Sau khi Flya giúp cậu bé tắm rửa, thoa thuốc trị thương thì quan hệ giữa cả hai đã được cãi thiện ít nhiều. Sau khi tắm rửa đàng hoàng xong thì cậu bé trở nên gọn gàng hơn. Flya thật không ngờ ẩn dưới lớp bụi bậm cùng thương tích là gương mặt vô cùng đẹp trai. Tuy còn nhỏ chưa nhìn ra đường nét gì nhiều nhưng Flya đảm bảo sau này lớn lên cậu ta sẽ làm chết vô số thiếu nữ nhà người ta.
Mặc khác, Flya nghĩ cậu bé có lẽ sẽ không thích ở chung phòng với người khác nên đã thu xếp 1 phòng đơn cho cậu. Bây giờ cả hai đang ngồi trên ban công phòng cậu nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Như chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay sang nhìn cậu bé.
- Này, cậu tên gì vậy?
Vấn đề mà cô hỏi hồi chiều hắn chưa trả lời.
-Shu…. _Cậu bé nói rất nhỏ như sợ người khác nghe thấy tên mình.
- Hả, cậu nói cậu tên gì.
- Shu_cậu ngập ngừng nói lại lần nữa.
- À, tên cậu là Shuru đúng không. Mình nghe thấy rồi, mình tên Flya - Flya Dreyar.
Cậu bé im lặng không lên tiếng. Không khí chìm vào im lặng, im ắng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng muỗi kêu. Flya không biết phải nói gì tiếp lại nhớ đến quy định giới nghiêm bèn đứng lên đi về phòng mình.
- Cậu cứ từ từ nghỉ ngơi, mình đi về trước. Ngày mai gặp lại.
Flya đang định bước đi thì bị 1 cánh tay nhỏ bé nắm vạt áo kéo lại.
- Đừng đi.
- Hả_ Cô không nghe nhầm chứ.
- Tôi bảo cậu đừng đi_Cậu bé lập lại lần nữa trông khi gương mặt vẫn cuối xuống.
- Nhưng tớ phải về rồi. Ở đây có giờ giới nghiêm đó, sẽ có quản sinh đi kiểm tra từng phòng. Tớ..tớ không thể không về.
Flya rất khó xử, trước giờ chưa ai nói với cô như vậy, chưa ai yêu cầu cô ngủ lại cùng họ nên có chút không quen. Với lại cô nam quả nữ ở chung 1 phòng sẽ có vấn đề đó. Cô không muốn thanh danh của mình bị hủy đâu.
Cậu bé buông tay, không còn giữ vạt áo cô nữa. Flya nhìn Shu trong cậu bé có vẻ mất mát và cô đơn khi nghe cô từ chối. Nhưng quy định là quy định cô không dám làm trái. Flya ngập ngừng bước đi, đến cửa cô quay đầu lại nhìn cậu bé vẫn còn đang ngồi ở ban công. Flya thở hắc ra, thật khó xử mà. Thấy cậu ta cô đơn như vậy cô không nỡ để cậu ta lại 1 mình, thôi thì kệ đi 1 lần phá luật sẽ không sao đâu nhỉ?. 2 người bây giờ đều là trẻ con làm gì được nhau mà sợ danh tiết bị hủy hoại. Thôi kệ liều 1 lần.
Thế là cô trở lại trong phòng đi đến bên cạnh Shu, mĩm cười dịu dàng với cậu bé.
- Tớ không đi nữa. Tớ sẽ ở lại bên cậu được không.
Câu bé ngước đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên. Cậu cứ tưởng cô bỏ đi rồi chứ, như ba mẹ cậu đã bỏ cậu đi khi cậu mới chào đời.
Flya bật cười thành tiếng.
- Đừng có mà ngạc nhiên thế chứ. Thôi tối rồi vào trong thôi ở ngoài sương xuống sẽ không tốt cho vết thương của cậu đâu.
Flya chìa bàn tay chờ cậu nắm. Shu nắm lấy tay cô, cả hai cùng bước vào phòng lên giường đi ngủ.
Đêm đó Shu ôm cô rất chặt như sợ bỏ mất điều gì. Đó cũng là đêm đầu tiên cậu có 1 giấc ngủ bình yên như thế.
