Tổng giám đốc Lục chọn nhà hàng Tây gần công ty, mặt trời đã xuống núi, nắng chiều phía chân trời chiếu lên lớp kính trên những tòa nhà cao tầng sừng sững của thành phố.
Không bao lâu sau, Lục Ngôn Thâm cầm một bó hoa hồng Ecuador đi tới.
Hoàng hôn chiếu vào đối phương, gương mặt của anh ấm áp, ý cười nhàn nhạt cũng trở nên mê người, hoa hồng trong tay tươi đẹp.
Quý Minh Noãn hoa, có chút vui vẻ.
“Cảm ơn.”
Quý Minh Noãn lần đầu tiên đơn độc ăn tối với Lục Ngôn Thâm.
Còn là bữa tối kiểu Pháp lãng mạn.
Hai người ngồi xuống ghế, Lục Ngôn Thâm rất lịch thiệp, tuy ngày thường ít nói chuyện, nhưng lần này không vắng vẻ cô, không lấy máy tính bảng ra xử kỹ sư Trần việc.
Đối phương ngẫu nhiên nhìn cô, ánh mắt luôn nhàn nhạt.
Nhìn không vui vẻ.
Như…… Như ăn cơm với khách hàng.
Nhà hàng có không ít khách có đôi có cặp, hai người an tĩnh, trừ tiếng đàn du dương, không có âm thanh gì nữa.
Di động Quý Minh Noãn luôn ting ting, cô không cần xem cũng biết là tin nhắn của tên thạo bát quái Lục Chân Chân, cô thoáng nhìn ——
“Thế nào? Anh trai có khen chị là thần tiên hạ phàm không?”
“Anh có nhìn thẳng vào mắt chị không?”
“Mẹ ơi, em thấy bây giờ hai người như đang xem mắt mà không phải hẹn hò nhỉ?”
“Nếu anh trai xem mắt với chị, nhất định sẽ rất thích, a a a, em chuyển Cục Dân Chính đến cho hai người.”
“Em nói với chị nhé, anh trai em không biết cách nói chuyện, nếu anh ấy không khen chị, chị cũng đừng tức giận, dù sao anh ấy cũng là heo mà.”
Quý Minh Noãn nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, bật cười.
Lục Ngôn Thâm nhìn cô, cũng không nói chuyện, hai người lẳng lặng nhìn nhau.
“……”
Đừng nói gì cả, đêm nay Lục Ngôn Thâm cũng rất soái.
Quý Minh Noãn giả vờ ho một cái, chỉnh điện thoại im lặng, đặt sang một bên.
Ngẫm lại, Lục Ngôn Thâm nào khen cô xinh đẹp chứ?
Cùng lúc đó, An Tư Nhã nhìn bàn cạnh cửa sổ, Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm ngồi đối diện, không khí rất bình thản.
Cô ta nhíu mày, có loại cảm giác tức giận.
Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm ở chung tốt như vậy sao?
Không có khả năng, Lục Ngôn Thâm là đại tổng tài, sao có thể nhìn trúng Quý Minh Noãn?
Nhưng cô ta nghĩ đến tiện nhân này tâm cơ và có thủ đoạn dơ bẩn, sao có thể bỏ qua Lục Ngôn Thâm?
Có lẽ Quý Minh Noãn đã gấp gáp muốn dụ dỗ đối phương lên giường.
Cô ta rối rắm nhìn Lục Ngôn Thâm, sao kiếp này lại kỳ lạ vậy? Lục Ngôn Thâm còn chưa chết?
Anh ta còn có thể chạy được đi được.
Hơn nữa cô ta cố ý kể với Mục Hàn vài hạng mục đầu tư có thể phát tài trong kiếp trước, nghe nói đều bị Lục Ngôn Thâm bắt lấy.
Thật kỳ lạ.
Tại sao lại không chết?
Cô ta nghiến răng nhìn Lục Ngôn Thâm rót nước cho Quý Minh Noãn, đặt trước mặt Quý Minh Noã, tức khắc dùng lực, dao và đ ĩa chạm vào nhau, tạo ra âm thanh chói tai.
Mục Hàn nhíu mày nhìn cô ta: “Em sao vậy?”
An Tư Nhã sửng sốt, “Không sao…… Em, em muốn đi vệ sinh.”
Cô ta nhìn thấy Quý Minh Noãn đứng lên, cũng chuẩn bị đi toilet, cô ta cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh.
Quý Minh Noãn định rửa tay mới dùng cơm, còn chưa đi được bao nhiêu bước, giây tiếp theo đã nghe thanh âm quen thuộc —— An Tư Nhã.
Cô hơi dừng lại, cũng không để ý nhiều.
Về tình về lý, Quý Minh Noãn hẳn đi ra ngoài chào hỏi.
