Edit: Arisassan
Trước đó vài ngày Hạ Dung liền phát hiện ra, tướng công vẫn luôn dùng cái hầu bao hồi xưa y thêu cho hắn. Hầu bao kia đã bị mài mòn đến cũ mèm, viền bên góc cũng đã bắt đầu phai thành màu trắng. Không cần nghĩ cũng biết, là do bản thân y thêu, cho nên tướng công mới quý trọng như vậy, dù cũ nhưng vẫn không nỡ bỏ đi.
Bất quá từ sau khi y mang thai, tướng công chưa bao giờ yên lòng về y, hầu như hận không thể mọi lúc mọi nơi mang y theo bên mình. Cái này không cho y làm, cái kia cũng không cho y đụng, có hôm y chỉ muốn bưng lọ hoa đặt chỗ khác thôi, sau khi tướng công phát hiện thì tất cả người hầu bên cạnh y đều bị mắng vô cùng nặng nề.
Không chỉ thế, ngay cả chuyện làm ăn cũng vì việc y mang thai mà bị trì hoãn lại, hoặc là chờ y ngủ xong sẽ đi xử lý, hoặc là bắt y phải đi theo, nhất định phải đặt y ngay trước mắt thì hắn mới an tâm xử lý sổ sách được. Hạ Dung đối với những hành động này cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng y biết tướng công thật sự không yên lòng về mình, cho nên cũng không có ý kiến gì, cực kỳ phối hợp, do đó y vẫn chưa tìm được cơ hội thêu một cái hầu bao mới.
Hôm nay thừa dịp tướng công hiếm lắm mới có việc đến cửa hàng, Hạ Dung vội bảo Hà Miêu mang kim chỉ ra cho y, để y thêu một cái hầu bao mới cho tướng công. Ai ngờ bên này y chỉ vừa vẽ ra bản mẫu, cầm kéo lên định cắt vải thì đã bị tướng công từ cửa xông vào đoạt đi.
Trong lòng Thẩm Tương Ngôn tràn ngập lửa giận, tên tiểu hỗn đản không nghe lời này, hắn chân trước vừa ra cửa, chân sau y liền dám đụng vào mấy đồ như thế này. Hắn đã thông báo từ sớm, trong thời kỳ chính quân mang thai, tuyệt đối không được cho y đụng vào những đồ vật sắc bén như vầy mà, "Cả phòng các ngươi đều mù hết à, hầu hạ chính quân kiểu gì vậy, thân thể y hiện tại có thể đụng vào mấy thứ nguy hiểm như thế này sao?" Người hầu trong phòng ngoại trừ Hà Miêu ra còn có vài tiểu nha đầu, trông thấy chủ nhân nổi giận, từng cái từng cái vội vàng quỳ xuống không dám thở mạnh.
Tuy Thẩm Tương Ngôn nổi giận thật, nhưng lúc quay đầu lại nói chuyện với Hạ Dung thì ngữ khí lại vô cùng ôn hoà: "Mấy chuyện này Dung nhi không cần phải làm đâu, nếu có gì không thể không làm, cứ bảo bọn họ làm là được." Nói xong vẫn chưa yên tâm mà cầm tay Hạ Dung lên nhìn một hồi lâu, thấy không bị thương chỗ nào mới hoàn toàn yên lòng.
Hà Miêu quỳ trên mặt đất cũng vô cùng oan uổng, chính quân kiên quyết muốn làm, phận nô tỳ bọn họ sao dám cãi lệnh chứ. Cậu cũng đã khuyên rồi, thế nhưng chính quân lại hoàn toàn không nghe. Hơn nữa lúc trước cậu đã cất mấy thứ kim chỉ này đi hết, chỉ sợ chính quân nhìn thấy sẽ nổi hứng muốn thêu, ai ngờ hôm nay thiếu gia vừa mới rời đi, chính quân lại đột nhiên nảy lên ý định muốn thêu đồ, lúc trước rõ ràng chính quân đâu có thích thêu thùa may vá đâu.
