Tránh mấy chuyện phiền phức không cần thiết? Anh muốn ám chỉ người nào người nào đó thấy sang bắt quàng làm họ?
Anh xem cô là bia đỡ đạn?
Bọn họ chẳng nhận giấy kết hôn chân chính, đeo nhẫn làm gì?
Nếu ngày mai anh nhìn thấy con cái nhà người ta đáng yêu, chẳng phải còn phải lăn lên giường sinh em bé với anh?
Quý Minh Noãn tức giận cười khẩy, cong khóe môi, sau đó ỏng ẹo gom tóc, ngại ngùng lấy chiếc nhẫn nam trong hộp gấm ra, tuy kiểu dáng của chiếc nhẫn đơn giản, nhưng hoa văn tinh xảo, cũng không biết có phải Quý Minh Noãn đang tức giận hay không, còn đổ mồ hôi tay.
Cô chỉ đeo nhẫn cho đàn ông kiếp trước đóng phim, nhưng không xấu hổ như vậy vì có mấy chục nhân viên làm việc đứng bên cạnh quan sát.
Hiện tại…… Lục Ngôn Thâm đột nhiên muốn cô đeo giúp anh, chẳng lẽ muốn đùa cô?
Cô nghĩ sau này phải treo cổ trên cái cây cây hòe già tên Tổng giám đốc Lục, lập tức dựng tóc gáy.
Cô không muốn, giấc mơ độc thân phú bà còn chờ cô thực hiện.
Quý Minh Noãn do dự vài giây, Lục Ngôn Thâm hiểu ra chuyện gì.
Thời cơ chưa tới.
Anh rút tay về, sau đó lấy xấp tài liệu bên cạnh ra.
Anh nói: “Tôi tiện đường đến đây, còn nữa, đưa hợp đồng cho em.”
Quý Minh Noãn còn ảo tưởng “Tổng giám đốc Lục quả nhiên coi trọng tuyệt thế mỹ mạo của mình”, lập tức sụp đổ.
Coi trọng cái quỷ gì chứ, Lục Ngôn Thâm chỉ có thói quen sai bảo người ta thôi!
Ngay cả chuyện đeo nhẫn cũng bảo người ta làm giúp, phi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Hai người trầm mặc vài giây, Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn đặt chiếc nhẫn sang bên cạnh mà không tỏ vẻ gì.
Quý Minh Noãn nhận hợp đồng, “Đây là?”
“Đây là hợp đồng của công ty quản lý của bạn tôi, tôi đã bảo luật sư xem giúp em điều khoản, nếu không thành vấn đề thì ký tên đi, tôi thuận tiện mang về luôn.”
Quý Minh Noãn xem thử, xem điều khoản và thời hạn hợp đồng, lập tức hoảng sợ, chẳng lẽ công ty này bị ngốc?
Nhưng cô ngẫm lại bạn của Lục Ngôn Thâm chắc chắn biết mối quan hệ giữa cô và Lục Ngôn Thâm, cho nên mới chia lợi nhuận một chín, thật là……
Cô có cảm giác nhặt được miếng bánh rớt từ trên trời xuống.
Nhưng chẳng có ai là nhà từ thiện cả, chẳng lẽ Lục Ngôn Thâm là cổ đông trong công ty này, bằng không ai lại ra điều khoản lỗ vốn như thế chứ?
Quý Minh Noãn cầm bút muốn ký tên, Lục Ngôn Thâm nhẹ nhàng nhíu mày, “Em không xem cái khác à?”
“Anh đã bảo luật sư xem rồi, tôi tin anh.”
Câu ‘tôi tin anh’ làm trái tim bị siết chặt của Lục Ngôn Thâm thả lỏng.
“Quý Minh Noãn, em không sợ bị bán à?”
Tâm tình của Quý Minh Noãn rất tốt, cô nhịn không được trêu chọc tổng tài lạnh lùng này, sau đó nhướng mày cười với anh, “Trước khi anh bán tôi, tôi có thể mua chuộc anh không?”
Lục Ngôn Thâm nghiêng đầu, “Ừm?”
Quý Minh Noãn nhét túi đậu hủ khô vào tay Lục Ngôn Thâm, “Ăn đậu hũ của tôi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Bây giờ cô đã thật sự bán mình cho nhà họ Lục, Lục Ngôn Thâm muốn bán cô, cô cũng không có sức phản kháng.
Lục Ngôn Thâm cong khóe môi, cười như không cười nhìn đậu hũ khô trong lòng bàn tay.
Dù anh không ăn đậu hủ, cũng phải phụ trách.
Hai người ngồi một bên, trầm mặc trong chốc lát.
