Hai cô gái hiện giờ được sắp xếp ở con hẻm tứ hợp viện Trần gia, bình thường đi làm do hai anh em Trần gia thuận đường đưa đi.
Hai người bọn họ biết nấu ăn, nhưng Tiết Phượng rất thích các cô, luôn mời họ tới nhà ăn cơm tối.
Tiết Phượng cười tủm tỉm nói: "Xung quanh dì toàn là mấy thằng đàn ông, lâu không nói chuyện với con gái rồi."
Cũng không phải là có ý đồ gì, chỉ đơn giản là thích mấy cô gái nhỏ thôi.
Người ta rời xa quê hương ra ngoài làm việc không dễ, vô luận ai thấy cũng sẽ quan tâm một chút.
"Cũng đâu phải, " Trần Khải nhếch miệng góp vui: "Ôi, mẹ em nằm mơ cũng muốn sinh một đứa con gái, đáng tiếc chỉ sinh ra hai thằng nhóc thúi."
"Trần Khải, mày nói ai là thằng nhóc thúi hở?" Trần Sâm nhíu mày.
"..." Trần Khải lập tức thu hồi nụ cười đoan chính ăn cơm.
Không phải hắn nhát gan, chỉ là anh trai hắn đánh người cực kỳ đau!
Chu Lâm và Hà Nhuế đều cầm bát cười khanh khách, cảm thấy hai anh em bọn họ rất thú vị, anh trai luôn đứng đắn, em trai thì luôn cà nhây.
"Mặc kệ bọn họ," Tiết Phượng không thèm quan tâm hai đứa con trai, nhiệt tình chào hỏi các cô gái: "Ăn nhiều đồ ăn chút đi."
"Vâng, dì." Hai cô gái cười nói.
Ăn cơm tối xong, Trần Sâm trầm mặc ít nói đưa các cô về chỗ ở cuối ngõ, không cho Trần Khải đảm nhận công việc này.
Về đến nhà, Hà Nhuế than một tiếng, hỏi bạn thân: "Cậu nói có phải vì anh Trần Sâm cảm thấy em trai anh ấy không đáng tin cậy, cho nên mới khăng khăng tự mình đưa chúng ta về nhà không? ”
Chu Lâm đăm chiêu: "Tớ cũng thấy vậy, anh Trần Khải lúc nào cũng ngắt lời lúc anh trai ảnh lúc nói chuyện với chúng ta."
"Không nhất thiết phải như vậy," Hà Nhuế ngẫm lại nở nụ cười: "Tớ nghĩ anh Trần Khải chỉ muốn khuấy động bầu không khí chứ không có ý gì khác."
Ánh mắt của một người đàn ông nhìn phụ nữ bình tĩnh hay bất chính, phụ nữ có thể tự cảm nhận được, họ không cảm thấy khó chịu.
Người ta thường nói vật họp theo loài, tin tưởng người có thể làm bạn với Thư Nhiên hẳn sẽ là người đứng đắn.
Ngày mai, lô bản thảo thiết kế đầu tiên sẽ được giao đi thẩm định, sau khi hai người gia nhập công ty mới biết được nhà máy đang kinh doanh xuất khẩu, khó trách cần những nhà thiết kế cá tính.
Họ rất sợ bản thiết kế của mình sẽ không qua được, sau giờ làm việc vẫn cố gắng tiếp thu kiến thức, đọc thêm sách để tìm cảm hứng.
Đây là ngày mà mọi người cùng nhau vò đầu bứt tai, Thư Nhiên đang vắt óc suy nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho Từ Thận, đây là lần đầu tiên, trước kia đối phương chưa từng có sinh nhật.
Nói đến quà sinh nhật, nhiều người nghĩ ngay đến bánh ngọt, nhưng thứ cần là dụng cụ làm bánh, Thư Nhiêm không lo, cậu muốn tổ chức sinh nhật kiểu Trung Quốc cho Từ Thận, ví dụ như ăn bát mì trường thọ.
Cậu không biết làm.
Chọn lúc không có người, Thư Nhiên hỏi Trần Sâm: "Anh Sâm, anh có biết làm mì thủ công không? ”
Trần Sâm gật đầu: "Có." Sau đó hỏi, "Có chuyện gì thế?"
“Em muốn học anh làm mì,” Thư Nhiên gãi gãi mặt: "Nhưng chuyện này anh không thể tiết lộ ra ngoài, đặc biệt là không thể nói với anh Thận.
”
"Được." Trần Sâm cân nhắc một chút, nhìn Thư Nhiên.
