Thời gian: khoảng 2 giờ trưa của một ngày thứ bảy đẹp trời.
Địa điểm: trên chiếc giường king size màu trắng, được đặt trong một lều y tế dựng tạm ở khu vực ít ai biết tới nhất tới của trường học.
Hung thủ: đang dần chìm vào giấc ngủ với một cánh tay vắt ngang bụng của nạn nhân, phần đầu của hung thủ thì kề sát cổ của nạn nhân.
Nạn nhân: đang trố mắt nhìn trần nhà, tim có dấu hiệu chuẩn bị ngừng đập. Nguyên do là vì hơi thở của hung thủ liên tục phả vào cổ nạn nhân và cánh tay đang đè ngang bụng kia, tất cả đều góp phần gây cản trở hô hấp của nạn nhân.
--- ------ ----Kết thúc báo cáo---- ---------
An An cảm thấy cô sắp không xong rồi, cho dù là con nít nhưng vẫn là giống đực mà. Đối với người 22 năm trời chưa từng có bạn trai như An An, sức miễn nhiễm của cô đối với đụng chạm của phái nam là bằng ‘0’. Mặt của An An lúc này cực kỳ đỏ, cô vội vàng dùng hết sức ngồi dậy, nhảy xuống giường rồi chạy ra thật xa. Vừa chạy An An vừa la toáng lên
“Nhóc con, cậu không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân à?” – Nhìn thấy vẻ mặt hơi nhăn mày như không hiểu gì của Ivan, An An mới nhận ra vừa rồi hoảng quá nên cô đã nói bằng tiếng Việt nên vội chữa cháy “Tôi… tôi không buồn ngủ nữa, cậu ngủ một mình đi.”
Hai người bốn con mắt nhìn nhau ‘đắm đuối’, An An cảm thấy cô sắp chống cự không nổi rồi nên lập tức chuyển ánh mắt xuống nhìn sàn nhà. Mặc dù không nhìn nhau nữa nhưng An An vẫn cảm nhận được ánh mắt của Ivan vẫn đang dán chặt trên người cô, mỗi giây trôi qua An An lại cảm thấy nhiệt độ trong lều hạ thấp thêm 1 độ nữa.
“Cô rất kì lạ, không giống như những gì ghi trong báo cáo.” – Hử? Tên này cho cả người điều tra cô sao?
“Thì… thì tại tôi bị mất trí nhớ mà.” – Mất trí nhớ ~ phao cứu sinh duy nhất của đời cô.
“Anastasia, có thật là cô mất trí nhớ không?” – An An giật mình ngước lên nhìn Ivan thì bắt gặp đôi mắt màu Hazel kia đang nhìn thẳng vào cô, giống như muốn nhìn thấu tâm can của cô, coi cô đang giấu bí mật gì. An An nhếch miệng cười mỉa mai, sống hơn chục năm cô cũng tích lũy được chút kinh nghiệm ‘nói dối không chớp mắt’ đấy.
“Ý cậu nói tôi giả mất trí nhớ? Vậy cho hỏi tại sao tôi phải làm vậy chứ? Nếu không nhầm thì tôi đang có một cuộc sống rất rất hạnh phúc mà, không có người nào đang sống yên bình lại đi giả mất trí nhớ cả.” – An An hai tay chống hông, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Ivan mà trả lời. Ivan im lặng tiếp tục nhìn An An một hồi lâu, sau đó cậu đưa tay lên vuốt lại mái tóc bị rối lúc nằm ngủ khi nãy. An An trố mắt nhìn, chỉ là động tác vuốt tóc thôi… tại sao lại có thể quyến rũ đến thế? Nếu cậu ta thật sự dùng ‘sắc dụ’ để bắt cô nói thật thì… chỉ trong vòng 10 phút thôi là cô sẽ khai sạch hết cho coi. Đắng lòng mà!
