Kỳ phát tình qua đi, Tô Dật Thuần vui sướng đến trường.
Cậu là người không thích nhàn rỗi.
Mỗi ngày phải ngồi im trong nhà chẳng khác nào ngồi tù, đành phải vừa tự học vừa ra vườn chăm hoa.
Rốt cục cũng qua được mấy ngày này.
Đỗ Hàn Sương ban đầu không biết cậu làm gì trong vườn.
Một hôm hắn đi sửa xích đu thì phát hiện bên cạnh cây nguyệt quý có một mầm tỏi mới nhú.
Chờ đến ngày có thể đi học, Tô Dật Thuần đeo cặp sách, cảm giác như người nguyên thủy mười mấy năm không ra khỏi hang, suýt thì nước mắt như mưa.
Chú Trần mặt cool đưa cậu đến trường.
Ngồi trên xe, Tô Dật Thuần không ngừng ngó ra ngoài cửa xe, cảnh vật quen thuộc nay lại trở nên mới mẻ đến lạ.
Ôn Mãn Thanh hì hục nhét đồ ăn vặt vào ngăn bàn của Tô Dật Thuần, Lâm Uyển làm một hộp bánh tart trứng, Y Ninh chuẩn bị một túi kẹo to, ngay cả Tô Hàng cũng lén lút bỏ vào ngăn bàn cậu một hộp sữa đậu nành.
Y Ninh lấy sách tiếng Anh ra ôn bài buổi sớm, Ôn Mãn Thanh ngồi bên cạnh, cầm bút viết lên bàn Tô Dật Thuần.
Cô nhóc nghiêng đầu nhìn, cười nói: "Chữ cậu đẹp đấy."
"Thật hả?" Cậu nhóc lập tức đỏ mặt, ngại ngùng không dám nhìn sang, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tháng mùa đông, cảnh vật đìu hiu.
Còn Tô Dật Thuần thì đang tung tăng tới tường, cậu cảm thấy làn gió lạnh buốt thổi qua cũng thật đáng yêu.
Cậu vừa bước vào phòng học, đám nam sinh lập tức hú hét, tình cảnh không khác gì lạc trong một bầy khỉ giữa rừng rậm.
"Sếp Thuần đã trở lại!" Ôn Mãn Thanh mồm ngoác đến tận mang tai, nghênh ngang đến gần: "Đến mà xem đại gia đây mua cho ông cái gì này."
Tô Dật Thuần ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, nhìn đồ đạc đầy bàn, hai mắt rưng rưng: "Cảm ơn mọi người".
Cậu chưa kịp lệ nóng doanh tròng thì bị Cẩu Đông Tây cắt ngang: "Tinh tinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt chi nhánh cốt truyện Tôi mới là vạn nhân mê đích thực ! XIn ký chủ tiếp tục cố gắng.
Hú la hú la!"
Nước mắt cậu lập tức chảy ngược vào trong, âm thanh Hú la hú la không ngừng vang vọng trong đầu cậu, Tô Dật Thuần thở dài một hơi, ngồi xuống xem đồ mọi người tặng, còn có giấy ghi chú.
Ôn Mãn Thanh viết một bài văn gần chữ, khái quát thì là cậu ta muốn làm cha cậu.
Lâm Uyên thì rất lo cho cậu, vì đều là Omega, cô dặn cậu phải chú ý rất nhiều điều.
Tô Dật Thuần rất cảm động, nhưng cầm hộp thuốc tránh thai trong tay, chút cảm động này lập tức bay biến.
"Không biết Đỗ Hàn Sương có mua thuốc hay thực hiện các biện pháp phòng tránh không, thôi tôi cứ mua cho chắc ăn vậy, cẩn thận vẫn hơn."
Tô Dật Thuần:......
Cậu nhét hộp thuốc kia xuống đáy cặp sách, lập tức nhắn tin cho Lâm Uyển.
【 Tô Dật Thuần:????? 】
【Mỹ nữ không tên:? 】
【 Tô Dật Thuần: Bà mua cho tôi cái gì đấy hả? 】
【 Mỹ nữ không tên: Đồ hữu dụng đó 】
【 Tô Dật Thuần: Tôi không có...!với hắn.
U là trời ơi, tức chết được, bà nghĩ tôi ở lì trong nhà suốt mấy ngày để làm gì hả?】
【 Mỹ nữ không tên: Thì ông nghỉ lâu quá nên tôi mới tưởng.