Vì muốn học nghề từ người khác, Thư Nhiên liền nói thẳng: "Sinh nhật anh Thận ngày , em muốn nấu cho anh ấy một bát mì trường thọ.
”
"Ngày ?" Trần Sâm nghi hoặc, trước kia Từ Thận không có sinh nhật.
"Hai bọn em đưa ra quyết định, " Thư Nhiên nở nụ cười: "Dù sao cũng không biết là ngày nào, nên chọn ngày này."
Trong lòng Trần Sâm khẽ động, tự nhiên sinh ra một loại hâm mộ: "Được rồi, vậy đến nhà anh học đi."
Hắn vẫn luôn cho rằng là Từ Thận đơn phương thương yêu Thư Nhiên, ôm trong lòng bàn tay sợ bay mất, ngậm trong miệng sợ tan.
Mắt thấy Thư Nhiên càng ngày càng chói mắt xuất sắc, Trần Sâm cảm thấy hoảng giùm Từ Thận, nếu là hắn từng bị bỏ rơi, có lẽ sẽ thực sự nhụt chí.
Không ngờ Thư Nhiên cũng thương Từ Thận như thế, Trần Sâm cảm thấy mừng thay anh em, đến lúc ăn được mì, Từ Thận nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Hai người tìm cớ rời khỏi nhà máy, cùng đến nhà Trần Sâm lén luyện nấu ăn.
Thư Nhiên là một người mới vào bếp, mười ngón tay không dính nước lạnh, hình ảnh đôi ngón tay thon dài cố gắng nặn bột khiến Trần Sâm thích thú: " "Nhào mạnh hơn đi, bột sẽ không hỏng đâu, nếu thật sự không có sức thì có thể giơ lên đập xuống."
Hắn đập cho Thư Nhiên xem: "Như thế này."
"Ồ, em hiểu rồi!" Nhìn Trần Sâm trình diễn, Thư Nhiên học được cách đập bột.
Học làm mì không khó, chỉ thế này, thế kia!
Thư Nhiên hao tổn ở phòng bếp Trần gia khiêm tốn học tập cả buổi chiều, cảm giác mình đã có thể xuất sư.
Nấu xong một nồi mì, Trần Sâm nếm một ngụm: "Cũng được, lúc nấu cho anh Thận nhớ cho ít muối, hương vị cũng tàm tạm."
"Vậy là tốt rồi." Thư Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại nói một câu: "Cảm ơn anh Sâm!"
Trần Sâm phất tay: "Không cần cảm ơn, em nhớ nói cho anh biết phản ứng của Từ Thận khi ăn mì là được.
”
"Hả?" Thư Nhiên trợn tròn mắt, Trần Sâm cũng hóng hớt như vậy sao! Filter ông lớn vỡ vụn, không phải chứ: "Anh ấy ăn mì chắc chắn sẽ vui vẻ, còn có thể phản ứng như thế nào được nữa chứ?"
"Không nhất thiết như vậy," Trần Sâm nhếch miệng cười: "Cũng có thể là cảm động đến rơi nước mắt ầm ầm.
”
Ai rơi nước mắt? Từ Thận?
Thư Nhiên hể một tiếng, chém đinh chặt sắt lắc đầu nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, em tự cảm động đến rơi nước mắt anh ấy cũng sẽ không rơi lệ."
Từ Thận không phải là người dễ xúc động như vậy.
Tuổi trẻ ai mà chẳng có những cảm xúc nhỏ nhoi đó, thỉnh thoảng ghen tuông như một lẽ thường tình, tâm lý vững vàng đến mức bùng nổ.
"Có lẽ." Trần Sâm nói, "Anh đoán thôi."
Thư Nhiên nghĩ thầm, sự tùy tiện của anh đúng là tùy tiện thật, hoàn toàn đoán chuyện không đâu.
"Đến giờ tan tầm rồi." Trần Sâm xem đồng hồ: "Em tự về nhé, anh tới nhà máy đón người.
”
"Đón ai?" Thư Nhiên nhất thời không kịp phản ứng, nhìn hắn.
"Nhà thiết kế." Trần Sâm nói.
"..." Thư Nhiên thật sự là không ngờ một ngày mình sẽ bị Trần Sâm trọng sắc khinh bạn, nhưng cậu cũng rất vui.
Ah, mùa xuân đang đến, tất cả mọi thứ đang hồi sinh.
Được rồi, đi bộ về thì đi bộ về.
Thư Nhiên đi trên đường, chẳng mấy chốc đã toát mồ hôi, cậu hận thế giới này còn chưa có điện thoại di động, bằng không gửi wechat đi là bạn trai phi xe tới đón ngay.
Nếu như là Từ Thận, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để cho cậu đi một mình.
