Quý Minh Noãn nhìn thấy ảnh chụp, nhẹ nhàng nhíu mày, lại híp mắt nhìn kỹ.
Là Lục Ngôn Thâm, không sai.
Dù Quý Minh Noãn chưa gặp mặt đối phương, nhưng phía dưới bài báo có mấy chữ to như Nhãn hiệu trang sức Cố thị, cô biết đây là Cố Ảnh trong lời đồn.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp chung ở hiện trường, hai người đang đứng nhìn nhau.
Phía dưới còn có vài bức ảnh, cũng không biết người đưa tin lấy ảnh từ đâu, còn có ảnh đi học lúc còn nhỏ của Lục Ngôn Thâm và Cố Ảnh.
Còn có ảnh phiên bản thiếu niên của Lục Ngôn Thâm điển trai từ nhỏ, anh rất nghiêm túc.
Phía dưới còn là tin đồn đoán.
Cố Ảnh, tốt nghiệp Đại học Birmingham nước Anh, tài mạo song toàn, cầm kỳ thư họa, cô ấy không gì không giỏi, hiện giờ là người thừa kế duy nhất của Nhãn hiệu trang sức Cố thị, đồng thời là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, danh viện ở Thành phố Yến.
Dựa vào cách nói khoa trương, người ta không khó nhìn ra Cố Ảnh và Lục Ngôn Thâm quen biết đã lâu, nếu cặp đôi này liên hôn thật, đúng là được gọi là cặp đôi quyền lực nhất trong lịch sử Hoa Quốc.
Nhìn xem, nhìn xem, đây mới là ứng cử viên tốt nhất dành cho vị trí con dâu hào môn.
Cô lần nữa nói với mình rằng chuyện này không liên quan đến cô!
Rốt cuộc thái độ của Lục Ngôn Thâm đã rõ ràng, anh đã đắm chìm trong tình yêu, không có cách nào thoát khỏi nó được.
Đúng vậy đấy, cô nhớ Lục Ngôn Thâm lạnh nhạt vừa hơn vừa ôm cô, còn nói mấy lời kỳ lạ ái muội.
Mấu chốt là ngày nào anh cũng chuyển chút tiền cho cô (đã lược bỏ chữ vạn, đó cũng không phải là chút tiền như cô nói), chắc chắn thích cô, sao có thể mờ ám với người phụ nữ khác?
Cô phải hỏi đối phương cho rõ về việc này, mới có thể đưa ra kết luận!
Dựa vào thế lực của Lục Ngôn Thâm, anh không có khả năng không biết người ta đăng bài như thế, chẳng phải nghĩ là anh chịu để truyền thông đăng bài?
A, đàn ông mà.
Không, tên đàn ông chó chết.
Quý Minh Noãn ‘bộp’ một tiếng, lật ngược điện thoại, đập xuống ghế, không có tâm trạng xem tiếp, khoanh tay dựa vào ghế tức giận.
Tiểu Khả sắp ngủ, bừng tỉnh, “Sao vậy?”
Quý Minh Noãn bị Tiểu Khả hỏi, tức giận tràn ra, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là trung tâm Thành phố Phổ, hôm nay thứ sáu, rất náo nhiệt, hiện tại đang kẹt xe.
Quý Minh Noãn nói: “Dừng xe một chút, tôi muốn mua đồ.”
Tiểu Khả nhìn cảnh phồn hoa bên ngoài, lập tức nói: “Bên ngoài có nhiều người, em muốn mua gì? Chị đi mua cho em.”
Quý Minh Noãn: “Chúng ta cùng đi đi.”
Lục Chân Chân nói không sai, không vui phải đi mua sắm.
Mua một đống chiến lợi phẩm để chữa lành vết thương.
Quý Minh Noãn nghĩ mình không đem theo tấm thẻ phụ của Lục Ngôn Thâm, ngứa răng, nhưng may mắn Tổng giám đốc Lục ngày nào cũng đúng giờ chuyển vạn, thẻ cô hiện tại có tầm hai ngàn vạn.
Đủ cô tiêu xài.
Thành phố Phổ là đô thị quốc tế, ven đường có rất nhiều cửa hàng, gần đó là quảng trường nổi tiếng nhất của Hằng Thịnh, bên trong đều là nhãn hàng quốc tế xa xỉ.
Quý Minh Noãn đeo kính râm, không nhanh không chậm rảo bước vào quảng trường cùng Tiểu Khả, quảng trường nằm giữa hai tòa nhà, hôm nay là thứ sáu, rất nhiều người trong trung tâm thương mại.
Tiểu Khả khó hiểu đi theo Quý Minh Noãn, không biết cô muốn mua gì, Tiểu Khả biết quảng trường này, đây không phải là quảng trường của gia đình Tổng giám đốc Lục? Đây là một trong những trung tâm thương mại cao cấp của Tập đoàn Hằng Thịnh.
Chẳng lẽ Tổng giám đốc Lục ở chỗ này?
Tiểu Khả có đủ suy nghĩ trong lòng, đi theo Quý Minh Noãn, đến khi Quý Minh Noãn đi vào cửa hàng Hermes.
