. Cô kiệt sức nằm trên giường, Tiểu Xuân vất vả lên xuống bón cho cô ăn.
- Tiểu Xuân! Ta lạnh quá, khó chịu nữa.
. Tiểu Xuân đi lại đưa tay lên trán cô xem xét.
- Tiểu thư người sốt rồi, để em đi tìm đại phu.
. Tiểu Xuân liền lấy khăn ấm đặt lên đầu cô rồi vội đi ra ngoài. Đi được một lúc nàng gặp nam nhân tiêu soái kia.
- Ngươi chẳng phải là nha hoàn bên cạnh vương phi? Sao không trong phòng chăm sóc cho nha đầu đó mà chạy ra đây?
- Vương gia! Tiểu thư hiện đang sốt rất cao, nô tỳ vội đi tìm đại phu.
- Ngươi đi tìm Thái y nói ta truyền vào phủ.
. Hắn lập tức đi đến chỗ của cô, bước vào thấy cô nằm ở trên giường, không như hằng ngày đi ra ngoài đùa giỡn chọc ghẹo hắn, hắn cảm thấy bức bối trong lòng. Đi lại khẽ chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng kia.
- Nha đầu ngốc!
- Thiên!
. Mắt hắn đen lại, mặt biến sắc, muốn bỏ mặc cô sống chết nhưng nghe cô sốt cao liền chạy qua xem cô thế nào, vậy mà vẫn liên tục gọi tên nam nhân khác. Tim hắn chợt nhói lên, định bỏ đi nhưng bị cô níu lại.
- Phong! Là ngươi?
- Dĩ nhiên là ta, lão tam không có ở đây.
- Ngươi sao vậy? Sao lại tức giận với ta?
- Nằm đó cho khoẻ, lát nữa Thái y đến.
. Hắn nói rồi bỏ đi để cô lại một mình, lát sau tiểu Xuân dẫn Thái y vào phòng xem mạch kê một số thuốc bổ cho cô rồi về. Thái y vừa đi ra ngoài liền bị Phong kéo vào phòng hắn.
- Vương phi thế nào?
- Cửu vương gia! Vương phi thân thể suy nhược cần được tẩm bổ, nghỉ ngơi một tuần sẽ khỏi. Vương gia còn gì căn dặn?
- Ngươi lại đây xem cho ta.
. Lão Thái y liền lại làm theo lời hắn.
- Vương gia! Người rất khoẻ không có gì phải lo ngại.
- Dạo này ta thất thường lắm.
- Người cảm thấy thế nào?
- Chỗ này của ta dạo này thường xuyên nhói đau lên.
. Hắn đưa tay lên vòm ngực xoa xoa chỗ tim mạch.
- Thần kê cho người một số thuốc bổ, uống rồi tất sẽ khoẻ.
. Thái y kê đơn rồi bỏ đi, hắn ngồi trên giường mà liên tục nghĩ đến cô. Hình ảnh cô cứ ẩn hiện trong đầu hắn, hắn nằm xuống nghỉ mệt chợt loé lên một việc mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến...
----------- Phòng cô
- Tiểu Xuân! Ta đói!
- Tiểu Xuân! Ta khát!
- Tiểu Xuân! Ta thèm bánh.
- Tiểu Xuân! Ta muốn ăn trái cây...
. Cô lười biếng ở trên giường sai vặt tiểu Xuân, mặc dù vẫn còn mệt mỏi nhưng nhu cầu ăn thì không bỏ qua được.
- Không biết hôm nay Tam vương gia có đến không nữa.
- Tiểu thư!
- Hả?
- Người đừng nên thân mật với Tam vương gia nữa! Tiểu thư đã là người của Cửu vương gia rồi!
. Cô nghe Tiểu Xuân nói lòng liền hụt hẫng. Nếu lúc đó phụ thân cô tác hợp cho cô và Thiên thì cô đâu rầu rĩ như vậy.
- Người nằm đây nghỉ ngơi em ra ngoài nấu thuốc.
. Tiểu Xuân vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu thì liền hổn hển chạy vào.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Em vừa nghe vương gia muốn nạp thiếp.
- Cái gì? Tên cẩu đó dám làm vậy với ta sao? Ta phải hỏi cho ra lẽ, chưa hỏi ý ta mà đã...