Sau này sẽ có, nghĩ đến sau này có thể gửi wechat cho Từ Thận, Thư Nhiên nhếch khóe miệng, có chút chờ mong.
"Em đi đâu vậy?" Buổi trưa Thư Nhiên nói sẽ về nhà, Từ Thận về nhà không thấy người, tâm tình trầm xuống mấy tiếng đồng hồ: "Anh lo cho em lắm.”
"Em đi ra ngoài một chuyến,xin lỗi nha." Thư Nhiên thấy Từ Thận như vậy, càng muốn thúc giục các nhà sáng lập công nghệ nhanh lên: "Lần sau em để lại lời nhắn, miễn cho anh lại lo lắng.
”
"Ừm." Từ Thận nhìn thấy người thì yên tâm, kéo lại hôn một cái, sờ bóp từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy yêu thích không buông tay được: "Lần sau che mặt lại, anh yên tâm.
”
"Che," Thư Nhiên cũng hôn Từ Thận: "Chỉ cho mình anh xem thôi.”
Quần áo mùa hè rất mỏng, bọn họ không quản được tay trêu chọc nhau một hồi, cúi đầu đều nhìn thấy trên ngực đối phương có một thứ nhỏ bé nhô lên...!
A, bọn họ đại khái không ngờ tới thứ lớn lên trên người đàn ông này cũng sẽ thường xuyên bị đem ra trêu chọc.
Oi bức cả ngày, ban đêm lại có một trận mưa to, thời tiết gần đây đều như vậy.
Buổi sáng Thư Nhiên đến văn phòng, uể oải ngồi xuống nhướng mày rồi khẽ thở ra một hơi.
Các nhà thiết kế cũng mang bản thiết kế của họ đến để thảo luận với cậu.
"Chào buổi sáng, ông chủ Thư." Chu Lâm và Hà Nhuế hai người căng thẳng ngồi đối diện, một bên chào hỏi một bên ồ lên trong lòng, ông chủ Thư hôm nay có vẻ… rất đẹp.
Giống đoá hoa nở rộ được tưới đủ nước.
"Chào buổi sáng hai người " Thư Nhiên nhận bản thiết kế của họ, cười nói: "Để tôi cẩn thận thưởng thức thành quả một tuần trời."
"Có thể làm không được tốt lắm, cậu cứ chỉ điểm." Hai người nói.
"Đừng khiêm tốn, hai người mới là chuyên nghiệp." Thư Nhiên nghiêm túc nhìn, trên môi nở nụ cười, sau đó nụ cười càng ngày càng rõ, Chu Lâm cùng Hà Nhuế lặng lẽ thở phào.
Ông chủ nói đơn giản hóa thiết kế, các cô khi thiết kế đã cố gắng làm đơn giản hơn rất nhiều.
Lại lo lắng quá mức đơn giản sẽ không qua cửa.
Bây giờ xem ra là hài lòng rồi.
"Tôi lấy bút khoanh tròn mấy chỗ là ok, rất tốt, " Thư Nhiên khen ngợi, "Những chỗ khác không tồi, sửa đổi có lẽ cũng có thể dùng."
Có thể được chọn nhiều mẫu như vậy họ cảm thấy cũng được: "Được, chúng tôi cầm đi nói chuyện với thợ may."
"Được, đi đi." Thư Nhiên gật đầu.
Lấy mẫu, thử vải, tăng cường chăm chỉ một chút là có thể treo biển, sau đó gửi đến các văn phòng ở ven biển, bên kia hài lòng sẽ đặt hàng.
Mẫu mã của họ bán rất chạy, các ông chủ từng làm việc với họ rất mạnh dạn lấy hàng.
Không cần lo không có đơn đặt hàng.
Thậm chí còn có người tìm tới chủ động đòi hàng, nhưng Thư Nhiên khéo léo từ chối, bây giờ cậu không thiếu khách hàng, đơn đặt hàng của ông chủ nhỏ cậu không nhận.
Hiện tại bên Nam thị cũng có người làm xuất khẩu, thường là trung gian xuất khẩu, tức là giữa nhà máy và người nước ngoài vẫn có mối liên hệ, chủ động tìm Thư Nhiên lấy đơn hàng đều là trung gian, những đơn hàng kia coi như để lại cho đồng nghiệp đi.
Thư Nhiên nghỉ ngơi một lát, cảm giác tâm trạng tốt hơn nên đi qua xem thợ may may bản thiết kế, chỉ chốc lát sau Từ Thận cũng tới, Thư Nhiên có thể cảm giác được, hai cô gái trong nhà máy đột nhiên trở nên căng thẳng, tựa như lo lắng Từ Thận nghi ngờ năng lực làm việc của các cô, vì thế càng thêm cố gắng biểu hiện.
