Năm nay thu hoạch rất tốt. Người cao tuổi trong thôn đều cảm thán, hai năm qua mưa thuận gió hòa, thịnh vượng hiếm có từ xưa đến nay.
Người nuôi cua theo nhà Thạch Hoài Sơn, không những thu được nhiều lúa gạo mà cua cũng rất béo, mọi người đều vui cười hớn hở. Nhưng cũng than thở rằng không thể làm giàu như nhà Thạch Hoài Sơn được. Thạch Hoài Sơn mang cua vào thành bán hộ, đương nhiên cũng không phải là giúp không công.
Lúc cua sắp bán được, hắn thu mua với giá thấp hơn trong thành một chút để hưởng chênh lệch. Mấy gia đình kia đương nhiên là không phản đối, bọn họ không giống như Thạch Hoài Sơn có thể liên tục vào thành, nào dám bán đồ này nọ? Hơn nữa cũng không có gia súc kéo xe.
Kế hoạch mở cửa hàng bán cua đã ổn thỏa, ở cửa thôn còn treo tấm biển “Thạch hương giải”.
Trước phòng bếp là mảnh đất trống, đặt mười cái bàn. Nghiêm Thu cùng mấy ca nhi quét tước một chút. Nhưng mà cửa thôn này có cảm giác rừng hoang núi thẳm, hơi giống hắc điếm một chút (=))~) Cái này cũng không có cách nào, vốn là làm ăn nhỏ, nếu nhiều người đến ăn, có thêm nhân khí, dĩ nhiên là sẽ tốt hơn.
Phòng bếp cũng không nhỏ, bên trong đặt một dãy chậu đựng cua chuẩn bị bán. Mỗi con cua đều bị buộc chặt càng và chân, như vậy có thể lưu giữ sống được thêm một hai ngày.
Mấy ngày nay làm việc liên tục, hai nhi tử đều nhờ Đại Thành a cha giúp chiếu cố. Nghiêm Thu thực sự quá mệt mỏi, rửa ráy qua loa chút liền gục ngay lên giường, ngay cả cánh tay đều không nâng lên được.
Thạch Hoài Sơn ngồi bên cạnh xoa tay cho y. Nghiêm Thu nhẹ nhàng kéo tay hắn xuống, “Không sao đâu, ngủ một đêm thì tốt rồi. Ngươi cũng ngủ đi, sáng mai còn phải vào thành bán cua mà.”
“Ngày mai cần dậy sớm sao?” Thạch Hoài Sơn nằm bên người Nghiêm Thu, ôm y.
“Sớm, nếu mà ta không tỉnh được thì ngươi phải gọi ta đấy.” Sáng sớm y phải làm một chậu ma lạt cua để Thạch Hoài Sơn mang theo. Thứ này phải có sẵn, buổi sáng làm mới tốt. Đến lúc đó để trên xe, lại dùng bếp lửa nhỏ đun lên, vào đến trong thành vẫn có thể lưu được mùi vị thơm ngon.
“Mấy ngày nay khổ cho ngươi rồi.” Thạch Hoài Sơn đau lòng nói.
“Mới mở quán phải vất vả một chút, sang năm thì tốt rồi.” Nghiêm Thu nhấc đầu dựa vào ngực Thạch Hoài Sơn, “Đã mấy ngày ngươi chưa lên núi rồi, tiểu Lương có sốt ruột hay không?” Đứa bé sói được bọn họ đặt tên, gọi là Thạch Mãn Lương, nhũ danh Tiểu Lương. Thạch Hoài Sơn không có cách nào đưa nó xuống núi, đành phải thường xuyên lên núi chăm sóc nó.
Dạy nhóc đứng dậy đi lại, dạy nhóc một ít thường thức trong sinh hoạt, dạy nó nói chuyện. Mấy tháng này đã có chút hiệu quả. Tương lai còn dài, chậm rãi dạy, chờ nó lớn hơn một chút, tiếp tục ở lại với bầy sói hay là về nhà, để cho nhóc tự chọn lựa đi. Cho dù như thế nào, hắn vào Nghiêm Thu còn có Chiêu Phúc đều giúp đỡ.
