Edit: Arisassan
Sau khi Thẩm Tương Ngôn dạy bảo bọn hạ nhân xong liền dẫn Hạ Dung về phòng, tỉ mỉ kiểm tra trên dưới toàn thân Hạ Dung một lần, thấy không có gì không đúng mới yên tâm. Ngày hôm nay hắn thật sự đã bị dọa sợ một chút, phu lang nhà hắn vốn nhỏ tuổi hơn so với nữ nhân ác độc kia, hơn nữa từ khi sinh ra đã nhu nhu nhược nhược, năm nay tuy đã cao lên được không ít nhưng vẫn chỉ miễn cưỡng đứng tới cằm mình. Bình thường hắn phủng trong lòng bàn tay bao nhiêu cũng không đủ, lúc này nếu y xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt hắn thì hắn sẽ đau lòng chết mất.
Hạ Dung thấy tướng công từ khi xuất hiện vẫn luôn lạnh mặt, hiện tại ở đây rồi lại cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn có hơi đáng sợ một chút, liền sợ rằng hắn sẽ nổi giận. Bất quá tận trong đáy lòng Hạ Dung vẫn biết rõ, dù cho tướng công nhìn mình chằm chằm như vậy, giận bản thân mình đến cỡ nào, hắn cũng sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn gì cho y, nói chung y hoàn toàn biết chắc như thế.
Bất quá y vẫn sợ tướng công sẽ không để ý tới mình, tuy vừa nãy lúc nói rằng tướng công chỉ cần một mình y thì rất có phong thái cây ngay không sợ chết đứng. Bây giờ trông thấy tướng công như vậy, y lại cảm thấy vô cùng bất an, dù sao trên thế gian này nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, những câu y nói vừa nãy đủ để gán cho y tội danh đố phu. Cho nên dù đã nghe được lời biểu lộ của Thẩm Tương Ngôn lúc trước, nhưng muốn một song nhi như Hạ Dung từ nhỏ đến lớn đều nhận được giáo dục như thế hoàn toàn tin vào lời của Thẩm Tương Ngôn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Do dự một chút, Hạ Dung vẫn đưa tay kéo ống tay áo của tướng công, để đề phòng không cho tướng công giận mình, Hạ Dung nhanh chóng nhón chân hôn một cái lên môi Thẩm Tương Ngôn, y nhớ rằng mỗi lần y chủ động hôn hắn thì tướng công đều sẽ vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tương Ngôn được động tác của Hạ Dung trấn an thành công, tay trái nâng đầu tiểu phu lang, tay phải vòng qua ôm lấy eo y, làm sâu hơn nụ hôn này, bốn mảnh môi mỏng đụng chạm lẫn nhau, tinh tế hôn môi trằn trọc.
Sau khi hai người tách ra, Thẩm Tương Ngôn dùng ngón tay vuốt nhẹ bờ môi ửng hồng do mới hôn môi của Hạ Dung, biểu tình cũng khôi phục lại nét nhu hòa vốn có, nhớ tới việc Hạ Dung đứng trước nhiều người bảo rằng hắn chỉ cần một mình y, ừm, Thẩm Tương Ngôn tự động phiên dịch lời kia thành Hạ Dung rất yêu hắn, kỳ thật cũng đúng là như vậy.
"Ta nghe được hết những câu Dung nhi mới nói vừa nãy rồi, hiện tại tướng công ta cảm thấy rất vui vẻ." Làm đúng thì nên được biểu dương, Thẩm Tương Ngôn lúc này liền tự choàng lên mình thân phận gia trưởng của Hạ Dung.
Hạ Dung hiểu được ý trong lời nói của tướng công, tâm trạng bất an rốt cuộc tản đi, liền nở một nụ cười xán lạn xuất phát từ trong nội tâm với Thẩm Tương Ngôn, giọng nói cũng không tự chủ mà tỏ vẻ làm nũng: "Tướng công đã đáp ứng rồi đó, chỉ cần một mình ta thôi nha."
"Đúng thế, sau đó nếu xảy ra chuyện tương tự thế thì Dung nhi cũng phải nói như vậy." Nói xong Thẩm Tương Ngôn lập tức trở nên nghiêm túc: "Sau này mụ điên kia mà còn muốn tới gần ngươi thì ngươi hãy cách xa ả ra càng xa càng tốt, cái khác cứ để ta lo." Có vẻ như gần đây người Hạ gia đang rảnh rỗi quá mức, cả nữ nhi của mình cũng không trông cho tốt được.
Hạ Dung ôm chặt lấy vòng eo gầy cứng cáp của tướng công, vùi đầu vào ngực tướng công cọ cọ, sau đó mới "Dạ" một tiếng, biểu hiện rằng mình đã hiểu.
Thẩm Tương Ngôn suýt chút nữa bị người trong lòng ngực cọ ra lửa, không nhịn được mà bất động thanh sắc kéo dãn khoảng cách của mình với Hạ Dung ra, bất đắc dĩ nói: "Tới bao giờ Dung nhi mới trưởng thành được đây." Hạ Dung nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cả lên, không muốn trả lời vấn đề ngại ngùng này.
————————————
Tối đến, Thẩm Tương Ngôn nằm trên giường đọc một quyển sách nói về địa lý núi sông, chờ mãi cũng không thấy Hạ Dung tắm rửa xong trở lại. Thẩm Tương Ngôn đặt sách trong tay xuống, cẩn thận lắng nghe động tĩnh, thấy nửa ngày vẫn không có tiếng nước phát ra liền cảm thấy hơi lo. Gọi một tiếng "Dung nhi", một hồi sau vẫn không thấy tiểu phu lang đáp lại thì Thẩm Tương Ngôn mới không yên lòng mà xuống giường đi xem thử.
