. Lâm Cát viện, nơi vương gia thường lui tới qua đêm, cũng là nơi ở của Tô Hiểu Nguyệt, Tô Hiểu Nguyệt đang ngồi trước gương để cho Lục Ý vấn tóc, nhìn qua gương nàng thấy Nam Phong đang tiến lại phía mình liền vẽ lên môi một nụ cười kiều diễm định đứng lên lại bị hắn ấn xuống, cho Lục Ý lui, hắn đi đến cầm chiếc lược ngà nhẹ nhàng chải tóc cho Tô Hiểu Nguyệt.
- Chàng để cho Lục Ý làm, chàng làm sao mà biết vấn tóc được?!
- Tướng công của nàng không những biết vấn tóc mà còn biết nhiều thứ khác nữa.
. Chợt hắn dừng tay lại, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy?! Trước đây hắn vẫn luôn giúp mẫu hậu vấn tóc, Tô Hiểu Nguyệt là nữ nhân thứ hai có vinh hạnh này, tại sao hắn lại có cảm giác như đã làm việc thân mật này với ai đó?! Trước mắt hiện ra một viễn cảnh, hắn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng...cùng một nữ nhân, hắn thấy hắn đi lại dịu dàng chải tóc cho nữ nhân đó.
- Để vi phu vấn tóc cho nàng.
- Ngươi biết?
- Nàng đừng xem thường vi phu!
. Khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, giọng nói đó, vóc dáng đó, nữ nhân này đối với hắn...như thật gần nhưng cũng thật xa, vừa rất quen thuộc cũng vừa lạ lẫm.
- Phong! Chàng sao vậy? Sao không vấn tóc cho thiếp?!
. Giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Hiểu Nguyệt như có ma thuật kéo hắn trở về hiện tại.
- Không, không có gì!
. Sau khi vấn tóc xong, Tô Hiểu Nguyệt gọi Lục Ý mang thức ăn đến, hắn cùng nàng ta ngồi xuống dùng bữa, hắn vẫn ăn bình thường nhưng nhìn qua thì thấy Tô Hiểu Nguyệt có chút kì quái.
- Hiểu Nguyệt! Nàng làm sao?
. Tô Hiểu Nguyệt buông đũa rơi xuống đất hai tay ôm lấy bụng mếu máo.
- A...ah... đau quá....thiếp...đau quá...aah...
. Hắn lấy lại bình tĩnh bế Tô Hiểu Nguyệt lên giường rồi truyền Thái y ( ông này đắt show dễ sợ).
- Vương...vương gia! Trắc phi nương nương bị hạ độc rồi!
- Ta cùng nàng dùng bữa như thế nào mà chỉ có nàng bị trúng độc?
- Đây là loại cổ độc, chỉ phát tán trong thân thể của nữ nhân mang thai, còn nam nhân hoặc nữ nhân bình thường sẽ không sao
- Vậy còn đứa bé...đứa bé thế nào?
. Hắn gấp gáp hỏi, con của hắn nhất định không được xảy ra chuyện gì!
- Cái này...tuy giữ được mạng sống cho tiểu thiếu gia nhưng khi sinh ra chỉ có thể làm phế nhân!
- Chết tiệt! Mau đi lục soát bắt những người khả nghi lại cho ta, không chừa một ai hết! Mang Lục Ý đến cho bổn vương!
. Lục Ý kinh sợ nghe lời răm rắp bước vào bắt gặp ánh mắt đầy lửa giận của hắn quét lên người nàng.
- Ngươi là người chuẩn bị thức ăn cho Trắc phi! Lại để nàng trúng độc, mau khai thật, ai đứng sau hậu thuẫn cho ngươi?!
- Vương gia tha mạng vương gia tha mạng, nô tì một lòng trung thành với chủ tử không thể nào lại hạ độc, nhất định có người làm ra chuyện này đổ tội cho nô tì, thỉnh vương gia suy xét tìm ra hung thủ thật sự, nô tì bị oan ức...huhu...
. Lục Ý khóc lóc làm cho hắn cũng nghi ngờ, có thật là có người đứng đằng sau tính kế?
---------
. Cô đứng yên nhìn đám người hung tợn kia lục tung trong viện của mình, khoé môi hơi cong lên, vì nàng ta mà lại đến đây gây chuyện với cô sao?!
- Không thấy gì hết!
- Ở đây cũng không có!
. Lan Tâm thấy vậy liền lên tiếng.
- Phiền các ngươi mau rời khỏi chỗ này, vương phi của ta vốn là định nghỉ ngơi lại bị các ngươi quấy rối!
. Đám người hung tợn kia vừa bước đi nhưng lập tức tên đầu đàn ban nãy nói chuyện với cô xoay người lại.
- Kiếm trong viện không có thì mau soát người!
. Lan Tâm không chịu được mà lớn tiếng.
