ Tri Ý đỏ hơn bình thường, có chút nôn nóng hỏi, "Tỷ tỷ, có phải chị cảm mạo phát sốt rồi không?"
Tạ Tri Ý lắc đầu: "Không có việc gì."
Cố Tịnh Nhuyễn đưa tay sờ sờ trán nàng, phát hiện cái trán nóng bỏng, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc: "Vậy mà còn nói là không có việc gì?"
Bây giờ Cố Tịnh Nhuyễn mới kịp hiểu, thì ra là bởi vì bị cảm cho nên ba ngày nay tỷ tỷ mới không có đến tìm cô?
Cũng chỉ có thể trách chính mình sơ ý, hai ngày trước tỷ tỷ từ chối nói chuyện điện thoại, sửa thành gửi tin nhắn cũng là do bệnh?
Nhưng mà ngẫm lại, ba ngày trước là ở nhà cô, nói cách khác lúc ở nhà cô, tỷ tỷ đã bị cảm rồi?
"Không phải là do em đoạt chăn đó chứ?"
Lúc ban đầu còn tự thôi miên chối cãi, hiện tại Cố Tịnh Nhuyễn đã hoàn toàn chấp nhận sự thật tư thế ngủ của mình rất xấu.
"Không phải." Tạ Tri Ý lại ho hai tiếng sau đó trả lời.
Cố Tịnh Nhuyễn tin mới là lạ, trong lòng hối hận, đều là do cô.
"Tỷ tỷ, đừng nói là chị còn chưa truyền dịch nha?" Cố Tịnh Nhuyễn biết nàng sợ chích, trong tình huống bình thường có thể uống thuốc thì tuyệt đối không chích.
Quả nhiên, Tạ Tri Ý nghe vậy dừng một chút, không nói chuyện.
"Em mang chị đến phòng y tế." Cố Tịnh Nhuyễn định kéo Tạ Tri Ý đi về hướng phòng y tế, lại bị nàng ngăn lại.
"Nhuyễn Nhuyễn, tiết sau là môn toán, sẽ ôn tập trọng điểm."
"Vậy giữa trưa đi." Cố Tịnh Nhuyễn biết thế nào Tạ Tri Ý cũng sẽ quanh co, vội vàng che lại lỗ tai, "Em không nghe, em không nghe, em về lớp học đây."
Tạ Tri Ý nhìn dáng cô chạy xuống lầu, bất đắc dĩ mà cười.
Giữa trưa mới vừa tan học, Tạ Tri Ý liền nhìn thấy Cố Tịnh Nhuyễn canh giữ ở ngoài cửa!
Cố Tịnh Nhuyễn đang trò chuyện cùng một nữ sinh lớp -, thấy Tạ Tri Ý đi ra, vội vàng vẫy tay: "Tỷ tỷ!"
Tạ Tri Ý đi đến, sờ sờ đầu cô, dắt lấy tay cô, "Đi thôi, ăn cơm trưa."
"Được nha."
Tạ Tri Ý chưa kịp nói thêm, lại nghe thấy giọng Cố Tịnh Nhuyễn: "Cơm nước xong thì đi khám bệnh, hoàn mỹ." Cố Tịnh Nhuyễn còn nhe răng cười.
Tạ Tri Ý: "......"
Ăn trưa xong, mặc kệ Tạ Tri Ý như thế nào lừa gạt như thế nào dụ hoặc, Cố Tịnh Nhuyễn đều kiên trì mang nàng đến phòng y tế truyền dịch.
Hai người giằng co một hồi, Cố Tịnh Nhuyễn hướng nàng vẫy tay nói: "Tỷ tỷ, chị thấp xuống một chút."
Tạ Tri Ý không rõ cô có ý tứ gì, nhưng vẫn là nghe lời mà cúi thấp đầu.
Cố Tịnh Nhuyễn giơ tay sờ sờ đầu nàng: "Tỷ tỷ, chích một cái thôi không có đau đâu."
