Có thể Chu Mặc được coi như máy tính phiên bản người, giờ khắc này anh ấy không hiểu ý của Lục Ngôn Thâm.
Ai? Anh ấy đã làm việc bên cạnh Lục Ngôn Thâm nhiều năm như vậy, trừ điều tra tài liệu Quý Minh Noãn, Tổng giám đốc Lục không bảo anh ấy điều tra những người khác.
Tiếu này là ai nhỉ?
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn trên màn hình, lại nói: “Con trai Tiếu Viễn của Tập đoàn Viễn Hải, Tiếu Ngạn Thần.”
Chu Mặc suy nghĩ, lập tức nói: “Được.”
Tiếu Ngạn Thần được người ta đồn là phú nhị đại, còn về giàu có thế nào, không có mấy ai đào ra được.
Nhưng Tập đoàn Hằng Thịnh và Tập đoàn Viễn Hải có qua lại trong chuyện làm ăn, Chu Mặc và Lục Ngôn Thâm từng đến Tập đoàn Viễn Hải bàn chuyện hợp tác, anh nhìn thấy văn phòng Tiếu Viễn bày ảnh, mới biết việc này.
Tiếu Viễn nuông chiều đứa con trai này, nhà kinh doanh lớn, ông ấy cũng không ép Tiếu Ngạn Thần nhận trọng trách, mà cho anh ấy đi làm nghệ sĩ, cũng kỳ lạ.
Tiếu Ngạn Thần không bị đào sâu bối cảnh, có lẽ là ý của Tiếu Viễn.
Tiếu Ngạn Thần đúng là thiên tài, vào giới giải trí năm tuổi, bắt đầu ca hát năm thứ nhất, bước lên top tiêu thụ năm thứ hai.
Mấy năm kế tiếp anh ấy bắt đầu đóng phim, phim nào cũng được đầu tư khủng, anh ấy nhận giải thưởng mỏi cả tay, khoa trương mà nói, chính là con cưng của thượng đế.
Anh ấy làm gì cũng xuất sắc, còn là đỉnh lưu.
Quý Minh Noãn không chớp mắt, nhìn Tiếu Ngạn Thần vừa tháo tạp dề vừa đi tới, tim cô đập nhanh hơn.
Nam thần quả nhiên là nam thần, nguyên chủ trong sách cuối cùng trở thành cộng sự sự ăn ý nhất với nam thần, bọn họ trở thành bạn tốt.
Quý Minh Noãn không tin chuyện này, kiếp trước nữ chính có ánh hào quang, hiện tại cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi, sao có tư cách trở thành bạn của đại thần đỉnh lưu?
Nhưng Tiếu Ngạn Thần thật sự rất tuấn tú, từng bước đi tới, chủ động chào hỏi cô: “Hi, Tô Dương, Quý Minh Noãn……”
A a a, anh ấy nói chuyện cũng dễ nghe!
Để tránh bị người ta xem là ôm đùi, Quý Minh Noãn chỉ bình tĩnh chào: “Chào thầy Tiêu.”
Tiếu Ngạn Thần: “……”
“Hình như tôi nhỏ hơn chị tuổi.”
A, anh ấy còn biết tuổi của cô, đỉnh lưu chính là đỉnh lưu, biết nhiều hơn người khác!
Tiếu Ngạn Thần đặt trứng chiên cà chua trước mặt đám trẻ, lại nói: “Hai người cứ gọi tôi là Ngạn Thần.”
Bọn trẻ nói: “Cảm ơn anh Ngạn Thần.”
An Tư Nhã lái xe dẫn Tô Di đến con đường gần đó, nơi này là ngoại thành, dạo một vòng cũng không phát hiện cửa hàng gà rán KFC!
Cô ta nói với Tô Di: “Nếu không chúng ta ăn món khác nhé?”
“Không muốn, em muốn ăn cánh gà.”
An Tư Nhã cảm giác thất bại, thậm chí chán ghét Tô Di.
An Tư Nhã lái vài vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ bán hamburger, vội vàng dẫn Tô Di đi vào.
Cô ta gọi món xong, Tô Di ăn cánh gà hai miếng, mở to mắt nhìn An Tư Nhã nói: “Chị, cay……”
Không biết vì sao, Tô Di cảm giác chị gái này rất hung dữ.