“Sáng mai bán cua xong ta sẽ lên núi thăm nó.” Thạch Hoài Sơn nói.
Nghiêm Thu dần có chút buồn ngủ, thanh âm nhẹ dần nói: “Chờ chúng ta đỡ bận rồi thì mang ta lên núi nhé? Ta còn chưa được gặp đứa nhỏ đâu.”
“Được.” Thạch Hoài Sơn xoa tóc Nghiêm Thu, chỉ trong chốc lát nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng của người bên cạnh.
Thạch Hoài Sơn cười cười, hôn lên mũi Nghiêm Thu, nhắm mắt lại.
Hôm sau, Nghiêm Thu liền tỉnh dậy sớm, ban đêm thực ra đã tỉnh một lần, bọn nhỏ giờ đã cứng cáp, nửa đêm không nháo nữa, nhưng trong lòng có việc, y không ngủ ngon được.
Trời vẫn còn tối đen, Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn mỗi người ôm một đứa con mang sang nhờ Đại Thành a cha trông.
Đến cửa hàng Thạch hương giải thì Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố đã đang chờ. Bọn họ vừa tới, Lưu Tam thúc cũng đánh xe vội vàng tới.
Ba người Thạch Hoài Sơn mang cua lên xe, Lý Tố liền giúp đỡ Nghiêm Thu làm hương lạt cua.
Hương lạt cua làm không khó, chủ yếu là ở khâu phối nguyên liệu. Đem cua rửa sạch, thêm vào rượu đế, sau khi cua say thì bỏ nội tạng, cắt thành miếng nhỏ. Lúc này cho dầu vào chảo đun nóng lên, cho thêm tần bì gai, ớt quả, cuối cùng cho gừng, cua, rượu, dấm chua, đường trắng, muối cùng tương vào đảo đều, chín đổ ra đĩa là xong. Lửa cần phải để to, đảo mạnh tay để cua thơm.
Lúc Nghiêm Thu đang rang cua, mùi này bay ra thật xa, thơm thơm cay cay, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.
Mấy người Thạch Hoài Sơn ngồi ở bên ngoài, nghe âm thanh cái xẻng đảo đồ ăn, nuốt nước miếng.
Đổ ra đĩa xong, Nghiêm Thu cùng Lý Tố mang một đĩa ra, “Mọi người ăn thử xem.” Trước kia Nghiêm Thu cũng từng làm, nhờ vào hào quang của bạn học mà vào khách sạn lớn ăn một bữa cua hương lạt, liền mê ngay lập tức. Về nhà tra xem làm như thế nào, nhưng cua lại không rẻ, y cũng chỉ dám mua về ăn một lần.
Thạch Chiêu Phúc thèm đã lâu, là người đầu tiên gắp một miếng.
“Chậm một chút, vừa mới ra khỏi dầu, còn nóng lắm.” Lý Tố ở một bên dặn hắn.
“Tiểu tử này thích ăn nhất!” Thạch Hoài Sơn khinh bỉ em trai mình, trong khi tay hắn cũng không chậm tí nào.
Lưu Tam thúc dù sao cũng là người ngoài, không tiện xuống tay, Nghiêm Thu gắp cho lão một miếng, lúc này mới bớt khách khí mà bắt đầu ăn.
Thạch Chiêu Phúc ăn hết một miếng còn muốn ăn thêm, rất thơm a, lại cay cay. Ăn xong miệng tê tê, căn bản là dừng không được.
Lưu tam thúc lại càng thích, đừng nhìn lão lớn tuổi như vậy, lại thích ăn mấy thứ khẩu vị nặng như vậy, ngay cả chân cua cũng nhai, đầu lưỡi tê tê cay cay.
Thạch Chiêu Phúc vươn tay định bốc ăn, bị Lý Tố vỗ một cái: “Nếm thử một miếng là được rồi, cái này còn để khách ăn thử đấy.”
