An An cùng thầy y tế đồng loạt quay mặt về nơi phát ra giọng nói, Ivan Akiyama với vẻ mặt không cảm xúc, nói trắng ra chính là mặt đơ đấy, đứng dựa vai vào cửa phòng. Khi nhìn thấy cảnh này trong đầu An An chỉ có duy nhất một ý nghĩ ‘Chết tiệt, chỉ đứng dựa cửa thôi mà có cần phải đẹp đến như vậy không? Mà đối tượng lại chỉ mới là 1 thằng nhóc 13 tuổi thôi đấy, vẫn còn chưa phát triển đầy đủ mà sức sát thương đã lớn như vầy rồi. Đợi thêm vài năm nữa chắc…AAA, mau kiềm chế máu sắc nữ của mày lại đi An An.’ Sau một hồi tự sỉ vả thầm trong lòng xong, An An giật mình nhìn quanh, thì thầy y tế đã biến mất hồi nào, chỉ cònIvan đang lấy hộp cứu thươngtừ trong gầm tủ ra.
Cậu ta đặt hộp cứu thương lên bàn rồi ngồi xuống sofa, sau đó xoay qua nhìn cô, vẻ mặt rất có ý bảo ‘Lại đây! Nhanh!’. An An bẽn lẽn bước lại gần rồi ngồi xuống ở ghế phụ kế bên, cô có cảm giác mình rất giống con cún nhỏ ( 'Д` ). Sau đó, sau đó là một khoảng không im lặng đến đáng sợ, An An nhìn đồng hồ, sàn nhà, trần nhà, cửa sổ chỗ nào cũng nhìn chỉ trừ một nơi. Khi An An sắp không chịu nổi sựtra tấn này nữa mà muốn 'bùng cháy' thì một cuốn sách nhỏ xuất hiện trước mặt cô, kèm theo lời dặn dò phát ra từ cái nơi mà cô không dám nhìn.
“Đây là sách lý thuyết, về đọc tất cả nội dung, buổi thứ 5 sẽ kiểm tra. Còn bây giờ chúng ta sẽ học nhận biết các dụng cụ sơ cứu.”
A, đây là câu dài nhất từ trước tới giờ cậu ta nói với cô đấy, ôi, chất giọng thiếu niên khàn khàn do dậy thì này nghe mới hay làm sao, thật là… ‘Bốp!’ – Một tiếng động thanh thúy vang lên, tiếng động này được tạo ra khi lòng bàn tay gặp da mặt. Vâng, An An đã tự tát mình trước mặt nam chính, người hiện đang nhìn An An với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. An An tự rủa thầm trong lòng ‘Mình đang mơ cái gì vậy trời mau tỉnh lại. Mặc dù là soái ca nhưng là trẻ vị thành niên đó trời ơi, mơ mộng cái quái gì!’. Sau khi tự kiểm điểm bản thân xong, An An ngước mặt lên nhìn người đối diện mình cười hi hi nói
“Xin lỗi, tự nhiên thấy ngứa da mặt quá nên… làm cho cậu giật mình rồi. Thỉnh thoảng mình hay làm vậy lắm, chứ gãi ngứa bình thường không đã chút nào.” – Ôi, cô muốn đậu hủ về đập đầu tự vẫn quá, thật là mất hình tượng mà. Da mặt An An rất mỏng lại thêm khi nãy bị ăn tát nên bây giờ mặt của cô rất đỏ, khiến cho ai đó im lặng nãy giờ rất hiếu kì muốn làm thử vài thí nghiệm. Nhưng cảm thấy bây giờ chưa phải là lúc nên đành phải kiềm nén lại đợi sau này mới tính tiếp.
Tiết học sơ cứu ngày hôm đó diễn ra trong bầu không khí rất im lặng, ngoài giọng nói giải thích những thứ dụng cụ của Ivan ra thì chỉ nghe được tiếng tik tok của đồng hồ mà thôi. Sau 30 phút tưởng dài như vô tận, Ivan mới mở miệng nói “Hôm nay tới đây thôi, cô về nhà xem kĩ lại trong sách hướng dẫn là được, bữa sau chúng ta sẽ bắt đầu thực hành.” – Nghe tiết học này kết thúc An An mới thấy mừng gì đâu đi ấy, cô vội vàng thu dọn đồ, nói tạm biệt rồi ba chân bốn cẳng phóng thẳng ra ngoài. Tiếc là chân của cô so với ai đó ngắn hơn rất nhiều, mới đi được ba bước đã bị túm quay lại.