Trong lòng Hạ Dung mặc dù cảm thấy tướng công chuyện bé xé ra to, y chỉ mang thai thôi, đâu phải không thể hành động được đâu chứ, thêu thùa mấy cái cũng đâu có gì không tốt đâu. Cơ mà sống chung với nhau lâu như vậy, y biết Thẩm Tương Ngôn tuy bên ngoài ôn hoà lễ độ, thế nhưng bên trong lại bá đạo vô cùng. Nếu y trực tiếp cầu xin cho bọn Hà Miêu ngay tại đây, tướng công hiện tại có lẽ sẽ không nói gì, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ tìm cách khác để phạt bọn họ, vì vậy y đành phải coi như không thấy những người khác đang quỳ trong phòng, ra vẻ làm nũng nói: "Dung nhi chỉ muốn thêu một cái hầu bao mới cho tướng công thôi, cái tướng công đem theo trên người đã cũ mèm hết cả, thế mà ngươi vừa về đã nổi nóng, không thèm khen Dung nhi chút nào."
Thẩm Tương Ngôn nghe thấy lời này thì vẻ căng thẳng trên mặt liền tan đi không ít, ánh mắt đầy nhu tình nhìn về phía Hạ Dung: "Khen đây, khen ngay đây, Dung nhi ngoan lắm. Bất quá tướng công thấy cái hiện tại cũng đủ xài rồi, không cần thêu thêm đâu."
Hạ Dung thấy tướng công không còn tức giận nữa, vội vàng thuận thế leo lên: "Sáng sớm hôm nay không phải tướng công đã hứa là đêm nay sẽ cho Dung nhi ăn cá nướng sao, ta bảo Hà Miêu đến nhà bếp dặn dò mọi người ở đó chuẩn bị trước vậy."
Thẩm Tương Ngôn vươn tay nặn nặn khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Dung, sao không biết y đang biến tướng cầu tình cho bọn họ chứ, đành phải bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha, thật sự không còn cách nào khác mà." Nói xong cũng thuận theo ý của Hạ Dung, phất tay áo một cái: "Thôi, đứng lên hết đi, còn không mau cảm tạ chính quân vì đã cầu tình giúp các ngươi."
Hà Miêu vội vàng dẫn mấy tiểu nha hoàn còn lại dập đầu về phía hai người, cảm kích nói: "Nô tỳ tạ ơn chính quân đã cầu tình giúp, tạ ơn thiếu gia không trách phạt."
Hạ Dung ra lệnh cho tất cả bọn họ lui xuống, sau đó mới xoay người về phía tướng công, buồn cười nói: "Tướng công đừng trách bọn họ, ta đã muốn làm gì thì bọn họ thân là người hầu cũng không thể bắt ta không được làm mà." Nói xong liền duỗi hai tay ra hiệu cho Thẩm Tương Ngôn ôm lấy y, Thẩm Tương Ngôn sao dám không nghe theo chứ, lập tức bế người lên: "Ngươi nha, càng ngày càng hư mà, đi ra ngoài một hồi thôi cũng khiến cho người ta không thể an tâm được." Tâm trí càng kiên quyết với ý định không thể để cho Hạ Dung rời khỏi tầm mắt của mình.
Tối đến, Hạ Dung được toại nguyện ăn cá do tướng công tự tay nướng. Thẩm Tương Ngôn sai người dựng một giá nướng bên trong hậu viện, cá là cá tươi sớm được nhà bếp ướp muối đầy đủ. Khả năng canh lửa của Thẩm Tương Ngôn rất tốt, thịt cá được nướng đến chín mềm, thế nhưng da bên ngoài lại không hề cháy đen dù chỉ một chút. Hạ Dung ăn hết cả hai con cá, ăn đến bụng nhỏ cũng phải phình lên, cuối cùng Thẩm Tương Ngôn phải dẫn người tản bộ quanh sân vài vòng mới tiêu hoá bớt được.
Hai ngày sau, bên trong thư phòng, Trần Tài hành lễ xong rồi bẩm báo: "Thiếu gia, người của chúng ta phát hiện tiểu tư của Diệp Trăn cùng Lưu lão tam ở trấn Đông gần đây có qua lại với nhau hơn hai lần. Lưu lão tam kia có tật nghiện cờ bạc, vốn thiếu nợ sòng bạc rất nhiều tiền, thế nhưng hôm qua khi cho người đến sòng bạc hỏi thăm thì không biết ai đã giúp Lưu lão tam trả hết tiền nợ."
