Dịch cô vi ngày càng nghiêm trọng huhu, mọi người ngồi nhà đọc truyện nè, đừng đi ra ngoài nhá. Nhớ giữ sức khỏe.
Tô Dật Thuần dùng ống hút không ngừng quấy loạn cốc hồng trà sủi bọt.
Bọt sữa bị cậu khoắng nát, hòa vào hồng trà, nhìn hết muốn uống.
So với ly hồng trà này thì người trước mặt còn làm cậu muốn ói hơn.
Tô Dật Thuần cúi đầu liếc Tần Thiển Tự, thấy rõ ánh mắt trắng trợn của hắn.
Trước đây chưa từng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt này không hề có ý tốt.
Tần Thiển tự không biết Omega này suy nghĩ cái gì, chỉ là nhịn không được mà nhìn trộm thân thể cậu ta. Tô Dật Thuần vô cùng đẹp, khi mi mắt khẽ nhếch làm hàng mi rung rung, đôi mắt lá liễu như muốn câu hồn người, ánh mắt long lanh có thần, khi cậu cười rộ lên khiến tim người ta đập loạn, nốt ruồi son ở khóe miệng khiến người ta muốn hôn, trong lúc vô tình lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn làm người ta mất hồn mất vía.
:))) đẹp vừa thôi anh ơi, chia em tý. Nếu đây không phải do tên T kia nghĩ thì tui càng vui hơn
Mỹ nhân.
Ánh mắt tham lam của Tần Thiển Tự càng thêm lộ liễu.
Sao trước đây hắn không nhận ra Tô Dật Thuần xinh đẹp đến vậy cơ chứ?
Top những kẻ mắc ói và đáng ghét nhất: sọc và T
Tô Dật Thuần dùng sức đặt ly lên bàn, cộp một tiếng, ngẩng đầu cười hỏi: “Học trưởng, anh kêu tôi tới đây chỉ để ngẩn người thôi à?”
Tần Thiển Tự lén lút thu hồi tầm mắt, lại giở bài cười thân thiện.
“Không, kêu cậu tới là để xin lỗi.”
Trên mặt hắn hiện ra biểu cảm áy náy, giọng điệu dịu dàng: “Anh nghe nói gần đây có lời đồn về hai chúng ta, còn có người gây phiền toái cho cậu, làm cậu phiền lòng rồi, anh không biết nên đền bù thế nào.”
Cẩu Đông Tây vừa cắn hạt dưa vừa ba la bô lô với Tô Dật Thuần: “Thuần Thuần à, anh xem đi, đám sở khanh đều như thế này, anh phải sáng mắt lên.”
Tô Dật Thuần nhìn Tần Thiển Tự, khuôn mặt cũng coi là hơn người, khó trách nhiều người thích hắn như vậy, hiện tại gương mặt này đầy vẻ hối lỗi, chau mày, môi mỏng mím chặt, trông cũng khá đáng thương.
Nếu cậu không phải đàn ông, có khi sẽ mềm lòng.
Tô Dật Thuần là đầy bụng mưu kế, giả mù sa mưa mà khuyên hắn: “Không có đâu, tôi còn sợ học trưởng sẽ bởi vì chuyện này mà phiền não, tôi không sao…”
Cậu nói xong, trong lòng không khỏi nôn mửa một chút, tiện thể tế cái cốt truyện máu chó này của Cẩu Đông Tây trận, hận không thể cho nó một trận nhừ tử, tịch thu hết hạt dưa của nó.
Cẩu Đông Tây bị mắng đến ấm ức, lại không có việc gì để làm, đành phải theo Tô Dật Thuần nói cùng nhau mắng Tần Thiển tự, thuận tiện ném hạt dưa ăn dở vào thùng rác.
Tần Thiển Tự nghe xong Tô Dật Thuần nói, ánh mắt sáng lên, trên mặt không hiện nhưng đã mở cờ trong bụng.
Tô Dật Thuần đối diện với hắn, lặng lẽ cười nhạt.
Cậu cúi đầu, niết lòng bàn tay.
Cậu cực kỳ thích cảm giác săn giết con mồi này.
Mà quan trọng là chính con mồi không hề hay biết nó đã rơi vào bẫy.
Sau khi rời khỏi tiệm trà sữa, Tô Dật Thuần đi bộ về nhà, trên đường đi, cậu vào nhóm “Tổ chức tuyệt mật” nhắn một hàng icon nôn mửa.
Mọi người “???” Hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Ôn Mãn Thanh khác người hỏi cậu có phải có bầu rồi không.
Tô Dật Thuần muốn đấm cho cậu ta một trận.
【 Sếp Thuần là bố cậu: Ôn cẩu, ngày mai tới trường sớm, ba ba tìm cậu có việc. 】
【 Ôn Mãn Thanh thân là B chí là A: Ba ba, con sai rồi, con xin lỗi. 】
Tô Dật Thuần nhét điện thoại vào túi, đeo cặp sách ngắm nhìn hai bên đường.