Nhưng đó là cậu, còn Flya cô đang rất khó chịu đây. Trước giờ luôn 1 mình độc chiếm nguyên cái giường lớn ngủ thoải mái biết bao. Tuy cũng có khi bà Orrin sẽ qua ngủ cùng cô, dù gì để 1 đứa nhỏ ngủ 1 mình cũng không tốt nhưng cô chưa từng bị bất kì ai ôm chặt trong lúc ngủ như thế. Cả cử động cũng khó khăn, nhìn Shu ngủ ngon lành cô không dám đánh thức cậu ta nên chỉ có thể 1 mình chịu đựng. Không bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc ngủ.
………………….
Tại phòng hiệu trưởng.
- Hiệu trưởng, không thấy Flya trong phòng. Có cần phái người đi tìm không ạ.
Người quản sinh của khu kí túc xá nữ đi kiểm tra từng phòng để đảm bảo không bất kì học sinh nào trốn ra ngoài vào ban đêm. Nhưng khi đến phòng của Flya, bà vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên giường trống trơn, trong phòng không 1 bóng người. Bà ngay lập tức đến tìm hiệu trưởng để báo cáo tình hình.
Hiệu trưởng nồi trên ghế sofa nhàn hạ uống trà.
- Không cần hoảng, Flya nó đang ở chung với thằng bé kia rồi.
- Vậy tôi sẽ ngay lập tức đưa Flya trở về.
Người quản sinh toan bước đi thì bị bà Orrin gọi lại.
- Không cần đâu, hai đứa nhỏ thì làm được gì. Hiếm khi con bé có bạn cứ để nó ở đó đi.
- Vâng, vậy tôi xin phép ra ngoài.
Người quản sinh cuối người chào rồi đi ra ngoài. Bà Orrin như cũ không mặn không nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đêm nay rất tròn, bầu trời đầy sao. Đúng là 1 đêm yên tĩnh.
………………………………………….
Sáng hôm sau, người dậy đầu tiên chính là Flya, thật sự cả đêm qua cô không ngủ được bao nhiêu. Vừa mới chợp mắt 1 chút là phải thức dậy vì khó chịu, bị cậu ta ôm chặt như vậy muốn trở mình cũng khó.
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay cậu ta ra khỏi người cô, từ từ bước xuống giường. Nguyên tối hôm qua cô không về phòng chắc chắn bà Orrin đã biết. Không biết bà ấy có giận không nữa, 1 đứa con gái ở với thằng con trai suốt đêm thế mà.
Trí tưởng tượng của Flya bay cao bay xa, nào là tưởng tượng cảnh cô bị bà Orrin la mắng, nào là bị phạt quỳ không được ăn cơm, vân vân và mây mây. Nhưng cô lại bỏ quên 1 chuyện rằng cô chỉ là 1 đứa trẻ, cả 2 chỉ là những đứa trẻ thì làm gì bị phạt nặng khi ngủ chung chứ, ít ra là sẽ không bị phạt đứng hay không được ăn cơm. Mặc khác, cô chính là người bà Orrin yêu thương nhất không chỉ bởi vì lời hứa với hội trưởng Makarov, mà bà thật sự yêu quý Flya như đứa cháu gái ruột của mình.
Flya đang định trở về phòng của mình thì nghe người trên giường thức giấc.
- um…
- Cậu thức rồi à. Tớ phải đi về phòng đây.
Flya nhìn Shu như 1 chú mèo nhỏ còn say ngủ, mắt mở chưa lên thì mĩm cười.
- Cậu bỏ đi sau?_Nghe Flya nói đi về phòng thì cậu tỉnh ngủ hẳn. Ánh mắt buồn bã nhìn Flya.
- Ấy, tớ nói tớ chỉ đi về phòng thôi mà, chứ có nói bỏ đi luôn đâu. Một lát nữa chúng ta sẽ gặp lại. Tớ sẽ dắt cậu đi chơi.
Flya khó xử nhìn Shu bày ra bộ dáng như sắp bị bỏ rơi.
- Thật?
- Thật.
Đôi mắt tròn xoe của Shu nhìn chằm chằm vào cô như tìm ra sự giả dối trong câu trả lời của cô. Nhưng thật tiếc, chẳng có chút gì. Lúc này cậu mới yên tâm để Flya đi.
- Được rồi, vậy cậu đi đi. Tớ sẽ nhanh chóng đi tìm cậu.
- Ừ, nhưng mà cậu đâu biết phòng tớ đâu mà tìm. Thôi để tớ tới tìm cậu vậy.
- Ừ
- Tạm biệt
Flya vẫy tay chào tạm biệt rồi với tay nhón chân nắm lấy chốt khóa cửa mở ra, đi về phòng.
