Quý Minh Noãn đến bệnh viện, Quý Minh Hạo đang kiểm tra sức khỏe.
Đối phương tuy tỉnh, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, không giống lúc trước Tổng giám đốc Lục tỉnh lại, mạnh mẽ như hồi quang phản chiếu, đơn giản mà nói, cậu ấy là người bình thường.
Cậu ấy cần kiểm tra, trị liệu rất nhiều mới có thể hồi phục.
Quý Minh Hạo kiểm tra xong, Quý Minh Noãn sốt ruột tiến lên hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cho hỏi em trai tôi bây giờ thế nào?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, không nhanh không chậm nói: “Tôi phải đợi kết quả kiểm tra, mới có thể kết luận tình huống cụ thể, tạm thời tốt đẹp, chờ ý thức của cậu ấy hồi phục, chắc không mất bao lâu đâu.”
“Được, cảm ơn bác sĩ, các anh vất vả rồi.”
Quý Minh Noãn thở phào, đang chuẩn bị về phòng bệnh, thấy cửa thang máy xuất hiện một bóng dáng phong trần quen thuộc.
Ở đầu một khác của hành lang, giọng nói trầm thấp của Lục Ngôn Thâm vang lên, đánh vào lòng Quý Minh Noãn.
“Tôi nghe em trai em tỉnh rồi, thế nào rồi?”
Lục Ngôn Thâm đứng ở cửa thang máy, ánh đèn trắng đánh vào người anh, có vẻ chói mắt. Lục Ngôn Thâm vội vàng đi tới, đứng trước mặt cô, bóng dáng cao ráo của đối phương phủ xuống, như nơi chắn gió ấm áp, cô có thể núp sau đó bất cứ lúc nào.
Quý Minh Noãn: “Vừa tỉnh lại, kiểm tra xong lại ngất rồi, chưa có ý thức.”
Lục Ngôn Thâm nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, anh đột nhiên ôm cô vào lòng, đè một tay ấm áp lên gáy cô, tay kia ôm chặt eo cô.
Mùi gỗ Linh Sam quen thuộc ập xuống, Quý Minh Noãn thở chậm lại, hành lang bệnh viện yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe tiếng tim đập hữu lực của Lục Ngôn Thâm, từng chút gõ vào màng nhĩ của Quý Minh Noãn, tim cô cũng đập nhanh hơn.
Quý Minh Noãn mở miệng, không biết nói gì.
Lục Ngôn Thâm đè giọng nói rất thấp, nói: “Sẽ tốt thôi, em đừng lo.”
Lục Ngôn Thâm lo lắng cô đau lòng vì chuyện của Quý Minh Hạo?
Quý Minh Noãn nghĩ đến đây, xấu hổ, buột miệng thốt: “Tôi không lo lắng.”
Trong tiểu thuyết, em trai của nữ chính chắc chắn tỉnh lại, trong sách miêu tả, sau khi nữ chính bị lấy giác mạc, em trai của cô ấy tỉnh lại.
Xem tình huống, có lẽ trong khoảng thời gian này.
Lục Ngôn Thâm nghe vậy cũng xấu hổ, không tự giác cứng đờ.
Anh vẫn duy trì tư thế ôm cô.
Anh phả hơi thở nóng rực vào mặt Quý Minh Noãn, cô thấy mặt nóng lên.
Quý Minh Noãn nhận ra Lục Ngôn Thâm bất an, lập tức sửa lời nói: “Có anh ở đây…… Tôi không lo lắng.”
Cô còn có thể làm gì bây giờ? Cô đành nịnh Tổng giám đốc Lục.
Chẳng lẽ cô nên nói thẳng với anh nữ chính trong truyện thể loại ngược không cần an ủi?
Lục Ngôn Thâm được khen, thả Quý Minh Noãn ra, xấu hổ ‘Ừm’ một tiếng, nói: “Tôi hỏi bác sĩ tình hình đã.”
