Chiaki nhặt cái kéo làm bếp đang rơi trên sàn nhà lên và cắt dây trói ở cổ tay. Sau khi lấy miếng giẻ rửa bát nhét trong mồm ra, cô ngồi đó, lặng thinh ngắm nhìn gương mặt Kawashima. Cô không có ý định gọi cảnh sát, chính bản thân cô cũng đã từng trải qua và hiểu rất rõ cái cảm giác phải sống những ngày dài ở đồn cảnh sát là như thế nào. Lục lọi trong cái túi của Kawashima, cô tìm thấy một con dao to được bọc băng dính rất cẩn thận và cả một cuốn sổ nữa. Mặc dù đã mệt nhoài, cổ họng nghẹn đắng, đau rát, ngực đau thắt lại, rồi cổ tay, và cả hai bắp đùi nữa, chỗ nào cũng thấy đau đớn, khó chịu nhưng Chiaki vẫn cố đọc bằng hết cuốn sổ đó. Đọc hết rồi cô vẫn không hiểu được rằng đó là một tác phẩm của kẻ bệnh hoạn hay là một kế hoạch giết người thực sự đã được toan tính cẩn thận mà cô chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, cái người đàn ông đang nằm nghiêng người về bên trái và ngủ li bì trên tấm thảm ở cạnh bậc thềm nhà kia hoàn toàn không phải là chàng hoàng tử của cô, không phải là người mà cô vẫn hằng mơ ước, mong đợi, không phải là người đã luôn luôn chạy đến bên cô và giúp đỡ cô như cô tưởng tượng. Dù anh ta có ý định giết người thực sự đi chăng nữa, dù anh ta có là một kẻ bệnh hoạn thích mấy trò giết chóc hay thích đóng vai một kẻ sát nhân để tiêu khiển đi chăng nữa thì nói tóm lại, anh ta vẫn là một ông khách đã trả tiền để mua thân xác cô. Chiaki lên giường nằm, mặc dù đã trùm kín chăn nhưng cô vẫn không sao ngủ được. Không phải vì cô lo sợ rằng Kawashima sẽ bất ngờ tỉnh dậy. Cô biết chắc là tác dụng của Halcion sẽ không thể chỉ kéo dài trong vài giờ ngắn ngủi như vậy được. Lúc cái dùi đập đá đó vừa chạm vào bụng mình, Chiaki bắt đầu nhớ lại, mình đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi gì nữa. Vì lúc đó mình đã vui vẻ đón nhận cái chết, hay là mình đã quá mệt mỏi, không thể làm gì khác được; mình đã không đủ sức chống cự nữa hay là chính mình cũng đang muốn thử để cho người đàn ông này đâm xem thế nào? Cô nghĩ. Lúc đó Kawashima đang cúi người trên cái máy pha cà phê, bóc lớp băng dính bọc bên ngoài cái dùi đập đá ra, Chiaki đã nhìn lên trần nhà, vừa nhìn vừa nghĩ đến những điều kì diệu. Không đau đâu! Sẽ không cảm thấy đau đâu! Trong lúc tự nhủ với mình như vậy, trong đầu cô đã hiện lên những hình ảnh hoàn toàn khác. Người đàn ông đã nắm chặt tay cô trong nhà tắm và luôn miệng thì thầm những lời ngọt ngào, dịu dàng bên tai cô, người đàn ông đã đứng đợi cô rất lâu bên ngoài trời đêm giá rét, người đàn ông đã trói cổ tay cô lại, người đàn ông đã chọc cái dùi đập đá vào bụng cô, tất cả đều là cùng một con người, tất cả đều đang ngự trị trong cùng một thân xác. Đó là một sự thật hiển nhiên nhưng đây mới là lần đầu tiên cô chấp nhận một sự thật như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được điều đó. Đối với những người đàn ông khác, chưa bao giờ cô có cảm nhận như vậy. Tất nhiên, bố thì chẳng cần nói làm gì nhưng mà đối với Gazuki, Atsushi, Hisao, Yoshiaki cũng vậy, mà cả Yukata thì cũng vậy; đối với họ, cô đều có cảm nhận rất khác. Với cô, tất cả bọn họ đều thế, tất cả đều biến từ một người đàn ông lý tưởng thành một kẻ đốn mạt, ti tiện chỉ trong vòng có 0,1 giây. Những người đàn ông đó, khi Chiaki vừa nhìn thấy điểm xấu của họ là lập tức trong mắt cô, họ đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Đối với cô, tất cả bỗng sụp đổ chỉ trong phút chốc và để thoát khỏi cái cảm giác chua chát, đau đớn vì vỡ mộng đó, cô lao vào những mối quan hệ tình ái, những cuộc mây mưa điên cuồng. Vì thế mà Chiaki luôn cảm thấy lo lắng, bất an, sợ rằng đến một ngày nào đó lửa tình trong cô sẽ mất đi và cô sẽ không tìm được lối thoát cho mình. "Để cho dễ ngủ hơn thôi mà!", cô tự biện bạch với mình và nhớ lại cảm giác dễ chịu lúc cô cùng khoác tay Kawashima đi trong khách sạn, nhớ lại lúc hai người ngồi trong taxi và những ánh sáng muôn màu sắc từ các tòa nhà cao tầng xung quanh đang vui đùa, nhảy nhót trước mặt hai người. Cho đến tận bây giờ cô cũng chưa từng một lần có được cái cảm giác nào dễ chịu, thoải mái và mãn