Lông mi Tạ Tri Ý run lên, có chút phản kháng: "Chị không bệnh nghiêm trọng đến như vậy, uống thuốc thì tốt rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn dán trán lên trán nàng, hỏi: "Cảm nhận được không? Đây mới là nhiệt độ bình thường a."
"Tỷ tỷ đẹp như vậy, nếu em nhịn không được hôn chị, có phải em cũng sẽ bị bệnh hay không nha. Tỷ tỷ muốn lây bệnh cho em sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn chớp đôi mắt nhìn nàng, Tạ Tri Ý tuy biết đối phương chỉ đang nói giỡn, nhưng vẫn là vô pháp phản bác.
Nàng vốn dĩ sợ lây bệnh cho em ấy nên hai hôm nay mới không đi tìm.
Rốt cuộc nàng cũng để Cố Tịnh Nhuyễn dẫn nàng tới phòng y tế kiểm tra.
Phòng y tế chỉ có một hai người đang truyền dịch.
Bác sĩ nhàn rỗi không có việc gì, nhìn thấy học sinh tiến vào, hỏi ai là người không khoẻ.
"Có hơi phát sốt." Cố Tịnh Nhuyễn giúp Tạ Tri Ý trả lời.
Bác sĩ nhìn các nàng, hỏi: "Đều bị cảm?"
"Em." Tạ Tri Ý chính mình trả lời.
Bác sĩ nhìn nàng: "Tạ Tri Ý đúng không? Thầy có gặp qua em, năm trước thi đấu diễn thuyết cấp thành phố đạt hạng nhất, lúc ấy thầy ngồi ở hàng ghế thứ hai theo dõi, em nhớ không?"
"Vâng có gặp qua." Tạ Tri Ý trả lời.
"Thầy lúc ấy liền cảm thấy em đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng, trở về tra xét mới biết được em vẫn luôn xếp hạng nhất toàn khối, em nói một chút xem cả năm qua sao không hề thấy em sinh bệnh vậy a?"
Cố Tịnh Nhuyễn dấu chấm hỏi đầy đầu, tới khám bệnh còn trách người khác vì cái gì không sinh bệnh??
Có lẽ là bị Cố Tịnh Nhuyễn tia mắt, bác sĩ vội vàng sửa lời: "Ý thầy là không có cơ hội gặp lại em."
"Bác sĩ, khám bệnh a." Cố Tịnh Nhuyễn nhìn thấy bác sĩ quên chính sự lại còn lôi kéo Tạ Tri Ý nhiều chuyện, lên tiếng nhắc nhở.
Tạ Tri Ý còn định cùng bác sĩ nói thêm hai ba câu, đã bị Cố Tịnh Nhuyễn kéo cánh tay.
"Tỷ tỷ muốn làm sao?"
Tạ Tri Ý thoáng chốc nhận mệnh, không nói gì.
"A a xem bệnh xem bệnh."
Bác sĩ đưa nhiệt kế cho Tạ Tri Ý: "Đo xem."
Tạ Tri Ý tiếp nhận nhiệt kế, dưới sự giám sát của Cố Tịnh Nhuyễn, ngoan ngoãn mà đem nhiệt kế kẹp vào nách.
Bốn phút, một phút không thể thiếu.
Tạ Tri Ý lấy ra nhiệt kế, Cố Tịnh Nhuyễn vừa định cầm lấy, kết quả bị nàng rụt lại.
"Đưa cho em."
Tạ Tri Ý nghe vậy lại ngoan ngoãn đưa qua nhiệt kế.
Lúc đưa cho bác sĩ, Cố Tịnh Nhuyễn tranh thủ nhìn thoáng qua, nhìn Tạ Tri Ý cười một tiếng: "., bình thường quá ha."
Tạ Tri Ý tự biết đuối lý, im miệng không nói lời nào.