Nghiêm Thu cười nói: “Chờ tối trở về liền ăn đủ. Trước hết cứ như vậy đã, sau khi ăn hết thịt cua thì cho thêm nước vào đun lên, ăn với cơm càng thơm!” Hơn nữa vì đây là để cho khách nếm thử nên cắt miếng rất nhỏ, bằng không làm sao đủ? Chờ lúc làm thực sự rồi, một con cua có thể cắt làm sáu miếng.
“Được rồi, chúng ta đi.” Thạch Chiêu Phúc quệt miệng, khẩn cấp muốn bán xong hết cua để quay về ăn tiếp.
Chờ Thạch Hoài Sơn đi rồi, Nghiêm Thu cùng Lý Tố vào bếp chế biến tiếp, làm công tác chuẩn bị.
Nghiêm Thu suy nghĩ, cũng không thể chỉ có cua hương lạt nha, tuy nói sau đó có thể làm thêm chút đồ ăn, nhưng vẫn là đơn điệu. Ít nhất cũng phải thêm vào hai đĩa rau trộn chẳng hạn. thừa dịp còn chưa có khách, trước tiên đem điểm tâm ra.
Một lát sau, có hai ca nhi lớn tuổi đến dây, đều là Đại Thành a cha tìm giúp. Năm ngày này, mỗi ngày đều đến tiệm hỗ trợ chào hỏi khách hàng, bưng đồ ăn, mỗi ngày đưa chút tiền công là được.
Hai xe cua đẩy vào thành, có kinh ngiệm năm trước, Thạch Hoài Sơn không lo bán không được, vừa bán vừa mời khác ăn cua hương lạt. Phàm là người đã ăn thử thì không ai là không khen, sôi nổi hỏi cái này làm sao.
Thạch Hoài Sơn cười nói: “Không thể nói cách làm, mọi người muốn ăn thì đến thôn Thạch gia đi, ở cửa thôn là có thể ăn.”
Có người hỏi: “Thôn Thạch gia? Có chút xa, cũng thể vì một bữa ăn mà đi một canh giờ xe ngựa nha?”
“Nếu ngon thì đáng giá mà, ta bán cua ở đây đã hai năm, không dám lừa gạt ngươi. Đi thử một hồi, khẳng định không thất vọng.
Năm nay thu hoạch rất tốt. Người cao tuổi trong thôn đều cảm thán, hai năm qua mưa thuận gió hòa, thịnh vượng hiếm có từ xưa đến nay.
Người nuôi cua theo nhà Thạch Hoài Sơn, không những thu được nhiều lúa gạo mà cua cũng rất béo, mọi người đều vui cười hớn hở. Nhưng cũng than thở rằng không thể làm giàu như nhà Thạch Hoài Sơn được. Thạch Hoài Sơn mang cua vào thành bán hộ, đương nhiên cũng không phải là giúp không công.
Lúc cua sắp bán được, hắn thu mua với giá thấp hơn trong thành một chút để hưởng chênh lệch. Mấy gia đình kia đương nhiên là không phản đối, bọn họ không giống như Thạch Hoài Sơn có thể liên tục vào thành, nào dám bán đồ này nọ? Hơn nữa cũng không có gia súc kéo xe.
Kế hoạch mở cửa hàng bán cua đã ổn thỏa, ở cửa thôn còn treo tấm biển “Thạch hương giải”.
Trước phòng bếp là mảnh đất trống, đặt mười cái bàn. Nghiêm Thu cùng mấy ca nhi quét tước một chút. Nhưng mà cửa thôn này có cảm giác rừng hoang núi thẳm, hơi giống hắc điếm một chút (=))~) Cái này cũng không có cách nào, vốn là làm ăn nhỏ, nếu nhiều người đến ăn, có thêm nhân khí, dĩ nhiên là sẽ tốt hơn.
Phòng bếp cũng không nhỏ, bên trong đặt một dãy chậu đựng cua chuẩn bị bán. Mỗi con cua đều bị buộc chặt càng và chân, như vậy có thể lưu giữ sống được thêm một hai ngày.
Mấy ngày nay làm việc liên tục, hai nhi tử đều nhờ Đại Thành a cha giúp chiếu cố. Nghiêm Thu thực sự quá mệt mỏi, rửa ráy qua loa chút liền gục ngay lên giường, ngay cả cánh tay đều không nâng lên được.
