Trong ý thức mơ hồ, Riyuko mắng thầm mình xui xẻo, rồi bỗng dưng cảm nhận được một cơn đau ập đến, cô theo quan tính của cơ thể đưa tay lên, chạm vết thương trên đầu, than thầm một câu:
- Ôi... xui thế.
Riyuko từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một trần nhà làm bằng gỗ bám đầy mạng nhện, xung quanh toàn các vỏ bọc thực phẩm, chai rượu rỗng, tàn thuốc,... nhìn rất lộn xộn. Tóm lại là một căn phòng nhỏ, bề ngang khoảng chừng 2m, còn bên bức tường bên trái thì có một chiếc cửa sổ hình chữ thập khá cao, chỉ đủ cho ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Đầu óc cô lúc này dần dần tỉnh táo hẳn, bắt đầu giảo hoạt sắp xếp lại các sự việc:
- Đây là đâu thế?... Nhớ khi nãy không may gãy gót giầy té xuống bất tĩnh thôi mà! Sao giờ lại ở trong căn phòng bừa bộn này... không lẽ mình bị bắt cóc... Nhưng đang ở trong khuôn viên nhà, lại có ông nữa... chắc không phải._ Cô từ từ đưa ra nhiều giả thuyết nhưng không có giả thuyết nào đáp ứng được tình hình hiện tại của cô. Bất quá, cô quyết định tiến đến gần cái cửa chính đang đóng, để mở cửa đi ra ngoài.
Đưa tay lên nắm khóa cửa, vặn vài cái nhưng không mở được, cô cho rằng chắc hẳn đã bị khóa từ bên ngoài, bỗng dưng trong vài giây cô đứng hình tại chỗ:
- Sao hôm nay, cảm thấy mình lùn quá vậy? Tay còn nhỏ hơn trước rất nhiều nữa?_ Cô ngu ngơ tự hỏi chính mình. Đúng là chiều cao của cô so với cái khóa cửa chỉ cao hơn một chút, bàn tay cũng nhỏ nhắn lạ thường. Cái huần hòe gì đang xảy ra thế?
Lùi về phía sau vài bước, cô nhìn xuống thân thể của mình:
- ĐÙGGGGGGGGGGGGG
Phong ba bão táp nổi lên, cái thân thể nhỏ nhắn này là sao? Vòng 1 săn chắc quyến rủ của cô đâu rồi, đôi bàn chân cũng khá nhỏ và chiếc váy thêu hoa dính đầy bùn đất.
Cố gắng bình bĩnh hết mức có thể cô rút ra được kết luận:
- Không thể nào... cơ thể mình không phải... đây là cơ thể của một đứa trẻ. Chuyện gì đang xảy ra thế? Không lẽ bị teo nhỏ giống như đứa con tinh thần của ông?_ Cô ngồi hình tại chỗ, chuyện này quá vô lí. Đột nhiên từ bên ngoài có một vài giọng nói vang lên:
- Đợi đại ca đến rồi hả thẩm vấn nó._ một giọng nam nghe rất hung tợn.
- Nó có phải là Konami Sayuki không đấy, kẻo đây chúng ta bắt lầm người._ một giọng nói khác.
- Chính tên đàn em của Takoshi Naji gửi ảnh cho tao, không thể nhầm được.
- Hừ... thằng Tekato gan thật dám dẫn con gái bỏ trốn cùng với số tiền của nhóm cướp được. Nghe đâu hôm trước đại ca lỡ tay giết nó rồi... lại không biết nó giấu tiền ở đâu, mong rằng con gái nó biết, thì nhanh chóng thôi số tiền đó sẽ thuộc về chúng ta, đến lúc đó chốn sang biên giới, cảnh sát cũng không làm gì được.
- Ừ... mà mày đi xem con nhỏ đó tĩnh dậy chưa? Đợi moi được tiền, chúng ta nhanh chóng xử lí nó.
- Được.
Một trong hai tên cướp đang đi dần đến căn phòng mà Riyuko đang bị nhốt. Còn Riyuko biết mình đang gặp nguy hiểm nên nhanh chóng bình tĩnh tâm trí, cô lùi về vị trí củ, nằm dài xuống sàn, mắt nhắm tịt như không hề sợ sự việc sắp diễn ra.
Tên cướp mở cửa, ngó đầu vào thì thấy cô nằm bất tĩnh không động đậy, hắn nhanh chóng khóa cửa lại rồi trở về tiếp tục đàm đạo với tên kia. Riyuko cảm nhận được tình hình đã ổn định, cô ngồi dậy, nói thầm:
- Cướp ngân hành? Bỏ trốn với con gái cùng số tiền? Konami Sayuki? Takoshi Naji? Sao nghe quen thế?_ Cô tự lặp lại dự liễu mà mình vừa nghe được.