Chu Mặc làm người vô hình, xấu hổ sờ gáy, cảm thấy mình dư thừa, không dám nhìn bậy, tận lực cúi đầu nhìn ngón tay, nhưng vẫn không có cách nào bỏ qua hai người thân mật.
anh ấy thấy Tổng giám đốc Lục chủ động ôm người ta, đúng là lần đầu tiên, thì ra Tổng giám đốc Lục và Quý tiểu thư có cảm tình sâu nặng như vậy.
Trước kia anh ấy cho rằng Tổng giám đốc Lục không mong chờ hôn nhân, có lẽ sẽ liên hôn với thiên kim tập đoàn nào đó, hai vợ chồng không mặn nồng, cũng không lạnh nhạt, như những người liên hôn khác, không can thiệp chuyện của nhau.
Giờ khắc này, anh ấy mới phát hiện mình chưa hiểu rõ Tổng giám đốc Lục.
Thì ra Tổng giám đốc Lục cũng là hán tử yêu nồng nhiệt.
Quý Minh Noãn bị buông ra, thấy Chu Mặc phía sau Lục Ngôn Thâm, đối phương cung kính chào hỏi cô, cô hận mình có lỗ tai, cũng có mắt, nếu không, cô cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
May thay trợ lý Chu rất chuyên nghiệp, chào hỏi cô xong, không nói chuyện khác nữa.
Quý Minh Noãn đi về phòng bệnh Quý Minh Hạo, nhìn thiếu niên da trắng nằm trên giường, ước chừng tuổi, cậu ấy ốm đau một thời gian, thân hình gầy gò.
Quý Minh Noãn ngồi cạnh giường bệnh, nhìn thiếu niên vừa xa lạ vừa quen thuộc trên giường bệnh, có chút vui mừng.
Tuy Quý Minh Noãn và cậu ấy chưa thật sự sống chung, nhưng cũng cảm động vì tình cảm của hai chị em trong hồi ức.
Từ khi Quý Minh Hạo hiểu chuyện, đã chăm lo cho gia đình, hơn nữa rất yêu quý người chị này, gánh trách nhiệm nuôi gia đình sau khi người cha mê bài bạc bỏ bọn họ.
Trong ấn tượng, Quý Minh Hạo là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng lại gặp bất hạnh, người mẹ gánh vác nợ nần, còn chăm sóc gia đình, không có năng lực để hai chị em đi học đại học.
Ngày qua ngày, người mẹ vất vả thành bệnh, trước đó được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, Quý Minh Hạo muốn kiếm tiền chữa bệnh, chạy đi tổ chức đua xe với người ta, ngay từ đầu còn tốt, kiếm được chút tiền lời, nhưng sau xảy ra chuyện bất ngờ, nằm trên giường, thành người thực vật.
Quý Minh Noãn đắp chăn cho cậu ấy, Lục Ngôn Thâm trở lại.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Lục Ngôn Thâm nói: “Bác sĩ nói đợi em trai em chân chính tỉnh lại, còn cần một thời gian nữa.”
Quý Minh Noãn: “À.”
Lục Ngôn Thâm hỏi: “Cần đưa em trai em về nhà điều trị không?”
Lục Ngôn Thâm từng hôn mê, phía đông có một căn phòng đầy đủ thiết bị chữa bệnh, nếu đưa Quý Minh Hạo về nhà, Quý Minh Noãn muốn thăm em trai, cũng không cần hối hả ngược xuôi.
Quý Minh Noãn lắc đầu: “Không cần.”
Quý Minh Hạo hôn mê lâu như vậy, chưa hiểu rõ rất nhiều chuyện, nếu ngày nào đó tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người lạ, mà cô lại không ở đó, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Còn nữa, cô cũng không biết ông nội Lục có thích đưa một người bệnh về nhà không, rốt cuộc…… Ông nội Lục cũng mê tín.
Bệnh viện cũng không tồi, có nhiều hộ sĩ bác sĩ, còn có mấy y tá thay phiên chăm sóc cậu ấy, nhà họ Lục và bệnh viện không xa, cô lái xe phút là đến được.
Lục Ngôn Thâm cũng không ép cô, hai người ở đây trong chốc lát, thấy Quý Minh Hạo vẫn không có động tĩnh, đi về.