Cả hai ăn ý không nhắc chuyện chiếc nhẫn.
Quý Minh Noãn nhìn thời gian, thấy gần giờ rưỡi, “Cái kia, tối nay anh về Thành phố Yến chứ?”
Cô không biết hai đêm nay Lục Ngôn Thâm còn bị mộng du không, Lục Chân Chân chưa nói ai đang trông anh mấy buổi tối nay.
Lục Ngôn Thâm gật đầu, “Ừm, lát về.”
“Nếu anh sắp về, tôi không quấy rầy nữa, trên đường về chú ý an toàn.” Quý Minh Noãn do dự, sau đó mở cửa xe.
Lục Ngôn Thâm gật đầu, “Ngủ ngon.”
Quý Minh Noãn vẫy tay, đi tới thang máy.
Lục Ngôn Thâm nhìn cô đi vào thang máy, lấy hai gói đậu hũ khô ra nhìn, sau đó mỉm cười, đặt chúng vào hộp gấm đựng nhẫn kiểu nam.
“Về Thành phố Yến thôi.”
Quý Minh Noãn trở lại tầng lầu, gặp Đường Tử Gia đi ra phòng của Quách Chấn Xuyên, đối phương cười xấu xa nhìn cô.
“Chậc chậc chậc, anh đoán nhé, rốt cuộc Quý tiểu thư đã đi đâu lúc giờ sáng……”
Quý Minh Noãn cũng nói: “Em cũng đoán nhé, trễ như vậy, anh ra khỏi phòng đạo diễn Quách lại là chuyện gì?”
Đường Tử Gia ai da một tiếng, “Không cần đoán nữa, anh dính quy tắc ngầm rồi.”
Quý Minh Noãn không chịu nổi vẻ cà lơ phất phơ của Đường Tử Gia, ngày thường anh ấy thường xuyên thân thiết với Tống Bác Nghĩa trước mặt nhân viên, hiện tại còn muốn bôi nhọ đạo diễn Quách, không sợ bị đánh gãy chân?
“Đạo diễn Quách mới chướng mắt anh đấy! Xét về dáng người và tài hoa, sao anh có thể so với vợ của đạo diễn Quách?”
Đường Tử Gia đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, rướn người nhìn ngoài cửa sổ, cửa sổ đen thui, anh ấy nhìn thấy chiếc xe chạy xa khách sạn gần trăm mét.
“Ai da, hình như anh biết gì đó rồi nhé.” Đường Tử Gia híp mắt nhìn đèn hậu, thâm thúy nói.
Khách sạn không cao lắm, chỉ có tầng, đang buổi tối, đèn xung quanh không sáng lắm, cũng khó có thể phân biệt hình dáng chiếc xe, Quý Minh Noãn biết chắc Đường Tử Gia không biết đó là Lục Ngôn Thâm.
Đường Tử Gia đột nhiên cười, “Hôm nay ai lái ba chiếc xe tới đây?”
Quý Minh Noãn cũng không chột dạ, “Ừm, anh biết thì tốt, đừng đi khắp nơi để nói bậy, cẩn thận em diệt khẩu anh đấy!”
Đường Tử Gia gian xảo tiến đến bên cạnh Quý Minh Noãn, mở to đôi mắt hỏi: “Em và Tổng giám đốc Lục……”
Quý Minh Noãn có chút lo lắng, sao Đường Tử Gia biết được chuyện đó chứ?
“Hai người là anh em ruột?”
Quý Minh Noãn: ???
Đường Tử Gia cùng Trương Diệu quen biết nhau, còn chơi chung với nhau, đêm nay có hỏi vì sao Lục Ngôn Thâm tới xem tình hình, tò mò hỏi anh tỉnh lại từ khi nào.
Trương Diệu nói một đống, còn nói đoàn làm phim của bọn họ có một diễn viên nữ là con riêng của nhà họ Lục, anh ấy vốn chưa tin, biết cha của Lục Ngôn Thâm mất từ lúc anh còn rất nhỏ.
Hiện tại xem ra, chẳng lẽ Quý Minh Noãn là con riêng?
Quý Minh Noãn dở khóc dở cười, không biết sao Đường Tử Gia suy đoán cô và Lục Ngôn Thâm là anh em ruột, chẳng lẽ không nên đoán là kim chủ và chim hoàng yến?
Quý Minh Noãn không muốn giải thích, “Không nói nữa, chúng ta mà nói tiếp, có lẽ ngày mai sẽ có tin đồn gì đấy, em đi ngủ đây.”
