Bình minh đến, ngày mới lại bắt đầu, vô số tia nắng ấm áp chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn.
Không khí trong lành thơm mát, theo những cơn gió thổi qua.
Lúc này, Vịnh Thanh chỉ muốn tiếp tục ngủ nướng và không có ý định rời giường.
Nhưng từ bên ngoài có tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó dừng lại trước cửa phòng cô, vang lên chuỗi âm thanh dài cốc cốc.....
"Tiểu thư cô đã thức dậy chưa, lão gia, ông chủ cùng bà chủ, đang đợi cô xuống dưới nhà ăn sáng."
Vịnh Thanh: "Em biết rồi, chị cứ xuống trước đi."
Đây là Lan Khả, người giúp việc ở Diệp gia cũng là người đầu tiên Vịnh Thanh gặp khi bước vào thế giới này.
Vịnh Thanh lười biếng duỗi người ngồi dậy, bước vào phòng vệ sinh.
Lúc trở ra ngồi trước gương chải tóc, nhìn đến gương mặt xinh đẹp này.
Vịnh Thanh thất thần suy nghĩ, mình đã thật sự xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết ư, cảm giác không hề mơ hồ như giấc mơ, mà ngược lại rất chân thật.
Cuốn tiểu thuyết mình xuyên đến có tên là "Tình yêu vĩnh hằng" một tác phẩm đang hot trên mạng mà mình vừa đọc xong.
Trong truyện, cô là nhân vật nữ phụ của nữ phụ, ừm thì chính xác là nhân vật pháo hôi, chuyên làm phông nền cho các nhân vật khác.
Trùng hợp nhân vật này lại cùng tên với cô, nhân vật Diệp Vịnh Thanh chỉ xuất hiện vào phần đầu của cốt truyện.
Vì tác giả viết ra nhân vật này chủ yếu để tăng thêm sự cuốn hút của nam chính, nâng tầm cho nữ phụ cùng nữ chính.
Sau cùng đúng với câu dùng xong là bỏ, không có kết cục tốt đẹp.
Nhân vật này mới đầu là tiểu thư Diệp gia, có hôn ước với thiếu gia tập đoàn Sở thị siêu giàu có.
Phải nói ở trong nước, Sở gia là một trong ba thế lực đứng đầu.
Tất nhiên, mối hôn ước này không phải dễ dàng mà có được, là do ông ngoại cô và lão gia nhà họ Sở có giao tình.
Nên hai bên định hôn ước từ trước, nếu không một cô tiểu thư kiêu căng, ngang bướng thế này, làm sao có thể tranh giành được chỗ tốt chứ.
Thời gian của cô tiểu thư đây cũng rất bận rộn, hết theo đuôi làm phiền quấy rối nam chính, đến kiếm chuyện nữ chính, nữ phụ.
Chỉ cần ai có ý đồ hay đến gần vị hôn phu của cô, đều bị cô thẳng thắn xử lý, ngoài sáng trong tối đủ các thể loại.
Ai thấy cũng ghét, nhất là vị hôn phu bất đắc dĩ kia, anh ta thấy cô rất chướng mắt.
Haiz...hưởng thụ không bao lâu, thì Diệp gia phát hiện cô không phải người Diệp gia, thân phận đại tiểu thư của cô vậy mà là hàng giả.
Trong một đêm mất hết tất cả, từ tiểu thư của giới thượng lưu rớt xuống thành cô gái nghèo khổ, sống nhờ dưới mái nhà người khác.
Từ đây oanh oanh liệt liệt xuống sân khấu, nhường phần diễn lại cho nữ phụ và nữ chính.
Khi còn là tiểu thư Diệp gia, cô dựa vào thân phận đại tiểu thư của mình làm đủ chuyện xấu, ức hiếp nữ phụ và nữ chính.
Giờ bọn họ quật khởi cũng sẽ không tha cho cô, về phần nam chính thì vô cùng yêu thích nữ chính.
Người ta nói không có sai, yêu người yêu cả đường đi, anh ta sẵn sàng ra mặt trả thù hay dọn dẹp ai từng khinh nhục nữ chính.
Kết quả sao dĩ nhiên là thảm không nỡ nhìn, bị Diệp gia đuổi ra khỏi nhà, hai bàn tay trắng, còn bị nam chính dọa một trận tâm thần bấn loạn.
Thật ra diễn biến này cũng không quá nửa cốt truyện, nên đến phần giữa và sau của tiểu thuyết không còn nhắc đến cô ấy nữa.
Kết thúc hồi tưởng, Vịnh Thanh đi nhanh xuống lầu, lúc đến trước cầu thang thì đột ngột dừng lại.
Vịnh Thanh: "..."