Lúc này tên nhóc Ivan đang nắm cổ tay của cô, vẻ mặt hết sức âm lãnh, nhưng quan trọng hơn khoảng cách giữa cả hai quá gần. Gần đến nỗi An An thậm chí có thể thấy rõ nốt ruồi son ngay cuối chân mày trái của cậu ta luôn à. Nếu mà để cho mấy nàng fan cuồng thấy được, chắc chắn về sau cô sẽ khó sống, khỏi cần về sau có thể ngay ngày mai cô sẽ bị đánh hội đồng luôn chứ chả đùa. An An dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra được mà hình như còn có xu hướng làm cho cái nắm tay kia ngày càng siết chặt. Cảm thấy cổ tay mà còn tiếp tục bị nắm chặt như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện vết bầm, An An không vùng vẫy nữa, hít thở sâu rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt của kẻ đầu sỏ làm đau cô mà nói.
“Cậu muốn gì mới chịu buông tay ra đây?”
“Tại sao lại bỏ chạy? …Rất sợ tôi sao?” – Kèm theo là một nụ cười nhếch môi nhìn thật là soái… ý nhầm, nhìn thật là đểu mới đúng chứ. Cái máu hám zai này của cô thật là đáng sợ mà. Sau khi tự sỉ vả thầm bản thân lần thứ n+1 xong, An An ngước lên đối mặt với tên đầu sỏ khiến cô đứng ngồi không yên mà tuôn một tràn.
“Đúng, tôi sợ đó, nhưng tôi là sợ cái đám fan club của cậu kìa. Nếu để họ nhìn thấy cảnh chúng ta 'thân thiết' như thế này thì họ sẽ đem tôi đi thủ tiêu mất thôi!” – Cái nỗi sợ này là hoàn toàn có căn cứ vì cả hai đang đứng ngay hành lang nối liền giữa phòng y tế với thư viện. Mà thư viện thì lúc nào cũng đông người, chỉ cần một người nhìn thấy thì ngày mai toàn trường đều biết hết (TT^TT)
An An vừa dứt lời, thì lập tức cô bị kéo vào trong phòng y tế, ‘CLICK’ – tiếng cửa phòng bị khóa vang lên. Rồi trong nháy mắt An An đã bị kéo tới đứng bên cạnh chiếc giường King size số 1, rèm được thả xuống, tạo thành một không gian kín riêng biệt. Nếu không phải An An biết trước tên nhóc này có thiên hướng BL thì chắc bây giờ cô cũng ăn kha khá dưa bở rồi. Vì theo kinh nghiệm đọc truyện của cô thì phòng y tế là nơi lý tưởng cho các cặp đôi hoạt động ví như tâm tình, âu yếm, hôn hít, thậm chíH.
Nhưng mà cũng thật kì quặc, 45 phút trước cả hai ngay cả câu chào hỏi cũng không nói, vậy mà bây giờ lại kéo nhau vào chỗ không người để ‘tâm sự’ thế này thì có phải là tiến triển quá nhanh không? An An còn đang mơ màng trong suy nghĩ của mình thì nghe Ivan lên tiếng.
“Trở thành bạn gái của tôi!” - Ầm, sét đánh ngang tai của An An. Có phải cô nghe lầm không ta, chắc chắn là nghe lầm rồi. Không thể nào nam chính ‘đại công’ lại được bẻ thẳng lẹ như vậy? Cô còn chưa có làm gì mà?
“Ha… haha, cậu đừng giỡn mà, mặt cậu không hợp để giỡn kiểu này đâu.”
“Là làm bạn gái theo hợp đồng.” – Đùng, sét đánh lần 2, đây không phải là kiểu tình tiết cẩu huyết phổ biến trong ngôn tình, manga đó sao? Hợp đồng tình nhân a.