Nhưng giây tiếp theo, Quý Minh Noãn đột nhiên nghe An Tư Nhã nói: “Chị nói Cố Ảnh chiều nay tới Thành phố Yến? Đúng là phải tổ chức tiệc tẩy trần cho cô ấy nhỉ, vài tháng không gặp rồi.”
Không biết vì sao, Quý Minh Noãn nghe tên Cố Ảnh, đột nhiên ngây ngẩn, không lập tức đi ra ngoài.
An Tư Nhã tạm dừng, lại nói: “Cái gì? Chị muốn gọi cả Lục Ngôn Thâm? Phỏng chừng không được đâu? Nhưng chị bảo Cố Ảnh gọi anh ấy tới, chắc là được đấy. Mấy hôm trước ở tuần lễ thời trang Paris, hình như tôi nhìn thấy họ ăn chung với nhau, còn uống La Romanee-Conti……”
Cái tên Lục Ngôn Thâm đột nhiên xuất hiện, tim Quý Minh Noãn đập chậm, cô đột nhiên nhớ tới đêm đó ở Paris, Lục Ngôn Thâm hiếm khi uống rượu.
Thì ra là vậy? Anh và Cố Ảnh?
Cô còn tưởng Lục Ngôn Thâm không vui mới uống rượu, thì ra hiểu lầm.
Cô đột nhiên nhớ tới biểu cảm của Lục Chân Chân khi nghe thấy cái tên Cố Ảnh, Cố Ảnh rốt cuộc là ai?
An Tư Nhã lại nói: “Cô ấy về rồi, chắc chắn là vì Lục Ngôn Thâm, không phải nói trước khi Lục Ngôn Thâm hôn mê, bọn họ đều chuẩn bị kết hôn? Ai biết Lục Ngôn Thâm gặp tai nạn chứ.”
Cái gì? Cố Ảnh và Lục Ngôn Thâm suýt kết hôn?
Quý Minh Noãn nghe đến đó, đột nhiên đẩy cửa ra, nhà vệ sinh trong nhà hàng cao cấp như phòng trang điểm, cô thấy An Tư Nhã vừa không nhanh không chậm thoa son trước gương vừa nói chuyện điện thoại.
Hai người nhìn nhau trong gương, Quý Minh Noãn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chị Tư Nhã, trùng hợp thế.”
An Tư Nhã thầm nghĩ không hề trùng hợp, cô ta cố tình vào đây diễn cho cô xem.
An Tư Nhã luôn chướng mắt cô kiêu căng, nhìn cô với ánh mắt xem thường.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Quý Minh Noãn trên.
Cô ta vốn kênh kiệu, lập tức bị thay thế bằng ánh mắt thâm độc.
Sợi dây chuyền hai kiếp cô ta cầu mà không được, đời này vẫn ở trong tay Quý Minh Noãn trên tay.
Tại sao vậy?
Rốt cuộc nơi nào sai?
Quý Minh Noãn nhìn thấy biểu cảm kì lạ của An Tư Nhã, cũng không có động tác, chỉ chờ cô ta nói chuyện.
Trong tuần lễ thời trang, cô đã lấy hết nổi bật của đối phương.
Lúc này đối phương nhìn thấy cô, phỏng chừng muốn đập chết cô.
Nhưng cô cũng không sợ, giới giải trí đều như thế, chẳng phải so ai có thực lực hơn?
Chỉ là cô càng quan tâm những gì An Tư Nhã vừa nói, chẳng lẽ cô đã trở thành kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác?
Đột nhiên, An Tư Nhã cười nhạo: “Đúng là trùng hợp, sao cô ở chỗ này?”
Quý Minh Noãn mở vòi nước, tùy ý nhìn An Tư Nhã, chẳng lẽ cô ta không làm lơ cô, cho cô xem sắc mặt?
Cũng đúng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, An Tư Nhã đã rất kỳ lạ, luôn dùng ánh mắt căm thù nhìn cô.
Hơn nữa, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô ta đã như thế.
Trừ căm thù, Quý Minh Noãn còn nhìn ra An Tư Nhã căm hận cô, ngẫu nhiên sợ hãi.
Đây là vì sao?
Quý Minh Noãn ăn ngay nói thật: “Ăn cơm.”
An Tư Nhã hừ một tiếng, cao giọng nói: “À…… Cùng Lục Ngôn Thâm? Xem ra cô mang danh bà Lục rất tiêu dao tự tại.”
Quý Minh Noãn lặng lẽ đánh giá đối phương, bà Lục?
Sao An Tư Nhã biết? Ngay cả Trương Diệu cũng hiểu lầm cô là con riêng nhà họ Lục, cô ta sao biết cô mối quan hệ giữa cô và Lục Ngôn Thâm?
Càng ngày càng thú vị.
Xem ra An Tư Nhã không đơn giản như trong tưởng tượng.