Thẩm Tương Ngôn lật lật trang sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Lưu lão tam? Nhà gã còn có ai không?"
"Gia đình gã chỉ còn một song nhi mới lớn, có loại cha như thế này đúng là không may chút nào. Lưu lão tam chỉ biết đánh bạc, không hề quan tâm đến sống chết của y, bình thường chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng mà sống qua ngày." Trần Tài thật sự không ưa nổi loại người như Lưu lão tam, hài tử nhà mình đã sắp chết đói tới nơi, gã ta lại chỉ biết đánh bạc.
Thẩm Tương Ngôn lưu loát viết vài chữ lên giấy, lúc này mới nói: "Cho người tiếp tục theo dõi, nhớ phải cẩn thận không được đánh rắn động cỏ. Đồng thời cũng nói việc này cho Thẩm An một tiếng, hắn biết phải làm như thế nào." Nói xong lại tiếp tục lật lật quyển sách trong tay, đợi cả nửa ngày thấy Trần Tài vẫn chưa lui xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy, còn chuyện gì nữa không?"
Trần Tài do dự một chút, không biết có nên bẩm báo việc này hay không. Nói ra thì có thể bị thiếu gia trút giận, nhưng không nói thì không được, lúc trước thiếu gia đã phân phó, không cần biết chuyện to nhỏ như thế nào cũng đều phải bẩm báo lại: "Thiếu gia, người được phái đi Xuân Phong Lâu đã hỏi thăm được một ít tin tức từ người hầu bên cạnh Như Nguyệt cô nương, ngài nghe xong đừng nổi giận nhé." Nói rồi liền cẩn thận nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tương Ngôn.
Thẩm Tương Ngôn bị dáng vẻ ấy của cậu ta chọc cười, lấy sách trên tay đánh vào người Trần Tài, tức giận nói: "Được được, có chuyện gì nói mau."
Trần Tài bị đánh cũng không để ý, mở miệng nói một hơi: "Người được phái đi trùng hợp từng sống cùng thôn với Tiểu Điệp hầu hạ bên cạnh Như Nguyệt cô nương, Tiểu Điệp nói rằng vài ngày trước đó Diệp Trăn vẫn luôn quấn lấy Như Nguyệt cô nương, muốn chuộc thân cho cô ta. Thế nhưng Như Nguyệt cô nương sớm biết rõ Diệp Trăn là hạng người gì, căn bản không hề để gã vào mắt. Sau đó Diệp Trăn không biết chọc trúng chỗ nào của Như Nguyệt cô nương, Như Nguyệt cô nương nói nếu Diệp Trăn có thể giải tán hết hậu viện như Thẩm lão bản của Hương Tự Lai, chỉ chung thuỷ với một mình cô, thì cô sẽ lập tức gật đầu đáp ứng tiến vào đại môn Diệp gia. Tiểu Điệp kể rằng, Diệp Trăn lúc đó vừa nghe xong lời này, khuôn mặt đen đến mức không thể nhìn nổi." Trần Tài một hơi nói hết mọi chuyện ra, nói xong liền vội vàng chạy đi, dường như sợ rằng thiếu gia thật sự sẽ trút giận lên người mình.
Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng sững người, lúc trước hắn còn không rõ tại sao Diệp Trăn lại dõi theo hắn, hoá ra là do nguyên nhân này, đúng là tai bay vạ gió mà. Thẩm Tương Ngôn đứng dậy lấy một quyển sách từ trên giá sách xuống, trở lại chỗ ngồi rồi lật xem, ai, quá xuất sắc cũng không có gì tốt cả, cả đống người ghen tị thế này. Hắn vẫn nên thừa dịp phu lang ngủ trưa mà nghĩ tên cho tiểu tử trong bụng Hạ Dung đi.
Thẩm Tương Ngôn nhìn tờ giấy đặt trên mặt bàn một chút, trên đó có vài cái tên, thế nhưng hắn vẫn chưa hài lòng lắm, may là còn khá lâu nữa hài tử mới được sinh ra, hắn không cần phải gấp. Bất quá tiểu tử Trần Tài này cũng thật là, làm gì mà chạy giống như hắn muốn ăn thịt người vậy chứ.