- Đã thế nào?
. Nam nhân yêu nghiệt từ đâu tiến vào, cứ ngỡ cô đang sắp chết vậy mà vẫn còn sức để chửi hắn.
- Ta...ta...tại sao ngươi nạp thiếp lại không hỏi ý ta?
- Bổn vương chưa bao giờ hỏi ý ai cả!
- Nhưng ta là vương phi của ngươi, chí ít phải nói cho ta biết chứ, vả lại ta đang bệnh ngươi lại tung tăng đi nạp thiếp, không xem ta ra gì sao?
- Ngươi đang bệnh, ta không muốn cãi với ngươi.
. Hắn vừa quay lưng bước đi được vài bước liền khựng lại.
- Trong phủ của ta, ngươi và Tam huynh đừng diễn cảnh uyên ương nữa! Còn nữa, ta cấm ngươi ra ngoài khi không có sự cho phép của ta.
. Hắn đi ra ngoài để cô ngờ nghệch ngồi đó.
- Tên cẩu đó là đang ghen với Thiên?
---------- Hôm sau
- tiểu thư! Vừa sáng sớm vương gia đã đem vài nữ nhân từ đâu vào phủ, người mau tranh sủng a~
. Cô đang nhâm nhi miếng bánh nghe Tiểu Xuân có ý nói cô bị thất sủng liền có cảm giác tức tối.
- Em nghĩ ta là ai mà bị thất sủng?!
. Cô bỏ miếng bánh xuống phủi phủi hai tay, thay một bộ y phục màu hồng nhạt, làm cho cô trở nên nữ tính nhưng lại rất quyến rũ người khác. Trang điểm nhẹ lại một chút rồi bước ra ngoài sảnh nơi nam nhân kia đang ngồi hai tay ôm hai ba nữ nhân. Thấy cô vừa tới, những nữ nhân mặt dày không biết xấu hổ kia càng thân mật với hắn hơn nữa. Cô thấy cảnh này không hiểu sao lại rất giận Phong, hắn dám ngồi yên để mấy con hồ ly kia sờ chạm lung tung.
- Vương gia! Người ta là rất nhớ chàng, vậy mà chàng lại ở cạnh mấy nữ nhân này, thật làm thiếp đau lòng a~
. Phong bất ngờ trước thái độ của cô, càng bất ngờ hơn nữa khi cô trừng mắt xua đuổi hồ ly nhẹ nhàng đi lại ngồi lên đùi hắn thật khiến hắn thoải mái!
- Vương phi! Nàng có thật là nhớ ta?
. Cô liền ngập ngừng không biết trả lời sao cho phải, nhưng đã diễn cũng phải diễn hết tuồng.
- Thiếp thật nhớ chàng a~
. Hắn đứng dậy nhấc bổng cô lên đi về phòng bỏ lại những nữ nhân đang tức tối kia, còn cô thì nằm trong lòng hắn cào bấu vòm ngực ngước lên nhìn hắn trừng trừng ý hỏi hắn muốn làm gì với cô...
- Ngươi bỏ ta xuống mau!
. Hắn vừa bế cô vào phòng đã bị cô vùng vằng đòi xuống bất mãn nói.
- Vừa nãy còn nói nhớ ta...
- Ta chỉ đùa ai biểu ngươi tin là thật.
. Hắn liền đẩy cô vào tường, hai tay chặn lại không cho cô rời khỏi.
- Nàng nói lại lần nữa, ta muốn nghe.
- Ta nói ai biểu ngươi tin.
. Bất ngờ môi cô bị hắn chiếm trọn, mút lấy hết vị ngọt từ môi cô, buông ra nhìn cô cười yêu nghiệt.
- Câu trước nữa.
- Ta kêu ngươi bỏ ta xuống.
. Lại một lần nữa cô bị hắn chiếm tiện lợi, cô hung hăng cắn vào môi hắn một cái, trong vị ngọt cảm thấy có vị tanh của máu.
- Ngươi! Muốn nhẹ nhàng với ngươi cũng không được.
. Hắn đưa tay chùi máu đang rỉ ra bên mép rồi nhấc cô lên đi lại ném xuống giường.
- Ngươi không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc hã? Đáng ghét!!
