Phòng khách lầu một, đồ ăn đều bày xong, bốn người trẻ tuổi nói chuyện uống trà, chờ hai chị em Chu gia đi xuống.
Thư Nhiên đi ở phía trước, theo sau là Chu Huệ, lúc bọn họ đi vào cả căn phòng phòng yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau Trần Khải nói: "Ôi chao, rốt cục cũng được gặp mặt chị dâu của chúng ta rồi! ”
Vừa nói xong đã bị Từ Thận tát một cái vào đầu, hắn tức giận quay đầu trừng mắt: "Anh Thận, sao anh lại đánh em? ”
Không chỉ Từ Thận đánh hắn, Giang Phàm cũng cho hắn một cước: "Thằng ngáo này, gọi ai là chị dâu, mắt mù à, phút hôm nay nhìn không thấy gì à? ”
"Cái gì?" Trần Khải không hiểu ra làm sao.
Ngược lại anh trai hắn Trần Sâm nhướng mày, giống như nghe ra chuyện ẩn bên trong, tầm mắt lúc này lưu chuyển qua lại giữa ba người Thư Nhiên Chu Huệ và Từ Thận, sau đó rơi vào trầm tư.
"Đến rồi à? Lại đây ngồi xuống.
"Từ Thận giương mắt chào hỏi một tiếng, cũng không biết cụ thể hắn đang chào hỏi ai.
Thư Nhiên gật đầu: "Để mọi người chờ lâu, xin lỗi." Tiếp theo cậu đi đến bên cạnh Từ Thận ngồi xuống, vỗ vỗ ghế bên cạnh mình mời Chu Huệ: "Chị, chị ngồi đây.
”
"À." Chu Huệ nói.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, trình tự này không đúng.
"Mấy người ngồi ngược rồi kìa." Trần Khải hảo tâm nhắc nhở một câu.
Điều đáng xấu hổ là không ai phản ứng với hắn.
"Có một chuyện muốn nói với mọi người." Khi mọi người đều có mặt đông đủ, Từ Thận bất thình lình tuyên bố: "Thật ra hôn sự của tôi và chị Chu Định là giả.”
Trần Khải khiếp sợ không nhẹ: "Gì cơ, giả á? ”
"Đúng vậy." Thư Nhiên sợ Từ Thận nói quá nhiều, bèn tiếp lời nói: "Là em năn nỉ anh Thận đưa chị em ra khỏi thôn, cũng không phải anh Thận thật sự muốn cưới chị em." Nhìn Giang Phàm nói: "Sau này còn phải làm phiền anh Phàm dẫn mối, tìm cho chị em một nhà chồng tốt.
”
Giang Phàm gật đầu, biểu thị vấn đề nhỏ.
Sao họ có thể bình tĩnh như vậy?
Trần Khải gãi đầu: "Sao lại là giả? Từ Thận, không phải anh cầu hôn là vì muốn cưới vợ sao?"
Hắn nhớ rõ lúc trước nhiệt tình ngất trời, còn hỏi thăm khắp nơi con gái nhà ai tốt, cái này chẳng lẽ là giả?
Từ Thận nhìn Thư Nhiên một cái, giải thích: "Vốn đúng vậy, nhưng sau đó phát hiện anh không muốn cưới chị Chu Định.
”
Nói đến đây, Trần Sâm đã hiểu, Từ Thận không muốn cưới chị Chu Định, bởi vì coi trọng Chu Định, đây mới là người Từ Thận muốn cưới.
Hôm nay tiệc cưới này thay vì nói là của Từ Thận và Chu Huệ, chi bằng nói là tiệc cưới của Từ Thận và Chu Định.
Hiểu được sự thật, Trần Sâm nhìn về phía Thư Nhiên: "Được lắm em vợ, cậu đùa chúng tôi quay mòng mòng luôn."
Hai vợ chồng hôn nhau còn muốn huynh đệ bọn họ xuất tiền lấy may, âm hiểm hay không âm hiểm đây?!
"Cái gì?" Trần Khải vẫn không hiểu.
"Đầu lừa." Giang Phàm liếc hắn, dứt khoát cầm đũa ăn: "Là Từ Thận không cưới Chu Huệ, hôn nhân không danh chính ngôn thuận nhưng về sau vẫn là người một nhà, hiểu chưa? ”
Thư Nhiên cũng cầm đũa cho chị, vừa nói: "Đúng vậy, mặc kệ sau này chị em gả cho ai, Anh Thận vẫn là Anh Thận của em, sau này em vẫn sẽ đi theo Anh Thận." Cho đến khi trả hết tiền.
