"Dù sao bây giờ cũng không đắt, đầu tư dài hạn anh cảm thấy cũng được." Từ Thận giúp vợ nói chuyện.
Mọi người đều nghĩ: Đương nhiên là có thể, đầu óc của anh toàn là vợ mình, anh nói cái gì cũng không có giá trị tham khảo!
"Nói như vậy cũng đúng," Trần Sâm nói, "Xu hướng phát triển của nhiều nơi luôn gần các thành phố lớn, thành phố sẽ thu hút nhiều người hơn, bản đồ chắc chắn sẽ mở rộng và nhà ở chắc chắn sẽ đắt đỏ.
"
"Là vậy đấy." Thư Nhiên khen ngợi Trần Sâm, nhân tiện giải thích một chút suy nghĩ thẳng thắn của mình: "Bọn em tới ven biển rất nhiều lần, và đó là cách bên đó phát triển, đúng không anh Thận?"
"Ừm." Từ Thận hết lòng che chở cho vợ.
Dù sao đầu tư vào cái này cũng không có rủi ro, so với mở xí nghiệp còn ít rủi ro hơn, cũng không có hố anh em.
Cuối cùng mọi người suy nghĩ lại, vẫn là lựa chọn tin tưởng ánh mắt độc đáo của Thư Nhiên, dù sao hiện số tiền hiện tại cũng là từ Thư Nhiên liều lĩnh mà ra, ngại gì không liều thêm lần nữa.
Thế là mọi người góp tiền mua lại tất cả những ngôi nhà cũ, làm xong thủ tục, Thư Nhiên có thể đi chuyển hộ khẩu.
Từ Thận về nhà lấy tư liệu với Thư Nhiên, nói là dời đến đơn vị làm việc, trong nhà rất đồng ý, không bị bất kỳ trở ngại gì, thậm chí rất hâm mộ.
Bây giờ các hộ gia đình thành phố có giá trị hơn hộ gia đình nông thôn, ai cũng muốn di chuyển đến thành phố.
"Vậy hộ khẩu của bé tư có phải cũng có thể chuyển đến đơn vị hay không?" Chu Quốc Đống hận không thể dời luôn hộ khẩu của cả nhà ra ngoài, nhưng có thể dời từng người một, nói ra trên mặt ông lấp la lấp lánh.
Thư Nhiên ngẩn ra: "Đương nhiên, có thể."
Thật ra cậu không rõ lắm, còn phải trở về hỏi mới biết được.
Dù sao mình dọn ra ở riêng là điều chắc chắn, đến lúc đổi hộ khẩu đổi tên, thoáng cái cảm giác sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với Chu gia.
Có quay đầu lại nhìn hay không còn phụ thuộc vào chính cậu, mà không phải bất kỳ ngoại vật nào ảnh hưởng, như vậy sẽ càng thoải mái hơn, nhìn mặt Chu Quốc Đống cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Không hiểu sao tâm tình rất tốt.
Sau khi đi ra, Thư Nhiên hít một hơi thật sâu không khí đồng quê, hương thơm tự do tràn ngập lồ ng ngực.
Ngày xuyên tới đây, câu chưa từng nghĩ tới mình là người có tiềm năng có thể chiến thắng cuộc sống này, nhưng giờ đây dường như tiền tài, danh vọng và người yêu đều nằm trong tầm tay cậu.
"Ngày mai phải đi chụp ảnh chứng minh thư, có muốn đi cắt tóc không?" Từ Thận nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, trong hai năm gần đây giới trẻ đại lục chịu ảnh hưởng của các ngôi sao Hồng Kông và Đài Loan, tóc dài đã trở nên phổ biến.
Ở trong mắt Thư Nhiên thì chẳng khác nào đầu của mấy bà cô, cậu cũng không thích, cứ cách hai tháng cậu lại đi cắt tóc với Từ Thận cái kiểu cô đơn không có bạn bè, toàn Nam thị đếm hai người bọn họ trào lưu nhất.
