Editor: Tĩnh
Nửa năm trôi qua.
Từ di chỉ Vạn Thú Điện đi ra, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn về tới Lưỡng Giới Thành.
Sở Diệp trở lại Lưỡng Giới Thành mới phát hiện, lần này khi hai người rời đi, trong thành đã điên cuồng loan tin hai người bọn họ đã chết.
Nhưng lần này đi đúng là không giống lần trước, lần trước nơi hai người bọn tới là Vân Châu đại thành, mà lần này có người nhìn thấy bọn họ đi đến mười vạn hoang man để săn thú.
Lần trước là đi đại thành, tự nhiên sẽ an toàn hơn ra ngoài săn thú nhiều hơn.
Rất nhiều người cảm thấy hai người lâu như vậy mà chưa thấy về, chỉ sợ là đã chết ở trên đường săn thú, trước nay khi các Hồn Sủng Sư đi săn trên cơ bản chỉ cần ba tháng không về, liền sẽ bị nhận định là đã tử vong.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vừa đi hơn nửa năm, còn bậc vô âm tín, cũng khó trách sẽ có lời đồn nói hai người bọn họ đã chết.
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn trở về không lâu, Hồ Minh Nguyệt liền mang theo người tiến đến bái phỏng.
“Diệp thiếu cuối cùng đã trở lại, lần này như thế nào lại rời đi lâu như vậy?”
Sở Diệp cười cười nói: “Gặp chút phiền toái, nên đã kéo dài thời gian trở về."
Hồ Minh Nguyệt gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế.”
Mười vạn hoang man có không ít vùng cấm, Hồn Sủng Sư bị nhốt ở một chỗ rồi không ra được cũng là chuyện bình thường.
“Sở thiếu lần này trở về, còn thu mua thú cốt không?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Thu, đương nhiên thu!”
Sát khí chính là thứ tốt a! Càng nhiều càng tốt, trải qua luyện yêu trì rèn luyện, đã có - con Ngân Sí Ong toàn thân mang kim điểm mà hiện tại chúng cũng đã là Ngân Sí Ong cấp , cũng có mấy chỉ Ngân Sí Ong tuy rằng không có xuất hiện kim điểm, nhưng lại biến dị, phẩm tướng cũng thập phần không tồi, xác suất tiến giai thành công hẳn là rất cao.
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Vậy thì, một hồi ta lại đưa lại đây, Tiền gia bên kia cũng góp nhặt không ít thú cốt, Sở thiếu ngài xem.”
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Thú cốt không ngại nhiều, có bao nhiêu ta thu bấy nhiều."
Sát khí chính là thứ tốt a! Lại có thể bồi dưỡng ra Chiến Tướng, lại có thể làm đồ ăn cho Tiểu Bạch và mấy đứa nhóc khác.
Cơ duyên giống như luyện yêu trì là thứ khả ngộ bất khả cầu, trước mắt hắn vẫn còn muốn gia tăng thêm thực lực, biện pháp tốt nhất, chính là nhiều bồi dưỡng thêm mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong, đem tu vi của Tiểu Ngân mau chóng tăng lên tới Chiến Tướng cấp .
Luyện yêu trì đã giúp cho thực lực chỉnh thể của ong đàn tăng lên rất lớn, Tiểu Ngân đã tiến vào Chiến Tướng cấp đỉnh phong, chỉ kém một bước, hẳn là là có thể tiến giai lên Chiến Tướng cấp .
Hồ Minh Nguyệt cười, nói: “Sở thiếu nếu đã nói vậy thì ta và Tiền lão gia tử có thể an tâm.”
Sở Diệp thầm nghĩ: Lần trước giao dịch thú cốt, Tiền lão gia tử hình như đã kiếm lợi không ít, mà hình như Tiền lão gia tử cũng đã mua không ít thú cốt, nếu giờ hắn không mua thì số thú cốt kia dù bán cũng chẳng ai thèm.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trở về, là có ảnh hưởng rất lớn đối với hai nhà Tiền, Hồ, bất quá ở Lưỡng Giới Thành cũng không có tạo nên oanh động gì, ở Lưỡng Giới Thành người tới tới lui lui rất vốn nhiều, người đi rồi không trở lại cũng không ít.
Giá Sở Diệp ra để thu mua thú cốt cũng không tồi, Tiền gia trước đó đã kiếm được một ít lời từ giá chênh lệch, do nếm được ngon ngọt rồi, lúc sau, Tiền gia thu mua thú cốt quy mô càng ngày càng lớn.