Sau khi Flya rời khỏi phòng, Shu bước tới cánh cửa tủ quần áo,mở lấy đại 1 bộ quần áo mà Flya chuẩn bị cho cậu hôm qua. Bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên giường chờ Flya đến.
……………………
Flya về phòng mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cô thực sự thực sự muốn ngủ nhưng không làm sao mà nhắm mắt được. Cứ nhớ đến cậu ta đang chờ cô thì cô không dám ngủ. Lỡ như ngủ quên rồi sao, thế là cô thất hứa? Thôi đành cố chịu vậy. Lê tấm thân mệt mỏi vào nhà tắm.
……………………….
30 phút sau.
Như lời hứa cô đến phòng tìm cậu. Bước vào phòng cô đã thấy cậu ta ngồi ngay ngắn trên giường chờ cô. Cô thầm nghĩ “ Dù gì cũng còn là trẻ con, nghe đến đi chơi thì đã phấn khích như vậy” nhưng cô lại không biết rằng cậu không phải vì muốn đi chơi mới đợi cô, cậu thực sự muốn gặp cô nên mới đợi thôi.
- Nào, chúng ta đi chơi thôi.
Cô dẫn cậu đến vườn hoa phía sau trường, tìm vô số trò để 2 người cùng chơi. Sau khi đã thấm mệt cô và cậu nằm bệt xuống bãi cỏ. Cô nhìn cậu cười vui vẻ.
- Sao, cậu thấy thế nào. Có vui không?
- Ừm. Thật sự rất vui.
Thấy cô cười, cậu cũng cười theo.
- Vui thì cười nhiều vào. Sau này cũng phải cười nhiều như ngày hôm nay đó, đừng cứ suốt ngày bày ra bộ dạng lạnh lùng nó không hợp với cậu đâu. Có biết không!
Cô đây thật sự là muốn đứa trẻ này sống vui vẻ a. Không biết cậu ta đã trãi qua chuyện gì nhưng cô mong những thứ kinh khủng đó sẽ đi vào quên lãng để cậu bé có thể làm lại cuộc đời, sống đúng với tuổi của mình, như vậy sẽ tốt hơn.
- Cám ơn
Cậu bé nhìn vào mắt cô nói lời cảm ơn. Có lẽ đời này của cậu đã xác định sẽ gắn bó với cô rồi.
- Không cần cám ơn. Chúng ta là bạn bè mà cậu khách sáo làm gì. Đi thôi, chúng ta chơi tiếp nào.
Tiếng cười giòn tan của 2 đứa trẻ vang lên khắp khu vườn. Cả ngày hôm đó 2 người thật sự rất vui.
Mặc khác, Flya nghĩ cậu bé có lẽ sẽ không thích ở chung phòng với người khác nên đã thu xếp 1 phòng đơn cho cậu. Bây giờ cả hai đang ngồi trên ban công phòng cậu nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Như chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay sang nhìn cậu bé.
- Này, cậu tên gì vậy?
Vấn đề mà cô hỏi hồi chiều hắn chưa trả lời.
-Shu…. _Cậu bé nói rất nhỏ như sợ người khác nghe thấy tên mình.
- Hả, cậu nói cậu tên gì.
- Shu_cậu ngập ngừng nói lại lần nữa.
- À, tên cậu là Shuru đúng không. Mình nghe thấy rồi, mình tên Flya - Flya Dreyar.
Cậu bé im lặng không lên tiếng. Không khí chìm vào im lặng, im ắng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng muỗi kêu. Flya không biết phải nói gì tiếp lại nhớ đến quy định giới nghiêm bèn đứng lên đi về phòng mình.
- Cậu cứ từ từ nghỉ ngơi, mình đi về trước. Ngày mai gặp lại.
Flya đang định bước đi thì bị 1 cánh tay nhỏ bé nắm vạt áo kéo lại.
- Đừng đi.
- Hả_ Cô không nghe nhầm chứ.
- Tôi bảo cậu đừng đi_Cậu bé lập lại lần nữa trông khi gương mặt vẫn cuối xuống.
- Nhưng tớ phải về rồi. Ở đây có giờ giới nghiêm đó, sẽ có quản sinh đi kiểm tra từng phòng. Tớ..tớ không thể không về.
Flya rất khó xử, trước giờ chưa ai nói với cô như vậy, chưa ai yêu cầu cô ngủ lại cùng họ nên có chút không quen. Với lại cô nam quả nữ ở chung 1 phòng sẽ có vấn đề đó. Cô không muốn thanh danh của mình bị hủy đâu.