nguyện như lúc đó. "Chỉ có cái cảm giác đó là hoàn toàn trung thực thôi, chỉ có cái cảm giác đó là thực sự thôi!", Chiaki nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại lúc sáng sớm đã đánh thức Chiaki dậy. Điện thoại của giám đốc câu lạc bộ. Lại tiếp tục nhắc nhở: "Hôm nay, dù thế nào thì cô cũng cố gắng đến văn phòng một chút nhé!". Cô rời khỏi giường và đến xem Kawashima thế nào. Anh đã ngủ suốt mười tiếng rồi. Vẫn cái tư thế nằm nghiêng sang trái và ngủ li bì. Vết thương ở đuôi mắt cũng đã khép miệng, máu đông lại, đen sì, nếu lấy phấn trắng vẽ một đường bao quanh cơ thể thì trông không khác gì hiện trường của một vụ án mà anh ta đang chết ở tư thế đó. Chiaki quyết định sẽ dọn dẹp những thứ rơi vãi ở trên sàn trước, nào là kéo làm bếp, rồi đĩa, thìa, còn có cả một mẩu dây điện bị cắt ra nữa. Cái mở đồ hộp có tay nắm gập bị dính máu và cái giẻ rửa bát nhét trong miệng lúc trước được vứt vào chậu rửa bát để xử lý sau. Cái máy pha cà phê thì chắc là không còn sử dụng được nữa rồi. Chiaki định dùng máy hút bụi nhưng lại sợ tiếng máy ầm sẽ làm Kawashima thức giấc nên lại thôi.� Máu và cà phê dính đầy trên thảm. Dù sao thì cũng vẫn phải lau dọn. Cái ví của Kawashima đang rơi ngay bên cạnh máy pha cà phê, bên trong ví, Chiaki thấy có một tấm ảnh. Bức ảnh chụp Kawashima và một cô gái đeo kính đang bế một đứa trẻ sơ sinh. Đây chắc là Yoko rồi, Chiaki nghĩ thầm. Cô gái đeo kính đang cười rất tươi nhưng Kawashima thì lại chẳng biểu hiện cảm xúc gì cả, thậm chí còn hơi nhíu mày, trên trán thấy có vài nếp nhăn. Chiaki lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh và ngẫm nghĩ: "Cũng may là chỉ mới gặp nhau có một buổi tối!". Nếu như mình và người đàn ông này khoác tay nhau và đi dạo như thế thêm hai, ba buổi tối nữa thì chắc là mình đã đốt bỏ tấm ảnh này ngay lập tức. Còn nếu như đã khoác tay nhau đi dạo đến cả chục lần rồi thì chắc là mình sẽ tìm đến và giết chết cô gái đeo kính này mất. Chiaki mở tủ lạnh và lấy ra một chai Vittel uống cùng với một viên Sebian và một viên Alkaseltor. Chiaki nhặt nốt cái dùi đập đá ở mép tấm thảm gần bậc thềm nhà mà Kawashima đã quẳng trước khi bị ngã lăn ra bất tỉnh, rồi cô đặt nó lên trên cái túi cùng với cái ví, con dao và quyển sổ.
Rót một chút cồn vào cái đĩa súp men xanh, Chiaki nhúng vào đó một cái kim cỡ 14 và một cái khuyên tai dạng vòng giống với chiếc đeo ở nụ hoa bên phải. Cô lấy chất sát trùng y tế rửa sạch nụ hoa bên phải, đeo cái găng cao su dùng trong y tế vào cả hai tay. Tưởng tượng đến chuyện anh chàng Kawashima đang ngủ say như chết kia tỉnh dậy, Chiaki đã quyết định cần phải xâu thêm một cái khuyên tai nữa vào nụ hoa bên phải. Khi tỉnh dậy, chắc là anh ta sẽ trở về nơi có người con gái đeo kính kia đang đợi. Cho dù mình có dùng cái mở hộp kia để đánh anh ta như lúc nãy đi chăng nữa, cho dù mình có dọa là sẽ đi báo cảnh sát đi chăng nữa thì một khi người đàn ông này đã muốn về , anh ta chắc chắn sẽ bỏ về, anh ta sẽ bỏ về mất. Đến lúc đó, mình phải mạnh mẽ hơn, nếu như bây giờ mình có thể tự lựa chọn và gây cho mình một nỗi đau đớn nào đó rồi sau đó trên cơ thể mình sẽ còn lại một cái gì đó thật đẹp thì chắc là mình sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Còn nếu như mình không thể mạnh mẽ hơn lúc này thì có lẽ là mình sẽ không đủ sức để chịu đựng nỗi buồn đau, cô đơn khi Kawashima không còn có ở đây với mình nữa, Chiaki nghĩ. Cô pha loãng một ít nước súc miệng và nhúng vào đó một miếng bông gòn đã được khử trùng rồi lau lau xung quanh vú để rửa sạch và tẩy trùng. Rồi cô đứng dậy, đi đến trước gương và lấy cái bút dạ vạch hai chấm nhỏ ở hai bên nụ hoa sao cho thật cân. Rồi cô quay lại ghế sofa, ngồi xuống, lấy cái kim ngâm trong đĩa súp ra và ngắm nghía cái đầu nhọn của nó. Nó trông giống như một cái kim tiêm. Tất nhiên là cô sẽ không chọc cả cái kim này vào người mà chỉ có cái đầu nhọn của nó sẽ xuyên qua da thịt cô. Bóp ra bên cạnh cái đĩa khoảng bốn centimet thuốc mỡ Teramaishin và bôi thuốc vào đầu kim. Đúng lúc đó, cô nhận ra là Kawashima đã tỉnh và đang nhìn về phía mình.