“Cậu… cậu muốn tôi giả làm bạn gái của cậu ư? Tại sao phải làm vậy và tại sao lại là tôi chứ?” – Không lẽ tên này thích kiểu loli…. ặc ặc.
“Hỏi thật nhiều, chỉ cần nói ‘đồng ý’ là được rồi.” – Gì? Ngay cả sự lựa chọn cô cũng không có sao?
An An đang tính mở miệng phản đối thì bị kéo thẳng vào vòng ngực của ai đó, sức kéo rất mạnh cộng thêm lực hút Trái Đất khiến cho cô mất thăng bằng ngã đè lên Ivan. May mà phía sau là giường, nên cả hai đều nằm bẹp trên đó,khi cô hoàn hồn bật dậy thì 1 chiếc điện thoại được đưa ra trước mặt cô. Trên màn hình điện thoại là ảnh của cô và Ivan nằm trên giường với tư thế ‘nữ trên nam dưới’, mặt cô thì bị tóc che nhưng mặt của Ivan thì hiện rất rõ và… rất cảm xúc. Nhìn bức hình này, An An cảm thấy cô xong đời rồi, định nhào tới giành chiếc điện thoại nhưng rất nhanh một bàn tay khác ấn lên trán cô giữ khoảng cách không cho cô lại gần. An An hận hiện tại mình chỉ cao có 1m4 tay ngắn, chân ngắn không đấu lại cái tên 1m6 kia.
“Nếu bây giờ tôi gửi bức ảnh này cho tòa soạn báo của trường thì chắc sẽ lên trang nhất ngày mai nhỉ?” – Một câu này làm cho An An đứng hình. An An, cô ngày hôm nay lại chịu thua một thằng nhóc 13 tuổi, thật là nhục nhã quá đi. Nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, cô mới chua sót gằn giọng nói từng chữ một.
“Được, tôi đồng ý làm bạn gái giả của cậu nhưng phải có hợp đồng rõ ràng, ok?”
“Ok. Vậy bây giờ… chúng ta cùng nhau bàn thảo các điều khoản trong hợp đồng nào!” – Kèm theo một nụ cười mỉm chi đầy ẩn ý.
An An cùng thầy y tế đồng loạt quay mặt về nơi phát ra giọng nói, Ivan Akiyama với vẻ mặt không cảm xúc, nói trắng ra chính là mặt đơ đấy, đứng dựa vai vào cửa phòng. Khi nhìn thấy cảnh này trong đầu An An chỉ có duy nhất một ý nghĩ ‘Chết tiệt, chỉ đứng dựa cửa thôi mà có cần phải đẹp đến như vậy không? Mà đối tượng lại chỉ mới là 1 thằng nhóc 13 tuổi thôi đấy, vẫn còn chưa phát triển đầy đủ mà sức sát thương đã lớn như vầy rồi. Đợi thêm vài năm nữa chắc…AAA, mau kiềm chế máu sắc nữ của mày lại đi An An.’ Sau một hồi tự sỉ vả thầm trong lòng xong, An An giật mình nhìn quanh, thì thầy y tế đã biến mất hồi nào, chỉ cònIvan đang lấy hộp cứu thươngtừ trong gầm tủ ra.
Cậu ta đặt hộp cứu thương lên bàn rồi ngồi xuống sofa, sau đó xoay qua nhìn cô, vẻ mặt rất có ý bảo ‘Lại đây! Nhanh!’. An An bẽn lẽn bước lại gần rồi ngồi xuống ở ghế phụ kế bên, cô có cảm giác mình rất giống con cún nhỏ ( 'Д` ). Sau đó, sau đó là một khoảng không im lặng đến đáng sợ, An An nhìn đồng hồ, sàn nhà, trần nhà, cửa sổ chỗ nào cũng nhìn chỉ trừ một nơi. Khi An An sắp không chịu nổi sựtra tấn này nữa mà muốn 'bùng cháy' thì một cuốn sách nhỏ xuất hiện trước mặt cô, kèm theo lời dặn dò phát ra từ cái nơi mà cô không dám nhìn.
“Đây là sách lý thuyết, về đọc tất cả nội dung, buổi thứ 5 sẽ kiểm tra. Còn bây giờ chúng ta sẽ học nhận biết các dụng cụ sơ cứu.”