Khi hai người bọn họ rời đi trong khoảng thời gian này, Tiền gia trữ không ít thú cốt, Sở Diệp ba tháng không về, người Tiền gia người còn cảm thấy không có gì, Sở Diệp đi hơn sáu tháng không trở về, thì người Tiền gia liền có chút lo lắng.
Sở Diệp trở về không bao lâu, Tiền gia liền gấp không chờ nổi mà đem tất cả thú cốt đưa qua.
Sở Diệp nhìn thú cốt, nói: “Tiền gia vẫn là rất lợi hại! Góp nhặt nhiều thú cốt như vậy."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Số thú cốt mà Tiền, Hồ hai nhà đưa tới, hẳn cũng đủ cho một lần ngao luyện sát khí.
Sở Diệp chống cằm, cười như không cười nói:, “Người Tiền gia thật sự là quan tâm chúng ta! Nghe nói, trong khoảng thời gian chúng ta mất tích, người Tiền gia đã không ít lần đi vào trong thành tìm hiểu tin tức về chúng ta."
Lâm Sơ Văn: “Ngươi thoạt nhìn thật cao hứng a!"
Sở Diệp cười, nói: “Có người thành kính chờ mong chúng ta còn sống như vậy, vốn dĩ chính là một chuyện đáng mừng."
Lâm Sơ Văn: "...."
Thời gian cứ thế trôi lại một năm trôi qua
Trong động phủ giờ đây số lượng, Long Ngư, Thảo Dược Gà đã tăng lên không ít.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn bồi dưỡng ra Ngân Long Ngư, rất được mọi người săn đón, số lượng Thịt Tằm Vương cũng đã tăng lên không ít chỉ dựa vào bán Thịt Tằm Vương, Sở Diệp cũng đã kiếm lời không ít.
Nay đã hơn một năm thời gian, Sở Diệp cũng linh tinh vụn vặt thu thập một ít thú cốt, hơn nữa bọn Tiểu Bạch cũng từ săn thú mà có được không ít thú cốt.
Sở Diệp đã tiến hành bốn lần luyện chế sát khí tổng cộng thu được mười hai phần sát khí.
Trải qua luyện yêu trì rèn luyện, lại có thêm thức tỉnh dược tề, phá giai dược tề phụ trợ, nên xác suất Ngân Sí Ong tiến giai thành công cũng đã tăng lên rất nhiều.
Một năm nay, Sở Diệp lại bồi dưỡng ra tám chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong.
Sở Diệp đem những con Ngân Sí Ong kia đặt tên thành Ngân Tam, Ngân Tứ, Ngân Ngũ, Ngân Lục, Ngân Thất, Ngân Bát, Ngân Cửu, Ngân Thập, Ngân Thập Nhất.
Hơn nữa trước đó Ngân Sí Ong trên tay Sở Diệp còn có Tiểu Ngân, Ngân Tiểu Nhị, Ngân Nhất và Ngân Nhị, nên Ngân Sí Ong Chiến Tướng cấp đã dâng lên tới mười ba chỉ.
Sau khi Ngân Sí Ong dâng lên đến mười ba chỉ, Tiểu Ngân cũng đột phá gông cùm xiềng xích, tiến giai thành Chiến Tướng cấp , Sở Diệp chính thức tiến vào Hồn Sư hậu kỳ.
Mười mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong nếu thả ra hết, tất nhiên sẽ tạo ra oanh động, bất quá, khoảng cách tới ước mơ đại quân Ngân Sí Ong của Sở Diệp còn cách rất xa.
Lâm Sơ Văn nhìn bình sữa ong chúa, nói: “Sản lượng sữa ong chúa càng ngày càng nhiều!"
Sở Diệp gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy!"
Chiến Tướng Ngân Sí Ong số lượng tăng lên, nên số lượng sữa ong chúa ủ ra cũng đã tăng lên, trước kia sản lượng sữa ong chúa bọn họ sản xuất ra là rất ít.
Sở Diệp gần đây đang ủ vài loại rượu từ linh mật, hương vị không tồi, rồi đưa đến Nhất Phẩm Cư bán, còn bán rất chạy.
Nếu trực tiếp đem bán sữa ong chúa, thì sẽ có chút đáng chú ý, còn nếu đem sữa ong chúa ủ thành rượu rồi bán đi, liền không đáng chú ý như vậy.
Giao dich linh tửu của Sở Diệp thì càng ngày càng phát đạt, dựa vào bán các loại linh tửu, Sở Diệp mỗi tháng có thể thu trên dưới vạn đồng vàng.