Hai ngày sau, Quý Minh Noãn chạy qua chạy lại giữa nhà họ Lục và bệnh viện, đôi khi Quý Minh Hạo tỉnh lại, vẫn không thể nói, cũng không tỉnh táo.
Tới ngày thứ ba, Lục Ngôn Thâm và Quý Minh Noãn cùng đi bệnh viện.
Họ vừa vào phòng bệnh, thấy Quý Minh Hạo đã tỉnh, Quý Minh Hạo nhìn thấy Quý Minh Noãn, còn gian nan kêu một tiếng: “Chị……”
“Tiểu, Tiểu Hạo……”
Lục Ngôn Thâm thấy thế, nói: “Tôi đi kêu bác sĩ.”
Quý Minh Hạo muốn ngồi dậy, nằm đã lâu, không có sức lực, đừng nói ngồi dậy, nhúc nhích chân cũng không được.
Quý Minh Noãn đi qua, “Đừng nhúc nhích, em còn rất yếu.”
“A…… Em hôn mê bao lâu rồi?” Quý Minh Hạo vẫn nói chuyện đứt quãng, chẳng có sức lực.
“Hơn nửa năm……”
Quý Minh Hạo còn muốn nói chuyện, Lục Ngôn Thâm đã dẫn bác sĩ vào, sau đó lại kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, vui mừng: “Tình huống rất lạc quan, tôi đã xem ảnh chụp X-quang, phần đầu và ngực không tụ máu, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng và hồi phục thôi.”
Bác sĩ lại nói những việc cần chú ý với Quý Minh Noãn và y tá, gần nửa tiếng trôi qua, di động của Lục Ngôn Thâm reo mãi, đều bị anh cúp máy.
Bác sĩ đi rồi, Quý Minh Noãn nói: “Lục tiên sinh, anh về công ty trước đi, chỗ này có tôi là được.”
Lục Ngôn Thâm nghe Quý Minh Noãn gọi như thế, nhíu mày, nhìn đồng hồ, nói: “Được, tôi để người ở đây trông coi, có chuyện gì, em cứ bảo cậu ấy làm là được.”
Quý Minh Noãn biết đó là vệ sĩ của Lục Ngôn Thâm, gật đầu, “Ừm, anh bận chuyện trước đi, cảm ơn anh nhé.”
Quý Minh Hạo tò mò nhìn Lục Ngôn Thâm, lại nhìn Quý Minh Noãn.
Quý Minh Hạo suy nghĩ bọn họ có quan hệ gì với nhau, mấy ngày nay tuy rằng mê, nhưng ngẫu nhiên nghe một giọng nam, nhìn dáng vẻ, có lẽ là giọng nói của người đàn ông cao lớn này.
Chắc bọn họ là người yêu, chị tìm được một người ưu tú như thế từ khi nào?
Giây tiếp theo, Lục Ngôn Thâm vươn một tay kéo Quý Minh Noãn, kéo cô vào lòng.
Lục Ngôn Thâm thấp giọng nói: “Quý Minh Noãn, em đừng khách sáo với tôi như vậy, được chứ?”
Quý Minh Noãn cảm giác giọng nói của Lục Ngôn Thâm nhảy ra từ ngực anh.
Quý Minh Noãn cứng đờ, từ hai ngày trước, hai người ở hành lang ôm nhau, cũng không có gì thay đổi, dần dần, Quý Minh Noãn cũng chỉ xem cái ôm đó là một kiểu an ủi.
Mà Lục Ngôn Thâm cũng không có tiến thêm một bước, buổi sáng đi làm, thuận đường cùng cô lại đây xem tình huống.
Giờ khắc này, Quý Minh Noãn nhận ra Lục Ngôn Thâm bao dung và nuông chiều cô.
Quý Minh Noãn để mình đắm chìm trong khoảnh khắc nhu tình này, gật đầu: “Ừm.”
Lục Ngôn Thâm đi rồi, Quý Minh Hạo nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn ra đáp án từ gương mặt cô.