Cho nên cô bé không dám nói lời nào dọc theo đường đi.
An Tư Nhã rõ ràng nói đừng lấy cay, sao có thể cay chứ?
Trẻ con đúng là nhiều chuyện!
Cô ta nhìn cánh gà màu vàng, do dự, cầm cắn một cái, lại nhả ra, nói: “Không cay mà. Cay chỗ nào? Em nhanh ăn đi, ăn xong còn phải về ngủ trưa.”
Tổ tiết mục quy định giờ rưỡi cho bọn nhỏ ngủ trưa, nếu khách mời không quản lý tốt đám trẻ, sẽ bị trừ tiền.
Tô Di tủi thân nói: “Hơi cay, chị ơi.”
An Tư Nhã nổi điên, nhưng vẫn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đừng ăn nữa! Chúng ta về thôi.”
Mấy cái cánh gà này sắp tiêu hết tiền cô ta đào khoai lang, mà đứa trẻ này còn không thèm ăn!
Cô ta bỏ đói con bé, con bé sẽ ngoan ngoãn thôi.
Cư dân mạng bình luận.
“Tô Di, anh Tiếu kêu em về ăn cơm kìa, đừng ăn thực phẩm rác.”
“An Tư Nhã, Tiếu Ngạn Thần, kêu chị về nhà ăn cơm kìa……”
An Tư Nhã không biết bình luận đều là ‘kêu chị về nhà ăn cơm kìa’.
An Tư Nhã lại dẫn Tô Di đi chỗ khác tìm đồ ăn, cuối cùng Tô Di chọn hoành thánh sau khi An Tư Nhã thúc giục.
Tô Di ăn vài miếng, An Tư Nhã liều mạng thúc giục phải về ngủ trưa, hoành thánh vừa nấu ra, quá nóng, Tô Di chưa ăn được mấy miếng, vội vàng trở về Nhà của Bảo bảo.
Bọn họ vừa về đến nhà, đã ngửi thấy mùi thơm, Tô Di nhìn đồ ăn trên bàn.
Tô Di thấy Đô Đô, Bao Bao và Tiểu Tân đều ngồi ghế ăn bánh kem.
Tô Di đi qua, nhìn, “Anh chị ăn gì thế?”
An Tư Nhã chưa ăn gì, ngày thường coi như giảm béo, nhưng sáng nay đào mấy củ khoai lang, bây giờ rất đói bụng.
Sắc mặt cô ta xanh mét, cô ta nhìn đồ ăn bị ăn gần hết, bụng vẫn kêu.
Cô ta nghĩ chẳng lẽ Quý Minh Noãn đã nấu đống đồ ăn này? Cô lợi hại như vậy?
Quý Minh Noãn nhìn Tô Di trở lại, vội nói: “Tô Di, em ăn cơm chưa?”
Tô Di nhìn Quý Minh Noãn cầm bánh chocolate, không nói ăn rồi, cũng không nói chưa ăn.
Quý Minh Noãn cong lưng, “Đi rửa tay trước, rửa xong ăn bánh chung với Bao Bao, được không? Có một anh trai làm rất nhiều món ngon cho các em đấy.”
An Tư Nhã lúc này mới chú ý tới phòng bếp có động tĩnh, đến khi thấy rõ Tiếu Ngạn Thần, cũng giật mình.
Tiếu Ngạn Thần tham gia chương trình thực tế?
An Tư Nhã rất quen thuộc người này, kiếp trước Tiếu Ngạn Thần nổi tiếng từ lúc vào nghề đến khi rời khỏi giới giải trí, hơn nữa cha của anh ấy còn là Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Hải, chẳng sợ kiếp trước Mục Hàn trở thành nhà giàu số một, cũng bị nhà này theo sát.
An Tư Nhã nhớ rõ kiếp trước Tiếu Ngạn Thần không tham gia gameshow.
Còn nữa, kiếp trước Tiếu Ngạn Thần rời khỏi giới giải trí, vẫn chưa lập gia đình, chẳng lẽ thích Quý Minh Noãn?
Cô ta nghĩ chuyện này cũng không có khả năng, kiếp trước Tiếu Ngạn Thần và Mục Hàn có giao tình không tồi.