. Hắn bỏ mặc lời cô liền như con thú đói nắm chặt hai tay cô đè xuống hôn vào cổ.
- Tên cẩu biến thái dâm dê buông ta ra!
. Càng nói càng rủa hắn lại càng bạo lực nắm phần áo cô xé toẹt rồi hôn lên môi cô tiện thể cắn một cái trả thù. Cô mạnh tay xô hắn ra mãi mà không được liền cắn vào tay hắn làm hắn tức giận mặt đen lại tát cô một cái mạnh.
- Ngươi...ngươi ra khỏi đây! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, đồ đê tiện.
. Hắn nghiến răng rời khỏi để lại cô trong phòng một mình...
---------- Tối
. Trăng đã lên cao, cũng đã nửa đêm rồi, từ chiều đến giờ cô vì giận mà chẳng nuốt nổi thứ gì, bây giờ bụng cô cứ kêu oan. Cô khó chịu không ngủ được mà bước xuống giường mò đến bếp không gọi Tiểu Xuân dậy. Đi qua bếp cô phải đi ngang phòng tên hắc ám kia, tới gần cô đã nghe tiếng hổn hển phát ra từ trong phòng nam nhân đó.
- Vương gia! Người nhẹ một chút....ưm...thật dễ chịu.
- Vương gia nhanh chút nữa...
. Cô chết trân đơ người ra, hắn...đang làm gì trong đó vậy? Lại có tiếng nữ nhân. Cô đỏ mặt, lòng hơi bức bối bỏ đi không cẩn thận vấp ngã trước phòng đó.
- Ai?
. Cô đưa tay lên che miệng không để phát ra tiếng vội trốn trong góc tối. Cửa phòng mở ra, nam nhân mặc đồ xộc xệch bước ra xem là ai phá vỡ hứng thú của hắn. Cô trong góc căng thẳng nhìn hắn như sợ bị phát hiện cô không dám thở nặng nề. Dường như hắn đã biết là ai liền nhếch mép rồi đi vào phòng, chốc lát từ căn phòng đó lại nghe những tiếng hổn hển mãnh liệt hơn ban nãy, cô quên đi cái đói mà chạy ra khỏi đó về phòng leo lên giường nằm trằn trọc. Cô chỉ vừa nhắm mắt được một lúc thì nghe tiếng cửa phòng mở ra, cô hồi hộp nhưng vẫn không chồm dậy xem là ai. Một nam nhân bận y phục như thích khách bịt mặt đi lại phía cô rồi từ từ ngồi xuống ngắm cô như thường lệ. Tay bất giác vuốt lên khuôn mặt diễm lệ, chợt nhận ra có gì đó bất thường, hắn chăm chú nhìn cô, nhận ra điều gì đó liền cười nhẹ.
- Nàng vẫn chưa ngủ tại sao lại giả vờ là đang ngủ?
. Cô nghe giọng nói này thật quen thuộc, cô đã từng nghe vài lần thì phải, mắt cô từ từ hé ra, ngạc nhiên trước sự có mặt của nam nhân kia.
- Thất...Thất vương gia! Sao huynh...
. Cô chưa kịp dứt thì bị Hạo chiếm tiện nghi, tay vịnh đầu cô lại không cho cô nhúc nhích. Thấy cô như muốn ngạt thở nên luyến tiếc rời ra.
- Huynh...
- Đừng nói, để ta bên cạnh nàng một chút thôi...
. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng với cô, theo cô biết hắn là người chẳng tốt lành gì, đêm đó còn cả gan OOXX trong hoàng cung cơ mà. Nhưng sao nay hắn lại lạ quá, ôn nhu!
- Huynh đến đây làm gì?
- Ta nhớ nàng nên đến!
- Lần sau huynh đừng đến nữa.
- Ta vẫn cứ thích đến...
- Mặc kệ huynh...ta đi ngủ.
. Cô liền xoay người vào trong, cô thật chẳng muốn ngủ nhưng đành nói vậy để đuổi khéo hắn đi. Cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô đặt một nụ hôn lên đó, cô cứng họng chẳng biết nói gì cả... Hắn lại còn dám hôn lên má cô một cái nữa, xong hắn đứng dậy định đi...cửa bất ngờ mở ra, Phong từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt đằng đằng sát khí...
