. Sau khi ở lại trò chuyện cùng hoàng hậu nương nương, nàng, hắn và Tô Hiểu Nguyệt quay trở về phủ. Mấy ngày qua mọi chuyện vẫn êm đềm, nàng vẫn tiếp tục làm chủ mẫu trong nhà, chỉ có điều hôm nay sôi nổi hơn hẳn, bên ngoài nhiều người bàn tán xôn xao đủ lời - chuyện cửu vương gia lấy thêm một người vợ
- ngươi biết gì chưa? cửu vương phủ hôm nay đã trang hoàng lại rước thêm thị thiếp vào
- Ta biết! Ta biết! Nghe nói vị cô nương đó dung mạo cũng rất xinh đẹp, chắc chắn là rất được sủng ái
- Ta còn nghe đâu vương phi bị thất sủng, vị cô nương kia mới chính là nữ chủ nhân của cửu phủ
- Hây..da thật tội nghiệp, vừa vào cửa chưa bao lâu phu quân lại rước thêm một người nữa vào còn sủng ái hơn cả nàng, ta đã từng gặp qua nàng, nhìn lướt thôi cũng thấy rất xinh đẹp, ta dám nói cho các ngươi biết, nếu nàng bị cửu vương chó chết kia đuổi ra khỏi phủ ta cũng nguyện ý cùng nàng, cũng bỏ qua cái gì gọi là trinh tiết. Haha..
. Trong bàn nhậu một tên nói xằng bậy rồi cười lớn, đột nhiên một chiếc đũa phóng ngang qua với tốc độ ánh sáng, bay qua trước mắt hắn rồi phập một cái đã lúng vào thanh gỗ. Hắn nhìn theo chiếc đũa mà kinh sợ xoay lại nhìn tác giả đã làm nên chuyện này
- Tiểu tử! ngươi dám gây sự với ta?! Ngươi chán sống rồi!
. Hắn xấn tới phía chàng thanh niên ấy, một đấm giơ lên nhưng lại chậm hơn chàng, trong giây lát tay bị bẻ ngược về sau đau đớn mà kêu la
- buông..buông ra..aah..
. Nam nhân môi hơi cong lên, ánh mắt toả ra khí băng hàn lạnh lẽo sắc bén
- Ngươi mới đúng là chán sống! Dám đem vương phi ra làm trò đùa!
. Vừa dứt câu khuỷ tay giáng xuống tấm lưng kia một cái “cụp” mạnh mẽ. Tên kia đau đến không kêu nổi mà ngã quỵ xuống mặt nhăn nhó. Nam nhân ấy đứng đó nhìn xuống
- Lần này ta tha cho ngươi nhưng nếu còn dám mạo phạm vương phi thì đừng trách ta cho ngươi xuống địa phủ sớm
. Nói rồi phất tay áo tiêu soái bỏ đi, nhắm thẳng đến cửu phủ mà đến
----------
. Hôm nay cũng là một ngày trọng đại đối với người con gái, nhưng tiếc thay người con gái đó không phải cô nữa mà là người cô yêu thương cùng nữ nhân khác tiến vào lễ đường trong bộ hỉ đỏ chói. Mà cái đau đớn nhất là phải cười thật tươi tiếp khách đến chúc mừng tân lang tân nương. Đang ngồi nghỉ mệt thì tiểu Xuân bên cạnh nhắc khẽ
- Vương phi! Tam vương gia và thất vương gia đang hướng phía này mà đi đến
. Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai nam nhân quen thuộc mỉm cười với cô
- Hàn Tuệ! muội vẫn khoẻ?
. Thất vương gia lâu rồi không gặp cô, lần trước biết tin cô lâm bệnh, đêm đêm lại lẻn vào phủ xem cô thế nào. Mấy ngày không đến lại thấy cô gầy đi, trong lòng chua xót
- Muội ổn! Hàn Sương đâu? muội ấy không đến?
- Nàng ấy bảo mệt nên không đến dự
. Cô mỉm cười một cái rồi xoay lại nhìn nam nhân kia, nam nhân từ nãy đến giờ chỉ ngắm nhìn cô không nói một lời nào
- tam vương gia! lại gặp nhau rồi!
- phải! lại gặp nhau rồi!
. Cô nhìn hắn tiều tuỵ hơn so với lần trước không khỏi sinh ra thương hại
- thất vương gia xin thất lễ, ta và tam huynh có chuyện cần nói riêng
. Hạo gật đầu rồi đi đến chỗ tân lang, còn cô đi ra ngoài hoa viên, Thiên đi theo phía sau
- Thiên! Huynh ốm đi nhiều rồi!
- Nàng là đang lo cho ta?
- Huynh đừng nghĩ nhiều! Huynh từ nhỏ đã thân thiết với huynh trưởng ta thường xuyên qua phủ của ta, ta vốn dĩ xem huynh như huynh ruột!
- Không thể có cảm giác khác sao?
- Thiên! ta xin lỗi...