Trần Khải bảo cậu bất công, kiểu đẹp là quất hết lên đầu Từ Thận, Thư Nhiên vô cùng oan uổng, đó là bất công hả? Rõ ràng là sự khác biệt về ngoại hình có thấy bằng mắt thường mà.
"Em cảm thấy không cần, kiểu này em còn chưa thấy chán." Thư Nhiên nói, buổi tối Từ Thận mang hình tượng này yêu cậu,cậu vẫn rất có cảm giác, ngầu chết: "Chờ em không có cảm giác lại đổi.
”
"Được, chờ em không có cảm giác lại đổi." Từ Thận nói xong cảm thấy chỗ nào không đúng, vội vàng nhấn mạnh: "Kiểu tóc tùy em đổi, không đổi người là được.
”
"Đương nhiên không đổi người," Thư Nhiên lườm hắn một cái: "Chỉ có anh mới cho em cảm giác, anh tưởng ai cũng có thể tùy tiện hả?"
"Ôi, đừng nói nữa." Từ Thận xì một tiếng, kêu ngừng đề tài này.
"Cảm giác đến chưa?" Thư Nhiên cười khanh khách.
Từ Thận bị tiếng cười kia làm cho có chút ngượng ngùng, làm cho hắn cả ngày suy nghĩ, nhưng hắn không phải loại người này.
Hiện tại canh tác vụ xuân qua một thời gian, bên ngoài xanh mướt mơn mởn, nói cho Từ Thận tự suy nghĩ xong, Thư Nhiên nhìn phong cảnh điền viên ngoài cửa sổ dưỡng mắt.
Nông thôn là thiên đường tránh xa bon chen, xô bồ của người giàu nhưng lại là chốn tù túng của nhiều người khi không có đồng nào trong túi.
"Thuận đường đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh không?" Từ Thận chậm lại, hỏi Thư Nhiên.
"Được." Thư Nhiên suy nghĩ một hồi, hiện tại chính sách quốc gia vừa mới hạ xuống, tiệm chụp ảnh có thể… hơi đông.
Cậu đoán được chuyện này nhưng không ngờ đông tới như vậy, quả thực là biển người đông đúc, cậu kinh hãi nhìn Từ Thận: "Không thì..."
"Chỉ có ba tháng, đã qua nửa tháng rồi." Từ Thận cũng kinh hãi, thật sự là rất đông người, phỏng chừng các tiệm chụp ảnh khác cũng giống nhau, hắn thở dài: "Đến cũng đến rồi."
Thư Nhiên cười khổ: "Vậy thì chen chúc vào đi."
Trong trường hợp nhiếp ảnh gia cứ năm giây chụp một lần, Từ Thận còn nói muốn chụp một hình tượng đẹp chút, chậc chậc, cổ áo không lệch nghiêng đã là tốt rồi.
"Em đứng trước anh này." Từ Thận kéo Thư Nhiên vào lòng, an tâm vòng tay ôm lấy người yêu, thỉnh thoảng cằm còn tựa vào gáy người ta.
"Khoe anh cao đấy à?" Thư Nhiên nhéo nhéo ngón tay thường quấn quýt trong túi áo bông.
"Cái gì?" Dòng người chật chội, lại không dám lớn tiếng nói chuyện, cho nên Từ Thận không nghe rõ, hắn cúi đầu tiến lại gần một chút, Thư Nhiên vội vàng đẩy hắn ra, tư thế này quá mập mờ, xem quần chúng nhân dân bị mù hả!
Từ Thận cười cười, thành thật xếp hàng.
Đợi khoảng nửa giờ, rốt cục xếp hàng cũng đến bọn họ, hai người một trước một sau thay phiên nhau đi vào chụp xong, bảy ngày sau nhận ảnh chụp là có thể đến đồn cảnh sát xử lý.
Chu kỳ còn dài nên không vội.
"Trở về tổ chức bảo mọi người thay phiên nhau đến chụp ảnh đi, nhất định trong vòng một tháng phải nộp xong hồ sơ." Thư Nhiên nói.
