- Tiểu Xuân! Hàn Tuệ đâu?
. Tam vương gia tay cầm chiếc hộp nhỏ từ xa đi lại không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy liền sốt sắng
- Tiểu thư bảo có việc nên đã rời đi dặn nô tì ở đây báo lại với vương gia!
- Nàng ấy có nói là đi đâu không?
- Nô tì thấy tiểu thư chạy về phía con hẻm đó
- Hồ Nguyệt? Ngươi về khách điếm trước, ta tìm nàng ấy!
. Chàng mở hộp lấy ra một vật nhỏ đẹp tinh xảo bỏ vào bên trong áo rồi hướng về đó mà đến
----------
. Cô vừa chạy đến bên hồ cũng là lúc trời đổ cơn mưa lớn, phía trước mờ mờ không rõ chỉ thấy hình dáng hai nam nhân đang chiến đấu rất quyết liệt, cô cố chạy nhanh đến thì trật chân vấp ngã nhoài xuống đất, hai bên tai chỉ nghe tiếng kiếm giao nhau. Dồn hết sức để gọi lớn nhưng mưa lại mỗi lúc một to, chợt cô nghe tiếng ngã uỵch xuống đất sau đó là tiếng rên khe khẽ của ai đó, đang rất gần cô. Vừa thấy nam nhân đang nằm sóng soài trên mặt đất đầy máu cô dùng hai tay cố lê thân người về phía ấy
- Tiểu cẩu! Sao lại chảy máu nhiều đến vậy? Nè ngươi lại cố tình không để ý ta, ngươi mau mở mắt nhìn ta nè!
. Cô khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn ấy, lúc này khi thấy nam nhân kia không động đậy máu chảy ngày càng nhiều làm cô không khỏi lo lắng, tim liền thắt lại như nghẹt thở
- Tên cẩu! ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì, ta sẽ đau lòng lắm
. Giọt nước mắt cô hoà với những giọt mưa rơi trên khuôn mặt hắn, hai mắt khẽ động đậy, đưa tay lên vuốt gò má đang tái nhợt của cô
- Ta nhất định sẽ không sao, cùng về nhà thôi!
. Cô đỡ hắn dậy khập khiễng đi, từ xa hai nam nhân kia chỉ còn thấy bóng dáng bé nhỏ đang gồng sức đỡ thân hình to lớn. Thiên luồn tay vào trong áo, khẽ chạm vào cây trâm nhỏ đó...
---------- phủ Cửu vương gia
. Dìu hắn vào phòng ngồi dựa vào đầu giường, cô nhanh tay cởi áo hắn để lộ thân hình cường tráng nhưng lại nhuốm máu bởi vết thương trước ngực, trên vai vẫn còn mờ mờ ảo ảo dấu vết do chó cắn ngày nhỏ. Cô đi pha một thau nước ấm, nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho hắn, sau đó vòng tay qua người hắn để băng bó, miệng vết thương cũng khá sâu mất nhiều máu nhưng hắn thật mạng lớn
- Nha đầu ngốc, ngươi mau thay đồ, sẽ bị cảm lạnh!
- Ngươi lo cho mạng của ngươi trước đi, ta đã bảo người gọi thái y rồi ngươi nằm đó đợi một lát, ta phải đi rồi
- Đi đâu?
- Ngươi không cần biết
- Vừa nãy ngươi còn nói nếu ta xảy ra chuyện gì ngươi sẽ đau lòng, sao giờ lại bỏ ta đi?
. Cô xoay đầu lại nhìn hắn, hắn ngồi dựa ngả người về sau, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, môi nở nụ cười nhẹ
- Ngươi đừng quên ta vẫn còn giữ thư hưu do ngươi đóng dấu
- Khi nào? Ngươi đưa ta xem, có phải ngươi viết thư giả mạo không?
. Nam nhân đó môi nhếch lên đùa cợt cô trông yêu nghiệt. Cô hếch mũi lấy trong người ra tờ giấy đã bị lấm lem do ướt
- chỉ là thư hưu ngươi có cần phải lúc nào cũng mang theo
- xem ra ta không nên cứu ngươi, biết vậy đã để ngươi xuống Hoàng Tuyền rồi. Nè ngươi xem đi, rõ ràng đã đóng dấu, ta với ngươi giờ đã không liên quan
. Cô đưa thư cho hắn, hắn cầm lên xem, con ngươi đảo liên hồi gian xảo. Liền nhanh tay tiêu huỷ xé nát thư hưu làm cô ngỡ ngàng
- Ngươi....ngươi dám xé, đồ cẩu, ta sẽ không tin ngươi lần nào nữa... vô sỉ
. Hắn dùng một tay kéo cô vào lòng ngực nhất thời chạm đến vết thương, hai mày chau lại vì đau nhưng nhất quyết không buông cô, cô cũng sợ động vào chỗ đau đó mà nằm yên cho hắn tuỳ ý
- Bây giờ không còn thư hưu nữa, nàng vẫn là người của ta
- Tại sao lại làm vậy?