Tiểu Bạch cũng rất thích hương vị của linh tửu, mỗi khi ra ngoài đều phải mang đầy một nhẫn không gian chứa đầy linh tửu.
“Tiểu Bạch tiến giai cấp a!” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Một năm này, Tiểu Bạch vẫn luôn không nhàn rỗi, vẫn luôn đi dã ngoại săn thú, Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm thích nhất là đi săn thú ở mấy khu phụ cận di chỉ Vạn Thú Điện.
Luyện yêu trì ở Vạn Thú Điện có dược lực vô cùng khổng lồ, nhóm Tiểu Bạch dù đã hấp thu không ít nhưng dược lực của luyện yêu trì, nhưng dược lực ở trong đó vẫn còn vô cùng phong phú.
Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm trong khi đi săn cũng sẽ thường xuyên sẽ đi luyện yêu trì ngâm mình, vừa chiến đấu lại có nước thuốc tôi thể, thực lực của Tiểu Bạch tiến bộ thần tốc.
Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Tốc độ này không chậm a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Xác thật không chậm.”
“Tiểu Ngân cũng không thua gì.” Lực lượng ong đàn vẫn luôn ở tăng lên, Tiểu Ngân lại được ong đàn phản hồi lại lực lượng nên thực lực cũng dâng lên thập phần nhanh chóng.
Sở Diệp nay còn chưa đến tuổi mà đã là Hồn Sư, Tiểu Ngân cũng đã Chiến Tướng cấp , dù là ở Thanh Văn Tông cũng không được mấy người.
“Tiểu Ngân tiến bộ đúng là không chậm, chỉ là thú cốt rốt cuộc cũng đã tiêu hao sạch sẽ.”
Sau lần luyện chế sát khí gần nhất thì bọn họ đã tiêu hết số thú cốt còn lại trong kho.
Tuy rằng Tiểu Bạch cùng tiểu hồ ly gần đây luôn săn giết không ít hung thú, nhưng vẫn có chút theo không kịp tiêu hao.
Mặt khác chính là hung thú chung quanh đã bị giết sạch sạch sẽ, nếu muốn săn giết hung thú thig chỉ có thể đi xa hơn trước.
Sở Diệp chống cằm, đang suy tư kế hoạch kế tiếp, thông tin linh vang lên.
Sở Diệp nhắm mắt lại, dùng linh Hồn lực quan sát quan cảnh bên ngoài động phủ.
“Hồ gia cùng Tiền gia tới.”
Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, nói: “Tiền lão gia tử cũng tới!”
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn cùng người Hồ gia đi càng gần một ít, Tiền lão gia tử luôn luôn là không có việc không đăng tam bảo điện.
Sở Diệp chống cằm, nói: “Chúng ta đi nghênh đón một chút đi.”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp mời người của hai nhà Tiền, Hồ tiến vào động phủ.
“Hai vị đạo hữu đến, chẳng hay là có chuyện gì sao?"
Hồ Minh Nguyệt cười cười, nói: “Ta không có việc gì, bất quá, Tiền đạo hữu giống như có chuyện quan trọng muốn nói."
Sở Diệp nhíu chặt mày nhìn Tiền lão gia tử, nói: “Tiền đạo hữu, ngươi lại phát hiện cái gì sao? Chẳng lẽ là lại sắp phát sinh thú triều?”
Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Cũng không hẳn là thế, Sở thiếu có nghe qua Ngũ Độc lão tổ không."
Sở Diệp gật đầu, nói:“Có nghe nói qua.”
Ngũ Độc lão tổ thành danh đã lâu là Hồn Vương cường giả, Hồn Thú ký hạ tất cả đều là độc vật, khế ước thú có chút cùng loại với Hồ gia, bất quá, thực lực Hồ gia thực so với Ngũ Độc lão tổ, thì còn kém quá xa.
“Hắn có một tôn tử, khế ước một con Châu Chấu Vương, sắp phải tiến giai Vương cấp.” Tiền lão gia tử nói.
Sở Diệp híp mắt mắt, ký ức lại trong lòng lại nổi lên, năm đó ở Vân Châu nạn châu chấu tràn lan, xác chết đói khắp nơi.
“Chẳng lẽ muốn phát sinh nạn châu chấu?”
Tiền lão gia tử gật gật đầu, nói: “Rất có khả năng.”
Sở Diệp cau mày, thở ra một hơi, nạn châu chấu năm đó, đã tạo ra đã kích không nhỏ cho Vân Châu, năm đó, số châu chấu mà tiểu độc vương thả ra do chết quá nhiều nên con Châu chấu chúa kia không thể tiến giai thành Vương cấp, mấy năm qua đi giờ đây chất là muốn ngóc đầu dậy đây.