Kết quả tự nhiên là phải truyền dịch một giờ.
Lúc kim vừa mới đâm vào, Tạ Tri Ý vô thức mà bấu Cố Tịnh Nhuyễn một cái.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn vết móng tay ấn trên cổ tay mình, có chút bất đắc dĩ.
"Cho em xem cái này buồn cười lắm." Tạ Tri Ý đưa điện thoại di động đến trước mặt Cố Tịnh Nhuyễn, cho cô nhìn một tấm hình, mặt trên là một đoạn đối thoại khôi hài, Cố Tịnh Nhuyễn mặt không cảm xúc mà tịch thu di động.
"Di động có phóng xạ."
Tạ Tri Ý: ??
Qua vài phút, như cũ không nghe thấy Cố Tịnh Nhuyễn nói chuyện, Tạ Tri Ý nhịn không được mở miệng: "Chị muốn uống nước."
Cố Tịnh Nhuyễn đi đến máy lọc nước giúp nàng rót ly nước, đưa tới bên môi nàng: "Há miệng."
...Thật lạnh nhạt.
Tạ Tri Ý nhìn nàng, mắt mang ủy khuất: "Nhuyễn Nhuyễn."
Cố Tịnh Nhuyễn cũng mặc kệ nàng nói cái gì, nâng cái ly ở bên môi nàng, Tạ Tri Ý uống một ngụm, không cẩn thận bị sặc, không ngừng ho lên.
Cố Tịnh Nhuyễn giúp nàng thuận thuận khí, còn một bên nói: "Ai kêu chị không yêu quý thân thể mình, bao lớn rồi. Chích một cái có gì mà sợ, nếu uống thuốc mau khoẻ thì làm sao chị còn bị hành mấy ngày nay?"
Rốt cuộc bình thường, có thể nói chuyện với nàng bình thường là được.
Tạ Tri Ý trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt ngoan ngoãn nghe người yêu dạy dỗ.
"Lần sau chị mà còn như vậy thì em sẽ không thèm để ý đến chị."
Cố Tịnh Nhuyễn thiệt không hiểu, chích thuốc có gì mà sợ? Kim đâm một chút sẽ chết sao? Vẫn luôn ho khan không khó chịu sao?
"Ừm ừm, chị đã biết, lần sau không vậy nữa." Tạ Tri Ý dứt lời, lại vội vàng bổ sung, "Không có lần sau."
Cố Tịnh Nhuyễn đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn, "....."
"Hồi tiểu học kiểm tra sức khoẻ, lúc rút máu, có dì kia đâm kim tận mười lần vào tay chị, nói mạch máu chị quá mỏng, không dễ tìm."
"Có phải rất đau hay không?" Cố Tịnh Nhuyễn không nghĩ tới còn có loại chuyện này.
"Ừ đặc biệt đặc biệt đau, tay đều sưng lên." Tạ Tri Ý chỉ chỉ cánh tay mình, "Chính là chỗ này, em xem còn để lại vết đây này, đau chết được."
Liếc mắt nhìn lại, trên cánh tay nàng làm gì có dấu vết nào...
Cố Tịnh Nhuyễn làm sao không biết tỷ tỷ là đang cố ý tìm kiếm đồng tình.
Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu hôn hôn cánh tay nàng, lên tiếng nói: "Không đau nha, về sau nên chích thì cần phải chích."
"Ừ ừ" Tạ Tri Ý liên tục gật đầu.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng ngoan ngoãn như thế, trong lòng rất vui vẻ, nhân cơ hội này còn hướng Tạ Tri Ý đề ra một ít yêu cầu vô lý, ví dụ như, mỗi buổi tối chủ động nói cho cô nghe mười lần "chị yêu em"......
Quá mức vênh váo đắc ý kết quả chính là, Cố Tịnh Nhuyễn cũng sinh bệnh, còn bệnh không nhẹ. :)