Cô ấy nhìn Quý Minh Noãn vươn ngón tay sơn màu xanh lá đậm, chỉ một chiếc túi xách trên kệ, nói: “Chào cô, túi này có màu khác không?”
Nhân viên đánh giá Quý Minh Noãn, thấy cô có chút quen thuộc, hơn nữa khí chất của Quý Minh Noãn rất tốt, dù Quý Minh Noãn mặc sơ mi trắng và quần jean, cũng có thể phô bày dáng người, còn đeo một vòng tay Hermes, xách Birkin đen khóa vàng.
Hơn nữa Quý Minh Noãn đi vào, không hỏi thử túi, phỏng chừng không phải mua hộ, vừa nhìn đã biết là khách hàng thân thiết của Hermes.
Nhân viên thân thiện nói: “Cô cho tôi xem giấy nhé, tôi kiểm tra giúp cô.”
Nhân viên kiểm tra, phát hiện Quý Minh Noãn là khách mời trong Cố lên bé yêu, nháy mắt vui vẻ, mẹ ơi, đây là chị gái thơm thơm, càng khiếp sợ là đóa hoa phú quý Quý Minh Noãn còn là vvvip của Hermes!
Cô ấy ngầu thật đấy.
Cô đợi trong chốc lát, nhân viên cười đi tới, trả giấy cho Quý Minh Noãn, “Chào cô, Birkin cô muốn còn có một chiếc màu vàng và một chiếc khóa bạc, xin hỏi cô muốn màu nào?”
Quý Minh Noãn không suy nghĩ, “Cả .”
Nhân viên mừng rỡ, gật đầu: “Cô sang bên kia chờ một lát nhé.”
Tiểu Khả nhân viên cầm máy thanh toán màu cam đến, Quý Minh Noãn quẹt thẻ.
Nhân viên rụt rè cầm di động, do dự có nên đi lên chụp ảnh chung với Quý Minh Noãn, thuận tiện xin chữ ký!
Cô ấy chờ Quý Minh Noãn ký tên xong, mới nhẹ nhàng nói: “Quý tiểu thư, tôi, tôi có thể chụp chung với cô chứ?”
Lần đầu tiên Quý Minh Noãn đi mua sắm, có người muốn xin chụp ảnh chung với cô, cũng đúng, gần đây cô tiêu xài ở nước ngoài, lần đầu tiên tiêu một món tiền lớn như vậy ở Hoa Quốc.
Quý Minh Noãn dịu dàng cười, “Tất nhiên rồi.”
Tiểu Khả hồi thần, kinh ngạc hỏi: “Noãn Noãn, em không cần mua kèm món khác, mới mua chiếc túi này hả?”
Cô có thể mua hai chiếc túi xách này sau khi tham gia tuần lễ thời trang, đúng là khách hàng VVVIP!
Quý Minh Noãn đeo kính râm, cười: “Đúng vậy, chị thích màu gì? Chọn một cái đi.”
“Không được, không được.”
Một chiếc túi mười mấy vạn, cô sao ấy dám tùy tiện?
“Xem như phát thưởng cuối năm cho chị đi.”
Ánh mắt Tiểu Khả sáng lên, cô ấy lại nói: “Chị…… Đổi thành tiền mặt được chứ?”
Quý Minh Noãn thâm thúy nhìn cô ấy, sau đó nói: “Người phụ nữ kia, tôi thích em thẳng thắn như vậy đấy.”
Cuối cùng Quý Minh Noãn nhét một chiếc túi khóa bạc cho Tiểu Khả, cũng hứa phát tiền thưởng cuối năm để cô ấy ăn tết.
Tiểu Khả vuốt mặt, cảm động đến rơi nước mắt.
Tiểu Khả nhanh chóng chết lặng, Quý Minh Noãn lại chạy tới Dior cách vách để càn quét.
Chưa được hai tiếng, Quý Minh Noãn càn quét mấy cửa hàng xa xỉ chỉ ở tầng và tầng , không cầm xuể chiến lợi phẩm, chỉ có thể đưa địa chỉ để người ta gửi về.
Tiểu Khả mở to mắt nhìn Quý Minh Noãn tiêu sái quẹt thẻ, khóc ròng, không thể tưởng tượng nổi niềm vui của người có tiền, không bao giờ biết cô muốn chút đồ cũng không phải một chút.
Lúc Chu Mặc biết tin đồn về Cố Ảnh và Lục Ngôn Thâm đã là ngày hôm sau, anh ấy nghe tin bộ phận Quan hệ công chúng đưa tới, cảm thấy nguy hiểm.
Anh ấy thấy mối quan hệ giữa Lục Ngôn Thâm và Cố Ảnh không hề ái muội.
Cố Ảnh cũng là danh môn vọng tộc, người thừa kế duy nhất của Cố thị, so với tin đồn hai người liên hôn, Chu Mặc càng cảm thấy Cố Ảnh là đối tác tốt nhất của Hằng Thịnh.