- Các ngươi quá đáng, còn muốn soát người của vương phi?
- Ta không nói sẽ soát người của vương phi! Nhưng hai nha đầu các ngươi thì phải kiểm tra cho kỹ, người đâu mau lại soát cho ta.
- Các ngươi không xem ta ra gì sao, ta đường đường là nữ chủ nhân ở đây!
. Cô nhịn đủ rồi, như vậy là rất quá đáng!
- Vương phi thứ lỗi, nô tài chỉ là đang thi hành mệnh lệnh của vương gia!
. Vừa dứt hai tên thô bạo đã xông đến chỗ của Lan Tâm và Tiểu Xuân.
- Người này không có!
. Kẻ lục soát Lan Tâm đứng qua một bên, kẻ còn lại nhanh tay giật chiếc túi thơm của Tiểu Xuân sau đó xé nát, bên trong rơi ra một gói giấy nhỏ, điều này làm cô và Lan Tâm có cảm giác gói giấy này mang lại điềm xui xẻo.
- Cái này là cái gì?
. Tên đầu đàn nhặt lên rồi nhìn chằm chằm Tiểu Xuân
- Cái này...cái này không phải của ta!
- Không phải của ngươi?! Nó rõ ràng là từ trong túi thơm của ngươi rơi ra còn chối?
- Tiểu Xuân đã nói không phải của em ấy, các ngươi bức ép làm gì?
- Vương phi! Mong người hợp tác giao người cho nô tài, việc này phải bẩm báo lại cho vương gia biết thì mới tra ra được nàng ta có nói dối hay không?!
. Tiểu Xuân bị đám người hung tợn đó kéo đi, trước khi đi còn nhìn cô một lúc, trong mắt thể hiện rõ sự vô tội, cô gật đầu một cái để Tiểu Xuân an tâm, cô sẽ cố gắng giúp nàng qua ải này. Sau đó cô cùng Lan Tâm đi đến chỗ của hắn.
----------
. Hắn ngồi trên cao nhìn xuống Tiểu Xuân đang co rúm trên sàn rồi nhìn qua cô không khỏi chán ghét, chuyện này có phải là do nữ nhân rắn rết đó làm ra?!
- Thái y đã xác nhận gói giấy của ngươi là độc mà Trắc phi ăn trúng. Ngươi mau nói rõ cho bổn vương?
- Nô tì thật sự không làm chuyện này.
- Là do bị chủ tử bắt ép?
- Không..không có, vương phi không liên quan đến!
- Nam Phong! Nửa tháng qua ta đã an phận trong viện, đột nhiên sủng phi của ngươi trúng độc ngươi lại cho rằng người của ta làm chuyện này?
P/s: Nay đăng sớm vì mai mình thi rồi nên không có time
- Chàng để cho Lục Ý làm, chàng làm sao mà biết vấn tóc được?!
- Tướng công của nàng không những biết vấn tóc mà còn biết nhiều thứ khác nữa.
. Chợt hắn dừng tay lại, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy?! Trước đây hắn vẫn luôn giúp mẫu hậu vấn tóc, Tô Hiểu Nguyệt là nữ nhân thứ hai có vinh hạnh này, tại sao hắn lại có cảm giác như đã làm việc thân mật này với ai đó?! Trước mắt hiện ra một viễn cảnh, hắn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng...cùng một nữ nhân, hắn thấy hắn đi lại dịu dàng chải tóc cho nữ nhân đó.
- Để vi phu vấn tóc cho nàng.
- Ngươi biết?
- Nàng đừng xem thường vi phu!
. Khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, giọng nói đó, vóc dáng đó, nữ nhân này đối với hắn...như thật gần nhưng cũng thật xa, vừa rất quen thuộc cũng vừa lạ lẫm.
- Phong! Chàng sao vậy? Sao không vấn tóc cho thiếp?!
. Giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Hiểu Nguyệt như có ma thuật kéo hắn trở về hiện tại.
- Không, không có gì!
. Sau khi vấn tóc xong, Tô Hiểu Nguyệt gọi Lục Ý mang thức ăn đến, hắn cùng nàng ta ngồi xuống dùng bữa, hắn vẫn ăn bình thường nhưng nhìn qua thì thấy Tô Hiểu Nguyệt có chút kì quái.
- Hiểu Nguyệt! Nàng làm sao?
. Tô Hiểu Nguyệt buông đũa rơi xuống đất hai tay ôm lấy bụng mếu máo.
- A...ah... đau quá....thiếp...đau quá...aah...
. Hắn lấy lại bình tĩnh bế Tô Hiểu Nguyệt lên giường rồi truyền Thái y ( ông này đắt show dễ sợ).
- Vương...vương gia! Trắc phi nương nương bị hạ độc rồi!
- Ta cùng nàng dùng bữa như thế nào mà chỉ có nàng bị trúng độc?