Từ Thận gật đầu: "Được."
Trình độ văn hóa của các anh em đều không cao, không nhạy cảm với những chính sách này, không có người dẫn đầu thì rất mờ mịt, căn bản không biết nên làm thế nào.
Thư Nhiên luôn suy nghĩ rất chu đáo, bên cạnh cậu đã kéo thẳng hảo cảm của Từ Thận đối với những người làm văn hóa.
Tuần tiếp theo, công nhân trong nhà máy được chia thành từng đợt để chụp ảnh, không ảnh hưởng đến việc khởi công.
Từ Thận dẫn bọn họ đi, ngày cuối cùng nhân tiện lấy được ảnh chứng minh thư, bởi vì lúc ấy hắn đã nói với chủ tiệm bọn họ là anh em nên Từ Thận lấy được cả ảnh chứng minh của Thư Nhiên, sau đó vội vàng mở ra xem.
Một tấm rất nhỏ, màu đen trắng, nhưng không làm mất phong thái, Thư Nhiên trong ảnh vẫn như trước tự tin bay bổng, khóe miệng mang theo nụ cười, rất đẹp trai.
Ảnh đen trắng còn che dấu đi "khuyết điểm" khuôn mặt non nớt, khiến Từ Thận như đã nhìn thấy trước Thư Nhiên tuổi đôi mươi, càng thêm đẹp trai chói lọi.
Từ Thận tìm một cơ hội không có người, hôn lên ảnh, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi, nhưng lại không nhìn ảnh mình xem thế nào.
Sau khi trở về, Thư Nhiên muốn xem ảnh chứng minh thư của Từ Thận ngay lập tức, sau đó cũng giống như hắn, cậu cầm lấy bức ảnh nhỏ và ngưỡng mộ không ngừng.
"Lúc ấy sao anh không cười, nghiêm túc quá." Thư Nhiên nhìn thấy thành phẩm, động tâm, đây là mỹ nam tử phong cách dân quốc, mặt mày quá tuấn tú, ngay cả khí chất cũng lộ ra một hương vị thà chết không chịu khuất phục: "Nhìn đôi môi mím lại này, ai động đến bánh ngọt của anh thế?"
"Không phải, " Từ Thận cũng nhìn thoáng qua, nhớ lại: "Lúc ấy anh chưa chuẩn bị tốt, nhiếp ảnh gia đã nói xong rồi, anh rất kinh ngạc."
"Ha ha ha." Thư Nhiên hiểu, đó là chụp vội, một nhiếp ảnh gia có linh hồn, chụp vội cũng có thể bắt được cảm giác như vậy: "Cũng may, không cười cũng có hương vị của không cười."
"Hương vị gì?" Từ Thận không phải là tên cuồng tự luyến, hắn không cầm của mình mà cầm cái của Thư Nhiên: "Anh cầm một tấm mang theo bên người."
"Hương vị khiến người ta muốn bổ nhào vào.
" Thư Nhiên chậc chậc: "Em cũng muốn nhìn xem khuôn mặt cứng ngắc này nổi lên như thế nào.
”
Từ Thận nở nụ cười: "Đâu phải em chưa từng xem."
Nói xong, hắn cất tấm ảnh nhỏ của Thư Nhiên vào trong ví, sờ qua lớp nhựa mềm trong suốt rồi lại hôn
Thư Nhiên thật sự chịu không nổi: "Anh hôn luôn ở đây ấy à?"
Còn có: "Để ảnh này xong sau này ở bên ngoài anh rút ví ra thế nào? Che đi bằng đồng xu hả."
"Không che." Từ Thận nói: "Anh không để người khác thấy là được rồi mà."
"Vậy em cũng muốn một tấm." Thư Nhiên cất tấm trên tay mình đi, định làm một chiếc đồng hồ bỏ túi, chơi theo phong cách cổ điển.
Hai người sắp xếp ảnh chụp và tư liệu, ngày hôm sau đến cục công an xử lý, nhân tiện hỏi hộ khẩu nông thôn có thể chuyển sang hộ khẩu tập thể của đơn vị hay không, câu trả lời là có.