Mình nhớ lúc còn ở thế giới cũ, vì đi té xấp mặt, mà khi ngước mắt lên phát hiện đã xuyên qua.
Dạo gần đây, muốn xuyên không cũng vô lý quá rồi đó.
Nếu bây giờ...!thả từ trên đây xuống dưới, có thể nào mình sẽ quay về nhà không?
Vịnh Thanh lắc lắc đầu rùng mình, cô không muốn chưa về được, đã đi gặp Diêm Vương gia a.
Tốt xấu gì thì kết cục của cô là đói nghèo thôi, còn sống vẫn là hạnh phúc nhất đời người.
Tiếp tục đi về phía phòng ăn, nhanh chóng ngồi xuống bàn, Vịnh Thanh nhìn lướt qua trên bàn toàn món cô thích ăn, tâm trạng liền cảm thấy vui vẻ.
Vịnh Thanh: "Buổi sáng tốt lành ông ngoại, ba mẹ."
Trong nhà nguyên chủ chỉ có ông ngoại, ba và mẹ, mọi người đều vô cùng yêu thương vị đại tiểu thư Diệp gia này.
Đặc biệt là ông ngoại, rất từ ái chăm sóc chiều chuộng nguyên chủ, Vịnh Thanh xuyên đến đây, nên giờ được hưởng lây sự yêu thương này.
Diệp phu nhân: "Đêm qua lại thức khuya sao, sáng nay lại dậy trễ, để mọi người phải chờ, đã nói con đi ngủ sớm rồi mà đúng là..."
Ba Diệp: "Thôi bà đừng khắt khe quá, thanh niên mà nên sống thoải mái một chút."
Diệp phu nhân: "Con hư là tại ông, sau này đừng hòng đổ trách nhiệm cho tôi."
Ông ngoại: "Ăn sáng đi, hai vợ chồng đừng ồn ào nữa, Vịnh Thanh cũng không còn nhỏ.
Đúng rồi hôm nay ông ngoại có hẹn với người Sở gia dùng cơm tối, con nhớ đừng ra ngoài."
Vịnh Thanh: "Lại ăn cơm với lão gia gia ạ, vâng hôm nay con sẽ không ra ngoài."
Từ khi xuyên qua được hai tháng nay, số lần đi ăn cơm cùng Sở gia gia nhiều hơn chục lần, Vịnh Thanh cũng thấy rất vui vẻ nhận lời.
Sở gia gia này chính là ông nội của vị hôn phu tương lai hờ kia, Sở gia gia tính cách tốt, cũng giống như ông ngoại, nên cả hai người mới kết giao thân thiết lâu năm như vậy.
Diệp phu nhân: "Mẹ đã cho người chuẩn bị quần áo phải bận vào buổi chiều cho con.
Ăn xong thì lên thử xem sao, nếu không thích có thể đổi lại."
Vịnh Thanh: "Dạ vâng, sau này mẹ cứ để con tự chuẩn bị là được rồi."
Ba Diệp: "Đúng rồi, không phải lúc nào cũng chỉ có thể theo phong cách của bà, giới trẻ phải năng động linh hoạt."
Diệp phu nhân: "Mỗi ngày ông đều muốn kiếm chuyện với tôi à."
Vịnh Thanh: "Mẹ à ba không có ý đó đâu, phong cách của Diệp phu nhân xưa nay đều được giới phu nhân ưa chuộng nhất mà, đúng không ba."
Ba Diệp: "Đúng đúng, bà là người đẹp nhất."
Diệp phu nhân: "Hai cha con các người đang kẻ ca người xướng à, nhưng mà tôi thích nghe."
Ba ba đại nhân à, người đúng là có tố chất khiến tình hình căng thẳng a, con không muốn ăn mắng đâu, lần này cứu ba đó, lần sau con không chắc đâu.
Ông ngoại: "Buổi cơm tối nay lúc giờ, tại nhà hàng Tân Ý Viên, ông đã đặt bàn ở đó."
Diệp phu nhân: "Ba à, vậy chút nữa con sẽ đi chuẩn bị chút quà cho Sở gia."
Ông ngoại: "Ừm dù hai nhà quen biết lâu năm, nhưng quà cáp đừng nên thiếu, nhiều là tốt, ăn sáng đi."
Vất vả trải qua buổi ăn sáng, về phòng còn phải thử đồ, thật mệt, hôm nay không ra ngoài thì ở nhà cầm điện thoại lướt mạng thôi.
Qua được hai tiếng, Vịnh Thanh đã phát chán nên quyết định đi ra ngoài vườn hoa, trên tay còn cầm theo một cuốn tiểu thuyết.
Ở thế giới này có nhiều nội dung mới lạ, làm dấy lên tính trạch nữ ở nhà cày tiểu thuyết của cô.
