"Cái này có thể đưa đi rửa không?" Thư Nhiên lo lắng đẩy đẩy hắn, đừng làm mù nhân viên phụ trách rửa ảnh ở cửa hàng.
"Giang Phàm chơi nhiếp ảnh, " Từ Thận vung cánh tay ôm vợ về, eo kề eo, thân mật còn hơn vừa này: "Nó còn không biết rửa ảnh thì chơi gì nữa."
Thư Nhiên dựa vào hắn cười: "Anh nói rất có lý.
”
Giang Phàm đã chụp ảnh rồi, ai mẹ ơi, hai cái tên đàn ông này làm hắn ê răng chết luôn.
"Anh Phàm còn chưa nói gì, có phải bị hai chúng ta làm cho ngọt họng quá rồi hay không?" Thư Nhiên ngồi trên đùi Từ Thận, Từ Thận ngồi trên một tảng đá mượt mà, chân dài chiếm lĩnh toàn màn hình.
Từ Thận cười rộ lên: " Anh cảm thấy đúng."
Giang Phàm: "..."
Dưới ánh mắt cay cay của hắn, hai người đàn ông mặc vest chơi đùa, lúc ngồi trên đùi, lúc ôm ngang, lúc cõng sau lưng, .
Đầu mùa hè năm , Thư Nhiên tuổi, Từ Thận tuổi, chụp ảnh.
Qua vài ngày, Thư Nhiên lấy được một xấp ảnh thật dày từ tay Giang Phàm, cậu mang về nhà xem với Từ Thận, cảm giác tấm nào chụp cũng đẹp, cậu và Từ Thận đều nở nụ cười ngây ngô.
"Anh Phàm đúng là chi giao, còn ép plastic cho ảnh chụp, như vậy thuận tiện bảo quản", Thư Nhiên nói: "Nếu bảo quản đúng cách, để năm cũng được."
"Phim âm bản cũng ở đây rồi, cái này phải bảo tồn như thế nào?" Từ Thận cầm một tấm giơ lên, xuyên thấu qua ánh sáng có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng.
Bảo quản tốt phim âm bản có thể rửa ảnh được nhiều lần.
"Nhiệt độ thích hợp, không để bị ẩm ướt." Thư Nhiên gãi gãi mặt, đến lúc đó nghĩ cách tiếp, có lòng bảo tồn đương nhiên có thể thành công.
Ngày hôm sau, Từ Thận tới nhà máy làm việc, Thư Nhiên phụ trách bày mưu tính kế nên rất ít khi ra tuyến đầu làm việc.
Cậu ta đường mua một quyển album ảnh và vài khung ảnh nhỏ, chọn vài tấm ảnh phù hợp đặt trên bàn làm việc, bàn cạnh giường ngủ.
Ngày cưới của Chu Huệ cũng chụp mấy tấm, rất ít, lần này bỏ hết vào album ảnh.
Có mấy tấm Thư Nhiên rất thích, còn viết mấy lời phàn nàn đặc biệt của thanh niên văn nghệ bọn họ sau bức ảnh, chậc chậc.
Nhìn Từ Thận và mình trong ảnh, Thư Nhiên nghĩ đến chuyện làm ăn, trước mắt mới mở ba nhà máy, họ chuyển hết đơn đặt hàng từ nhà máy đầu tiên sang, mỗi một nhà máy đều là người của mình, sau này chuẩn bị kinh doanh trực tiếp trong nước.
Thư Nhiên muốn làm một thương hiệu thuộc về mình, mở một cửa hàng ở thủ đô, trước kia là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại hoàn toàn có thể làm.
Khi xuất khẩu xong lô hàng đầu tiên của ba nhà máy mới, cậu lập tức đi cùng Từ Thận tới thủ đô xem xét một chút.
Trung tâm mua sắm phồn hoa nhất thủ đô sau này, nhất định phải có cửa hàng thương hiệu của bọn họ.
Thư Nhiên nghĩ tới đây, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cậu đứng lên, cầm lấy bút chì tiếp tục lục soát những tài liệu trong đầu mình có thể vận dụng.
Đó là một công việc tốn nhiều công sức, đốt não hơn là viết tiểu thuyết vô hạn lưu của mình.