Cậu bé buông tay, không còn giữ vạt áo cô nữa. Flya nhìn Shu trong cậu bé có vẻ mất mát và cô đơn khi nghe cô từ chối. Nhưng quy định là quy định cô không dám làm trái. Flya ngập ngừng bước đi, đến cửa cô quay đầu lại nhìn cậu bé vẫn còn đang ngồi ở ban công. Flya thở hắc ra, thật khó xử mà. Thấy cậu ta cô đơn như vậy cô không nỡ để cậu ta lại 1 mình, thôi thì kệ đi 1 lần phá luật sẽ không sao đâu nhỉ?. 2 người bây giờ đều là trẻ con làm gì được nhau mà sợ danh tiết bị hủy hoại. Thôi kệ liều 1 lần.
Thế là cô trở lại trong phòng đi đến bên cạnh Shu, mĩm cười dịu dàng với cậu bé.
- Tớ không đi nữa. Tớ sẽ ở lại bên cậu được không.
Câu bé ngước đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên. Cậu cứ tưởng cô bỏ đi rồi chứ, như ba mẹ cậu đã bỏ cậu đi khi cậu mới chào đời.
Flya bật cười thành tiếng.
- Đừng có mà ngạc nhiên thế chứ. Thôi tối rồi vào trong thôi ở ngoài sương xuống sẽ không tốt cho vết thương của cậu đâu.
Flya chìa bàn tay chờ cậu nắm. Shu nắm lấy tay cô, cả hai cùng bước vào phòng lên giường đi ngủ.
Đêm đó Shu ôm cô rất chặt như sợ bỏ mất điều gì. Đó cũng là đêm đầu tiên cậu có 1 giấc ngủ bình yên như thế.
Nhưng đó là cậu, còn Flya cô đang rất khó chịu đây. Trước giờ luôn 1 mình độc chiếm nguyên cái giường lớn ngủ thoải mái biết bao. Tuy cũng có khi bà Orrin sẽ qua ngủ cùng cô, dù gì để 1 đứa nhỏ ngủ 1 mình cũng không tốt nhưng cô chưa từng bị bất kì ai ôm chặt trong lúc ngủ như thế. Cả cử động cũng khó khăn, nhìn Shu ngủ ngon lành cô không dám đánh thức cậu ta nên chỉ có thể 1 mình chịu đựng. Không bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc ngủ.
………………….
Tại phòng hiệu trưởng.
- Hiệu trưởng, không thấy Flya trong phòng. Có cần phái người đi tìm không ạ.
Người quản sinh của khu kí túc xá nữ đi kiểm tra từng phòng để đảm bảo không bất kì học sinh nào trốn ra ngoài vào ban đêm. Nhưng khi đến phòng của Flya, bà vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên giường trống trơn, trong phòng không 1 bóng người. Bà ngay lập tức đến tìm hiệu trưởng để báo cáo tình hình.
Hiệu trưởng nồi trên ghế sofa nhàn hạ uống trà.
- Không cần hoảng, Flya nó đang ở chung với thằng bé kia rồi.
- Vậy tôi sẽ ngay lập tức đưa Flya trở về.
Người quản sinh toan bước đi thì bị bà Orrin gọi lại.
- Không cần đâu, hai đứa nhỏ thì làm được gì. Hiếm khi con bé có bạn cứ để nó ở đó đi.
- Vâng, vậy tôi xin phép ra ngoài.
Người quản sinh cuối người chào rồi đi ra ngoài. Bà Orrin như cũ không mặn không nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đêm nay rất tròn, bầu trời đầy sao. Đúng là 1 đêm yên tĩnh.
………………………………………….
Sáng hôm sau, người dậy đầu tiên chính là Flya, thật sự cả đêm qua cô không ngủ được bao nhiêu. Vừa mới chợp mắt 1 chút là phải thức dậy vì khó chịu, bị cậu ta ôm chặt như vậy muốn trở mình cũng khó.
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay cậu ta ra khỏi người cô, từ từ bước xuống giường. Nguyên tối hôm qua cô không về phòng chắc chắn bà Orrin đã biết. Không biết bà ấy có giận không nữa, 1 đứa con gái ở với thằng con trai suốt đêm thế mà.
