Lục Chân Chân không kịp phản ứng, chỉ thấy . tỷ trong lòng bàn tay nặng trĩu.
“Cho…… Cho em?”
Quý Minh Noãn: “Hồng nhạt càng xứng với công chúa, mong em có thể vĩnh viễn duy trì trái tim thiếu nữ.”
Lục Chân Chân hơn hai tuổi, cha mẹ qua đời, từ nhỏ đã được Lục Ngôn Thâm và ông nội Lục nuông chiều, cho nên có tính tình công chúa, trừ điểm này, Lục Chân Chân vẫn một danh viện rất có đạo đức.
Hơn nữa vẻ ngoài được trời ưu ái, được đám chị em nâng niu và bao dung.
Tuy Lục Chân Chân luôn chê cô, nhưng về mặt hành động lại dung túng cô.
Cô nhớ tới phòng để quần áo ở đại trạch nhà họ Lục, sau đó mới biết công chúa tự thiết kế tự trông coi nó hoàn thành, rất dụng tâm.
Có thể làm công chúa có mười ngón tay không dính nước dốc lòng chế tạo nữ quốc cho cô, thật ghê gớm.
Cô cũng muốn nuông chiều tiểu công chúa.
Lục Chân Chân nghe Quý Minh Noãn nói, không biết cảm động từ đâu ra, mắt Lục Chân Chân đỏ lên.
Lục Chân Chân ôm cánh tay Quý Minh Noãn, cọ vào vai cô: “Quý Minh Noãn……”
“Ừm?”
Cô thấy Lục Chân Chân giơ nhẫn kim cương, sâu kín nói: “Chị giống mẹ thật.”
Quý Minh Noãn bật cười, dùng ngón tay điểm đầu nhỏ cô ấy, “Tiền đồ đâu rồi! Em là công chúa có anh trai tổng tài, sao có thể dễ bị mua chuộc vậy? Liêm sỉ đâu?”
Lục Chân Chân chưa từng cảm nhận sự ấm áp của tình mẹ, giờ phút này thật sự bị mua chuộc, không buông cánh tay Quý Minh Noãn.
Cô ấy đi xem show thời trang, người khác luôn chờ cô ấy mặc sai quần áo để rồi xấu mặt, chỉ có Quý Minh Noãn quan tâm cô ấy có lạnh hay không.
Khi cô ấy thất tình, biết bao chị em thầm cười cô ấy ngốc nghếch, vừa đổ tiền vừa đổ sức lực, cuối cùng còn bị đá, họ bỏ đá xuống giếng, nói truyền khắp nơi; chỉ có Quý Minh Noãn ra mặt mắng tra nam, còn đi chơi với cô ấy suốt đêm để cô ấy dời lực chú ý.
Cô lựa chọn không rời anh trai một tấc khi anh trai hôn mê.
Đám phụ nữ chỉ biết õng ẹo tạo dáng khi anh trai vinh quang, lúc anh gặp chuyện, chẳng thấy bóng ai.
Quý Minh Noãn sờ đầu cô ấy, “Ngoan, nếu đàn ông khác dùng tiền dụ dỗ em, em cũng không thể tùy tiện mắc mưu, chị dâu cũng như mẹ, nên làm thôi.”
Rốt cuộc cô cũng tiêu tiền của anh, chỉ mang danh thôi.
Lục Chân Chân xùy một tiếng, thẳng eo, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, nhìn hòn đá nhỏ trên đó, nhàn nhạt nói: “Cũng đẹp, đúng lúc hợp với em.”
Quý Minh Noãn gật đầu, vậy mới đúng!
Trước khi buổi đấu giá kết thúc, An Tư Nhã muốn đi tìm Quý Minh Noãn nói rõ lí lẽ mấy lần, nhìn thấy Quý Minh Noãn lấy một tấm thẻ đen trong túi xách ra, hóa đá tại chỗ.
Chẳng lẽ không phải Lục Chân Chân dẫn cô ra đây chơi? Quý Minh Noãn có thẻ đen? Thẻ đó của tên đoản mệnh kia hả?
Cảm giác đố kỵ quen thuộc mãnh liệt ập tới, lý trí cô ta sụp đổ, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu của cô ta trắng xóa, cảm giác nhục nhã làm cô ta nhìn chằm chằm đối phương.
Quý Minh Noãn, cô hay thật đấy! Nhưng cô cứ chờ đi, tôi nhất định làm cô cút khỏi Thành phố Yến!
Phẫn nộ che mắt cô ta, cô ta không phát hiện ánh mắt của Mục Hàn.
Cô ta đờ đẫn mà nhìn Quý Minh Noãn và Lục Chân Chân vừa nói vừa cười.
Sau đó, cô ta run run hỏi Mục Hàn: “Anh Mục Hàn, chúng ta kết hôn được không?”
Mục Hàn lạnh lùng đánh giá cô ta, ánh mắt đã không có nuông chiều và kiên nhẫn ngày xưa, đôi mắt sâu thẳm của anh ta chỉ có một lớp băng, cô ta thấy lạnh sống lưng, hàn ý leo từ lòng bàn chân lên lưng.