"Tình huống như thế nào?"
Tiền lão gia tử bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Sở thiếu đến từ Vân Châu, chất là ít nhiều cũng sẽ có chút kiến thức về nạn châu chấu, năm đó."
Sở Diệp thở dài một hơi, nói: “Châu chấu đi qua nơi nào thì ở đó một cộng cỏ cũng khó sống, đại gia tộc có trận pháp và Hồn Sư bảo hộ, nên tổn thất còn xem như không tới nổi, nhưng còn đồng ruộng của dân chúng bình thường thì ở đó chẳng còn gì cả."
Tiền lão gia tử cau mày, nói: “Đối phương lần này có khả năng sẽ lựa chọn mười vạn hoang man để thả châu chấu, nếu thật sự như ta suy đoán thì Lưỡng Giới Thành chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm."
Tiểu Bạch ném cái đuôi, có chút khinh thường nói: “Hừ, chỉ là một đám sâu!”
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch liếc mắt một cái, thầm nghĩ: Châu chấu tuy rằng là sâu, nhưng sâu số lượng nhiều cũng là rất đáng sợ đó.
“Nạn châu chấu đáng sợ, đến lúc đó, chỉ sợ còn sẽ dẫn theo tai ương lớn hơn.” Tiền lão gia tử lo lắng sốt ruột
Sở Diệp nhìn Tiền lão gia tử, nhíu mày, nói: “Lão gia tử là lo lắng sẽ phát sinh thú triều?”
Tiền lão gia tử gật gật đầu, nói:“Đúng vậy.”
Sở Diệp hít sâu một hơi, dò hỏi: “Lão gia tử cảm thấy, nếu nạn châu chấu phát sinh thì thú triều sẽ phát sinh ở cấp độ nào."
Tiền lão gia tử hít sâu một hơi, nói: “Nếu, nạn châu chấu phát sinh ở mức độ cực kỳ khủng khiếp, thì đại hình thú triều cũng sẽ có thể xảy ra."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Tiền lão gia tử, đen mặt, nói: “Tiền đạo hữu, cái này cũng không thể nói bậy!"
Loại đại hình thú triều này mới phát sinh cách đây mấy năm, lúc ấy đã có không ít các gia tộc đã bị hủy diệt, lần thú triều đó đã khiến cho không ít tu sĩ ở nơi này phải bỏ đi, cũng khiến cho không ít người không dám tiến đến Lưỡng Giới Thành định cư, Lưỡng Giới Thành đã phải tốn mấy năm thời gian, để nghỉ ngơi lấy lại sức, thật vất vả mới khôi phục lại được như ngày hôm nay.
Lần chợ chung trước đó Lưỡng Giới Thành đã tổ chức phi thường thành công, người tiến đến Lưỡng Giới Thành định cư cũng đã nhiều hơn một ít, Lưỡng Giới Thành cũng mượn cơ hội này mà khuếch trương không ít, nếu là lại đến một lần đại hình thú triều nữa thì không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người đây.
Sở Diệp cau mày, nói: “Nếu thật sự phát sinh nạn châu chấu, thì việc phát sinh đại hình thú triều vẫn là rất có thể.”
Châu chấu sẽ ăn luôn những thảm thực vật ven đường mà chúng đi qua, hung thú mất đi thức ăn, chúng sẽ phải đi kiếm đồ ăn để duy trì sự sông. Nếu một khi nạn châu chấu quá mạnh thì đại hình thú triều chắc chắn sẽ diễn ra.
Trong mười vạn hoang man, hiểm địa đông đảo, trong đó còn có không biết là đang cất giấu bao nhiêu hung thú lợi hại.
Sở Diệp nhịn không được mà nghĩ tới Tam Đầu Hóa Cốt Xà, mấy năm nay, thực lực của nhóm Tiểu Ngân đã tăng lên rất nhiều, nếu giờ đây có đối phó với Hóa Cốt Xà thì cũng không tới nổi chật vật, nhưng nếu là có đén mấy con giống vậy thì sẽ là rất nguy hiểm.
“Sở thiếu, đến từ Vân Châu, vậy hẳn là đã có đối mặt với nạn châu chấu năm đó.” Tiền lão gia tửnói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, bất quá, lúc ấy ta chỉ là một Hồn Sĩ, ở trong một cái thôn trang nhỏ, lúc ấy cái thôn trang kia cũng không phải là nơi công kích trọng điểm của châu chấu, nhưng cũng tổn thất không ít, nạn châu chấu qua đi, ta có từng đi thăm viếng vài cái đại thành, đều giống nhau là tổn thất rất thảm trọng, không ít đồng ruộng đều bị châu chấu gặm sạch không còn gì cả, tình huống lúc ấy là phi thường không ổn."