Hôm nay Từ Thận nói sẽ trở về làm cơm trưa cho cậu, vừa lên lầu đã thấy Thư Nhiên đang chăm chú ngồi trên ghế chuyển bút, đầu tóc bù xù như ổ gà, miệng còn lẩm bẩm: "Quá khó quá khó khăn, chẳng lẽ mình cạn kiệt ý tưởng nhanh như vậy sao?"
"Sao thế?" Từ Thận nghe xong lời này, lập tức đi qua ôm lấy cậu, bảo cậu tựa vào vai mình đợi một lát: "Cái gì mà cạn kiệt ý tưởng, đừng tự mình hù dọa mình.
”
"Làm thiết kế khó quá đi." Thư Nhiên vùi mặt vào cổ Từ Thận nói.
Gần đây thời tiết ấm áp, người đàn ông này ăn mặc rất mát mẻ, dán ở đâu cũng rất thoải mái.
"Cái này không phải là rất bình thường à?" Từ Thận ôm cậu đi dạo trong phòng, rất có lý phân tích với cậu: "Gần đây em làm bao nhiêu chuyện, em có từng đếm chưa? Xây nhà máy mới, xuất bản sách, đàm phán đơn hàng, ba cái đầu cũng không đủ dùng, nghỉ ngơi một chút cảm hứng sẽ về lại thôi."
Nghe có vẻ có lý, nhưng Từ Thận không hiểu, tính cậu vốn lo âu, bây giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn một số di chứng.
"Nếu không quay lại thì sao?" Thư Nhiên ôm Từ Thận, dùng sức lực lớn nhất của mình siết chặt đối phương.
Từ Thận bị Thư Nhiên ôm đến căng thẳng khó thở, nhưng lại phát hiện mình vô cùng hưởng thụ giây phút này, hắn ước gì Thư Nhiên siết chặt thêm vài phần tốt nhất là siết gãy xương hắn luôn, hắn nhẹ giọng: "Vậy cũng không sao, cho dù em chẳng làm gì anh cũng sẽ nuôi em."
Nghe câu này, Thư Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Đúng, Từ Thận là lá bài tẩy của cậu.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Từ Thận nhất định sẽ vớt cậu lên.
"Em biết rồi." Thư Nhiên thì thầm: "Cảm ơn anh.
”
"Cảm ơn cái rắm." Từ Thận nâng cằm cậu lên, hung hăng hôn một cái, vốn còn chuẩn bị hôn thêm hai cái, kết quả âm thanh ùng ục cắt đứt không khí hài hòa.
Thư Nhiên lúng túng, sờ sờ bụng: " Em đói rồi.
”
"Chờ đi, lập tức nấu cơm cho em
" Từ Thận buông cậu xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
Đều nói ăn gì bổ nấy, gần đây Thư Nhiên dùng đầu óc nhiều quá, Từ Thận xuống chợ mua cho cậu một bộ não heo hầm với dược liệu cho cậu ăn.
Bởi vì hầm xong đã không còn nguyên dạng, Thư Nhiên không nhận ra là não heo, ăn xong mới hỏi Từ Thận: "Cái trơn trượt mềm mại kia là cái gì, ngon thế.
”
Từ Thận biết vợ mình rất kén ăn, suy nghĩ một chút hàm hồ nói: "Một phần trên người con heo.
”
Thư Nhiên nhất thời không nghĩ ra: "Bộ phận nào? ”
"Dù sao cũng ngon" Từ Thận nói, "Em hỏi rõ ràng như vậy làm gì? Giả vờ không biết đi."
“??” Thư Nhiên sờ sờ dạ dày của mình, trừng mắt nhìn Từ Thận: "Đại gia anh, Từ Thận, đến tột cùng là anh cho em ăn cái gì?"
Lời thoại tiềm ẩn này khiến người ta rất kinh hãi đó được không?!
Từ Thận nhìn cậu, chột dạ cười cười.
"Mau nói đi!" Thư Nhiên nhào tới, một tay giữ chặt bả vai Từ Thận, dáng vẻ nếu hắn không thành thật sẽ khoá yết hầu hắn.