- Konami Sayuki... Konami Sayuki không phải tên nhân vật trong tập truyện mới của Conan mà ông mới nghĩ ra sao?_ Cô thốt lên khi nhớ được một chút quen thuộc từ cái tên Konomi Sayuki.
- Nội dung rất giống với ý tưởng mình đưa ra cho ông... vậy mình đã xuyên vào cô bé Sayuki đó? Hay nói cách khác là xuyên vào thám tử lừng danh conan?_ Cô mơ hồ khẳng định.
Thẩn người trong vài phút, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng khác biệt hoàn toàn với ánh mắt của một đứa trẻ con, cô tự nhủ với chính mình:
- Chết tiệt... lại xuyên vào cuốn truyện mình ghét nhất... nhưng không thể nào bỏ mạng lại đây được. Mình phải tìm cách trở về.
Nhưng với thân thể của đứa trẻ này... Karate hay Taekwondo đều không thể địch nổi với hai tên kia. Khoan đã... diễn biến của câu chuyện không phải là đội thám tử nhí sẽ đi giải cứu cô bé này sao?_ Cô ngồi tựa người vào tường thở mạnh, đúng vậy, việc cô nên làm bây giờ là thảnh thơi nghĩ ngơi đợi người đến cứu thôi. Vì khỏi nói cũng đủ biết, đội thám tử nhí nhất định sẽ thành công rồi, xui lắm thì gặp vài nguy hiểm rồi cũng an toàn thôi... vốn truyện là thế mà.
Sau một hồi chờ đợi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay... ( Au: Chị ui! Chị đang bị bắt cóc đấy... thảnh thơi quá nhở?)
- “ Gầm! Gầm! Cửa khóa rồi... Haibara, cậu đến chỗ hai tên kia xem có chìa khóa không?_ Giọng nói của một cậu bé trong như rất gấp gáp vang lên.
Cô đang yên giấc thì bị tiếng động đó đánh thức, bật ngồi dậy, hai tay dụi dụi mắt trông như một con mèo ngoan. Cánh cửa mở ra, ánh sáng mập mờ hiện lên bóng dáng năm đứa trẻ chừng 10 11 tuổi trong mắt cô, tuy không biết ngoại hình của đội thám tử nhí trong truyện ra sao. Nhưng cô khẳng định đấy chính là họ, mắt cô sau một hồi ngủ say thì lập tức thích ứng với ánh sáng bên ngoài, có thể nhìn rõ năm dáng người kia hơn: Cậu bé đứng bìa bên phải có dáng cao hơn gầy, cô bé kế bên thì nhỏ nhắn trên tóc có một sợi ruy băng chắn ngang, phía sau là một cậu con trai béo ú, trán đẫm mồ hôi, trên tay còn cầm một cây gậy bóng chày. Đứng bên bìa trái là một cô bé khác có mái tóc nâu vàng nổi bật ngắn ngang vai, khuôn mặt khá lạnh lùng. Còn một người duy nhất đứng trước, mang cặp kính rộng, khuôn mặt anh tuấn đặc biệt là có một đôi mắt rất sắc bén.
Cô đứng dậy chạy nhanh đến cửa, khuôn mặt không tí sợ hãi, đầu tóc bug xù che đi khuôn mặt dễ thương, rồi vội nhìn ra ngoài thì thấy hai tên kia đang bị trói vào hai gốc cây, bất tỉnh. Bất giác, cô ngoảnh mặt lại nói với thanh âm đủ nghe:
- Còn không mau chạy?.
Khuôn mặt năm người kia hiện lên chút kinh ngạc, đặc biệt Conan và Haibara... một đứa trẻ bị bắt cóc lại có thể bình tĩnh, thư thái như vậy sao?
- Nhanh ra khỏi khu rừng này thôi, bọn chúng vẫn còn đồng bọn._ Conan hét lên.
Riyuko lúc này mới để ý rằng, căn nhà mình vừa bị nhốt đích chính là một căn nhà hoang giữa rừng, xung quanh lại âm u vắng vẻ... giỏi cho ông cô đạo diễn cũng khá kịch tính đấy chứ.
Thế là cả đám lao đầu chạy theo hướng ngược lại để ra khỏi rừng... đúng lúc đó tên cướp còn lại trong nhóm vừa đến thì lập tức đuổi theo nhóm Conan.