Kawashima mở mắt, cảm thấy nửa mặt bên trái đau rát như bị bỏng. Ban đầu, anh gần như không nhìn thấy gì nhưng đến khi hồi tỉnh thì Kawashima cũng dần dần nhớ ra những gì đã xảy ra trước khi anh bị ngất. Lúc anh đang từ từ gượng dậy thì cũng là lúc Chiaki mình trần, tay đeo găng đang đi từ chỗ gương soi đến bên ghế sofa và ngồi xuống, vừa đi vừa chăm chú nhìn vào nụ hoa bên trái. Nhìn một cô gái bé nhỏ, tay phải cầm một cái que nhỏ xíu bằng kim loại có đầu nhọn còn các ngón tay trái đang giữ chặt lấy nụ hoa, Kawashima bỗng thấy kí ức về tất cả những gì đã diễn ra ập đến dồn dập. Mày đã không đâm cô gái đó, anh thầm nghĩ. Cái túi của anh giờ đang để ngay bên cạnh ghế sofa, cái áo khoác cũng đã được để đó rất gọn gàng, bên trên là cái dùi đập đá, con dao và cái ví. Rời khỏi đây là mình sẽ đi vứt cái dùi đập đá và con dao đó luôn, anh nghĩ. Còn quyển sổ thì không nhất thiết phải vứt đi. Lúc viết cuốn sổ đó mình đã rất phấn khích. Bây giờ trong đó chứa đựng những thứ điên rồ gì mình cũng không nhớ rõ và vẫn còn rất lo lắng nếu như nó bị một ai đó đọc được.
Chiaki nhìn Kawashima một lúc rồi quay lại, tay phải cầm chiếc kim, cô dùng đầu mũi kim và các ngón tay bên trái cố định nụ hoa, từ từ đâm vào. Rồi cô bỏ bàn tay đang đeo găng cao su ra khỏi nụ hoa, cái đầu nhọn của chiếc kim màu bạc đã đâm xuyên qua đó.
- Cô đang làm gì vậy?
Kawashima thều thào cất tiếng hỏi.
- Xuyên một cái lỗ!
Chiaki vẫn chăm chú nhìn vào nụ hoa và trả lời
Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvie
Chiaki nhặt cái kéo làm bếp đang rơi trên sàn nhà lên và cắt dây trói ở cổ tay. Sau khi lấy miếng giẻ rửa bát nhét trong mồm ra, cô ngồi đó, lặng thinh ngắm nhìn gương mặt Kawashima. Cô không có ý định gọi cảnh sát, chính bản thân cô cũng đã từng trải qua và hiểu rất rõ cái cảm giác phải sống những ngày dài ở đồn cảnh sát là như thế nào. Lục lọi trong cái túi của Kawashima, cô tìm thấy một con dao to được bọc băng dính rất cẩn thận và cả một cuốn sổ nữa. Mặc dù đã mệt nhoài, cổ họng nghẹn đắng, đau rát, ngực đau thắt lại, rồi cổ tay, và cả hai bắp đùi nữa, chỗ nào cũng thấy đau đớn, khó chịu nhưng Chiaki vẫn cố đọc bằng hết cuốn sổ đó. Đọc hết rồi cô vẫn không hiểu được rằng đó là một tác phẩm của kẻ bệnh hoạn hay là một kế hoạch giết người thực sự đã được toan tính cẩn thận mà cô chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, cái người đàn ông đang nằm nghiêng người về bên trái và ngủ li bì trên tấm thảm ở cạnh bậc thềm nhà kia hoàn toàn không phải là chàng hoàng tử của cô, không phải là người mà cô vẫn hằng mơ ước, mong đợi, không phải là người đã luôn luôn chạy đến bên cô và giúp đỡ cô như cô tưởng tượng. Dù anh ta có ý định giết người thực sự đi chăng nữa, dù anh ta có là một kẻ bệnh hoạn thích mấy trò giết chóc hay thích đóng vai một kẻ sát nhân để tiêu khiển đi chăng nữa thì nói tóm lại, anh ta vẫn là một ông khách đã trả tiền để mua thân xác cô. Chiaki lên giường nằm, mặc dù đã trùm kín chăn nhưng cô vẫn không sao ngủ được. Không phải vì cô lo sợ rằng Kawashima sẽ bất ngờ tỉnh dậy. Cô biết chắc là tác dụng của Halcion sẽ không thể chỉ kéo dài trong vài giờ ngắn ngủi như vậy được. Lúc cái dùi đập đá đó vừa chạm vào bụng mình, Chiaki