Dưới sự tra tấn nghiêm khắc của cậu, Từ Thận đành phải thành thật trả lời: "Được được được, anh nói." Hắn dừng lại hỏi trước: "Em có ăn não động vật bao giờ chưa?" "Nếu như chưa ăn hắn sẽ đổi nói là cá trắng, một miếng cắn chết là cá trắng.
"Não heo?" Thư Nhiên hỏi.
Có cần thông minh như vậy không? Lập tức đoán ra...!Từ Thận gật đầu.
"Nhưng rất ngon không phải sao? Khụ," hắn cẩn thận hỏi, "Em có ghét không?"
Trời ơi! Đúng là não heo!
Trước kia Thư Nhiên không ăn, thậm chí cảm thấy người ăn thứ này có phải là bin thái hay không, nhưng hiện tại, được rồi, cậu cảm thấy rất ngon.
"Ăn gì bổ nấy, nói không chừng ăn thêm hai bộ cảm hứng sẽ về." Từ Thận nhẹ giọng nói.
Thì ra là vì cái này…
Vậy thì tha thứ cho anh vậy.
Thư Nhiên che ngực làm động tác cảm động nói: "Cảm động quá."
"Ôi, là ai làm cho em cảm động như vậy?" Tình thế chuyển biến tốt đẹp, Từ Thận bắt đầu đắc ý.
Thư Nhiên biết hắn muốn nghe gì, cười cười, hào phóng ném một ánh mắt quyến rũ cho hắn: "Chồng em."
"Khụ." Từ Thận được cọ cọ toàn thân sảng khoái, rất sảng khoái.
Hắn vui vẻ cho Thư Nhiên liên tục ăn não heo một tuần…
Thư Nhiên nói: "Không ăn, ăn nữa heo sẽ có ý kiến."
"À." Từ Thận lúc này mới rút lại móng vuốt, tính toán sau này cách năm ba hôm lại lần hầm một lần.
Có lẽ não heo thật sự phát huy tác dụng, Thư Nhiên nghỉ ngơi một tuần, cảm giác linh cảm bỏ nhà ra đi của mình dường như có xu hướng trở về.
Trạng thái bên này của Thư Nhiên chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, lô hàng đầu tiên của nhà máy cũng xuất khẩu, đơn này là Từ Thận lấy, mấy ngày nay bận không thấy bóng người.
Trước đó đã có không ít người âm thầm theo dõi nhà máy của bọn họ, muốn biết bọn họ đến tột cùng là làm ăn cùng ai, hiện giờ rốt cục nhìn thấy từng xe từng xe hàng hóa kéo ra ngoài, vận chuyển thẳng đến bến tàu tỉnh, lên thuyền tới ven biển, đến bờ biển lại trung chuyển lên thuyền ra nước ngoài.
Người theo dõi đưa tin tức rỉ tai ông chủ của mình, rốt cục cởi bỏ nghi hoặc của các ông chủ, thì ra là làm ăn với người nước ngoài, trách không được xưởng may có thể làm lớn ở Nam thị!
Nói như vậy làm ăn với người nước ngoài rất có lợi nhuận...!Nhưng thì như thế nào, bọn họ không biết làm thế nào.
Điện thoại trong văn phòng xưởng may Đồng Tâm bỗng nhiên trở thành đường dây nóng, các nhân viên văn phòng một ngày nhận được mấy cuộc điện thoại, nói muốn tìm lãnh đạo nhà máy bọn họ nghe.
Từ Thận nhận được vài người, đều là mời hắn ăn cơm, thuận tiện tán gẫu làm ăn hợp tác gì đó, hắn khéo léo cự tuyệt mấy người, sau đó dặn dò cấp dưới, về sau phàm là loại điện thoại này thì nói lãnh đạo không có ở đây.
Từ Thận biết có người đang theo dõi nhà máy nên làm việc rất cẩn thận, cách dăm ba ngày lại đi xem xét, thăm hỏi ân cần, phòng ngừa có tin tức mình rất muộn mới biết.
Đặc biệt là gần đến thời gian vận chuyển, sợ có người báo cáo kiểm tra hàng hóa, điều đó không chỉ trì hoãn việc vận chuyển mà còn là hắt nước bẩn.