Trong ý thức mơ hồ, Riyuko mắng thầm mình xui xẻo, rồi bỗng dưng cảm nhận được một cơn đau ập đến, cô theo quan tính của cơ thể đưa tay lên, chạm vết thương trên đầu, than thầm một câu:
- Ôi... xui thế.
Riyuko từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một trần nhà làm bằng gỗ bám đầy mạng nhện, xung quanh toàn các vỏ bọc thực phẩm, chai rượu rỗng, tàn thuốc,... nhìn rất lộn xộn. Tóm lại là một căn phòng nhỏ, bề ngang khoảng chừng m, còn bên bức tường bên trái thì có một chiếc cửa sổ hình chữ thập khá cao, chỉ đủ cho ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Đầu óc cô lúc này dần dần tỉnh táo hẳn, bắt đầu giảo hoạt sắp xếp lại các sự việc:
- Đây là đâu thế?... Nhớ khi nãy không may gãy gót giầy té xuống bất tĩnh thôi mà! Sao giờ lại ở trong căn phòng bừa bộn này... không lẽ mình bị bắt cóc... Nhưng đang ở trong khuôn viên nhà, lại có ông nữa... chắc không phải._ Cô từ từ đưa ra nhiều giả thuyết nhưng không có giả thuyết nào đáp ứng được tình hình hiện tại của cô. Bất quá, cô quyết định tiến đến gần cái cửa chính đang đóng, để mở cửa đi ra ngoài.
Đưa tay lên nắm khóa cửa, vặn vài cái nhưng không mở được, cô cho rằng chắc hẳn đã bị khóa từ bên ngoài, bỗng dưng trong vài giây cô đứng hình tại chỗ:
- Sao hôm nay, cảm thấy mình lùn quá vậy? Tay còn nhỏ hơn trước rất nhiều nữa?_ Cô ngu ngơ tự hỏi chính mình. Đúng là chiều cao của cô so với cái khóa cửa chỉ cao hơn một chút, bàn tay cũng nhỏ nhắn lạ thường. Cái huần hòe gì đang xảy ra thế?
Lùi về phía sau vài bước, cô nhìn xuống thân thể của mình:
- ĐÙGGGGGGGGGGGGG
Phong ba bão táp nổi lên, cái thân thể nhỏ nhắn này là sao? Vòng săn chắc quyến rủ của cô đâu rồi, đôi bàn chân cũng khá nhỏ và chiếc váy thêu hoa dính đầy bùn đất.
Cố gắng bình bĩnh hết mức có thể cô rút ra được kết luận:
- Không thể nào... cơ thể mình không phải... đây là cơ thể của một đứa trẻ. Chuyện gì đang xảy ra thế? Không lẽ bị teo nhỏ giống như đứa con tinh thần của ông?_ Cô ngồi hình tại chỗ, chuyện này quá vô lí. Đột nhiên từ bên ngoài có một vài giọng nói vang lên:
- Đợi đại ca đến rồi hả thẩm vấn nó._ một giọng nam nghe rất hung tợn.
- Nó có phải là Konami Sayuki không đấy, kẻo đây chúng ta bắt lầm người._ một giọng nói khác.
- Chính tên đàn em của Takoshi Naji gửi ảnh cho tao, không thể nhầm được.
- Hừ... thằng Tekato gan thật dám dẫn con gái bỏ trốn cùng với số tiền của nhóm cướp được. Nghe đâu hôm trước đại ca lỡ tay giết nó rồi... lại không biết nó giấu tiền ở đâu, mong rằng con gái nó biết, thì nhanh chóng thôi số tiền đó sẽ thuộc về chúng ta, đến lúc đó chốn sang biên giới, cảnh sát cũng không làm gì được.
- Ừ... mà mày đi xem con nhỏ đó tĩnh dậy chưa? Đợi moi được tiền, chúng ta nhanh chóng xử lí nó.
- Được.
Một trong hai tên cướp đang đi dần đến căn phòng mà Riyuko đang bị nhốt. Còn Riyuko biết mình đang gặp nguy hiểm nên nhanh chóng bình tĩnh tâm trí, cô lùi về vị trí củ, nằm dài xuống sàn, mắt nhắm tịt như không hề sợ sự việc sắp diễn ra.
Tên cướp mở cửa, ngó đầu vào thì thấy cô nằm bất tĩnh không động đậy, hắn nhanh chóng khóa cửa lại rồi trở về tiếp tục đàm đạo với tên kia. Riyuko cảm nhận được tình hình đã ổn định, cô ngồi dậy, nói thầm:
- Cướp ngân hành? Bỏ trốn với con gái cùng số tiền? Konami Sayuki? Takoshi Naji? Sao nghe quen thế?_ Cô tự lặp lại dự liễu mà mình vừa nghe được.