- Tiểu Xuân! Ta lạnh quá, khó chịu nữa.
. Tiểu Xuân đi lại đưa tay lên trán cô xem xét.
- Tiểu thư người sốt rồi, để em đi tìm đại phu.
. Tiểu Xuân liền lấy khăn ấm đặt lên đầu cô rồi vội đi ra ngoài. Đi được một lúc nàng gặp nam nhân tiêu soái kia.
- Ngươi chẳng phải là nha hoàn bên cạnh vương phi? Sao không trong phòng chăm sóc cho nha đầu đó mà chạy ra đây?
- Vương gia! Tiểu thư hiện đang sốt rất cao, nô tỳ vội đi tìm đại phu.
- Ngươi đi tìm Thái y nói ta truyền vào phủ.
. Hắn lập tức đi đến chỗ của cô, bước vào thấy cô nằm ở trên giường, không như hằng ngày đi ra ngoài đùa giỡn chọc ghẹo hắn, hắn cảm thấy bức bối trong lòng. Đi lại khẽ chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng kia.
- Nha đầu ngốc!
- Thiên!
. Mắt hắn đen lại, mặt biến sắc, muốn bỏ mặc cô sống chết nhưng nghe cô sốt cao liền chạy qua xem cô thế nào, vậy mà vẫn liên tục gọi tên nam nhân khác. Tim hắn chợt nhói lên, định bỏ đi nhưng bị cô níu lại.
- Phong! Là ngươi?
- Dĩ nhiên là ta, lão tam không có ở đây.
- Ngươi sao vậy? Sao lại tức giận với ta?
- Nằm đó cho khoẻ, lát nữa Thái y đến.
. Hắn nói rồi bỏ đi để cô lại một mình, lát sau tiểu Xuân dẫn Thái y vào phòng xem mạch kê một số thuốc bổ cho cô rồi về. Thái y vừa đi ra ngoài liền bị Phong kéo vào phòng hắn.
- Vương phi thế nào?
- Cửu vương gia! Vương phi thân thể suy nhược cần được tẩm bổ, nghỉ ngơi một tuần sẽ khỏi. Vương gia còn gì căn dặn?
- Ngươi lại đây xem cho ta.
. Lão Thái y liền lại làm theo lời hắn.
- Vương gia! Người rất khoẻ không có gì phải lo ngại.
- Dạo này ta thất thường lắm.
- Người cảm thấy thế nào?
- Chỗ này của ta dạo này thường xuyên nhói đau lên.
. Hắn đưa tay lên vòm ngực xoa xoa chỗ tim mạch.
- Thần kê cho người một số thuốc bổ, uống rồi tất sẽ khoẻ.
. Thái y kê đơn rồi bỏ đi, hắn ngồi trên giường mà liên tục nghĩ đến cô. Hình ảnh cô cứ ẩn hiện trong đầu hắn, hắn nằm xuống nghỉ mệt chợt loé lên một việc mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến...
----------- Phòng cô
- Tiểu Xuân! Ta đói!
- Tiểu Xuân! Ta khát!
- Tiểu Xuân! Ta thèm bánh.
- Tiểu Xuân! Ta muốn ăn trái cây...
. Cô lười biếng ở trên giường sai vặt tiểu Xuân, mặc dù vẫn còn mệt mỏi nhưng nhu cầu ăn thì không bỏ qua được.
- Không biết hôm nay Tam vương gia có đến không nữa.
- Tiểu thư!
- Hả?
- Người đừng nên thân mật với Tam vương gia nữa! Tiểu thư đã là người của Cửu vương gia rồi!
. Cô nghe Tiểu Xuân nói lòng liền hụt hẫng. Nếu lúc đó phụ thân cô tác hợp cho cô và Thiên thì cô đâu rầu rĩ như vậy.
- Người nằm đây nghỉ ngơi em ra ngoài nấu thuốc.
. Tiểu Xuân vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu thì liền hổn hển chạy vào.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Em vừa nghe vương gia muốn nạp thiếp.
- Cái gì? Tên cẩu đó dám làm vậy với ta sao? Ta phải hỏi cho ra lẽ, chưa hỏi ý ta mà đã...