Viên Phong cũng nghe nói rằng họ đang tham gia bán hàng xuất khẩu, ngay lập tức kết nối các manh mối với nhau.
Thì ra là như thế, anh cuối cùng cũng hiểu được, trận quật khởi lặng yên không một tiếng động này, người chủ đạo không phải là anh em Trần gia cũng không phải Từ Thận, càng không phải thằng công tử Giang gia không học không nghề kia, mà là chủ nhân giọng nói ngày đó nhận điện thoại của anh, một người mới mười chín tuổi, tự xưng đã đọc sách qua vài năm, thanh niên đến từ nông thôn.
“Có vẻ như xuất khẩu đang là xu hướng,” Viên Phong lẩm bẩm: "Chúng ta cũng nên nắm chặt.
”
Đang lúc Viên gia bắt đầu thay đổi thị trường tiêu thụ, Thư Nhiên đã đi trên con đường xây dựng thương hiệu, mở cửa hàng.
Cho dù các ông chủ khác chạm tới ngưỡng xuất khẩu, cũng phải ở chỗ này đi lòng vòng giao một chút phí, phải đến cuối những năm , toàn bộ thị trường mới thực sự chín muồi.
Sau khi nhận được khoản thanh toán cho lô hàng đầu tiên từ nhà máy mới, Thư Nhiên và Từ Thận chuẩn bị mang theo một phần tiền vào thủ đô mua sắm, còn lại Giang Phàm và những người khác tiếp quyên góp vốn mở rộng nhà máy mới.
Chi tiết cần được thảo luận trong một cuộc họp.
Mọi người gần đây đều bận rộn ở các nhà máy, rất lâu không có tụ hội với nhau, lần này tan ca chuyên môn mua đồ ăn đến nhà Từ Thận ăn cơm tối.
Thừa dịp tất cả mọi người ở trong sân cùng nhau nấu cơm ăn, Thư Nhiên ở bên cạnh báo cáo cho bọn họ về số tiền lần này.
"Vào tháng , bốn nhà máy của chúng ta đã sản xuất tổng cộng hơn , triệu đơn đặt hàng," Thư Nhiên nói, "Sau khi trừ chi phí, vẫn còn lãi ròng nhân dân tệ, dù sao thì chi phí xây dựng nhà máy cũng rất nhiều.
Mọi người nghe được con số này đều rất bình tĩnh.
Thư Nhiên: "Tháng sau số lượng lô hàng sẽ tăng lên, lợi nhuận ròng có thể vượt quá một triệu."
Lúc này mọi người mới vui vẻ.
"Haha, hai tháng nay anh bận chân không chạm đất." Trần Khải ngồi trên mặt đất gọt củ sen, hăng hái nói: "Đến cuối năm, mỗi người chúng ta có thể chia được một triệu hay không? ”
"Theo lý thuyết là có, " Thư Nhiên ngồi bên cạnh Từ Thận hỗ trợ bóc đậu tương, nói: "Nhưng tiền để trong tay sẽ mất giá, trong tay giữ lại đủ tiền là được rồi, còn lại vẫn phải lấy ra, đưa ra thị trường.
”
"Đầu tư như thế nào?" Trần Sâm đang giết gà hỏi.
"Một phần mua đất mua nhà," Thư Nhiên liếc mắt nhìn Từ Thận một cái, đối phương quả nhiên nhìn mình cười: "Còn lại làm thương hiệu của chúng ta.
”
"Qua hai ngày tôi và Thư Nhiên sẽ đến thủ đô mở cửa hàng." Từ Thận tiếp lời: "Công việc làm với nước ngoài vừa mệt vừa kiếm không được bao nhiêu lợi nhuận, không phải kế lâu dài.
”
"Tới thủ đô mở cửa hàng?" Giang Phàm hỏi: "Nhà máy mới sắp mở ở thủ đô à?"
"Không, lái xe ở trong thủ đô quá dễ hỏng, Nam thị vẫn tốt hơn." Thư Nhiên bẻ ngón tay đếm: "Giá đất rẻ, nhân công rẻ, quan hệ cũng ở đây, trở thành lão đại đầu tàu của Nam thị chỉ còn trong tầm tay.