Càng không thiên kim đại tiểu thư chỉ biết gây sự trong tiểu thuyết.
An Tư Nhã tới gần Quý Minh Noãn, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Chưa biết cô có thể làm bà Lục bao lâu.”
Cô không nhanh không chậm lấy một tờ khăn giấy lau tay, sắc mặt không biến hóa, dường như cô không nghe lọt lỗ tai những gì An Tư Nhã vừa nói.
Cô ta cố ý nói như vậy?
An Tư Nhã xanh mặt: “Cô có nghe tôi nói không?!”
Cô lẩm bẩm: “Đang nghe, còn gì không?”
An Tư Nhã rốt cuộc bắt được chút thay đổi trên gương mặt Quý Minh Noãn, nhẹ nhàng nói: “Thật đáng thương, giấc mộng hào môn của người nào đó sắp tan nát.”
Quý Minh Noãn suy tư, đánh giá An Tư Nhã.
An Tư Nhã nhìn thấy đối phương cười không có ý tốt.
Kiếp trước cô ta bị Quý Minh Noãn chèn ép, cảm giác nguy hiểm nháy mắt lan tràn, nhanh chóng bò toàn thân, cô ta thấy Quý Minh Noãn chậm rì rì ném khăn giấy vào thùng rác, kiêu ngạo nhìn cô ta.
Cô ta thấy Quý Minh Noãn cúi đầu, hương nước hoa nhạt của đối phương chui vào mũi, cô cười nói: “Chúng ta thi một lần, để xem giấc mộng hào môn của ai tan nát nhanh hơn?”
An Tư Nhã run rẩy, đầu óc trống rỗng, cô ta thấy lồ ng ngực sắp nhảy ra ngoài, thấy nụ cười quen thuộc trên gương mặt Quý Minh Noãn.
Đó là nụ cười thắng lợi Quý Minh Noãn kiếp trước vạch trần cô ta không phải thiên kim nhà họ An.
Cô…… Có phải cô đã biết chuyện gì không?
“Cô…… Cô có ý gì?”
“Cảm khái thôi, làm người ấy, phải quý trọng thứ trước mắt, đừng chờ đến khi mất, mới thấy hối hận.”
Quý Minh Noãn lướt qua đối phương, nhàn nhạt cười, đi ra khỏi nhà vệ sinh trong lúc đối phương kinh ngạc.
Mộng hào môn?
Phi, cô ta không xứng!
Cô trở lại nhà ăn, đồ ăn đã được đem lên, Lục Ngôn Thâm đã cắt bò bít tết giúp cô.
Quý Minh Noãn nhìn gương mặt Lục Ngôn Thâm, lại nghĩ tới An Tư Nhã nói Lục Ngôn Thâm và Cố Ảnh ăn cơm chung, uống La Romanee-Conti ở Paris, nghĩ tới lúc này.
Quý Minh Noãn nhìn miếng bò trên bàn bàn, hừ, khác biệt lớn vậy?
Thế quái nào mà đàn ông trong quyển tiểu thuyết này đều có bạch nguyệt quang?
Đùa gì thế!
Quý Minh Noãn tức giận, ngọn lửa nhỏ thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, cô thấy mở miệng, phỏng chừng có thể thở ra ngũ vị chân hỏa!
Quý Minh Noãn đặt mạnh túi xách xuống bàn.
Lục Ngôn Thâm nhìn cô: “Sao vậy?”
Cô nhẫn nhịn, ăn hai miếng bò bít tết, “Không ngon như ăn ở Paris.”
Lục Ngôn Thâm gật đầu: “Đúng là không chính tông.”
Quý Minh Noãn ngầm đánh giá anh, u là trời, quả nhiên ăn ở chỗ gốc mới có vị gốc, vậy mới ngon ha.
Đồ thay thế như cô đương nhiên không chính tông.
Bữa cơm này ít nhất nửa tiếng mới kết thúc, cô còn không nhấm nháp điểm tâm.
Quý Minh Noãn tự nói với mình không có lập trường gì để tức giận, rốt cuộc mình chỉ là cô vợ xung hỉ dùng tiền mua về, hèn mọn thật!
Trở lại Lục trạch, Lục Ngôn Thâm thần kỳ không đi thư phòng bận rộn, vừa trở về đã đi tắm.
Quý Minh Noãn nhìn đối phương, an ủi mình Lục Ngôn Thâm là chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không một lòng hai ý, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Quý Minh Noãn tức giận lăn vài vòng trên giường, ngẩng đầu bước vào phòng để quần áo, ý đồ dùng túi xách Hermes, dây chuyền kim cương và đồng hồ để trấn an tâm hồn yếu ớt.
Cô đang thử mấy bộ trang sức, cuối cùng, tâm tình rốt cuộc bị bé yêu tinh tên là tiền tài trấn an.