Đường Tử Gia tự biên tự diễn cảnh con riêng không được nuông chiều, đủ tiết mục bị người ta làm khó làm dễ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Có lẽ…… Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm là anh em ruột không phải chuyện gì tốt đẹp, cô còn là nghệ sĩ, nên tránh tai tiếng này mới tốt.
Đường Tử Gia cảm thán: nghệ sĩ đoàn phim chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, ai có thể nghĩ đến Đường Tử Gia là anh ấy, lại là thiếu chủ của công ty sản xuất Thịnh Đường đầy tiếng tăm chứ, ai có thể nghĩ rằng người có số khổ như Quý Minh Noãn lại là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục?
Xem ra đoàn phim của họ đúng là có đội hình phong phú.
Một tuần nay An Tư Nhã quay bộ phim thanh xuân của đạo diễn Lý Văn Huy ở đại học nào đó quay, gọi điện thoại vài lần cho Mục Hàn, cố ý bảo anh ta đến đoàn phim xem tình hình, để nhân viên có thái độ với cô ta tốt một chút.
Mục Hàn vờ như không nghe thấy, đã gần tháng kể từ khi bộ phim bắt đầu quay, anh ta chẳng tới thăm cô ta lần nào!
Đúng là tức chết cô ta.
Không biết cô ta đã làm gì, nhân viên bên này đúng là không để cô ta vào mắt, hơn giờ rồi, thời tiết rất nóng, cô ta còn phải đi ra ngoài quay phim.
Cô ta còn bị mấy đám sinh viên vây xem cả ngày, tức mà không nói thành lời.
Toàn bộ đoàn phim rất túng thiếu, nam chính cũng là một diễn viên nhỏ nhoi, đúng là hạ thấp cô ta!
Nếu cô ta không biết bộ phim này có thể nổi tiếng, chẳng thèm quay bộ phim này!
May mắn là tuần sau cô ta sẽ kết thúc buổi quay phim ở đại học tồi tệ này, nếu không sao có thể sống tiếp được chứ? Ngày nào cô ta cũng phải cười, gương mặt sắp cứng đờ.
An Tư Nhã ngồi một bên nhìn nam chính, trợ lý quạt gió cho cô ta.
An Tư Nhã đột nhiên hỏi: “Chị có hỏi trợ lý của Mục Hàn gần đây anh ấy bận chuyện gì chưa? Anh ấy không đến thăm tôi.”
Trợ lý: “Hỏi rồi, nhưng miệng của trợ lý Tổng giám đốc Mục rất kín, chẳng nói gì cả.”
Trợ lý thầm nghĩ mỗi ngày cô ta cũng gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Mục mà còn không biết, sao trợ lý có thể nghe được hành trình của Tổng giám đốc Mục Hàn chứ.
An Tư Nhã lại hỏi: “Gần đây anh ấy có đi công tác không?”
Trợ lý nghĩ nghĩ, “Ừm, hình như không, trừ đi đoàn phim Bích Vân Truyện xem tình hình, không nghe trợ lý của anh ấy nói gì nữa.”
An Tư Nhã vừa nghe Bích Vân Truyện, lập tức ngồi thẳng, “Chuyện từ khi nào?”
Trợ lý sửng sốt, không rõ sao An Tư Nhã lại phản ứng lớn như vậy.
“Hai đêm trước.”
An Tư Nhã lập tức tức giận, “Sao bây giờ chị mới nói? Không phải tôi đã bảo chị để ý hành trình của Mục Hàn hả?”
Trợ lý cúi đầu, sợ An Tư Nhã nổi giận, nhỏ giọng nói: “Hôm…… Hôm nay có tài khoản marketing tung tin đó, trước đó không phải họ đồn Đường Tử Gia bị thương ở thành phố H sao, Tổng giám đốc Mục đến thăm anh ấy.”
An Tư Nhã nghe vậy cũng biết mình phản ứng quá kích động, sau đó nói: “Đưa điện thoại cho tôi, để tôi xem anh ấy đi hồi nào.” Sao anh ta không nói với cô ta?
Cũng kỳ lạ.
Trước kia Mục Hàn đi chỗ nào công tác đều đem quà hoặc đặc sản cho cô ta, lần này lại không nhắc chuyện đó với cô ta.
Cô ta vào tài khoản marketing trên Weibo trợ lý nói, lướt xuống, nhìn thấy bài đăng trên Weibo.
Cô ta bấm vào mấy tấm ảnh, đều là mấy tấm ảnh chụp lén, sau đó……
An Tư Nhã thấy một tấm hình chụp lén có Mục Hàn và Quý Minh Noãn.
Hai người cách hơi xa, nhưng có thể thấy hai người đang nói chuyện với nhau.
Sao lại thế?