bắt đầu nhớ lại, mình đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi gì nữa. Vì lúc đó mình đã vui vẻ đón nhận cái chết, hay là mình đã quá mệt mỏi, không thể làm gì khác được; mình đã không đủ sức chống cự nữa hay là chính mình cũng đang muốn thử để cho người đàn ông này đâm xem thế nào? Cô nghĩ. Lúc đó Kawashima đang cúi người trên cái máy pha cà phê, bóc lớp băng dính bọc bên ngoài cái dùi đập đá ra, Chiaki đã nhìn lên trần nhà, vừa nhìn vừa nghĩ đến những điều kì diệu. Không đau đâu! Sẽ không cảm thấy đau đâu! Trong lúc tự nhủ với mình như vậy, trong đầu cô đã hiện lên những hình ảnh hoàn toàn khác. Người đàn ông đã nắm chặt tay cô trong nhà tắm và luôn miệng thì thầm những lời ngọt ngào, dịu dàng bên tai cô, người đàn ông đã đứng đợi cô rất lâu bên ngoài trời đêm giá rét, người đàn ông đã trói cổ tay cô lại, người đàn ông đã chọc cái dùi đập đá vào bụng cô, tất cả đều là cùng một con người, tất cả đều đang ngự trị trong cùng một thân xác. Đó là một sự thật hiển nhiên nhưng đây mới là lần đầu tiên cô chấp nhận một sự thật như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được điều đó. Đối với những người đàn ông khác, chưa bao giờ cô có cảm nhận như vậy. Tất nhiên, bố thì chẳng cần nói làm gì nhưng mà đối với Gazuki, Atsushi, Hisao, Yoshiaki cũng vậy, mà cả Yukata thì cũng vậy; đối với họ, cô đều có cảm nhận rất khác. Với cô, tất cả bọn họ đều thế, tất cả đều biến từ một người đàn ông lý tưởng thành một kẻ đốn mạt, ti tiện chỉ trong vòng có 0,1 giây. Những người đàn ông đó, khi Chiaki vừa nhìn thấy điểm xấu của họ là lập tức trong mắt cô, họ đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Đối với cô, tất cả bỗng sụp đổ chỉ trong phút chốc và để thoát khỏi cái cảm giác chua chát, đau đớn vì vỡ mộng đó, cô lao vào những mối quan hệ tình ái, những cuộc mây mưa điên cuồng. Vì thế mà Chiaki luôn cảm thấy lo lắng, bất an, sợ rằng đến một ngày nào đó lửa tình trong cô sẽ mất đi và cô sẽ không tìm được lối thoát cho mình. "Để cho dễ ngủ hơn thôi mà!", cô tự biện bạch với mình và nhớ lại cảm giác dễ chịu lúc cô cùng khoác tay Kawashima đi trong khách sạn, nhớ lại lúc hai người ngồi trong taxi và những ánh sáng muôn màu sắc từ các tòa nhà cao tầng xung quanh đang vui đùa, nhảy nhót trước mặt hai người. Cho đến tận bây giờ cô cũng chưa từng một lần có được cái cảm giác nào dễ chịu, thoải mái và mãn nguyện như lúc đó. "Chỉ có cái cảm giác đó là hoàn toàn trung thực thôi, chỉ có cái cảm giác đó là thực sự thôi!", Chiaki nghĩ.Tiếng chuông điện thoại lúc sáng sớm đã đánh thức Chiaki dậy. Điện thoại của giám đốc câu lạc bộ. Lại tiếp tục nhắc nhở: "Hôm nay, dù thế nào thì cô cũng cố gắng đến văn phòng một chút nhé!". Cô rời khỏi giường và đến xem Kawashima thế nào. Anh đã ngủ suốt mười tiếng rồi. Vẫn cái tư thế nằm nghiêng sang trái và ngủ li bì. Vết thương ở đuôi mắt cũng đã khép miệng, máu đông lại, đen sì, nếu lấy phấn trắng vẽ một đường bao quanh cơ thể thì trông không khác gì hiện trường của một vụ án mà anh ta đang chết ở tư thế đó. Chiaki quyết định sẽ dọn dẹp những thứ rơi vãi ở trên sàn trước, nào là kéo làm bếp, rồi đĩa, thìa, còn có cả một mẩu dây điện bị cắt ra nữa. Cái mở đồ hộp có tay nắm gập bị dính máu và cái giẻ rửa bát nhét trong miệng lúc trước được vứt vào chậu rửa bát để xử lý sau. Cái máy pha cà phê thì chắc là không còn sử dụng được nữa rồi. Chiaki định dùng máy hút bụi nhưng lại sợ tiếng máy ầm sẽ làm Kawashima thức giấc nên lại thôi.