- Đã thế nào?
. Nam nhân yêu nghiệt từ đâu tiến vào, cứ ngỡ cô đang sắp chết vậy mà vẫn còn sức để chửi hắn.
- Ta...ta...tại sao ngươi nạp thiếp lại không hỏi ý ta?
- Bổn vương chưa bao giờ hỏi ý ai cả!
- Nhưng ta là vương phi của ngươi, chí ít phải nói cho ta biết chứ, vả lại ta đang bệnh ngươi lại tung tăng đi nạp thiếp, không xem ta ra gì sao?
- Ngươi đang bệnh, ta không muốn cãi với ngươi.
. Hắn vừa quay lưng bước đi được vài bước liền khựng lại.
- Trong phủ của ta, ngươi và Tam huynh đừng diễn cảnh uyên ương nữa! Còn nữa, ta cấm ngươi ra ngoài khi không có sự cho phép của ta.
. Hắn đi ra ngoài để cô ngờ nghệch ngồi đó.
- Tên cẩu đó là đang ghen với Thiên?
---------- Hôm sau
- tiểu thư! Vừa sáng sớm vương gia đã đem vài nữ nhân từ đâu vào phủ, người mau tranh sủng a~
. Cô đang nhâm nhi miếng bánh nghe Tiểu Xuân có ý nói cô bị thất sủng liền có cảm giác tức tối.
- Em nghĩ ta là ai mà bị thất sủng?!
. Cô bỏ miếng bánh xuống phủi phủi hai tay, thay một bộ y phục màu hồng nhạt, làm cho cô trở nên nữ tính nhưng lại rất quyến rũ người khác. Trang điểm nhẹ lại một chút rồi bước ra ngoài sảnh nơi nam nhân kia đang ngồi hai tay ôm hai ba nữ nhân. Thấy cô vừa tới, những nữ nhân mặt dày không biết xấu hổ kia càng thân mật với hắn hơn nữa. Cô thấy cảnh này không hiểu sao lại rất giận Phong, hắn dám ngồi yên để mấy con hồ ly kia sờ chạm lung tung.
- Vương gia! Người ta là rất nhớ chàng, vậy mà chàng lại ở cạnh mấy nữ nhân này, thật làm thiếp đau lòng a~
. Phong bất ngờ trước thái độ của cô, càng bất ngờ hơn nữa khi cô trừng mắt xua đuổi hồ ly nhẹ nhàng đi lại ngồi lên đùi hắn thật khiến hắn thoải mái!
- Vương phi! Nàng có thật là nhớ ta?
. Cô liền ngập ngừng không biết trả lời sao cho phải, nhưng đã diễn cũng phải diễn hết tuồng.
- Thiếp thật nhớ chàng a~
. Hắn đứng dậy nhấc bổng cô lên đi về phòng bỏ lại những nữ nhân đang tức tối kia, còn cô thì nằm trong lòng hắn cào bấu vòm ngực ngước lên nhìn hắn trừng trừng ý hỏi hắn muốn làm gì với cô...
- Ngươi bỏ ta xuống mau!
. Hắn vừa bế cô vào phòng đã bị cô vùng vằng đòi xuống bất mãn nói.
- Vừa nãy còn nói nhớ ta...
- Ta chỉ đùa ai biểu ngươi tin là thật.
. Hắn liền đẩy cô vào tường, hai tay chặn lại không cho cô rời khỏi.
- Nàng nói lại lần nữa, ta muốn nghe.
- Ta nói ai biểu ngươi tin.
. Bất ngờ môi cô bị hắn chiếm trọn, mút lấy hết vị ngọt từ môi cô, buông ra nhìn cô cười yêu nghiệt.
- Câu trước nữa.
- Ta kêu ngươi bỏ ta xuống.
. Lại một lần nữa cô bị hắn chiếm tiện lợi, cô hung hăng cắn vào môi hắn một cái, trong vị ngọt cảm thấy có vị tanh của máu.
- Ngươi! Muốn nhẹ nhàng với ngươi cũng không được.
. Hắn đưa tay chùi máu đang rỉ ra bên mép rồi nhấc cô lên đi lại ném xuống giường.
- Ngươi không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc hã? Đáng ghét!!