Anh ta mím môi nghiền ngẫm, lặp lại những gì An Tư Nhã vừa nói: “Kết hôn?”
An Tư Nhã cố gắng phớt lờ sự lạnh nhạt đó, kiên định nói: “Đúng vậy, kết hôn.”
Chỉ khi cô ta kết hôn với Mục Hàn, mới có thể ổn định hết thảy, tên tuổi minh tinh hàng đầu, vinh quang và phú quý của bà Mục, còn có vị trí đại tiểu thư nhà họ An.
Ánh mắt của Mục Hàn càng lạnh lùng, An Tư Nhã sắp không chịu nổi im lặng trong khoảnh khắc này.
Ai biết giây tiếp theo Mục Hàn lạnh giọng hỏi: “Em yêu anh không?”
An Tư Nhã nhìn đối phương, Mục Hàn luôn hờ hững, tuy từ nhỏ đến lớn cẩn thận với cô ta, nhưng cũng không nói thích, giấu chữ yêu trong mỗi hành động của anh ta, hiện giờ An Tư Nhã đột nhiên nghe Mục Hàn nói chữ này, không biết nên làm gì.
Cô ta có yêu Mục Hàn không? Đương nhiên không!
Mục Hàn ích kỷ, tàn nhẫn độc ác, ai sẽ yêu anh ta chứ?
Kiếp trước cô ta không yêu anh ta, kiếp này cũng thế, chẳng qua chỉ yêu địa vị và danh dự tương lai Mục Hàn có thể lên làm nhà giàu số một .
Kiếp trước cô ta thê thảm, đã biết cái gì gọi là yêu! Tình yêu đáng mấy đồng? Kiếp trước cô ta bị mù, nên mới yêu một tên nghiện ngập.
Nhưng thế thì sao, tình yêu có thể đổi được gì?
Đổi lấy sự khốn cùng và thất vọng của cô ta? Đổi lấy việc cô ta ngã khỏi vị trí nữ minh tinh hạng A? Đổi lấy việc cô ta bị mọi người vứt bỏ?
Cho nên cô ta hiểu ra, chỉ yêu bản thân, chỉ yêu tiền.
Hiện giờ Tập đoàn An thị sắp sụp đổ, không chống đỡ được bao lâu sẽ đóng cửa, người nhà sẽ biến từ hào môn thế gia thành quỷ hút máu.
Mục Hàn là đích đến tốt nhất dành cho cô ta.
An Tư Nhã ngoan ngoãn mỉm cười, “Anh Mục Hàn, anh này…… Trước mặt mọi người, sao anh lại không biết xấu hổ mà đòi câu trả lời như thế.” Cô ta diễn kịch rất thạo.
An Tư Nhã đã sớm hiểu rõ tính tình Mục Hành, nhào vào ngực sẽ không yêu, quá dễ có được sẽ không quý trọng.
Chỉ cần một ngày lòng anh ta có cô ta, cô ta sẽ vờ vịt, liều mạng vờ vịt.
Đàn ông mà, thứ vĩnh viễn không có được đều sẽ nhớ nhung.
Mục Hàn nhìn đối phương, trước mặt mọi người, yêu cũng ngại nói, nhưng lại có thể thuận miệng nói chuyện kết hôn?
Anh ta cười mỉa, nhìn nhất cử nhất động của Quý Minh Noãn, sau đó nói: “Chờ chút đi.”
An Tư Nhã sắp xếp nhiều tai mắt bên cạnh anh ta, hẳn sớm biết chuyện anh ta tặng hoa cho Quý Minh Noãn.
An Tư Nhã là người như thế nào, anh ta rất rõ, nhưng vì sao cô ta không phát giận? An Tư Nhã còn càng nhu tình như nước, cẩn thận tỉ mỉ với anh ta?
An Tư Nhã nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cô ta nhìn theo tầm mắt của Mục Hàn, thấy Quý Minh Noãn đang cười.
An Tư Nhã cười nhạo, đột nhiên hỏi: “Không ngờ nữ chính Bích Vân Truyện lại là vợ của Lục Ngôn Thâm, khó trách chi tiền mạnh vậy, nghe nói trước đó anh muốn ký hợp đồng với cô ta?”
Mục Hàn đột nhiên quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như sương, “Em nói gì?”
Quý Minh Noãn là vợ của Lục Ngôn Thâm?
Quý Minh Noãn về Thành phố Yến, bảo nhân viên chuyển những món hàng mua ở buổi đấu giá đến đây bằng đường hàng không, ông nội Lục cười tủm tỉm, chỉ thị bọn họ treo tác phẩm tranh sơn dầu Lâm Vô Âm năm vào phòng ông ấy.
Buổi đấu giá lần này có tổng cộng ba bức tranh Lâm Vô Âm, bức tranh Quý Minh Noãn lựa, cũng là bức tranh được bán đầu tiên, lúc ấy cạnh tranh chưa kịch liệt, vạn đã thành giao.