Dựa theo tính cách của Mục Hàn, sao có thể cho phép có Quý Minh Noãn và người yêu cô quay chương trình chung với nhau?
Cho nên, chuyện này thế nào đây?
Nhất cử nhất động của An Tư Nhã lọt vào mắt cư dân mạng, bọn họ lại bàn tán.
“Vừa rồi ai nói Quý Minh Noãn người ta diễn kịch ôm đùi? Cậu xem không phải An Tư Nhã cũng rất bất ngờ?”
“Tiếu Ngạn Thần đáng để mọi người bất ngờ đấy, cảm ơn.”
“Đây chính là Tiếu đại thần! Nếu đổi là tôi, phỏng chừng ngất xỉu tại chỗ.”
An Tư Nhã nghĩ rằng đây là một người đáng để nịnh bợ, tiến lên chào hỏi, “Ngạn Thần, bất ngờ thật, cậu cũng tới tham gia chương trình.”
An Tư Nhã chưa bao giờ hợp tác với Tiếu Ngạn Thần, Tiếu Ngạn Thần là người có thực lực diễn xuất, trừ đóng phim truyền hình lúc mới vào nghề, mấy năm gần đây đều đóng phim điện ảnh.
Tiếu Ngạn Thần nhìn An Tư Nhã, sau đó gật đầu: “Chị Tư Nhã, xin chỉ bảo nhiều hơn.”
“Có ai phát hiện mọi người đều gọi An Tư Nhã là chị không, hình như cô ta cùng tuổi với Quý Minh Noãn?”
“Ha ha ha, có lẽ cô ta khá già, mọi người đều gọi cô ta là chị……”
Mấy khách mời làm quen với nhau, bọn nhỏ ăn xong bánh kem.
Đạo diễn nói: “Vị khách thần bí làm cơm, tổ tiết mục quyết định cho cậu ấy phí vất vả, tối nay không cần mọi người kiếm tiền. Nhưng tiền đề là bọn nhỏ cần ngủ trưa, tôi mới có thể cho mọi người số tiền này.”
Vì thế, mọi người dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài tản bộ, sau đó về ngủ trưa.
Trừ Đô Đô đã lớn, ba đứa trẻ khác ầm ĩ sáng giờ, nhanh chóng đi ngủ.
Đám trẻ ngủ rồi, mấy khách mời thương lượng bữa tối chuẩn bị gì cho bọn nhỏ.
Họ thương lượng xong, An Tư Nhã chủ động đề nghị đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn với Tiếu Ngạn Thần, mà Tô Dương và Quý Minh Noãn ở lại trông trẻ.
Cư dân mạng thấy cảnh này, lại bắt đầu bàn tán.
“An Tư Nhã lấy lòng rõ thật đấy, tôi thấy hình như Thần Thần muốn kêu Quý Minh Noãn đi chung.”
“Tuyến đừng có cọ nhiệt độ, Thần Thần chúng tôi chỉ phụ trách lái xe, ai đi cũng được.”
“An Tư Nhã cần làm vậy không? Hình như cô ta chẳng biết gì cả…… Cô ta đi mua đồ ăn, được à?”
Sau khi đám trẻ ngủ, thời gian trôi rất nhanh, bọn trẻ thức dậy, Quý Minh Noãn và Tô Dương dẫn bọn họ ra công viên gần đó chơi cát, chơi đu dây.
Thời tiết vào thu, đêm xuống nhanh, tương đối lạnh, lúc bọn họ nấu bữa tối, bắt đầu phân công nhiệm vụ, hai người một nhóm, nam nữ phối hợp làm việc, sẽ không mệt.
Hai người chuẩn bị bữa tối, hai người khác tắm cho mấy đứa trẻ.
Cư dân mạng nhìn mấy đứa trẻ, bàn luận.
“Tôi đoán An Tư Nhã không biết tắm cho mấy đứa trẻ đâu.”
“Cô ta cũng chẳng biết nấu đồ ăn, nhớ cảnh hôm nay cô ta đi mua đồ ăn, tức chết mất! Cô ta chẳng biết gì cả, chỉ biết chọn thứ đắt đỏ để mua……”
“Tôi muốn xem Quý Minh Noãn và Tiếu Ngạn Thần nấu cơm, hôm nay Quý Minh Noãn làm món trứng chiên cà chua, tôi làm con trai ăn, ăn rất ngon! Đám trẻ đều ăn sạch.”