- Đây là loại cổ độc, chỉ phát tán trong thân thể của nữ nhân mang thai, còn nam nhân hoặc nữ nhân bình thường sẽ không sao
- Vậy còn đứa bé...đứa bé thế nào?
. Hắn gấp gáp hỏi, con của hắn nhất định không được xảy ra chuyện gì!
- Cái này...tuy giữ được mạng sống cho tiểu thiếu gia nhưng khi sinh ra chỉ có thể làm phế nhân!
- Chết tiệt! Mau đi lục soát bắt những người khả nghi lại cho ta, không chừa một ai hết! Mang Lục Ý đến cho bổn vương!
. Lục Ý kinh sợ nghe lời răm rắp bước vào bắt gặp ánh mắt đầy lửa giận của hắn quét lên người nàng.
- Ngươi là người chuẩn bị thức ăn cho Trắc phi! Lại để nàng trúng độc, mau khai thật, ai đứng sau hậu thuẫn cho ngươi?!
- Vương gia tha mạng vương gia tha mạng, nô tì một lòng trung thành với chủ tử không thể nào lại hạ độc, nhất định có người làm ra chuyện này đổ tội cho nô tì, thỉnh vương gia suy xét tìm ra hung thủ thật sự, nô tì bị oan ức...huhu...
. Lục Ý khóc lóc làm cho hắn cũng nghi ngờ, có thật là có người đứng đằng sau tính kế?
---------
. Cô đứng yên nhìn đám người hung tợn kia lục tung trong viện của mình, khoé môi hơi cong lên, vì nàng ta mà lại đến đây gây chuyện với cô sao?!
- Không thấy gì hết!
- Ở đây cũng không có!
. Lan Tâm thấy vậy liền lên tiếng.
- Phiền các ngươi mau rời khỏi chỗ này, vương phi của ta vốn là định nghỉ ngơi lại bị các ngươi quấy rối!
. Đám người hung tợn kia vừa bước đi nhưng lập tức tên đầu đàn ban nãy nói chuyện với cô xoay người lại.
- Kiếm trong viện không có thì mau soát người!
. Lan Tâm không chịu được mà lớn tiếng.
- Các ngươi quá đáng, còn muốn soát người của vương phi?
- Ta không nói sẽ soát người của vương phi! Nhưng hai nha đầu các ngươi thì phải kiểm tra cho kỹ, người đâu mau lại soát cho ta.
- Các ngươi không xem ta ra gì sao, ta đường đường là nữ chủ nhân ở đây!
. Cô nhịn đủ rồi, như vậy là rất quá đáng!
- Vương phi thứ lỗi, nô tài chỉ là đang thi hành mệnh lệnh của vương gia!
. Vừa dứt hai tên thô bạo đã xông đến chỗ của Lan Tâm và Tiểu Xuân.
- Người này không có!
. Kẻ lục soát Lan Tâm đứng qua một bên, kẻ còn lại nhanh tay giật chiếc túi thơm của Tiểu Xuân sau đó xé nát, bên trong rơi ra một gói giấy nhỏ, điều này làm cô và Lan Tâm có cảm giác gói giấy này mang lại điềm xui xẻo.
- Cái này là cái gì?
. Tên đầu đàn nhặt lên rồi nhìn chằm chằm Tiểu Xuân
- Cái này...cái này không phải của ta!
- Không phải của ngươi?! Nó rõ ràng là từ trong túi thơm của ngươi rơi ra còn chối?
- Tiểu Xuân đã nói không phải của em ấy, các ngươi bức ép làm gì?
- Vương phi! Mong người hợp tác giao người cho nô tài, việc này phải bẩm báo lại cho vương gia biết thì mới tra ra được nàng ta có nói dối hay không?!
. Tiểu Xuân bị đám người hung tợn đó kéo đi, trước khi đi còn nhìn cô một lúc, trong mắt thể hiện rõ sự vô tội, cô gật đầu một cái để Tiểu Xuân an tâm, cô sẽ cố gắng giúp nàng qua ải này. Sau đó cô cùng Lan Tâm đi đến chỗ của hắn.
----------
. Hắn ngồi trên cao nhìn xuống Tiểu Xuân đang co rúm trên sàn rồi nhìn qua cô không khỏi chán ghét, chuyện này có phải là do nữ nhân rắn rết đó làm ra?!
- Thái y đã xác nhận gói giấy của ngươi là độc mà Trắc phi ăn trúng. Ngươi mau nói rõ cho bổn vương?
- Nô tì thật sự không làm chuyện này.
- Là do bị chủ tử bắt ép?
- Không..không có, vương phi không liên quan đến!
- Nam Phong! Nửa tháng qua ta đã an phận trong viện, đột nhiên sủng phi của ngươi trúng độc ngươi lại cho rằng người của ta làm chuyện này?
P/s: Nay đăng sớm vì mai mình thi rồi nên không có time