Bình thường Omega phát tình chỉ có ba ngày, chỉ khi Omega bum bà là bum với Alpha thì mới lâu như vậy.
Hai người không làm gì á? Tại sao? Đỗ Hàn Sương không được? 】
【 Tô Dật Thuần:...!】
【 Tô Dật Thuần: Tôi bị sốt, ở nhà nghỉ ngơi thôi.
】
【 Mỹ nữ không tên: Má, thế ông còn không đi quyến rũ hắn đi.】
【 Mỹ nữ không tên: Đánh dấu tạm thời cũng không có, là do ông kém quá hả? Tin tức tố của ông thơm lắm mà.
】
Tô Dật Thuần không muốn bàn chuyện này với một cô nhóc tuổi, cậu nhắn trả dấu chấm cạn lời rồi bỏ chạy, chuẩn bị về nhà sẽ cất kỹ hộp thuốc tránh thai kia đi.
Cuộc sống thật khó khăn.
Đỗ Hàn Sương hôm nay công việc bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian đi tìm Bùi Thiếu Bạch.
Sau bữa cơm hôm đó, hai người chưa gặp lại, lần này nhờ Bùi Thiếu Bạch giúp đỡ, hai người hẹn gặp nhau ở phòng làm việc của anh ta.
Đỗ Hàn Sương tự mình lái xe đến địa chỉ hẹn trước.
Chuông cửa vang lên, người mở không phải là Bùi Thiếu Bạch, mà là một Alpha khí chất vô cùng mạnh mẽ, cường thế.
Người này có mày kiếm mắt sáng, trông mặt mày buồn bực, hai mắt nhìn chằm chằm Đỗ Hàn Sương, tin tức tố cũng như là muốn nổ tung, túm lại là vô cùng giận dữ.
Alpha trời sinh rất nhạy cảm với tin tức tố của đồng loại, hai tên ở cạnh nhau không khác gì hai thùng thuốc nổ, có thể banh chành bất cứ lúc nào.
Đỗ Hàn Sương mặt ngoài nhàn nhã ung dung, nhưng hắn cũng không phải người có tính tình tốt, không khỏi hơi khó chịu.
Hai người đối chọi nhau, một câu không nói, không khí càng ngày càng nghiêm trọng, mu bàn tay Đỗ Hàn Sương đẫ nổi gân xanh gân xanh, sắc mặt đen kịt.
"Vịnh Khê, ai tới vậy?"
Bùi Thiếu Bạch mặc đồ thoải mái ở nhà đi tới, thấy hai Alpha đứng trước cửa liền lờ mờ đoán ra, anh vội vàng tiếp đón Đỗ Hàn Sương: "Hàn Sương, ông vào đi, Vịnh Khê, anh đi pha trà cho em."
Đàm Vịnh Khê hung tợn trừng mắt liếc Đỗ Hàn Sương một cái rồi xoay người đi vào phòng bếp, sập cửa cái rầm, Bùi Thiếu Bạch khẽ thở dài: "Tính tình anh ấy chính là như thế, ông đừng để ý."
Não tui: Đàm Vĩnh Hưng??
"Anh ta là hôn phu của cậu à?" Đỗ Hàn Sương ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm mô hình đã ra dáng, chớp mắt: "Chính là cái này à?"
"Ừm, tôi làm gần xong rồi." Hai người ngồi xuống, không khí hòa thuận, nhưng Đàm Vịnh Khê vừa đến, xung quanh liền như muốn nổ.
"Anh có chuyện gì?"
Đỗ Hàn Sương nắm chặt tay, không cẩn thận bóp nát chén trà, Bùi Thiếu Bạch nheo mắt, túm mỏ Đàm Vịnh Khê lại rồi véo eo hắn ta.
Anh nhanh chóng đưa khăn tay cho Đỗ Hàn Sương rồi quay sang mắng Đàm Vịnh Khê: "Anh đối xử với khách thế à? Người ta nhờ làm quà sinh nhật cho em trai, có chút chuyện như vậy mà anh cũng để bụng hả?"
Bùi Thiếu Bạch nói rất nhỏ, nhưng Đỗ Hàn Sương vẫn nghe thấy, hắn thong thả lau khổ nước trên tay rồi lắc đầu phản bác: "Không phải em trai."
"Là người yêu của tôi."