Cô trở lại phòng ngủ, Lục Ngôn Thâm đã tắm xong đi ra, ngồi ở sô pha xem tài liệu, hai người nhìn nhau, đột nhiên, điện thoại anh đúng lúc vang lên.
Lục Ngôn Thâm không nói gì, cầm di động, bấm vào nút nghe.
“Cố Ảnh?”
Quý Minh Noãn nghe vậy, tâm tình vốn bình tĩnh lại sóng to gió lớn!
Sao hôm nay cái tên Cố Ảnh cứ thường xuyên xuất hiện thế?
Quý Minh Noãn cầm bộ đồ ngủ, đi đến phòng tắm, đóng cửa, “rầm” một tiếng.
Lục Ngôn Thâm nhìn cửa phòng tắm, sau đó nhíu mày.
Cố Ảnh ở bên kia “Alo” một tiếng, “A Thâm? Có đang nghe không?”
Lục Ngôn Thâm: “Ừm.”
“Hàn Băng nói ra Thủy Vân Gian, cậu tới không?”
Lục Ngôn Thâm cầm ly nước uống, trong lúc lơ đãng thấy nội y ren trắng của Quý Minh Noãn, cô ném ở trên giường, quên lấy.
Yết hầu anh chuyển động, “Không được.”
Cố Ảnh cũng không vội nhất thời, sau đó nói: “Được rồi, lần sau hẹn gặp nhé.”
Lục Ngôn Thâm cúp điện thoại, thở phào, nhìn phòng tắm trầm tư hai giây, sau đó đi ra phòng ngủ.
Quý Minh Noãn cố ý tắm gần một tiếng mới ra, quả nhiên, phòng ngủ đã không thấy Lục Ngôn Thâm, hay thật đấy.
Bạch nguyệt quang đã trở lại, anh đương nhiên nhanh chóng tới chỗ người ta.
Quý Minh Noãn chậm rì rì sấy tóc, sau đó thấy nội y mình quên lấy.
Cô ở đoàn phim, buổi tối ngủ có thói quen không mặc nó, đôi khi sẽ quên, nhưng sau khi dọn vào phòng ngủ của Lục Ngôn Thâm, đêm nào cô cũng mặc.
Đêm nay lửa giận bốc lên đầu, cô luống cuống, nên quên mất.
Quý Minh Noãn nhìn thời gian, đã hơn giờ, thôi vậy, ngủ thôi.
Quý Minh Noãn ngã vào giường, lăn qua lộn lại, ngủ không được, sau đó lấy điện thoại ra, ma xui quỷ khiến lên mạng tìm cái tên Cố Ảnh.
Một đống kết quả nhảy ra, à, nhà thiết kế trang sức, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn trang sức Cố thị, danh viện trong vòng xã giao Thành phố Yến...
Quý Minh Noãn tắt trang web, gửi tin nhắn cho Lục Chân Chân.
【 Lục Chân Chân, đang chơi game? 】
Nửa tiếng sau, Lục Chân Chân mới nhắn lại, “Ở bên ngoài, đang đi chơi.”
Quý Minh Noãn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm mắt lại, đầu xuất hiện hình ảnh Lục Chân Chân và Lục Ngôn Thâm đi tiệc tẩy trần của Cố Ảnh.
Cô xoa tóc, sau đó tắt đèn dưới đất, quyết định không nghĩ ngợi gì về Lục Ngôn Thâm!
Nếu Lục Ngôn Thâm muốn ở bên cạnh bạch nguyệt quang, cô cũng sẽ không làm chướng ngại vật của người ta!
Cô còn phải làm một tiểu phú bà tiêu sái!
Cô ngủ mơ màng, cảm giác xâm chiếm quen thuộc lần nữa tới gần cô, chờ cô có phản ứng, Lục Ngôn Thâm phả mùi rượu nhàn nhạt lại đây.
Căn phòng tối, rèm cửa được kéo kín, nhưng cô mơ hồ nhìn thấy sườn mặt Lục Ngôn Thâm, nghe đối phương run run hỏi: “Ngủ rồi à?”
Chỉ là tay đối phương…… Có phải phạm quy không?
Anh sờ đâu vậy hả?
Quý Minh Noãn nhịn hồi lâu, tức giận rốt cuộc bùng nổ, cô nhấc chân đá Tổng giám đốc Lục tới cạnh giường.
“Ngủ đi!”
Bà nội anh, anh đã vui vẻ ở bên cạnh bạch nguyệt quang, còn vọng tưởng bò lên giường cô?
Tên đàn ông chó chết!
Lục Ngôn Thâm không hề phòng bị, bị đá thì ngơ ngác.
Quý Minh Noãn nắm chặt chăn, “Xin lỗi, chân chuột rút.”
Cô mới không tức giận, bị đánh thức nên khó chịu thôi.