Lần này Trần Sâm chắc chắn, chân tướng sự tình đúng như mình suy đoán.
Từ Thận và Chu Định mới là một đôi, chị Chu Định chỉ là vỏ bọc.
Y nhìn Từ Thận, lộ ra một nụ cười cạn lời, tên anh em này quá biết chơi, thế mà lại chơi bede.
Khó trách trước kia mọi người cùng nhau tìm phụ nữ, Từ Thận chưa bao giờ xen vào.
Thì ra là giới tính không đúng, thiếu niên diện mạo xinh đẹp ngây ngô như em vợ mới là món ăn của Từ Thận.
Trần Khải cũng lơ ngơ xem như hiểu, miệng dần dần há thành hình chữ O, khiếp sợ, hắn đang định nói vài câu nhận xét cao siêu thì Giang Phàm đã kịp thời đá hắn một cái: "Được rồi, có một cô gái ở đây, làm ơn cất nó đi.”
Chuyện này không thể để cho người nhà Chu Định biết.
Từ Thận lại rất muốn công khai, người Chu gia biết thì thế nào, con đường này là Chu Định tự mình chọn, nhưng gạo còn chưa nấu thành cơm, Chu Định còn có đường đổi ý, Từ Thận cảm thấy Chu Huệ tạm thời không biết cũng tốt, tránh cho Chu Huệ kinh ngạc rồi làm ầm lên gây phức tạp.
Phương án cuối cùng, Từ Thận không còn cách nào khác đành phải yên lặng ăn cơm, cũng không có hành động gì khác thường với Thư Nhiên.
Những gì nên nói họ đã nói hết, Chu Huệ cũng không biết phải nói gì đành nói: "Cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc, xin hãy quan tâm em trai tôi Chu Định nhiều hơn trong tương lai."
Giang Phàm cười nói: "Cô yên tâm, Từ Thận đối với em trai của cô rất tốt, không cần chúng ta chăm sóc cũng không sao."
Trần Khải còn chưa lấy lại tinh thần trong khiếp sợ, ánh mắt nhỏ bé kinh hãi, không ngừng nhìn Thư Nhiên, lại nhìn Từ Thận, mẹ nó, cứ nói như vậy, hai tên đàn ông thối tha này mới là một đôi, vậy hôm nay mình thua không phải rất oan sao?
"Chu Định, hôm nay cá cược em lừa người." Trần Khải vỗ bàn tức giận, lập tức làm cho mọi người trên bàn cười rộ lên.
Thư Nhiên cũng cười, sao Trần Khải lại buồn cười vậy chứ.
Cậu nói, "Được rồi, coi như em gian lận, vậy thì sao?"
Trần Khải chỉ vào cậu: "Em..."
Thấy Thư Nhiên nở nụ cười, ánh mắt sáng như ngôi sao trên bầu trời bên ngoài, Từ Thận cũng mỉm cười, cậu vốn đã rất tuấn tú, cười lên vô cùng đẹp trai.
"Từ Thận, việc này anh mặc kệ hả?! Em thua nhiều oan chứ? Trần Khải nhìn anh mình và Giang Phàm: "Mấy người không cảm thấy sao? ”
Từ Thận chậm rãi gắp thức ăn: "Anh không quản được.
”
Trần Sâm cầm bát: "Nấu cơm cũng được, dù sao cũng là anh nấu cơm."
Giang Phàm thờ ơ: "Bỏ ra chút tiền mà thôi, bình thường tôi cũng bỏ ra không ít."
Trần Khải: "!!!"
Đám con cạc này! Xem hắn như trò vui đúng không?!
Thư Nhiên gắp thức ăn cho Chu Huệ: "Chị ơi, ăn nhanh, ăn no rồi nghỉ ngơi sớm."
Chu Huệ: "Hôm nay người đến người đi, trong nhà bẩn nhiều lắm phải không? Tối nay tôi đi quét dọn."
Không biết tại sao, ngay khi cô nói điều này, mọi người đều cười, ngoại trừ Trần Khải.
"Không cần chị." Thư Nhiên cười nói, chỉ chỉ Trần Khải: "Có người quét dọn vệ sinh, không tới phiên chị.
”
Trần Khải hung hăng trừng mắt nhìn Thư Nhiên nói: "Thằng nhóc con xấu xa, sau này anh sẽ không bao giờ tin tưởng em nữa, uổng công anh đối với em tốt như thế."
Chu Huệ không hiểu ra sao, thấp giọng kéo tay áo em trai: "Định tử, sao em lại để người ta quét?"