Thư Nhiên nói đúng, tiền lương sẽ git chết cảm hứng của nhà thiết kế, nếu nhà thiết kế lấy việc hợp tác trích hoa hồng ra, các cô sẽ cố gắng chứng minh giá trị ưu tú của mình, tâm tính giống như một đối tác hơn là cấp dưới.
Hà Nhuế hỏi: "Ông chủ Từ, anh cũng thành thạo về thiết kế sao? ”
Từ Thận đứng ở bên cạnh Thư Nhiên lắc đầu: "Tôi không hiểu biết, chỉ tới xem chuyện vui thôi."
Thư Nhiên cười thầm, rõ ràng là anh dính người, cậu nói với các nhà thiết kế: "Các cô không cần căng thẳng, anh ấy thật sự không hiểu mảng này đâu, tôi quyết định là được rồi, ý kiến của anh ấy không quan trọng.
”
Từ Thận lập tức nhìn Thư Nhiên một cái.
Đối phương liếc xéo, làm sao, không phục à?
Không có, Từ Thận mỉm cười dùng khẩu hình nói.
Hắn thật sự tới xem chuyện vui, nhân tiện ở cùng Thư Nhiên, sạc pin xong thì đi làm.
Lúc hắn đi bầu không khí trở nên sôi nổi, Hà Nhuế thè lưỡi: "Ông chủ Từ thật nghiêm túc, tôi khá sợ ảnh."
"Vậy à?" Thư Nhiên nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, ừm…thực sự rất nghiêm túc.
"Đúng vậy, " Chu Lâm cũng nói, "Anh Sâm cũng cao lớn, nhưng không có cảm giác áp bách như ông chủ Từ, anh ấy quá thần bí.
”
Hai cô gái hiếm khi thấy hắn giao tiếp với ai.
Đúng vậy, cảm thụ của các cô chính là cảm thụ lúc Thư Nhiên vừa mới quen biết Từ Thận, cảm giác áp bách mạnh mẽ, cả người bị hơi thở nguy hiểm bao phủ lấy, dù sao thì bầu không khí làm cho người ta rất bất an.
"Bởi vì các cô không quen với anh ấy." Thư Nhiên nói, nhưng cậu cảm thấy Từ Thận rất khó làm quen với người khác, trừ phi có mục đích.
Chu Lâm nhanh chóng chuyển đề tài từ Từ Thận sang Trần Sâm: Hôm qua chúng tôi mới biết bữa tối của chúng tôi ăn hàng ngày là do anh Sâm nấu.
Bất ngờ luôn đó.."
"Làm còn ngon nữa." Thư Nhiên nuốt nước miếng.
Cận cảnh thấy người nổi tiếng có hành động này, hai cô gái đều ngây ngẩn cả người, sau đó phì cười.
"Người hâm mộ mà biết cậu dễ thương như thế," Chu Lâm nói:" Chắc chắn sẽ thích cậu nhiều hơn."
Thư Nhiên vội vàng bày tỏ: "Không cần thích hơn, hơi hơi thích là được rồi, dù sao bọn họ nhất định không chiếm được tôi, hơi hơi là ok rồi."
"Lời này nói phải." Hà Nhuế nở nụ cười.
Giác quan thứ sáu của con gái luôn luôn chính xác, Chu Lâm hỏi: "Thế ai đã có được cậu?"
Hỏi xong cô có chút hối hận! Đây là vấn đề riêng tư, ngộ nhỡ đối phương cảm thấy bị xúc phạm thì sao?
Thư Nhiên cười cười: "Cô hỏi tôi cũng hơi ngượng."
"Được, chúng tôi hiểu rồi." Các cô ngầm hiểu nên không hỏi nữa.
Thì ra trong lòng ông chủ Thư đã có người.
Đó nhất định là một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.
Không mất bao lâu, thợ may và nhà thiết kế cùng nhau tăng ca, rốt cục làm xong mẫu, đưa cho Thư Nhiên xem.
"Thiết kế của mọi người rất chuyên nghiệp, không có nhiều chỗ cần sửa đổi." Thư Nhiên sau khi xem xong tán thưởng nói.
Thiết kế của cậu không đủ chuyên nghiệp, mỗi mẫu mới đều cần sửa tới sửa lui vô số lần, thợ may cũng sợ cậu.
Bây giờ tốt rồi, chuyện bên này đều giao cho Chu Lâm cùng Hà Nhuế đi mài giũa cùng với thợ may, cảm giác các cô có thể đảm nhiệm, Thư Nhiên có thể an tâm vào Bắc Kinh với Từ Thận.