Ngồi trên chiếc ghế dựa dưới tàn cây lớn đầy bóng râm, vừa đọc vừa ăn, cuộc sống ở thế giới này cũng rất tốt.
Ngày trước, lúc nào cô cũng phải lo cơm áo gạo tiền, mỗi tháng làm lụng vất vả cũng chỉ vừa đủ chi tiêu.
Nếu tiếp tục được làm tiểu thư Diệp gia, sống an phận thì tốt quá, nhưng là tác giả không cho toại nguyện mà.
Thôi trải qua một ngày tính một ngày đi, cưỡng cầu cũng không được, suy nghĩ miên man ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã giờ chiều...!Mình bỏ qua luôn bữa cơm trưa rồi, muốn khóc lớn.
Sao không ai gọi mình chứ, cô bước nhanh vào nhà thì gặp chú Trần.
Đây là quản gia của Diệp gia, đi theo ông ngoại của nguyên chủ từ thời thanh niên mới lập nghiệp đến tận bây giờ.
Chú Trần: "Tiểu thư, phu nhân đang tìm cô, nói là chuẩn bị đi dùng cơm với Sở gia."
Vịnh Thanh: "Ừm con biết rồi sẽ đi ngay, nhưng là cơm trưa sao không ai gọi con dùng bữa hết."
Với một người tâm hồn ăn uống như mình, ăn là niềm hạnh phúc, bỏ qua một bữa cơm của giới nhà giàu thì càng tiếc.
Vì thời gian được hưởng thụ đặc quyền, cũng không bao lâu nữa haiz...
Chú Trần: "À lão gia nhìn thấy tiểu thư đang ngủ, nên không nỡ đánh thức."
Vịnh Thanh: "..."
Đúng là không có số ăn ngon mà, Vịnh Thanh chán nản bước vào nhà chính.
Chú Trần: "..." sao mình cảm thấy tiểu thư có vẻ không vui.
Đúng giờ, xe của Diệp gia đến trước Tân Ý Viên, khi bước vào sảnh thì được lễ tân thông báo là bên phía Sở gia đã đến.
Mọi người nhanh chóng di chuyển đến phòng VIP đã đặt trước.
Hôm nay cơ bản người trong nhà trang phục tinh tế, kiểu dáng đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ thượng lưu nhà giàu.
Ăn cơm thôi sao phải ăn diện đủ thứ, đúng là nhà giàu tiền nhiều không biết xài đâu cho hết đây mà.
Đến gần phòng VIP sẽ có người phục vụ trực riêng, trực tiếp mở cửa, khi vào phòng ngoài Sở gia gia ra, đập vào mắt là một người lạ mặt, có giá trị nhan sắc cực cao, vô cùng hoàn mỹ.
Cộng thêm vẻ lạnh lùng ngàn năm, khí lạnh b ắn ra khắp phòng, mặt như viết thêm bốn chữ không được đến gần.
Ai da với cái giá trị nhan sắc bậc cao kia, không là nam chính thì còn là ai chứ.
Ôi ánh mắt sắc bén đó, khi anh ta nhìn lướt qua, đầy những mũi tên phóng thẳng về phía mình hức ...mình sắp thành con nhím đầy gai rồi.
Sở gia gia: "Mọi người ngồi xuống đi, đồ ăn sắp lên rồi."
Ông ngoại: "Ừm cũng xem như người trong nhà không cần khách sáo, Vịnh Thanh mau đến đây ngồi đi."
Sở gia gia: "Vịnh Thanh đến ngồi bên cạnh Sở Kỳ đi."
Sở Kỳ: " ..." biểu hiện gương mặt đầy chán ghét.
Vịnh Thanh: "..."
Bây giờ mình muốn về có kịp không? Nếu mình tiếp tục ngồi cái vị trí này, xác định sẽ bị đông lạnh từ trong ra ngoài.
Nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn qua đây, mình nên làm sao đây.
Đúng là tự ngược bản thân mà.
Diệp phu nhân: "Sao còn đứng đó qua đây nhanh lên, Sở Kỳ đang chờ con kìa không biết ngại sao."
Ồ mẹ à có vẻ người dùng từ sai rồi, mẹ cũng nhìn không ra anh ta đang bực sao, thể hiện rõ như vậy còn gì.
Ba Diệp: "Sở Kỳ con đừng trách con bé, có chút xấu hổ thôi."
Sở Kỳ:"..."
Vịnh Thanh: "..."
Anh ta thật khinh người quá đáng, phụ huynh đã nói đến thế mà cũng tiếc lời như vàng, không đáp lễ lấy một câu.
Sau này, vì bênh vực lẽ phải cho nữ chính mà không tiếc lời, nói nhiều như một bài diễn thuyết, đây là chế độ đối xử mặc định dành cho pháo hôi như cô..