"Không có sao, chỉ là cá cược thắng, ai thua ai phải quét dọn vệ sinh." Thư Nhiên giải thích.
"À." Chu Huệ lúc này mới yên tâm.
Chu Huệ không quen ngồi với đống đàn ông, ăn xong thì đi trước, lại lên lầu đọc sách của cô.
Sau khi Chu Huệ đi, Từ Thận không giấu diếm nữa, đặt tay lên vai Thư Nhiên: “Nói tiếp những gì vừa rồi còn chưa nói xong.”
"..." Tất cả mọi người đều có chuẩn bị tâm lý, đồng thời nhìn hai người bọn họ.
"Tuy rằng anh không cưới chị Chu Định" Từ Thận nói: "Nhưng anh cưới em trai của cô ấy, sau này đây là vợ anh.
Nói xong hôn khóe miệng Thư Nhiên một cái, nở nụ cười tươi như hoa.
Giang Phàm sớm biết, cà lơ phất phơ nói một câu: "Chúc mừng, trăm năm hoà hợp."
Trần Sâm gật đầu: "Tôi đã nói buổi trưa nhìn hai người có chút kỳ quái, thì ra là như vậy.
Nói xong cười: "Anh Thận, giấu quá sâu nha anh, trước kia sao không nói sớm, hại bọn em đoán già đoán non tưởng phương diện kia anh không được cơ."
"Đúng vậy, sao không nói sớm cơ chứ?" Trần Khải canh cánh trong lòng chuyện cá cược: "Anh đã nói buổi trưa không được đánh cược mà.
"Nhưng vẫn nâng ly lên, chúc phúc Từ Thận một câu: "Trăm năm hoà hợp, chúc anh Thận của em tìm được chân ái! ”
Bọn hắn vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy đồng tính luyến ái.
Cũng biết đồng tính luyến ái ở trong xã hội bị đối xử như nào, dù sao nói ra sẽ bị người ta xé ra vết sẹo, mắng là biến thái.
Còn anh Từ Thận của bọn họ vốn mang tiếng xấu nay lại mang danh đồng tính luyến ái, ngẫm thôi cũng cảm thấy rất gian nan.
Nhưng Từ Thận không quan tâm, có anh em bạn bè bên cạnh hiểu hắn là được rồi, còn có Thư Nhiên, hắn nói: "Anh không có người nhà, mấy người anh em này chính là người nhà của anh, xem như là nhân chứng cho hôn sự của chúng ta, con đường sau này đi theo anh… Anh...!sẽ hết sức nghe lời em, cho em hết số tiền kiếm được, hứa sẽ đối xử tốt với em, Thư Nhiên.
”
Thư Nhiên bình tĩnh nghe những lời trước đó, mãi cho đến cuối cùng, Từ Thận gọi tên cậu, ít nhiều làm cho cậu cảm thấy, tâm của mình không gợn sóng là tội ác, không biết tốt xấu.
Nếu thật sự có khả năng như thế, thì cứ mạnh mẽ chạy theo cuộc sống của mình thôi, ít nhất thì lợi ích còn đang bày ra trước mắt.
Thư Nhiên giáo huấn mình một trận, ngẩng mặt lên cười cười, không biết nên nói cái gì nên chủ động hôn Từ Thận một cái.
Hứa hẹn cậu không cho nổi, dù sao cũng đã nói, trả hết tiền thì coi như thanh toán xong.
Thư Nhiên chỉ có thể cam đoan, trước khi trả xong tiền cậu sẽ nghe theo Từ Thận, cố gắng không làm hỏng hạnh phúc của Từ Thận, cố gắng làm tốt bổn phận của mình.
Từ Thận được hôn rất vui, nhưng Thư Nhiên không nói gì khiến hắn hơi thất vọng.
Hắn biết, trong lòng Thư Nhiên vẫn có chút không tình nguyện, cũng không phải chán ghét, chỉ là không thích lắm mà thôi.
"Được rồi, ăn cơm đi." Từ Thận nói, săn sóc gắp thức ăn cho Thư Nhiên.
Không thích thì sao nào, mới quen biết bao nhiêu ngày, tình cảm đều là từ chỗ nào mà ra, cho nên hắn không vội.
Thư Nhiên không bài xích việc thân thiết với hắn, đã tương đối nể mặt rồi.
Giang Phàm tò mò hỏi: "Vừa rồi anh gọi Chu Định là gì?"
Từ Thận: "Thư Nhiên, tên tự của vợ anh, thư giãn, tự nhiên, thế nào, rất có văn hoá đúng không? ”
Trần Sâm: "Ai, thật đúng là, giống như bút danh vậy.