A, đây là câu dài nhất từ trước tới giờ cậu ta nói với cô đấy, ôi, chất giọng thiếu niên khàn khàn do dậy thì này nghe mới hay làm sao, thật là… ‘Bốp!’ – Một tiếng động thanh thúy vang lên, tiếng động này được tạo ra khi lòng bàn tay gặp da mặt. Vâng, An An đã tự tát mình trước mặt nam chính, người hiện đang nhìn An An với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. An An tự rủa thầm trong lòng ‘Mình đang mơ cái gì vậy trời mau tỉnh lại. Mặc dù là soái ca nhưng là trẻ vị thành niên đó trời ơi, mơ mộng cái quái gì!’. Sau khi tự kiểm điểm bản thân xong, An An ngước mặt lên nhìn người đối diện mình cười hi hi nói
“Xin lỗi, tự nhiên thấy ngứa da mặt quá nên… làm cho cậu giật mình rồi. Thỉnh thoảng mình hay làm vậy lắm, chứ gãi ngứa bình thường không đã chút nào.” – Ôi, cô muốn đậu hủ về đập đầu tự vẫn quá, thật là mất hình tượng mà. Da mặt An An rất mỏng lại thêm khi nãy bị ăn tát nên bây giờ mặt của cô rất đỏ, khiến cho ai đó im lặng nãy giờ rất hiếu kì muốn làm thử vài thí nghiệm. Nhưng cảm thấy bây giờ chưa phải là lúc nên đành phải kiềm nén lại đợi sau này mới tính tiếp.
Tiết học sơ cứu ngày hôm đó diễn ra trong bầu không khí rất im lặng, ngoài giọng nói giải thích những thứ dụng cụ của Ivan ra thì chỉ nghe được tiếng tik tok của đồng hồ mà thôi. Sau 30 phút tưởng dài như vô tận, Ivan mới mở miệng nói “Hôm nay tới đây thôi, cô về nhà xem kĩ lại trong sách hướng dẫn là được, bữa sau chúng ta sẽ bắt đầu thực hành.” – Nghe tiết học này kết thúc An An mới thấy mừng gì đâu đi ấy, cô vội vàng thu dọn đồ, nói tạm biệt rồi ba chân bốn cẳng phóng thẳng ra ngoài. Tiếc là chân của cô so với ai đó ngắn hơn rất nhiều, mới đi được ba bước đã bị túm quay lại.
Lúc này tên nhóc Ivan đang nắm cổ tay của cô, vẻ mặt hết sức âm lãnh, nhưng quan trọng hơn khoảng cách giữa cả hai quá gần. Gần đến nỗi An An thậm chí có thể thấy rõ nốt ruồi son ngay cuối chân mày trái của cậu ta luôn à. Nếu mà để cho mấy nàng fan cuồng thấy được, chắc chắn về sau cô sẽ khó sống, khỏi cần về sau có thể ngay ngày mai cô sẽ bị đánh hội đồng luôn chứ chả đùa. An An dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra được mà hình như còn có xu hướng làm cho cái nắm tay kia ngày càng siết chặt. Cảm thấy cổ tay mà còn tiếp tục bị nắm chặt như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện vết bầm, An An không vùng vẫy nữa, hít thở sâu rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt của kẻ đầu sỏ làm đau cô mà nói.
“Cậu muốn gì mới chịu buông tay ra đây?”
“Tại sao lại bỏ chạy? …Rất sợ tôi sao?” – Kèm theo là một nụ cười nhếch môi nhìn thật là soái… ý nhầm, nhìn thật là đểu mới đúng chứ. Cái máu hám zai này của cô thật là đáng sợ mà. Sau khi tự sỉ vả thầm bản thân lần thứ n+1 xong, An An ngước lên đối mặt với tên đầu sỏ khiến cô đứng ngồi không yên mà tuôn một tràn.
