. Thấy cô chần chừ làm Kha có chút sốt ruột.
- Thế nào? Muội cứ bần thần ra đó làm gì?
- Thật ra thì...
. Tốt nhất vẫn là không nên nói chuyện đó, huynh trưởng cô cùng Thiên từ nhỏ đã là tri kỉ, chẳng lẽ vì một chuyện đã qua rồi mà làm tình cảm tốt đẹp này rạn nứt hay sao?!
- Hôm đó muội đi lạc, bất cẩn bị độc xà cắn phải, sau đó Phong tìm ra muội rồi theo chỉ dẫn của đại phu mà đi tìm thuốc nhưng.... khi hắn trở lại thì mang theo nữ nhân khác về, còn lạnh nhạt với muội, suốt ngày mở miệng vẫn là Hiểu Nguyệt thế này Hiểu Nguyệt thế nọ, haz... bản cô nương ta đây vốn tốt hơn nàng rất nhiều chỉ là do hắn vừa về đã bị tật ở mắt không nhận ra ai tốt ai xấu...
. Cô nói một tràn dài kể lể ỉ ôi các thứ. Huynh trưởng cô nghe xong liền cảm thấy bất công cho muội muội mình.
- Hàn Tuệ muội yên tâm! có huynh ở đây rồi! Hắn thật không biết cái gì cả, Hiểu Nguyệt gì đó của hắn sao có thể xinh đẹp như muội muội của huynh được, đúng là có mắt như mù.
- Huynh! Còn một chuyện nữa! Cực kì hệ trọng a~ muội...muội có thai rồi
- Thật? Nếu vậy thì phải cẩn thận! Huynh sẽ cố gắng bảo vệ mẹ con muội..
. Kha và cô nói chuyện chốc lát cũng đã quá trưa, sáng dậy cô vẫn chưa nuốt gì vào bụng liền gọi tiểu Xuân mang thức ăn đến.
- Tiểu Xuân! Từ sáng giờ ta vẫn không thấy Lan Tâm?
- Muội ấy vẫn đang dọn dẹp trong phòng, sáng đi người vẫn chưa sắp xếp lại mền gối a~
- Vẫn lười biếng không có gì thay đổi nhỉ!!
. Kha nhếch mép cười làm cô ngượng đỏ mặt, cô chính là muốn mắng tiểu Xuân một trận a~ sao lại để cô mất hình tượng như vậy!!!
- À mà Lan Tâm là ai? Nha hoàn mới đến à?
- Ừm...lúc muội bệnh nặng không có tiểu Xuân bên cạnh nên Phong mua nàng về chăm sóc muội, à huynh trưởng lâu rồi muội không ra ngoài hôm nay nhân dịp huynh đến chúng ta đi chơi đi.
- Hảo! Nhưng trước tiên vẫn phải về thăm phụ thân đã.
--------- Phủ thừa tướng
- Lão gia lão gia! Đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư trở về phủ thăm người!
. Phụ thân cô đang đọc sách trong thư phòng nghe nô tài báo lại cảm thấy vui trong lòng. Tiểu tử này rốt cuộc cũng đã chịu về. Cánh cửa mở ra, bên ngoài một thiếu niên tiêu soái cùng một nữ tử xinh đẹp tiến vào.
- Phụ thân!
- Hàn Kha! Hàn Tuệ! Các con có phải gây ra chuyện gì rồi hay không sao lại cùng lúc đến thăm ta? Thật lạ a~
- Phụ thân người đừng đùa, Tuệ nhi thương người như vậy dĩ nhiên phải đến thăm người thường xuyên rồi, có điều con không thể ngày ngày bên cạnh người, người phải kêu huynh trưởng mau mau mang về một cô nương để chăm lo cho người a~
- Nha đầu lắm mồm!
. Hàn Kha lườm cô một cái
- Tuệ nhi nói đúng! Con lớn chừng này rồi vẫn chưa lập gia đình, phải mau mau lên, ta hiện tại đã có cháu ngoại chỉ là chưa có đứa nào mang họ Lãnh của ta!
- À Hàn Tuệ, chuyện muội có hài tử đã nói cho phụ thân biết rồi?