Hai ngày nữa đến sinh nhật Từ Thận, Thư Nhiên muốn đợi bên Nam thị xong rồi mới ra ngoài, nhưng Từ Thận lấy tiền xong thì rất vội chỉ sợ có thêm việc lại phải ở thêm vài ngày, Thư Nhiên sợ nói trước sẽ đánh rắn động cỏ, bất ngờ không còn là bất ngờ nữa!
Mặc dù cậu không chắc liệu một bát mì trường thọ có bất ngờ hay không, rất bình thường…
Không thì tới Bắc Kinh lại đi dạo mua thêm cho Từ Thận chút gì đó, Thư Nhiên vừa dọn hành lý vừa nghĩ.
Có nhà ở thủ đô, người mang theo rất nhiều đồ đạc, muốn ở đó thường xuyên hơn.
Nhà văn Thư bỗng nhiên tràn trề cảm xúc: "Trong ấn tượng của em chuyện thu dọn hành lý đi xa, luôn mang theo một loại buồn bã...".
Từ Thận ngừng làm việc ngước mắt lên nhìn cậu.
"Đúng vậy, " Thư Nhiên dừng lại, tổ chức ngôn ngữ: "Nhớ tới hai câu thơ, nhân sinh trời đất, chợt như khách xa, anh Thận, chúng ta đều là người qua đường vội vã mà thôi.
”
"Anh ở bên cạnh em, em còn buồn sao?" Từ Thận ôm eo Thư Nhiên, hôn lên mi tâm cậu.
"Có lẽ chính vì có anh mới buồn bã", Thư Nhiên thì thầm: "Có kỷ niệm mới sợ chết."
"Ừm." Từ Thận sờ đầu cậu.
Mùa mưa kéo dài ngoài dự kiến, xe lửa trong tiết trời ẩm ướt, sương mù mịt xa xa khiến cánh đồng mơ màng đẹp như tranh vẽ, núi rừng trống trải.
Hơi nước làm cho thời tiết mát mẻ vài phần, buổi chiều ngồi trong xe rất dễ chịu.
Thư Nhiên tựa vào vai Từ Thận, hai người thân mật nắm tay nhau ở một góc độ mà người khác không thể nhìn thấy.
“Mùa đông đi tàu hỏa vẫn tốt hơn,” Thư Nhiên kề tai nói nhỏ với Từ Thận: “Trùm chăn kín mít cũng không ai biết chúng ta đang làm gì.”
"Trước mặt người ta." Từ Thận móc móc lòng bàn tay cậu: "Đắp chăn cũng không làm được gì."
"Đúng vậy, nhiều lắm có thể tự do nắm tay thôi."Thư Nhiên thở dài.
"Cũng không đến mức đó." Từ Thận thấp giọng: "Còn có thể bắn một phát súng."
Thư Nhiên cũng móc lòng bàn tay Từ Thận: "Đừng nói nữa, em ngại chết."
"Anh tin em." Từ Thận liếc cậu.
"Phải tin." Thư Nhiên mặt nghiêm túc.
"Được rồi, " Từ Thận ngồi thẳng người, buông tay vợ ra: "Vậy từ bây giờ nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta phải lành mạnh, phải thuần khiết."
Đầu Thư Nhiên không còn chỗ dựa, liếc mắt nhìn thầy Từ băng thanh ngọc khiết, cười lạnh, để cậu xem thầy Từ đây có thể thuần khiết bao lâu!
Từ Thận cũng nheo mắt, Thư Nhiên ở bên cạnh hắn đang khoanh hai tay, vẻ mặt lãnh đạm không biết đang suy nghĩ cái gì, Từ Thận đã sớm phát hiện, lúc Thư Nhiên không cười thật sự rất...!Không thể nói là chảnh mà là ngạo nghễ, người ưu tú sẽ có loại ngạo mạn này.
Thật ra cả hai đều giống nhau, chỉ là phương thức biểu hiện không giống mà thôi, Thư Nhiên có tinh thần cao, chưa bao giờ trải qua gian khổ, cho dù cậu bị chà đạp xuống bụi bặm cũng không chịu thua, hai người đụng vào nhau không có làm cho cương thì thôi, ngược lại củi khô bốc lửa, cháy sạch long giời nở đất.
"Cười cái gì?" Thư Nhiên nhìn thấy Từ Thận đang cười, liếc xéo.
Từ Thận nhẹ nhàng: "Nhớ người yêu của anh, em ấy rất đáng yêu.
”
Lần này Thư Nhiên thật sự thẹn thùng, mặt đỏ bừng lên..