Y cũng hét lên: "Thư Nhiên, nghe nói em đọc rất nhiều sách, em biết viết văn không?"
Thư Nhiên: "Coi như là biết đi, lúc em đi học, vài bài viết còn được xuất bản.
"Quả thực là vậy, trên tạp chí Thanh Xuân, Thư Nhiên lúc đó mới mười mấy tuổi, một bài có thể nhận được tiền nhuận bút -, coi như kiếm tiền tiêu vặt.
"Vậy à, lợi hại thế luôn?" Trần Khải trên mặt viết ông đây đếch tin.
Lợi hại như vậy, Chu Định còn cần phải ở nông thôn à?
Thư Nhiên vốn không muốn so đo chuyện này, nhưng khiến Trần Khải chịu phục thì rất vui, vì thế quay đầu hỏi Từ Thận: "Anh Thận, có giấy bút không? ”
Từ Thận nhéo nhéo bả vai cậu: "Đừng có chấp nhặt với nó.
"Chẳng lẽ Thư Nhiên còn có thể viết một bài văn tại chỗ sao?
"Nếu có thì lấy cho em." Thư Nhiên nhìn thấy, bên cạnh tủ có, không xa.
Từ Thận không chịu nổi Thư Nhiên làm nũng với mình, vội vàng đứng dậy cầm lấy cho cậu: "Trần Khải là cái tên không có học vấn, em viết hắn cũng không xem.
”
Không sao, Thư Nhiên viết cái này có mắt thì hẳn sẽ biết.
Nòng cốt của trường đại học cậu học chính là thư pháp, bút lông và bút cứng rất trơn, lúc này cậu đang cầm giấy và bút bình thường, tùy ý viết, đầu tiên là tên của Trần Khải, sau đó là hai câu thơ: Khải Phong Tự Nam, xuy bỉ cức tâm." (Gió nam từ phương nam thổi tới, lòng khóm gai phơi phới thổi qua.
Bản dịch của Tạ Quang Phát)
Chữ Thư Nhiên viết rất có tính thưởng thức, ngay cả những người không cùng nghề cũng có thể thấy được kỹ năng này.
"Đây." Thư Nhiên đưa cho Trần Khải: "Đây là chữ cổ, em còn có thể viết ra mấy cách viết khác nhau.
”
Thanh niên văn nghệ mà, có thời gian thì làm.
Mấy tên mù chữ ít đọc sách nhìn bức chữ này, cái gì mà chữ cổ, ngoại trừ Giang Phàm còn hiểu một chút, những người còn lại đều không có khái niệm, chỉ biết rất đẹp.
Từ Thận nhìn chữ Thư Nhiên viết, nụ cười trên môi nhạt đi vài phần, nhìn đến đây, cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao Thư Nhiên không tình nguyện.
Phỏng chừng ở trong mắt Thư Nhiên, những người bọn họ đều là mấy tên không có học vấn, không đáng để qua lại.
"Chịu phục." Trần Khải giơ ngón tay cái về phía Thư Nhiên, sau đó xé trang này bỏ vào trong túi: "Haha là của tôi, lần đầu tiên tôi thấy tên mình viết đẹp vậy luôn.
”
"Nhóc con à." Giang Phàm muốn nói viết cho anh đây một cái với, nhưng mà trong lúc vô tình nhìn thấy biểu tình của Từ Thận không được tốt lắm, trong nháy mắt nghỉ luôn tâm tư này, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Thư Nhiên cũng cảm giác được Từ Thận hình như không vui, đoán chừng là không thích mình khoe khoang trước mặt anh em của hắn, nên để giấy bút sang một bên.
Cũng đúng, như vậy giống như là cậu đang cười nhạo người ta vậy.
Nhưng cậu không có ý này, chỉ đơn thuần cảm thấy trêu Trần Khải rất vui.
Cũng không phải Từ Thận không vui, hắn đang suy nghĩ mọi chuyện, xong hất cằm với Thư Nhiên: "Tài tử xứng với giai nhân, xứng với anh oan ức như vậy à? ”
Thư Nhiên hình như hiểu được điểm không vui của Từ Thận, cười cười nói: "Ánh mắt tài tử hạn hẹp, miễn đẹp trai là được rồi mà.
”
Cho dù không phải vì trêu Từ Thận vui vẻ, hiểu lầm này cũng phải được cởi bỏ, cậu thật sự không có ý thể hiện mình tài trí hơn người.
___________________
Edit xuyên màn đêm, ước gì edit cũng nhanh như lúc đọc truyện Q_Q.