Nhưng Quý Minh Noãn là ai? Cô lớn lên dưới đèn flash, sao có thể sợ ánh mắt của cậu ấy?
Quý Minh Hạo nhìn mệt rồi, ngủ một giấc tỉnh lại, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Chị…… Người sáng nay…… Ai thế?”
Quý Minh Noãn buột miệng thốt ra, “Lục Ngôn Thâm đấy.” Cô tạm dừng, cũng không biết nên giải thích như thế nào, sau đó nói: “Anh rể em.”
Quý Minh Hạo ngẩn ra, nhìn Quý Minh Noãn đang cười. Anh rể? Quý Minh Hạo chỉ cho rằng Lục Ngôn Thâm nhiều nhất là người đang hẹn hò với Quý Minh Noãn, kết quả…… Bọn họ kết hôn rồi?
“Chúc, chúc mừng……”
Bầu không khí kỳ lạ, Quý Minh Noãn đột nhiên cười, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng dừng ở đầu đối phương, “Em…… Không trách chị?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô và em trai từng hứa nếu cô kết hôn, cậu ấy nhất định tự giao cô cho người đàn ông đó.
Quý Minh Hạo nở nụ cười, vui vẻ nói, “Em có tư cách gì trách chị chứ? Em không hiểu chuyện, nếu không gặp tai nạn, cũng sẽ không để chị gánh nhiều như vậy.”
Quý Minh Hạo tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm riêng trong một phòng bệnh cao cấp, cũng tìm hiểu bệnh viện từ y tá, lại nghe bác sĩ kiểm tra nói chị mình đã trở thành đại minh tinh.
Cậu ấy không dám tin chuyện đó.
Quý Minh Hạo cũng đoán được chút ít về người đàn ông kia.
Quý Minh Hạo đoán Quý Minh Noãn gánh nhiều nợ nần, cùng đường, lựa chọn bị bao nuôi.
Ai cũng biết người làm minh tinh sẽ nhanh có tiền, cũng có nhiều kim chủ.
Cậu ấy không nghĩ tới kim chủ là một người đàn ông vừa trẻ vừa điển trai như thế, nghe Quý Minh Noãn nói là anh rể?
Quá khó tin!
Vậy chẳng phải hai người đã kết hôn?
Quý Minh Noãn nói xong cũng thấy kỳ lạ, tránh nặng tìm nhẹ dời đề tài, kể lại biến cố nửa năm nay.
Cậu ấy nghe tin mẹ đã qua đời, mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm tiếc nuối và áy náy, vào đêm, Quý Minh Noãn rời bệnh viện, cậu ấy mới vùi vào gối khóc.
Hôm sau, Quý Minh Noãn đi đến bệnh viện, báo cho Quý Minh Hạo mình đi công tác hai ngày kế, cần bay đi Thành phố Phổ để ghi hình, Quý Minh Hạo trả lời: “Đi đi, em ở bệnh viện xem chị ghi hình, chị y tá nói với em bây giờ chị rất được hoan nghênh, là đại minh tinh.”
“Miệng em ngọt nhất rồi, còn đại minh tinh hả? Còn xa lắm, chị phải cố gắng hơn nữa. Em phải nghe lời bác sĩ đấy, mau khỏe lại, có biết không?”
“Ừm, em chờ chị trở về.”
Quý Minh Noãn do dự, lại hỏi: “Cái kia, em có muốn dọn tới nhà họ Lục không? Khoảng thời gian kế tiếp chị có hoạt động, không thể chăm sóc em.”
Quý Minh Hạo xua tay, “Không cần, nơi này khá tốt, nơi này có rất nhiều hộ sĩ xinh đẹp.”
Quý Minh Hạo còn chưa tiếp thu chuyện chị cậu ấy đã kết hôn, hơn nữa vũng nước hào môn sâu, đâu biết chị đi rồi, mình có bị người ta xem thường và mỉa mai không?
Cậu ấy không thể làm chị cậu ấy khó xử.
Quý Minh Noãn cười: “Vậy được, chờ chị trở lại nhé.”