“Một ngày nào đó chính cô sẽ tự nói cho tôi nghe.” – Ivan không nóng không lạnh mà nói, sau đó cậu ta đứng dậy đi ra khỏi lều, An An cũng theo sau đứng ló đầu ra coi cậu ta đã đi xa chưa. Khi thấy Ivan đã ra khỏi tầm mắt, An An kéo khóa lều lại, chắc rằng người bên ngoài sẽ không thể mở được xong thì cô nhanh chân phi thân lên giường.
Ở trên giường, An An suy nghĩ về cuộc đối thoại khi nãy. Việc bị Ivan điều tra thân thế không làm cô bực mình lắm vì mấy người có quyền thế, của cải hay làm vậy mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, tại sao Ivan lại quan tâm đến việc cô khác trước đây nhiều như thế nào. Còn muốn cô chính miệng kể cho cậu ta nghe nữa, hừ, nếu kể cô là hồn ma nhập xác thì có tin không? Kệ, An An quăng hết mọi thứ ra khỏi đầu, nhắm mắt ngủ trưa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Anna, mau mở cửa ra!!!” – “Anna ơi, là tụi tớ nè!”…
An An đang ngon giấc thì bị những tiếng kêu réo đó gọi dậy. Nhận ra là tiếng của Hanako và Ginger, cô mắt nhắm mắt mở đi ra mở khóa lều. Vừa vào trong lều Ginger đã mở miệng nói liên tục không ngừng nghỉ, kể hết mọi chuyện xảy ra trong hội thao hôm nay còn rất tự mãn kể rằng mình giành bao nhiêu chiến thắng trong hội thao nữa. Hanako thì ít nói hơn nhưng cũng không thiếu phần ẩn dụ rằng mình cũng giành được rất nhiều giải thưởng. An An có cảm giác hai cô bé này đang ‘tranh sủng’ với nhau thì phải, trên mặt hiện rõ dòng chữ ‘Thấy mình giỏi không? Mau khen mình đi’.
Lời nói không mất tiền mua nên An An không ngừng khen ngợi 2 cô bạn của mình, khen đến nỗi hai cô bé mắc cỡ luôn, phải yêu cầu An An dừng lại. Ba cô gái hợp thành một cái chợ nhỏ, còn có đồ ăn vặt mà Ginger mang tới nữa, cả ba vừa tám vừa ăn rất hào hứng. An An trong miệng ngậm pocky chocolate, nhớ tới cái cổ tay bị bầm của Ivan thắc mắc không biết cậu ta chơi môn gì mà bị người ta đạp trúng tay như vậy.
“Thế mấy cậu có biết hôm nay Ivan thi đấu như thế nào không?” - Ừm, rất ra dáng bạn gái lo lắng cho bạn trai của mình. Nhưng mà hình như mặt của Hanako và Ginger hình như hơi lạ thì phải?
An An nhìn thấy Ginger lấy cùi chỏ khều khều Hanako, đây là hành động ‘đùn đẩy trách nhiệm’ đặc trưng của Ginger. Hanako lấy tay đập nhẹ vào cái cùi chỏ đang quấy rối kia rồi thở dài nói: “Hôm nay Akiyama-san thi chạy đơn 400m, leo núi và bắn cung. Hai môn đầu thi rất xuất sắc, nghe đâu là phá kỉ luật của toàn thành phố luôn đấy chứ, phóng viên biết tin nhào tới phỏng vấn quá trời. Tại vì năm nay là kỉ niệm trường nên có mời một lượng lớn phóng viên, phân bố đều bọn họ ở các khu vực thi đấu khác nhau. Nhưng bọn phóng viên đó hình như đều nhắm vào Akiyama-san, nên dồn hết về khu vực thi đấu của cậu ấy, nhân viên bảo vệ không đủ người nên tạo ra một sự hỗn loạn lớn. Akiyama-san bị vây ở giữa, có xô xát giữa các phóng viên nên cậu ta bị vạ lây, bị người ta ngã đè lên rồi còn bị đạp lên tay nữa. Hình như cũng khá nghiêm trọng nên cậu ta đã bỏ thi môn cuối rồi biến mất, chắc là đi bệnh viện rồi.” – Không, cậu ta không có đi bệnh viện đâu mà là tới đây giành ăn với cô đấy – tiếng lòng của một người vừa bị giành ăn xong.