Lại nói, Chu Mặc đi theo Lục Ngôn Thâm nhiều năm, nắm rõ lịch trình cá nhân và lịch trình thương vụ, trong ấn tượng, Lục Ngôn Thâm chưa từng đơn độc tham gia tiệc với Cố Ảnh, đừng nói hẹn hò.
Lục Ngôn Thâm từ trước đến nay là chàng rể rùa vàng được hoan nghênh nhất Thành phố Yến, chẳng sợ không có thời gian và tâm tư yêu đương, phụ nữ vẫn nhiệt tình với anh.
Nhưng Chu Mặc biết rõ không gồm Cố Ảnh.
Cho nên tin đồn này từ đâu đến?
Chu Mặc chuẩn bị gõ cửa phòng Lục Ngôn Thâm, lần này bộ phận Quan hệ công chúng xử lý quá chậm, tai tiếng truyền một buổi tối mới bị phát hiện, anh ấy không thể chối tội.
Chuyện này cũng có liên quan đến ngày thường Lục Ngôn Thâm khiêm tốn, từ khi nhận chức ở Hằng Thịnh, đây là lần đầu tiên có tin đồn về cuộc sống cá nhân của anh, nếu tin đồn về hình tượng công ty, bộ phận Quan hệ công chúng xử lý rất nhanh.
Lục Ngôn Thâm mở máy tính, Chu Mặc gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Lục, hôm qua trên mạng có tin đồn về anh và Cố tiểu thư, anh xem có cần điều tra ai cố tình tung tin này không?”
“Tin gì?” Lục Ngôn Thâm cúi đầu gửi tin nhắn cho Quý Minh Noãn, hôm qua hỏi cô đến hiện trường ghi hình, gần giờ tối cô mới nhắn lại, cũng không biết làm gì.
Chu Mặc do dự, mở hình chụp tin đồn cho Lục Ngôn Thâm xem.
Lục Ngôn Thâm ngẩng đầu xem hình, đó là hình ảnh hôm qua anh đi trung tâm, đứng đối diện anh là Cố Ảnh.
Anh chau mày, cầm máy tính bảng xem nội dung.
Chu Mặc im lặng, không dám hít thở mạnh.
“Tôi đã đưa tin này cho bộ phận Quan hệ công chúng xử lý, tin này được tung vào chiều hôm qua.” Chu Mặc nói xong, thấy da đầu tê.
Lần này thật sự phản ứng quá chậm.
Tổng giám đốc Lục hiện tại là người có gia đình, tin đồn như vậy sẽ gây hại đến sự hòa thuận của gia đình, đặc biệt là Chu Mặc nhìn thấy Lục Ngôn Thâm để tâm vợ.
Lục Ngôn Thâm nhìn chằm chằm máy tính bảng, Chu Mặc không dám nói nữa, chỉ nín thở chờ đợi Lục Ngôn Thâm lên tiếng.
Anh ấy đã làm việc bên cạnh Tổng giám đốc Lục nhiều năm, sớm biết Lục Ngôn Thâm không tỏ vẻ vui buồn, rất ít lần nổi giận, chẳng sợ mất hạng mục chục tỷ, cũng bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Lục Ngôn Thâm nhìn giao diện trò chuyện trong di động, nhìn tin nhắn cuối cùng Quý Minh Noãn nhắn cho anh: Tới rồi.
Anh thả máy tính bảng, trầm giọng nói: “Bảo bộ phận Quan hệ công chúng chú ý hơn.”
Chu Mặc gật đầu, xem ra Tổng giám đốc Lục không chỉ thương vợ, còn sợ vợ.
Chu Mặc rời khỏi đây, Lục Ngôn Thâm cầm di động, viết tin nhắn: 【 Việc không giống những gì trên mạng, tôi và Cố Ảnh là bạn cùng lớp từ nhỏ tới lớn, còn qua lại trong chuyện làm ăn 】
Lục Ngôn Thâm đánh chữ xong, lại cảm thấy không ổn, có lẽ Quý Minh Noãn chưa thấy tin tức nhỉ?
Nếu anh nói vậy, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này?
Lục Ngôn Thâm xóa tin nhắn, nhanh chóng đánh chữ: 【 Tin đồn trên mạng hôm qua có liên quan đến tôi và người khác không phải thật, em đừng nghĩ nhiều, tôi và cô ấy trong sạch 】
Lục Ngôn Thâm đánh chữ xong, thở dài, thấy không đúng chỗ nào đó.
Mối quan hệ giữa anh và Quý Minh Noãn còn chưa đột phá, anh thấy mặt đối mặt giải thích rõ ràng sẽ tốt hơn.
Cuối cùng anh xóa tin nhắn, rời giao diện trò chuyện, mở trang web phát sóng trực tiếp của Cố lên bé yêu.
Trong giao diện phát sóng trực tiếp, Quý Minh Noãn và Tiếu Ngạn Thần đồng thời xuống xe, Tiếu Ngạn Thần nhìn thấy Quý Minh Noãn, đôi mắt trong trẻo có cảm xúc khó nắm bắt.
Tiếu Ngạn Thần xách vali thay Quý Minh Noãn, Lục Ngôn Thâm không để ý nghe hai người nói gì, chỉ nhìn bình luận không ngừng nhảy ra.