Thạch Hoài Sơn ngồi bên cạnh xoa tay cho y. Nghiêm Thu nhẹ nhàng kéo tay hắn xuống, “Không sao đâu, ngủ một đêm thì tốt rồi. Ngươi cũng ngủ đi, sáng mai còn phải vào thành bán cua mà.”
“Ngày mai cần dậy sớm sao?” Thạch Hoài Sơn nằm bên người Nghiêm Thu, ôm y.
“Sớm, nếu mà ta không tỉnh được thì ngươi phải gọi ta đấy.” Sáng sớm y phải làm một chậu ma lạt cua để Thạch Hoài Sơn mang theo. Thứ này phải có sẵn, buổi sáng làm mới tốt. Đến lúc đó để trên xe, lại dùng bếp lửa nhỏ đun lên, vào đến trong thành vẫn có thể lưu được mùi vị thơm ngon.
“Mấy ngày nay khổ cho ngươi rồi.” Thạch Hoài Sơn đau lòng nói.
“Mới mở quán phải vất vả một chút, sang năm thì tốt rồi.” Nghiêm Thu nhấc đầu dựa vào ngực Thạch Hoài Sơn, “Đã mấy ngày ngươi chưa lên núi rồi, tiểu Lương có sốt ruột hay không?” Đứa bé sói được bọn họ đặt tên, gọi là Thạch Mãn Lương, nhũ danh Tiểu Lương. Thạch Hoài Sơn không có cách nào đưa nó xuống núi, đành phải thường xuyên lên núi chăm sóc nó.
Dạy nhóc đứng dậy đi lại, dạy nhóc một ít thường thức trong sinh hoạt, dạy nó nói chuyện. Mấy tháng này đã có chút hiệu quả. Tương lai còn dài, chậm rãi dạy, chờ nó lớn hơn một chút, tiếp tục ở lại với bầy sói hay là về nhà, để cho nhóc tự chọn lựa đi. Cho dù như thế nào, hắn vào Nghiêm Thu còn có Chiêu Phúc đều giúp đỡ.
“Sáng mai bán cua xong ta sẽ lên núi thăm nó.” Thạch Hoài Sơn nói.
Nghiêm Thu dần có chút buồn ngủ, thanh âm nhẹ dần nói: “Chờ chúng ta đỡ bận rồi thì mang ta lên núi nhé? Ta còn chưa được gặp đứa nhỏ đâu.”
“Được.” Thạch Hoài Sơn xoa tóc Nghiêm Thu, chỉ trong chốc lát nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng của người bên cạnh.
Thạch Hoài Sơn cười cười, hôn lên mũi Nghiêm Thu, nhắm mắt lại.
Hôm sau, Nghiêm Thu liền tỉnh dậy sớm, ban đêm thực ra đã tỉnh một lần, bọn nhỏ giờ đã cứng cáp, nửa đêm không nháo nữa, nhưng trong lòng có việc, y không ngủ ngon được.
Trời vẫn còn tối đen, Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn mỗi người ôm một đứa con mang sang nhờ Đại Thành a cha trông.
Đến cửa hàng Thạch hương giải thì Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố đã đang chờ. Bọn họ vừa tới, Lưu Tam thúc cũng đánh xe vội vàng tới.
Ba người Thạch Hoài Sơn mang cua lên xe, Lý Tố liền giúp đỡ Nghiêm Thu làm hương lạt cua.
Hương lạt cua làm không khó, chủ yếu là ở khâu phối nguyên liệu. Đem cua rửa sạch, thêm vào rượu đế, sau khi cua say thì bỏ nội tạng, cắt thành miếng nhỏ. Lúc này cho dầu vào chảo đun nóng lên, cho thêm tần bì gai, ớt quả, cuối cùng cho gừng, cua, rượu, dấm chua, đường trắng, muối cùng tương vào đảo đều, chín đổ ra đĩa là xong. Lửa cần phải để to, đảo mạnh tay để cua thơm.
Lúc Nghiêm Thu đang rang cua, mùi này bay ra thật xa, thơm thơm cay cay, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.