Trong đó có một bức tranh sơn dầu tam được kêu giá tỷ, so ra, bức tranh các cô chọn còn rất lời.
Ông nội Lục không che giấu vui mừng, nhìn tranh sơn dầu trên tường cảm thán, “Đẹp thật! Mỗi lần Minh Noãn mua tranh, ông đều rất hài lòng, quá đẹp, vất vả các con rồi.”
Ông nội Lục lại bắt đầu thì thầm với quản gia, “Đặt phòng tôi được chứ? Hay bỏ vào phòng sưu tập? Nếu treo trong thư phòng, có phải nên đổi một cái khung không?”
Quản gia cung kính nói: “Đặt trong phòng ông cũng không tệ, đúng là rất sốc, nghe nói buổi đấu giá lần này lấy ba tác phẩm cuối cùng của Lâm đại sư để đấu giá, những bức tranh còn lại được đặt trong Viện bảo tàng Louvre, phu nhân rất có mắt thẩm mỹ.”
Ông nội Lục cười nhìn Quý Minh Noãn, ai da, đứa nhỏ này có phúc quá.
Không được, không được, Quý Minh Noãn quan tâm ông già như ông ấy vậy, lần nào ra cửa cũng mang quà về cho ông ấy, ông ấy cũng nên mua chút quà đáp lễ.
Sau đó ông ấy nói với quản gia: “Nghe nói nước Anh có du thuyền tên Sunseeker, rất không tồi, lát ông hỏi xem có loại nào hợp với con gái, bình thường ra biển chơi, đặt một chiếc cho Minh Noãn.”
Quản gia gật đầu: “Vâng, lát nữa tôi sẽ đi gọi điện thoại.”
Lục Ngôn Thâm nhận được tin tức Quý Minh Noãn trở về, cũng không rảnh về nhà, nguồn năng lượng mới Nam Á Loan đi vào giai đoạn đàm phán cuối cùng, cho nên anh vội vàng bay đến Paris.
Lục Ngôn Thâm biết Mục Hàn luôn tranh giành hạng mục này, tuy Hằng Thịnh có nhiều phần thắng hơn, nhưng Mục Hàn làm việc nhanh gọn, không ngừng đầu tư rất nhiều cánh đồng, còn tham gia lĩnh vực mới.
Mục Hàn vẫn rất có tầm nhìn, nhưng lỗ hổng tài chính trong công ty Mục Hàn khá lớn, tồn động không ít hạng mục, nếu không kéo được tài chính, chỉ sợ khó đi thêm bước nào nữa.
Lục Ngôn Thâm xem WeChat, nghĩ nghĩ, quyết định nhắn cho Quý Minh Noãn.
Quý Minh Noãn trở về, tìm tài liệu chuẩn bị gameshow.
Nói thật, cô vẫn khá lo lắng gameshow trông trẻ, thứ nhất, cô không có kinh nghiệm, thứ hai, bọn trẻ quá khác nhau, tiết mục còn phát sóng trực tiếp, nếu cô bị đám trẻ quậy, chẳng phải sẽ rất mất mặt.
Vì thế cô chuẩn bị rất nhiều, đầu tiên làm quen với bọn trẻ, biết sở thích và khẩu vị của chúng, sau đó đọc tài liệu khoa học.
Tổng giám đốc Lục nhìn thấy tin nhắn, cô đã sắp đi ngủ.
Cô biết anh đi Paris, thở phào.
Cùng lúc đó, cô lại thấy thông báo của ngân hàng, đây đã là ngày thứ sáu Lục Ngôn Thâm chuyển khoản cho cô!
Mỗi ngày vạn, anh muốn làm gì?
Ngay từ đầu Quý Minh Noãn nhận được tiền, vẫn rất vui vẻ, nhưng mỗi ngày đều có vạn, bắt đầu nghi hoặc.
Hơn nữa hôm đấu giá, Quý Minh Noãn đã tiêu hai tỷ trong thẻ đen Lục Ngôn Thâm……
Tuy việc đã xong, Tổng giám đốc Lục chẳng nhắc gì chuyện này, Quý Minh Noãn vẫn cảm thấy tim Tổng giám đốc Lục đang nhỏ máu.
Hoặc là Lục Ngôn Thâm không biết gì cả? Có lẽ anh chưa bao giờ xem thông báo của ngân hàng.
Cũng đúng thôi, ngày nào Tổng giám đốc Lục cũng xoay như con quay, gần đây bạch nguyệt quang lại về nước, chắc chắn mỗi ngày anh rất bận.
Ngày thứ sáu, Quý Minh Noãn nhận được thông báo chuyển khoản, vẫn nhắn một câu trong WeChat: “Lục tiên sinh, có phải thẻ của anh có vấn đề không? Anh có biết mỗi ngày đều có vạn gửi vào thẻ tôi không?”
Hơn nữa thời gian cũng giống nhau, mỗi ngày giờ phút.
Sáng hôm sau, Quý Minh Noãn nhận được tin nhắn ngắn ngủn của Lục Ngôn Thâm, chỉ hai chữ: 【 Dỗ em. 】