- Konami Sayuki... Konami Sayuki không phải tên nhân vật trong tập truyện mới của Conan mà ông mới nghĩ ra sao?_ Cô thốt lên khi nhớ được một chút quen thuộc từ cái tên Konomi Sayuki.
- Nội dung rất giống với ý tưởng mình đưa ra cho ông... vậy mình đã xuyên vào cô bé Sayuki đó? Hay nói cách khác là xuyên vào thám tử lừng danh conan?_ Cô mơ hồ khẳng định.
Thẩn người trong vài phút, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng khác biệt hoàn toàn với ánh mắt của một đứa trẻ con, cô tự nhủ với chính mình:
- Chết tiệt... lại xuyên vào cuốn truyện mình ghét nhất... nhưng không thể nào bỏ mạng lại đây được. Mình phải tìm cách trở về.
Nhưng với thân thể của đứa trẻ này... Karate hay Taekwondo đều không thể địch nổi với hai tên kia. Khoan đã... diễn biến của câu chuyện không phải là đội thám tử nhí sẽ đi giải cứu cô bé này sao?_ Cô ngồi tựa người vào tường thở mạnh, đúng vậy, việc cô nên làm bây giờ là thảnh thơi nghĩ ngơi đợi người đến cứu thôi. Vì khỏi nói cũng đủ biết, đội thám tử nhí nhất định sẽ thành công rồi, xui lắm thì gặp vài nguy hiểm rồi cũng an toàn thôi... vốn truyện là thế mà.
Sau một hồi chờ đợi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay... ( Au: Chị ui! Chị đang bị bắt cóc đấy... thảnh thơi quá nhở?)
- “ Gầm! Gầm! Cửa khóa rồi... Haibara, cậu đến chỗ hai tên kia xem có chìa khóa không?_ Giọng nói của một cậu bé trong như rất gấp gáp vang lên.
Cô đang yên giấc thì bị tiếng động đó đánh thức, bật ngồi dậy, hai tay dụi dụi mắt trông như một con mèo ngoan. Cánh cửa mở ra, ánh sáng mập mờ hiện lên bóng dáng năm đứa trẻ chừng tuổi trong mắt cô, tuy không biết ngoại hình của đội thám tử nhí trong truyện ra sao. Nhưng cô khẳng định đấy chính là họ, mắt cô sau một hồi ngủ say thì lập tức thích ứng với ánh sáng bên ngoài, có thể nhìn rõ năm dáng người kia hơn: Cậu bé đứng bìa bên phải có dáng cao hơn gầy, cô bé kế bên thì nhỏ nhắn trên tóc có một sợi ruy băng chắn ngang, phía sau là một cậu con trai béo ú, trán đẫm mồ hôi, trên tay còn cầm một cây gậy bóng chày. Đứng bên bìa trái là một cô bé khác có mái tóc nâu vàng nổi bật ngắn ngang vai, khuôn mặt khá lạnh lùng. Còn một người duy nhất đứng trước, mang cặp kính rộng, khuôn mặt anh tuấn đặc biệt là có một đôi mắt rất sắc bén.
Cô đứng dậy chạy nhanh đến cửa, khuôn mặt không tí sợ hãi, đầu tóc bug xù che đi khuôn mặt dễ thương, rồi vội nhìn ra ngoài thì thấy hai tên kia đang bị trói vào hai gốc cây, bất tỉnh. Bất giác, cô ngoảnh mặt lại nói với thanh âm đủ nghe:
- Còn không mau chạy?.
Khuôn mặt năm người kia hiện lên chút kinh ngạc, đặc biệt Conan và Haibara... một đứa trẻ bị bắt cóc lại có thể bình tĩnh, thư thái như vậy sao?
- Nhanh ra khỏi khu rừng này thôi, bọn chúng vẫn còn đồng bọn._ Conan hét lên.
Riyuko lúc này mới để ý rằng, căn nhà mình vừa bị nhốt đích chính là một căn nhà hoang giữa rừng, xung quanh lại âm u vắng vẻ... giỏi cho ông cô đạo diễn cũng khá kịch tính đấy chứ.
Thế là cả đám lao đầu chạy theo hướng ngược lại để ra khỏi rừng... đúng lúc đó tên cướp còn lại trong nhóm vừa đến thì lập tức đuổi theo nhóm Conan.