Trí tưởng tượng của Flya bay cao bay xa, nào là tưởng tượng cảnh cô bị bà Orrin la mắng, nào là bị phạt quỳ không được ăn cơm, vân vân và mây mây. Nhưng cô lại bỏ quên 1 chuyện rằng cô chỉ là 1 đứa trẻ, cả 2 chỉ là những đứa trẻ thì làm gì bị phạt nặng khi ngủ chung chứ, ít ra là sẽ không bị phạt đứng hay không được ăn cơm. Mặc khác, cô chính là người bà Orrin yêu thương nhất không chỉ bởi vì lời hứa với hội trưởng Makarov, mà bà thật sự yêu quý Flya như đứa cháu gái ruột của mình.
Flya đang định trở về phòng của mình thì nghe người trên giường thức giấc.
- um…
- Cậu thức rồi à. Tớ phải đi về phòng đây.
Flya nhìn Shu như 1 chú mèo nhỏ còn say ngủ, mắt mở chưa lên thì mĩm cười.
- Cậu bỏ đi sau?_Nghe Flya nói đi về phòng thì cậu tỉnh ngủ hẳn. Ánh mắt buồn bã nhìn Flya.
- Ấy, tớ nói tớ chỉ đi về phòng thôi mà, chứ có nói bỏ đi luôn đâu. Một lát nữa chúng ta sẽ gặp lại. Tớ sẽ dắt cậu đi chơi.
Flya khó xử nhìn Shu bày ra bộ dáng như sắp bị bỏ rơi.
- Thật?
- Thật.
Đôi mắt tròn xoe của Shu nhìn chằm chằm vào cô như tìm ra sự giả dối trong câu trả lời của cô. Nhưng thật tiếc, chẳng có chút gì. Lúc này cậu mới yên tâm để Flya đi.
- Được rồi, vậy cậu đi đi. Tớ sẽ nhanh chóng đi tìm cậu.
- Ừ, nhưng mà cậu đâu biết phòng tớ đâu mà tìm. Thôi để tớ tới tìm cậu vậy.
- Ừ
- Tạm biệt
Flya vẫy tay chào tạm biệt rồi với tay nhón chân nắm lấy chốt khóa cửa mở ra, đi về phòng.
Sau khi Flya rời khỏi phòng, Shu bước tới cánh cửa tủ quần áo,mở lấy đại 1 bộ quần áo mà Flya chuẩn bị cho cậu hôm qua. Bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên giường chờ Flya đến.
……………………
Flya về phòng mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cô thực sự thực sự muốn ngủ nhưng không làm sao mà nhắm mắt được. Cứ nhớ đến cậu ta đang chờ cô thì cô không dám ngủ. Lỡ như ngủ quên rồi sao, thế là cô thất hứa? Thôi đành cố chịu vậy. Lê tấm thân mệt mỏi vào nhà tắm.
……………………….
30 phút sau.
Như lời hứa cô đến phòng tìm cậu. Bước vào phòng cô đã thấy cậu ta ngồi ngay ngắn trên giường chờ cô. Cô thầm nghĩ “ Dù gì cũng còn là trẻ con, nghe đến đi chơi thì đã phấn khích như vậy” nhưng cô lại không biết rằng cậu không phải vì muốn đi chơi mới đợi cô, cậu thực sự muốn gặp cô nên mới đợi thôi.
- Nào, chúng ta đi chơi thôi.
Cô dẫn cậu đến vườn hoa phía sau trường, tìm vô số trò để 2 người cùng chơi. Sau khi đã thấm mệt cô và cậu nằm bệt xuống bãi cỏ. Cô nhìn cậu cười vui vẻ.
- Sao, cậu thấy thế nào. Có vui không?
- Ừm. Thật sự rất vui.
Thấy cô cười, cậu cũng cười theo.
- Vui thì cười nhiều vào. Sau này cũng phải cười nhiều như ngày hôm nay đó, đừng cứ suốt ngày bày ra bộ dạng lạnh lùng nó không hợp với cậu đâu. Có biết không!
Cô đây thật sự là muốn đứa trẻ này sống vui vẻ a. Không biết cậu ta đã trãi qua chuyện gì nhưng cô mong những thứ kinh khủng đó sẽ đi vào quên lãng để cậu bé có thể làm lại cuộc đời, sống đúng với tuổi của mình, như vậy sẽ tốt hơn.
- Cám ơn
Cậu bé nhìn vào mắt cô nói lời cảm ơn. Có lẽ đời này của cậu đã xác định sẽ gắn bó với cô rồi.
- Không cần cám ơn. Chúng ta là bạn bè mà cậu khách sáo làm gì. Đi thôi, chúng ta chơi tiếp nào.
Tiếng cười giòn tan của 2 đứa trẻ vang lên khắp khu vườn. Cả ngày hôm đó 2 người thật sự rất vui.