“Nè, mấy cậu không cảm thấy có gì đáng nghi ngờ sao?” – Ginger chọt vào tiếp chuyện, cô nàng đưa tay vuốt cầm làm vẻ mặt bí hiểm. “Tớ 100% chắc chắn rằng đây kế hoạch ám hại nhầm không cho Akiyama-san thi đấu tiếp nè! Hung thủ có thể là một trong những đối thủ thi bắn cung với cậu ta. Đại biểu là cậu A bên lớp… Ưm!” – Hanako đã nhét một đống pocky vào miệng của Ginger, chặn không cho cô nàng nói tiếp nữa.
“Hahaha… Anna cậu đừng nghe Ginger nói bậy nha! Ginger dạo này đang ghiền Conan nên mới tự suy diễn rồi nói nhảm vậy đó. Đừng để bụng, có thắc mắc cứ hỏi thẳng bạn trai cậu đừng nghe người ngoài nói. Thôi, sắp tới giờ làm lễ bế mạc rồi tụi tớ phải đi trước đây, lát gặp, bye!” – Hanako nói xong vội lôi Ginger, người đang bị mắc nghẹn đến xanh mặt, đứng dậy đi ra ngoài. An An cũng không nói thêm gì, chào tạm biệt hai cô bạn, cô vừa quay vào trong thì bên ngoài đã vang lên giọng của Hanako.
“Ginger ngốc này, nói như vậy không sợ Anna thêm lo lắng hoảng sợ à? Con bé mới có 11 tuổi thôi, sao cậu lại kể mấy chuyện âm mưu này nọ đầu độc tâm hồn trẻ thơ như vậy hả?”
“Hanako à, căn lều nhựa đó không có chức năng cách âm đâu, cậu la lớn như vậy Anna nghe hết đấy.”
“Cái gì?” – tới đây thì im lặng hẳn rồi. An An cười thầm, đúng là trẻ con vô tư ngây thơ thật.
Thời gian: khoảng 2 giờ trưa của một ngày thứ bảy đẹp trời.
Địa điểm: trên chiếc giường king size màu trắng, được đặt trong một lều y tế dựng tạm ở khu vực ít ai biết tới nhất tới của trường học.
Hung thủ: đang dần chìm vào giấc ngủ với một cánh tay vắt ngang bụng của nạn nhân, phần đầu của hung thủ thì kề sát cổ của nạn nhân.
Nạn nhân: đang trố mắt nhìn trần nhà, tim có dấu hiệu chuẩn bị ngừng đập. Nguyên do là vì hơi thở của hung thủ liên tục phả vào cổ nạn nhân và cánh tay đang đè ngang bụng kia, tất cả đều góp phần gây cản trở hô hấp của nạn nhân.
--- ------ ----Kết thúc báo cáo---- ---------
An An cảm thấy cô sắp không xong rồi, cho dù là con nít nhưng vẫn là giống đực mà. Đối với người 22 năm trời chưa từng có bạn trai như An An, sức miễn nhiễm của cô đối với đụng chạm của phái nam là bằng ‘0’. Mặt của An An lúc này cực kỳ đỏ, cô vội vàng dùng hết sức ngồi dậy, nhảy xuống giường rồi chạy ra thật xa. Vừa chạy An An vừa la toáng lên
“Nhóc con, cậu không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân à?” – Nhìn thấy vẻ mặt hơi nhăn mày như không hiểu gì của Ivan, An An mới nhận ra vừa rồi hoảng quá nên cô đã nói bằng tiếng Việt nên vội chữa cháy “Tôi… tôi không buồn ngủ nữa, cậu ngủ một mình đi.”
Hai người bốn con mắt nhìn nhau ‘đắm đuối’, An An cảm thấy cô sắp chống cự không nổi rồi nên lập tức chuyển ánh mắt xuống nhìn sàn nhà. Mặc dù không nhìn nhau nữa nhưng An An vẫn cảm nhận được ánh mắt của Ivan vẫn đang dán chặt trên người cô, mỗi giây trôi qua An An lại cảm thấy nhiệt độ trong lều hạ thấp thêm 1 độ nữa.