Bình thường cậu có xe đưa đi đón về, cho nên ít khi có thời gian ngắm nhìn đường phố như này.
Từ cổng trường quẹo phải đi thêm m, là có thể thấy một nhà tiệm cà phê, bên trong có một con mèo màu vàng, ngồi xổm trước cửa tiệm, nhìn mọi người bằng ánh mắt phán xét.
Tô Dật Thuần đi ngang qua vô tình bắt gặp ánh mắt nó, một người một mèo cách cửa kính nhìn nhau, mèo ta cào cào cửa, Tô Dật Thuần do dự một chút, đẩy cửa ra gãi gáy cổ nó.
Cẩu Đông Tây so với cậu thì thích thú hơn nhiều, nó cực kì thích động vật nhỏ lông xù xù, thấy mèo liền bắt đầu hú hét, ồn đến mức Tô Dật Thuần khổ không nói nổi.
Hẳn là kỹ thuật gãi của Tô Dật Thuần khá ưng bụng mèo, hoàng thượng được sờ sướng rồi ễnh bụng ra,, híp một con mắt nhìn chằm chằm Tô Dật Thuần.
Sen kia, trẫm ban ân huệ, cho phép ngươi sờ.
Chủ tiệm là một nữ Alpha xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo vén lên, lộ ra cánh tay xăm một câu tâm kinh, bên tai cài một cái bật lửa.
“Nó rất ít khi thân thiết với người khác.”
Tô Dật Thuần nghe thấy giọng của bà chủ, quay đầu lại nhìn.
Đường Tâm cảm thấy cậu trai trước mắt trông vừa ngốc vừa ngây thơ lại đáng yêu.
“Nó thích cậu đấy, cũng coi như là có duyên, vào đi, tôi mời cậu uống ly cà phê.”
Đỗ Hàn Sương hôm nay về nhà sớm.
Vốn dĩ tối nay hắn có một buổi xã giao, nhưng bị hắn lùi lại, kết quả khi trở về lại không thấy Tô Dật Thuần đâu.
Dì Vương thấy hắn trở về, nhìn quanh hắn, hỏi: “Thuần Thuần không trở về à?”
Đỗ Hàn Sương ngẩn người, chần chờ một lát trả lời: “Vẫn chưa về ạ, cậu ấy bảo hôm nay đến thư viện ôn tập nên sẽ tự đi về. ”
Dù mọi người trong nhà đều sợ Đỗ Hàn Sương, nhưng dì Vương đã trông nom Đỗ Hàn Sương từ nhỏ, coi hắn như con mình. Bình thường chuyện lớn nhỏ dì đều quan tâm hỏi han hắn một hai câu, nếu hắn làm sai còn bị mắng.
Nhưng mà hiện tại Đỗ Hàn Sương đã thất sủng, trong lòng dì Vương thẩm chỉ có Tô Dật Thuần mà thôi.
Thấy dì không vui, Đỗ Hàn Sương nhanh chân chủ động đi tìm Tô Dật Thuần.
Tô Dật Thuần ngồi trong góc tiệm cà phê, nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt.
Hương cà phê đậm đà tinh khiết phiêu đãng trong không khí, cậu nhìn chằm chằm ly cà phê trái tim, hỏi Cẩu Đông Tây: “Tôi đang bị thả thính đấy à?”
Cẩu Đông Tây không dám trả lời, nó trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nói gì.
Mèo vàng lười biếng mò đến bên cạnh Tô Dật Thuần, mềm mại meo một tiếng, hai chiếc măng cụt bấu lấy ống quần của Tô Dật Thuần, hiển nhiên là vô cùng vừa lòng với kỹ thuật gãi của tên sen này.
Tô Dật Thuần ôm mèo lên đùi mình, ngước lên đối diện với ánh mắt của Đường Tâm. Nữ Alpha diễm lệ ngậm thuốc lá, nhếch miệng, lia mắt ý bảo cậu xem dưới đáy cốc cà phê.
Tô Dật Thuần tò mò nhấc ly cà phê lên, thấy dưới đáy ly kẹp một tờ giấy.
Vết son môi ở trên mặt giấy vô cùng chói mắt, bên cạnh còn có tên và số điện thoại.
“Đường Tâm.”
Tô Dật Thuần nghĩ thầm, thẳng thắn ghê, này còn không phải là thả thính à.
Cẩu Đông Tây kích động hơn nhiều, giọng điệu nó y hệt oán phụ.
“Anh có đừng tin đám Alpha này, nhất là nữ Alpha, nhìn qua lịch sự nhã nhặn, nhưng trong đầu bọn đều là đu đu , bọn họ không phải thích anh đâu, họ chỉ thèm khát thân thể anh thôi!”
Tô Dật Thuần đang không biết phản ứng như thế nào thì bỗng thấy điện thoại trong túi rung lên.
