Không biết là qua bao nhiêu ngày cho đến khi Cao Hàn thả Thẩm Vân Nhi ra thì Thư Uyển Phong lại xuất hiện thêm một người, là Tề Xuân Thụy. Thẩm Vân Nhi giống như đã chết trong lòng, nếu là Tô Thủy Nguyệt hắn còn có thể miễn cưỡng giành giật nhưng với Tề Xuân Thụy thì hắn không có khả năng. Nếu hắn có thai con của Mộ Thanh Khê thì tốt rồi, nghĩ vậy càng hận Cao Hàn, từ lần đó cũng không đến tìm y nữa, cật lực trốn tránh, nếu lỡ bắt gặp cũng là muốn một kiếm đâm chết y.
Nhưng mà sự tình như vậy chỉ xảy ra cho đến tháng thứ năm khi Cao Hàn phát hiện ra Thẩm Vân Nhi không luyện tập mà lại ngồi dựa vào gốc cây mà ngủ, ngủ mê man không hề hay biết có người đang đến gần. Cao Hàn cứ vậy ngồi đó nhìn Thẩm Vân Nhi cho đến khi hắn thức dậy đã là nữa ngày trôi qua, hắn vừa nhìn thấy y liền giương kiếm đánh tới. Cao Hàn chỉ tránh chứ không đánh trả, chỉ là sau vài đường kiếm Thẩm Vân Nhi liền chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, hai mắt đỏ lên giống như muốn khóc.
- Ngươi làm sao?
- Không cần ngươi lo! Ta không muốn đánh nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Thẩm Vân Nhi quay lưng muốn đi nhưng tay đã bị bắt lấy, Cao Hàn để ngón tay lên mạch cổ tay hắn làm hắn hoảng hốt giật tay lại. Nhưng mà Cao Hàn y thuật đặc biệt tốt vừa bắt liền biết xảy ra chuyện gì, Thẩm Vân Nhi mang thai, vậy là lần đó của y đã có kết quả.
- Vân Nhi, đừng đi. Ngươi cũng đã biết rồi có đúng không?
- Ta biết cái gì, ta không biết gì hết.
- Ngươi có thai con của ta rồi.
Thẩm Vân Nhi ngưng lại một lúc lâu, hắn nhìn Cao Hàn, cúi mặt, rồi lại nhìn, hai tay đấm thình thịch lên ngực y.
- Còn không phải do ngươi hạ thuốc ta, đều tại ngươi, đều tại ngươi cả!
- Tại ta. Giữ lại, đừng bỏ nó có được không?
Cao Hàn nắm lấy bàn tay Thẩm Vân Nhi vẫn đang không ngừng đập lên ngực chính mình, giọng nói vừa nỉ non vừa yêu thương. Thẩm Vân Nhi hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng tràn ra ngoài.
- Ta làm sao có thể bỏ, nó là con của ta! Cho dù là con của ngươi thì ta cũng làm sao có thể bỏ! Cao Hàn khốn kiếp, đều tại ngươi, là tại ngươi.. Hức!! Nếu ta có thể vô tình thì tốt rồi, nếu có thể không quan tâm đến nó thì nó cũng sẽ không ở trong cơ thể ta được đến năm tháng. Là tại ai chứ! Ngươi hủy hoại ta như vậy!
- Vân Nhi, xin lỗi.. Ta sẽ yêu thương ngươi!
Cao Hàn ôm lấy Thẩm Vân Nhi, ôm ấp ở trong lòng, nâng niu ở trong lòng. Thẩm Vân Nhi chỉ biết khóc lên, hắn làm sao lại có thể giống như trước kia không lo không nghĩ, một khi đã sinh đứa nhỏ này ra hắn làm sao có thể ở trước mặt nó mà vô tư thích một người khác. Cho dù hắn không yêu Cao Hàn nhưng hắn thương con của hắn, sao lại có thể để nó không có cha mà lớn lên. Mọi thứ, thật sự làm hắn rơi vào vòng xoáy không cách nào thoát ra được.
- Ngươi đi mà tìm người khác mà nói yêu nói thương, tại sao phải là ta chứ! Tại sao ngươi lại... ngươi đã hại ta ra như vậy, ngươi... đồ khốn!
- Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa..
- Ta cứ thích khóc, ta cứ khóc thì đã làm sao? Ngươi là cái gì mà cản ta chứ!
Cao Hàn ôm Thẩm Vân Nhi càng chặt, tay y xoa xoa lên bụng hắn.
- Ngươi khóc thì nhi tử sẽ sợ mất. Ngoan ngoan, sau này vi phu sẽ bù đắp cho ngươi.
- Vi phu cái đéo!
Thẩm Vân Nhi vẫn không ngừng chửi rủa nhưng không có đẩy Cao Hàn ra, hắn thật sự không biết nên làm sao mới phải, hắn không có đường lui.
Nhiều năm qua đi, Thẩm Vân Nhi vẫn luôn dõi mắt nhìn Mộ Thanh Khê, nhưng hắn lại không biết được trong lòng đã sớm có một khóm lửa được nhen nhúm lên, từ từ bùng cháy. Cho đến khi hắn kịp nhận ra thì chính mình đã sinh cho Cao Hàn sáu đứa con rồi.
Hắn, từ lúc nào đã không còn yêu Mộ Thanh Khê nữa, một lòng một dạ hướng về Cao Hàn. Chính là không phải vừa nhìn đã yêu mà là lâu ngày sinh tình, sau hơn bốn trăm năm, người hắn yêu cuối cùng lại là Cao Hàn, không còn ai khác.