Thư Nhiên: "Vậy thì dọn ra ở trước đi...!Sau này kết hôn, mua nhà an cư cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng chỉ là vấn đề thủ tục mà thôi."
Từ Thận: "Đúng vậy." Hắn nhớ lại: "Chị em cũng chưa tách hộ khẩu, thừa dịp lần này cũng tách đi."
“Ừ, làm thôi.” Thư Nhiễm luôn cảm thấy ở xã hội gia trưởng này, phụ nữ có hộ khẩu độc lập, thực ra sẽ tăng cảm giác an toàn cho họ.
Dưới sự sắp đặt của Thư Nhiên, hộ khẩu của hai chị em Chu Huệ và Chu Lan tách ra ngoài, Thư Nhiên cũng tách ra, sống ở một trong những căn nhà nhỏ cũ, cuối cùng trở thành quan hệ hàng xóm với bác sĩ Hồ.
Thông qua lời khuyên của Từ Thận, con của bác sĩ Hồ cũng không bán mấy căn nhà cũ trong tay, dù sao số tiền ít ỏi bán đi tạm thời cũng không cải thiện được bao nhiêu cuộc sống hiện tại của họ, còn không bằng để lại mà xem.
Thư Nhiên biết tin thì rất vui.
Khi kết thúc đợt cải cách chứng minh thư mạnh mẽ này, thời gian đã đến tháng .
trước và sau khi thanh minh, mọi người đều có thói quen thờ cúng tổ tiên, nhà máy được nghỉ ba ngày.
Chu gia cũng muốn tế tổ, nhưng Thư Nhiên chắc chắn không về, bảo Chu Lan mang chút đồ về coi như xong.
Từ Thận không có tổ tông, người khác nghỉ phép hắn tiếp tục chạy nhà máy mới mở xưởng.
Cánh Giang Phàm cứng rồi, cũng sắp khi sư diệt tổ, bất kể phía thủ đô kêu to như thế nào cũng không trở về.
Hai anh em Trần Sâm sẽ đến...!nhà tù ở thành phố bên cạnh để thăm ba của họ.
"Ừm..
tiết thanh minh sẽ tới thăm bác trai có phải hơi không thích hợp không? "Thư Nhiên nghe xong kế hoạch của bọn họ, lo lắng bọn họ đi có thể bị người lớn tát miệng hay không.
"Không sao, bọn anh ngày nào cũng bận như con quay, ngoại trừ thanh minh cũng không có thời gian rảnh rỗi nào khác." Trần Khải run rẩy nói: "Ba anh không so đo cái này, nếu ông ấy biết bọn anh có tương lai tới vậy, không chừng có thể vui vẻ ăn nhiều hơn hai chén cơm."
Thư Nhiên nở nụ cười, ngẫm lại cũng có khả năng, nghe nói ba Trần cũng là một người tính cách vui vẻ, là phiên bản trung hòa cao phối của hai đứa con trai, có dũng có mưu, đương nhiên, là Trần Khải tự khoe thế, Thư Nhiên giữ thái độ chờ đợi.
Tất cả mọi người đều có sắp xếp, chỉ còn lại Thư Nhiên.
Cậu lại chạy một chuyến tới trường học, nói rằng nhà máy mới đã sẵn sàng, công nhân có thể được đào tạo trước khi vào làm; Mặt khác còn tới thị trường tuyển dụng nhân tài muốn tìm vài nhân viên văn thư, làm ra công việc dân sự như thu tiền và kiểm đơn.
Trong ấn tượng của Thư Nhiên, những công việc này có xu hướng con gái làm nhiều hơn, nhưng đi tới thị trường nhân tài hỏi một câu, người môi giới toàn giới thiệu nam cho cậu, cũng hiểu, nhưng điều cậu không hiểu chính là ánh mắt khác thường của người môi giới khi mình nói muốn tìm nhân viên nữ.
Sao vậy?