【 Đỗ Hàn Sương: Cậu ở đâu. 】
Người đàn ông này trước giờ vẫn lạnh lùng như vậy, vừa lãnh đạm vừa xa cách, mặc dù bây giờ Tô Dật Thuần có thể nói chuyện với hắn, nhưng thường xuyên cảm thấy hắn vô tình.
Tô Dật Thuần gửi định vị cho hắn, suy nghĩ một hồi, quyết định lưu lại số điện thoại của Đường Tâm, lời mời kết bạn vừa gửi đã thấy được chấp nhận.
Trong tiệm cà phê không nhiều người, mùa hè đêm ngắn ngày dài, mặc dù đã giờ, trời vẫn còn sáng, bầu trời nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ.
Âm nhạc nhẹ nhàng, thư giãn, không có việc gì làm, Tô Dật Thuần lấy sách chính trị tiếp tục ôn tập.
Khi Đỗ Hàn Sương tới liền thấy Tô Dật Thuần trong ngực ôm mèo, nghiêm túc xem sách chính trị.
Quàng thượng ngủ đến say mê, nằm thành hình chữ X trên đùi Tô Dật Thuần, Đỗ Hàn Sương đẩy cửa, đi đến chỗ Tô Dật Thuần.
“Đi thôi, về nhà.”
Mãi đến khi hắn nói, Tô Dật Thuần mới phát hiện ra.
Đỗ Hàn Sương hôm nay không mặc tây trang, trông không còn nghiêm trang như trước, hắn mặc áo phông rộng và quần short qua gối, lộ ra một đoạn bắp chân vừa dài vừa khỏe khoắn.
Người này nổi loạn từ trong xương cốt, nhưng trên người lại tràn ngập hương vị đàn ông khiến người ta không thể cưỡng lại.
Tô Dật Thuần không rõ là do hormone hay là tin tức tố, tim anh đập hơi nhanh rồi.
Tô Dật Thuần dọn dẹp cặp sách, đi theo Đỗ Hàn Sương, quàng thượng tỉnh liền mè nheo Tô Dật Thuần không cho cậu đi, kêu meo meo đến là đáng thương, Tô Dật Thuần dỗ nó mãi mà không được, vẫn là nhờ Đường Tâm ra tay cứu vớt.
Hai Alpha đối mặt, Đỗ Hàn Sương theo bản năng che chắn Tô Dật Thuần, không cho kẻ khác nhìn.
Đường Tâm biểu tình vi diệu, khiêu khích liếc về phía Tô Dật Thuần, lại liếc Đỗ Hàn Sương.
Tô Dật Thuần không biết bọn họ âm thầm tranh đấu, đi đến ven đường nhìn mãi không tìm thấy xe, bị Đỗ Hàn Sương túm quai cặp xách tới trước một chiếc motor.
Chiếc motor xinh đẹp có thể khiến bất cứ tên mê tốc độ nào trở nên điên cuồng, Tô Dật Thuần nhìn đến ngu người.
Đây là chiếc xe trong mơ của cậu.
Harley Davidson.
Đỗ Hàn Sương đưa mũ bảo hiểm cho cậu thì bị tóm góc áo.
“Đỗ ca…”
Tô Dật Thuần giọng nói nịnh nọt, ánh mắt sáng lấp lánh, cả người đều đang nói “Tôi có việc nhờ anh”.
Đỗ Hàn Sương hiếm thấy cậu như vậy, đôi mắt hiếm khi có ý cười.
Hắn nhướng mày, hỏi: “Muốn cái gì?”
“Tôi muốn lái chiếc xe này…”
Yêu cầu này có hơi bất ngờ nhưng Đỗ Hàn Sương cũng không ngăn cản, chỉ hỏi cậu có biết lái hay không, nghe cậu khẳng định thì ném chìa khóa cho cậu rồi ngồi lên yên sau.
Tô Dật Thuần vặn ga, nghe tiếng motor gầm rú, máu trong người sôi sùng sục, chửi một tiếng, vội cầm tay Đỗ Hàn Sương đặt lên eo mình.
“Đi thôi, ca ca đưa cậu về nhà!”
Đỗ Hàn Sương ôm eo nhỏ, cảm thấy ôm eo một Omega không ổn lắm.
Mùi hương của Tô Dật Thuần quẩn quanh chóp mũi hắn, khiến hắn lơ đãng thả một chút tin tức tố gỗ đàn hương, làm người ta lâng lâng.
Thiếu niên trước mặt đang cực hưng phấn, Đỗ Hàn Sương cảm nhận được eo bụng Tô Dật Thuần căng chặt, tim đập nhanh, adrenalin tăng vọt. Hắn im lặng ôm chặt eo cậu.
Xe máy rít gào rong ruổi trên đường phố trống trải, giữa chạng vạng ngày hè nóng bỏng đạt được cơn gió mát lành.
Tháng chín mùa hè ngày ấy, hai người họ tắm trong nắng chiều cùng ngồi chung một chiếc motor về nhà.
- -----------------------
Ba Đỗ hot quá AAAAA Tui chớt mất