Mấy người Thạch Hoài Sơn ngồi ở bên ngoài, nghe âm thanh cái xẻng đảo đồ ăn, nuốt nước miếng.
Đổ ra đĩa xong, Nghiêm Thu cùng Lý Tố mang một đĩa ra, “Mọi người ăn thử xem.” Trước kia Nghiêm Thu cũng từng làm, nhờ vào hào quang của bạn học mà vào khách sạn lớn ăn một bữa cua hương lạt, liền mê ngay lập tức. Về nhà tra xem làm như thế nào, nhưng cua lại không rẻ, y cũng chỉ dám mua về ăn một lần.
Thạch Chiêu Phúc thèm đã lâu, là người đầu tiên gắp một miếng.
“Chậm một chút, vừa mới ra khỏi dầu, còn nóng lắm.” Lý Tố ở một bên dặn hắn.
“Tiểu tử này thích ăn nhất!” Thạch Hoài Sơn khinh bỉ em trai mình, trong khi tay hắn cũng không chậm tí nào.
Lưu Tam thúc dù sao cũng là người ngoài, không tiện xuống tay, Nghiêm Thu gắp cho lão một miếng, lúc này mới bớt khách khí mà bắt đầu ăn.
Thạch Chiêu Phúc ăn hết một miếng còn muốn ăn thêm, rất thơm a, lại cay cay. Ăn xong miệng tê tê, căn bản là dừng không được.
Lưu tam thúc lại càng thích, đừng nhìn lão lớn tuổi như vậy, lại thích ăn mấy thứ khẩu vị nặng như vậy, ngay cả chân cua cũng nhai, đầu lưỡi tê tê cay cay.
Thạch Chiêu Phúc vươn tay định bốc ăn, bị Lý Tố vỗ một cái: “Nếm thử một miếng là được rồi, cái này còn để khách ăn thử đấy.”
Nghiêm Thu cười nói: “Chờ tối trở về liền ăn đủ. Trước hết cứ như vậy đã, sau khi ăn hết thịt cua thì cho thêm nước vào đun lên, ăn với cơm càng thơm!” Hơn nữa vì đây là để cho khách nếm thử nên cắt miếng rất nhỏ, bằng không làm sao đủ? Chờ lúc làm thực sự rồi, một con cua có thể cắt làm sáu miếng.
“Được rồi, chúng ta đi.” Thạch Chiêu Phúc quệt miệng, khẩn cấp muốn bán xong hết cua để quay về ăn tiếp.
Chờ Thạch Hoài Sơn đi rồi, Nghiêm Thu cùng Lý Tố vào bếp chế biến tiếp, làm công tác chuẩn bị.
Nghiêm Thu suy nghĩ, cũng không thể chỉ có cua hương lạt nha, tuy nói sau đó có thể làm thêm chút đồ ăn, nhưng vẫn là đơn điệu. Ít nhất cũng phải thêm vào hai đĩa rau trộn chẳng hạn. thừa dịp còn chưa có khách, trước tiên đem điểm tâm ra.
Một lát sau, có hai ca nhi lớn tuổi đến dây, đều là Đại Thành a cha tìm giúp. Năm ngày này, mỗi ngày đều đến tiệm hỗ trợ chào hỏi khách hàng, bưng đồ ăn, mỗi ngày đưa chút tiền công là được.
Hai xe cua đẩy vào thành, có kinh ngiệm năm trước, Thạch Hoài Sơn không lo bán không được, vừa bán vừa mời khác ăn cua hương lạt. Phàm là người đã ăn thử thì không ai là không khen, sôi nổi hỏi cái này làm sao.
Thạch Hoài Sơn cười nói: “Không thể nói cách làm, mọi người muốn ăn thì đến thôn Thạch gia đi, ở cửa thôn là có thể ăn.”
Có người hỏi: “Thôn Thạch gia? Có chút xa, cũng thể vì một bữa ăn mà đi một canh giờ xe ngựa nha?”
“Nếu ngon thì đáng giá mà, ta bán cua ở đây đã hai năm, không dám lừa gạt ngươi. Đi thử một hồi, khẳng định không thất vọng.