. Thiên bất ngờ nắm lấy tay cô, khuôn mặt luôn nghiêm nghị kia cũng có lúc hiện lên sự đau khổ
- Hàn Tuệ! Ta biết nàng ban đầu là có tình cảm với ta, dù nàng có là vương phi của Nam Phong thì sao, đệ ấy vẫn đem theo nữ nhân khác về mà không nghĩ đến nàng, ta biết nàng đau lắm, nhưng ta hứa...ta hứa sẽ bù đắp, ta hứa sẽ chỉ có mình nàng, ta hứa sẽ cùng nàng tạo nên hạnh phúc mới. Hãy tin ta!
. Môi cô mấp máy định trả lời thì thanh âm lạnh như băng kia lớn tiếng làm cô hơi giật mình
- Bỏ tay ra! Hàn Tuệ! Ngươi dám quyến rũ cả huynh đệ của ta! Tiện nhân!
. Hắn tiến lên nắm tay cô kéo về phía sau, từ lúc trong đại sảnh đã thấy hai người đi ra ngoài hắn liền đi theo không ngờ lại thấy cảnh uyên ương này trong lòng cảm thấy khó chịu
- Tam huynh! huynh đừng bị tiện nhân ấy quyến rũ...
. “ bốp “ Cô nhất thời nóng giận mà không tự chủ cho hắn một bạt tai làm Thiên cũng bất ngờ
- Nam Phong! Ngươi đừng có xằng bậy! Ta nhịn ngươi đủ rồi!
- Hàn Tuệ! Đừng làm lớn!
. Thiên kêu cô giữ bình tĩnh không ngờ lại bị Nam Phong nghĩ rằng cả hai cùng một phe, càng điên hơn khi cô vừa nghe nam nhân khác gọi thì lại ngoan ngoãn còn hắn thì gây cãi không ngừng
- hoá ra hai người có gì mờ ám với nhau! Nhưng tam huynh ta nói cho huynh biết, giày dù có rách ta vẫn dùng để ném chơi, không ai được quyền lượm đồ của ta khi ta chưa bỏ
- Đúng! ta với huynh ấy có tư tình đó! ngươi làm gì ta?
- ngươi...!
- Nam Phong! chàng đâu rồi?
. dường như câu nói vừa rồi của cô chạm đến đỉnh điểm sự tức giận mà hắn đang cố kiềm nén nãy giờ, nhưng vừa nghe Tô Hiểu Nguyệt đang tìm mình liền áp chế cơn giận xuống hừ lạnh bỏ đi
- Ta mệt rồi! ta về phòng nghỉ ngơi huynh cứ tiếp tục dự hôn lễ này đi
. Cô nói rồi thất thần mà đi làm Thiên có chút lo lắng...
- ngươi biết gì chưa? cửu vương phủ hôm nay đã trang hoàng lại rước thêm thị thiếp vào
- Ta biết! Ta biết! Nghe nói vị cô nương đó dung mạo cũng rất xinh đẹp, chắc chắn là rất được sủng ái
- Ta còn nghe đâu vương phi bị thất sủng, vị cô nương kia mới chính là nữ chủ nhân của cửu phủ
- Hây..da thật tội nghiệp, vừa vào cửa chưa bao lâu phu quân lại rước thêm một người nữa vào còn sủng ái hơn cả nàng, ta đã từng gặp qua nàng, nhìn lướt thôi cũng thấy rất xinh đẹp, ta dám nói cho các ngươi biết, nếu nàng bị cửu vương chó chết kia đuổi ra khỏi phủ ta cũng nguyện ý cùng nàng, cũng bỏ qua cái gì gọi là trinh tiết. Haha..
. Trong bàn nhậu một tên nói xằng bậy rồi cười lớn, đột nhiên một chiếc đũa phóng ngang qua với tốc độ ánh sáng, bay qua trước mắt hắn rồi phập một cái đã lúng vào thanh gỗ. Hắn nhìn theo chiếc đũa mà kinh sợ xoay lại nhìn tác giả đã làm nên chuyện này
- Tiểu tử! ngươi dám gây sự với ta?! Ngươi chán sống rồi!
. Hắn xấn tới phía chàng thanh niên ấy, một đấm giơ lên nhưng lại chậm hơn chàng, trong giây lát tay bị bẻ ngược về sau đau đớn mà kêu la
- buông..buông ra..aah..
. Nam nhân môi hơi cong lên, ánh mắt toả ra khí băng hàn lạnh lẽo sắc bén
- Ngươi mới đúng là chán sống! Dám đem vương phi ra làm trò đùa!