Cô ta nhìn thấy tài khoản marketing cố ý tung tin Mục Hàn và một nữ minh tinh nào đó lén nói chuyện……
Người ta không khỏi suy nghĩ nhiều……
An Tư Nhã nổi điên, gọi điện thoại cho Mục Hàn.
Điện thoại vừa vang lên, người phụ trách đã tới gọi cô ta, nói phải quay cảnh thứ ba.
An Tư Nhã lườm đối phương, mặc kệ người phụ trách, đi đến cạnh cái cây chờ Mục Hàn nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia kêu vài tiếng mới được kết nối, An Tư Nhã cười khẩy, nũng nịu nói: “Anh Mục Hàn đang làm gì đấy?”
Mục Hàn chuẩn bị đi họp, nhận được điện thoại của An Tư Nhã thì kinh ngạc, “Không phải lúc này em đang quay phim à? Sao vậy?”
Bình thường An Tư Nhã gọi điện cho anh ta vào buổi tối, lúc này mới hơn giờ chiều, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
An Tư Nhã né tránh người phụ trách đang đi tìm cô ta, nói: “Không có gì cả, không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh á?”
Mục Hàn nhẫn nhịn: “Đương nhiên không phải, em đang ở đâu?”
“Ở Đại học XX, em chưa đóng phim, nên gọi điện thoại cho anh, hỏi xem trưa nay anh có ăn cơm đúng giờ không.”
Mục Hàn nhàn nhạt cười, Tư Nhã quan tâm anh ta từ khi nào thế?
“Ăn rồi, anh đang chuẩn bị họp, không có gì thì buổi tối chúng ta liên lạc nhé.”
An Tư Nhã vừa nghe Mục Hàn phải làm việc, trực tiếp hỏi: “Nghe nói mấy hôm trước anh đi đoàn phim Bích Vân Truyện…… Có bị diễn viên nào nhào vào lòng không?”
Mục Hàn xoay cây bút máy, nghe An Tư Nhã hỏi, lập tức chán ghét, An Tư Nhã thích quản lý chuyện cá nhân của anh ta từ khi nào thế?
Anh ta nhớ rõ hai năm trước An Tư Nhã từng nói không thích anh ta, nếu anh ta có yêu cầu snh lý, thích tìm ai thì tìm người đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Hiện giờ, chẳng lẽ An Tư Nhã tự xem bản thân là bà Mục?
Mục Hàn cười khẩy, “Không có.”
An Tư Nhã thở phào, biện giải: “Xin lỗi anh Mục Hàn, em không hiểu chuyện, sao có thể không tin anh như thế chứ, em biết anh chắc chắn không làm những chuyện đó, đều do em nhỏ nhen.”
Mục Hàn không kiên nhẫn nói: “Anh còn phải đi họp, rảnh thì liên lạc sau nhé.”
Mục Hàn cúp điện thoại, gọi trợ lý vào phòng.
Mục Hàn hỏi: “Có phải trên mạng có tin đồn tôi đến đoàn phim Bích Vân Truyện không?”
Trợ lý vội vàng điều tra, sao Mục Hàn đột nhiên quan tâm những chuyện này? Trước kia đó anh ta không để ý mấy tin đó mà.
“Ừm, phòng làm việc Weibo có nhắc chuyện đó, tin Đường Tử Gia bị thương lan truyền rất rộng, phàm là tin tức có liên quan đến anh ấy đều bị lan truyền, ừm, còn có một tấm ảnh chụp lén giữa anh và một nữ diễn viên.” Giọng nói của trợ lý càng ngày càng nhỏ.
“Trên đó nói gì?”
Trợ lý trả lời đúng sự thật: “Chỉ nói anh và nữ diễn viên kia nói chuyện với nhau, không có gì khác nữa.”
Trợ lý phỏng đoán Tổng giám đốc Mục không muốn bị ai lăng xê cặp đôi, dù sao anh ta cũng để ý An tiểu thư, những năm gần đây chưa có tin đồn giữa anh ta và bất cứ nữ nghệ sĩ nào.
Khách quan mà nói, bài đăng này cũng không ái muội, không biết có phải An tiểu thư lại nổi giận với Tổng giám đốc Mục không.
Mục Hàn lạnh lùng nói: “Xóa đi.”
Trợ lý gật đầu, “Vâng, hiểu rồi, tôi đi làm ngay.”
Mục Hàn nhìn trợ lý xoay người rời đi, lại nói: “Đặt giúp tôi một bó hoa, đưa đến đoàn phim Bích Vân Truyện.”
Trợ lý nghi hoặc xoay người, Mục Hàn rũ mắt nói: “Tặng cho Quý Minh Noãn.”