“Cô rất kì lạ, không giống như những gì ghi trong báo cáo.” – Hử? Tên này cho cả người điều tra cô sao?
“Thì… thì tại tôi bị mất trí nhớ mà.” – Mất trí nhớ ~ phao cứu sinh duy nhất của đời cô.
“Anastasia, có thật là cô mất trí nhớ không?” – An An giật mình ngước lên nhìn Ivan thì bắt gặp đôi mắt màu Hazel kia đang nhìn thẳng vào cô, giống như muốn nhìn thấu tâm can của cô, coi cô đang giấu bí mật gì. An An nhếch miệng cười mỉa mai, sống hơn chục năm cô cũng tích lũy được chút kinh nghiệm ‘nói dối không chớp mắt’ đấy.
“Ý cậu nói tôi giả mất trí nhớ? Vậy cho hỏi tại sao tôi phải làm vậy chứ? Nếu không nhầm thì tôi đang có một cuộc sống rất rất hạnh phúc mà, không có người nào đang sống yên bình lại đi giả mất trí nhớ cả.” – An An hai tay chống hông, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Ivan mà trả lời. Ivan im lặng tiếp tục nhìn An An một hồi lâu, sau đó cậu đưa tay lên vuốt lại mái tóc bị rối lúc nằm ngủ khi nãy. An An trố mắt nhìn, chỉ là động tác vuốt tóc thôi… tại sao lại có thể quyến rũ đến thế? Nếu cậu ta thật sự dùng ‘sắc dụ’ để bắt cô nói thật thì… chỉ trong vòng 10 phút thôi là cô sẽ khai sạch hết cho coi. Đắng lòng mà!
“Một ngày nào đó chính cô sẽ tự nói cho tôi nghe.” – Ivan không nóng không lạnh mà nói, sau đó cậu ta đứng dậy đi ra khỏi lều, An An cũng theo sau đứng ló đầu ra coi cậu ta đã đi xa chưa. Khi thấy Ivan đã ra khỏi tầm mắt, An An kéo khóa lều lại, chắc rằng người bên ngoài sẽ không thể mở được xong thì cô nhanh chân phi thân lên giường.
Ở trên giường, An An suy nghĩ về cuộc đối thoại khi nãy. Việc bị Ivan điều tra thân thế không làm cô bực mình lắm vì mấy người có quyền thế, của cải hay làm vậy mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, tại sao Ivan lại quan tâm đến việc cô khác trước đây nhiều như thế nào. Còn muốn cô chính miệng kể cho cậu ta nghe nữa, hừ, nếu kể cô là hồn ma nhập xác thì có tin không? Kệ, An An quăng hết mọi thứ ra khỏi đầu, nhắm mắt ngủ trưa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Anna, mau mở cửa ra!!!” – “Anna ơi, là tụi tớ nè!”…
An An đang ngon giấc thì bị những tiếng kêu réo đó gọi dậy. Nhận ra là tiếng của Hanako và Ginger, cô mắt nhắm mắt mở đi ra mở khóa lều. Vừa vào trong lều Ginger đã mở miệng nói liên tục không ngừng nghỉ, kể hết mọi chuyện xảy ra trong hội thao hôm nay còn rất tự mãn kể rằng mình giành bao nhiêu chiến thắng trong hội thao nữa. Hanako thì ít nói hơn nhưng cũng không thiếu phần ẩn dụ rằng mình cũng giành được rất nhiều giải thưởng. An An có cảm giác hai cô bé này đang ‘tranh sủng’ với nhau thì phải, trên mặt hiện rõ dòng chữ ‘Thấy mình giỏi không? Mau khen mình đi’.