. Vừa dứt câu khuỷ tay giáng xuống tấm lưng kia một cái “cụp” mạnh mẽ. Tên kia đau đến không kêu nổi mà ngã quỵ xuống mặt nhăn nhó. Nam nhân ấy đứng đó nhìn xuống
- Lần này ta tha cho ngươi nhưng nếu còn dám mạo phạm vương phi thì đừng trách ta cho ngươi xuống địa phủ sớm
. Nói rồi phất tay áo tiêu soái bỏ đi, nhắm thẳng đến cửu phủ mà đến
----------
. Hôm nay cũng là một ngày trọng đại đối với người con gái, nhưng tiếc thay người con gái đó không phải cô nữa mà là người cô yêu thương cùng nữ nhân khác tiến vào lễ đường trong bộ hỉ đỏ chói. Mà cái đau đớn nhất là phải cười thật tươi tiếp khách đến chúc mừng tân lang tân nương. Đang ngồi nghỉ mệt thì tiểu Xuân bên cạnh nhắc khẽ
- Vương phi! Tam vương gia và thất vương gia đang hướng phía này mà đi đến
. Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai nam nhân quen thuộc mỉm cười với cô
- Hàn Tuệ! muội vẫn khoẻ?
. Thất vương gia lâu rồi không gặp cô, lần trước biết tin cô lâm bệnh, đêm đêm lại lẻn vào phủ xem cô thế nào. Mấy ngày không đến lại thấy cô gầy đi, trong lòng chua xót
- Muội ổn! Hàn Sương đâu? muội ấy không đến?
- Nàng ấy bảo mệt nên không đến dự
. Cô mỉm cười một cái rồi xoay lại nhìn nam nhân kia, nam nhân từ nãy đến giờ chỉ ngắm nhìn cô không nói một lời nào
- tam vương gia! lại gặp nhau rồi!
- phải! lại gặp nhau rồi!
. Cô nhìn hắn tiều tuỵ hơn so với lần trước không khỏi sinh ra thương hại
- thất vương gia xin thất lễ, ta và tam huynh có chuyện cần nói riêng
. Hạo gật đầu rồi đi đến chỗ tân lang, còn cô đi ra ngoài hoa viên, Thiên đi theo phía sau
- Thiên! Huynh ốm đi nhiều rồi!
- Nàng là đang lo cho ta?
- Huynh đừng nghĩ nhiều! Huynh từ nhỏ đã thân thiết với huynh trưởng ta thường xuyên qua phủ của ta, ta vốn dĩ xem huynh như huynh ruột!
- Không thể có cảm giác khác sao?
- Thiên! ta xin lỗi...
. Thiên bất ngờ nắm lấy tay cô, khuôn mặt luôn nghiêm nghị kia cũng có lúc hiện lên sự đau khổ
- Hàn Tuệ! Ta biết nàng ban đầu là có tình cảm với ta, dù nàng có là vương phi của Nam Phong thì sao, đệ ấy vẫn đem theo nữ nhân khác về mà không nghĩ đến nàng, ta biết nàng đau lắm, nhưng ta hứa...ta hứa sẽ bù đắp, ta hứa sẽ chỉ có mình nàng, ta hứa sẽ cùng nàng tạo nên hạnh phúc mới. Hãy tin ta!
. Môi cô mấp máy định trả lời thì thanh âm lạnh như băng kia lớn tiếng làm cô hơi giật mình
- Bỏ tay ra! Hàn Tuệ! Ngươi dám quyến rũ cả huynh đệ của ta! Tiện nhân!
. Hắn tiến lên nắm tay cô kéo về phía sau, từ lúc trong đại sảnh đã thấy hai người đi ra ngoài hắn liền đi theo không ngờ lại thấy cảnh uyên ương này trong lòng cảm thấy khó chịu
- Tam huynh! huynh đừng bị tiện nhân ấy quyến rũ...
. “ bốp “ Cô nhất thời nóng giận mà không tự chủ cho hắn một bạt tai làm Thiên cũng bất ngờ
- Nam Phong! Ngươi đừng có xằng bậy! Ta nhịn ngươi đủ rồi!
- Hàn Tuệ! Đừng làm lớn!
. Thiên kêu cô giữ bình tĩnh không ngờ lại bị Nam Phong nghĩ rằng cả hai cùng một phe, càng điên hơn khi cô vừa nghe nam nhân khác gọi thì lại ngoan ngoãn còn hắn thì gây cãi không ngừng
- hoá ra hai người có gì mờ ám với nhau! Nhưng tam huynh ta nói cho huynh biết, giày dù có rách ta vẫn dùng để ném chơi, không ai được quyền lượm đồ của ta khi ta chưa bỏ
- Đúng! ta với huynh ấy có tư tình đó! ngươi làm gì ta?
- ngươi...!
- Nam Phong! chàng đâu rồi?
. dường như câu nói vừa rồi của cô chạm đến đỉnh điểm sự tức giận mà hắn đang cố kiềm nén nãy giờ, nhưng vừa nghe Tô Hiểu Nguyệt đang tìm mình liền áp chế cơn giận xuống hừ lạnh bỏ đi
- Ta mệt rồi! ta về phòng nghỉ ngơi huynh cứ tiếp tục dự hôn lễ này đi
. Cô nói rồi thất thần mà đi làm Thiên có chút lo lắng...