. Hắn bỏ mặc lời cô liền như con thú đói nắm chặt hai tay cô đè xuống hôn vào cổ.
- Tên cẩu biến thái dâm dê buông ta ra!
. Càng nói càng rủa hắn lại càng bạo lực nắm phần áo cô xé toẹt rồi hôn lên môi cô tiện thể cắn một cái trả thù. Cô mạnh tay xô hắn ra mãi mà không được liền cắn vào tay hắn làm hắn tức giận mặt đen lại tát cô một cái mạnh.
- Ngươi...ngươi ra khỏi đây! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, đồ đê tiện.
. Hắn nghiến răng rời khỏi để lại cô trong phòng một mình...
---------- Tối
. Trăng đã lên cao, cũng đã nửa đêm rồi, từ chiều đến giờ cô vì giận mà chẳng nuốt nổi thứ gì, bây giờ bụng cô cứ kêu oan. Cô khó chịu không ngủ được mà bước xuống giường mò đến bếp không gọi Tiểu Xuân dậy. Đi qua bếp cô phải đi ngang phòng tên hắc ám kia, tới gần cô đã nghe tiếng hổn hển phát ra từ trong phòng nam nhân đó.
- Vương gia! Người nhẹ một chút....ưm...thật dễ chịu.
- Vương gia nhanh chút nữa...
. Cô chết trân đơ người ra, hắn...đang làm gì trong đó vậy? Lại có tiếng nữ nhân. Cô đỏ mặt, lòng hơi bức bối bỏ đi không cẩn thận vấp ngã trước phòng đó.
- Ai?
. Cô đưa tay lên che miệng không để phát ra tiếng vội trốn trong góc tối. Cửa phòng mở ra, nam nhân mặc đồ xộc xệch bước ra xem là ai phá vỡ hứng thú của hắn. Cô trong góc căng thẳng nhìn hắn như sợ bị phát hiện cô không dám thở nặng nề. Dường như hắn đã biết là ai liền nhếch mép rồi đi vào phòng, chốc lát từ căn phòng đó lại nghe những tiếng hổn hển mãnh liệt hơn ban nãy, cô quên đi cái đói mà chạy ra khỏi đó về phòng leo lên giường nằm trằn trọc. Cô chỉ vừa nhắm mắt được một lúc thì nghe tiếng cửa phòng mở ra, cô hồi hộp nhưng vẫn không chồm dậy xem là ai. Một nam nhân bận y phục như thích khách bịt mặt đi lại phía cô rồi từ từ ngồi xuống ngắm cô như thường lệ. Tay bất giác vuốt lên khuôn mặt diễm lệ, chợt nhận ra có gì đó bất thường, hắn chăm chú nhìn cô, nhận ra điều gì đó liền cười nhẹ.
- Nàng vẫn chưa ngủ tại sao lại giả vờ là đang ngủ?
. Cô nghe giọng nói này thật quen thuộc, cô đã từng nghe vài lần thì phải, mắt cô từ từ hé ra, ngạc nhiên trước sự có mặt của nam nhân kia.
- Thất...Thất vương gia! Sao huynh...
. Cô chưa kịp dứt thì bị Hạo chiếm tiện nghi, tay vịnh đầu cô lại không cho cô nhúc nhích. Thấy cô như muốn ngạt thở nên luyến tiếc rời ra.
- Huynh...
- Đừng nói, để ta bên cạnh nàng một chút thôi...
. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng với cô, theo cô biết hắn là người chẳng tốt lành gì, đêm đó còn cả gan OOXX trong hoàng cung cơ mà. Nhưng sao nay hắn lại lạ quá, ôn nhu!
- Huynh đến đây làm gì?
- Ta nhớ nàng nên đến!
- Lần sau huynh đừng đến nữa.
- Ta vẫn cứ thích đến...
- Mặc kệ huynh...ta đi ngủ.
. Cô liền xoay người vào trong, cô thật chẳng muốn ngủ nhưng đành nói vậy để đuổi khéo hắn đi. Cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô đặt một nụ hôn lên đó, cô cứng họng chẳng biết nói gì cả... Hắn lại còn dám hôn lên má cô một cái nữa, xong hắn đứng dậy định đi...cửa bất ngờ mở ra, Phong từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt đằng đằng sát khí...