An Tư Nhã cũng không làm màu, vươn ngón tay thon dài nói: “Xin lỗi, lúc tôi tới quên cắt móng tay, phỏng chừng không thể tắm cho lũ trẻ……”
An Tư Nhã đã nói như vậy, Quý Minh Noãn cũng không được chọn.
Tô Dương lặng lẽ nhìn An Tư Nhã, nói: “Tôi từng chăm sóc em họ, có thể giúp tắm hai đứa nhóc.”
Quý Minh Noãn cười nói: “Tôi tắm cho hai bé gái.”
May mắn lúc bọn trẻ tắm không phát sóng trực tiếp, người hướng dẫn đứng bên cạnh, Quý Minh Noãn thở phào.
Nhưng cư dân mạng không dễ nguôi giận.
“An Tư Nhã hôm nay giỏi thật đấy, chỉ biết chọn chuyện nhẹ nhàng để làm.”
“Phân công hợp tác mà, có cần nói khó nghe như vậy không?”
Đám trẻ ăn cơm chiều xong, chơi trong phòng trong chốc lát, tới giờ, mọi người bắt đầu đánh răng, dỗ mấy đứa trẻ đi ngủ.
Hai bé gái ở cùng phòng với nhau, Quý Minh Noãn và An Tư Nhã nằm bên cạnh mỗi đứa trẻ, bắt đầu ru ngủ.
Bao Bao vẫn ôm gấu Teddy, nằm trên giường, mở to mắt, như không buồn ngủ.
Quý Minh Noãn nghĩ đến đêm nay Bao Bao không đánh răng cho đàng hoàng, đi đến kệ sách, tìm một cuốn truyện tranh Chuyện lạ ở Phố Răng, đọc cho Bao Bao nghe.
Bao Bao mở mắt nghe, cũng không biết có hiểu hay không.
Nhưng Quý Minh Noãn đọc sách, Tô Di ở giường bên cạnh đột nhiên hỏi: “Chị, em có thể cùng nghe không?”
Vẻ mặt An Tư Nhã trắng bệch, không phải cô ta cũng vừa kể chuyện?
Tô Di lại nói: “Giọng chị dễ nghe, em muốn nghe chị kể chuyện.”
Quý Minh Noãn nghe vậy, nhìn An Tư Nhã, thấy đối phương bất mãn nhìn cô.
Cư dân mạng cũng ngây người.
“An Tư Nhã bị vả mặt, có thể làm gì đây? Trẻ con nói thật mà.”
“Đau lòng An Tư Nhã một giây, nhưng tôi thấy giọng nói Quý Minh Noãn dịu dàng lắm, cũng muốn nghe cô ấy kể chuyện……”
Tô Di chạy tới giường Bao Bao, Quý Minh Noãn đành đọc lại.
Tầm tiếng trôi qua, Quý Minh Noãn vất vả chờ lũ trẻ ngủ, nhẹ nhàng trở về phòng.
“Mấy bạn nhỏ ngủ ngon nhé.”
An Tư Nhã đã sớm không biết đi đâu.
Không đợi camera tắt, Bao Bao vốn nên đi ngủ, đột nhiên chạy tới phòng cô, tủi thân ôm gấu Teddy, đi chân trần đứng ở cửa, mở đôi mắt ngập nước nhìn Quý Minh Noãn.
Quý Minh Noãn vội đi qua, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Bao Bao sao vậy? Sao em còn chưa ngủ?”
Bao Bao vừa nghe Quý Minh Noãn hỏi chuyện, lập tức bĩu môi, vươn tay mũm mĩm ôm cổ Quý Minh Noãn, để đầu nhỏ vào hõm vai Quý Minh Noãn, nói: “Bao Bao không ngủ được.”
Quý Minh Noãn bế con bé, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao?”
Bao Bao buồn bã, nhưng bị Quý Minh Noãn ôm lại cảm thấy vui vẻ, mắt hồng hồng, con bé nói: “Nhớ mẹ.”
Quý Minh Noãn cũng biết buổi tối ngày đầu tiên chắc chắn sẽ có trẻ con tìm mẹ, cô vừa rồi quá thiếu cảnh giác, chưa chắc chắn lũ trẻ đã ngủ hay chưa đã đi rồi, nếu dọa chúng thì sao đây?