� Máu và cà phê dính đầy trên thảm. Dù sao thì cũng vẫn phải lau dọn. Cái ví của Kawashima đang rơi ngay bên cạnh máy pha cà phê, bên trong ví, Chiaki thấy có một tấm ảnh. Bức ảnh chụp Kawashima và một cô gái đeo kính đang bế một đứa trẻ sơ sinh. Đây chắc là Yoko rồi, Chiaki nghĩ thầm. Cô gái đeo kính đang cười rất tươi nhưng Kawashima thì lại chẳng biểu hiện cảm xúc gì cả, thậm chí còn hơi nhíu mày, trên trán thấy có vài nếp nhăn. Chiaki lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh và ngẫm nghĩ: "Cũng may là chỉ mới gặp nhau có một buổi tối!". Nếu như mình và người đàn ông này khoác tay nhau và đi dạo như thế thêm hai, ba buổi tối nữa thì chắc là mình đã đốt bỏ tấm ảnh này ngay lập tức. Còn nếu như đã khoác tay nhau đi dạo đến cả chục lần rồi thì chắc là mình sẽ tìm đến và giết chết cô gái đeo kính này mất. Chiaki mở tủ lạnh và lấy ra một chai Vittel uống cùng với một viên Sebian và một viên Alkaseltor. Chiaki nhặt nốt cái dùi đập đá ở mép tấm thảm gần bậc thềm nhà mà Kawashima đã quẳng trước khi bị ngã lăn ra bất tỉnh, rồi cô đặt nó lên trên cái túi cùng với cái ví, con dao và quyển sổ.
Rót một chút cồn vào cái đĩa súp men xanh, Chiaki nhúng vào đó một cái kim cỡ 14 và một cái khuyên tai dạng vòng giống với chiếc đeo ở nụ hoa bên phải. Cô lấy chất sát trùng y tế rửa sạch nụ hoa bên phải, đeo cái găng cao su dùng trong y tế vào cả hai tay. Tưởng tượng đến chuyện anh chàng Kawashima đang ngủ say như chết kia tỉnh dậy, Chiaki đã quyết định cần phải xâu thêm một cái khuyên tai nữa vào nụ hoa bên phải. Khi tỉnh dậy, chắc là anh ta sẽ trở về nơi có người con gái đeo kính kia đang đợi. Cho dù mình có dùng cái mở hộp kia để đánh anh ta như lúc nãy đi chăng nữa, cho dù mình có dọa là sẽ đi báo cảnh sát đi chăng nữa thì một khi người đàn ông này đã muốn về , anh ta chắc chắn sẽ bỏ về, anh ta sẽ bỏ về mất. Đến lúc đó, mình phải mạnh mẽ hơn, nếu như bây giờ mình có thể tự lựa chọn và gây cho mình một nỗi đau đớn nào đó rồi sau đó trên cơ thể mình sẽ còn lại một cái gì đó thật đẹp thì chắc là mình sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Còn nếu như mình không thể mạnh mẽ hơn lúc này thì có lẽ là mình sẽ không đủ sức để chịu đựng nỗi buồn đau, cô đơn khi Kawashima không còn có ở đây với mình nữa, Chiaki nghĩ. Cô pha loãng một ít nước súc miệng và nhúng vào đó một miếng bông gòn đã được khử trùng rồi lau lau xung quanh vú để rửa sạch và tẩy trùng. Rồi cô đứng dậy, đi đến trước gương và lấy cái bút dạ vạch hai chấm nhỏ ở hai bên nụ hoa sao cho thật cân. Rồi cô quay lại ghế sofa, ngồi xuống, lấy cái kim ngâm trong đĩa súp ra và ngắm nghía cái đầu nhọn của nó. Nó trông giống như một cái kim tiêm. Tất nhiên là cô sẽ không chọc cả cái kim này vào người mà chỉ có cái đầu nhọn của nó sẽ xuyên qua da thịt cô. Bóp ra bên cạnh cái đĩa khoảng bốn centimet thuốc mỡ Teramaishin và bôi thuốc vào đầu kim. Đúng lúc đó, cô nhận ra là Kawashima đã tỉnh và đang nhìn về phía mình.