Thư Nhiên mặc kệ hắn: "Phiền cho tôi xem sơ yếu lý lịch của nhân viên nữ."
Người môi giới đành phải lật xem hồ sơ cho cậu.
Cuối tháng bọn họ sẽ khởi công thêm nhà máy mới, ít nhất cần tăng thêm chín nhân viên dân sự, bởi vậy Thư Nhiên không câu nệ nhân số, thấy không tệ thì bảo người môi giới liên hệ, nếu thuê thành công có thể tới trước làm quen công việc, sau này tiếp tục mở nhà máy mới rồi mới điều qua.
Thấy cậu tuyển nhiều người một lúc như vậy, người môi giới thiếu chút nữa cho rằng mình gặp phải kẻ lừa đảo, nhưng nhìn cách ăn mặc lại không giống, chỉ riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay thoạt nhìn đã có giá trị không nhỏ.
Đúng vậy, vào tháng ba sinh nhật Thư Nhiên, Từ Thận tặng cho cậu một chiếc đồng hồ rất đẹp, cậu vừa mới đeo không bao lâu.
Người môi giới này có tầm nhìn, chiếu theo trình độ tiêu dùng hiện tại mà nói, quả thực là xa xỉ.
Thư Nhiên chọn xong người thì trở về chờ, những người tìm việc kia nhận được thông báo, sau tiết thanh minh sẽ đến đơn vị phỏng vấn.
Những năm này, tranh đoạt vị trí tự do tương đối khốc liệt, những người được Thư Nhiên chọn nhận được thông báo đều rất kích động, sau tiết liền chạy tới trước mặt.
Kết quả nhìn thấy đông người như thế, trái tim lạnh dần, cũng may ông chủ nhanh chóng nói với họ, có rất nhiều vị trí, không cần phải lo lắng.
Trải qua phỏng vấn, phần nhiều những người tìm việc này đều ở lại, Thư Nhiên đích thân đào tạo họ làm quen với công việc, nên hình ảnh trở thành...!ngày nào cũng có một đám con gái vây quanh cậu.
Trần Khải thấy tình huống này, lập tức xung phong: "Anh Thận, không thì mỗi ngày em qua giúp anh xem nhé?"
Từ Thận cười như không cười nhìn hắn: "Là giúp tao hay là giúp chính mình đấy? ”
"Được rồi, là cả hai cùng có lợi." Trần Khải mặt dày nhỏ giọng nói: "Anh đừng có mà xem nhẹ, không có em đến giúp trông trừng là anh phải cẩn thận không nhà bốc cháy luôn đấy."
"Trong nhà cháy lên thật thì Trần Khải cũng không có tác dụng." Từ Thận trừng mắt nhìn hắn: "Mày tự quản mình cho tốt đi, đừng làm ra chuyện gì, bằng không anh trai mày chém chết mày.
”
"Ai, được rồi." Trần Khải cảm thấy tiếc.
Nhưng hắn biết, mình tuyệt đối không thể có dây dưa gì với nữ cấp dưới, anh trai hắn chẳng chém chết hắn.
Từ Thận đuổi Trần Khải đi, thay đổi tư thế tiếp tục ngồi ở trong góc đọc báo, hiện tại có rất ít kênh để lấy thông tin, ngoại trừ báo chí, tin tức chỉ là tin đồn từ nhiều nơi.
Bởi vì có Giang Phàm ở đây, tin tức của bọn họ cũng coi như tương đối linh thông, phương diện chính sách cùng tài chính nắm được tin tức tương đối nhanh.
Từ Thận để ý mỗi lần Giang Phàm vừa nói tin tức mới, lúc bọn họ còn chưa kịp hiểu, Thư Nhiên đã hiểu ngay và nói rõ ràng với họ.
Từ Thận cảm thấy rất tự hào vì Thư Nhiên toả sáng như vậy, đồng thời cũng sẽ có một ít cảm hứng, mình nên học hỏi nhiều tri thức hơn, dù không phải là văn học thì ít nhất cũng có liên quan đến kinh doanh.