“Đúng, tôi sợ đó, nhưng tôi là sợ cái đám fan club của cậu kìa. Nếu để họ nhìn thấy cảnh chúng ta 'thân thiết' như thế này thì họ sẽ đem tôi đi thủ tiêu mất thôi!” – Cái nỗi sợ này là hoàn toàn có căn cứ vì cả hai đang đứng ngay hành lang nối liền giữa phòng y tế với thư viện. Mà thư viện thì lúc nào cũng đông người, chỉ cần một người nhìn thấy thì ngày mai toàn trường đều biết hết (TT^TT)
An An vừa dứt lời, thì lập tức cô bị kéo vào trong phòng y tế, ‘CLICK’ – tiếng cửa phòng bị khóa vang lên. Rồi trong nháy mắt An An đã bị kéo tới đứng bên cạnh chiếc giường King size số 1, rèm được thả xuống, tạo thành một không gian kín riêng biệt. Nếu không phải An An biết trước tên nhóc này có thiên hướng BL thì chắc bây giờ cô cũng ăn kha khá dưa bở rồi. Vì theo kinh nghiệm đọc truyện của cô thì phòng y tế là nơi lý tưởng cho các cặp đôi hoạt động ví như tâm tình, âu yếm, hôn hít, thậm chíH.
Nhưng mà cũng thật kì quặc, 45 phút trước cả hai ngay cả câu chào hỏi cũng không nói, vậy mà bây giờ lại kéo nhau vào chỗ không người để ‘tâm sự’ thế này thì có phải là tiến triển quá nhanh không? An An còn đang mơ màng trong suy nghĩ của mình thì nghe Ivan lên tiếng.
“Trở thành bạn gái của tôi!” - Ầm, sét đánh ngang tai của An An. Có phải cô nghe lầm không ta, chắc chắn là nghe lầm rồi. Không thể nào nam chính ‘đại công’ lại được bẻ thẳng lẹ như vậy? Cô còn chưa có làm gì mà?
“Ha… haha, cậu đừng giỡn mà, mặt cậu không hợp để giỡn kiểu này đâu.”
“Là làm bạn gái theo hợp đồng.” – Đùng, sét đánh lần 2, đây không phải là kiểu tình tiết cẩu huyết phổ biến trong ngôn tình, manga đó sao? Hợp đồng tình nhân a.
“Cậu… cậu muốn tôi giả làm bạn gái của cậu ư? Tại sao phải làm vậy và tại sao lại là tôi chứ?” – Không lẽ tên này thích kiểu loli…. ặc ặc.
“Hỏi thật nhiều, chỉ cần nói ‘đồng ý’ là được rồi.” – Gì? Ngay cả sự lựa chọn cô cũng không có sao?
An An đang tính mở miệng phản đối thì bị kéo thẳng vào vòng ngực của ai đó, sức kéo rất mạnh cộng thêm lực hút Trái Đất khiến cho cô mất thăng bằng ngã đè lên Ivan. May mà phía sau là giường, nên cả hai đều nằm bẹp trên đó,khi cô hoàn hồn bật dậy thì 1 chiếc điện thoại được đưa ra trước mặt cô. Trên màn hình điện thoại là ảnh của cô và Ivan nằm trên giường với tư thế ‘nữ trên nam dưới’, mặt cô thì bị tóc che nhưng mặt của Ivan thì hiện rất rõ và… rất cảm xúc. Nhìn bức hình này, An An cảm thấy cô xong đời rồi, định nhào tới giành chiếc điện thoại nhưng rất nhanh một bàn tay khác ấn lên trán cô giữ khoảng cách không cho cô lại gần. An An hận hiện tại mình chỉ cao có 1m4 tay ngắn, chân ngắn không đấu lại cái tên 1m6 kia.
“Nếu bây giờ tôi gửi bức ảnh này cho tòa soạn báo của trường thì chắc sẽ lên trang nhất ngày mai nhỉ?” – Một câu này làm cho An An đứng hình. An An, cô ngày hôm nay lại chịu thua một thằng nhóc 13 tuổi, thật là nhục nhã quá đi. Nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, cô mới chua sót gằn giọng nói từng chữ một.
“Được, tôi đồng ý làm bạn gái giả của cậu nhưng phải có hợp đồng rõ ràng, ok?”
“Ok. Vậy bây giờ… chúng ta cùng nhau bàn thảo các điều khoản trong hợp đồng nào!” – Kèm theo một nụ cười mỉm chi đầy ẩn ý.