Rẽ vào bên trong phòng tắm được ngăn cách bởi tấm bình phong, chỉ thấy bên trong thùng tắm ở bên kia lại không hề có bóng dáng phu lang của mình, Thẩm Tương Ngôn sốt ruột muốn tiến lên kiểm tra, liền trông thấy cánh hoa trên mặt nước cứ bay bay liên tục, cách một lúc lại có bong bóng nổi lên từ dưới thùng. Thẩm Tương Ngôn vừa buồn cười vừa tức giận, đang định túm người phía dưới nước lên thì tiểu tử bướng bỉnh kia đã tự mình nhô lên từ đáy nước.
Thùng tắm Hà Hân Hà Miêu chuẩn bị cho Hạ Dung hôm nay có rải rất nhiều cánh hoa, Hạ Dung liền thấy chúng chơi rất thú vị. Ngày thường lúc tắm y cũng sẽ tự lặn xuống nước rồi thổi bong bóng lên cho vui, hôm nay do mặt nước có rải cánh hoa nên thời gian chơi cũng dài hơn một chút, cuối cùng lại bị tướng công phát hiện.
Lúc Hạ Dung dưới đáy nước trông thấy thân ảnh của tướng công, liền sợ hết cả hồn, nhanh chóng ngoi đầu lên, dưới tình thế cấp bách còn vung vẩy ra rất nhiều bọt nước.
Thẩm Tương Ngôn bị nước văng ướt nhẹp cả người, quả thật cũng bị tiểu hỗn đản đang vô tội nhìn mình này dọa sợ. Tiểu phu lang ngoan ngoãn lúc trước đâu rồi, sao càng ngày càng bướng bỉnh thế? Lẽ nào là do phong thái gia trưởng của đại thúc ba mươi tuổi trong nội tâm hắn thỉnh thoảng đi ra quấy phá, nên mới nuôi tiểu phu lang thành tính tình trẻ con này?
"Mau ra đây, nước đã nguội cả rồi, sau này không được phép lặn xuống nước thổi bong bóng đâu đấy." Thẩm Tương Ngôn cố ý ác thanh ác khí mà nói, để xem lần sau y còn dám dọa hắn như vậy nữa không.
Hạ Dung nhìn tướng công đứng bên ngoài thùng tắm, tuy chỉ đang mặc áo ngủ, nhưng toàn thân vẫn vô cùng chỉnh tề; lại nhìn bản thân đứng trong thùng tắm, cái gì cũng không mặc. Đi ra ngoài á, y không mặc gì ở trong thùng tắm thì còn tốt, có cánh hoa che lại bớt nên đỡ lộ. Nếu ra ngoài thì không phải sẽ bị thấy hết luôn sao, Hạ Dung vừa nghĩ đến liền cảm thấy ngượng ngùng.
Nhận ra tiểu phu lang đang rối rắm, lần này Thẩm Tương Ngôn không chủ động giải vây cho y mà vẫn kiên trì: "Đi ra đi, tắm thêm nữa sẽ ngã bệnh đấy."
Thấy tướng công cứ tiếp tục kiên trì như vậy, Hạ Dung bèn cúi đầu xấu hổ đứng lên khỏi thùng tắm, đưa tay cố gắng che lại trước ngực lẫn phần dưới của mình. Thẩm Tương Ngôn lại không chú ý tới hành động đó, chỉ nhanh chóng cầm khăn vải để một bên lên, vững vàng nhấc Hạ Dung ra khỏi thùng tắm rồi lau khô cho y. Sau đó cũng không buông người ra mà trực tiếp ôm Hạ Dung về phòng đặt lên giường.
Sau khi đắp kín chăn cho người nọ, Thẩm Tương Ngôn liền lấy một chiếc khăn vải mới để lau mái tóc ướt nhẹp của Hạ Dung, suốt cả quá trình không hề nói một câu nào. Hạ Dung có hơi không biết phải làm sao mà ngẩng đầu, dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn tướng công, muốn tướng công để ý đến y một chút. Mãi đến khi lau khô tóc xong, Thẩm Tương Ngôn mới nhàn nhạt hỏi: "Biết mình sai rồi sao?"
Kỳ thật Hạ Dung cũng không biết mình sai chỗ nào, nhưng vẫn nhanh trí ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."
Thẩm Tương Ngôn thấy y tự nguyện nhận sai, lúc này mới cảm thấy hài lòng. Trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn do mái tóc bông xù mà càng có vẻ trẻ con của tiểu phu lang, ở nơi chăn không đắp tới còn lộ ra bờ vai mềm mại cùng xương quai xanh tinh xảo, hai thứ kết hợp với nhau, khiến cho Thẩm Tương Ngôn phải nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng.
Hạ Dung thấy tướng công vẫn không để ý đến y, liền kéo kéo áo tướng công muốn nhắc hắn để ý tới mình. Mà hành động này dưới góc nhìn của Thẩm Tương Ngôn lại chẳng khác gì đang mời gọi, hắn lập tức liều mạng tiếp nhận ám chỉ sai lầm này, cũng không quan tâm tới những thứ khác, nhanh chóng hôn lên đôi môi mà ban ngày hôn chưa đủ kia, thuận thế áp đảo người trên giường.
Không bao lâu sau, trên giường truyền đến âm thanh thở dốc cùng ám muội của hai người, giằng co tới hơn nửa tiếng mới dần dần yên tĩnh lại. Rốt cuộc vẫn chưa làm đến cùng, nhìn tiểu phu lang vẫn còn một ít nét trẻ con trong lồng ngực, Thẩm Tương Ngôn chờ lâu như vậy rồi, cũng không ngại chờ thêm mấy tháng cuối, bất quá lợi tức ngược lại vẫn phải thu thật đủ.
Hết chương