- Cái gì? Tuệ nhi con có thai?
- Muội vẫn chưa nói cho phụ thân biết?
. Cô nghe nhắc đến đứa con trong bụng liền ngượng đỏ mặt.
- Hài tử..đã gần 2 tháng rồi!
- Hay lắm! Con và Hàn Sương là mang thai cùng thời điểm.
- Hàn Sương cũng có mang?
--------- Thất vương phủ
- Vương gia người đã về.
. Một bóng hồng xinh đẹp đi đến ngồi vào lòng Hạo vuốt ve khuôn ngực.
- Sao không đi nghỉ? Ra đây làm gì?
- Là thiếp nhớ chàng, gần đây chàng không thường xuyên ở phủ, bảo bối trong bụng nhớ chàng lắm a~ (-.-)
- Ở đây trời trở gió, đi vào trong đi!
. Hắn nhìn nữ nhân chán ghét này, dù sao nàng ta cũng mang cốt nhục của hắn nên miễn cưỡng không động thủ.
- Vương gia! Thiếp không thích chàng lạnh lùng như vậy.
- Đừng lãi nhải!
. Hàn Sương đứng bật dậy nhìn vào đôi mắt sắc bén kia mà nói.
- Hạo! Gả cho chàng là ta chứ không phải Hàn Tuệ! Hàn Tuệ là cửu vương phi là thê thiếp của đệ đệ chàng, chàng đừng nghĩ đến ả nữa! Đừng lạnh nhạt với thiếp!
- Im đi!
. Hắn đứng dậy bỏ đi để lại Hàn Sương đứng đó thẫn thờ nhìn theo phu quân mình.
--------- Cửu vương phủ
. Cô sau khi đến thăm phụ thân liền trở về, chưa được bao lâu thì Hàn Sương tìm đến tận cửa.
- Sao ngươi lại đến đây?
- Thế nào? Dụ dỗ phu quân của ta nên không còn mặt mũi gặp ta?
- Thất vương phi người đừng quá đáng!
. Lan Tâm đứng đó nghe ả có ý nói cô là hồ ly tinh liền không chịu nổi.
- Xú nha đầu không biết phép tắc, chủ như thế nào thì nha hoàn như thế ấy!
- Hàn Sương! Đây là cửu vương phủ không phải là nơi ngươi lộng hành mau trở về đi! Tiểu Xuân tiễn khách!
. Tiểu Xuân vừa bước tới đã bị ả mạnh bạo đẩy về sau làm mất thăng bằng mà ngã xuống.
- Ngươi...
. Cô thật sự tức giận, vội đến xem thương thế Tiểu Xuân, giao lại cho Lan Tâm rồi từng bước tiến đến ả làm ả kinh sợ.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
- Hàn Sương! Ta đã nhắc nhở ngươi như thế nào? Không được đụng đến người của ta...
. Cô giơ tay lên cao định giáng xuống nhưng khựng lại khi nghe ả nói.
- Ngươi không được tổn hại ta, ta đang mang giọt máu của hoàng thất, nếu ta có bề gì không chỉ ngươi bị truy cứu mà phu quân ngươi cũng bị liên luỵ.
. Cánh tay hạ xuống, cô cắn chặt môi, hai mắt nhắm lại, giọng nói dường như không còn nghe rõ.
- Ngươi đi đi! Đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa, đi đi!
. Bên ngoài cửa một bóng dáng đang lấp ló liền bỏ chạy, sau đó Hàn Sương vì sợ hãi cũng nhanh chân đi ra ngoài, cô đóng sầm cửa lại đi đến chỗ tiểu Xuân, luồn tay vào ống tay áo tìm kiếm gì đó nhưng không thấy!
- Lan Tâm mau lấy khăn lau đi, ta khi nào đã làm rơi rồi!
---------
. Hàn Sương thở gấp chạy đi không ngờ bị ai đó tấn công sau lưng, cảm nhận một vật nặng đánh trúng đầu đau đớn lảo đảo, không ngờ vùng bụng lại trúng vào cạnh bàn ở đó rồi ngã xuống, trong lúc mơ hồ nhìn thoáng qua phần dưới chân máu đang tuôn ra thành vũng sau đó liền ngất đi...