- Tại sao à? Tại ta thích nàng! Nha đầu ngốc
. Môi cô bất giác mỉm cười, là hắn đang ngỏ lời với cô sao? Mà sao cô phải cười nhỉ? 1 tiếng gọi hắn tiểu cẩu 2 tiếng gọi hắn tiểu cẩu. Nhưng khi tiểu cẩu ngỏ lời cô lại vui như vậy?
- Nàng xem! Cười tươi như vậy, rõ ràng là thích được ta ôm a~
- Ngươi! Nói nữa ta sẽ không ở đây nữa, sẽ rời phủ
- Nàng có chạy đến đâu, ta cũng sẽ đến để bắt nàng về, sẽ yêu chiều nàng!
- Miệng lưỡi ngươi thật ngọt a~ giờ thì thả ta ra, thái y sắp đến rồi!
- Ta không thả!
- Thả
- Không thả!
- Ngươi muốn sao?
- Gọi một tiếng tướng công, ta thả!
- Ta không gọi
- Thế thì nằm trong ngực ta ngủ
- Ta không muốn, người ngươi hôi lắm!
- Vậy lát nàng tắm cho ta
- Đồ yêu nghiệt!
- Gọi ta sẽ thả, ta hứa với nàng!
- Ừ thì.... Tướng công!
- thô cệch! ta không thích, giọng ngọt một chút
- Tướng..công
- vẫn chưa ngọt
- Tướngggggg côngggg....
. Nói chưa trọn cửa đã mở,thái y bước vào thấy đôi nam nữ kia đang quấn quýt trên giường âu yếm. Còn gọi tướng công này nọ, lão thái y đến giờ vẫn chưa vợ a~ khoé miệng cô giật giật, sao lão lại vào đúng lúc như vậy, hận không bóp chết tên yêu nghiệt kia. Cô vội đứng dậy, mai gò má đỏ ửng lên ôm mặt chạy ra khỏi phòng....
. Tam vương gia tay cầm chiếc hộp nhỏ từ xa đi lại không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy liền sốt sắng
- Tiểu thư bảo có việc nên đã rời đi dặn nô tì ở đây báo lại với vương gia!
- Nàng ấy có nói là đi đâu không?
- Nô tì thấy tiểu thư chạy về phía con hẻm đó
- Hồ Nguyệt? Ngươi về khách điếm trước, ta tìm nàng ấy!
. Chàng mở hộp lấy ra một vật nhỏ đẹp tinh xảo bỏ vào bên trong áo rồi hướng về đó mà đến
----------
. Cô vừa chạy đến bên hồ cũng là lúc trời đổ cơn mưa lớn, phía trước mờ mờ không rõ chỉ thấy hình dáng hai nam nhân đang chiến đấu rất quyết liệt, cô cố chạy nhanh đến thì trật chân vấp ngã nhoài xuống đất, hai bên tai chỉ nghe tiếng kiếm giao nhau. Dồn hết sức để gọi lớn nhưng mưa lại mỗi lúc một to, chợt cô nghe tiếng ngã uỵch xuống đất sau đó là tiếng rên khe khẽ của ai đó, đang rất gần cô. Vừa thấy nam nhân đang nằm sóng soài trên mặt đất đầy máu cô dùng hai tay cố lê thân người về phía ấy
- Tiểu cẩu! Sao lại chảy máu nhiều đến vậy? Nè ngươi lại cố tình không để ý ta, ngươi mau mở mắt nhìn ta nè!
. Cô khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn ấy, lúc này khi thấy nam nhân kia không động đậy máu chảy ngày càng nhiều làm cô không khỏi lo lắng, tim liền thắt lại như nghẹt thở
- Tên cẩu! ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì, ta sẽ đau lòng lắm
. Giọt nước mắt cô hoà với những giọt mưa rơi trên khuôn mặt hắn, hai mắt khẽ động đậy, đưa tay lên vuốt gò má đang tái nhợt của cô
- Ta nhất định sẽ không sao, cùng về nhà thôi!
. Cô đỡ hắn dậy khập khiễng đi, từ xa hai nam nhân kia chỉ còn thấy bóng dáng bé nhỏ đang gồng sức đỡ thân hình to lớn. Thiên luồn tay vào trong áo, khẽ chạm vào cây trâm nhỏ đó...