——————————
Trước tiên không nhắc tới Thẩm gia bên này, cuộc sống của Hạ Quý từ sau khi gả vào Trương gia không hề có ngày nào được thư thái. Đồ bất nhân Trương Ninh Vũ kia, ngoại trừ ngày kết hôn qua đêm ở phòng cô ta thì chưa có ngày nào là ghé qua sân viện của cô. Không phải nghỉ lại chỗ di nương này thì là nghỉ lại chỗ tiểu thị nọ, đám tiện nhân kia không có kẻ nào đơn giản cả.
Đặc biệt là đứa tên Mục Nhu, trước mặt Trương Ninh Vũ thì điềm đạm đáng yêu như một đoá tiểu bạch hoa, trước mặt cô thì lại trở mặt trái ngược hoàn toàn, bất quá chỉ là một thị thiếp được sủng ái thôi, không biết ai cho ả ta cái gan đó nữa.
Mục Nhu này chính là người bán mình chôn cha lúc trước Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung từng gặp qua bên đường, từ khi bước vào Trương gia, dựa vào dung mạo của mình mà giành được không ít sủng ái của Trương Ninh Vũ, không ít lần khiến cho Hạ Quý phải tức điên. May là sau đó Hạ phu nhân không yên lòng về cô ta, đưa Dư ma ma hầu cạnh mình đến bên người Hạ Quý, Hạ Quý ở Trương gia tuy vẫn phải chịu một chút oan ức, nhưng vẫn chưa đến mức gục ngã hoàn toàn.
Cuộc sống của Hạ Quý ở Trương gia không thoải mái, liền thường thường lấy cớ thăm bệnh Hạ phu nhân mà về nhà mẹ đẻ ở một thời gian. Hạ phu nhân cũng không biết như thế nào, từ sau khi lần bệnh nặng lúc trước, thân thể vẫn không tốt lên, ngay cả buổi thưởng lan yến hồi trước cũng do nguyên nhân sức khoẻ mà không thể tham gia được.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của Hạ lão gia đều dồn vào tiểu thiếp Tô di nương đang hoài hài tử, ngày nào cũng hy vọng đứa bé trong bụng là một bé trai, có thể giúp Hạ gia của lão kéo dài hương khói. Ngay cả chuyện lớn như Hạ phu nhân lâm bệnh nặng, Hạ lão gia cũng chỉ qua thăm một vài lần lúc đầu, sau đó đều chỉ truyền lời bảo bà dưỡng bệnh cho thật tốt, không hề ghé qua sân viện của Hạ phu nhân thêm lần nào.
Hôm nay Hạ Quý khó khăn lắm mới bắt được một lỗi sai của Tô di nương, rằng bộ quần áo mới chuyển đến cho cô dùng không phải làm từ tơ lụa thượng hạng mà cô vẫn luôn được sử dụng, lúc này đang ở chỗ Tô di nương để gây chuyện. Hạ phu nhân hiện tại do bệnh nặng, không quản lý được nhà, mọi chuyện to nhỏ trong Hạ trạch đều do Tô di nương quản lý tạm thời, khiến Hạ Quý bất mãn từ lâu.
"Đừng tưởng rằng trong bụng ngươi mang một đứa bé là có thể mẫu bằng tử quý, nói chi đến việc chưa chắc nó đã là con trai. Huống chi ta là đại tiểu thư Hạ gia, ngươi cũng không nhìn lại thân phận mình một chút, vậy mà còn dám cắt xét chi phí sinh hoạt của ta."
Tô di nương trong lòng thầm mắng, đã xuất giá rồi mà suốt ngày cứ quay về nhà mẹ đẻ, vẫn nghĩ rằng mình là đại tiểu thư, ngoài miệng lại cười giải thích: "Ai, đại tiểu thư không biết đó thôi, từ sau khi ngươi gả cho người ta, sinh ý tơ lụa trong nhà cũng không còn tốt như trước, ta làm việc này cũng chỉ suy nghĩ cho nhà mình mà. Cộng thêm cả ta, chi phí trên dưới trong nhà đều được giảm xuống mức độ thích hợp, mong đại tiểu thư có thể thông cảm, thân mang hài tử quản gia cũng không dễ chút nào."
Hết chương
Edit: Còn chương nữa là hết truyện rồi |||( T w T)