Lúc bọn trẻ ngủ trưa là ban ngày, nên không cảm thấy có gì, hiện tại là buổi tối, Quý Minh Noãn cảm thấy cô bé nhớ mẹ thật.
Bao Bao chưa đủ năng lực diễn đạt, rất nhiều lúc khóc thút thít, la to để thể hiện cảm xúc, hiện tại có thể nói ra, vẫn tốt, sợ nhất con bé sợ mà không dám nói.
“Bao Bao ngoan, ngày mai ăn xong có thể gặp mẹ rồi.”
“Ừm, Bao Bao sẽ ngoan.”
Quý Minh Noãn nhịn không được hôn tóc Bao Bao.
Bao Bao bị Quý Minh Noãn hôn một cái, cũng đến gần mặt Quý Minh Noãn, nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn.
“Chị, em có thể với chị không?”
“……” Quý Minh Noãn không chắc là được, vì Tô Di còn ở bên kia.
Bao Bao ôm Quý Minh Noãn, để cằm lên vai cô, nói: “Chị gái thơm thơm, em muốn ngủ với chị.”
Người quay phim đi theo Bao Bao quay cảnh này, cư dân mạng sôi nổi spam.
“A, thơm vậy hả? Em là trẻ con hai tuổi lẻ mấy tháng, cũng muốn ngủ với chị……”
“Tôi là phụ nữ, cũng muốn biết mùi thơm đó như thế nào.”
“A a a, tôi sắp ngủm vì độ đáng yêu của người này! Tôi cũng muốn biết mùi thơm đó như thế nào, hóng Bao Bao tiết lộ.”
“Quý Minh Noãn, chị dùng sữa tắm gì, em cũng muốn thơm thơm, cũng muốn ngủ với chị.”
Lục Ngôn Thâm nhìn mấy bình luận spam ‘thơm thơm’ và ‘em muốn ngủ với chị’ bay đầy trời, tim như bị bóp chặt.
Lúc này Quý Minh Noãn ôm đứa trẻ nằm trên giường, ru nó ngủ, nhìn rất dịu dàng, ánh mắt anh cũng dịu dàng theo.
Một ngày phát sóng trực tiếp kết thúc, mấy đứa trẻ cuối cùng cũng đi ngủ.
Quý Minh Noãn đi tắm, lúc đi ra, mệt mỏi nằm xuống giường.
Mẹ đúng là vĩ đại nhất!
Trông trẻ mệt quá.
Quý Minh Noãn không còn sức để sấy tóc, nằm trên giường, cầm di động cả ngày chưa đụng vào.
Ban đêm Thành phố Phổ lạnh hơn Thành phố Yến, cô quấn chặt chăn, thoải mái hưởng thụ khoảng thời gian ở một mình tốt đẹp.
Cô lười biếng mở khóa, thấy mấy chữ thông báo màu đỏ, mở WeChat, lướt xuống dưới xem tin nhắn mới trong nhóm chat hoặc người liên lạc.
Tin nhắn đầu tiên là tin nhắn của Lục Ngôn Thâm.
Chẳng lẽ anh cũng xem phát sóng trực tiếp? Có phải anh biết phát sóng trực tiếp kết thúc, liên lạc với cô trước?
Cô thấy ba chữ đơn giản: “Ngủ không được.”
Thời gian gửi đến là phút trước.
Quý Minh Noãn không muốn nhúc nhích ngón tay, chậm rì rì ấn dấu câu, gửi cho đối phương: “?”
Quý Minh Noãn chưa kịp rời khỏi giao diện trò chuyện, xem tin nhắn của người khác, Lục Ngôn Thâm nhanh chóng nhắn lại: “Nhớ em.”
Quý Minh Noãn nhìn hai chữ, lập tức tỉnh táo hơn bị quỷ đánh, Lục…… Lục Ngôn Thâm nói nhớ mình?
Mẹ nó chứ!
Anh bị trộm tài khoản? Cô đang nằm mơ?
Quý Minh Noãn chưa kịp hồi thần, làn sóng công kích thứ hai của Tổng giám đốc Lục lại tới chỗ cô.
“Em thơm, tôi muốn ngủ với em.”
Quý Minh Noãn:!!!