Quý Minh Noãn và trợ lý bay đi Thành phố Phổ, mấy ngày bôn ba, Quý Minh Noãn ở trên máy bay ngủ một giấc.
Cố Ảnh về Hoa Quốc, độc chiếm nổi bật trong giới danh viện, tham gia không ít tiệc tùng và phỏng vấn kinh tế tài chính.
Cô ấy từ Paris trở về, nhanh chóng đẩy tung chuỗi trang sức tên là ‘shadow’, cuộc họp báo trang sức cùng ngày, cô ấy còn mời An Tư Nhã làm người phát ngôn, lực ảnh hưởng của An Tư Nhã ở giới giải trí không tồi, An Tư Nhã thích hợp là người được chọn.
Cô ấy là một trong người đứng đầu trong giới thời trang, gọi Hàn Băng tới làm nhiếp ảnh gia, có Hàn Băng và An Tư Nhã, cuộc họp báo hôm nay rất náo nhiệt.
An Tư Nhã và Cố Ảnh có giao tình bình thường, đều ở trong vòng danh viện Thành phố Yến, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.
An Tư Nhã trò chuyện vài câu với Cố Ảnh trước khi cuộc họp báo bắt đầu.
An Tư Nhã: “Cố Ảnh, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng cô sẽ định cư ở Paris.”
Ấn tượng của Cố Ảnh dành cho An Tư Nhã còn dừng ở Mục Hàn bảo vệ cô ta, hô mưa gọi gió trong giới giải trí.
Cố Ảnh khéo léo cười, thâm thúy nói: “Không có, Thành phố Yến là nhà của tôi, nơi này có rất nhiều thứ tôi không buông bỏ được, sao có thể rời đi chứ?”
An Tư Nhã nghe vậy cũng cười, nói: “Cô nói như vậy, tôi sẽ hiểu lầm đấy, chẳng lẽ Cố đại tiểu thư có người mình thích ở Thành phố Yến?”
Cố Ảnh cũng không phản bác, chỉ cười.
Cố Ảnh nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đi vào, nói với An Tư Nhã: “Bạn tôi tới rồi, cuộc họp báo hôm nay vất vả cô nhé.”
An Tư Nhã nhìn Lục Ngôn Thâm và Lục Chân Chân, chợt mỉm cười.
Lục Chân Chân gặp Lục Ngôn Thâm ở bãi đỗ xe Trung tâm h ội nghị Hằng Thịnh, không biết hôm nay anh trai cũng tham dự cuộc họp báo.
Xem ra cô ấy phải trò chuyện với anh trai cho đàng hoàng.
Lục Chân Chân vừa đi vừa khai sáng cho anh trai, “Anh, sao anh đến đây?”
Lục Ngôn Thâm nghi hoặc: “Vì sao không thể đến đây?”
Trung tâm h ội nghị Hằng Thịnh vừa khai trương, không ít thương gia đặt chỗ ở đây, anh là người phụ trách trung tâm này, đương nhiên phải tới xem.
Hơn nữa, Nhãn hiệu trang sức Cố thị là nhãn hiệu trang sức cao cấp nhất trong nước, dựa vào giao tình giữa anh và Cố Ảnh, anh phải tới đây.
Lục Chân Chân gấp đến mức giậm chân, “Sao anh thẳng thắn vậy? Anh là đã kết hôn, còn không biết phân rõ giới hạn với Cố Ảnh?”
Lục Ngôn Thâm càng khó hiểu, “Vì sao?”
Anh và Cố Ảnh cùng nhau lớn lên, không có gì không thể cho người ta biết.
Nếu là phụ nữ khác, Lục Ngôn Thâm đương nhiên tự giác từ chối.
Lục Chân Chân hận sắt không thành thép, nói: “Anh không sợ Quý Minh Noãn ghen? Anh đừng quên ông nội và bác Cố từng cố ý để anh và Cố Ảnh liên hôn, tuy không thành công, nhưng vẫn có người đồn anh và chị ấy……”
Lục Chân Chân còn chưa nói xong, nhìn thấy Cố Ảnh đi tới.
“A Thâm, Lục Chân Chân, hai người tới rồi.”