Đỗ Hàn Sương ở trong phòng làm việc của Bùi Thiếu Bạch cả buổi chiều, lúc rời đi vừa đúng giờ tan học, hắn liền gọi cho chú Trần để tự mình đi đón Tô Dật Thuần.
Cổng trường lúc nào cũng náo nhiệt, học sinh tốp năm tốp ba về nhà, nam sinh láo nháo một đoàn, nữ sinh tay nắm tay đi tới các cửa hàng bên cạnh.
Đỗ Hàn Sương cúi đầu nhìn đồng hồ, đợi một lát liền thấy Tô Dật Thuần tay xách nách mang đi ra.
Bên cạnh cậu còn có một cô gái tóc xõa ngang vai, nắm tay áo cậu làm nũng.
Tô Dật Thuần đành chiều cổ, nhìn theo cổ rời đi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tâm tình lập tức rơi xuống đáy, Đỗ Hàn Sương nhìn chằm chằm thiếu niên kia, tức muốn phun khói.
Quả nhiên là không nên để cậu ra ngoài, hở ra một cái là đi quyến rũ người khác.
Tô Dật Thuần tạm biệt Lâm Uyển, phải hứa mãi là sẽ không vứt thuốc cô ấy tặng, cậu vừa quay đầu đã thấy Đỗ Hàn Sương mặt lạnh ngồi trong xe.
Khóe miệng cậu không khống chế được cong lên, chạy tới chỗ của hắn, gõ cửa xe.
Hắn hạ cửa sổ xe xuống, mặt mày lạnh lùng nhưng nhìn thấy nụ cười của ai kia lại không nhịn được vui vẻ.
"Gõ cửa làm gì, đi lên mau."
"Anh hung dữ cái gì chứ, hai hôm trước anh còn dịu dàng lắm mà."
Tô Dật Thuần ngồi ở ghế phụ gào lên, lục trong đống đồ ăn vặt ra một viên kẹo: "Ăn không?"
"Không ăn, ngọt lắm." Đỗ Hàn Sương vẫn xị mặt, Tô Dật Thuần nhận ra hắn đang giận nhưng không biết hắn giận cái gì đành hỏi lại: "Không ăn thật à? Thật?"
Trước mặt là đèn đỏ, hắn dừng xe lại quay sang nhìn cậu: "Không có tay."
"Để em đút cho."
Tô Dật Thuần lột bỏ vỏ rồi đưa đến miệng hắn.
Đáy mắt Đỗ Hàn Sương hiện một tia ý cười, nhưng không quá rõ ràng, hắn cúi đầu ngậm lấy viên kẹo kia, đã thế còn liếm ngón tay cậu.
Tay Omega run run, xấu hổ nắm chặt tay, Đỗ Hàn Sương thấy rõ hai tai cậu đã đỏ rực, mà còn làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Cái Đệt, Cẩu Đông Tây! Hắn vừa liếm tôi!" Tô Dật Thuần gào lên trong đầu, Cẩu Đông Tây cũng hớn hở không kém: "Thấy rồi thấy rồi! Là thật đó.
Cái đệt đệt, tay cũng liếm rồi, bước tiếp theo sẽ xé quần áo nhanh thôi, thuốc của Lâm Uyển tối nay là dùng rồi phải không?"
Tô Dật Thuần cạn lời, suy nghĩ của hệ thống thật sự còn nhanh hơn tốc độ out zoom của học sinh nữa, suy một ra mười, trí tưởng tượng phong phú khôn tả, làm cậu cũng không khỏi bồn chồn.
Về đến nhà, Tô Dật Thuần vui sướng chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối với dì Vương, cặp sách và bánh kẹo đem về cũng tiện tay quăng sang một bên, hoàn toàn không đoái hoài gì.
Đỗ Hàn Sương đi phía sau giúp cậu nhặt đồ đem lên phòng, vô tình thấy hộp thuốc nào đó lẫn trong đống bánh kẹo.
Tô Dật Thuần lên phòng, ai ngờ vừa đẩy cửa đã thấy Đỗ Hàn Sương cầm hộp thuốc tránh thai trời đánh kia.
"Đựu" Cẩu Đông Tây nhịn không được cảm thán: "Thật sự là còn kinh khủng hơn bị bắt gian tại trận nữa."
Tô Dật Thuần "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Đây nhất định chỉ là mơ thôi..