Kawashima mở mắt, cảm thấy nửa mặt bên trái đau rát như bị bỏng. Ban đầu, anh gần như không nhìn thấy gì nhưng đến khi hồi tỉnh thì Kawashima cũng dần dần nhớ ra những gì đã xảy ra trước khi anh bị ngất. Lúc anh đang từ từ gượng dậy thì cũng là lúc Chiaki mình trần, tay đeo găng đang đi từ chỗ gương soi đến bên ghế sofa và ngồi xuống, vừa đi vừa chăm chú nhìn vào nụ hoa bên trái. Nhìn một cô gái bé nhỏ, tay phải cầm một cái que nhỏ xíu bằng kim loại có đầu nhọn còn các ngón tay trái đang giữ chặt lấy nụ hoa, Kawashima bỗng thấy kí ức về tất cả những gì đã diễn ra ập đến dồn dập. Mày đã không đâm cô gái đó, anh thầm nghĩ. Cái túi của anh giờ đang để ngay bên cạnh ghế sofa, cái áo khoác cũng đã được để đó rất gọn gàng, bên trên là cái dùi đập đá, con dao và cái ví. Rời khỏi đây là mình sẽ đi vứt cái dùi đập đá và con dao đó luôn, anh nghĩ. Còn quyển sổ thì không nhất thiết phải vứt đi. Lúc viết cuốn sổ đó mình đã rất phấn khích. Bây giờ trong đó chứa đựng những thứ điên rồ gì mình cũng không nhớ rõ và vẫn còn rất lo lắng nếu như nó bị một ai đó đọc được.
Chiaki nhìn Kawashima một lúc rồi quay lại, tay phải cầm chiếc kim, cô dùng đầu mũi kim và các ngón tay bên trái cố định nụ hoa, từ từ đâm vào. Rồi cô bỏ bàn tay đang đeo găng cao su ra khỏi nụ hoa, cái đầu nhọn của chiếc kim màu bạc đã đâm xuyên qua đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvie
Chiaki nhặt cái kéo làm bếp đang rơi trên sàn nhà lên và cắt dây trói ở cổ tay. Sau khi lấy miếng giẻ rửa bát nhét trong mồm ra, cô ngồi đó, lặng thinh ngắm nhìn gương mặt Kawashima. Cô không có ý định gọi cảnh sát, chính bản thân cô cũng đã từng trải qua và hiểu rất rõ cái cảm giác phải sống những ngày dài ở đồn cảnh sát là như thế nào. Lục lọi trong cái túi của Kawashima, cô tìm thấy một con dao to được bọc băng dính rất cẩn thận và cả một cuốn sổ nữa. Mặc dù đã mệt nhoài, cổ họng nghẹn đắng, đau rát, ngực đau thắt lại, rồi cổ tay, và cả hai bắp đùi nữa, chỗ nào cũng thấy đau đớn, khó chịu nhưng Chiaki vẫn cố đọc bằng hết cuốn sổ đó. Đọc hết rồi cô vẫn không hiểu được rằng đó là một tác phẩm của kẻ bệnh hoạn hay là một kế hoạch giết người thực sự đã được toan tính cẩn thận mà cô chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, cái người đàn ông đang nằm nghiêng người về bên trái và ngủ li bì trên tấm thảm ở cạnh bậc thềm nhà kia hoàn toàn không phải là chàng hoàng tử của cô, không phải là người mà cô vẫn hằng mơ ước, mong đợi, không phải là người đã luôn luôn chạy đến bên cô và giúp đỡ cô như cô tưởng tượng. Dù anh ta có ý định giết người thực sự đi chăng nữa, dù anh ta có là một kẻ bệnh hoạn thích mấy trò giết chóc hay thích đóng vai một kẻ sát nhân để tiêu khiển đi chăng nữa thì nói tóm lại, anh ta vẫn là một ông khách đã trả tiền để mua thân xác cô. Chiaki lên giường nằm, mặc dù đã trùm kín chăn nhưng cô vẫn không sao ngủ được. Không phải vì cô lo sợ rằng Kawashima sẽ bất ngờ tỉnh dậy. Cô biết chắc là tác dụng của Halcion sẽ không thể chỉ kéo dài trong vài giờ ngắn ngủi như vậy được. Lúc cái dùi đập đá đó vừa chạm vào bụng mình, Chiaki bắt đầu nhớ lại, mình đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi gì nữa. Vì lúc đó mình đã vui vẻ đón nhận cái chết, hay là mình đã quá mệt mỏi, không thể làm gì khác được; mình đã không đủ sức chống cự nữa hay là chính mình cũng đang muốn thử để cho người đàn ông này đâm xem thế nào? Cô nghĩ. Lúc đó Kawashima đang cúi người trên cái máy pha cà phê, bóc lớp băng dính bọc bên ngoài cái dùi đập đá ra, Chiaki đã nhìn lên trần nhà, vừa nhìn vừa nghĩ đến những điều kì diệu. Không đau đâu! Sẽ không cảm thấy đau đâu! Trong lúc tự nhủ với mình như vậy, trong đầu cô đã hiện lên những hình ảnh hoàn toàn khác. Người đàn ông đã nắm chặt tay cô trong nhà tắm và luôn miệng thì thầm những lời ngọt ngào, dịu dàng bên tai cô, người đàn ông đã đứng đợi