“Hi, chúc cuộc họp báo của chị thành công nhé.” Lục Chân Chân và Cố Ảnh ôm nhau.
Cố Ảnh tặng trang sức đặc biệt cho Công chúa Lục Chân Chân, “Lục Chân Chân, chị làm bộ trang sức này dựa trên màu da của em, hi vọng em thích nó.”
Cô ấy còn dùng mấy viên kim cương cỡ lớn.
Lục Chân Chân thật cẩn thận tiếp nhận, cảm thấy nó nặng ngàn cân, không tìm thấy lý do từ chối, đây không phải lần đầu tiên Cố Ảnh tặng quà, trước kia Cố Ảnh thi thoảng tặng trang sức mới thiết kế hoặc trang sức chưa được tung ra cho cô ấy.
Trước đó cô ấy không thấy có gì, hiện tại nhà có thêm một túi giấm, cô ấy thấy rất vấn có đề.
Cố Ảnh thích anh trai, Hàn Băng cũng nói vậy, Lục Chân Chân không mù, đương nhiên anh trai cô đến nay cũng không biết Cố Ảnh thích anh.
Mục đích lần này Cố Ảnh về nước rất rõ ràng.
Cố Ảnh cứng đờ cười, lại kêu một tiếng: “Lục Chân Chân?”
Lục Chân Chân nhìn cô ấy, cười, “Vậy…… Cảm ơn nhé.”
Lục Ngôn Thâm nghe Lục Chân Chân nói một nửa, cũng thấy kỳ lạ.
Anh nghĩ đến Quý Minh Noãn vào nhà họ Lục, ở chung với Lục Chân Chân nhiều nhất.
Có lẽ…… Lục Chân Chân rất hiểu cô.
Sau đó, anh lấy một tấm thẻ đen, đưa cho trợ lý phía sau Cố Ảnh, “Bộ trang sức này, tính cho tôi.”
Trợ lý kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Cố Ảnh, không dám nhận cũng không dám từ chối: “Ui…… Tổng giám đốc Lục, cái này……”
Cố Ảnh ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, cô ấy cắn môi nhìn đối phương, “A Thâm…… Cậu không cần tính kỹ như thế, tớ muốn tặng cho Lục Chân Chân, hơn nữa, Hàn Băng cũng có một bộ, nói tiền bạc thì không thú vị nữa.”
Lục Ngôn Thâm không làm cô ấy mất mặt, lễ phép nói: “Cảm ơn. Nếu vậy, để đáp lễ, tôi đại diện công ty, miễn một năm tiền thuê của quý công ty ở trung tâm.”
Cố Ảnh không còn lời nào để nói, không thể nói không có lời, không hiểu sao lại thấy tủi thân?
Nếu trước kia, Cố Ảnh có lẽ sẽ vui mừng vì Lục Ngôn Thâm quyết định như thế, nhưng hiện tại……
Lục Ngôn Thâm rõ ràng muốn phân rõ với cô ấy.
Cô ấy cảm thấy mình ngốc, rốt cuộc đang mong chờ gì chứ?
Cô ấy khẽ cắn môi, gật đầu, “Cảm ơn.”
Lục Ngôn Thâm lễ phép gật đầu, “Bên kia có người quen, tôi đi trước, chúc cuộc họp báo của cậu thành công.”
Sau đó, Lục Ngôn Thâm lén một bộ trang sức.
Quý Minh Noãn xuống máy bay, ngồi xe đi khách sạn, ngủ một giấc trên máy bay, rất có tinh thần lướt di động, tiêu đề của trình duyệt đột nhiên b ắn ra.
【Bí văn nhà giàu: Hai tỷ phú cùng xuất hiện, liệu hôn lễ thế kỷ còn xa không? 】
Ngay từ đầu Quý Minh Noãn muốn lướt tắ nó, nhưng trượt tay bấm vào đó, không hiểu sao tốc độ trang web nhanh hơn mấy lần khác, hình ảnh nháy mắt hiện ra.
Lúc Quý Minh Noãn muốn rời khỏi giao diện, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.