”
Tới thủ đô thì đừng nói lão đại, cái đuôi cũng không thể tiếp cận được.
"Đúng, ở Nam thị." Trần Khải không biết nghĩ đến cái gì cười lạnh đứng lên nói: "Trước khi trở thành lão đại đầu rồng, anh quyết chí ở chỗ này đến cùng.”
Từ Thận vỗ vỗ bả vai hắn, im lặng tỏ vẻ ủng hộ.
"Anh Phàm," Thư Nhiên nhìn Giang Phàm: "Chờ mở cửa hàng, em dự định tìm một nhóm người mẫu, làm một tạp chí thời trang hàng tháng ở trong nước,Anh có thể đảm nhận vai trò chụp ảnh chính không?"
“Không thành vấn đề.” Giang Phàm tự tin hếch cằm.
Bóc đậu tương trong chốc lát, Thư Nhiên ngẩng đầu: "Vậy lúc vào thủ đô, mỗi người chúng ta làm một bộ tứ hợp viện trước đi, sau này làm hàng xóm nhé? ”
"Nghe lời em cả." Mọi người gật đầu, hiện tại mấy anh đều tin tưởng Thư Nhiên vô cùng, chỉ thiếu chút nữa không ghen tị với Từ Thận, ánh mắt cưới vợ này cũng tốt quá.
Đây đâu phải là cưới vợ, rõ ràng là một vị thần tài, chậc chậc, phải cung phụng tốt!
Từ Thận ở một bên nghe bọn họ nói chuyện nở nụ cưởi.
Hắn và Trần Sâm đều là người không thích nói chuyện, chỉ nghe bọn Thư Nhiên rầm rĩ không ngừng, nói đến tàn tiệc mới thôi.
Nói nhiều quá cổ họng Thư Nhiên bị đau.
"Anh đi nấu trà lê cho em" Từ Thận thấy bên trong đồ bọn Trần Khải mua được có lê, thu dọn đồ đạc xong thì đi nấu.
"Không cần đi đâu, em gặm luôn." Thư Nhiên nói.
Cũng không phải quá nghiêm trọng, nói không chừng sáng mai sẽ khỏi, không cần Từ Thận phải phiền tới vậy.
"Gặm sống không có hiệu quả." Từ Thận động tác nhanh nhẹn, đã sắp xong bếp sắc thuốc: “Thứ này bổ phổi dưỡng dịch, dù sao uống cũng không tệ.”
"Được rồi, anh Thận ấm áp." Thư Nhiên ôm mặt, gần đây vừa hầm não heo vừa nấu trà lê, ấm chết người ta.
Từ Thận duỗi cánh tay dài ra ôm vợ ngồi lên đùi mình, chỉ chốc lát sau đường viền cổ của Thư Nhiên bị bung ra, lộ hình ảnh không thể gặp người.
Những bông hoa đỏ tươi nở từ nền trắng lan xuống tận sâu.
"Này, đang ở trong sân." Thư Nhiên cuối cùng chịu không nổi đẩy khuôn mặt Từ Thận ra, nhảy xuống từ đùi hắn, nắm lấy cổ áo buông lỏng đi lên lầu.
Từ Thận cười nấu xong trà lê, một lúc sau bưng lên tiếp tục lăn lộn.
Chén trà lê ngọt ngào thơm ngát của tối nay này, Thư Nhiên nuốt xuống đều qua miệng của Từ Thận, cậu cũng khó hiểu, tên này sao lại nhiều trò như vậy chứ!
Sáng sớm biếng nhác và thoả mãn, một loạt các chuông xe đạp đánh thức họ dậy.
"Cậu nó ơi! Em dậy chưa?!" Giọng của Trương Vân Sinh tràn đầy niềm vui và sự phấn khích, vừa nghe đã biết là có niềm vui tới cửa.
"Tới đây." Từ Thận nhanh chóng đi xuống dưới lầu, cách xa liền thấy Trương Vân Sinh vẻ mặt vui mừng, hắn nở nụ cười: "Anh Vân Sinh, có chuyện gì mà vui thế?"
"Ôi" Trương Vân Sinh kích động nói: "Tiểu Huệ có thai, tôi đến thông báo cho em trai một tiếng."