cô rất lâu bên ngoài trời đêm giá rét, người đàn ông đã trói cổ tay cô lại, người đàn ông đã chọc cái dùi đập đá vào bụng cô, tất cả đều là cùng một con người, tất cả đều đang ngự trị trong cùng một thân xác. Đó là một sự thật hiển nhiên nhưng đây mới là lần đầu tiên cô chấp nhận một sự thật như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được điều đó. Đối với những người đàn ông khác, chưa bao giờ cô có cảm nhận như vậy. Tất nhiên, bố thì chẳng cần nói làm gì nhưng mà đối với Gazuki, Atsushi, Hisao, Yoshiaki cũng vậy, mà cả Yukata thì cũng vậy; đối với họ, cô đều có cảm nhận rất khác. Với cô, tất cả bọn họ đều thế, tất cả đều biến từ một người đàn ông lý tưởng thành một kẻ đốn mạt, ti tiện chỉ trong vòng có 0,1 giây. Những người đàn ông đó, khi Chiaki vừa nhìn thấy điểm xấu của họ là lập tức trong mắt cô, họ đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Đối với cô, tất cả bỗng sụp đổ chỉ trong phút chốc và để thoát khỏi cái cảm giác chua chát, đau đớn vì vỡ mộng đó, cô lao vào những mối quan hệ tình ái, những cuộc mây mưa điên cuồng. Vì thế mà Chiaki luôn cảm thấy lo lắng, bất an, sợ rằng đến một ngày nào đó lửa tình trong cô sẽ mất đi và cô sẽ không tìm được lối thoát cho mình. "Để cho dễ ngủ hơn thôi mà!", cô tự biện bạch với mình và nhớ lại cảm giác dễ chịu lúc cô cùng khoác tay Kawashima đi trong khách sạn, nhớ lại lúc hai người ngồi trong taxi và những ánh sáng muôn màu sắc từ các tòa nhà cao tầng xung quanh đang vui đùa, nhảy nhót trước mặt hai người. Cho đến tận bây giờ cô cũng chưa từng một lần có được cái cảm giác nào dễ chịu, thoải mái và mãn nguyện như lúc đó. "Chỉ có cái cảm giác đó là hoàn toàn trung thực thôi, chỉ có cái cảm giác đó là thực sự thôi!", Chiaki nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại lúc sáng sớm đã đánh thức Chiaki dậy. Điện thoại của giám đốc câu lạc bộ. Lại tiếp tục nhắc nhở: "Hôm nay, dù thế nào thì cô cũng cố gắng đến văn phòng một chút nhé!". Cô rời khỏi giường và đến xem Kawashima thế nào. Anh đã ngủ suốt mười tiếng rồi. Vẫn cái tư thế nằm nghiêng sang trái và ngủ li bì. Vết thương ở đuôi mắt cũng đã khép miệng, máu đông lại, đen sì, nếu lấy phấn trắng vẽ một đường bao quanh cơ thể thì trông không khác gì hiện trường của một vụ án mà anh ta đang chết ở tư thế đó. Chiaki quyết định sẽ dọn dẹp những thứ rơi vãi ở trên sàn trước, nào là kéo làm bếp, rồi đĩa, thìa, còn có cả một mẩu dây điện bị cắt ra nữa. Cái mở đồ hộp có tay nắm gập bị dính máu và cái giẻ rửa bát nhét trong miệng lúc trước được vứt vào chậu rửa bát để xử lý sau. Cái máy pha cà phê thì chắc là không còn sử dụng được nữa rồi. Chiaki định dùng máy hút bụi nhưng lại sợ tiếng máy ầm sẽ làm Kawashima thức giấc nên lại thôi.� Máu và cà phê dính đầy trên thảm. Dù sao thì cũng vẫn phải lau dọn. Cái ví của Kawashima đang rơi ngay bên cạnh máy pha cà phê, bên trong ví, Chiaki thấy có một tấm ảnh. Bức ảnh chụp Kawashima và một cô gái đeo kính đang bế một đứa trẻ sơ sinh. Đây chắc là Yoko rồi, Chiaki nghĩ thầm. Cô gái đeo kính đang cười rất tươi nhưng Kawashima thì lại chẳng biểu hiện cảm xúc gì cả, thậm chí còn hơi nhíu mày, trên trán thấy có vài nếp nhăn. Chiaki lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh và ngẫm nghĩ: "Cũng may là chỉ mới gặp nhau có một buổi tối!". Nếu như mình và người đàn ông này khoác tay nhau và đi dạo như thế thêm hai, ba buổi tối nữa thì chắc là mình đã đốt bỏ tấm ảnh này ngay lập tức. Còn nếu như đã khoác tay nhau đi dạo đến cả chục lần rồi thì chắc là mình sẽ tìm đến và giết chết cô gái đeo kính này mất. Chiaki mở tủ lạnh và lấy ra một chai Vittel uống cùng với một viên Sebian và một viên Alkaseltor. Chiaki nhặt nốt cái dùi đập đá ở mép tấm thảm gần bậc thềm nhà mà Kawashima đã quẳng trước khi bị ngã lăn ra bất tỉnh, rồi cô đặt nó lên trên cái túi cùng với cái ví, con dao và quyển sổ.