Lời nói không mất tiền mua nên An An không ngừng khen ngợi 2 cô bạn của mình, khen đến nỗi hai cô bé mắc cỡ luôn, phải yêu cầu An An dừng lại. Ba cô gái hợp thành một cái chợ nhỏ, còn có đồ ăn vặt mà Ginger mang tới nữa, cả ba vừa tám vừa ăn rất hào hứng. An An trong miệng ngậm pocky chocolate, nhớ tới cái cổ tay bị bầm của Ivan thắc mắc không biết cậu ta chơi môn gì mà bị người ta đạp trúng tay như vậy.
“Thế mấy cậu có biết hôm nay Ivan thi đấu như thế nào không?” - Ừm, rất ra dáng bạn gái lo lắng cho bạn trai của mình. Nhưng mà hình như mặt của Hanako và Ginger hình như hơi lạ thì phải?
An An nhìn thấy Ginger lấy cùi chỏ khều khều Hanako, đây là hành động ‘đùn đẩy trách nhiệm’ đặc trưng của Ginger. Hanako lấy tay đập nhẹ vào cái cùi chỏ đang quấy rối kia rồi thở dài nói: “Hôm nay Akiyama-san thi chạy đơn 400m, leo núi và bắn cung. Hai môn đầu thi rất xuất sắc, nghe đâu là phá kỉ luật của toàn thành phố luôn đấy chứ, phóng viên biết tin nhào tới phỏng vấn quá trời. Tại vì năm nay là kỉ niệm trường nên có mời một lượng lớn phóng viên, phân bố đều bọn họ ở các khu vực thi đấu khác nhau. Nhưng bọn phóng viên đó hình như đều nhắm vào Akiyama-san, nên dồn hết về khu vực thi đấu của cậu ấy, nhân viên bảo vệ không đủ người nên tạo ra một sự hỗn loạn lớn. Akiyama-san bị vây ở giữa, có xô xát giữa các phóng viên nên cậu ta bị vạ lây, bị người ta ngã đè lên rồi còn bị đạp lên tay nữa. Hình như cũng khá nghiêm trọng nên cậu ta đã bỏ thi môn cuối rồi biến mất, chắc là đi bệnh viện rồi.” – Không, cậu ta không có đi bệnh viện đâu mà là tới đây giành ăn với cô đấy – tiếng lòng của một người vừa bị giành ăn xong.
“Nè, mấy cậu không cảm thấy có gì đáng nghi ngờ sao?” – Ginger chọt vào tiếp chuyện, cô nàng đưa tay vuốt cầm làm vẻ mặt bí hiểm. “Tớ 100% chắc chắn rằng đây kế hoạch ám hại nhầm không cho Akiyama-san thi đấu tiếp nè! Hung thủ có thể là một trong những đối thủ thi bắn cung với cậu ta. Đại biểu là cậu A bên lớp… Ưm!” – Hanako đã nhét một đống pocky vào miệng của Ginger, chặn không cho cô nàng nói tiếp nữa.
“Hahaha… Anna cậu đừng nghe Ginger nói bậy nha! Ginger dạo này đang ghiền Conan nên mới tự suy diễn rồi nói nhảm vậy đó. Đừng để bụng, có thắc mắc cứ hỏi thẳng bạn trai cậu đừng nghe người ngoài nói. Thôi, sắp tới giờ làm lễ bế mạc rồi tụi tớ phải đi trước đây, lát gặp, bye!” – Hanako nói xong vội lôi Ginger, người đang bị mắc nghẹn đến xanh mặt, đứng dậy đi ra ngoài. An An cũng không nói thêm gì, chào tạm biệt hai cô bạn, cô vừa quay vào trong thì bên ngoài đã vang lên giọng của Hanako.
“Ginger ngốc này, nói như vậy không sợ Anna thêm lo lắng hoảng sợ à? Con bé mới có 11 tuổi thôi, sao cậu lại kể mấy chuyện âm mưu này nọ đầu độc tâm hồn trẻ thơ như vậy hả?”
“Hanako à, căn lều nhựa đó không có chức năng cách âm đâu, cậu la lớn như vậy Anna nghe hết đấy.”
“Cái gì?” – tới đây thì im lặng hẳn rồi. An An cười thầm, đúng là trẻ con vô tư ngây thơ thật.