- Thế nào? Muội cứ bần thần ra đó làm gì?
- Thật ra thì...
. Tốt nhất vẫn là không nên nói chuyện đó, huynh trưởng cô cùng Thiên từ nhỏ đã là tri kỉ, chẳng lẽ vì một chuyện đã qua rồi mà làm tình cảm tốt đẹp này rạn nứt hay sao?!
- Hôm đó muội đi lạc, bất cẩn bị độc xà cắn phải, sau đó Phong tìm ra muội rồi theo chỉ dẫn của đại phu mà đi tìm thuốc nhưng.... khi hắn trở lại thì mang theo nữ nhân khác về, còn lạnh nhạt với muội, suốt ngày mở miệng vẫn là Hiểu Nguyệt thế này Hiểu Nguyệt thế nọ, haz... bản cô nương ta đây vốn tốt hơn nàng rất nhiều chỉ là do hắn vừa về đã bị tật ở mắt không nhận ra ai tốt ai xấu...
. Cô nói một tràn dài kể lể ỉ ôi các thứ. Huynh trưởng cô nghe xong liền cảm thấy bất công cho muội muội mình.
- Hàn Tuệ muội yên tâm! có huynh ở đây rồi! Hắn thật không biết cái gì cả, Hiểu Nguyệt gì đó của hắn sao có thể xinh đẹp như muội muội của huynh được, đúng là có mắt như mù.
- Huynh! Còn một chuyện nữa! Cực kì hệ trọng a~ muội...muội có thai rồi
- Thật? Nếu vậy thì phải cẩn thận! Huynh sẽ cố gắng bảo vệ mẹ con muội..
. Kha và cô nói chuyện chốc lát cũng đã quá trưa, sáng dậy cô vẫn chưa nuốt gì vào bụng liền gọi tiểu Xuân mang thức ăn đến.
- Tiểu Xuân! Từ sáng giờ ta vẫn không thấy Lan Tâm?
- Muội ấy vẫn đang dọn dẹp trong phòng, sáng đi người vẫn chưa sắp xếp lại mền gối a~
- Vẫn lười biếng không có gì thay đổi nhỉ!!
. Kha nhếch mép cười làm cô ngượng đỏ mặt, cô chính là muốn mắng tiểu Xuân một trận a~ sao lại để cô mất hình tượng như vậy!!!
- À mà Lan Tâm là ai? Nha hoàn mới đến à?
- Ừm...lúc muội bệnh nặng không có tiểu Xuân bên cạnh nên Phong mua nàng về chăm sóc muội, à huynh trưởng lâu rồi muội không ra ngoài hôm nay nhân dịp huynh đến chúng ta đi chơi đi.
- Hảo! Nhưng trước tiên vẫn phải về thăm phụ thân đã.
--------- Phủ thừa tướng
- Lão gia lão gia! Đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư trở về phủ thăm người!
. Phụ thân cô đang đọc sách trong thư phòng nghe nô tài báo lại cảm thấy vui trong lòng. Tiểu tử này rốt cuộc cũng đã chịu về. Cánh cửa mở ra, bên ngoài một thiếu niên tiêu soái cùng một nữ tử xinh đẹp tiến vào.
- Phụ thân!
- Hàn Kha! Hàn Tuệ! Các con có phải gây ra chuyện gì rồi hay không sao lại cùng lúc đến thăm ta? Thật lạ a~
- Phụ thân người đừng đùa, Tuệ nhi thương người như vậy dĩ nhiên phải đến thăm người thường xuyên rồi, có điều con không thể ngày ngày bên cạnh người, người phải kêu huynh trưởng mau mau mang về một cô nương để chăm lo cho người a~
- Nha đầu lắm mồm!
. Hàn Kha lườm cô một cái
- Tuệ nhi nói đúng! Con lớn chừng này rồi vẫn chưa lập gia đình, phải mau mau lên, ta hiện tại đã có cháu ngoại chỉ là chưa có đứa nào mang họ Lãnh của ta!
- À Hàn Tuệ, chuyện muội có hài tử đã nói cho phụ thân biết rồi?
- Cái gì? Tuệ nhi con có thai?