Hồ Minh Nguyệt cau mày, nói: “Như vậy!”
Nhưng sau đó lại không biết nên nói gì.
“Nếu nạn sâu bệnh là phát sinh ở mười vạn hoang man, thì tình thế chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng hơn.” Lâm Sơ Văn vẫn luôn trầm mặc bổng nhiên lên tiếng.
Hồ Minh Nguyệt nhìn Lâm Sơ Văn, dò hỏi: “Nói như vậy là thế nào?"
“Ở Vân Châu linh điền và đại thành phần lớn đều có phòng hộ trận bảo hộ, nạn châu chấu khi phát sinh, thì đã có không ít các thế lực vốn có quan hệ không tốt đã buông xuống khúc mắc, hợp tác lại để đối kháng nạn châu chấu. Nhưng ở mười vạn hoang man liền bất đồng, bởi hung thú hoang dã căn bản sẽ không hợp tác với nhân tộc."
Một khi phát sinh nạn châu chấu, bọn họ sẽ vừa phải đối phó nạn châu chấu đồng thời còn phải phòng bị thú triều.
Hồ Minh Nguyệt cau mày, thần sắc ngưng trọng nói: “Tình huống đã không xong đến nước này rồi sao?"
Tiền lão gia tử cau mày, nói: “Tình huống chưa chắc sẽ đến nước đó, nhưng chúng ta tổng thể vẫn phải làm những biện pháp trù tính tốt nhất có thể."
Sở Diệp chống cằm, nói: “Tại sao không có người nào quản cái tên tiểu độc vương kia? Đối phương khế ước thú chính là Châu Chấu Vương! Nếu thật sự tiến giai thành Vương cấp chỉ sợ mọi chuyện về sau sẽ càng rắc rối hơn, những người đó không sợ đám châu chấu của tên Phương Danh kia gặp sạch mọi thứ sao?"
Tiền lão gia tử chần chờ một chút nói: “Nghe nói, châu chấu đàn sẽ nhờ vào ăn thức ăn rồi phản hồi lại năng lượng để giúp cho châu chấu vương tiến giai Vương cấp, còn sau khi châu chấu vương tiến giai thành công thì đám châu chấu thủ hạ sẽ bị bỏ mặt."
Sở Diệp mắt trợn trắng, tức giận nói:“Cho nên nói những người đó là cảm thấy, chỉ cần để Châu Chấu Vương tiến giai thành công, thì sức ăn của đám châu chấu kia sẽ ít lại."
Tiền lão gia tử gật đầu, nói: “Đại khái là vậy."
Sở Diệp cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy sao."
Đây là cái logic gì vậy, nghĩ rằng chỉ cần châu chấu vương tiến giai thành công thì đám châu chấu kia sẽ ngừng phá hoại sao, đám người này là bị ngu sao?
Lâm Sơ Văn cau mày, thầm nghĩ: Tiểu độc vương Phương Danh sau lưng là có Ngũ Độc lão tổ chống lưng, Hồn Vương cường giả giống nhau đều là tự quét tuyết trước cửa, chỉ cần không phải là sinh tử đại thù, những đại nhân vật đại khái sẽ không muốn cùng những lão tổ khác lật mặt.
Người càng có thực lực cường đại, thi lại càng sợ chết, những Hồn Vương đó ước chừng là không muốn cùng Ngũ Độc lão tổ đối đầu.
Tiền lão gia tử nhíu lại mày, nói: “Ta nghe nói, con Châu Chấu Vương kia có tốc độ tiến giai rất nhanh, nhưng lại chịu huyết mạch hạn chế, nên khi tiến đến Chiến Tướng cấp liền lâm vào bình cảnh."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Như vậy sao!”
Sở Diệp thầm nghĩ: May mắn Châu Chấu Vương trưởng thành còn có chút hạn chế, nếu không, những Hồn Sư khác làm gì còn có đường sống.
Lâm Sơ Văn nhìn Tiền lão gia tử, nói: “Không Minh lão tổ biết chuyện về nạn châu chấu chưa?”
Tiền lão gia tử lắc lắc đầu, nói: “Không rõ ràng lắm, nhưng dựa vào tình báo của Không Minh lão tổ thì chẳng mấy chốc cũng sẽ biết tin thôi."