---------- phủ Cửu vương gia
. Dìu hắn vào phòng ngồi dựa vào đầu giường, cô nhanh tay cởi áo hắn để lộ thân hình cường tráng nhưng lại nhuốm máu bởi vết thương trước ngực, trên vai vẫn còn mờ mờ ảo ảo dấu vết do chó cắn ngày nhỏ. Cô đi pha một thau nước ấm, nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho hắn, sau đó vòng tay qua người hắn để băng bó, miệng vết thương cũng khá sâu mất nhiều máu nhưng hắn thật mạng lớn
- Nha đầu ngốc, ngươi mau thay đồ, sẽ bị cảm lạnh!
- Ngươi lo cho mạng của ngươi trước đi, ta đã bảo người gọi thái y rồi ngươi nằm đó đợi một lát, ta phải đi rồi
- Đi đâu?
- Ngươi không cần biết
- Vừa nãy ngươi còn nói nếu ta xảy ra chuyện gì ngươi sẽ đau lòng, sao giờ lại bỏ ta đi?
. Cô xoay đầu lại nhìn hắn, hắn ngồi dựa ngả người về sau, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, môi nở nụ cười nhẹ
- Ngươi đừng quên ta vẫn còn giữ thư hưu do ngươi đóng dấu
- Khi nào? Ngươi đưa ta xem, có phải ngươi viết thư giả mạo không?
. Nam nhân đó môi nhếch lên đùa cợt cô trông yêu nghiệt. Cô hếch mũi lấy trong người ra tờ giấy đã bị lấm lem do ướt
- chỉ là thư hưu ngươi có cần phải lúc nào cũng mang theo
- xem ra ta không nên cứu ngươi, biết vậy đã để ngươi xuống Hoàng Tuyền rồi. Nè ngươi xem đi, rõ ràng đã đóng dấu, ta với ngươi giờ đã không liên quan
. Cô đưa thư cho hắn, hắn cầm lên xem, con ngươi đảo liên hồi gian xảo. Liền nhanh tay tiêu huỷ xé nát thư hưu làm cô ngỡ ngàng
- Ngươi....ngươi dám xé, đồ cẩu, ta sẽ không tin ngươi lần nào nữa... vô sỉ
. Hắn dùng một tay kéo cô vào lòng ngực nhất thời chạm đến vết thương, hai mày chau lại vì đau nhưng nhất quyết không buông cô, cô cũng sợ động vào chỗ đau đó mà nằm yên cho hắn tuỳ ý
- Bây giờ không còn thư hưu nữa, nàng vẫn là người của ta
- Tại sao lại làm vậy?
- Tại sao à? Tại ta thích nàng! Nha đầu ngốc
. Môi cô bất giác mỉm cười, là hắn đang ngỏ lời với cô sao? Mà sao cô phải cười nhỉ? 1 tiếng gọi hắn tiểu cẩu 2 tiếng gọi hắn tiểu cẩu. Nhưng khi tiểu cẩu ngỏ lời cô lại vui như vậy?
- Nàng xem! Cười tươi như vậy, rõ ràng là thích được ta ôm a~
- Ngươi! Nói nữa ta sẽ không ở đây nữa, sẽ rời phủ
- Nàng có chạy đến đâu, ta cũng sẽ đến để bắt nàng về, sẽ yêu chiều nàng!
- Miệng lưỡi ngươi thật ngọt a~ giờ thì thả ta ra, thái y sắp đến rồi!
- Ta không thả!
- Thả
- Không thả!
- Ngươi muốn sao?
- Gọi một tiếng tướng công, ta thả!
- Ta không gọi
- Thế thì nằm trong ngực ta ngủ
- Ta không muốn, người ngươi hôi lắm!
- Vậy lát nàng tắm cho ta
- Đồ yêu nghiệt!
- Gọi ta sẽ thả, ta hứa với nàng!
- Ừ thì.... Tướng công!
- thô cệch! ta không thích, giọng ngọt một chút
- Tướng..công
- vẫn chưa ngọt
- Tướngggggg côngggg....
. Nói chưa trọn cửa đã mở,thái y bước vào thấy đôi nam nữ kia đang quấn quýt trên giường âu yếm. Còn gọi tướng công này nọ, lão thái y đến giờ vẫn chưa vợ a~ khoé miệng cô giật giật, sao lão lại vào đúng lúc như vậy, hận không bóp chết tên yêu nghiệt kia. Cô vội đứng dậy, mai gò má đỏ ửng lên ôm mặt chạy ra khỏi phòng....