- Muội vẫn chưa nói cho phụ thân biết?
. Cô nghe nhắc đến đứa con trong bụng liền ngượng đỏ mặt.
- Hài tử..đã gần 2 tháng rồi!
- Hay lắm! Con và Hàn Sương là mang thai cùng thời điểm.
- Hàn Sương cũng có mang?
--------- Thất vương phủ
- Vương gia người đã về.
. Một bóng hồng xinh đẹp đi đến ngồi vào lòng Hạo vuốt ve khuôn ngực.
- Sao không đi nghỉ? Ra đây làm gì?
- Là thiếp nhớ chàng, gần đây chàng không thường xuyên ở phủ, bảo bối trong bụng nhớ chàng lắm a~ (-.-)
- Ở đây trời trở gió, đi vào trong đi!
. Hắn nhìn nữ nhân chán ghét này, dù sao nàng ta cũng mang cốt nhục của hắn nên miễn cưỡng không động thủ.
- Vương gia! Thiếp không thích chàng lạnh lùng như vậy.
- Đừng lãi nhải!
. Hàn Sương đứng bật dậy nhìn vào đôi mắt sắc bén kia mà nói.
- Hạo! Gả cho chàng là ta chứ không phải Hàn Tuệ! Hàn Tuệ là cửu vương phi là thê thiếp của đệ đệ chàng, chàng đừng nghĩ đến ả nữa! Đừng lạnh nhạt với thiếp!
- Im đi!
. Hắn đứng dậy bỏ đi để lại Hàn Sương đứng đó thẫn thờ nhìn theo phu quân mình.
--------- Cửu vương phủ
. Cô sau khi đến thăm phụ thân liền trở về, chưa được bao lâu thì Hàn Sương tìm đến tận cửa.
- Sao ngươi lại đến đây?
- Thế nào? Dụ dỗ phu quân của ta nên không còn mặt mũi gặp ta?
- Thất vương phi người đừng quá đáng!
. Lan Tâm đứng đó nghe ả có ý nói cô là hồ ly tinh liền không chịu nổi.
- Xú nha đầu không biết phép tắc, chủ như thế nào thì nha hoàn như thế ấy!
- Hàn Sương! Đây là cửu vương phủ không phải là nơi ngươi lộng hành mau trở về đi! Tiểu Xuân tiễn khách!
. Tiểu Xuân vừa bước tới đã bị ả mạnh bạo đẩy về sau làm mất thăng bằng mà ngã xuống.
- Ngươi...
. Cô thật sự tức giận, vội đến xem thương thế Tiểu Xuân, giao lại cho Lan Tâm rồi từng bước tiến đến ả làm ả kinh sợ.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
- Hàn Sương! Ta đã nhắc nhở ngươi như thế nào? Không được đụng đến người của ta...
. Cô giơ tay lên cao định giáng xuống nhưng khựng lại khi nghe ả nói.
- Ngươi không được tổn hại ta, ta đang mang giọt máu của hoàng thất, nếu ta có bề gì không chỉ ngươi bị truy cứu mà phu quân ngươi cũng bị liên luỵ.
. Cánh tay hạ xuống, cô cắn chặt môi, hai mắt nhắm lại, giọng nói dường như không còn nghe rõ.
- Ngươi đi đi! Đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa, đi đi!
. Bên ngoài cửa một bóng dáng đang lấp ló liền bỏ chạy, sau đó Hàn Sương vì sợ hãi cũng nhanh chân đi ra ngoài, cô đóng sầm cửa lại đi đến chỗ tiểu Xuân, luồn tay vào ống tay áo tìm kiếm gì đó nhưng không thấy!
- Lan Tâm mau lấy khăn lau đi, ta khi nào đã làm rơi rồi!
---------
. Hàn Sương thở gấp chạy đi không ngờ bị ai đó tấn công sau lưng, cảm nhận một vật nặng đánh trúng đầu đau đớn lảo đảo, không ngờ vùng bụng lại trúng vào cạnh bàn ở đó rồi ngã xuống, trong lúc mơ hồ nhìn thoáng qua phần dưới chân máu đang tuôn ra thành vũng sau đó liền ngất đi...