Rót một chút cồn vào cái đĩa súp men xanh, Chiaki nhúng vào đó một cái kim cỡ 14 và một cái khuyên tai dạng vòng giống với chiếc đeo ở nụ hoa bên phải. Cô lấy chất sát trùng y tế rửa sạch nụ hoa bên phải, đeo cái găng cao su dùng trong y tế vào cả hai tay. Tưởng tượng đến chuyện anh chàng Kawashima đang ngủ say như chết kia tỉnh dậy, Chiaki đã quyết định cần phải xâu thêm một cái khuyên tai nữa vào nụ hoa bên phải. Khi tỉnh dậy, chắc là anh ta sẽ trở về nơi có người con gái đeo kính kia đang đợi. Cho dù mình có dùng cái mở hộp kia để đánh anh ta như lúc nãy đi chăng nữa, cho dù mình có dọa là sẽ đi báo cảnh sát đi chăng nữa thì một khi người đàn ông này đã muốn về , anh ta chắc chắn sẽ bỏ về, anh ta sẽ bỏ về mất. Đến lúc đó, mình phải mạnh mẽ hơn, nếu như bây giờ mình có thể tự lựa chọn và gây cho mình một nỗi đau đớn nào đó rồi sau đó trên cơ thể mình sẽ còn lại một cái gì đó thật đẹp thì chắc là mình sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Còn nếu như mình không thể mạnh mẽ hơn lúc này thì có lẽ là mình sẽ không đủ sức để chịu đựng nỗi buồn đau, cô đơn khi Kawashima không còn có ở đây với mình nữa, Chiaki nghĩ. Cô pha loãng một ít nước súc miệng và nhúng vào đó một miếng bông gòn đã được khử trùng rồi lau lau xung quanh vú để rửa sạch và tẩy trùng. Rồi cô đứng dậy, đi đến trước gương và lấy cái bút dạ vạch hai chấm nhỏ ở hai bên nụ hoa sao cho thật cân. Rồi cô quay lại ghế sofa, ngồi xuống, lấy cái kim ngâm trong đĩa súp ra và ngắm nghía cái đầu nhọn của nó. Nó trông giống như một cái kim tiêm. Tất nhiên là cô sẽ không chọc cả cái kim này vào người mà chỉ có cái đầu nhọn của nó sẽ xuyên qua da thịt cô. Bóp ra bên cạnh cái đĩa khoảng bốn centimet thuốc mỡ Teramaishin và bôi thuốc vào đầu kim. Đúng lúc đó, cô nhận ra là Kawashima đã tỉnh và đang nhìn về phía mình.
Kawashima mở mắt, cảm thấy nửa mặt bên trái đau rát như bị bỏng. Ban đầu, anh gần như không nhìn thấy gì nhưng đến khi hồi tỉnh thì Kawashima cũng dần dần nhớ ra những gì đã xảy ra trước khi anh bị ngất. Lúc anh đang từ từ gượng dậy thì cũng là lúc Chiaki mình trần, tay đeo găng đang đi từ chỗ gương soi đến bên ghế sofa và ngồi xuống, vừa đi vừa chăm chú nhìn vào nụ hoa bên trái. Nhìn một cô gái bé nhỏ, tay phải cầm một cái que nhỏ xíu bằng kim loại có đầu nhọn còn các ngón tay trái đang giữ chặt lấy nụ hoa, Kawashima bỗng thấy kí ức về tất cả những gì đã diễn ra ập đến dồn dập. Mày đã không đâm cô gái đó, anh thầm nghĩ. Cái túi của anh giờ đang để ngay bên cạnh ghế sofa, cái áo khoác cũng đã được để đó rất gọn gàng, bên trên là cái dùi đập đá, con dao và cái ví. Rời khỏi đây là mình sẽ đi vứt cái dùi đập đá và con dao đó luôn, anh nghĩ. Còn quyển sổ thì không nhất thiết phải vứt đi. Lúc viết cuốn sổ đó mình đã rất phấn khích. Bây giờ trong đó chứa đựng những thứ điên rồ gì mình cũng không nhớ rõ và vẫn còn rất lo lắng nếu như nó bị một ai đó đọc được.
Chiaki nhìn Kawashima một lúc rồi quay lại, tay phải cầm chiếc kim, cô dùng đầu mũi kim và các ngón tay bên trái cố định nụ hoa, từ từ đâm vào. Rồi cô bỏ bàn tay đang đeo găng cao su ra khỏi nụ hoa, cái đầu nhọn của chiếc kim màu bạc đã đâm xuyên qua đó.