Sau khi Thư Nhiên nói chuyện với nhân viên xong, mới phát hiện Từ Thận tới, đã ngồi một bên chờ mình thật lâu, cậu lập tức hơi chột dạ, dù sao cậu cũng biết mình đang bị mấy cô gái bu lấy.
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người tan tầm đi." Thư Nhiên vỗ vỗ bàn tay, sau đó cầm lấy áo gió mỏng trên ghế mặc vào.
Bây giờ trong nhà rất ấm nhưng ngoài trời vẫn còn tương đối lạnh.
"Anh Thận, chờ em lâu chưa?" Giọng Thư Nhiên trở nên ngọt ngào.
"Không sao, đang đọc báo." Từ Thận cười cười, cất tờ báo đi rồi đứng lên: “Dạy học thế nào rồi?”
"Rất tốt," Thư Nhiên nói, "Mọi người đều thông minh, cái này không khó.
" Sau khi nhân viên cuối cùng trong phòng rời đi, Thư Nhiên đi qua đóng cửa lại, xoay người hai tay treo trên vai Từ Thận: "Có giận không? Hôn anh nhé.
”
Tay Từ Thận ẩn trong áo gió, ngoan độc xoa xoa eo Thư Nhiên, nói không tức giận, chó cũng không tin.
Thư Nhiên rn rỉ hai tiếng, ngón tay bắt lấy chân tóc Từ Thận, đối phương làm cho cậu đau cậu cũng không khách sáo, cứ như vậy tranh đấu gặm lẫn nhau một trận, gặm một hồi cương lên thì dc vọng chiến đấu mới tiêu tan một chút.
"Anh Thận..." Thư Nhiên thả nhẹ sức, từ hung hăng vò tóc, chuyển sang dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy tóc Từ Thận.
Từ Thận vốn muốn buông cậu ra nhưng lại bởi vì một tiếng này lại mà ôm thêm thật lâu.
"Tại em đó, giờ không ra ngoài được." Từ Thận khẽ thở dài, muốn đi ra ngoài phải đợi thêm một lát cho nguội lạnh.
"Em vẫn còn ổn." Thư Nhiên nói.
"Em ổn cái rắm ấy." Từ Thận chộp lấy, nhất thời khiến Thư Nhiên điên cuồng phản kích: "Anh làm gì đấy! Em bảo mặc áo gió rất ổn mà."
"À..." Từ Thận hiểu sai ý, mỉm cười áy náy nhưng không hối hận khi sờ vợ mình.
"Im lặng." Thư Nhiên buộc áo gió lại, để cho Từ Thận một bóng lưng tiêu sái: "Anh cứ thong thả, gặp trên xe."
Thư Nhiên ở trên xe hơn mười phút, mới đợi được đến lúc Từ Thận vào ngồi: "Hôm nay tới hiệu sách một chuyến.
”
"Sao thế?," Thư Nhiên xoay mặt nhìn hắn: “Cuối cùng cũng nhận ra mình quá đáng, muốn mua mấy cuốn sách tu thân à?”
"Đâu phải." Từ Thận nói: " Anh muốn mua sách, nhưng không phải là sách tu thân dưỡng tính, anh đâu chơi mấy cái đó.”
Thư Nhiên cười với hắn: "Anh không cần hả? ”
Là ai vừa rồi ở bên trong hơn mười phút mới dám đi ra.
"Không cần," Từ Thận chém đinh chặt sắt.
"Tin em đi, anh cần." Thư Nhiên nói.
"Chỉ cần em " Từ Thận một tay lùi xe một tay sờ vành tai Thư Nhiên: "Anh chỉ cảm thấy tri thức mình dự trữ chưa đủ, đọc nhiều sách rất tốt, như em nói đó, người không đọc sách sẽ tụt lại phía sau.
”
Thư Nhiên ngẩn ra, lập tức chiếm hời: "Gọi em một tiếng thầy Thư đi, anh muốn học cái gì em sẽ dạy anh.".