Từ Thận ngẩn ra, nói tiếp: "Chúc mừng chúc mừng! "Suy nghĩ một lúc lại nói: "Vậy hôm nay bọn tôi đến nhà một chuyến, tôi lấy chút đồ, anh về trước đi.
”
"Không cần không cần, đi người không là được rồi!" Trương Vân Sinh vội vàng nói.
"Anh trở về trước đi!" Từ Thận không để ý tới anh, xoay người liền trở về lầu, bảo Thư Nhiên đừng ngủ nướng nữa, sắp làm cậu tơi nơi rồi.
Chu Huệ có thai?
Thư Nhiên đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên nghe được tin tức này, có chút mờ mịt, sau đó cực kỳ vui vẻ.
Lại là một sinh mệnh mới đến, lúc sinh ra phỏng chừng là cuối xuân năm .
Cậu cùng Từ Thận thu dọn một chút, lái xe ra đường mua một đống đồ, đưa đến nhà Chu Huệ.
Lúc này Chu Huệ đã có triệu chứng của việc mang thai, Trương Vân Sinh cực kỳ căng thẳng, để cô nằm trên giường nghỉ ngơi, không cho cô may quần áo cho người ta nữa.
"Tới rồi?" Chu Huệ ngồi dậy, nhìn em trai nhiều ngày không gặp, gần đây không biết là do công việc bận rộn mà tăng cân hay giảm cân.
"Chị, chị ốm nghén có nặng không?" Thư Nhiên cũng đánh giá sắc mặt của cô.
"Không sao, không phải quá nghiêm trọng." Chu Huệ trả lời cậu một câu, nói với chồng: "Anh Vân Sinh, em và em trai muốn nói vài câu."
"Ôi." Trương Vân Sinh lập tức thức thời rời đi.
Thư Nhiên rùng mình, có chút cảm giác bất an: "Sao thế chị, có phải anh rể bắt nạt chị không? ”
Chu Huệ trừng mắt nhìn cậu: "Chị thấy em mới bị bắt nạt ấy.
"Sau đó tức giận chỉ vào cổ áo của cậu: "Đừng nói với chị là bị bọ cắn nhé? ”
Có phải là bọ cắn hay không, kết hôn rồi đều biết cả.
Thư Nhiên ngẩn ra, vội vàng kéo cổ áo mình lại, hôm nay sốt ruột ra ngoài, không chú ý tới còn lưu lại chút dấu ấn của tối hôm qua, không nên mặc quần áo cổ áo rộng thùng thình.
"Em có người yêu rồi, " Bây giờ nếu đã bị Chu Huệ nhìn thấy, Thư Nhiên dứt khoát nói: "Vẫn chưa tìm được cơ hội nói cho chị biết, bởi vì trước mắt còn chưa tiện kết hôn, sợ chị giục kết hôn.
”
Căn phòng yên lặng một lúc.
Biểu tình Chu Huệ phức tạp nhìn cậu: "Cái dấu vết này, đêm anh Thận đón chúng ta vào thành phố, trên người em đã có rồi, em đừng nói lúc đó em đã có người yêu rồi đó nha."
Lúc đó cô chưa lấy chồng nên không hiểu.
Về sau Từ Thận đối xử tốt với bọn vô điều kiện, bây giờ cứ cách năm ba ngày lại đến tặng đồ, mọi thứ đều có thể truy ra, cũng không phải vô duyên vô cớ.
Thư Nhiên không nói gì.
"Em đừng gạt chị nữa, chị cũng không phải gái chưa chồng." Chu Huệ căng mặt nhìn cậu: "Chị biết hai người hiện tại rất tốt, vậy lúc trước thì sao, là anh ta ép buộc em hả? ”
"Không phải." Thư Nhiên lập tức phủ nhận: "Em thấy anh ấy rất tốt, em rất thích khuôn mặt của anh ấy.
”
Chu Huệ im lặng: "..."
Nhớ rõ lúc trước em trai đi xem mắt với mình, còn cảnh cáo mình chọn đàn ông đừng chỉ nhìn mặt.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Nhiên: Tôi nông cạn, tôi thừa nhận!.